Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 07 Sự thất thường của Hoa Hồng

2 Bình luận - Độ dài: 2,264 từ - Cập nhật:

Sau khi trải qua một khoảng thời gian đầy ý nghĩa bên cô gái tóc đuôi ngựa đáng yêu tên là Mugiyama Kasai, tôi quay lại chỗ của các chàng trai.

Bọn họ đã đưa cho tôi một món ăn chất đầy thịt như núi, còn được gọi là “Cơm thịt chất đống”, đúng kiểu nam sinh trung học luôn. Đó không phải món của quán làm mà là do bọn họ tự làm.

“Cái món ăn bạo lực gì thế này.”

Một cái bát đầy thịt đến mức không thể nhìn thấy cơm. Nước sốt thì bị đổ đầy lên.

“Đây là tấm lòng của tụi tôi. Hãy nhận lấy đi nhé.”

Đó là những gì mà Gento thành viên của Câu lạc bộ Trà đạo đã nói.

Tấm lòng kiểu gì vậy chứ. Bị một kẻ có khuôn mặt như quý tộc thời Heian đưa cho món ăn kiểu tận thế thì biết phải tiếp nhận sao đây.

“……T-tôi xin nhận.”

Tôi bắt đầu ăn một cách vô cùng miễn cưỡng. Bỏ thừa lại thì thấy có lỗi với quán ăn nên tôi vừa nhai vừa cổ vũ cho chiếc lưỡi đã quá quen thuộc với vị thịt trong của mình. Thú thật thì, khó chịu quá. Vị giác của tôi như sắp bị hỏng mất rồi.

“Cho tôi hỏi một chuyện được không?”

Ngay lúc khoang miệng tôi đang trong tình trạng vô cùng kinh khủng thì Gento người là thủ phạm gây ra chuyện này đã hỏi như vậy.

“Hiwa là kiểu người thế nào vậy?”

À~

Hóa ra cậu ta cũng như Makoto hay đám nam sinh trong trường bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của bông hồng độc miệng kia à.

Arina là tân nhân loại nên có thể tạo ra bức tường cách âm để che lại tai, vì vậy mấy lời yêu đương không chạm được đến cô ta đâu. Vì tai không có nắp đậy nên cô ta tự tạo ra bức tường cách âm. Khả năng thích nghi với môi trường. Quả thực là một điều kỳ diệu của sự sống. Hãy bày tỏ sự kính trọng thôi.

“Cô ta là một kẻ biến thái có sở thích làm nhục người khác và cảm thấy sung súng khi được dùng bạo lực.”

Cái trước thì có lý do đáng buồn nhưng cái sau thì tôi là nạn nhân. Tôi nghĩ Arina là kiểu có sở thích bạo dâm. Không biết đã bao lần tôi bị đâm vào sườn hay bị đấm rồi. Lần tôi định ôm để chọc ghẹo thì bị cổ tát. Cái tát đó mạnh đến mức tưởng chừng như má tôi đã bị cắt phăng đi.

“Kể cả với cậu à?”

“Dĩ nhiên. Nhưng mà mấy tháng gần đây cũng đỡ hơn rồi. Đặc biệt là khi ở chung với con gái thì cô ta đã bớt căng thẳng. Nhìn kìa.”

Tôi hất cằm chỉ về phía Arina người đang dùng khăn giấy lau miệng cho Tsuru. Nếu tôi là người trong vị trí của Tsuru thì đôi môi tôi chắc sẽ bị xẻo đi bằng dao. Sau đó đôi môi tôi sẽ bị đem nướng trên vĩ.

“Như cậu thấy đấy. Cô ấy đã trên bớt gai góc rồi.”

“Ra là thế sao……”

“Gento à. Thuần phục được cô nàng đó là việc khó lắm đó.”

“Tôi không quan tâm đến Hiwa đâu. Tôi chỉ tò mò không hiểu Sui đã làm cách nào thuần phục được cô ấy thôi.”

