Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 15 Cửa sổ xã hội XYZ

4 Bình luận - Độ dài: 3,289 từ - Cập nhật:

Sau khi quét dọn xong, mỗi người đều có thể tự do làm những gì mình muốn sau giờ học, vì vậy tôi thu dọn đồ đạc và đi đến lớp của Arina.

Arina đang rung chân, hai chân cổ chuyển động liên tục khiến cái bàn lắc lư theo. Nhìn cứ như chỉ mình Arina là người đang hứng chịu trận động đất cấp độ 3 vậy.

"Nàyy, đi thôi nào."

Khi tôi cất tiếng gọi từ cửa lớp, Arina lập tức mở mắt rồi nhanh chóng đeo cặp lên vai và đứng bật dậy. Rồi cô ấy bước nhanh tới chỗ tôi. Trong lúc tôi đang ấn tượng trước sự hăng hái của cô ấy thì lời tiếp theo của cổ khiến tôi mất sạch ấn tượng tốt đó.

"Đi nhanh thôi. Máy sưởi hỏng nên tôi không chịu nổi nữa rồi."

Ra là vậy. Bảo sao thấy hơi lạnh, hóa ra là do máy sưởi hỏng à. Với một người chịu lạnh kém như Arina thì đúng là quá sức chịu đựng rồi.

Cô ấy rùng mình một cái rồi lại bước đi nhanh. Trông cô ấy vừa tội vừa buồn cười khi cô ấy bước đi vừa đủ nhanh để không bị ban kỷ luật bắt lỗi chạy trong hành lang,. Nhìn vậy chứ cổ là một con người nghiêm túc.

Tôi gõ cửa phòng câu lạc bộ Báo chí rồi mở cửa ra. Hơi ấm từ trong phòng lan ra ngoài hành lang. Arina đắm mình lấy hơi ấm đó và thốt ra âm thanh kỳ lạ "Hooa~", rồi nhảy tót đi vào trong như một con chim sẻ. Cô ấy thậm chí còn dang rộng hai tay ra để thể hiện niềm vui.

---Không, nhầm rồi. Đây rõ ràng là đang dùng thân mình làm rào chắn để không cho tôi bước vào trong.

『Cậu đứng ngoài hành lang là được rồi nhỉ? Không phải thành viên hạng bạch kim trở lên thì không được vào đâu. Chuột cống thì phải ở ống cống chứ. Shi shi.』

Tôi đoán chắc trong đầu cô ta đang nghĩ như thế. Mà có khi còn tệ hơn thế nữa.

Tôi luồn người chen vào bên trái nơi Arina đang đứng. Cho tôi hưởng chút hơi ấm của phòng quý tộc đi. Ngay cả chuột cống cũng cần hong khô lông và tắm chút ánh sáng chứ. Nếu được thì cho tôi gặm miếng phô mai nữa. Tất nhiên là không được đặt mấy cái bẫy chuột tàn bạo đó nhé. Cái đó là công cụ của ác quỷ. Không thể tha thứ được.

Tuy nhiên, Arina cũng không chịu thua mà cố bám trụ lại. Tôi đành dùng biện pháp mạnh, nắm lấy cánh tay trái của cô ấy. Hành động này có thể khiến tôi thành kẻ thù của tất cả fan Arina trong trường, nhưng tôi vốn dĩ toàn là kẻ thù sẵn rồi nên có bị gọi là biến thái cũng chẳng sao. Tôi cũng thấy lạnh lắm rồi. Tôi muốn vào phòng câu lạc bộ Báo chí càng sớm càng tốt. Tôi dùng sức để đẩy Arina ra . Nhưng cô ấy vẫn không nhúc nhích như tảng đá vậy.

"Sasaki Sui đã quấy rối tình dục Hiwa Arina... Thêm một tin sốt dẻo rồi nhé, hội trưởng."

"Ê, này. Đừng có ghi chép hay chụp hình chứ."

Vi một thành viên câu lạc bộ bắt đầu viết ra những chuyện vô lí nên tôi lập tức lên tiếng cảnh cáo. Nếu tin đó mà lan ra trong trường thì đời học sinh trung học của tôi coi như là chấm dứa. Fan Arina không chừng sẽ bắt cóc rồi tra tấn tôi mất.

Chắc là cũng chán cái trò giằng co rồi, cô ấy thôi không chống cự nữa và tiến đến chỗ cái ghế xếp.

