Dokuzetsu Shoujo no Tame...
aterui mizuno nanakagura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi Năm : ....

Chương 11 Cốc cốc, quý nhân phương nào vậy

1 Bình luận - Độ dài: 2,977 từ - Cập nhật:

Không biết có phải là do ăn bánh mochi không nhưng họ đã bình tĩnh trở lại và cái kế hoạch đột kích phòng tôi có vẻ đã bị xóa sổ nên tôi thấy nhẹ cả người. Do bị họ cho ra rìa nên tôi đi vệ sinh rồi lén lút quay trở lại phòng mình.

Mới ngày đầu năm mà đã quá nhiều kích thích như này rồi. Mi mắt thì nặng trĩu và tinh thần thì mệt đến mức tôi có thể ngủ trong vòng 1 giây như Nobita vậy, mi mắt đã nặng trĩu từ lâu rồi.

Khi tôi đang nằm nghỉ được một lúc và bắt đầu mất cảm giác về thời gian thì có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.

Tôi bật dậy và bình tĩnh suy nghĩ. Trong gia đình Sakaki, ai là người sẽ gõ cửa khi vào phòng tôi?

Sakaki Ugin. Ừm, không đời nào là nhỏ đó. Thế mà lại rất hay nổi giận mỗi khi người khác không gõ cửa trước khi vào. Tôi muốn kiện con bé ra Tòa án Công lý Quốc tế để hỏi cho ra lẽ tại sao lại khắt khe với tôi mà dễ dãi với chính mình như thế.

Mẫu thân. Có thể lắm. Nếu là mẹ một trong số ít người còn giữ được lý trí trong nhà Sakaki này chắc chắn sẽ gõ cửa. Nói cách khắc hẳn, hẳn là mẹ rồi.

Phụ thân. Không thể nào. Vốn dĩ ông ấy còn chẳng bao giờ tới phòng tôi.

"Vâng, xin mời vào."

Người rón rén hiện ra sau cánh cửa là Arina.

"Hảáá!? Sao sao sao sao mà cô lại tới đây hả!? Là sát thủ hả!?"

"Hể… ra đây là phòng của cậu đấy à…"

"Oi Oi Oi. Đừng có vào thì hơn. Đây là căn phòng từng có án mạng đấy. Ngày xưa, tận bảy cô nhân viên phòng cùng nhau tự sát bằng than tổ ong ngay tại đây đó."

"Không hiểu sao cậu sống được trong cái phòng kiểu này luôn."

"Điểm trừ duy nhất của cái phòng này là thỉnh thoảng bị siết cổ thôi. Mà lúc bị siết thì squat vài cái là nó biến mất thôi. Như đá khô ấy mà."

"Biết rồi biết rồi."

Rầm. Lạch cạch.

Một âm thanh chẳng lành vang lên. Dù tôi biết là cái cửa này có ổ khóa trong nhưng tôi chưa bao giờ dùng cả. Không ngờ lại có ngày ổ khóa ấy bị một người ngoài gia đình sử dụng. Chắc chính cả cái ổ khóa cũng thấy bất ngời luôn. Gì vậy trời, tôi sắp chết thật rồi sao?

Tôi với tay về phía bàn và nắm lấy khẩu súng theo bản năng. À nhầm rồi, là hộp bút cơ. Diễn biến cốt truyện hiện giờ đúng kiểu tổng thống bị sát thủ dồn vào đường cùng vậy. Sự kháng cự cuối cùng kết thúc trong vô vọng và phụt—một phát đạn từ khẩu súng gắn giảm thanh vang lên. Máu trào ra từ trái tim bị vỡ tung tràn vào phổi. Đầu ngón tay dần lạnh đi. Xương ngực kêu răng rắc. The end. Hết phim. Quý khách vui lòng nhặt rác trước khi rời khỏi rạp chiếu phim.

"Khoan đã, đừng có giết tôi mà. Tôi vẫn còn nhiều tiếc nuối lắm."

"Thế à."

