Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi bảy : ...

Chương 01 Lời mà tôi muốn nghe

4 Bình luận - Độ dài: 2,317 từ - Cập nhật:

Có một câu nói như thế này: “Tôi đã thất bại trong cuộc đời.”

Đây là câu mà hầu như ai cũng từng nghe qua ở đâu đó. Nó thường được thốt ra khi người ta mắc phải những sai lầm không thể vãn hồi. Thất bại trong công việc, giấc mơ cũng chỉ dừng lại ở giấc mơ, hay những kế hoạch cuộc đời bị phá vỡ. Chúng ta lẩm bẩm câu nói đó với hy vọng bấu víu vào “điều gì đó” sẽ không bao giờ đến lần thứ hai trong cuộc đời đó.

Tuổi 17, tuổi 18 chúng tôi cũng không ngoại lệ.

Thi đại học và tìm việc làm. Tùy theo kết quả mà chúng tôi cũng có thể buột miệng thốt lên nỗi tuyệt vọng ấy.

Tôi từng nghĩ liệu bản thân có trở thành kẻ thất bại trong cuộc đời hay không. Nếu thi trượt đại học và chọn con đường làm lưu ban, liệu tôi sẽ bộc bạch rằng “tôi đã thất bại trong cuộc đời” chăng?

Câu trả lời là không.

Bởi vì tôi vốn chẳng bản thân tôi đang tìm kiếm điều gì ở cuộc đời này.

Nào là trở nên nổi tiếng, nào là trở thành bác sĩ, hay trở thành một người giàu có gì đó, tôi không thể tưởng tượng được mục tiêu lớn nhất hay đích đến trong cuộc đời. Vì thế tôi không thể hình dung về thất bại. Nhưng có lẽ vào lúc lâm chung, tôi sẽ nghĩ rằng: “Một cuộc đời trống rỗng.”

Chính vì thế mà tôi cảm thấy cấp bách. Như bị thôi thúc bởi một cảm giác rằng mình phải làm một điều gì đó.

Rồi tôi lại đi đến câu hỏi cuối cùng của nhân loại: “Chúng ta sinh ra để làm gì?”. Nếu tìm ra được lời giải, liệu tôi có thể có cho mình một mục tiêu chăng?

“Vậy định hướng tương lai của Sui-kun không thay đổi, vẫn là thi đại học, có đúng không?”

Sensei xác nhận lại với mẹ tôi.

Đây là lần khảo sát nguyện vọng lần cuối cùng. Chúng tôi đang trong buổi tham vấn ba bên, có cả mẹ tôi tham gia.

“Vâng, xin thực hiện như vậy.”

Mẹ tôi đáp lại như thế. Không phải là tôi quyết định như thế, cũng không phải là mẹ tôi ép buộc phải thi đại học. Mọi chuyện tự nhiên diễn ra như vậy. Cả ba mẹ tôi đều tốt nghiệp đại học, thế nên cũng hình thành một bầu không khí kiểu đó.

Cũng không phải là tôi không thíchh. Loại trừ mấy trường đại học chỉ cần có tên tuổi và tiền bạc là đậu, còn nếu vào được một trường có danh tiếng thật sự thì dù bất kể nhân cách thế nào cũng sẽ được công nhận, và khi xin việc cũng là một lợi thế áp đảo. Cơ hội để được trưởng thành trong môi trường học tập nâng cao hơn không phải thứ lúc nào cũng đến. Chỉ nhờ được cha mẹ bảo bọc mà tôi mới có thể hưởng được cơ hội này.

Thế nhưng, đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Bởi vì tôi không có thứ mình muốn tìm kiếm, nên chỉ nghĩ ra được những lợi ích nông cạn như vậy thôi.

Buổi tham vấn ba bên kết thúc, mẹ dặn dò tôi “Cố gắng học hành nhé” rồi rời đi. Tôi nói với mẹ là cứ về trước, vì tôi định ở lại học một chút thêm.

Tôi quay lại lớp học đã trở nên vắng lặng và ngồi xuống bàn của mình.

“Cậu.”

“Đừng có gọi 『cậu』 kiểu đó nữa. Tôi là chồng cô chắc.”[note80241]

“Xin lỗi. Vì tôi không quen gọi tên cậu nên lỡ miệng gọi thế.”

