Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 17 Sự im lặng của người đàn ông

2 Bình luận - Độ dài: 3,102 từ - Cập nhật:

Sau vài ngày kể từ khi thoát khỏi nguy cơ bị tống vào tù vì bị buộc tội oan, cuối cùng thì cũng đã bước sang tháng Hai. Vậy là đã một tháng trôi qua kể từ dịp Tết.

Dạo gần đây, tôi cảm thấy thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Không biết có phải do tôi đang sống trong những ngày tháng quý báu không, hay là do đang dần trở thành người lớn nữa.

Cảm giác về thời gian lúc nào cũng mơ hồ cả. Khi vui thì tôi thấy thời gian thật ngắn ngủi, còn khi khổ thì lại thấy dài lê thê. Tất cả đều bị kéo dài hay thu ngắn tùy theo tâm trạng lúc đó.

Chính vì thế, trong lúc tôi đang đứng ở cổng trường với đống báo của câu lạc bộ Báo chí, giống hệt như mấy người phát khăn giấy ngoài đường, thì tôi thấy thời gian chôi trậm kinh khủng. Từng bộ đồng phục khác nhau chen chúc bước qua cổng chính của trường. Ai nấy đều mang vẻ mặt căng thẳng, mắt thì dán chặt vào sách tham khảo như thể từng giây từng phút đều quý báu.

Dù cảm thấy có lỗi, tôi vẫn khẽ nói “Cố lên nhé” rồi trao tận tay tờ báo có đăng hình mẫu ảnh là tôi với Arina. Đám học sinh sơ trung tưởng nhầm đó là tờ thông báo chính thức của trường nên đã nhận lấy. Đúng là một thủ đoạn bẩn thỉu, lợi dụng lòng người. Mặc cho bị lương tâm cắn rứt, tôi vẫn tiếp tục phát báo. Vì chỉ cần hết sạch số báo này là tôi có thể quay về căn phòng ấm áp.

Có ai đó chịu nhận luôn một mớ giúp tôi không nhỉ…

Vâng, hôm nay chính là ngày thi tuyển sinh vào trường tôi. Vậy nên, chúng tôi đang phát tờ báo được hoàn thành trong vài tuần gần đây.

Lẽ ra việc phát báo chỉ cần giao lại cho CLB báo chí là được rồi. Thế nhưng lại một lần nữa, cái con chim dùng để ăn trong Hội học sinh đã đưa ra một yêu cầu không cần thiết: “Có Arina đứng ở đó thì chắc chắn thí sinh sẽ có thêm động lực đó~”. Đến đây thì còn chấp nhận được. Vì nó hoàn toàn chẳng liên quan gì tới tôi.

Đúng lúc tôi đang tính trốn vào tủ đựng dụng cụ dọn về sinh thì bị Arina chỉ thẳng tay vào mặt nói “Cả cậu nữa đấy”. Tôi còn quay đầu lại và giả ngu rằng “Không có ai ở đây cả”, nhưng khoảnh khắc thấy cô ấy cầm bút theo kiểu cầm dao thì tôi lập tức đầu hàng.

Nhờ vào cái chuyện như vậy, tôi mới phải ở cổng trường và phát báo cho đám học sinh sơ trung đang ở ngã rẽ cuộc đời, và đúng như con chim dùng để ăn đó nói, đám học sinh sơ trung kia rõ ràng đều hướng hẳn về phía chỗ cổng Arina chứ chẳng ai rẽ qua phía tôi. Tôi không thể nào nhầm được, vì cả hai chúng tôi đứng ở hai bên cổng nên sự khác biệt là rất rõ ràng. Phải chăng phía tôi có bức tường nào đó mà chỉ tụi nó nhìn thấy được. Hay là tôi đã chết từ lâu và chưa nhận ra mình là linh hồn?

Còn Arina à, cô ta vừa phát báo với nụ cười thân thiện đến mức phát ớn vừa nói “Cố lên nha~” như một người tốt. Những người vừa đi qua còn quay lại nhìn đến ba lần. Tôi thầm nguyền rủa họ gãy cổ luôn đi cho rồi. Thế nhưng, thần linh vẫn cứ dẫn người về phía Arina như muốn cười nhạo tôi.

