Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 04 Mọi chuyện diễn suôn sẻ

5 Bình luận - Độ dài: 2,125 từ - Cập nhật:

Cái gọi là ra phố đi dạo cùng người yêu vào đêm Giáng Sinh hay đêm Noel tuyệt nhiên chẳng xảy ra, mặt trời mọc rồi lại lặn và mọi thứ trôi qua như một ngày bình thường. Tôi có thấy buồn không? Không hề. Đây là thế giới mà tôi mong muốn.

Trái ngược lại với tôi, Ugin vẫn thỉnh thoảng ra ngoài dù trời lạnh. Thi thoảng con bé mua về ít bánh kẹo như thể tỏ ra chút lòng thương hại. Tôi thì biết ơn chấp nhận chúng và sống ngày qua ngày  như một cái máy tiêu thụ đồ ngọt.

Như mọi năm, chiếc bánh kem tự làm của Ugin vẫn ngon tuyệt. Mẹ và Ugin cùng nhau làm bánh, còn tôi và bố tôi thì ngồi trong phòng khách, mỗi người cầm theo một thứ đồ uống—tôi là nước cà chua, bố là rượu vang—rồi cùng xem TV.

Về mặt di truyền thì tôi thừa hưởng giọng điệu và tính cách này từ ai nhỉ? Bố thì trầm tính, mẹ tôi thì dịu dàng. Thế mà tôi và Ugin lại ồn ào như những tên hề. Nhất là tôi. Dù Ugin vẫn còn đỡ nhưng tôi cũng hơi lo vì gần đây cũng bắt đầu có những dấu hiệu.

Thôi thì, cứ cho là tôi và con bé là đột biến gen đi vậy.

---

Đôi lúc tôi lại nghĩ, không biết dạo này cô nàng đó thế nào.

Từ mùa thu đến giờ, tôi đi chung với Arina nhiều hơn và cũng hiểu thêm nhiều điều về cô ấy nhưng tôi vẫn chẳng biết vào ngày nghỉ cô ấy làm gì. Tôi không quan tâm lắm cách người khác trải qua ngày nghỉ nhưng mà riêng cách Arina trải qua ngày nghỉ lại khiến tôi hơi tò mò. Chắc là đọc sách như sở thích của cô ấy. Hay là cắm mặt vào điện thoại giống mấy nữ sinh trung học thời nay. Hoặc là nghiêm túc làm bài tập.

Khi bắt đầu nghĩ về Arina thì tôi không dừng lại được. Có vẻ như hình bóng cô ấy trong tôi đang dần lớn lên. Mà nếu bị phát hiện chắc tôi sẽ bị cổ đem ra làm trò đùa cho xem.

Chuyện cô ấy đang làm gì thì ngày mai sẽ biết thôi. Ngày mai, ngày 27 là ngày diễn ra buổi tụ họp mà Tsuru lên kế hoạch. Địa điểm đã chốt là quán buffet thịt nướng với lại may mắn là giá cả cũng hợp túi tiền học sinh bọn tôi.

Tôi chui vào trong bàn sưởi kotatsu và làm ấm bụng bằng bát súp ozoni.

(Tôi muốn được làm NEET!!)

Tôi thầm khẩn cầu trong lòng. Nếu có khoản tiết kiệm đủ sống mà chẳng cần làm việc chắc sẽ được thôi. Dĩ nhiên tôi không định làm NEET ăn bám bố mẹ nhưng vẫn muốn tránh né làm việc. Có người nói con người tỏa sáng nhất khi lao động. Thật xàm xí. Không phải mấy người nghĩ sao mà là tôi nghĩ thế nào cơ. Tất nhiên là tôi muốn được nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt và làm những điều mình thích.

“Đừng đụng chân vào em. Em nghiền nát nó đó.”

“Để cái remote xuống đi. Bình tĩnh lại nào.”

Cảnh tranh giành lãnh thổ thường niên dưới bàn sưởi kotatsu lại bắt đầu.

Chân tôi to hơn Ugin một vòng thành ra trở thành vật cản nghiêm trọng với con bé và chỉ cần tôi nhúc nhích là sẽ va phải đôi chân nhỏ xíu của con bé. Tôi đâu có ý xấu gì đâu. Ngược lại là còn đang cố quan tâm kìa. Ngược lại, lòng tốt của tôi chẳng được truyền tải cả mà sự thù địch của Ugin thì lại ngày càng tăng.

“Cấm duỗi chân ra đấy.”

“Ý là anh phải ngồi khoanh chân à?”

“Nếu vậy thì ngồi kiểu ôm đi.”

“Anh mà ngồi kiểu đó thì đầu gối sẽ chui ra khỏi bàn sưởi luôn á.”

“Bàn chân được ấm là tốt rồi còn gì.”

“Ít nhất thì phải cho anh ấm cả phần dưới chứ...”

“Nghiền nát đó nhe?”

“Rồi rồi, để cái remote xuống đi. Mà nghiền là nghiền cái gì mới được?”

“Sọ và đốt sống cổ.”