"Cậu hãy ghi thêm vào mục ý kiến của đương sự là: 'Rất đáng sợ. Không thể tha thứ', được không?"

"Cái đó sẽ bị Ủy ban giáo dục coi là vấn đề xấu đó, nên hãy dừng lại đi..."

---

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, Asakura Touma,hội trưởng câu lạc bộ Báo chí bắt đầu lên tiếng.

"Hôm nay gọi hai cậu tới là để nhờ giúp một tay!"

Biết ngay mà. Nếu chỉ đơn thuần gọi tới thì tôi đã tính đào lỗ ở đâu đó ngoài sân để chôn cậu ta rồi.

"Tháng sau sẽ có gì đây nào! Rồi, mời Sui!"

"Ể, tôi á? Ờmmm… Valentine?"

"Hả!?"

Này, “Hả!?” cái gì chứ. Tôi nói đúng còn gì. Đừng có nhìn tôi với cái vẻ mặt như đang muốn chỉ trích tôi vậy chứ.

"Hình như là.... ngày giỗ của Sakaki Sui thì phải."

"Tôi còn chưa chết đâu."

"Tiếc thật!"

Không có tiếc tí nào hết. Chẳng lẽ ở đây toàn mấy đứa ngốc thôi sao. Arina, đừng có buông mấy câu đừa thừa thãi đó nữa. Còn Touma nữa, đừng có tiếp lời cô ta làm gì.

"Là ngày thi tuyển của học sinh năm ba sơ trung hiện giờ đấy! Đó mới là đáp án!"

"Giờ nghĩ lại thì bọn mình cũng thi vào khoảng tháng Hai nhỉ."

Ra là ngày thi à.

Thử tua ngược ký ức lại hai năm về trước coi nào. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ cái ngày đi thi ở ngôi trường này, nơi là nguyện vọng một của tôi.

Khác hẳn với ngôi trường sơ trung, khuôn viên của trường này thật sự rất hoành tráng, khiến tôi thấy vô cùng ấn tượng. Phòng thi thì đầy những bộ đồng phục khác nhau. Cái hiện tượng tất cả mọi người ngoài mình đều là thiên tài đã gây sát thương không hề nhỏ lên tinh thần tôi, khiến từ trước khi bắt đầu thi thì tôi đã lún sâu vào cảm giác thất bại “Chắc là rớt rồi”. Trong hoàn cảnh đó, việc nhìn thấy Shirona và mấy đứa bạn mặc cùng đồng phục thật sự là một niềm an ủi lớn. Ngoài tôi và Shirona ra thì tất cả đều rớt cả. Đúng là thấy rất khó xử mà.

Đang mải chìm đắm trong ký ức ngày xưa thì bị Arina thúc nhẹ vào một cái.

"Cậu có đang nghe không đấy? Màng nhĩ có ở đó không?"

"Có có. Xin lỗi, tôi đang thẫn thờ một chút."

Touma hắng giọng rồi tiếp tục nói.

"Hội học sinh nghĩ đây là một cơ hội quảng bá để chuẩn bị cho cho ngày thi đầu vào nên đã nhờ bọn tôi làm một bài giới thiệu tổng quan về ngôi trường này! Trong lúc tụi tôi còn đang thiếu người! Trong khi tụi tôi còn đang phải lo mấy dự án cho năm học mới! Hội học sinh nghĩ cái quái gì vậy hả trời!"

Đúng lúc Touma bắt đầu than vãn gay gắt thì một thành viên trong câu lạc bộ đưa cho cậu ta một cây bút, thế là cậu ta dần bình tĩnh lại. Có vẻ như cây bút là thuốc an thần đối với cậu ấy. Tôi cũng muốn tặng Arina một món đồ như thế.

"Tóm lại là, tôi muốn hai cậu giúp đỡ. Dựa trên kinh nghiệm lần trước, tôi biết hai cậu có năng lực. Tôi chỉ còn biết trông cậy vào Sui và Arina thôi."

"Không vấn đề gì."

"Thật sao! Cảm ơn rất nhiều!"

Tôi cũng không có lý do gì để từ chối, mà nếu từ chối thì chắc cậu ta sẽ khóc mất.

Trong khi đó, Arina lại cười khúc khích khi nhìn Touma đang chắp tay lại vì biết ơn. Đáng lẽ tôi phải mắng cô ấy là đồ ác độc, vô nhân tính khi dám cười nhạo lòng biết ơn của người khác, nhưng nhìn lại Touma lần nữa thì tôi nhận ra cửa sổ xã hội của Touma đang mở toang.[note76779]

Trời ơi...

Cậu ta lúc nào cũng sẵn sàng xả nước vậy sao. Có nên nhắc cậu ta không nhỉ. Nhưng mà hơi rắc rối đây. Trong phòng còn có thành viên nữ của câu lạc bộ nữa, lỡ bị nhục thì ảnh hưởng đến danh dự cậu ta mất. Miễn là các thành viên nữ của câu lạc bộ chưa để ý thì vẫn còn cứu vớt được. À, họ liếc nhìn trộm liên tục luôn rồi. Còn đang chớp mắt lia lịa nữa. Touma-kun à, game over rồi đó. Có lẽ trong cái phòng này chỉ có mỗi cậu chưa nhận ra thôi đó.

Dù chỉ là vô tình thôi cũng được, tôi tin rằng cậu nam sinh ngồi cạnh sẽ lên tiếng nhắc nhở “Nào ngồi xuống đi, tớ sẽ giúp cậu” rồi kéo cửa sổ ra khỏi tầm nhìn của người khác.

Ôi trời, không ai định nhắc luôn...

Touma, nhận ra đi mà... Cửa mở toang tác luôn rồi đó...

"Trang báo sẽ dài hai trang liền nhau! Nội dung là tổng quan về ngôi trường này! Bao gồm cơ sở vật chất, hoạt động câu lạc bộ, nề nếp học đường, chương trình giảng dạy,vân vân...! Còn có cả phần lời chào từ Hội học sinh nên nhớ phân bố không gian cho hợp lý nhé!"

Toma lập tức đứng dậy và bắt đầu vẽ bố cục sơ bộ lên bảng trắng. Vẫn đang mở toang hoàn toàn luôn ấy, Touma-san...

Đương nhiên là khi cậu ta đứng lên, ai trong phòng cũng phải giật mình nhỉ. Mấy nam sinh muốn hét lên "đừng có đứng dậy" với vẻ mặt như bị ma ám nhưng ruốt cuộc lại không ai dám nói. Arina dường như đã nhịn cười đến mức giới hạn nên cô ấy phải kiềm chế lại bằng cách đánh tôi. Cô ấy vừa kiếm nén tiếng cười xấu xa “kukuku” vừa đánh tôi. Bắp tay của tôi như muốn rụng ra luôn.

Sau khi vẽ xong ví dụ, Toma vỗ tay vào bảng trắng để kết thúc phần trình bày. Đừng mà, đừng khom người nữa. Cái khoá kéo quần sắp đứt rồi đấy,

"Đại khái là như vậy! À, còn mặt sau sẽ là ảnh toà nhà trường và ảnh hai cậu mặc đồng phục làm người mẫu ảnh nhé!"

"Hả? Ảnh đồng phục là sao?"

"Là làm mẫu ảnh đấy! Giống như mấy tấm hình trong tờ rơi giới thiệu đồng phục ấy! Do Hội học sinh yêu cầu đấy!"

Trong chớp mắt, nghi vấn về sự dính líu của Tsuru bùng lên. Với một người không thích chụp ảnh như tôi thì đây là một chuyện chẳng vui vẻ gì. Còn Arina thì trông có vẻ đang rất vất vả gồng cứng cơ mặt lại để không bật cười.

Touma ngồi xuống trở lại, và bầu không khí căng thẳng lập tức dịu xuống. Một vài người thở phào nhẹ nhõm. Giờ cái bầu không khí như này thì đã không còn phù hợp để lên tiếng nhắc nhở nữa.

Sau đó, các thành viên câu lạc bộ đưa cho chúng tôi xem các bài viết cũ để làm ví dụ. Lần trước khi bọn tôi giúp đỡ câu lạc bộ Báo chí thì chỉ dừng lại ở việc cung cấp đề tài, nên đây là lần đầu tiên thực sự viết thành bài báo. Có lẽ cũng vì vậy mà các thành viên câu lạc bộ đã rất chu đáo, cẩn thận giải thích cho bọn tôi. Dù tôi nghĩ có những chỗ khác đáng được quan tâm hơn, nhưng đến giờ thì cũng đã quá muộn ,nên tôi tập trung lắng nghe phần hướng dẫn ấy một cách nghiêm túc.

Arina thì có vẻ như đang mong đợi xem Touma sẽ đứng dậy nữa hay không nên cô ấy thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu ta. Thật đúng là một nữ sinh trung học có tính cách tồi tệ. Cứ dán mắt vào chỗ hiểm của con trai như vậy thì cũng hơi sai sai rồi đấy.

Quả đúng là quá khó nếu để hai đứa tôi tự làm từ đầu được, nên cuối cùng đành phải làm cùng Touma. Các thành viên khác thì sẽ viết các bài báo cho số báo tháng này và bài giới thiệu chuẩn bị cho năm học mới. Dù chúng tôi đã chia bàn ra và bắt đầu công việc, nhưng quả nhiên Touma vẫn cứ mở toang hết cỡ. Tôi đành phải cố làm trống rỗng tâm trí mình để tập trung về nội dung bài viết. Arina thì có vẻ chẳng thể tập trung được chút nào, cây bút trên tay cô ấy hoàn toàn chưa động đậy.

Cuối cùng, đến tận khi kết thúc thì Touma vẫn cứ mở toang như vậy. Đến mức khiến người ta cảm thấy bình thường luôn ấy chứ. Có vẻ mọi người cũng đã quen với cảnh này nên chẳng còn ai tỏ vẻ rối rắm gì nữa cả. Ngoại trừ Arina.

Vì sắp đến giờ rời trường hoàn toàn, nên bọn tôi quyết định ra về. Tôi nói rằng ngày mai cũng sẽ ghé câu lạc bộ Báo chí, rồi chào tạm biệt và cùng Arina đi ra hành lang.

Hai đứa im lặng đi được một lúc trên hành lang thì Arina bật cười.

"Không thể nào không thể nào! Không cười mới là lạ đó!"

Hahahaha, tiếng cười như ác ma vang vọng khắp hành lang trường học. Xin lỗi nha, Touma. Bầu không khí lúc đó đã quá muộn để cứu vãn rồi. Giá mà tôi kịp thời bảo “Khoá quần cậu đang mở kìa” thì mọi chuyện đã không thành ra thế này rồi.

"Tha cho cậu ta đi mà. Vì danh dự của cậu ấy, nên cô đừng kể chuyện này cho ai khác nhé."

"Tôi không nói đâu, nhưng chắc mỗi lần nhìn thấy cậu ta tôi sẽ lại bật cười mất. Vì tôi cứ nhớ lại nhớ tới chuyện đó."

"Một nữ sinh ở tuổi ăn tuổi học cứ nhìn chằm chằm như vậy thì không hay cho lắm đâu."

"Ồn ào quá đi. Không nói cho cậu ta biết mới là không hay đó. Mấy chuyện thế này con trai các người phải nhắc nhau chứ."

"Nói gì với một đứa con gái biến thái cũng vô ích thôi… Làm ơn đừng lại gần Ugin nữa. Ảnh hưởng xấu đến việc giáo dục của con bé đấy."

"Tôi biết số điện thoại của con bé rồi, vô ích thôi."

"Cô dùng cách phi pháp gì đó đúng không? Không thể tha thứ được, đó là số điện thoại của em gái tôi mà…!"

Khi đến lối ra vào trường, bọn tôi tình cờ chạm mặt với các thành viên Hội học sinh. Bao gồm Tsuru, Hội trưởng và phó Hội trưởng mới. Không biết Hội học sinh còn làm cái gì ở cái giờ này nũa trời? Chỉ là tụ tập buôn chuyện thôi, chứ đâu có phải làm chuyện gì có ích đâu? Thì ra, tôi đây bị kéo đi làm người mẫu vì mưu kế của nhỏ thư ký bên đó!

"Ồ ồ, sao tới giờ này mà hai người còn ở đây vậy?"

"Bọn tôi được yêu cầu giúp đỡ cho câu lạc bộ Báo chí."

"Wao, bất ngờ ghê á~!"

"Bọn tôi còn phải làm mẫu ảnh đồng phục với viết bài báo nữa."

"Wao, có vẻ hợp với Arina ghê luôn á~!"

Thì ra định tính toán như vậy sao…

Nhìn vẻ ngoài thì như một con gà mái không biết phép nhân phép chia, nhưng trí óc của nhỏ đó lại không thể xem thường được.

Chọn Arina làm mẫu thì cũng ổn thôi. Nhưng mà đừng có lôi tôi vào chứ. Ngoài tôi ra, còn đầy nam sinh khác mà.