Ngay cả tôi cũng bắt đầu cảm thấy buồn. Cảm giác mặt cảm tự ti sâu không thấy đáy cứ gặm nhấm lấy tôi.

Một lúc sau, tôi cảm nhận được ánh mắt của Arina. Vì chẳng bận rộn mấy nên tôi lười nhác liếc mắt nhìn cô ấy một cái. Cô ấy đang giơ hai bàn tay ra để ra hiệu cho tôi.

<Hết rồi, đưa tôi thêm với.>

Chắc là cô ấy muốn truyền đạt điều đó. Tất nhiên là phải đưa chứ, báo bên tôi vẫn chưa hết được một phần ba nữa kia mà.

Tôi đưa cho Arina 80% chỗ báo còn lại khi cô ấy tiến đến gần.

“Chờ đã. Nhiều quá rồi đấy.”

“Cô đang cà khịa tôi à? Hay là vô ý thức nói vậy luôn?”

“Cậu nói cái gì vậy. Thôi, bỏ đi.”

Arina đã mang theo 80% số báo đúng như kế hoạch. Nhiều á? Với cô ta thì như thế vẫn chưa là nhiều đâu. Đây là vấn đề của quy luật cung cầu mà thôi.

Nói trắng ra là đám nhóc kia chắc thích mấy tờ báo dính gen Arina hơn là tôi. Fetish về gen, fetish về gen đấy. Bọn học sinh sơ trung dạo này đáng sợ thật. Anh đây theo không nổi rồi.

Càng đến thời điểm kết thúc tiếp nhận thì số người càng thưa dần. Cảnh tượng phụ huynh của các thí sinh rời khỏi trường cứ thế tiếp diễn, và công việc này cũng đang dần đi đến hồi kết.

Vì nghĩ rằng sẽ không còn ai đến nữa, nên tụi tôi quyết định quay về.

“Rồi nhé. Báo cáo cho câu lạc bộ Báo chí thôi. Đi về thôi.”

“Cậu vẫn còn báo đấy. Tôi đã phát hết phần mình nhận rồi đấy. Đồ lười biếng. Sống như thế không thấy nhục à? “

“Con người ta ai cũng có chỗ thích hợp cả, chẳng qua lần này đơn giản là tôi không được đặt trúng vị trí thôi, Arina-kun. Vâng, tôi thấy nhục, thấy tiếc, thấy buồn chứ. Cô không thấy tội cho bàn tay phải của tôi đã trôi dạt lơ lửng suốt buổi à? “

“Im đi. Cái sự vô dụng của cậu lây sang tôi thì sao. Đừng có lại gần. “

“Tôi sắp khóc thật đó.”

Dù nói vậy, nhưng tôi vẫn mừng vì đã kết thúc nó suôn sẻ. Vì đã phải dốc hết tâm trí để viết, nên nếu có ai đó chịu đọc một chút thôi thì tôi cũng vui rồi. Tuy còn non tay, nhưng tôi thật sự đã cố gắng. Bất kể người khác nghĩ thế nào, chỉ cần ai đó cảm nhận được điều gì đó thì tôi đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Tôi quay trở lại câu lạc bộ báo chí và ngay lập tức báo cáo với Touma. Hôm nay là ngày thi tuyển sinh nên toàn bộ học sinh được nghỉ, trừ các câu lạc bộ thể thao. Cậu ấy vốn dĩ được nghỉ, nhưng vì thấy có lỗi khi để tôi và Arina làm tất cả nên đã đến hỗ trợ.

Tôi thật sự muốn nộp đơn xin nghỉ bù lên Hội học sinh. Nếu họ từ chối thì tôi sẽ kiện lên sở lao động luôn cho biết mặt.

“Tuy vẫn còn sót lại một ít, nhưng tụi này đã phát xong rồi nhé.”

“Ồ! Tuyệt quá! Phản ứng của mọi người thế nào!?”

“Vì là ngày thi nên chắc họ không có rảnh để đọc báo đâu. Nhưng chắc về nhà rồi họ sẽ đọc thôi nhỉ?”

“Ừm ha! Cầu trời cho nó không bị vứt vào thùng rác trong trường!”

Thiệt đó. Nếu tôi mà phát hiện ra đứa vứt thì tôi sẽ lần theo dấu vết đến cùng và nguyền rủa cho đứa đó cả đời chỉ được ăn cà chua thôi.

