Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 10 Xin lỗi vì đã làm phiền

3 Bình luận - Độ dài: 3,272 từ - Cập nhật:

Sự khác thường của Arina chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ấy thôi, còn bây giờ thì cô ấy đã quay lại với cái gương mặt ít biểu cảm như thường lệ rồi, nhưng tôi có thể khẳng định là mình không có nhìn nhầm. Khoảnh khắc ấy đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.

Tôi nhường ghế trên tàu cho ba cô nàng và bám lấy tay vịn trong khi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngồi cạnh họ thì đúng là có chút ngượng thật nên tôi quyết định giữ nguyên hình tượng quý ông của mình.

Nhà tôi cách nhà ga năm phút đi bộ. Vị trí thì không thể chê vào đâu được nhưng chính vì quá gần nên nó lại khiến tôi thấy hồi hộp. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đầy đủ gì cả thế mà giờ đã gần tới nơi rồi.

Thỉnh thoảng em gái tôi vẫn dẫn bạn bè về chơi, nên bản thân tôi cũng không phải là không quen chuyện nhà có người lạ nhưng dẫn bạn cùng lớp là con gái về thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Mà lại còn tận hai người. Tuy một người thì có vẻ còn khó giải thích hơn nhưng đến mức này rồi thì có khác gì đâu.

Thế là chúng tôi đã đến nhà  Sakaki. Tôi cầu trời rằng ba mẹ tôi đều không có nhà.

"Con về rồi đây~ Về rồi nè~!"

Ugin là người đầu tiên bước vào nhà.

"Mừng con về. Con đã đi lễ đầu năm rồi chưa? Ara...?"

Sự xuất hiện của my mother đã chính thức định đoạt cái chết của tôi.

Đây có lẽ là khoảnh khắc mà tôi muốn du hành thời gian nhất trong đời. Giờ mới thấy, lúc tôi ném tiền cúng đáng lẽ ra tôi nên ném thêm vài đồng nữa.

"Là bạn cùng lớp của Nii-chan đó! Là Tsuru-san với Arina-san á! Tụi con không vào được quán nào hết nên con rủ hai chị ấy về nhà chơi luôn í~"

"Cả hai đứa đều đáng yêu quá đi mất. Sui à, từ lúc nào mà con lại..."

Mother ơi, xin đừng dùng cái phương pháp kể bỏ lửng để người đọc tự tưởng tượng tiếp như thế. Có một cô nàng sắp nổi đóa đó mẹ.

"Xin lỗi vì làm phiền. Rất hân hạnh được gặp bác, cháu là Niwatari Tsuru ạ. Cháu học cùng lớp với Sui-kun. Xin lỗi vì đột nhiên đến nhà vào dịp đầu năm ạ."

Tsuru cúi chào tự giới thiệu. Mẹ tôi thấy vậy cũng vội vàng cúi chào đáp lễ. Chắc mẹ tôi hơi bất ngờ vì đứa con trai và đứa con gái của mình không phải kiểu người biết lễ nghĩa cho lắm.

"C-Cháu là Hiwa Arina ạ. Àh ờm, về quan hệ với Sakaki-kun thì, phải nói sao nhỉ..."

Sao cô lại căng thẳng vậy chứ. Cái kiểu thường ngày biến đâu mất rồi? Đáng lẽ cô phải phun ra mấy lời cay nghiệt kiểu “Hiwa Arina. Chúng tôi chắc là quan hệ giữa chủ nhân và nô lệ nhỉ?” và coi đó là lời xã giao sao. Sao lại e thẹn dữ vậy hả. Với lại "Sakaki-kun" là sao chứ. Bình thường cô gọi tôi bằng "rác rưỡi", "sâu bọ", "thức ăn cho heo", "xác ve sầu", "chất thải", "stalker" mà. Sao tự dựng lại gọi tên tôi đàng hoàng thế. Làm tôi hơi bị giật mình đó, con nhỏ này. Tim tôi đập thình thịch luôn rồi này.