"Đồ khốn. Nghe tôi nói cái đã. Tôi đã sai rồi! Tôi cũng đâu còn cách nào khác!"

"Thế à."

"Đồ ác quỷ máu lạnh. Tôi sẽ lấy dòng máu xanh đó của cô mà vẽ đường biên giới luôn!"

"Thế à."

Không được rồi. Có vẻ như mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Thôi, đùa đến đây là đủ rồi.

Việc cô ấy đến phòng tôi có thể phần nào vì tò mò nhưng tôi cũng hiểu rõ rằng đó không phải là lý do thực sự. Vẻ mặt mà cô ấy đã thể hiện ở nhà ga. Và giờ dấu hiệu đó sẽ được làm rõ.

Tôi ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống ghế. Cô ấy ngoan ngoãn làm theo rồi gục đầu xuống bàn. Tôi thì ngồi khoanh chân trên giường và chuyển sang chế độ nghiêm túc.

"Ngày 30."

"Sao?"

"Ngày 30 tháng 12, ba tôi đã đến nhà tôi."

"Ể? Ý là, ba của, Arina à..."

"Người cha đã ly dị đấy."

Người cha ruột đã ly dị.

Chính là kẻ đã bạo hành Arina.

Ngực tôi bỗng siết lại và một cơn giận âm ỉ trào lên trong tôi. Tôi nhận ra rằng cảm xúc của mình đang dần trở nên nhạy cảm hơn.

"...Cô ổn chứ?"

"Ừm. Nhưng mà đáng sợ lắm. Mặc dù tôi đã quên mất ký ức về vụ bao hành rồi nhưng dường như cơ thể tôi vẫn ghi nhớ. Tôi đã không ngừng run rẩy."

"Thật sự có ổn không? Không bị làm gì chứ?"

"Không sao đâu mà. Cậu lo hơi quá rồi đấy."

"Biết được hoàn cảnh của cô thì ai mà chẳng lo."

"Không ngờ cậu lại dịu dàng đến vậy. Tôi cứ tưởng cậu là kiểu người suốt ngày muốn nhân loại diệt vong cơ."

"Tôi không phải mấy đứa nhóc u ám tuổi dậy thì đâu."

Cô ấy bật cười khúc khích. Rồi ngẩng khuôn mặt đang cúi xuống lên nhín tôi và ánh mắt chúng tôi va chạm nhau trong thoáng chốc. Vì thấy bối rối nên tôi vội quay đi. Sao mà trái tim tôi lại ngây thơ đến thế chứ.

"Ba tôi đã nói ông ấy muốn quay vể với tôi."

"Thật luôn à."

"Ừmm."

Mặc dù đã hành hạ Arina thậm tệ mà giờ lại nói muốn quay về thì đúng là không có suy nghĩ của người trưởng thành rồi. Ông ta nghĩ vợ và con gái sẽ chấp nhận chắc. Nếu là vậy thì ông ta đúng là một tên ngốc ích kỷ và vô ý thức. Dù là chuyện về ba của người ta nhưng tôi không sao thông cảm được.

Arina lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi không rõ cổ muốn nói gì nhưng ánh mắt ấy như muốn tôi giữ cho cuộc trò chuyện tiếp tục.

"Cô và mẹ cô nghĩ sao…?"

"Tất nhiên là phản đối kịch liệt rồi. Dù ông ta đã mãn hạn tù thì những thứ không thể vẫn là không thể."

"Ông ta từng ngồi tù à..."

"Ừmm. Ông ấy bảo là đã hối cải rồi nhưng mà làm sao tin được chứ. Mẹ tôi suýt nữa gọi cảnh sát thì ông ta mới chịu rời đi. Nhưng tôi sợ là lần này chưa chắc là lần cuối cùng."

"Này này, cô thật sự ổn không đấy?"

"Tạm thời thì ổn. Nhưng biết đâu sau này tôi sẽ phải nhờ đến cậu. Không muốn nói ra lắm nhưng cậu là người đàn ông duy nhất mà tôi có thể trông cậy vào…"

"Hể, cái tình tiết rom-com này là sao vậy hửm? Thình thịch."

