Hồi Năm : ....
Chương 20 Người được chọn và người không được chọn
2 Bình luận - Độ dài: 3,198 từ - Cập nhật:
“Thế à.”
Một câu trả lời ngắn gọn.
Mỗi khi cô ấy đáp lại như vậy thì chỉ có thể là đang thấy thực sự phiền phức, hoặc là không hứng thú. Có lẽ là cái sau. Dù sao thì tôi cũng chẳng quan tâm đến việc Touma có phải là gay hay không.
Chuyện đó hoàn toàn không quan trọng. Điều đáng nói là bây giờ Arina đang đứng cạnh tôi. Dù có muốn hay không, tôi vẫn nhớ lại chuyện khi ấy.
『Có tin vui đây. Tôi sẽ làm socola cho cậu.』
Liệu có thật là cô ấy đã làm rồi sao. Cô ấy xuất hiện đúng lúc này là để đưa nó cho tôi à. Rốt cuộc là sao vậy, Arina-san?
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy.
Nhưng cô ấy không nói gì, không phản ứng gì, chỉ quay sang trái rồi bước đi. Và cứ thế biến mất vào lớp học của mình.
(Hả?)
Không phải bây giờ à? Nghĩ lại thì, cô ấy đâu có cầm theo gì. Nghĩ rằng có lẽ cô sẽ quay lại với socola, nên tôi quyết định đứng lại chờ một chút.
Trong mắt người ngoài chắc tôi trông rất kỳ cục. Bởi vì có một nam sinh to con đang đứng bất động nhìn chằm chằm vào một tấm poster của Asakura Touma với dòng chữ “I GIVE YOU MY SOCOLA”. Việc tôi có thể là đang được khai sáng bởi điều gì đó, hoặc cũng có thể là đang tuyệt vọng vì không nhận được socola thì để người nhìn phán đoán vậy, tôi xin miễn bình luận.
Nhưng xin đừng hiểu lầm tôi. Tôi không hề yêu Touma. Tôi là trai thẳng. Tôi thích con gái.
Kết cục là Arina đã không quay lại.
Tiếng chuông vang lên khắp trường báo hiệu tiết học tiếp theo bắt đầu. Tôi đã làm cái quái gì suốt nãy giờ vậy chứ. Rốt cuộc tôi chỉ đứng đây chăm chú ngắm nghía tấm poster của Touma thôi à. Nếu biết trước thế này thì có lẽ đi lượm tem thưởng từ đống bánh kẹo bị vứt vào thùng rác còn có ích hơn.
Đến giờ nghỉ giải lao tiếp theo.
Tôi quyết định không ra khỏi lớp. Vì ngoài hành lang đang đầy rẫy lũ zombie đi săn lùng socola. Nhìn chướng mắt vô cùng luôn.
Nhưng thật ra, chỉ là tôi không muốn chạm mặt Arina thôi. Khó xử lắm. Vậy nên tôi quyết định nín tiểu, cố để bàng quang gắng gượng chịu đựng đến tận giờ nghỉ trưa.
Đến gần cuối tiết bốn, bàng quang của tôi như muốn nổ tung. Nó căng lên như một quả bóng nước. Chỉ cần kích thích nhẹ vùng bụng dưới thôi là chắc chắn sẽ xảy ra vụ nổ siêu tân tinh, và ngôi trường này sẽ không còn một mảnh vụn nào sót lại cả. Tình trạng nghiêm trọng đến mức đó luôn đấy.
Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên. Sau khi chào giáo viên, tôi chậm rãi lê bước về phía cửa lớp.
“Này~, Sui. Đi ăn thôi~”
“Chờ một chút đã.”
Tôi không ngoảnh mặt lại, chỉ lết từng bước nhỏ. Nếu nhấc chân lên một chút thôi là các cơ quan nội tạng của tôi cũng nhấc theo. Chỉ cần kích thích tí thôi là toang luôn. Tôi sẽ bị xã tử mất.
Chỉ vài chục mét thôi mà cứ như kéo dài vô tận. Tôi siết chặt cơ mông, tập trung cao độ, cố gắng kiềm lại dòng nước cốt chanh đang muốn tuôn trào.
“Á!”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi khựng lại. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì đái ra quần rồi.
Giọng nói đó là của cô gái tóc đuôi ngựa tên là Mugiyama Kasai.
“Là Sakaki-kun đó à. Gì mà mặt cậu nghiêm trọng dữ vậy?”
“Để lát nữa tôi kể cho cô sau. Tạm biệt.”
Tôi lại tiếp tục lết từng bước và tưởng tượng đang chơi trò trượt ván. Trượt đi, đừng nhấc chân khỏi đất. Nghĩ rằng nhấc lên là mìn sẽ nổ tung.
“À~ Cậu đang nhịn tiểu đúng không~?”
Đừng có đi theo tôi chứ.
“Cuối cùng thì Sakaki-kun cũng hiểu được cái thú vui này rồi hả~? Nè, tuyệt vời lắm đúng không?”
“Chỗ nào mà tuyệt vời chứ. Tôi đang hối hận chưa từng có đây này.”
“Nó ‘kyuu~’, ‘kyuu~’ như thế đúng không? Cái đó đó!”
“Đi xuống địa ngục đi.”
“Ác ghê~”
Còn vài mét nữa thôi. Vài mét nữa là tới thiên đường rồi.
Tôi thở hổn hển, một nữa tầm nhìn của tôi đã hiện ra cảnh địa ngục. Đó là ảo giác. Khi phải nhịn tiểu đến cực hạn mà lại còn bị trêu chọc, thì xảy ra chuyện này cũng không lạ lắm. Tôi mới biết điều này lần đầu.
“Ugh… gư… ugh...”
Chỉ chút nữa thôi, chỉ chút nữa thôi. Cố lên, thân thể tôi ơi.
“Cậu thử nhịn thêm chút nữa đi?”
Tôi sẽ không giác ngộ đâu. Không đời nào tôi lại giác ngộ cái sở thích không thể hiểu nổi đó.
Tôi nhất định sẽ không khuất phục.
Tôi đặt tay lên tay nắm cửa. Lúc này, tôi đang nắm chặt hạ bộ. Tại sao thì tôi cũng không rõ. Nhưng nhờ vậy mà nhẹ người đi nhiều.
Tay phải chống vào bức tường lạnh toát, tay trái thì giữ chặt chỗ ấy. Nhìn tôi cứ như là một người hùng trúng đạn sắp gục ngã. Tim đập thình thịch khiến càng thêm căng thẳng. Mồ hôi lạnh chảy ra như tắm. Nếu cảnh này xuất hiện trong phim, thì chắc chắn sẽ có một bản nhạc nền cực kỳ dữ dội vang lên luôn.
Tôi cẩn thận đưa tay đến chỗ khóa kéo.
Và rồi tôi ngập tràn bởi cảm giác giải thoát chưa từng có, và bị bao trùm bởi cảm giác cơ thể như đang lan rộng vô tận.
---
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Kasai đang đợi tôi.
Cô ta cười nham nhở, như thể đang háo hức chờ đợi cảm tưởng của tôi.
“Xin chào nhé, cô cổ động viên có sở thích biến thái.”
“Tớ không phải là biến thái đâu nha.”
“Thử tra tên mình trên từ điển Koujien xem. Nghĩa nó chắc chắn là 'biến thái' đấy.”
“Chỉ là sở thích hơi khác người tí thôi mà.”
“Khác cỡ nào cơ?”
“Nào là thi nhịn nước tiểu, không mặc đồ lót, chụp ảnh tự sướng sát ranh giới, rồi cả nước dãi nữa...”
Tôi không còn nghe lọt tai nửa câu sau nữa rồi. Vì trong đầu tôi, tiếng cảnh báo “Con nhỏ này là giống loài nguy hiểm đấy” cứ vang vọng mãi không thôi.
Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để nhỏ này lại gần em gái mình.
Tôi nghi cô là đối tượng đang bị theo dõi bởi cơ quan an ninh quốc gia. Khả năng cao là thành phần lật đổ chính quyền. Cảnh sát tại sao thả rông con người như thế này chứ. Mugiyama Kasai là một 18+ biết đi. Một nhân vật nguy hiểm cần phải che mờ toàn bộ cơ thể.
“Được rồi. Hiểu rồi mà. Cô là kiểu người độc lạ. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”
“Sao con trai khi bị đá chỗ đó thì lại nhảy dựng lên vậy?”
“Hả, sao? Tôi không biết. Đi mà hỏi Isaac Newton ấy. Mà con gái thì không nên nói mấy chuyện đó đâu.”
“Cho tớ đá thử cái nha? Nghe nói sướng lắm luôn đó.”
