Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 16 Biên tập và chụp ảnh

4 Bình luận - Độ dài: 2,996 từ - Cập nhật:

Không ngờ là có thể để chân trần vào giữa tháng Một như thế này. Nghe nói phụ nữ có nhiều mỡ dưới da hơn. Có lẽ vì vậy mà các cô gái có thể đến trường vào mùa đông mà không cần mặc tất chân chăng. Nếu nói ra mấy câu hỏi kiểu này thì kiểu gì cũng sẽ bị khinh bỉ nên thôi, tôi mang theo xuống mồ luôn vậy.

Để không lộ ra vẻ thắc mắc trên mặt, tôi lên tiếng gọi Shirona.

"Tập luyện đến tận giờ này à?"

"Ừm. Vì năm nay là năm cuối cùng rồi mà."

Cuối cùng. Từ ngữ ấy vang lên nghe thật nặng nề một cách lạ thường.

"Đúng lúc tôi cũng vừa định về, cùng về chứ?"

"Ơ, còn Arina-san thì sao?"

"Về trước rồi. Nói trước luôn, tôi không phải lúc nào cũng đi chung với cô nàng đó đâu đấy."

"Ể~. Nhưng ai cũng quen mắt rồi mà. Còn bị gọi là cặp đôi Big Mac nữa đó."

"Cái quái gì vậy?"

"Vì cả hai người đều cao đó~"

Dùng Big Mac để ví von chiều cao thì hơi quá đáng đấy. Đó là ví von dành cho các người thuộc hạng nặng mới phải chứ.[note76999]

Vì học cùng trường sơ trung nên tuyến đường đến trường của tôi và Shirona phần lớn là giống nhau. Thành ra chúng tôi sánh vai nhau cùng về, dựa vào đèn đường và ánh sáng xe cộ để đi bộ về.

"Shirona nè~, ờ thì bà muốn làm thợ làm tóc phải không nhỉ?"

"Ủa, tôi từng nói vậy à."

"Tôi có phỏng vấn bà từ khác lâu trước đây. Hồi tôi bị bên Báo chí thuê ấy."

"Hình như có nói, mà cũng hình như không."

"Giờ vẫn giữ ý định đó à?"

"Đương nhiên rồi. Mà sao ông hỏi đột ngột thế?"

"Ờmm, có ước mơ thật tốt ha. Tôi chỉ nghĩ như vậy thôi."

Shirona nhìn tôi với gương mặt ngơ ngác.

"Sui không có ước mơ à?"

"Hiện tại thì không."

"Không có kiểu như, muốn sống để làm điều này~, hay muốn thử làm điều kia~ sao?"

"Ừm~…"

"Thế ông định làm gì ở đại học?"

"Ừm~…làm gì nhỉ…"

"Nghe là biết không có rồi… Nhưng cũng không cần lo lắng đến thế đâu. Lên đại học rồi tìm cũng được mà!"

Đúng như cô ấy nói, có lẽ tôi chỉ còn cách tìm con đường của mình khi vào đại học thôi. Nhưng khi thấy bạn bè xung quanh ai cũng đang theo đuổi nghề nghiệp hay giấc mơ rõ ràng, tôi không khỏi sốt ruột.

Ừm ha, làm công việc uống nước cà chua cũng hay chứ nhỉ. Là chuyên gia đánh giá chẳng hạn.

"Ông định vào cùng đại học với Arina-san à?"

"Hả? Biết sao được. Tôi còn chẳng biết cô nàng đó thi đại học nào nữa."

"Tôi cứ nghĩ hai người sẽ cùng nhau chứ…"

"Cái đó người ta gọi là 'cặp đôi' đấy Shirona-san. Tụi tôi không phải kiểu người ngu ngốc bị dục vọng chi phối đến mức đánh mất lý trí đâu."

"Vậy à…"

Vì Arina-kun sỡ hữu bộ não luôn nằm trong top 10 học sinh giỏi nhất, nên cái bộ não bình thường như tôi chẳng có cửa sánh kịp đâu. Với lại cô ấy học khối xã hội, còn tôi thì học khối tự nhiên. Chỉ riêng điều đó thôi là cũng tạo ra sự khác biệt lớn trong việc lựa chọn trường đại học rồi.

Khoan khoan, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy chứ. Việc Arina chọn trường đại học nào thì có quan trọng đâu chứ. Dù có theo được đến đó thì có ích gì chứ. Rốt cuộc cũng bị xem như ký sinh trùng thôi.

---

Từ đó trở đi, suốt khoảng hai tuần, tôi trở nên thường xuyên lui tới câu lạc bộ Báo chí.

Cứ sau giờ học, tôi sẽ đến câu lạc bộ Báo chí rồi cùng thảo luận với Arina và Touma. Chúng tôi viết bài, rồi cùng nhau chỉnh sửa. Tôi suýt gục ngã khi bị Arina chê thẳng mặt là "Văn phong tởm quá!". Tôi cũng muốn đáp trả lại nên tôi đọc thử bản nháp của Arina, nhưng nó lại dễ đọc đến mức khiến tôi há hốc mồm. Đúng là người có ước mơ trở thành nhà văn. Văn phong cô ấy vừa tinh tế lại súc tích. Đọc vào mà thấy không có chỗ nào bị vấp cả.

“Mày đang mưu tính gì với Hiwa vậy hả?”

Một hôm nọ, Makoto đã lo lắng hỏi han tôi vì thấy tôi cứ nán lại trường đến muộn. Từ khi gặp Arina, tôi đã làm đủ chuyện chẳng giống một thành viên câu lạc bộ Về Nhà tí nào, gần đây thì đến mức có thể nói là tôi đã rời khỏi câu lạc bộ Về Nhà luôn rồi. Nếu mấy thành viên câu lạc bộ Về Nhà với trình độ ngang tầm thi đấu cấp quốc gia mà thấy cảnh này thì chắc sẽ phẫn nộ lắm. “Đừng có mà xem thường câu lạc bộ Về Nhà!”. Nhưng tiếc thay, tôi còn giỏi hơn họ. “Diều hâu tài giỏi thì giấu vuốt” chính là để chỉ tôi đấy.

“Chụp hình á. Hóng quá đi.”

Một hôm nọ nữa, Niwatari Tsuru nở nụ cười nham hiểm. Một trong những kẻ thuộc tổ chức đã ném việc vào đầu câu lạc bộ Báo chí đang trong giai đoạn quá độ. Chính là người đề xuất 700% việc chụp ảnh mẫu.

Cô ta thản nhiên nói như vậy vào giờ giải lao. Vào lúc tôi lúi húi đọc lại và chỉnh sửa bài viết được ghi chép vào vở  thì cô ta lại vui vẻ bắt chuyện với tôi.

Tôi dọa sẽ tạt cô ta bằng nước ép cà chua, nhưng cô ta hoàn toàn phớt lờ rồi còn giật luôn cuốn vở của tôi. Tôi đã phải van xin cô ta trả lại cho tôi như một cô gái bị thế lực tà ác cướp mất người yêu vậy. Thật là tàn nhẫn. Tối nay, chắc phải làm món gà rán Tsuru thôi.

“Văn học hiện đại hả?”

Thêm một hôm nọ nữa, hội trưởng câu lạc bộ Mỹ thuật Miyazaki Shinjii đã thò đầu vào xem vở tôi. Liệu việc viết văn vào vở có được coi là cách học môn văn học hiện đại không nhỉ. Chắc là không rồi. Có phải luyện chữ Kanji đâu. Tôi dọa cậu ta rằng “Tôi đang viết tiểu thuyết khiêu dâm đấy, đừng có mà đọc.” Những người muốn đọc truyện khiêu dâm do nam giới viết chắc hẳn là thuộc về thiểu số. Đây không phải đồ để đem ra trưng bày. Ít nhất là chưa. Shinji nghe vậy liền lặng lẽ rời xa khỏi tôi.

Tôi bắt đầu tự hỏi rằng tại sao mình lại cảm thấy xấu hổ và do dự khi cho người khác xem tác phẩm của mình?

Và câu trả lời mà tôi nghĩ ra được là “Tác phẩm chính là một bản thân mình khác”.

Tôi nghĩ tác phẩm là thứ cụ thể hóa tâm hồn của chính bản thân mình. Việc phơi bày toàn bộ con người mình ra như vậy là điều không thể chịu đựng nổi. Thế nên mới cảm thấy xấu hổ. Liệu bạn có thể chạy giữa phố trong tình trạng khỏa thân không? Nếu làm được thì hãy đến đồn cảnh sát đi. Bạn chắc chắn là đang bệnh hoạn lắm rồi.

Sau khi đã trải qua rất nhiều dằn vặt, cuối cùng thì tôi cũng đã khiến Arina và Touma chấp nhận. Tôi thấy những người làm ở tòa soạn đúng là những người rất đáng nể. Xuất bản báo mỗi ngày đúng là địa ngục mà. Vì bị Arina chê nhiều tới nỗi chẳng còn nhớ bao nhiêu lần khiến tinh thần kiệt quệ, nên tôi phải nốc liền bốn lon nước ép cà chua. Hình như tôi nghe thấy tiếng gan và máu của mình đang gào thét, nhưng chắc là tôi nghe nhầm thôi. Chúng thì làm gì có miệng chứ.

---

"Tiếp theo là vụ chụp ảnh đấy nhỉ!"

Touma thản nhiên nhắc đến chuyện mà tôi không muốn ai động vào nhất. Ở mặt sau của bài báo, tụi tôi phải dùng hẳn một trang để đăng ảnh đồng phục của trường.

"Thật sự là nếu không phải tôi với Arina thì không được sao?"

Chụp ảnh mẫu kiểu này thì bình thường người ta sẽ thuê mẫu ảnh chuyên nghiệp từ công ty nào đó, rồi cho họ mặc đồng phục là xong. Họ cũng giỏi khoản chỉnh sửa hình ảnh nữa.

"Đây là chỉ định từ Hội học sinh đó!"

"Cái con gà đó… Tôi cho biến thành gà xiên nướng luôn cho coi…"

"À, mà địa điểm chụp ảnh đã chọn xong rồi nhé! Máy ảnh cũng chuẩn bị xong luôn!"

Touma lấy chiếc máy ảnh DSLR ra và đứng dậy.

"Đi thôi!"

"Bây giờ á!? Khoan đã, cô nàng này con chưa trang điểm mà."

"Tôi có bao giờ trang điểm khi đi học đâu. Coi chừng tôi đâm đó."

"Đứng dậy đứng dậy! Thời gian không chờ ai đâu! Đi chụp thôi!"

Vì không thể chống lại sự hăng hái của Touma, tôi và Arina miễn cưỡng đứng dậy rời khỏi phòng câu lạc bộ Báo chí. Vài thành viên khác cũng đi theo làm trợ lý, chúng tôi cứ thế mà theo sau họ.

"Chậm chạp quá đó."

Tôi cố tình bước chậm để chống cự vì chẳng hứng thú gì cả, nên bị Arina khiển trách.

"Tôi ghét bị chụp ảnh mà. Hiểu cho tôi chút đi."

"Chỉ cần đứng im, không cần nghĩ ngợi gì hết là được. Đến cả hòn đá còn làm được đấy."

"Thì tại tôi căng thẳng ấy. Mà trông cô kiểu như từng làm người mẫu rồi ấy nhỉ. Có bí quyết gì không?"

"Tôi trông giống loại người thích thể hiện bản thân đến vậy à?"

"Hoàn toàn không giống."

"Cứ tự nhủ bản thân mình là rác rưởi đi. Rồi sẽ chẳng cảm thấy gì nữa đâu."

"Cô đang nói bóng gió rằng tôi là rác phải không đấy?"

Chúng tôi thay giày rồi bước ra khỏi toà nhà trường. Từ lúc đó, sắc mặt Arina dần dần tối sầm lại, rồi cổ lẩm bẩm: "Đùa à…". Địa điểm chụp là ngay trước cổng trường. Có vẻ cổ không ngờ rằng sẽ phải chụp ảnh ngay ngoài trời lạnh lẽo như vầy.

"Rồi! Bắt đầu chụp nào!"

"Chụp kiểu gì vậy?"

"Ừm, sao cho để hai người với tòa nhà trường đều lọt vào khung hình một cách hài hoà, trong phải ổn áp í."

Nghe mơ hồ ghê. Thế này ổn không vậy trời.

Tôi bắt đầu thấy hơi lo, nhưng may mà có một thành viên nữ câu lạc bộ đã nghiên cứu trước, nên hướng dẫn cho hai tôi. Trong lúc cô ấy tìm góc chụp đẹp nhất qua ống kính, tôi với Arina được chỉnh lại đồng phục. Đảm bảo phải ăn mặc chỉn chu, chuẩn mẫu và được kiểm tra xem cà vạt hay nơ có bị lệch hay không. Tôi không mặc cái kiểu thời trang không thể hiểu nổi như mặc quần tụt xuống đùi để khoe chân ngắn ấy nên cách ăn mặc của tôi gần như là chuẩn mực, và không có bị ai nhắc nhở gì. Nhưng bất ngờ là Arina thì bị góp ý.

"Hmm…"

Tōma khoanh tay gật gù. Arina cũng khoanh tay đứng thẳng đối mặt cậu ta với vẻ bất mãn.

"Arina-san, cô có thể làm gì với cái quần tất đó được không?"

"Hả? Ý cậu là bảo tôi cởi ra à?"

"Không, không hẳn là cởi, chỉ là cái quần tất ấy vẫn hơi…"

"Sao? Quần tất thì sao?"

Dấu chấm than của Touma giảm hẳn. Arina nhìn cậu từ trên cao xuống, như thể dồn ép đến đường cùng. Vì Arina cao hơn cậu ta một chút. Trông Touma co rúm lại trông cũng tội.

"Chắc là tất chân không phù hợp tiêu chuẩn, hay phải nói sao nhỉ..."

"Thế nên ý cậu là bắt tôi cởi ra à? Sao hả?"

Arina-neesan đáng sợ quá luôn. Đành phải thả phao cứu sinh cho Touma thôi.

"Neesan, bình tĩnh chút đi."

"Cái gì nữa trời. Rồi rồi, tôi cởi đây. Cởi sạch, trần như nhộng luôn nhé."

"Không ai nói tới mức đó hết á!"

Arina bỏ đi về phía lối ra vào, để lại tiếng bước chân vang dội phía sau. Touma liền bám lấy tôi và nói "Cảm ơn nhiều! Cậu cứu tôi rồi!"

"Lần sau nhớ giải thích trước cho cô ấy nhé?"

"Xin lỗi! Tôi nói ra hấp tấp quá."

Khoảng năm phút sau, Arina bước ra từ lối ra vào trường. Không hiểu sao tôi có cảm giác như cô ấy đang lườm về phía tôi. Dáng vẻ cô ấy thở ra làn hơi trắng toát như sương mù trông hệt như một con sói đang nhe nanh vậy. Đôi chân từng được phủ màu đen tuyền bởi lớp tất giờ đã thành chân trần, có thể nói là đã sẵn sàng để chụp ảnh.

Trước khi Arina nổi trận lôi đình, nữ thành viên câu lạc bộ đã nhanh chóng giải thích vị trí và tư thế đứng. Tôi cố gắng gật gù hưởng ứng nhiệt tình để giúp Arina quên đi cơn giận. Dù ban đầu tôi không hề muốn chụp ảnh, vậy mà chẳng hiểu sao mọi chuyện cứ đẩy nhanh về hướng chụp ảnh như thế này. Dù sao đi nữa thì tôi cũng phải xử lý quả bom chưa nổ nhạy cảm này cái đã.

Cả hai bọn tôi đứng quay lưng về phía tòa nhà trường học, mỗi người quay về một hướng ngược nhau theo gốc 45 độ. Có vẻ như đang định chụp ở góc hơi thấp để lấy được cả đỉnh tòa nhà trường học trong khung hình.

"Rồi~, chụp nhé~"

Theo hiệu lệnh của nữ thành viên, cả hai tụi tôi tạo dáng chụp ảnh.

"Arina-san~ Biểu cảm nhẹ nhàng hơn một chút nữa nhé~"

Chắc vì lạnh nên cô ấy nhíu mày rồi. Dễ hình dung thôi.

Sau khi đếm 3, 2, 1, tụi tôi chụp khoảng 5 tấm ảnh. Khi xem lại ảnh thì tôi cũng thấy là mình tạo dáng khá ổn. Giờ chắc họ sẽ chèn chữ rồi dùng photoshop để bẻ cong không gian gì đó nhỉ? Hóng ghê.

Buổi chụp vừa kết thúc, Arina liền vội vã đi đâu mất hút. Vì cô ấy đã biến mất mà không để lại một lời nào, nên bọn tôi quay về phòng câu lạc bộ Báo chí trước.

Khi đang cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp của máy sưởi thì Arina quay lại.

"Không thấy cái quần tất đâu hết."

Arina, người đến giờ vẫn còn đang trong tình trạng để lộ nguyên đôi chân trần quay sang hỏi tôi.

"Chắc chắn không phải tôi. Tôi chưa sa ngã đến mức trở thành kẻ trộm đồ lót đâu. Mà khoan, quần tất có được tính là đồ lót không ta?"

"Đưa đây."

"Không phải mà! Tôi ở ngoài suốt còn gì!"

"Chết với tôi đấy."

"Vô lý quá rồi đấy. Đây chính là cái gọi là bị buộc tội oan mà người ta hay nói đấy hả..."

"Tôi mà tìm được thủ phạm là cho tên đó biến mất luôn. Đầu tiên là bắt hắn đút tay vào máy hủy tài liệu."

Thủ phạm-san ơi, làm ơn mau ra đầu thú đi. Tôi thấy tay mình sắp bị đưa vô máy hủy đến nơi rồi. Chết tiệt, tôi còn muốn thấy Ugin trong dáng vẻ nữ sinh trung học trước khi chết mà

‘Cốc cốc’, có tiếng gõ cửa. Tôi cực kỳ mong đó là thủ phạm. Làm ơn hãy là thủ phạm đi mà. Hãy trả lại quần tất ngay dùm cái. Từ nãy đến giờ, cái người ngồi cạnh tôi đang nhịp nhân dữ dội lắm rồi.

"Xin lỗi vì đã làm phiền."

Người xuất hiện lại là một con gà. Cô không có được mời đâu!

"A, đi về dùm cái."

"Tệ quá. Vừa mới đến mà đã bị đối xử như vậy là sao~"

"Nếu là anh thì chụp xong rồi. Cứ trông chờ đi."

"Ồ, mong chờ quá! À đúng rồi, Arina, cái này là của cậu à?"

Trên tay Tsuru là một vật thể màu đen được gấp lại. Không lẫn đi đâu được, đó là chiếc quần tất, một phần cảnh sắc của mùa đông. Thứ Tsuru đã mang đến là thứ được yêu thích đến mức có nhóm người có fetish về thứ đó.

Người phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là Arina.

Cô ấy bật dậy rồi lập tức lao tới Tsuru, sát mặt đến mức mũi của hai người suýt chạm vào nhau. Cứ như chuẩn bị đấu boxing vậy đó.

"Cậu tìm thấy ở đâu?"

"Hở… trong nhà vệ sinh đó…?"

Trong nhà vệ sinh á. Bộ cô cởi ra rồi bỏ lại ở đó luôn à. Có phải ve sầu thoát xác đâu, giá mà quay lại và cất đi thì đã xong chuyện rồi.

"Gì vậy trời, nhà vệ sinh hả. Nếu thế thì ngay từ đầu đã không thể là tôi còn gì. Tôi mù tịt về nhà sinh nữ đến mức đến gần đây tôi còn không biết là otohime có tồn tại nữa kìa."[note77000]

"Tại tôi nghĩ nếu là cậu thì có khả năng làm thế thật."

Cái đồ ác độc này.

Không ngờ là tôi lại được Tsuru cứu, và vụ án mất trộm quần tất cũng được giải quyết ổn thỏa.

Ghi chú

[Lên trên]
Cái burger cao to của McDonald’s ấy
Cái burger cao to của McDonald’s ấy
[Lên trên]
Thiết bị phát tiếng nước để che tiếng khi đi vệ sinh
Thiết bị phát tiếng nước để che tiếng khi đi vệ sinh
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

the liems
Xem thêm
tội a main quá liem v mà
Xem thêm