“Nói dễ thương về chỗ đó chút được không, ví dụ như 'đầu và cổ' chẳng hạn? Nghe sợ chết đi được.”

“Anh phiền quá đó. Vậy thì anh phải cố gắng hết sức để không đụng vào em nha.”

Vì hiệp định đình chiến đã được ký kết nên tôi lại quay về với bát súp ozoni. Đây là món chỉ ăn được vào dịp này trong năm thôi. Tôi không có thời gian để dây dưa với em gái tôi người có mấy con ốc vít sắp bung ra khỏi đầu.

“Không đi chơi với bạn à?”

“Vì tụi em là học sinh cuối cấp mà. Ai cũng đang học cả.”

“Phải ha. Năm cuối cấp sơ trung mà chẳng gặp được nhau, nghĩ cũng tiếc thật. Nhưng chỉ cần thi xong là được tự do rồi.”

“Ừm. Một đứa được tuyển thẳng như em thì chỉ có thể cổ vũ mấy đứa kia thôi và phải cẩn thận lời ăn tiếng nói nữa. Nói lỡ lời có khi lại khiến người ta áp lực rồi ảnh hưởng tâm lý. Nên tụi em chẳng tụ họp được đâu~”

Ugin ném vỏ quýt vào mặt tôi. Bộ con bé muốn đùa giỡn hả? Hay là có ý nghĩa gì đó à?

Vỏ quýt cùng mùi hương quýt đập cái bẹp trúng vào mặt tôi nhưng tôi kịp lấy tay đè vỏ quýt lại trên mặt nên đã ngăn được cảnh tượng hole in one vào bát súp ozoni.[note75173]

“...Thôi kệ, ráng nhịn thêm chút nữa nha!”

Tôi ném vỏ lại. Nhưng Ugin đã phản xạ ngay lập tức, lấy cái khay đỡ lại như đang cầm khiên.

“Mà nè, mai anh định trốn trại đúng không?”

“Không, là ra ngoài. Anh có phải tù nhân đâu.”

“Xin lỗi, phải gọi là mãn hạn tù chứ nhỉ?”

“Không, là ra ngoài. Anh còn chưa từng có án tù nữa là.”

“Mai anh đi hẹn hò với Arina-san phải hông? Có định trang điểm không đó?”

“Đâu có thân tới mức hẹn hò đâu. Với lại nếu anh mà trang điểm thì cứ năm phút sẽ bị cảnh sát hỏi thăm một lần.”

“Cũng đúng. Quả nhiên là dùng photoshop thì tốt hơn trang điểm nhỉ?”

“Anh không phải số liệu. Mà là người thật đó.”

Ăn xong súp, tôi đi vào bếp rửa bát. Việc này là để trốn Ugin. Việc né được mấy câu chọc ghẹo của con bé là siêu khó. Thế nên chạy trốn là thượng sách.

Khi tôi trở về phòng và mở điện thoại thì thấy có tin nhắn từ Makoto gửi đến.

『Ngày mai hẹn nhau rồi đi nha. 』

Tôi nhắn lại là “Đi với Ruka đi”. Dù đã có người yêu rồi vậy mà sao cậu ta lại muốn đi chung với một thằng con trai như tôi chứ. Thật không thể hiểu nổi.

Trong lúc còn đang đơ người ra thì tôi sực nhớ đến đoạn nói chuyện với Tsuru. Về cái vụ đã đề xuất Love Hotel làm nơi hẹn hò cho Makoto và Ruka. Không lẽ là thật sự tới đó hả!? Nhưng mà nếu là thằng ngốc đó thì cậu ta có thể tin thiệt. Với tính cách của Ruka thì chắc chắn sẽ không từ chối được nên càng nghĩ càng thấy nguy hiểm. Chết tiệt, tôi bắt đầu cảm thấy muốn giết người rồi đó.

『Nghe bảo đã hẹn đi với bạn từ trước rồi á~』

Nếu vậy thì đành chịu.

Để tôi kiểm tra lại xem hai người họ có thật sự đi thiệt không.

“Mày có đi chơi Giáng Sinh với Ruka không?”-gửi đi

Chỉ vài chục giây sau đã có tin nhắn trả lời.

『Có chứ! Chắc là đại thành công ha? Phải cảm ơn Tsuru mới được! 』

Cái gì mà đại thành công chứ. Thế này là vi phạm luôn rồi còn gì. Cỡ này là phải bị kiểm duyệt rồi.

“Ý mày là về mặt sinh học á?”-gửi đi

Một lát sau mới có tin nhắn gửi đến.

『Chắc vậy…?』

Ah~. Phải ăn xôi đậu đỏ thôi.[note75174]

Tôi nhắn đại “tuyệt tuyệt” cho xong chuyện rồi kết thúc trò chuyện luôn.

Tiếp đó, tôi nhắn cho Tsuru:

“Hình như Makoto thật sự đi thiệt rồi đó.”

Tôi vừa nhắn thì ngay lập tức có tin nhắn phản hồi lại. Nhanh tới mức bất thường luôn rồi đó. Bộ dùng AI hả? Hay là do nữ sinh trung học thời nay sống trong thế giới khoa học viễn tưởng nên có luôn cả giao diện hiển thị thông tin trong mắt à!?