"Cô ấy cùng chung ủy ban với con đó."

Vì không thể nhìn nổi cảnh Arina cứ ấp úng mãi nên tôi liền ném cho cô ấy một cái phao cứu sinh. Thực ra chúng tôi chẳng cùng tham gia ủy ban nào cả nhưng để che đậy tình hình thì đây đã là cách hợp. Ít nhất cũng có thể qua mặt trong lúc này.

"Ra là vậy. Cảm ơn cháu giúp đỡ cho Sui nhé. Vì nó như vậy nên chắc toàn làm phiền cháu thôi nhưng mong hai đứa vẫn thân với nhau nhé."

"D-Dạ. Cháu hiểu rồi ạ."

Cái gì mà “nó như vậy”, là sao chứ? Ugin, lại nói gì với mẹ đi chứ.

"Đứng đây nói chuyện mệt quá, mình nhanh vô nhà ngồi đi~. Dùng phòng khách được chứ mẹ?"

"Đi vào đi. Mẹ chuẩn bị trà và bánh cho nên cứ vô nhà trước nhé."

Thôi xong rồi.

---

Ugin dẫn hai người kia đến phòng khách, nhưng thay vì đến đó tôi lại rẽ về phía phòng của ba tôi.

"Con vào nha."

"Ừ."

Người cha ít nói của tôi thường ở lì trong phòng. Mục đích tôi đến đây là để cảnh báo trước cho ông ấy.

"Ba ơi. Phòng khách giờ đang rất là nguy hiểm."

"Sao thế?"

"Phòng khác như thể dị giới vậy đó. Dù sao thì lúc này tốt nhất là ba đừng ra khỏi phòng."

"…Ba không hiểu lắm."

"Cũng không trách ba được. Ba chỉ cần hiểu rằng phòng khách hiện giờ đang rất nguy hiểm. Tốt nhất là đừng đến đó."

"…Hiểu rồi. Ba sẽ cẩn thận."

Tốt lắm, cảnh báo hoàn tất. Ngày cả người cha trầm lặng của tôi cũng sẽ sốc đến mức không đứng vững khi nhìn thấy Arina và Tsuru. Mà nếu biết hai người họ không phải bạn của Ugin mà là bạn học của tôi thì có khi mắt cha tôi bị rớt ra luôn quá.

Tôi quay trở lại phòng mình, cởi áo khoác ra và thay lại thường phục. Trước khi rời khỏi phòng, tôi đảo mắt nhìn một vòng. Kiểm tra xem có thứ gì khiến tôi xấu hổ nếu bọn họ mò vào không. Tốt rồi, chẳng có gì cả. Rất là lành mạnh.

Phòng khách đúng là một thế giới khác. Mom, Ugin, Arina, và Tsuru, cả bốn người đang ngồi quanh chiếc kotatsu nói cười vui vẻ. Cảm giác đáng sợ như thể tôi vừa lỡ bước vào khu tắm nữ ở nhà tắm công cộng vậy. Dù tôi chưa từng vào đó bao giờ.

Tôi không muốn gia nhập vào cái vòng tròn đó chút nào. Tôi quay rót rời đi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

"A, Nii-chan cuối cùng cũng tới rồi."

"Xin mời các vị tiểu thư cứ thoải mái. Vậy thì tôi xin phép đi nhé."

"Không được bỏ chạy!"

"Có những lúc được phép trốn chạy. Và bây giờ chính là lúc đó."

"Nè mẹ ơi, từ hôm nay đừng mua nước ép cà chua nữa nha."

"Rồi rồi, anh sẽ ở lại đây là được chứ gì."

Có những lúc con bé này sẽ phát ngôn ra những câu nói tàn nhẫn một cách vô tư nên không thể lơ là được. Chỉ cần tưởng tượng nếu mình nghe lơ đãng và bỏ qua nó thì thật rùng mình. Lần này thì khác, lời đe dọa đó liên quan đến tính mạng của tôi. Không biết con bé có hiểu không. Việc cấm nước ép cà chua thì chẳng khác gì cấm hấp thụ oxy và nước đối với tôi.

Vì không chui vào được bàn sưởi, tôi đành nằm dài trên ghế sofa. Trong cái không gian này, chỗ dành cho tôi chỉ có chiếc sofa ấy mà thôi.

"Nii-chan, trông anh luộm thuộm quá à."

"Ở nhà thì cho anh sống cẩu thả tí đi mà…"

"Này, Onii-chan à. Ăn mặc vậy trước mặt Tsuru-chan và Arina-chan mà con không thấy xấu hổ à." [note75915]

"Không sao đâu không sao đâu. Ai cũng biết con là người như vậy rồi mà."

"Không phải Onii-chan xấu hổ mà mẹ mới là người xấu hổ đấy. Xin lỗi vì có đứa con trai như vậy nhé."

"Ahaha, không sao đâu ạ~ bọn cháu biết rồi mà~" -Tsuru cười nói.

Không ai đứng về phía tôi cả. Tôi thật cô đơn...

"Con trai của bác ở trường thế nào? Nó có làm mấy chuyện kỳ quặc gì không nhỉ?"

Gì mà chuyện kỳ quặc chứ. Rõ ràng là tôi không được tin tưởng rồi.

"Sun-kun thì sao à~Ưm~Arina, cậu thấy sao?"

Tsuru nhìn Arina với ánh mắt đầy ý đồ xấu.

"Ể, Sakaki-kun ấy hả, thì là. Cháu nghĩ cậu ấy nổi bật."

"Ồ? Nổi bật kiểu gì nhỉ?"

"Ah, kiểu người hay nói mấy chuyện hài hước, chắc là như vậy ạ."

"Vậy à. Thật thế sao, Nii-chan?"

"Không đâu, anh không nổi bật bằng cô nàng này đâu."

"Im lặng."

Đừng có đột ngột chuyển sang chế độ Arina thật chứ. Làm tôi giật hết cả mình luôn.

"Arina-chan sau này sẽ làm diễn viên nhỉ. Chắc được cháu được nhiều đứa con trai yêu thích lắm đúng không? Chắc là được nhiều người theo đuổi lắm ha?"

Xin mẫu thân hãy dừng lại đi. Con không muốn nghe chuyện tình cảm của phụ nữ ở tuổi tứ tuần đâu. Làm ơn đừng nói mấy chuyện đó trước mặt con trai của mình. Con thật sự không thích khi nghe người thân nói về mấy chuyện yêu đương. Đó là một dạng tấn công tinh thần kiểu mới đấy. Nó còn như tra tấn nữa cơ.

"K-Không có ạ! Cháu thì làm gì mà có ai để ý chứ…"

"Xạo ghê~ đây là bí mật giữa hai chúng ta thôi nhé, nói cho bác nghe đi mà~"

Aaa, xấu hổ quá, xấu hổ quá.

Mẫu thân à, thanh xuân của người đã kết thúc từ ba mươi năm trước rồi đó. Chúng ta dừng cuộc chiến tranh vô nghĩa này được không? Người định kích động nhân dân đến bao giờ nữa đây? Dù có khiến họ tôn sùng chính quyền của người đến đâu thì lúa mì cũng không tự mọc lên từ đất đâu. Điều mà người dân mong muốn không phải là thắng lợi của đất nước mà là nước uống và đậu thôi. Chỉ cần có thế thôi.

