Tôi đã bị kẹp giữa Shirona và Yuri trước khi kịp nhận ra và hóa thành một cỗ máy nướng thịt tự động. Dùng kẹp gắp xếp thịt lên vỉ, coi chừng để không cháy khét hệt như một tên lính đang giám sát đồng thuốc phiện, rồi trở thịt đúng thời điểm.
Tôi đang bị buộc lao động để trả công cho lon nước ép cà chua. Thôi thì cũng đáng giá nên tôi chấp nhận. Vấn đề duy nhất là tôi ngồi cạnh Yuri.
Có thể tôi hơi có thành kiến rằng con gái thường ăn ít hơn. Arina thì miễn bàn nhưng tôi cứ nghĩ những cô gái bình thường sẽ không ăn nhiều lắm, thế mà đũa của họ chẳng dừng lại tí nào. Có lẽ hôm nay chỉ toàn gặp trúng ngay mấy cô gái ăn khỏe chăng.
"Không ngờ các cô ăn được nhiều vậy luôn đấy…"
"Vậy sao? Đối với tôi thì cũng bình thường thôi mà", Yuri đáp.
"Chẳng qua dạ dày của ông nhỏ quá đấy", Shirona thêm vào.
"Tôi nghĩ mình cũng thuộc dạng trung bình mà ta…"
Mọi người bắt đầu đổi chỗ và chuyện trò rôm rả, dường như ranh giới giữa nam nữ cũng đã tan biến. Trông cứ như một buổi hẹn hò nhóm vậy, mọi người đều thân thiện, hoà đồng với nhau. Tôi định sẽ dành thời gian còn lại để vừa nhấm nháp từng ngụm cà chua vừa gặm từ từ miếng lòng nướng nhưng mà cuộc đời đúng là chẳng bao giờ theo ý mình.
"Ah~"
Ah ah ah, tottemo daisuki~, tôi tưởng Yuri bắt đầu hát bài chủ đề của chú mèo máy Doraemon nên nghĩ thầm là rốt cuộc con nhỏ này cũng phát rồ rồi và cảm thấy thương cảm cho cổ.
Nhưng thực tế còn kinh hoàng hơn. Yuri đưa miếng thịt lại gần miệng tôi và nói tiếng ‘ah~’ bằng giọng ngọt ngào. Đúng vậy là tiếng ‘ah~’ huyền thoại đó. Một dạng hiện tượng siêu nhiên thường chỉ xuất hiện trong các sản phẩm hư cấu như anime và manga. Đó là một kiểu skinship ngọt ngào giữa những đôi nam nữ. Một người bình thường chắc sẽ ghen tị và bảo “Đây đúng là phần thưởng còn gì”. Nhưng hành vi này chỉ thành hình khi giữa hai bên có sự tin tưởng tuyệt đối.
Nghĩ kỹ mà xem. Yuri đang kẹp miếng thịt bằng đôi đũa và đầu đũa thì đang hướng vào tôi. Giờ thì sự tin tưởng mới thực sự cần thiết.
Tôi phải chủ động ăn.
Hay Yuri sẽ đút tới tận miệng tôi.
Điều cần cẩn trọng là nếu cả hai cùng di chuyển một lúc. Nếu không cẩn thận thì lỡ đâu tôi vỡ răng cửa rồi còn bị đâm xuyên cái lưỡi gà nữa. Đó là khoảnh khắc "ah~" biến thành một hành vi nguy hiểm.
Đừng hiểu lầm nhé. Nếu là một cặp đôi thân thiết thì chẳng cần lo chuyện đó. Cứ yên tâm. Vì họ hiểu nhau nên không cần lo lắng. Có lẽ vậy.
Đáng buồn là giữa tôi và Yuri không thân thiết đến mức đó. Nghĩa là tôi đang đứng trên lằn ranh sinh tử. Cái lưỡi gà của tôi hay còn gọi là nodochin* (tự hiểu) sắp sửa bị xiên như gà nướng xiên que mất rồi. Dù thế nào đi nữa cũng phải tránh chuyện này. Tôi muốn bảo vệ nodochin* của tôi bằng mọi giá.[note75466]
"Mặt đơ ghê luôn á…" – Yuri nói vẻ hoang mang.