“Trước đây cô cũng thế. Tôi chỉ nghe cô gọi tên tôi được có vài lần thôi.”

Arina cũng ở lại sau giờ học để học bài. Cô ấy tháo tai nghe ra khỏi tai và đặt bút xuống.

“Chỉ còn nửa tháng nữa là tới kỳ nghỉ hè rồi nhỉ.”

“Đúng thế. Thời gian của học sinh ôn thi trôi nhanh quá.”

“Nghỉ hè cậu có dự định gì không?”

“Học.”

“Không ngờ lại nghiêm túc ha. Tôi cứ tưởng cậu sẽ ham chơi thôi chứ.”

“Còn cô thì sao? Đi biển rồi fan-service hả?”

“Không ai hưng phấn với dáng vẻ tôi mặc đồ tắm đâu.”

“Có khi còn vượt qua mức hưng phấn mà chuyển sang chắp tay tôn thờ luôn ấy chứ.”

Vì đây là kỳ nghỉ hè cuối cùng nên việc đi chơi cũng hay, nhưng với một đứa chẳng năng động mấy như tôi thì chắc vẫn sẽ như mọi năm, thong thả lặp đi lặp lại chuyện học hành, nghỉ ngơi và sa đọa mỗi ngày thôi.

“Tôi chắc cũng giống cậu thôi. Học hành, thỉnh thoảng đi ra ngoài, rồi thỉnh thoảng nhớ về cậu.”

“Cái cuối không cần.”

“Nếu không làm thế, tôi không thể lấy lại được ký ức về cậu đâu. Tôi đã nói rồi mà? Chính vì vậy tôi mới nhờ cậu rời khỏi câu lạc bộ đấy.”

“Ừ thì đúng là thế...”

“Xem ra kỳ nghỉ hè này sẽ chán lắm đây.”

“Biết sao được. Vì là học sinh chuẩn bị thi mà.”

Cô khẽ thở dài, gục mặt xuống bàn. Tôi duỗi người và chuẩn bị học tiếp.

“Sẽ nhàm chán lắm.”

Arina lại lẩm bẩm với vẻ bất mãn. Vâng vâng, mặc kệ, mặc kệ. Vâng vâng, sin cos tan.

“Cô đơn quá đi.”

“Hoa hồng thì đừng thấy cô đơn. Gai sinh ra để làm gì chứ.”

Chiều hôm đó kết thúc trong tình trạng tôi không thể tập trung nổi vì từng lời nói của Arina.

---

“Chán quá!”

Khi tôi đang cho mấy đồng xu vào máy bán hàng tự động thì Arina xuất hiện.

Giữa cái giờ nghỉ trưa yên bình này, tại sao cô ấy lại tìm đến tôi để phàn nàn vì sự nhàm chán chứ? Chẳng lẽ đây là nỗi buồn của Hiwa Arina sao.[note80242]

“Cái gì mà chán. Dạo này cô lạ lắm đấy.”

“Chán lắm!”

Lần này, cô ấy bắt đầu hầm hầm tức giận.

Trước mắt, nếu không mua được nước ép cà chua thì câu chuyện chẳng những không thể bắt đầu, mà cả vũ trụ này thậm chí chẳng còn thể khởi động được, thế nên tôi nhét đồng xu vào và ấn nút. Tiếng rầm vang lên khi lon nước ép cà chua rơi xuống. Đúng thế, khi đạt đến mức độ chuyên nghiệp như tôi thì chỉ cần nghe tiếng lon rơi thôi cũng nhận ra được. Nghe có kỳ lạ nhỉ? Tại sao tôi biết á? Vì tôi gần như chưa bao giờ mua thứ khác ngoài nước ép cà chua ở cái máy này.

“Ah! Này, trả lại đây!”

Lon nước ép cà chua bị Arina lấy đi.

Thấy cô ấy nhíu mày trừng mắt nhìn vào tôi, tôi lại nhớ đến hoa hồng độc miệng. Nghĩ lại thì, cô ấy rất hay làm vẻ mặt như thế này.

“Cô có gì không vừa lòng vậy. Hay đúng hơn là nhìn cô chẳng có chút nào bình tĩnh hết.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy. Trả lại đây đi.”

“Không thích.”

“Fuuuuu! Onii-chan sẽ dùng vũ lực đấy nhé!”

