[note74995]
----
Sau khi được giáo viên hướng dẫn cách tận hưởng kỳ nghỉ đông và hiệu trưởng tuyên bố kết thúc buổi lễ tổng kết đã khép lại.
Ngay khi có hiệu lệnh giải tán các học sinh liền ồ ạt đi về phía cửa sau của phòng thể theo. Giữa dòng người đông đúc đó, tôi tìm thấy Arina và bắt chuyện với cô ấy.
“Cho tôi nhờ một chút.”
“Việc gì?”
“Về vụ tiệc tất niên khi nãy ấy, tôi muốn nhờ cô rủ Shirona với mấy người kia dùm. Tôi mà rủ thì ngại lắm...”
“..Haa. Bao giờ cậu mới hết lằng nhằng đây. Người thì to xác mà nhát gan dễ sợ.”
“Xin lỗi mà... Nhưng tôi vẫn chưa nói chuyện lại với Shirona từ khi đó luôn...”
Khi đó là cái lần Shirona gọi tôi ra Vườn Hồng để tỏ tình. Từ hôm đó đến giờ, giữa tôi với Shirona chỉ có cúi đầu chào nhẹ khi gặp mà không nói lời nào với nhau.
Cũng là vì hợp đồng với Kazawagachi-senpai nên hành động hơi của tôi bị giới hạn. Tôi ngụy biện thôi, thú thật thì hai đứa tôi chỉ đang tránh mặt nhau. Tôi còn chẳng nghĩ ra gì nổi trong đầu chứ đừng nói là thốt ra thành lời. Cổ họng như bị siết lại, nuốt nước bọt còn suýt nghẹn ngược về nên cuối cùng phải gật đầu chào để lảng tránh đi. Chẳng làm được gì hơn cả.
“Hừm.”
“Ờmm, nhờ cô được chứ?”
“Được thôi.”
“May quá. Trông cậy vào cô đó.”
“Nhưng tôi có điều kiện.”
“Chuyện gì cũng được.”
“Bỏ ngay cái kiểu áy náy với Shirona đi cho tôi.”
Cô ấy thẳng thừng nói vậy.
“Nếu cậu cứ như vậy thì chỉ khiến Shirona tội nghiệp hơn thôi. Biết đâu cô ấy đang hối hận vì đã tỏ tình với cậu rồi đó?”
“Tôi hiểu chứ, nhưng mà...”
“Cậu không hiểu gì hết! Không hiểu được chút nào về sự dũng cảm của Shirona luôn! Cậu còn là con người không đấy?”
“Tôi mang quốc tịch Nhật Bản nên chắc còn được công nhận là con người...”
Arina cố tình thở dài ba lần liền.
“Tôi sẽ rủ Shirona nhưng cậu phải dứt khoát lên. Cả tôi cũng đang ở thế khó xử khi rủ cô ấy đấy.”
“...? Tại sao?”
“C-Cái vô tâm chết tiệt này! Nhớ lại cái lý do cậu từ chối đi!”
Lý do tôi từ chối Shirona. Lý do tôi không chấp nhận tình cảm của cô ấy.
Vì tôi không có cảm xúc yêu đương và còn vì Arina.....
“-----Uwahhh!!”
“Hứ, im đi , xấu hổ chết mất!!”
Cô ấy đánh đập tôi chan chát trong khi tôi đang kích động.
Cảm xúc này nên bị phong ấn lại thì hơn. Nó khiến tôi trở nên rối trí. Cả Arina cũng trở nên không giống như bình thường.
Khi quay lại lớp học và suy nghĩ một cách bình tĩnh thì tôi chợt tự hỏi liệu chúng tôi hiểu nhau đến mức nào. Vì bị cuốn theo cảm xúc mà tôi đã nói “thích” với Arina nhưng sau đó lại thêm vào là Arina kia nên tôi nghĩ tôi đã làm cho ý nghĩ thực sự trở nên mơ hồ.
Tốt hơn hết là cứ giữ cảm xúc thật trong lòng. Nếu nói rõ ràng ra thì cái mối quan hệ không ràng buộc giữa hai đứa bây giờ có khi sẽ sụp đổ mất.
Không biết Arina nghĩ thế nào nhỉ. Nhưng dù sao đi nữa thì có lẽ cả hai chúng tôi đều đang hài lòng với khoảng cách này.
Tôi nghĩ chỉ đơn giản là không muốn tiến gần hơn cũng chẳng muốn rời xa đi.
“Thiệt là tình...”
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình lại mang lấy mấy cảm xúc phức tạp và tinh tế thế này.
Buổi lễ tổng kết kết thúc, các học sinh liền vội vàng thu dọn đồ đạc như quên mất cả cái lạnh của mùa đông.
Với tư cách là một thành viên xuất sắc của câu lạc bộ Về Nhà, tôi đã mang hết đồ đạc về từ hôm trước nên giờ chỉ ung dung uống đưa lon nước lên miệng và nhấp từng ngụm nước ép cà chua. Vừa đợi giáo viên chủ nhiệm quay lại lớp tôi vừa đắm chìm trong suy ngẫm năm tới sẽ là một năm như thế nào.