Cái 'ah~' này còn có một lý do rất nguy hiểm nữa.
Chính là việc dùng niêm mạc để tiếp xúc với chiếc đũa đã từng được Yuri chạm miệng vào và dính nước bọt của cô ấy. Nói cách khác, đây chính là cái người ta hay gọi là "nụ hôn gián tiếp". Là một cụm từ quá mức kích thích đối với lứa tuổi đang trong giai đoạn dễ xúc động, đến mức có thể bị liệt vào danh sách cần kiểm duyệt. Tôi đang chuẩn bị làm một việc vốn là một hình thức tiếp xúc sinh động và gián tiếp, chỉ được phép diễn ra giữa những người yêu nhau. Thật là quá cấm kỵ và tội lỗi.
Yuri làm chuyện này chỉ vì muốn nhìn phản ứng của tôi. Cô ấy không hề xem tôi là đối tượng tình cảm, nên mới không đỏ mặt hay lấy hai tay che miệng như Ruka hay Shirana đang làm và vẻ mặt của cô ấy cũng chẳng có tí biểu hiện nào của tình yêu say đắm cả.
Có khi nào Yuri đang thử tôi?
Muốn xem tôi có thích cô ấy hay không? Nếu tôi xấu hổ tức là tôi có ý với cô ấy. Còn nếu tôi thản nhiên ăn thì đồng nghĩa với việc tôi không để ý gì đến cô ấy cả. Ra vậy, là như thế nhỉ?
Vậy thì đơn giản thôi. Tôi cho miếng thịt vào miệng với vẻ mặt không chút cảm xúc nào và thế là nụ hôn gián tiếp đầu tiên trong đời tôi với một cô gái đã diễn ra. Vị của nụ hôn gián tiếp đầu tiên của tôi đó là vị thịt nướng. Dĩ nhiên rồi.
Ruka đỏ mặt. Shirona thì hét nhỏ "Uwa!". Tsuru thì cười phá lên còn Arina thì với vẻ chán ngán liếc tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi thong thả liếm kem mềm.
Yuri mỉm cười rồi lại gắp lên thêm một miếng thịt.
Tôi run rẩy.
(Lại nữa à, cổ còn muốn thử tôi nữa sao……!?)
Chỉ cần một lần là đủ để phân rõ rồi còn gì. Tôi không có tình cảm với Yuri. Vậy thì lần thứ hai này còn có ý nghĩa gì chứ!? Khỉ thật, tôi không hiểu nổi. Ai đó làm ơn đưa tôi cuốn từ điển với!
Do cổ thật sự chỉ là đang trêu tôi thôi hay là đây là do bầu không khí của buổi tiệc. Ra vây, thì ra là thế. Hiiragi Yuri đúng kiểu người vậy mà. Chỉ đang trêu cho vui thôi.
Thế nhưng trong lúc tôi còn đang tranh luận trong đầu thì Ran bất thình lình đưa tới trước mặt tôi một muỗng kem đã múc sẵn. Cái muỗng đó đã đụng miệng rồi sao? Nếu đúng là vậy thì tức là tôi đồng thời gián tiếp hôn hai cô gái ư?
Aaaa, xin hãy tha cho con, Kami-sama.
Con là một đôi môi trơ trẽn.
Con là một đôi mắt trơ trẽn.
Con là một con người trơ trẽn.
"……Tôi không cần nữa đâu. Hai người ăn đi."
Tôi đáp lại như vậy để từ chối.
Tôi nên làm như thế ngay từ đầu. Dù có bị Yuri nghĩ gì đi nữa thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến cuộc đời tôi đâu.
Đúng là một trận chiến tâm lý đúng nghĩa.
"Lúc nãy cậu trông giống hệt bộ dạng của tôi khi làm toán đấy."
"Vậy sao? Chứ tôi thấy mình vẫn giữ bình tĩnh mà. Cái trò dụ dỗ kiểu đó không thể khiến tôi lung lay được đâu."
"Vậy à~"
Yuri ăn luôn miếng thịt đang định đút cho tôi.