Vừa nói tôi vừa động đậy mấy ngón tay như hải quỳ đung đưa trong sóng để hù dọa, và cô ấy thấy ghê nên trả lại cho tôi. Quả nhiên là những lúc thế này thì chỉ có làm mấy trò ghê tởm mới là hiệu quả.

“...Không rõ nữa.”

“Hử?”

“Tôi không rõ nhưng mà tôi đang thấy nôn nóng lắm.”

“Vì kỳ thi à?”

“Ừ thì, cũng có phần. Nhưng cái chính thì khác. Có lẽ là vì chuyện về cậu đấy.”

“Tôi?”

“Tôi lo lắng là mình sẽ không thể nhớ ra cậu được. Tôi vô cùng nôn nóng.”

Cô cúi gằm mặt xuống và nắm chặt váy. Tại sao lại nôn nóng đến mức ấy cơ chứ. Chính cô ấy cũng hiểu rõ mà, khả năng cả đời này không thể nhớ ra cao hơn nhiều. Mà kể cả có nhớ được thì chắc cũng phải mất nhiều năm, cô ấy hẳn biết rằng có nôn nóng cũng chẳng có ích gì.

“Ngay từ đầu tôi cũng chẳng kỳ vọng gì về chuyện nhớ lại trong thời trung học. Dù thời điểm nhớ lại không phải là trung học cũng chẳng sao. Có phải là sắp chết đâu mà.”

“Chuyện đó tôi hiểu chứ. Nhưng không phải vậy. Nhưng tôi nôn nóng là vì chuyện khác cơ.”

“Cô nôn nóng vì phải chạy đua với thời gian sao? Cô đang chiến đấu với cái gì vậy. Người sao Hỏa à?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ đó là chuyện rất quan trọng, nên tôi mới thấy nôn nóng. Linh cảm của phụ nữ đấy.”

Phù…

Ok, cái này chính là cái gọi là chuyện viễn vông đấy.

Ở tuổi dậy thì, ai từng cũng như vậy thôi. Ai cũng khổ sở vì những cảm xúc không thể nói ra thôi, Arina-kun. Chỉ là cô tốt nghiệp chậm hơn chút xíu mà thôi. Những lúc thế này thì đối xử dịu dàng mới là điều tốt nhất. Phải làm cho cô ấy thấy mình được thừa nhận mới được.

“Tôi hiểu mà, tôi hiểu, tôi hiểu. Cực kỳ hiểu luôn.”

“Cậu chẳng hiểu gì hết.”

Ai đó cứu tôi với.

Vì không còn cách nào khác, tôi đành coi cô ấy là một dạng trí tuệ ngoài hành tinh không thể giao tiếp được, vừa dẫn cô ấy về lớp vừa phụ họa cho có. Trên đường tôi còn dạy cô ấy một chút về lịch sử Trái Đất. Sự sống bắt nguồn từ biển cả và lên đất liền, rồi mở rộng sự tồn tại trên đất liền, những sinh vật khổng lồ từng thống trị mặt đất. Rồi sau vô số thời gian trôi qua, một thiên thạch lớn rơi xuống, loài đó diệt vong, nhưng kỷ nguyên của động vật có vú bắt đầu. Loài người thông minh như chúng ta đã sinh sôi, tạo ra lửa, lĩnh hội ngôn ngữ. Xây dựng văn minh, phát triển khoa học. Rồi trở thành kẻ thống trị mặt đất, thành người canh giữ địa cầu, dù tôi đã giảng giải như thế nhưng cũng vô ích. Rốt cuộc, cô nàng này là một người ngoài hành tinh đội lốt con người. Thôi thì cứ đối đãi cho lịch sự vậy.

“Vâng, xin hãy ngồi xuống. Đây là ghế của bạn. Chair đó, chair. Bạn hiểu tiếng Anh không? Do you know English? This is a pen. Hamburger? Computer? Không được à, xem ra trí tuệ chỉ bằng hai củ khoai tây thôi.”

“Ví dụ của cậu lạ đời quá đấy.”

“Oh! You, Japanese—nhầm rồi, cô hiểu được tiếng Nhật hả.”

“Thôi đủ rồi. Cứ cho là tôi nhầm đi, câu chuyện này kết thúc tại đây.”

Nếu câu chuyện kết thúc tại đây thì cũng tốt. Thay vì đối mặt với Arina hỗn loạn, tôi thà nói chuyện với cái AI ngu ngốc chỉ biết khuyên đi tra web khi đặt câu hỏi.

Makoto ngồi ghế phia sau trêu chọc: “Đừng có cãi vã như vợ chồng nữa mà~”. Nên là tôi đáp lại bằng một câu khiến toàn bộ người yêu thích cầu lông trên toàn quốc trở thành kẻ thù: “Makoto-kun của câu lạc bộ Cầu lông đã thua câu lạc bộ Về Nhà thì nên đi nhổ lông chim cả đời đi.”

“Vợ chồng...?”

Arina ngồi thẳng lưng nhìn Makoto. Makoto run rẩy vì sợ hãi theo bản năng. Tạm biệt Makoto. Tao sẽ đến dự tang lễ của mày.

Nhưng Makoto không bị giết. Arina chỉ cười nhếch mép.

“Ể ể, c-chuyện gì thế—”

Makoto bối rối trước nụ cười của Arina.

Arina mỉm cười và quay sang phía tôi. Tôi có dự cảm xấu.

“Sui. Có một điều tôi luôn muốn nói. Hãy hẹn hò với tôi nhé. Tôi thật sự thích cậu.”

“…Hả?”

Tôi chẳng hiểu gì cả. Dù không có không không khí lãng mạn nào cả, nhưng đó chính là cái được gọi là 『tỏ tình”』.

Nhưng Arina lại dễ dàng tỏ tình như thế sao, Thế nên tôi cho rằng đây chỉ là giả vờ thôi. Chắc để che giấu chuyện gì đó. Nhưng, cũng có thể là thật. Thực tế thì Arina đang đỏ bừng má và đặt tay lên ngực. Điều đó càng khiến tôi rối thêm.

Có thể là tôi đã suy nghĩ quá nhiều hoặc là vì tôi hay nghi ngờ. Như Ugin từng nói, tình yêu là thứ vượt lên trên logic sao?

“Khoan… hả? Ể?”

Vì chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, tôi chỉ phản ứng được thế.

Hơn cả niềm vui, thắc mắc lại nhiều hơn. Chuyện này là sao vậy?

“Pigyaaaaabororororo!”

Tiếng thét Makoto vang lên khiến tôi liên tưởng đến bức tranh Tiếng thét của Munch.

Mấy nữ sinhtrong lớp cũng kêu la “kya~” với “hyu~ hyu~” rần rần cả lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào Arina. Cô ấy cũng nhìn thẳng vào mắt tôi như thể đang chờ câu trả lời. Chuyện gì thế này, rốt cuộc đang xảy ra cái gì vậy? Tại sao mấy người bạn cùng lớp lại làm ầm lên như thể đây là điều đương nhiên? Và tại sao tôi lại không thấy vui đến thế?

“... Cô có thể cho tôi một chút thời gian được không?”

Đó là tất cả những gì tôi gắng gượng nói ra được.

“Ừ. Tôi sẽ chờ.”

Arina nheo mắt, khẽ cười.

Khốn kiếp, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ghi chú

[Lên trên]
Arina gọi Sui là anata. Bình thường thì nó có nghĩa là bạn, nhưng đôi khi, các cặp vợ chồng sẽ dùng anata để gọi bạn đời của họ. Nếu nhớ không lầm thì Hoa hồng độc miệng nói với Sui thì là anta không hay gì ấy.
Arina gọi Sui là anata. Bình thường thì nó có nghĩa là bạn, nhưng đôi khi, các cặp vợ chồng sẽ dùng anata để gọi bạn đời của họ. Nếu nhớ không lầm thì Hoa hồng độc miệng nói với Sui thì là anta không hay gì ấy.
[Lên trên]
Bắt chước Nỗi buồn của Haruhi Suzimiya ấy.
Bắt chước Nỗi buồn của Haruhi Suzimiya ấy.
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Biến sắp đến nữa rồi, dm totinh được dễ vậy thì tôi sẽ không bây giờ chỉ ôm gối ngủ =((
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Cuối cùng thì Arina cũng đã tỏ tình, hơi tiếc là Arina giờ không phải hoa hồng độc miếng ấy.
Xem thêm
Tôi vẫn thích arina độc miệng hơn tôi không phải M
Xem thêm
"cuối cùng" ấy hả, cứ bình tĩnh bro, chưa đến lúc đâu:)))
Xem thêm