“Cậu thấy được cô ta có vẻ thân thiết với tôi à?”

“Thấy chứ. Cổ khác hẳn so với hồi năm nhất. Vì tôi học chung lớp với cô ấy nên tôi biết.”

“Nghe thôi đã thấy khổ rồi.”

“Ban đầu thì bất kể nam hay nữ đều bắt chuyện với Hiwa. Vì cô ấy cực kỳ xinh đẹp mà. Rốt cuộc lại là chiếc hộp Pandora.”

“Tôi cũng khổ sở lắm chứ.”

Vì có quá nhiều thịt nên tôi tống qua cho Shinji. Với số lượng này thì phải hợp tác mới xử lý nổi. Tôi cũng tính tống cho Makoto nhưng vì cậu ta vẫn đang ngồi cạnh Ruka nên tôi tha cho. Hãy biết ơn đi, Makoto. Đừng bao giờ quên lịch sử của một người đàn ông đã hi sinh danh dự đấy.

“Không phải chính cậu mới là người thích Hiwa sao, Sui?”

“Làm gì có chuyện đó. Không phải là tôi không bị vẻ ngoài đẹp như diễn viên của cô nàng đó thu hút nhưng mà, tôi không có ý định tiến xa thêm đâu.”

“Thế thì sao cậu lại hay đi chung với Hiwa vậy?”

Đây là một câu hỏi khiến tai tôi đau nhói.

Ban đầu, việc tôi và Arina bắt đầu hoạt động cùng nhau là do Akakusa-sensei nhờ tôi giúp điều chỉnh lại cách nói chuyện và thái độ của Arina và từ đó tôi luôn phải hành động như thể đang khoác một chiếc áo choàng che giấu phần cốt lõi của vấn đề.

Nhưng rồi, hóa ra cô ấy lại có hai nhân cách. Và sau đó tôi rất bối rối khi phát hiện ra chính nhân cách còn lại mới là người đã nhờ Akakusa-sensei giúp đỡ. Chưa hết, tôi phát hiện ra rằng Arina còn mang trong mình quá khứ liên quan đến bạo lực gia đình và cả chứng mất trí nhớ.

Hiện tại, những người biết được sự thật này chỉ có tôi, mẹ của Arina, Akakusa-senpai và Kazawaguchi-senpai người đã nghe lén. Và do hoàn cảnh đưa đẩy nên cả Tsuru cũng biết nhưng chỉ là lý do bề ngoài là việc điều chỉnh cách nói chuyện thôi nên không cần phải quá cảnh giác.

Giờ phải nói như thế nào để tránh đi vấn đề đây.

Ngay lúc đó, gương mặt của Ugin bỗng hiện lên trong đầu tôi. Tôi không rõ tại sao gương mặt con bé lại xuất hiện vào thời điểm này nhưng vì thấy có thể tận dụng làm lý do nên tôi liền dốc toàn bộ calo trong cơ thể để suy nghĩ. Não tôi gào thét.

Và cuối cùng thì tôi cũng đã tìm ra câu trả lời.

“Em gái tôi trước kia được Arina giúp đỡ. Để đáp lại nên tôi hiện đang tạm thời hầu hạ cho cô ấy.”

“Người hầu?”

“Ừm. Người hầu. Hay còn gọi là nô lệ.”

...A, lỡ phạm lỗi rồi. Arina đã nghe thấy. Cô ấy đang lườm tôi bằng ánh mắt sắc như dao.

“Làm nô lệ cũng khổ lắm đấy... không biết bao lần đã bị nhận hình phạt thể xác rồi...”

“Nghe căng nhỉ...”

Tôi quyết định chuồn vô toilet. Vì Arina đang ngoắc tay gọi tôi. Nếu là một thằng con trai bình thường thì tôi chắc chắn sẽ nhào tới như con thiêu thân lao vào trong ngọn lửa. Biết đâu còn được hôn lên má nữa chứ.