Này, khoan đã. Tôi vừa chạm miệng mà.
"Hử?"
"À không... chẳng có gì đâu ● ● ●"
"Ô kìa~ Chẳng có bình tĩnh tí nào luôn! Hài quá đi~!"
"Hahahaha! Gã khổng lồ mất bình tĩnh rồi! Mất bình tĩnh rồi kìa!"
"Này, im lặng đi đồ con gái khu ổ chuột. Hãy giữ phẩm giá đi."
Khác hẳn mọi khi, Tsuru cười ha hả đầy vui vẻ đến mức không ai cản được nữa. Ngay cả Arina ngồi bên cạnh cũng thấy bất lực.
---
"Nghĩ lại thì hầu hết mọi người ở đây đều chọn khối Xã Hội nhỉ?"
Shirona lên tiếng.
"Chắc ngoài tôi ra thì toàn khối Xã Hội hết ha?"
"Ừm. Có vẻ con gái toàn là khối Xã Hội hết đó?"
"Gento là khối Tự nhiên. Vậy là trừ tôi với Gento ra thì ai cũng khối Xã Hội cả."
"Thật giỏi khi chọn khó Tự nhiên luôn đó. Nó khó lắm á."
"Không không, Shirona-san. Tôi thì vừa ghét vừa dở mấy môn khối Xã Hội nên mới chọn khối Tự Nhiên đó. So ra thì Lý với Hóa còn đỡ hơn nhiều."
Văn học cổ điển với Hán văn biến khỏi thế giới dùm đi. Chả hiểu giống gì cả.
"Nhưng điều đáng buồn nhất là hai người kia lại chọn khối Xã Hội."
Tôi chỉ tay về phía Arina và Tsuru.
"Ban đầu tôi tính nếu không hiểu bài sẽ nhờ hai người ấy. Giờ thì hơi tôi thấy buồn rồi đấy."
"Oh, ra là cậu cũng có cảm xúc đấy à."
"Xin đừng quên rằng máy nướng thịt tự động cũng có cảm xúc đó, Arina-kun."
Ngay sau đó Tsuru giơ tay reo lên "Đây đây đây~!". Tôi đáp lại "Mời cô, Niwatari-kun~" với tông giọng hệt như nghị sĩ trong quốc hội.
"Xin đừng có tình tứ nữa~!"
"Tôi đâu có tình tứ gì đâu!"
"Xin đừng có khoe mẽ nữa~!"
"Tôi đơn thuần là bị chế giễu thôi. Chỉ là thực tế phũ phàng của một thằng đàn ông thôi."
"Nếu cậu mà cướp mất Arina thì tớ nguyền rủa cả dòng họ nhà cậu luôn đó nha?"
"Tôi sẽ bảo vệ em gái mình dù phải hy sinh mạng sống. Và kể cả khi thế giới này có bị bao phủ bởi những đóa hoa hạt nhân đi nữa."
"Waa, ngầu ghê~"
"Yên tâm đi, tôi là quý tộc độc thân mà. Tôi sẽ không cướp lấy ai hết và cũng không có hứng can thiệp vào cuộc đời người khác."
"Tởm quá."
"Ác quá đi. Tôi sắp khóc đây này."
Arina dỗ dành Tsuru và xổ ra một câu kinh khủng: "Không sao đâu. Vì cái tên này đã hứa đem toàn bộ nội tạng và mọi bộ phận trên người đi hiến tặng hoặc làm phân bón rồi mà.". Tôi chưa từng nghe đến lời hứa đó bao giờ cả. Lúc nào mà tôi ký cái giấy đó hả? Tôi thậm chí không nhớ mình có đóng dấu gì luôn á. Chẳng lẽ cô ấy tự ý đóng dấu à? Đó là tội làm giả văn bản tư nhân có đóng dấu đấy.
Shirona chọc nhẹ vào tôi. Rồi cô ấy thì thầm vào tai tôi để những người khác không nghe thấy: "Kể cho tôi nghe chuyện tình giữa ông và Arina-san đi."
"Chờ đã, không có chuyện đó đâu!"
Tôi vội vàng phủ nhận. Vì cái dáng vẻ luống cuống đó mà Yuri cô nàng ngồi cạnh tôi lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt như đã nhắm trúng mục tiêu.
"Nè nè? Không có cái gì mới được?"
"Không có gì cả. Nè, ăn thịt đi. Ráng mà lớn lên như cái đại thụ ấy."
"Đừng có đánh trống lảng."
"À không, thật ra là như này. Tôi sẽ ngưng đọng thời gian của cơ thể mình lại rồi tạo ra một bản sao giống hệt tôi ở cấp độ phân tử. Rồi tôi sẽ chuẩn bị hai căn phòng giống hệt nhau, từ cấu trúc, nội thất cho đến vị trí và để cả hai tỉnh dậy ở mỗi phòng. Và giờ thì, đây là một thí nghiệm tư duy về việc nếu hai người có cùng ký ức, cơ thể và mọi thứ khác đều giống nhau hoàn toàn liệu có hành động giống hệt nhau trong cùng một môi trường không ● ● ●"
"Không đời nào Shirona lại bàn mấy chuyện kiểu đó."
"Không ngờ rằng Shirona cũng có lúc bàn mấy chuyện như thế đấy chứ gì. Haha. Cô đúng là bạn thân của Shirona lâu rồi nhưng tôi biết cô ấy từ hồi sơ trung cơ mà. Thế này đủ để cô bị thuyết phục chưa?"
"Tôi không nói mấy chuyện đó đâu."
Shirona phũ phàng bác bỏ.
"Nói chung là không có. Mà dù có đi nữa thì chỗ này cũng không tiện."
"Ể, thế là có à?"
"Không có gì hết. Như hệt sa mạc Gobi luôn ấy."
"Chuyện yêu đương hả?"
"Yêu đương gì chứ. Toàn mấy chuyện stress thì có!"
Shirona đã nói ra chuyện không nên nói. Và người phản ứng đầu tiên chính là Tsuru và Yuri.
"Cái gì cơ, chuyện yêu đương á!? Với Arina hả!? Kể đi kể đi!"
"Tuyệt đối là không có! Với Arina cũng không luôn!"
Tôi cố hết sức để thanh minh. Ngày hôm nay chắc là ngày mà tôi cố gắng nhất luôn. Vì ánh mắt của Arina đang sắc bén như mắt rắn. Tất cả là tại Tsuru đã nói thêm từ "Arina".
Tsuru quay sang hỏi thẳng Arina.
"Nè Arina. Có chuyện gì không vậy? Có gì không vậy?"
"Không có gì cả. Ai mà lại có dính dáng gì đến cái tên như con bọ ngựa kia chứ?"
Tàn nhẫn quá...
"Ừm, cũng đúng ha~. Sui nè, nếu cậu muốn giành lấy Arina thì phải đánh bại tớ trước á nha?"
"Oh, nghe dễ ghê đó."
"Trong học hành ấy."
"À, vậy thì chịu rồi."
Ngay cả Arina còn chẳng thắng nổi thì cái tên nghiện cà chua như tôi có tí hi vọng nào đâu chứ.
Rồi tôi lại đổi chỗ và lần này tôi ngồi cùng ba cô gái không quen biết. Tôi không biết họ học lớp nào nên chắc đây là lần đầu gặp. Có thể từng đi ngang qua nhau rồi nhưng tôi không nhớ. Sao chuyện này giống hẹn hò tập thể quá vậy ?
"Cậu là Sakaki-kun đúng không? Mình biết cậu đó."
Cô gái để tóc đuôi ngựa lên tiếng.
"Thật à? Chúng ta từng gặp nhau ở đâu à?"
"Thì cậu đang hẹn hò với Arina-san đúng không? Hồi trước có tin đồn nên mình biết đó mà~"
"Tụi tôi không hẹn hò gì hết. Hoàn toàn là tin vịt. Tôi bắt đầu thấy cần thiết phải kiểm soát tin đồn này ở quy mô toàn trường rồi. Phải nộp đơn xin thành lập Cục thông tin cho Hội học sinh thôi."
"Ể!? Không phải hai người đang quen nhau à?"
"Arina và tôi đều không có quen ai hết. Nghĩ kỹ mà xem, một đứa con gái độc miệng kiểu đó mà quen ai được sao? Đúng là ngoại hình thì xinh đẹp thât đấy nhưng bên trong thì—"
Từ vị trí hơi cách xa một chút, Arina giơ cả hai tay lên và dựng ngón giữa.
"Kiểu như thế đấy. Không thể nào đâu. Trước tiên, thích một đứa lập dị như tôi thì người đó có vấn đề rồi. Ít nhất thì người đó cũng không bình thường."
"Không phải vậy đâu. Mình nghĩ Sasaki-kun cao ráo và ngầu lắm mà."
Tôi bị sốc như thể sét đánh.
Tôi.... ngầu á!? Chuyện như thế này có thể xảy ra được sao? Không lẽ tôi sắp bị bắt à? Từ trước đến giờ tôi luôn bị Ugin thở dài thương hại rằng "Anh chỉ được mỗi cái chiều cao thôi à~", vậy mà bây giờ cái lời ấy đang trở thành hiện thực?
Cô gái để tóc đuôi ngựa trước mắt giờ nhìn dễ thương hơn bất kỳ ai khác. Một người mưu mô sẽ cười nhạo và bảo: “Thằng này dễ dụ vãi, haha”. Nhưng chỉ trong lúc này thôi, tôi nghĩ mình làm thằng ngốc cũng được,
"Xin lỗi, cho tớ hỏi tên cậu là…?"
"Mugiyama Kasai. Lớp 1 ấy."
Mugiyama Kasai. Năm hai, lớp 1. Tóc đuôi ngựa. Nhớ kỹ rồi.
"Hồi năm nhất mình học cùng lớp với Tsuru. Do vậy nên hôm nay mình mới đến đây."
"Tsuru-san, cô làm tốt lắm … hóa ra không phải chỉ là một con chim để làm thức ăn...."
Xung quanh tôi đa phần chỉ có đám Homo sapiens thích lấy tôi ra làm trò đùa nên Kasai-chan bỗng trở nên thật tỏa sáng. Tại sao tôi không gặp cô ấy sớm hơn chứ. Tôi đang chìm trong nỗi buồn vì những người khác giới đứng về phía tôi chỉ có mẹ tôi và Ugin nhưng giờ đây có vẻ như nữ thần đã mỉm cười với tôi rồi. Trễ quá đấy, nữ thần à. Nhưng mà cảm ơn.
"Kasai-san, cậu tham gia câu lạc bộ nào vậy?"
"Câu lạc bộ cổ vũ đó."
Chẳng lẽ cổ là thần thánh sao?
Ở Mỹ thì đây là đỉnh cao trong hệ thống phân cấp học đường cơ mà. Là Queen Bee, ong chúa đấy. Nếu biết trước như vậy thì tôi đã vô Câu lạc bộ bóng chày rồi. Như vậy chắc cô ấy sẽ cổ vũ cho tôi và rồi tụi tôi có khi còn phát triển thành mối quan hệ tốt đẹp nữa chứ.
Với tôi thì đứng đầu hệ thống phân cấp học đường chính là "Bá chủ Tự do– Câu lạc bộ Về Nhà" nhưng giờ đây niềm tin đó đang bắt đầu lung lay. Cô ấy thật sự trông như một viên bảo thạch vậy.
Tưởng tượng đến cảnh cô ấy mặc đồng phục cổ vũ nhảy múa và biểu diễn khiến tôi bị phấn khích mất rồi.
"Tớ là thành viên Câu lạc bộ Về Nhà nên không có cơ hội được cổ vũ rồi. Thật tiếc ghê."
"Một ngày nào đó mình sẽ cổ vũ cho cậu nhé?"
Chẳng lẽ cổ là thần thánh sao?
Này Arina. Ít nhất thì cô phải học hỏi về sự quan tâm và tử tế của người ta đi chứ.
Tôi đang mơ à? Không thể ngờ rằng trên đời này còn có người công nhận tôi đấy. Nhất định phải kể chuyện này cho Ugin nghe mới được.


5 Bình luận