----
Đặc biệt là sau giờ học thì tôi chẳng làm gì cả nên chỉ một mạch về thẳng nhà.
“Về rồi đââââââââââây!!!”
“Ồn ào quá đi. Mừng anh về, Nii-chan.”
Từ hôm nay là bắt đầu kỳ nghỉ kéo dài khoảng hai tuần. Thật lòng mà nói thì tôi muốn nghỉ luôn hai năm cơ. Ở nhà hai năm chắc tôi có thể hòa làm một với cái giường luôn, tuy nghĩ vậy thì cũng không tệ nhưng có vẻ tôi sẽ thấy cô đơn vì thiếu hơi người mất. Với cả Ugin sẽ cảm thấy lo lắng và khi có ai ở trường hỏi về anh em của con bé thì nó sẽ lúng túng không biết trả lời ra sao nên tôi quyết định không làm ru rú trong nhà nữa.
Vì lười trở về phòng nên tôi cứ thế nằm vật ra ghế sofa trong bộ đồng phục. Tôi thả mình hoàn toàn vào sofa như thể toàn thân tôi tan chảy thành một chất lỏng sền sệt. Vượt quá mức buông lỏng nên quá trình trao đổi chất dường như đã ngừng lại và các phản ứng hóa học trong cơ thể cũng trở nên lười biếng. Tôi chỉ muốn tan chảy luôn cho rồi. Nhưng như thể muốn giẫm nát cái mong muốn ấy cô em gái của tôi liền ngồi đè lên lưng tôi khi tôi đang nằm sấp.
“Đừng có chiếm cái sofa thế chứ~”
‘‘Cái cột sống của anh sắp gãy rồi. Nó phát ra tiếng kêu khó chịu lắm luôn á.”
‘‘Không sao đâu mà. Nó sẽ mọc lại thôi mà~”
‘‘Đâu phải là đuôi của thằn lằn đâu chứ, gãy rồi mà còn mọc lại được thì đúng là bí ẩn sinh học luôn rồi đấy.”
Thế là tôi nhường một nửa chỗ và hai chúng tôi cùng ngồi.
‘‘Mong mau tới kỳ nghỉ hè.”
‘‘Với Nii-chan thì kỳ nghỉ hè năm sau đâu phải để chơi đâu mà phải học suốt chứ?”
‘‘Đừng nói ra sự thật phũ phàng đó lúc này chứ. Kỳ nghỉ đông mới tới thôi mà, nói như vậy thì ác quá đó.”
‘‘Xin lỗi mà~ Anh có kế hoạch gì trong kỳ nghỉ đông chưa, Nii-chan?”
‘‘Có rồi. Tụ tập với đám bạn cùng lớp để ôn lại một năm đã qua.”
‘‘Kiểu như tiệc tất niên ấy hả?”
‘‘Chính xác. Em gái anh thông minh như vậy làm anh mừng ghê.”
‘‘Được khen thông minh chỉ vì đoán trúng có mỗi chuyện đó thì cũng kì kì. Có phải vậy không nhỉ.”
‘‘Thế Ugin có kế hoạch gì không?”
‘‘Bạn em đang ôn thi hết nên gần như không có gì cả. Nhưng em sẽ đi đến đền vào đầu năm đó.”
‘‘May quá. Nếu em mà nói định đi hẹn hò thì anh sẽ nổi điên lên đấy……”
‘‘Vì em không có bạn trai đâu nên không có chuyện đó đâu. Nhưng em cũng được tỏ tình vài lần rồi đó nha.”
“Sao cơ……? Mới sơ trung mà đã tính đến chuyện yêu đương thì có ý nghĩa gì sao ……? Mà thằng nào dám tiếp cận em vậy hả……? Tao sẽ moi gan mày ra cho sinh vật phù ăn đó, thằng khốn này……”
“Em cũng không muốn đâu và em cũng nghĩ rằng giờ mà yêu đương thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hừm, em đúng là em gái của anh mà.”
“Tất nhiên rồi. Đừng nghe theo bản năng quá. Sự khác biệt giữa con người và động vật là con người sở hữu một bản ngã thứ hai để kiềm chế bản năng đấy.”
“Vâng vâng, khó hiểu quá đi. Trên TV đang chiếu người nông dân giới thiệu nông sản kìa.”
“Ồ! Chiếu cà chua đi! Dưa chuột thì chẳng ai quan tâm đâu, vậy nên chiếu cà chua đi!”
----
Khoảng hơn 10 giờ đêm.
Tôi đang đọc cuốn ‘Cánh cửa đến mùa hè’ của Heinlein. Vì ban nãy có nhắc với Ugin rằng mong đến mùa hè nên tự nhiên tôi lại muốn đọc cuốn ‘Cánh cửa đến mùa hè’ . Khi đang nằm trên giường đọc sách tới đúng lúc đến đoạn cao trào thì điện thoại của tôi rung lên. Đó là tin nhắn từ Arina.
『Tôi rủ rồi. Cô ấy sẽ đi.』
Cô ấy gửi một tin nhắn ngắn gọn, chỉ nói điều cần nói. Đúng kiểu Arina.
Tôi muốn trêu cô ấy một chút, thế là tôi rời khỏi phòng mình và gõ cửa phòng của Ugin.
“Anh vào được không?”
“Được thui.”
Có vẻ Ugin vẫn còn thức.
Tôi lập tức kể chuyện tiệc tất niên và tin nhắn Arina vừa gửi. Ugine nhíu mày như thể không hiểu chuyện tôi đang nói.
“Hãy dùng sức mạnh của JC để viết cho anh một cái tin nhắn thật hỗn loạn xem nhé, Ughin? Ý anh là muốn em nhắn cái kiểu đầy rẫy icon với emoji, y như ngôn ngữ của mấy đứa có não làm bằng đậu hữu ấy. Anh muốn gửi thử cho Arina xem phản ứng của cổ thế nào.”
“Nii-chan vừa bảo là em có não đậu phụ đó hả? Ác ghê, hức...”
“Không đâu, Ugin là nữ thần của anh mà. Làm dùm anh đi mà.”
“Rồi rồi, hiểu rồi. Đưa đây.”
Ugine giật lấy điện thoại tôi rồi bắt đầu vuốt nhanh chóng mặt. Nếu có bài thi về việc này thì chắc chắn con bé sẽ đạt điểm cao nhất. Nhanh như robot ấy.
“Xong rồi đó.”
“Cảm ơn nhé. Để xem nào.”
『(trái tim)Arinan(trái tim) arigato~(*≧∀≦*)❗️ Tớ sẽ liên lạc với Tsuru(con gà) nhé ❣️❣️ Mong chờ tới bữa tiệc tất niên qua đi à❗️❗️ Bài tập đúng là siêu phiền luôn á…? Nhưng mình cùng cố gắng nhe~ヾ(´∇`)ノ❗️❗️ Mình mong gặp lại cậu sớm nhiều lắm đó (trái tim x2)』
“Kinh dị thiệt... Tiếng Nhật như bị phá vỡ luôn rồi...”
“Vậy hả? Em thấy vẫn còn là tiếng Nhật đó chứ!”
“Không, này kinh dị thiệt đấy. Cảm giác như lần đầu nhìn chữ Kirin ấy.”
“Anh không gửi à?”
“Gửi chứ gửi chứ. Đi nào! Sóng vô tuyến— hãy lao vút lên trời nào!”
“Anh không cần nói vậy đâu, nó vẫn gửi như thường mà.”
Tôi đã gửi xong rồi. Giờ thì đợi xem phản ứng của cô ấy ra sao đây.
Vừa tính rời khỏi phòng Ugin thì Arina gọi đến. Ugine cười nham hiểm, rướn người ghé mặt sát tai tôi. Tôi bèn bật loa ngoài để cả hai cùng nghe.
“Alo, Sakaki đây.”
『Cậu ổn chứ? Cái tin nhắn hơi khác thường nên tôi mới gọi đấy, có chuyện gì xảy ra à? Nếu có tâm sự gì thì cứ nói tôi nghe nhé.』
“Hả? Không có đâu, không có gì mà.”
『Vậy thì tốt... Nhưng tâm trạng cậu ổn chứ? Cậu có thực sự ổn không?』
“Khoan đã khoan đã. Chỉ là trò đùa thôi mà. Tôi kêu Ugin nhắn vậy để xem thử phản ứng của cô thôi.”
『……』
“? Alo?”
『……Giết』
“Hể?”
Cuộc gọi bị cúp.
Không ngờ là cô ấy thật sự lo lắng cho tôi. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã lỡ trêu đùa lòng tốt của Arina nhưng vì cô ấy đã thật lòng lo lắng cho tôi nên tôi đã sốc. Arinan, xin lỗi thiệt mà…[note74996]
“Anh vừa bị dọa giết luôn kìa. Anh đã xoá lịch sử trên máy tính với điện thoại chưa đó?”
“Này này, em gái à. Em nói cứ như anh có gì mờ ám cần giấu ấy.”
“Nhưng mà mấy từ gợi ý trong điện thoại anh có vẻ hơi lạ đấy nha~”
“F*ck.”
“Từ bị cấm đó!”
Arina à, hãy mau đến đây giết tôi đi. Chết chung với nhau luôn cho rồi. Tôi sắp chết vì nhục đây này.
“hừm hừm hừm?” Ugin nhìn tôi với ánh mắt nham hiểm rồi khịt mũi đắc thắng và đóng cửa phòng lại.
Không được dùng điện thoại mà không xin phép, tuyệt đối là không được.


1 Bình luận