Nhưng tôi biết rõ cô nàng đó. Cái đó chẳng khác nào cổng soát vé dẫn xuống địa ngục cả. Không được để bị lừa.

---

Buổi tiệc tất niên cuối cùng cũng đã kết thúc.

Tới hồi kết, Tsuru chốt lại một câu: “Chúc năm tới của mọi người cũng sẽ thật tốt lành. Cạn ly nào!”

Tôi đã có một khoảng thời gian rất hài lòng. Dù có lúc tôi là nô lệ của vương triều nhưng vì các nữ hoàng đều đã tận hưởng một cách vui vẻ nên thôi thì cứ xem như mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Sau đó, mọi người đều giải tán. Tuy nhiên, tôi thì phải đi mua quà cho Ugin. Hôm trước, con bé đã giận tôi vì tôi hét ầm lên trong nhà nên giờ bị ép phải mua quà chuộc lỗi. Vì tôi sai nên không cãi được.

Tôi tạm biệt bạn bè và một mình đi tới trung tâm mua sắm.

Nếu muốn mua gì khiến Ugin vui thì chắc chắn phải là đồ ăn. Đó là thứ có thể khiến con bé cười ngay lập tức. Hơn nữa, phải là thứ sẽ biến mất chứ không thì mỗi lần thấy lại sẽ nhớ đến vụ cãi nhau hôm trước. Đúng rồi, nếu là bánh su kem thì chắc nó sẽ mừng rỡ nhảy dựng lên luôn.

Tôi đến khu bán đồ ăn chỗ tập trung nhiều món tráng miệng rồi chọn hai cái bánh su kem và một lon cà phê sữa. Ngay lúc đang suy nghĩ rằng tôi có thể đón năm mới mà không bị vướng bận gì thì tôi chạm mặt Arina.

“Y-Yo”

“Trùng hợp ghê. Cậu đang bám theo tôi đấy à?”

“Không dám đâu ạ. Vì lý do chính đáng nên tôi mới tới khu đồ ăn mà.”

“Thế à?”

Arina bỗng ôm bụng bật cười. Cô ấy vừa cố kìm nén vừa cười khúc khích “kufufufu”, khiến tôi tưởng đầu óc cô ta hỏng rồi. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra nguyên nhân của sự thay đổi ấy.

“Sao lại là 'bây giờ' chứ?”

“Quả nhiên là cậu nhận ra rồi nhỉ?”

Là một Arina khác. Một Arina đáng yêu như thiên thần đang đứng trước mặt tôi.

“Cô gặp Aki-senpai à?”

“Tớ chưa có gặp. Tớ nhờ Arina nhường chỗ nên mới ra được đây.”

“Ồ. Khoan, chỉ cần nhờ là đổi được luôn á!? Tôi cứ tưởng rằng gặp ai đó từng có quan hệ sâu sắc trong quá khứ mới là nguyên dẫn đến hoán đổi cơ chứ...”

“Tớ cũng không rõ lắm. Nhưng dạo gần đây, mỗi lần tớ nghĩ 'liệu có thể hoán đổi được không nhỉ', thì có thể hoán đổi rất dễ dàng. Nhưng không phải kiểu nói chuyện trực tiếp gì đâu nha.”

“Khó hiểu ghê... Với tôi thì chuyện này khó lý giải quá.”

“Tớ cũng thấy giống cậu mà ~”

Không biết có thêm một người nữa sống trong mình là cảm giác như thế nào. Liệu có ngại ngùng khi phải chia sẻ với nhau không. Chẳng phải là mọi bí mật đều không giấu được sao. Hay vì “người kia” cũng là “chính mình” nên có thể chấp nhận được? Khó hiểu thật.

“Mà, phải nói là Arina hiện tại đúng là tuyệt thế mỹ nhân luôn đấy.”

“G-Gì vậy chứ!? Đột ngột vậy!”