“Không sao đâu. Dù gì thì cũng có hình tôi trong đó mà.”

“Đột nhiên tự luyến dữ vậy hả.”

“Bọn nó nhìn tôi nhiều quá mà. Tôi còn định móc mắt tụi nó bằng muỗng nữa đấy.”

“Hơi cay thật, nhưng đúng như lời Tsuru nói, sự hiện diện của cô đúng là có tác dụng lớn thật. Nhưng tôi thì thấy hơi buồn.”

“Tôi an ủi cậu nhé.”

“Đừng có chĩa đầu bút vào tôi. Với lại, câu chuẩn phải là ‘Tôi sẽ tiễn cậu đi một cách nhẹ nhàng’ mới đúng.”

---

Vì đã hoàn thành công việc nên chúng tôi quyết định về nhà. Vì Touma bảo sẽ ghé Hội học sinh nên tôi và Arina đi về trước.

Tôi tính giữ khoảng cách với cô ấy, nhưng đường về nhà của chúng tôi lại trùng nhau đến nửa chặng, mà tách riêng ra thì cũng hơi kỳ quặc, thế nên là chúng tôi cứ thế đi vể cùng nhau. Trời đã trưa nên tôi đang nghĩ chắc về tới nhà là ăn cơm liền, thì Arina cất tiếng nói như thể nhìn thấu được suy nghĩ của tôi.

“Muốn ghé đâu đó không?”

Sao lại cảm giác như được rủ đi hẹn hò vậy. Hay là cô ấy lại đọc được suy nghĩ của tôi nữa rồi. Nếu đúng là vậy mà vẫn rủ đi đâu đó, thì chắc hôm nay có bão mất. Nhưng bầu trời đang nắng đẹp không mây mà.

“Ờm, cũng được đấy ha...”

Vừa hay đi đến trung tâm thương mại, nên là chúng tôi quyết định ăn trưa ở khu ẩm thực luôn. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi mà mặc đồng phục đi lang thang trong đây vào buổi sáng như thế này. Tôi sợ bị nhắc nhở lắm. Nhưng mà vì có lý do chính đáng nên chắc không sao.

Trên đường đến khu ẩm thực, chúng tôi phải đi qua nhiều khu vực vô cùng ngượng ngùng. Do vào thời điểm này, nhiều cửa hàng đều có một khu đặc biệt dành cho valentine, và trong đó in đầy mấy câu chữ ngọt ngào đến khó xử. Vì tôi cũng có một chút mong đợi rằng có thể được Arina tặng gì đó, nên việc phải cố gắng giả vờ như không quan tâm thật khó khắn. Đối với con trai chúng tôi thì đây là một mùa vừa háo hức vừa khổ sở.

May mắn thay, Arina không đả động gì đến chuyện đó nên tôi thấy thật nhẹ nhõm.

“Quả nhiên là giờ giữa trưa nên đông thật đấy.”

“Ừ nhỉ.”

Tôi gọi hamburger với coca, còn Arina thì gọi bánh táo và cà phê.

Trong lúc đang phân vân không biết nên bắt chuyện bằng chủ đề gì để đợi đến khi món được đem ra thì hiếm hoi thay, chính Arina lại lên tiếng trước.

“Thế, cậu thấy ra sao?”

“Cho tôi xin cái chủ ngữ.”

“Tôi.”

Lượng thông tin ít quá mức. Có phải đang chơi trò không nói quá ba giây không đấy? Lời cô nói lúc nào cũng chứa ít thông tin hơn cả danh sách nguyên liệu của nước ép cà chua nữa đó.

“Trong mắt cậu, tôi đã thay đổi chưa?”

Thay đổi chứ. So với lần đầu gặp thì tính cách của cô ấy đã dịu đi rất nhiều.

Chẳng phải việc một người không mở lòng, từ chối bất kỳ ai, giờ lại ngồi đối diện một đứa con trai như thế này là một điều kỳ diệu sao? Khuôn mặt ngày nào vốn chỉ biết cau mày và mím chặt môi, theo thời gian đã có thêm nhiều biểu cảm hơn. Cô ấy bắt đầu biết cười, cũng biết thể hiện vẻ mặt buồn bã. Cô ấy đã thay đổi vậy mà vẫn có ai dám nói là cô ấy không thay đổi, thì tôi rất mong người đó giơ tay lên. Tôi sẽ tháo khớp vai của người đó để người đó không thể giơ tay lên.