“Câu đó đồng nghĩa với 'cho mình giết cậu được không' đấy. Nghe này, cô đừng có làm vậy chỉ vì tò mò. Chỉ những người đã qua huấn luyện đặc biệt mới cảm thấy sướng khi bị như thế thôi. Người không qua mà ăn cú đó là đau quằn quại hoặc là chết chắc luôn.”
“Xạo quá hà~!”
“Tôi đang có cảm giác muốn xóa sổ cô khỏi thế giới đấy.”
Nói thì hơi thành kiến, nhưng chẳng lẽ câu lạc bộ Cổ vũ toàn là những người kiểu này à. Tôi thật sự lo lắng nếu cô ta bước ra ngoài xã hội đó. Mấy tên hư hỏng sẽ bu lại không dứt cho xem.
Không thể cứu vãn được rồi nên tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa, nhanh chân quay về lớp thôi. Kasai nhìn tôi đầy tiếc nuối và lẩm bẩm: “Muốn đá thử ghê...”, khiến sống lưng tôi lạnh buốt khi rời đi. Bị đá từ phía sau thì chịu sao nổi. Tôi không muốn phun cà chua từ phía dưới đâu.
Trong lúc ăn trưa cùng Makoto, tôi chợt nghĩ.
Hôm nay, tôi không có lịch gặp Arina.
Trong quá trình cải tạo Arina, thường ngày vẫn có hoạt động nào đó, nhưng hôm nay thì chẳng có gì cả. Tức là, chẳng phải tôi sẽ không có cơ hội nhận socola sao?
Không, không, chắc là tôi tự ảo tưởng rồi. Có thể cô ta chỉ trêu đùa tôi thôi. Nhưng liệu có cách hiểu nào khác không nhỉ? Nhưng lời cô ta nói thẳng thắn tới mức chẳng thể hiểu theo kiểu gì khác. Khoan đã, cổ nói là sẽ làm, nhưng có nói sẽ đưa tôi đâu. Chẳng lẽ là thế?
“Sui. Dù cơm hộp có hơi dở thì cũng phải biết ơn đấy nhé.”
“Gì cơ? Làm sao mà dở được. Đó là cơm hộp bản đặc biệt của mẫu thân tao đấy. Nó là món ăn ngon nhất thế giới.”
“Xin lỗi, nhưng mà mà mặt mày căng thẳng quá trời luôn.”
“Tao đã sinh ra với mang gương mặt thế này rồi. Phiên bản đặc biệt đó.”
“Chẳng lẽ là chuyện liên quan tới Socola?”
“Không phải. Tao đang suy nghĩ về bản chất của nhân loại.”
“Ra thế. Chắc là mày chưa nhận được từ Hiwa đúng không?”
“Mày còn nhanh hơn cả phần bấm chuông nhanh của chương trình Đố Vui Trung Học nữa. Oji-san đây cảm động lắm luôn.”
Cậu ta khoanh tay gật gù liên tục. Như thể đang nói “Tao hiểu cái cảm giác đó mà”.
“Cô nàng đó báo trước là sẽ tặng. Vì tao không biết khi nào sẽ được nhận thế nên cứ hồi hộp không cần thiết thôi.”
“Ế, thiệt luôn hả!?”
“Hả?”
“Thật sự là mày sẽ được Hiwa tặng à!? Đùa tao đấy á!?”
“Chính mày nói mà.”
“Tao nói đại thôi!! Thật luôn á... năm ngoái dữ dội lắm luôn đó.”
“Sao cơ?”
“Mọi người đều mong là sẽ được Hiwa tặng Socola, nên mấy tên học cùng lớp với cô ấy còn chỉnh chu, chải chuốt tóc tai luôn. Có tên còn mua cả hoa nữa. Tụi nó cứ nói là ‘Tao từng nói chuyện với Arina-san rồi nên sẽ được tặng!’, hay là ‘Tao từng chạm vào cô ấy rồi!’, rồi ai nấy đều tin tưởng là mình sẽ được tặng.”
“Điên thật ha.”
“Cuối cùng thì Hiwa chẳng tặng ai hết. Còn cái tên mua hoa, canh đúng lúc để tặng thì bị Hiwa bảo là đi ăn gạch đi.”
“Vậy mà cũng dám đưa ha.”
“Nên năm nay cũng dữ dội lắm đấy… Tao mới lướt qua lớp bên cạnh mà thấy bọn con trai ai cũng chỉnh chu đầu tóc. Họ còn xịt nước hoa còn nồng hơn cả tụi con gái nữa. Vì Hiwa ở đó mà.”
Ra là hiếm có khó tìm tới vậy sao.
Nghe tới mức này thì tôi cũng hơi tò mò lớp bên cạnh. Không biết lớp đó đã biến thành cái host club kiểu gì rồi.
“Muốn đi xem thử không?”
“Ăn xong rồi thì đi ngó qua một chút cũng được. Giờ nghỉ trưa là cơ hội cuối cùng cho bọn họ mà.”
Chúng tôi liền gắp lia lịa và xử lý xong bữa trưa. Vẫn còn chừng 30 phút nữa, nên đủ thời gian để bọn host kia tranh thủ thể hiện bản thân. Lấy chuyện đó làm mồi uống nước ép cà chua cũng vui phết.
Và thế là, chúng tôi lập tức rời lớp để đi xem thử cái host club đó.
Và rồi, thật không thể tin được. Ngoài hành lang cũng đầy host luôn.
“Mấy tên này là ai vậy?”
“Là những kẻ không được chọn, và không học cùng lớp với Hiwa đó.”
“Kiểu như mấy dân làng trong RPG chỉ nói đúng một câu thoại thôi à…”
Có lẽ bọn họ đang định canh chừng khoảnh khắc Arina bước ra khỏi lớp để thì thầm những lời ngọt ngào với cô ấy.
Vì là học sinh lớp khác, họ không thể cứ thế mà đứng lì trong lớp của Arina nên đành chờ ở hành lang.
Tụi tôi đi ngang qua họ và liếc nhìn vào lớp của Arina.
Và rồi, thật không thể tin được. Cả lớp tràn ngập host và mùi nước hoa.
Arina người đang ở trung tâm của sự hỗn loạn này, đang ăn cơm cùng với nhóm Shirona. May thay, trông cô ấy không có vẻ gì là khó chịu cả. Có lẽ vì đang ngồi cùng nhóm Shirona.
“Sui, đây là thế giới đó.”
Makoto lẩm bẩm. Ra là vậy, thì ra đây chính là thế giới sao.
Tỷ lệ học sinh còn ở lại lớp cũng rất cao. Thường thì vào giờ ăn trưa sẽ có người xuống căn-tin, có người lên phòng CLB nên số người trong lớp sẽ giảm, nhưng ít nhất là với đám con trai thì hôm nay chắc tỷ lệ ở lại là 100%.
“Ra đây là bản chất của nhân loại sao…”
Những chàng trai bị Arina làm cho mê muội.
Những chàng trai bị Arina quyến rũ.
Những chàng trai mong được Arina yêu thích.
Những chàng trai mong được Arina chú ý.
Những chàng trai mong được Arina bắt chuyện.
Đủ kiểu con trai tụ lại một chỗ.
Thật đáng sợ. Con người lại dễ dàng ngoan ngoãn nghe theo ham muốn của bản thân đến vậy à. Và Arina người đang trở thành mục tiêu của toàn bộ sự ham muốn đó, cũng thật đáng thương. Chuyện này chắc stress lắm.
Shirona phát hiện ra chúng tôi. Tôi lập tức giơ tay lên chào ‘Ờ’ theo phản xạ. Cô ấy lấy ra hai cái túi nhỏ từ trong cặp rồi tiến về phía chúng tôi.
“Nè, của Sui và Makoto này.”
“Oh, cảm ơn nhiều.”
“Cảm ơn nhiều nha Shirona-chan!”
Shirona cúi đầu nhẹ đáp như nói không có chi, rồi ngẳng mặt lên và chỉ tay thẳng vào chúng tôi.
“Cả hai đều là giri hết đó nhe!”
Đó là câu nói năm nào tôi cũng nghe nói.
Tôi từng nhận chúng mỗi năm mà chẳng hề hay biết cảm xúc ẩn sau những lời đó. Có lẽ vì thế nên phản ứng của tôi có phần nhạt hơn mọi khi.
“Nhưng tôi vẫn thấy vui lắm.”
“Makoto-kun thì còn có cả Ruka tặng nữa mà ha~. Còn Sui thì lần này là lần đầu đúng không?”
“Hahaha. Tôi đã được nhận từ Ugin và từ Beautiful Crane rồi đấy”
“Beautìul… gì cơ?”
“Crane. Tôi nhận từ Tsuru-sama đó,”
“Ể~! Bất ngờ thật đó!”
Shirona chớp mắt ngạc nhiên. Mà thật ra thì bản thân tôi cũng ngạc nhiên.
Tôi liếc nhìn Arina. Cô ấy không hề liếc về phía tôi mà chỉ mải trò chuyện cùng Yuri và Ran.
“Thế thì, tớ mong đợi Valentine Trắng đấy nhé~”
“Ừ. Cứ mong chờ đi.”
“Tôi cũng sẽ tự tay làm đấy!”
---
Tôi quay về lớp học của mình rồi ngồi xuống chỗ, và bất giác thở dài một cái. Như thể đang cố thở ra mùi nước hoa còn đọng lại trong phổi vậy.
“Thơm dữ dội hơn cả tưởng tượng luôn á.”
“Mũi tao sắp hỏng luôn rồi...”
Sau đó, tôi ghé qua nhà vệ sinh rồi lao vào chiến tranh giành bánh mì ở quầy bán đồ ăn, thế nhưng tôi lại chẳng chạm mặt Arina. Thay vào đó, tôi lại bắt gặp tấm poster của Asakura Touma nhiều đến phát mù mắt. Thi thoảng còn thấy mấy cái bị xé nát như để trút giận nữa.
Are. Sao vẫn chưa gặp Arina-oneesan ta.
Giờ nghỉ trưa cũng đã kết thúc.
Thôi nào, bình tĩnh nào. Trước hết, chưa chắc gì Arina đã thật sự định tặng tôi socola. Đừng có ảo tưởng nữa, Sakaki Sui. Mày có gì cuốn hút sao? Mày chỉ là một thằng nghiện cà chua mà thôi. Ai mà thích mày được chứ hả.
Tiết năm bắt đầu rồi kết thúc.
Đi vệ sinh. Lại chạm mặt Kasai. Chạy trốn.
Tiết sáu bắt đầu rồi kết thúc.
Giờ nghỉ. Lại thấy tấm poster bị xé của Touma. Bỏ qua.
Giờ tan học đã đến.
Giờ sinh hoạt lớp bắt đầu.
Xong luôn rồi.
Dọn về sinh.
Xong luôn rồi.
Arere. Tới giờ về rồi à.
Khoan khoan. Mày là thành viên kỳ cựu của câu lạc bộ Về Nhà. Hãy suy nghĩ kỹ và suy nghĩ từ tốn lại xem coi nào.
Có phải là bỏ sót điều gì không?
Arina có để lại tín hiệu gì không?
Cùng nhau đứng ngó tấm poster của Touma, nhưng ngoài chuyện đó thì có gì khác không?
Không. Không có gì cả. Tôi cũng chẳng có hẹn gặp Arina sau giờ học.
Tôi đeo cặp lên vai rồi bước ra khỏi lớp. Khi đi ngang qua lớp của Arina, tôi liếc nhìn vào lớp cổ. Cặp của Arina không có ở đó nữa.
Shirona trong trang phục tennis bước ra khỏi lớp và ánh mắt chúng tôi giao nhau.
“Hửm? Nếu là Arina-san thì về rồi đó.”
Arere~ lạ quá nhỉ~
À không, chẳng có gì lạ cả. Trên đời này, thứ gọi là tuyệt đối chỉ tồn tại trong vật lý. Còn hành vi con người thì chẳng có gì là tuyệt đối cả.
Tôi quyết định trở về nhà trong tiếng tiếng reo hò luyện tập của các câu lạc bộ thể thao như một thành viên chân chính của câu lạc bộ Về Nhà. Mặc dù trời lạnh mà họ vẫn chăm tập ghê thật. Có lẽ tiết trời tháng sau sẽ bắt đầu ấm dần.
Tôi sẽ trân trọng thưởng thức socola của Tsuru-san và Shirona-san. Và cũng sẽ biết ơn cả những đứa trẻ châu Phi đã trồng cacao nữa.
Tôi dậm một bước thật mạnh và rời khỏi cổng trường. Như một thiếu niên đầy quyết tâm hướng về phía hoàng hôn dần lặn.
Cuộc chiến của chúng tôi vẫn tiếp diễn.
“Ara.”
Ngay khi đang áp nắm tay lên ngực và bừng cháy hết mình trong tinh thần phiêu lưu, thì một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai phải của tôi.
Tôi quay đầu sang phải như một con robot cử động vụng về vì thiếu dầu bôi trơn.
“Đợi nãy giờ rồi đó.”
Hiwa Arina đang đứng ở đó.


2 Bình luận