"Quả nhiên là mẫu ảnh thì phải cao ráo mới chuẩn nhỉ! Ui, lỡ miệng mất rồi, ai da~"

"Tôi đoán được thủ phạm là ai ngay từ đầu rồi, cô khỏi phải làm mặt kiểu ‘ôi lộ rồi’ cũng được. Bắt đầu thấy bực rồi đấy."

"Có sao đâu mà. Cậu sẽ trở thành người nổi tiếng trong mắt các tân sinh viên đó!"

"Chắc lại sắp tăng thêm kẻ thù trong đám học sinh đang học ở đây thì có. Dù vốn dĩ tôi đã bị nhìn như kẻ thù chỉ vì mấy sự ganh tị vớ vẩn rồi."

"Đẹp cũng là một cái tội nhỉ."

"Arina-kun, làm ơn im lặng đi. Mọi chuyện là tại cô đó, tự biết điều chút đi."

Dù sao thì, nhờ vào sự hy sinh của chính tôi mà tôi đã thành công cải thiện khả năng giao tiếp Arina đến mức cô ấy có thể trò chuyện như thế này. Nếu nhớ lại ánh mắt như sát thủ của cổ hồi vài tháng trước thì rõ là Arina đã thay đổi hoàn toàn. Có lẽ tôi đã hoàn thành được một nửa lời thỉnh cầu của Akakusa-sensei, à không, thiên thần Arina rồi. Giờ chỉ còn phải xác định được đâu là điểm dừng, hay khi nào là lúc hoàn thành nhiệm vụ.

Arina trừng mắt nhìn tôi như thể cô ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi.

"Cậu không phải người giám hộ của tôi đâu đấy."

"Đừng có đọc suy nghĩ người khác chứ. Đừng có thỉnh thoảng lại phát ra siêu năng lực của mình như vậy. Không khéo lại bị mấy nhà nghiên cứu xấu xa phát hiện đấy."

"Ờ."

Arina bảo sẽ về cùng Tsuru, thế là bọn tôi chia tay nhau ở lối ra vào trường. Các thành viên hội học sinh cũng tản ra rồi lần lượt đi ra cổng trường. Nhìn khung cảnh đó, tôi chợt cảm thấy buồn man mác. Tầm này năm sau, sẽ chẳng còn thấy bóng dáng họ nữa. Học sinh năm ba sẽ không còn bắt buộc phải đi đến trường. Đương nhiên tụi tôi cũng sẽ học tập tại nhà để bước vào giai đoạn nước rút cuối cùng. Chỉ một năm nữa thôi. Chỉ một năm nữa là khung cảnh tan trường thế này sẽ biến mất.

Tôi ngồi xuống bậc cầu thang ở lối ra vào và khui lon nước ép cà chua.

"Không biết rồi sẽ ra sao đây ha…"

Tôi không hình dung được viễn cảnh sau khi tốt nghiệp. Một cảm giác mơ hồ, lo âu bóp nghẹt lòng ngực tôi, khiến tôi run lên không phải vì cái lạnh. Tôi không biết mình nên tiến tới hướng nào nữa. Bạn bè xung quanh tôi đều có ước mơ, đều có mục tiêu. Còn tôi thì cứ như thế này, uống nước ép cà chua, ngồi nhìn từng ngày trôi qua. Chẳng tạo ra gì, cũng chẳng đánh mất gì. Nên là chẳng có gì cả. Nỗi bất an khiến tôi không chịu nổi. Phải chăng vì tôi là thành viên câu lạc bộ Về Nhà. Nếu không phải là, liệu tôi đã có được điều gì chăng? Giờ thì chỉ có Chúa mới biết.

Từng có người khen tôi là người thú vị. Họ khen tôi vì tôi luôn nói đùa khiến mọi người xung quanh vui vẻ. Tôi cũng thấy hơi vui, nhưng đồng thời lại cảm thấy như bị chạm đúng vào chỗ đau. Chính vì bản thân chẳng có gì nên mới phải nói ra những điều giả tạo. Tôi là một kẻ như thế đấy.

Tôi đứng dậy khi nước trong lon chỉ còn một nửa.

"Ơ? Sui? Giờ này mà ông còn ở đây á?"

Tôi quay lại thì thấy Shirona Namiki trong bộ đồ tennis.

Không có ai khác ngoài cô ấy cả.

Ghi chú

[Lên trên]
Khóa quần mà tiếng lóng ấy
Khóa quần mà tiếng lóng ấy
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

ko bt bố touma lúc bt đc thì ntn nhể :))
Xem thêm