Những chính trị gia tham nhũng và giàu có thường hay đắm chìm trong các khái niệm siêu hình và không còn thèm nhìn xuống mặt đất dưới chân mình nữa. Vì cái địa vì đầy quyền lực đó mà họ nghĩ họ nên tùy tiện chạy theo những cái ảo tưởng đó. Khi đã có quyền lực và dư dả thì lúc nào cũng quên mất thực tế. Họ quên mất mục đích ban đầu và quên cả chúng ta. Rồi lại tự cho rằng thứ không cần thiết đó lại là lẽ phải rồi dốc hết toàn lực chỉ để thỏa mãn cái tôi của chính mình. Hãy thôi làm những điều đó đi. Được sống thôi là quá đủ rồi.

"Arina~ sao cậu lại nói dối thế~"

"Cậu đang nói chuyện gì vậy chứ?"

"Không có tuần nào mà cậu không được tỏ tình hết! Vì Arina là idol còn gì!"

"Không phải đâu! Không phải như vậy đâu!"

"Thế à~? Có thật không đó?"

"T-Thật mà!"

Trong thời đại hiện tại, những quốc gia muốn gây chiến chỉ có hoặc là nghèo khổ hoặc là đã quá dư dả thôi.

Cũng giống như việc “toàn cầu hóa” đã trở thành xu thế hiển nhiên, thế giới đan xen vào nhau như mạng nhện nên tất cả đều ảnh hưởng lẫn nhau vào sâu tận cốt lỗi. Và vì thế, những lợi ích mà một cuộc chiến có thể đem lại đã không còn giá trị như xưa nữa―

"Nii-chan, mặt anh đang căng thẳng quá rồi đó. Khó coi lắm đó."

"Vâng, anh xin lỗi..."

Làm sao mà tôi theo kịp mấy cuộc nói chuyện của con gái được chứ. Cuộc trò chuyện toàn vị dâu thế này thì tôi sao mà theo nổi.

"Nè nè, có khi nào thằng con trai nhà bác đã tỏ tình với Arina-chan rồi nhỉ....."

Mẫu thân lại thì thầm vào tai Arina.

Rồi xong luôn, chuyện này sẽ trở nên cực kỳ phiền phức luôn.

"Cháu cũng không nữa?" – Arina vừa đáp lại mẹ vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý.

"Ể!? Thật sự đã tỏ tình rồi á!? Onii-chan à, nói mẹ nghe coi!"

"Không có đâu ạ. Mẹ à, xin mẹ bình tĩnh lại. Gần đây mẹ có uống quá nhiều caffeine không vậy?"

"Ara, con thật sự dám chắc điều đó à~?"

Đừng có làm mặt đắc ý như thế. Mà mẹ tôi còn đang dần lấy lại phong độ nữa chứ.

"Nii-chan, anh bị ngốc thiệt đấy à!? Anh tưởng mình quen được chị ấy thật hả!? Nếu anh nghĩ mình có cơ hội thì đi chết một triệu lần cho rồi đi!? Đồ biến thái không biết lượng sức mình! Đồ ngốc! Đồ ghê tởm! Đồ nghiện cà chua! Đồ Daidarabochi!"[note75916]

Mắng anh quá lố rồi đấy. Dừng lại đi, anh đã chết từ lâu rồi mà, Ugin-chan.

"Tớ thì thấy hai người rất đẹp đôi đó. Nè Arina?"

"C-cậu đang nói cái gì vậy chứ! Với một người này á!?"

"Nếu cháu mà chịu làm vợ của con trai bác thì mọi lo lắng về tuổi già của bác sẽ tan biến luôn."

"Ưư...có thật vậy không ạ...?"

"Mẹ ơi làm ơn dừng lại đi. Người ta lại tưởng nhà Sakaki toàn là đồ ngốc mất."

"Chỉ có Nii-chan là ngốc thôi á."

"Anh không muốn nghe lời mắng từ chính đứa càng lúc càng ngốc đâu."

Mẹ tôi đã rời khỏi phòng khách để đi nướng bánh mochi.

Tôi tuyệt vọng rồi. Mẹ tôi người duy nhất trong cái nhà này còn giữ được sự bình thường đã không còn ở đây. Cũng như sợi dây xích giờ đã bị tháo bỏ. Điều đó đồng nghĩa với việc chuồng thú đã được mở cửa.

"Không ngờ là Sui với mẹ cậu ấy không giống nhau chút nào luôn á. Chắc là Ugin-chan giống mẹ nhỉ?"

"Dạ đúng rồi đó. Nếu phải nói là giống ai thì em nghĩ là giống mẹ í!"

"Tớ tưởng mẹ cậu cũng điên điên như cậu luôn ấy chứ..."

"Mẹ em, ba em và em đều là người bình thường nha. Chỉ có Nii-chan em là bất thường thôi."

"Ừm. Cực kỳ đồng ý luôn."

Tôi nhắm mắt lại và cắt đứt mọi kết nối với thế giới. Tôi lẩm bẩm trong đầu rằng nếu phản ứng lại là thua, nếu phản ứng lại thua rồi để mặc ý thức chìm vào giấc mộng. Vĩnh biệt thực tại tàn khốc. Kiếp sau tôi muốn làm một con cá sống ở đáy biển. Có vẻ sẽ không có phiền não gì cả.

Một lúc sau, tôi bắt đầu lim dim. Ngay lúc cơ thể tôi đang dần buông lỏng và vượt qua cửa ải cuối cùng để chìm vào giấc ngủ thì tôi thấy lạ thường vì phòng khách hoàn toàn im ắng nên tôi mở mắt ra.

Trong mắt tôi là Ugin, Arina, và Tsuru đang đứng nhìn chằm xuống tôi.

"Uwoa!? Cái phim kinh dị gì thế này vậy!?"

"Ahahahaha! Sợ hãi thật luôn kìa!"

"Cái mặt cậu lúc ngủ nhìn như amoeba vậy đó."[note75917]

"Amoeba còn có mặt nữa hả..."

Vì cảm thấy nguy hiểm tới tính mạng nên tôi tính chuồn lẹ.

"Đi tè đây."

Khi tôi vừa đứng dậy giả vờ đi toilet thì ba tôi xuất hiện ở hành lang.

Ông giật bắn người rồi đơ mất mấy giây. Tôi hiểu mà. Ba tôi sốc lắm.

"...Xin chào."

Ba tôi thì thầm một tiếng rồi cứ thế mà tiếp tục bước đi qua hành lang.

"Hể, khi nãy là ba của Sui à?"

"Ừ đúng rồi đó."

Tsuru và Arina nhìn nhau rồi nghiêng đầu khó hiểu.

".....Cậu đột biến gen à?"

"Tiếc là tôi không phóng tơ nhện hay mọc ra móng vuốt được đâu."

"Tôi cứ tưởng ba cậu mới là người giống cậu cơ…"

"Tôi cũng không rõ."

"T-T-T-Trước hết thì tôi phải chào hỏi đàng hoàng mới được nhỉ."

"Từ lúc đến nhà tôi là cô bắt đầu ăn nói cà lăm lắm rồi đó. Y hệt như trí tuệ nhân tạo bị lỗi ấy."

"T-Tôi, t-t-t-tôi đâu có hồi hộp gì đâu! Tôi giết bây giờ!"

"Không ai nói cô hồi hộp cả."

Tuy có cố tỏ ra mạnh miệng nhưng khi thấy cổ chớp mắt lia lịa rồi luống cuống như thế thì ai mà tin nổi chứ.

"Arina-san, chị muốn thử lên phòng Nii-chan xem ra sao không?"

"Hả? Em đang nói cái gì vậy?"

Tôi phản xạ ngay lập tức trước cú đánh úp của Ugin. Đây là lần bất ngờ nhất trong năm nay. Tôi cứ tưởng là ruột già ruột non của mình phun ra khỏi miệng luôn rồi.

"Ơ, nhưng mà…"

Đừng có liếc liếc nhìn tôi với Ugin kiểu đó chứ.

Đừng có phát ra cái aura muốn đi như thế.

Đừng có cười phá lên như vậy chứ, Tsuru-kun.

"Tại vì Nii-chan trông có vẻ muốn về phòng lắm luôn á~"

"Không muốn về đâu. Có chết cũng không về, vì vậy nên chúng ta hãy ngồi ở phòng khách và nói về mấy chuyện cũ nhé, mấy vị tiểu thư."

"Cậu có gì thứ gì không muốn tụi này thấy hả?"

"Không có. Người hay tự tiện đột nhập như cô là người hiểu rõ nhất còn gì."

"Ểể~? Có thiệt không đó?"

Đây hoàn toàn là lừa dối. Một quý ông như tôi thì không có gì phải giấu. Đây là cái bẫy to lớn để khơi dậy sự quan tâm thôi. Đừng có dính câu đấy nhé…!

Ngay sau đó Tsuru vừa nhún vai vừa nói “yare yare” rồi đặt tay lên vai tôi.

"Đi thôi nào?"

"Cô là ai đấy?"

Cô ta nói thế với một cái nháy mắt kèm ngón cái giơ lên.

Còn Arina thì vẫn cứ rụt rè ra vẻ thục nữ. Không lẽ nào đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà con trai sao. Có lẽ vì vậy mà từ nãy đến giờ cô ấy cứ toát ra cái khí chất trong sáng đến mức phát bực, y hệt như một mỹ nữ ngây thơ trong anime. Xét về mặt ngoại hình thì phải nói là cổ dễ thương đến mức tôi muốn liếm luôn. Chết thật, lỡ để lộ bản chất rồi. Quý ông, quý ông.

"A, ba kìa."

Ugin đột ngột cất tiếng khiến tôi quay lại. Chắc là ba tôi đang đi từ bếp về phòng. Vì trên hai tay của ông ấy là một chai rượu vang và cái ly.

"…Cứ tự nhiên đi."

Ba tôi gật nhẹ đầu chào và nói khẽ một câu rồi rời đi.

"Nè… Sui đúng là đột biến gen rồi còn gì."

"Bực thật đấy, nhưng cả họ hàng tôi cũng thường xuyên bảo vậy…"

Phòng khách lặng ngắt như tờ.

Arina thì lẩm bẩm "Xin, xin chào…". Tsuru thì nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt như thể đang giải bài toán khó hiểu. Còn Ugin thì kéo tay áo tôi, định dắt tôi về phía căn phòng của Sui.

Loạn hết luôn rồi. Dường như tôi là người duy nhất còn giữ được lý trí trên thế giới này.

"Bánh mochi nướng xong rồi đây~!"

Giọng nói vui tươi của mẫu thân khiến cả lũ như trở lại tâm hồn trẻ thơ và cùng nhau chui vào kotatsu.

Thế là tình huống nguy cấp đã được hóa giải.

Nhưng mà... cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Mẹ gọi Sui là onii-chan í. Tôi cũng có em gái và cx là anh cả nên mẹ tôi cũng hay gọi anh hai nữa. Thấy tiếng việt cx bth mà dịch sang tiếng nhật sau sau í.
Mẹ gọi Sui là onii-chan í. Tôi cũng có em gái và cx là anh cả nên mẹ tôi cũng hay gọi anh hai nữa. Thấy tiếng việt cx bth mà dịch sang tiếng nhật sau sau í.
[Lên trên]
Một yokai khổng lồ trong truyền thuyết nhật.
Một yokai khổng lồ trong truyền thuyết nhật.
[Lên trên]
Sinh vật đơn bào không có hình dạng xác định
Sinh vật đơn bào không có hình dạng xác định
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

tks channn
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Chương này cả nhóm nói chuyện nên có vài chỗ hơi lú thật. Với lại Sui pha trò nên mới gọi mẹ bằng 4 cách gọi. Còn thêm khúc gọi onii-chan nx. Thấy khúc sau có gọi là arina với tsuru là chan í nên ms bt đc.
Xem thêm