Có lẽ bản thân cô ấy vẫn chưa nhận ra, vì người ta thường không nhận thấy sự thay đổi của chính bản thân mình.

“Cứ như một người khác hoàn toàn vậy.”

“Phóng đại quá. Giống y như cuộc đời của cậu nhỉ.”

“Không không, tôi không hề nói quá đâu. Tôi đang nói với tư cách là người đã ở bên cạnh quan sát cô suốt mấy tháng qua. Cứ yên tâm đi, cô đang thay đổi theo hướng tốt hơn đấy.”

“Vậy thì, cậu không cần tôi nữa phải không nhỉ?”

Tôi nhớ là thiên sứ Arina cũng từng nói mấy lời tương tự như vậy. Lúc lễ hội văn hóa, cô ấy đã nói với tôi rằng cô ấy sẽ biến mất vì gây phiền phức cho tôi.

Vì cái dự án cải tạo này vốn dĩ cũng là thứ gì đó rất trừu tượng, nên nó kết thúc trong mơ hồ cũng chẳng có gì lạ. Rồi đến khi nhận ra thì nó đã kết thúc mất rồi. Vì tôi đã biết ngay từ đầu vốn đã chẳng có điều gì để chốt hạ rõ ràng cả, thế nên lời Arina nói khi nãy, theo một nghĩa nào đó cũng chính là một hồi kết.

“Fufu, đùa thôi.”

“Ý cô là tôi vẫn cần à. Nghe mừng thật đấy.”

“Đừng có đắc ý, đồ cặn bã.”

“Rồi rồi. À mà đổi chủ đề chút nhé, cô định thi đại học nào vậy?”

Đúng lúc đó món ăn được mang tới, khiến cuộc trò chuyện tạm thời gián đoạn.

Sau khi nhân viên rời đi, Arina nhấp một ngụm cà phê.

“Chắc là một trường đại học quốc gia nào đó. Cậu thì sao?”

“Tôi chắc sẽ học một trường tư trong Tokyo. Vì tôi sẽ phải vay một đống vốn, nên tương lai tôi sẽ là một người đi làm gánh đầy nợ rồi! Ugin-chan, cứu anh với~”

“Vậy à.”

“Cô thì chắc ổn thôi. Vấn đề là ở cái thân tôi đây. Tôi ghét phải thi lại lắm.”

“Những trường chỉ cần ghi tên là đậu thì đầy ra đấy, đừng có lo.”

“Cô đang xem thường tôi quá rồi đấy.”

Ra là đại học quốc gia à. Khó khăn lắm đây. So với trường tư thì số môn thi nhiều hơn hẳn, còn phải dốc hết toàn lực để thi nữa. Chắc tinh thần sụp đổ mất. Thi vào trung học thôi đã bị rút ngắn tuổi thọ, lần này chắc còn bị rút nhiều hơn nữa mất.

Ngay cả đang tuyệt vọng như vậy, cái hamburger vẫn ngon quá mức. Sự kết hợp giữa hamburger và coca đúng là vua đồ ăn nhanh, ngon đến mức phải đánh đổi thân thể luôn. Đem sức khoẻ để an ủi tinh thần. Về nhà chắc phải ăn cà chua để reset lại thôi.

“Cậu... có thích mấy thứ như socola không?”

“Hửmmmmm??? Cái cái cái cái gì vậy, tự dưng nhắc đến cộng hoà Séc chi vậy. Tôi chưa bao giờ ra nước ngoài cả.”

“Là socola, socola.”

“À, ừmmm, a, ờ, là cái món đồ ngọt quỷ dữ ấy hả. Cái món mà người ta nói là nguồn gốc khiến mấy đứa trẻ bị bóc lột ở nông trại ca cao ấy…”

“Cậu bướng bỉnh quá rồi đấy.”

“À đúng rồi nhỉ, còn mấy cái như kim cương cũng rất kinh khủng. Các thế lực phản chính phủ bắt dân thường làm nô lệ để đào kim cương để đảm bảo tài chính…”

“Tôi đang nói về chuyện chocolate cơ mà?”

“Các nước phát triển đúng là nên ngẫm nghĩ lại… Chúng ta phải nghiêm túc nhìn nhận việc có những quốc gia đang phải chịu chuỗi đau khổ do chính chủ nghĩa ích kỷ và chủ nghĩa tôn thờ tiền bạc của chúng ta gây ra... Chúng ta có nghĩa vụ đó...”

“Lần sau cậu mà còn đánh trổng lảng là tôi đâm đó.”

Đừng có nói về socola vào mùa Valentine chứ! Cái đồ thiếu tế nhị này! Bộ cô không hiểu là đây là thời điểm mà con trai cả nước đang rất bồn chồn sao hả! Nói đến socola là kiểu gì người ta cũng nghĩ ngay 'aaa, Valentine à~' đúng không!? Nếu như thế thì thành ra một đứa con gái như cô có thể đang nói về mấy chuyện kiểu như sẽ tặng cho ai hoặc không tặng cho ai đúng không!?

Aaa, tôi không thích chút nào về mấy chuyện ngọt ngào. Nói chuyện gì đó về cá muối đi.

“Mà cậu thì trông như kiểu chẳng được ai tặng sôcôla cả. Xin lỗi nhé, làm cậu nhớ lại vết thương trong lòng rồi nhỉ.”

Cô nàng này đúng là ác quỷ.

Nhưng. Thật không may cho cô ấy, năm nào tôi cũng được tặng cả. Đầu tiên là từ Ugin. Sau đó là mẹ tôi. Rồi cuối cùng là Shirona.

“Haha, tôi vẫn nhận đều đặn mỗi năm đấy.”

“Thôi khỏi kể với tôi về chuyện mẹ với em gái của cậu, nghe buồn quá.”

“Tôi còn được người không cùng huyết thống tặng nữa kia.”

“Hả, ai vậy?”

“Là tuyệt mật.”

“Nói ra đi.”

“Là tuyệt---”

“Nói ra.”

“Là Shirona-san....”

“À, ra là vậy. Thế thì tôi hiểu rồi.”

“Mới đó đã bốn năm trôi qua khi tôi nghe lời mở đầu‘Đ-đây là giri thôi đấy!’rồi. Giờ nghĩ lại, chắc đó không phải chỉ là giri... Dạo này sống trong khi bị giày vò bởi áy náy suốt...”

Khi biết được Shirona có tình cảm với tôi, tôi mới nhận ra mấy thanh socola Valentine hồi đó không phải giri, mà là một thứ có ý nghĩa. Vì vậy nên Valentine năm nay tôi thấy thực sự đáng sợ. Tôi có linh cảm rằng giữa tôi và Shirona sẽ lại quay về bầu không khí gượng gạo. Phải chi cái chiến lược kinh doanh gọi là Valentine ấy biến mất khỏi thế giới này.[note77228]

Mà tên nào đã phổ biến rằng Valentine là ngày tặng socola vậy hả? Ra đầu thú liền đi.

“……”

Vâng, đây là sự im lặng của học sinh trung học.

Vậy mới nói, mấy đứa con trai con gái tuổi dậy thì không nên nói chuyện Valentine. Nếu không phải là cặp đôi thì đừng có mà đề cập chuyện đó. Đừng nghĩ đến nữa. Nghĩ là thua đấy.

Aaa.

Hamburger ngon ghê.

Coca ngon ghê.

Ghế ngồi thoải mái ghê.

Ông chú phía sau đang liếc Arina kìa.

Trái đất thật tuyệt vời.

Vũ trụ thật bao la.

Sóng hấp dẫn là đỉnh quá, yeahhh!

“Có tin vui đây. Tôi sẽ làm socola cho cậu.”

“Ể? Ể ể ể? Ểể Cộng hòa Estonia à?”

Não tôi không theo kịp nữa rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Giri là socola tình bạn, coi anime chắc biết rồi. Nếu như Sui nói thì Shirona đã thích Sui từ năm nhất sơ trung rồi.
Giri là socola tình bạn, coi anime chắc biết rồi. Nếu như Sui nói thì Shirona đã thích Sui từ năm nhất sơ trung rồi.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận