Khi tôi và Ugin đang chờ ở tiệm sách nơi chúng tôi hẹn gặp thì rốt cuộc hai người đó cũng đã tới.
Niwatari Tsuru. Nhìn thì như kiểu gyaru không biết nhân chia nhưng thật ra lại là một học sinh xuất sắc và luôn đứng đầu khối. (Thiên tài)
Hiwa Arina. Dù là học sinh trung học nhưng lại sở hữu vẻ đẹp và thân hình vượt xa tuổi, một mỹ nữ cô độc với tài ăn nói độc địa khiến người khác phải tránh xa. (Lập dị)
Hai cá nhân đầy cá tính này rốt cuộc cũng xuất hiện, khiến tôi không khỏi tưởng tượng ra mối nguy mà tôi sắp phải hứng chịu. Chỉ mong Ugin không bị ảnh hưởng xấu gì.
“Tuyệt vời quá! Tuyệt vời quá, Nii-chan!”
Ugin túm tay áo tôi vừa vung vẩy liên hồi vừa thốt lên câu đó. Này, anh đâu phải búp bê khớp cầu đâu vì vậy xin đừng có lắc tay anh thô bạo như thế. Nếu cứ bị lắc mạnh thế này thì tay anh gãy cái cạch thật đó. Sắp rụng ra rồi đó.
Con bé vẫn chưa kìm được sự phấn khích, mặt đỏ bừng mắt thì đảo quanh liên tục như thể vừa thấy ai đó thỏa thân.
“À, ờ, ừm, rất hân hạnh được gặp ạ! Em là Sakaki Ugin ạ !”
“Ugin. Bình tĩnh lại đi, trông mất mặt quá. Họ cũng chỉ là sinh vật hữu cơ thôi mà. Cũng giống như cây bông cải xanh em thích đó thôi nên đừng lo lắng. Nếu rưới them sốt mayonnaise vào họ chắc trông cũng ngon lắm ha. Mà này, buông tay áo anh ra đi. Anh bị trật khớp thật rồi đấy. Vừa nãy em có nghe rõ tiếng rụp đó không?”
“N-nhưng, nhưng mà chị ấy lấp lánh quá đi mất…! C-Chuyện này thật không bình thường! Dễ thương như vậy là phạm tội đấy! Phạm tội đó—!”
“Ugin-chan à. Em bắt đầu nói tiếng Nhật bị lỗi rồi đấy. Nên hãy im lặng một chút nhé.”
Tsuru có vẻ rất hài lòng với lời khen ngợi không ngớt của Ugin và khúc khích cười. Arina cũng mỉm cười, trông có vẻ rất vui. Dù là hai anh em cùng huyết thống nhưng sự khác biệt trong cách đối xử thật quá bất cong. Con bé mà hai người đang nhìn với ánh mắt trìu mến cũng có một phần của Sakaki Sui đó nha. Lẽ ra hai người nên lạnh nhạt với con bé chứ.
“Chào em Ugin-chan. Chị là Niwatari Tsuru, rất vui được gặp em.”
“Niwatori? Tsuru-san?”
“Là Niwatari. Viết bằng chữ hai với chữ vượt qua ấy.”
“A! Em xin lỗi! Em nhớ rồi ạ!”
Tôi phá lên cười vì con bé nghe nhầm tên cô ấy thành “con gà”. Rốt cuộc là con gà hay con hạc vậy!
Tôi hiểu cảm giác đó! Cười muốn đến mức đau bụng luôn mà.[note75748]
“Đau đau đau đau”
Arina mỉm cười rồi véo hông tôi. Dựa theo độ mạnh thì chắc ngang với lực tay bóp nát được quả óc chó luôn. Cô nàng này chắc không phải con gái bình thường đâu.
Phớt lờ tiếng rên của tôi, Arina quay sang đối mặt với Ugin.
“Lâu rồi nhỉ, imouto-san.”
“Vâng ạ! Arina-san xinh quá đi mất! Chị đừng lại gần Nii-chan quá. Kẻo bị nhiễm bẩn đó ạ!”
“Đừng lo, chị ổn mà. Chị đều khử trùng bằng cồn sau khi tiếp xúc với cậu ta mà.”
Đây là bắt nạt chứ còn gì nữa. Như thể tôi là virus Sui vậy. Thử mà khử trùng đi. Tôi không dễ biến mất như bệnh đậu mùa đâu.
“Thế thì em yên tâm rồi. Arina-san với Tsuru-san cũng đang trên đường về sau khi đi lễ đầu năm à?”
“Ừm. Mới nãy thôi. Còn Ugin-chan thì sao?”
“Em cũng đi với Nii-chan rồi ạ.”
“Ồ, vậy sao?”
Arina nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý
“Gì đó. Dù có nhìn tôi chằm chằm thì tôi cũng không phun tiền ra đâu.”
“Cậu không giống kiểu người đi lễ đầu năm gì cả. Không ngờ cậu cũng làm chuyện kiểu người Nhật ha.”
“Thật ra là tôi bị Ugin kéo đi đó. Ban đầu tôi định ngủ suốt nguyên ngày luôn cơ.”
“Cậu là kiểu người được in trong sách giáo khoa môn giáo dục sức khỏe như ví dụ xấu về bệnh do thói quen sinh hoạt nhỉ.”
“Hahaha. Thật thú vị, thật thú vị.”
Làm gì có chuyện được in kèm ảnh minh họa chứ. Bọn con trai tụi tôi, kể từ thời trung học—không, từ thời sơ trung trở đi đã nghiền ngẫm sách giáo khoa môn giáo dục sức khoẻ rồi. Nghe thôi là biết rõ thứ đó không có trong sách rồi. Loại tiểu thơ trong sáng như cô thì làm sao hiểu được.
“Mà này, lát nữa chúng ta có ghé đâu không? Tết nhất rồi nên chỗ nào cũng đông nghẹt hết đó.”
“Ờ ha~ Nếu mà ghé được quán nước nào thì tốt biết mấy.”
“Nè Tsuru-kun. Cô gọi tụi tôi ra đây làm gì vậy?”
“Ểh~ Tại vì Arina nói là ‘Tớ muốn gặp Sui-samaaa’ đó mà.”
“Hả?”
Y như dự đoán, Arina trừng mắt nhìn tôi. Không phải như thế. Cô phải trừng con nhỏ gyaru bên cạnh chứ. Tại sao người bị trừng tôi vậy. Này Ugin, đừng có tin lời Tsuru. Rõ ràng là nói dối mà. Đừng có đỏ mặt chứ. Cũng đừng có che miệng rồi giả bộ làm thiếu nữ e thẹn.
“Tsuru. Tôi có nói như thế à.”
“Không nhớ gì hết nyan~”
“Ara, tiếc nhỉ. Này, tên kia. Tự xé tai mình ra đi. Hãy chuộc tội đi.”
“Tại sao người bị phạt luôn là tôi vậy trời……”
Mới đầu năm đầu tháng mà đã quá bạo lực rồi.
Cả bốn người đổi chủ đề và bắt đầu bàn xem nên đi đâu tiếp. Chúng tôi vừa đi vừa tìm chỗ phù hợp nhưng mà đúng là dịp Tết thì đông nghẹt người luôn. Người với người ở khắp mọi nơi. Tsuru với Arina thì còn đang mang guốc gỗ nữa nên chắc bắt đầu thấy mệt rồi. Tôi cũng muốn cho hai nhỏ nghỉ chân nhưng băng ghế nào cũng kín chỗ.
Ngay lúc đó, một câu nói đã lọt vào tai tôi khiến lạnh cứng cả người
“Ừm. Vậy thì mọi người có muốn tới nhà em không?”
Đúng vậy. Là lời mời gọi đến từ Ugin-chan, một cô bé vô tư ngốc nghếch. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như đứng sững lại với tôi. Mấy người đi ngang qua tôi như bị đóng băng lại trong đơn vị thời gian nhỏ nhất con người có thể cảm nhận được.
“Ểh, được thiệt hả?”
Không hề được đâu.
“Vâng ạ! Gần lắm luôn ấy. Chỉ cách một ga tàu thôi à. Nhà em ‘welcome’ mọi người ạ!”
Không đúng. Gia đình Sasaki sống khép kín với thế giới bên ngoài. Đừng có dùng từ tiếng Anh như thế nữa. Nói đúng hơn là nếu cho hai cô nàng này bước chân vô nhà, chắc ba mẹ tôi trẹo lưng tại chỗ mất.
Thật cay cú nhưng Arina đúng là một mỹ thiếu nữ. Cái việc tôi dắt một cô gái rực rỡ như vậy về nhà chắc chắn sẽ bị xem là một sự kiện kinh thiên động địa trong mắt ba mẹ. Kiểu gì họ cũng nghĩ như này. “Nó bắt cóc con nhỏ này ở đâu vậy?”. Với vị thế thấp cổ bé họng như tôi trong nhà thì bị nghi như thế cũng chẳng lạ gì.
“Nếu không phiền thì chị cũng muốn sang nhà em chơi một chút? Cậu thấy sao, Arina?”
“Nếu không làm phiền đến ba mẹ em thì chị không có vấn đề gì.”
Rất có vấn đề luôn đó, đồ ngốc. Tôi mới là người thấy cực kỳ khó xử đây này. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tưởng dắt hai cổ về nhà là tôi đã thấy rùng mình. Chắc ba mẹ tôi sẽ lằng nhằng hỏi tới hỏi lui về mối quan hẹ giữa tôi và hai cô nàng đó. Nói cách khác thì đó được gọi là tra khảo.
Với lại việc họ có thể sẽ xông vào phòng tôi mới là điều thực sự đáng sợ. Không biết mình có để mấy thứ nguy hiểm lung tung không nhỉ? Nhớ lại đi, Sakaki Sui! Dốc hết calo nạp từ món súp ozoni nào! Nhớ lại căn phòng sáng nay đi! Có thứ gì khả nghi không!? Tìm lại coi có gì nguy hiểm không?
Chết tiệt, chẳng nhớ được gì hết. Trong đầu tôi giờ chỉ nhớ mỗi cảnh bị giật tung cái mền ra rồi bị em gái kéo lê đi như một thằng đàn ông đáng thương thôi. Giống như một tên tử tù bị áp giải đi ra chém đầu.
Quá nguy hiểm rồi. Phải ngăn bọn họ tới nhà Sasaki chơi bằng mọi giá. Đúng vậy, nếu không cho họ đến thì không có vấn đề gì hết. Miễn đừng để mọi chuyện bắt đầu là được.
“Khoan đã. Nhà Sasaki nguy hiểm lắm.”
“Vì sao vậy?”
“Có ma đấy. Là nhà từng có án mạng đó.”
“Hả, thật á!?”
Tsuru sợ hãi rồi. Dễ dụ ghê.
“Lần đầu em nghe thấy đó.”
“Em chỉ không biết thôi. Im lặng dùm cái.”
Ugin chen miệng vô. Tôi biết ngay là trở ngại lớn nhất chính là nhỏ em gái này. Nhưng tôi đâu cần mấy cái kịch bản kiểu đồng đội trở mặt thành kẻ thù như truyện tranh shounen ngay lúc này đâu nên hãy dừng lại đi.
“Với lại, nhà tôi chật lắm. Ai cũng ngủ trong tủ như Doraemon ấy.”
“Nhà mình là nhà nguyên căn mà. Cả nhà đều ngủ giường riêng và có cả phòng riêng nữa.”
Bó tay. Hết kế rồi.
Tôi còn vài phương án để khơi dậy sự sợ hãi như bãi mìn, bãi bom hay nền đất mềm như gelatin nhưng bọn họ chắc chẳng đứa nào tin đâu. Chiêu đó chỉ lừa được mấy đứa lớp 3 thôi.
“Vậy thì về nhà em nhé! Em dẫn đường cho nè!”
Ugin tung tăng nhảy về phía cổng soát vé. Còn Tsuru thì đi theo sau với tiếng lạch cạch của đôi guốc.
Việc tôi không thể thắng được Ugin chắc là một định luật tuyệt đối đã được khắc sâu trong gen rồi. Tôi rũ vai và bước theo sau hai người đó.
Arina thì tiến lại gần và bước đều với tôi. Dáng đi của cô ấy vẫn đẹp như mọi khi.
“Nếu gây phiền phức thì tôi sẽ không đến.”
“Đừng bận tâm. Đã quá muộn rồi.”
“Tôi đang nói nghiêm túc đấy.”
“Hả?”
Arina bất ngờ áp sát mặt lại gần, tiếng guốc vang vọng cũng ngừng lại theo. Đôi mắt cô ấy trông thật sự rất đẹp.
“Nếu thực sự sẽ gây phiền toái thì tôi xin phép không đến.”
“Sao đột ngột vậy. Giọng điệu của cô nghiêm túc thế.”
“Không có gì cả. Chỉ là tôi không muốn làm phiền bố mẹ cậu hay cậu thôi.”
“Cô uống nhầm sữa hỏng à? Nhìn giống người có lương tâm quá nhỉ.”
“Tôi là người có đạo đức tốt mà.”
“Ồ~, vừa xinh đẹp vừa có đạo đức. Đúng là hoàn hảo.”
“Hứ.”
Tuy trông có vẻ giữ vẻ cứng cỏi nhưng bước chân của cô ấy trông thật nặng nề.
“Này, họ đang đợi bên kia kìa.”
“Thật sự là... nếu gây phiền phức thì không cần đâu mà...?”
“Giờ thì muộn rồi. Bọn họ qua cửa soát vé rồi còn đâu.”
Dù tôi có nói vậy nhưng phản ứng từ cô ấy vẫn rất mờ nhạt. Tôi cảm nhận được có điều gì đó xảy ra với Arina vì hôm nay cổ khác hẳn mọi khi. Cảm giác đó có lẽ không đến từ chuyện đến nhà tôi.
Việc cô ấy đột nhiên trở nên dè dặt như vậy rõ ràng là một điều kỳ lạ.
“Nè... hay là hai đứa mình đi đâu đó riêng nhé?”
Tôi không hiểu ý câu đó là gì.
Đôi khi, những lời con người thốt ra lại ẩn giẩu những ý nghĩa khác. Những dấu hiệu nhỏ bé đến mức chẳng thể gọi là ẩn dụ. Giọng nói của Arina khi ấy đã mang dấu hiệu như vậy.
“Tôi xin từ chối. Kiểu gì cũng bị tống ra đồn với tội danh là bắt cóc cho xem.”
Tôi cố tình pha trò.
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Nếu phải gọi tên cảm giác này thì có lẽ là “dấu hiệu của một lời tỏ tình” là chính xác nhất.
Khi một người khác giới hẹn bạn ra một nơi nào đó sau giờ học.
Khi được trao cho một bức thư.
Khi khoảng cách của nhau gần đến lạ thường.
Khi bị nhìn chằm chằm.
Khi người kia không dám nhìn thẳng vào mắt bạn.
Nó giống như việc dù biết rõ thứ đang đến là một niềm hạnh phúc hiếm có nhưng vẫn muốn trốn tránh vì cảm thấy một cảm xúc phức tạp trong lòng. Dù biết rõ làm vậy sẽ khiến người đó cảm thấy thất vọng nhưng vẫn trót làm điều đó, tâm lý kỳ lạ đó của con người thật đáng ghét.
“Tôi sẽ không làm chuyện như thế đâu.”
“Lại đùa nữa rồi... Hể!?”
Trong một khoảnh khắc chưa đến một giây. Cơ thể tôi như hóa đá.
Âm thanh chiếc guốc kéo tôi trở lại hiện thực. Arina đã chạy vụt đi. Tiếng lạch cạch vang theo, khi cô ấy mới đi về phía trước một chút thì quay người lại phía tôi.
“Giỡn~thôi~mà. Mấy ý đồ đen tối hiện rõ mặt luôn đó. Mau mổ bụng tự sát đi.”
Cô ấy nói với một nụ cười đầy tinh quái.
Rồi liền quay lưng lại và bước qua cửa soát vé. Có lẽ đó chỉ là một câu đùa nhưng với một joker dày dạn kinh nghiệm như tôi thì nó lại gượng gạo và khó nghe vô cùng. Dù là ai cũng có thể nhận ra rằng cô ấy đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
Trong khoảnh khắc ấy, Arina đã nở một nụ cười yếu ớt trong khi nhíu mày lại. Là một nụ cười gượng gạo đau lòng đến mức chẳng ai nỡ nhìn. Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng tôi nhận ra rằng cô ấy đang cầu xin. Tôi có cảm giác như tôi đã nghe thấy tiếng hét vang lên từ tận đáy lòng của cô ấy: “Làm ơn, hãy giúp tôi.”
Tôi không thể nào hiểu nổi tại sao cô ấy lại giữ khoảng cách và cư xử dè dặt như thế, đáng ra chúng tôi không còn là kiểu quan hệ cần khách sáo với nhau nữa.


5 Bình luận