『Thành công rồi ha ♡』

Cái đầu óc đứng đầu khối đó đang bị sao vậy trời. Niwatari Tsuru mà tôi biết là một nữ sinh sắc sảo, lanh lợi, hoàn hảo kia mà. Cô biến đi đâu mất rồi, Tsuru-san?

“Cầu mong sức khỏe Ruka không bị ảnh hưởng gì…”-gửi đi

『Hả? Là sao cơ』”-hồi âm

“Thì là Love Hotel á…”-gửi đi

『Ahh, đồ tồi. Tớ méc Arina đó nhe. 』-hồi âm

“Khoan đã! Chính cô là chủ mưu mà!”-gửi đi

『Ai mà lại đi méc thật chứ. Tớ chỉ đề xuất kế hoạch tặng quà thôi mà. Đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi đồ tồi. 』-hồi âm

Tôi lặng lẽ đặt điện thoại của mình lên bàn.

“Phù…”

Điện thoại vẫn cứ rung nhưng tôi quyết định mặc kệ. Chắc chắn là cô ta đang nhắn liên tục từ “Đồ tồi” rồi.

Mà, chắc là cô ấy cũng chẳng méc thật đâu nhỉ. Chẳng đời nào cô ấy đi méc đâu. Nếu bình tĩnh lại suy nghĩ thì cũng biết rõ đó chỉ là trò đùa thôi mà.

Cảm giác nhục nhã và thảm bại tràn ngập trong tôi.

“Uwaaaaaaaaaaaaa!!”

Tôi hét lên để xua đi nỗi đau.

Tôi hét lên để quên sạch nỗi xấu hổ.

Tôi hét lên như những người dân Pháp trong cuộc cách mạng.

Ah! Ça ira, ça ira, ça ira! [note75175]

Tôi vừa hét vừa tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

“Ồn ào quá.”

Ugin mở cửa phòng mà không hề gõ cửa và ném thẳng trái quýt trúng mặt tôi. Nếu đó là cà chua thì chắc nó đã vỡ nát và mặt tôi bê bết máu rồi. Nhưng vì tiếc của nên tôi liếm quanh miệng rồi mới lau mặt.

“Uwaaaa!”

Đã thế thì điên luôn cho rồi. Tôi sẽ gào thét cho đã luôn.

Và rồi Ugin bắt đầu mở tủ đồ của tôi. Cô bé từ tốn đưa tay vào, rồi lôi từng cái móc kéo từng bộ quần áo ra rồi quăng xuống sàn.

Em ấy thả từng cái một khiến đồ đạc rơi xuống thành một đống hỗn loạn dưới tủ. Sau đó, em ấy di chuyển sang kệ sách rồi dùng ngón tay móc từng quyển sách ra rồi vứt chúng đi. Từng quyển sách thân yêu của tôi xoay vòng trên không tạo thành một đường vòng cung rồi rơi xuống sàn.

Chết thật, Ugin đang giận thiệt rồi. Mặt thì không biểu cảm nhưng chắc chắn nội tâm đang cực kỳ tức giận. Giống hệt cái lần tôi vào phòng còn bé mà không xin phép nên bị trả thù bằng cách lật ngược hết đồ đạc vậy đó.

Tôi liền thi triển chiêu dogeza . “Anh thành thật xin lỗi vì đã gây phiền phức!!!”. Tôi đã dồn hết thành ý vào lời xin lỗi. Thế nhưng Ugin cứ như mất cảm xúc, vẫn tiếp tục rút sách ra và lần này là bắt đầu tháo cả bóng đèn huỳnh quang.

“Tha lỗi cho anh đi mà, ngày mai anh sẽ mua quà về cho em!!”

Nghe câu đó, Ugin mới dừng tay lại.

“Yayyy~ Em mong chờ lắm đó nha.”

Sasaki Ugin, nữ sinh năm ba sơ trung, khẽ nở nụ cười như vừa bừng tỉnh. Vừa ngân nga vừa rời khỏi phòng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quần áo và sách vở vung vãi khắp nơi. Bóng đèn thì bị tháo ra.

Không bị la mắng hay ăn tát cũng là may rồi nhưng kiểu trả đũa như thế này thì khó chịu thật.

“Dọn dẹp thôi nào…”

Để có thể yên tâm đón ngày mai, hôm nay tôi sẽ cố sống thật yên lặng.

Ghi chú

[Lên trên]
Thuật ngữ nói về việc dùng 1 gậy đưa bóng vào lỗ golf ấy
Thuật ngữ nói về việc dùng 1 gậy đưa bóng vào lỗ golf ấy
[Lên trên]
Thường ăn để chúc mừng
Thường ăn để chúc mừng
[Lên trên]
Copy lên lên mạng tra là có nhạc
Copy lên lên mạng tra là có nhạc
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

ước có minh hoạ Ugin
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Có mà, hình main em đang nằm kế bên là Ugin đó
Xem thêm