“Tôi chỉ muốn nói là sự khác biệt quá lớn thôi. À mà, sao cô lại xuất hiện vậy? Có lý do gì đó đúng không?”

“Ừm. Thật ra tớ mới là người đi theo cậu.”

“Thật luôn hả.”

“Tớ muốn nói lời cảm ơn. Ơm, cảm ơn cậu rất nhiều.”

Arina cúi đầu, lễ phép cảm ơn tôi.

“G-Gì thế này. Tự nhiên cúi đầu làm gì. Mau ngẩng mặt lên đi. Người duy nhất được phép cúi đầu trước tôi chỉ có động vật chân khớp thôi.”[note75535]

“Cảm ơn cậu vì đã chiều theo sự ích kỷ của tớ. Tớ muốn nói lời cảm ơn vì cậu đã làm chỗ dựa cho Arina. Hôm lễ hội văn hóa, tớ từng bảo cậu không cần bậm tâm đến bọn tớ, vậy mà cậu vẫn quan tâm tới bọn tớ nên tớ thật sự rất vui. Cảm ơn cậu. Mong là năm tới cũng sẽ được cậu giúp đỡ.”

Cô nàng với vẻ đẹp thanh thoát ấy khẽ mỉm cười và lại cúi đầu thêm lần nữa.

“...Cô thực sự rất tốt bụng. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình được đối xử như con người.”

“Thật thế à. Nhưng mà tớ lại bị Arina mắng là nhìn đáng thương quá nên đừng như thế nữa và bảo tớ hãy mạnh mẽ lên cơ.”

“Đúng kiểu của cô ấy nhỉ.”

“Nhưng vì đó là tớ mà.”

“Đúng vậy. Là độc nhất vô nhị”

“Vâng.”

Arina lùi lại một bước, hai tay đan sau lưng và nói:

“Mong là năm sau chúng mình sẽ cùng lớp nha.”

Cô ấy để lại lời đó rồi rời đi.

Nếu được thì tôi cũng mong như thế. Dù chẳng thể nói thành lời, nhưng đâu đó trong thâm tâm tôi vẫn luôn hy vọng được cùng lớp với Arina.

“Cả hai chúng ta đều mềm lòng ghê ha.”

---

Tôi bình an trở về nhà và tặng quà cho Ugin.

“Cảm ơn anh nha~! Bên trong là gì thế?”

“Bánh su kem với đồ uống.”

“Yaaay!”

“Ăn cho đàng hoàng vào đấy”

Có vẻ con bé rất vui, vừa nhận được là đã ngồi xuống kotatsu và ăn liền. Nhờ cái này nên chắc sẽ giải quyết được.

Tôi vào phòng thay đồ ngủ rồi trở lại phòng khách rồi chui vào chiếc kotatsu để sưởi ấm. Ugin trông có vẻ rất hài lòng khi vừa lẩm bẩm “ngon quá ngon quá” vừa nhồm nhoàm bánh su kem. Vậy là có thể xem như giảng hòa thành công.

Điện thoại tôi reo lên. Là tin nhắn từ Arina.

『Quên đi』

Một mệnh lệnh gồm 2 chữ. Hẳn là Bông hồng độc miệng đó rồi. Có lẽ cô ấy biết được những gì thiên thần Arina đã làm và thấy xấu hổ.

“Nii-chan đang cười nham nhở kìa. Kinh tởm quá đi.”

“Cố nhìn kỹ đi. Biết đâu đây là khuôn mặt tương lai của em đấy.”

“Ugh. Độc hại cho mắt quá”

Tôi nhắn lại:『Tôi sẽ không quên đâu』

Một lúc sau, cô ấy trả lời:『Vậy à. Chúc năm mới vui vẻ』

Lúc thì chu đáo tử tế lúc lại lạnh lùng khó gần, đúng là khó nắm bắt thật.

Ghi chú

[Lên trên]
Sâu bọ ấy
Sâu bọ ấy
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận