Sáng hôm sau, cũng như mọi ngày, chúng tôi lại làm việc ở khoảng sân trước khu ký túc xá.
Tôi vừa làm hỏa diệu thạch vừa quan sát ba người đang luyện chế thủy diệu thạch.
Vẫn y như cũ, cỡ hạng F với E. Lại còn chậm nữa...
Không muốn bị ướt, hay do tính cách đây?
Chất lượng thì có thể hiểu được, do họ chưa đạt tới trình độ đó.
Nhưng tốc độ rõ ràng có thể nhanh hơn, vậy mà lại cẩn thận quá mức.
Mà thôi, cũng không cần vội, mỗi người có nhịp độ riêng của mình...
"Zieg, anh cứ nhìn chằm chằm như vậy làm tôi mất tập trung đấy."
Tôi đang mải nhìn thì Adele ngẩng đầu lên nói.
"Vậy à? Cô đừng để ý."
Tôi đang để ý thành quả của các cô đó.
"Không, cái áp lực nó..."
"Cảm giác như nghe thấy tiếng ai đó đang chê 'Thủy diệu thạch gì mà chất lượng tệ quá' vậy đó."
"Còn tôi nghe thấy 'mấy đứa này chậm như rùa' thì phải."
Tôi có nói ra miệng đâu...
"Đừng bận tâm. Làm gì có ai lần đầu đã chế được đồ hạng cao chứ, cả thỏi kim loại cũng vậy, lúc đầu các cô cũng mất thời gian lắm mà."
"Đúng đó. Em sẽ cố gắng ạ."
Về thủy diệu thạch, tôi cũng không còn gì để dạy nữa.
Có mấy cô đệ tử ưu tú này, người làm thầy như mình đúng là nhàn thật.
Chắc Trưởng ban Tổng bộ hồi đó cũng thấy tôi là đệ tử... không, trường hợp của tôi lại không nhàn theo một nghĩa khác.
Thấy không nên làm phiền thêm, tôi ngừng quan sát ba người họ, tập trung vào việc làm hỏa diệu thạch.
Đến trưa, chúng tôi quay lại chi nhánh ăn cơm.
"Zieg, sắp đến giờ rồi đó, mình đi thôi."
Leonora nói rồi đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo.
"Ừ. Erika, Adele, trông chi nhánh giúp nhé."
“Dạ.”
"Anh đừng làm khách hàng nổi giận đó."
Chuyện đó ai mà biết được...
"Tôi sẽ cố gắng."
Nói rồi, tôi cùng Leonora lên tầng ba, thu dọn số gạch và thỏi kim loại cần giao nộp cho tòa thị chính.
Sau đó, chúng tôi rời chi nhánh, đi về phía tòa thị chính.
"Adele nói vậy, chứ muốn tôi không làm khách hàng nổi giận cũng hơi khó."
"Chuyện đó cậu phải cố gắng. Nó ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta đó."
Leonora nhắc nhở.
"Không, tôi không liên quan. Tôi đã đoán trước chuyện này, nên có điều tra thử chủ nhân nhà kho bị cháy, một thương nhân. Bên đó chắc chắn sẽ giữ thái độ người bị hại, kiểu gì cũng có chuyện."
"A, thương nhân à... Vậy có khi gay go thật."
Thương nhân chỉ biết đến lợi nhuận.
Vụ này chắc chắn họ sẽ cố gắng giảm thiểu thiệt hại hết mức, có khi một đồng cũng không muốn bỏ ra.
"Thật lòng tôi muốn từ chối vụ này, nhưng xét tình hình hiện tại, chúng ta không thể kén chọn được."
"Hiện giờ chúng ta phải lấy lại niềm tin từ tòa thị chính, khách hàng thân thiết của mình."
Đúng thế.
Không cần giữ danh tiếng với đám thương nhân.
Cùng lắm họ tự tìm đến các bên tư nhân khác.
"Vì vậy cô cứ chuẩn bị tinh thần."
"Giờ tôi hiểu lý do cậu chọn tôi. Erika dễ bị bắt nạt, Adele ngược lại, có khi lại chọc tức người ta thêm."
Đúng là cũng có những lý do đó.
Erika quá hiền lành, Adele tính cách hơi mạnh mẽ.
"Tôi tuyệt đối không cúi đầu, không nhượng bộ."
"Hiểu rồi. Đối phó với thương nhân, có lẽ như vậy lại tốt."
Chúng tôi đến tòa thị chính, đi vào trong, tìm đến chỗ chú Rubert.
"Chào chú Rubert."
Vừa đến quầy ở góc, Leonora lên tiếng chào.
"Chào cháu Leonora. Cả Zieg nữa."
Chú Rubert tươi cười chào lại như mọi khi.
"Chào chú. Chúng tôi đến vì vụ lần trước. Nhưng trước đó, chúng tôi giao nộp số gạch với thỏi kim loại được không?"
"Xong rồi cơ à? Nhanh thật. Vậy chú nhận trước. Cứ để ra đây."
Chú Rubert chỉ vào quầy, tôi dùng không gian ma pháp lấy thùng gỗ chứa thỏi kim loại và gạch ra đặt lên.
"50 thỏi kim loại, 50 viên gạch. Đây hóa đơn."
Tôi đưa hóa đơn cho chú Rubert.
"Rồi, chú đã nhận. Để chú kiểm tra lại một chút, hai người qua phòng tiếp khách đợi trước được không? Khi nào bên kia đến chú sẽ qua đó."
"Được rồi."
Phòng tiếp khách ở đâu?
“Zieg, bên này.”
Leonora có vẻ biết đường, tôi đi theo cô ấy vào một căn phòng.
Trong phòng có đặt mấy bộ sô pha đối diện nhau, chúng tôi chọn một bộ rồi ngồi xuống.
"Có cần cởi mũ ra không?"
"Cứ để nguyên. Đã là người dùng ma thuật, phải đường hoàng."
"Hiểu rồi."
Chúng tôi ngồi đợi một lúc, có tiếng gõ cửa, rồi cánh cửa mở ra.
Chú Rubert cùng một người đàn ông trung niên trạc 40, dáng người béo tốt bước vào, ngồi xuống ghế đối diện.
"Xin lỗi đã để mọi người phải đợi. Đây ông Adolph, người đặt hàng lần này."
“Hừ.”
Chú Rubert giới thiệu người đặt hàng, nhưng bản thân người đó nhìn chúng tôi với vẻ không hài lòng.
"Thưa ông Adolph. Đây anh Ziegwald và cô Leonora của Hiệp hội Nhà giả kim."
"Chào ông. Tôi Ziegwald."
"Tôi Leonora."
Chúng tôi đã tự giới thiệu, Adolph chỉ nhìn chúng tôi từ đầu đến chân, không nói gì.
"Ông Rubert, mấy đứa này có thực sự làm được việc không?"
"Tôi tin tưởng vào khả năng của họ."
"Hừ. Ai mà biết được... Chẳng phải chỉ là một con bé trông như mụ phù thủy với một gã dắt theo thú cưng đó sao."
Một khách hàng phiền phức hơn cả tưởng tượng.
Sao cũng được.
"Nội dung yêu cầu?"
Tôi muốn kết thúc nhanh, vào thẳng vấn đề.
"Phục hồi lại nhà kho đã bị thiêu rụi trong vụ hỏa hoạn hôm trước, sửa chữa các đạo cụ ma thuật bị hỏng. Như vậy được chứ?"
Ông Rubert giải thích xong, Adolph liền lườm chúng tôi, hay đúng hơn, lườm tôi.
"Đương nhiên. Nhà kho đó không phải lỗi của bên này. Đạo cụ ma thuật, chính hắn ta làm hỏng."
Đúng như tưởng tượng.
May mà tôi đã xác nhận với Đại úy trước.


3 Bình luận
TFNC