"Tôi treo cổ cậu bây giờ."

Dĩ nhiên là nếu Arina nhờ cậy thì tôi sẽ toàn lực hỗ trợ cô ấy. Dù có phải đối đầu với ba của cô ấy thì tôi vẫn có thể thề rằng mình sẽ bảo vệ hai mẹ con họ. Nghe như bản thân mình đang tự luyến nên tôi chỉ biết cười khổ trong lòng.

Arina đứng dậy khỏi ghế. Cô ấy đảo mắt một vòng quanh phòng tôi rồi đưa tay chạm vào giá sách. Thứ cô ấy rút ra là cuốn album thời sơ trung.

"Tôi xem được không?"

"Grrr. Xấu hổ lắm."

"Đời cậu đầy những thứ đáng xấu hổ rồi nên giờ mới xấu hổ thì muộn quá rồi."

"Cô là Daizai Osamu à…"[note76031]

Sau đó Arina ngồi xuống cạnh tôi. Trên giường. Cách khoảng ba nắm tay. Một mùi hương cực kỳ dễ chịu thoảng qua trong không khí. Cảm giác tội lỗi bất chợt dâng lên khiến tôi vô thức nín thở. Tôi nghĩ nếu hít vào là sẽ phạm tội mất. Tại sao lại thế nhỉ. Con gái tuyệt vời thật đấy. Sao lại thơm đến thế này chứ.

"Cái gì đấy, sao trông cậu luống cuống vậy hả?"

"S-Sợ."

"Hả?"

Cô ấy hung dữ đe dọa khiến tôi co rúm lại. Tôi không dám ưỡn ngực lên vì làm vậy sẽ hít phải mùi hương của Arina nhiều hơn.

Cô ấy mở album ra và bắt đầu lật từng trang. Có vẻ như cổ muốn xem cùng tôi. Thật sự là một ngày quá kích thích ngay từ đầu năm mới.

"À, đây là cậu nhỉ."

Đây là trang ảnh chụp cả lớp. Tôi nhớ lúc đó bị bảo phải cười lên nên mọi người giỡn hớt với nhau. Riêng tôi vì quá căng thẳng nên chỉ nặn ra được một nụ cười gượng gạo và rồi gương mặt cứng đờ đó bị lưu giữ mãi mãi. Muốn xé nát cái nụ cười đó thật sự.

"Mặt cậu vẫn ngố như mọi khi nhỉ."

"Tớ cũng biết tổn thương đấy nhé?"

"À, đây là Shirona nè. Vẫn đáng yêu như xưa nhỉ. Phải không?"

"Đừng kiếm sự đồng tình."

"Vậy thì tôi nói lại cho Shirona biết nhé."

"…Tôi nghĩ là bà ấy rất đáng yêu."

"Đồ đàn ông nhàm chán. Hãy nói gì cho độc đáo hơn coi!"

"Xin lỗi mà……"

Từng trang, từng trang được lật trong im lặng. Không biết xem album của trường khác thì có gì thú vị không nhỉ. Cá nhân tôi thì cũng tò mò về cái thời nữ sinh sơ trung xinh đẹp của Arina. À, ra vậy. Nếu là album của người mình quen thì sẽ khiến người ta thấy hứng thú thật nhỉ.

Sau khi lật đến trang cuối, cô ấy đóng album lại rồi đưa lại cho tôi.

"Ghen tị với cậu ghê."

"Ồ~?"

"Vì dù có xem album đi nữa thì tôi cũng chẳng biết được bao nhiêu."

"Ờmm… Nếu vậy thì cuốn album sắp tới sẽ đáng mong đợi lắm đây."

"?"

"Ý tôi là cuốn album của tụi mình đó."

"……Đúng vậy nhỉ."

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Dù có chút gượng gạo nhưng không đến mức căng thẳng.

Cô ấy đung đưa chân nhè nhẹ như đang ngồi xích đu, trông có vẻ khá thoải mái. Tôi vô thức bị hút hồn bởi góc nghiêng xinh đẹp ấy. Hàng mi dài khẽ lay động trong không trung, thật quyến rũ làm sao.

Tay nắm cửa chuyển động cái cạch.

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch…

"Toang rồi. Thô bạo như thế này chắc chắn là Ugin rồi! Mà khoan, sao cô lại khóa cửa thế!"

"Thì tại vì chuyện này là chuyện riêng tư mà."

"Đúng là điều này hiệu quả với một đứa hay đạp cửa xông vào như Ugin thật đấy. Nhưng mà này. Việc nam sinh và nữ sinh trung học khóa trái cửa rồi ở trong phòng riêng với nhau theo lẽ thường thì bị coi là điều bất ổn lắm đó. Cô hiểu chứ?"

"Thật đúng là vậy à."

"Giờ mới làm ra vẻ ngây thơ thì trễ quá rồi đó…"

Lạch cạch lạch cạch lạch cạch…

"Niichaaaan~ Niichaan~ Sao lại khoá cửa vậy hở~?"

Tiếng ác quỷ vọng qua cánh cửa.

Linh hồn run rẩy.

Mồ hôi tay bắt đầu rịn ra.

Một căn phòng kín không lối thoát.

Tiếng tích tắc của đồng hồ.

Tay nắm cửa rung nhẹ từng hồi.

Trong đầu thì vang lên tiếng ù.

"Này Arina. Nghĩ lại thì cô viện cớ gì để lên phòng tôi đấy?"

"Ờmmm, đi vệ sinh."

"Quả thật là lâu quá rồi đấy!"

"Cái đồ biến thái."

"Muốn nói gì thì nói!"

Tiêu thật rồi. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn mở cửa thôi. Phải nghĩ ra lý do nào biện minh đã…

"Cậu đi ra trước đi còn tôi sẽ trốn trong tủ quần áo của cậu. Cậu cứ bảo là đang chỉnh lại quần áo nên hơi lâu một chút."

"Đỉnh thật đấy. Đúng là người đầu óc tốt có khác, lúc nào cũng tỉnh táo ha! Làm theo kế hoạch đó đi!"

Trong khi Arina chen vào trong tủ quần áo thì tôi cố tính hét lớn: "Rồi rồi ra mở liền, đừng có xoay tay nắm nữa!" rồi bước đến gần cửa. Ngay khi Arina gật đầu ra ám hiệu rồi đóng tủ lại, tôi liền mở khoá cửa.

Và tôi đã chạm mặt với Ugin, một con người ác độc vô đạo đức.

"Ồn ào quá đấy. Học cách gõ cửa đi chứ."

"Sao anh khóa cửa lại vậy? Có Arina-san trong phòng không?"

"Không có. Tại anh nghĩ mấy đứa chơi khăm anh lúc đang ngủ như lần trước nên anh khóa cửa thôi."

"Hừm. Em cứ tưởng anh đang làm chuyện gì đó với Arina-san khi hai người ở riêng cơ."

"Nếu nghĩ vậy thì lại càng nên gõ cửa trước chứ…"

"Thôi, kệ đi. Tsuru-san sắp về rồi đó. Arina-san chắc vẫn đang trong toilet."

"Lâu dữ vậy! Không phải đang đi nặng đấy chứ? Gahahaha."

Trong phòng vang lên tiếng rầm.

"Nii-chan đúng là tệ thật đó. Đừng có đối xử thiếu tôn trọng với con gái như vậy chứ. Sao anh còn sống được thế hả?"

"Vì em đấy, Ugin."

"Tình yêu nặng nề quá rồi."

Mặc dù hình tượng của tôi bị tụt dốc nhưng bù lại thì Ugin cũng chịu đi xuống cầu thang. Tôi nói vọng vào phòng "Ra được rồi đấy" rồi liền đuổi theo Ugin.

Tsuru và mẹ tôi đang trò chuyện rôm rả dưới nhà. Có vẻ họ đang đợi Arina.

Arina quay lại ngay sau đó.

"Xin lỗi ạ. Vì quần áo lỡ xộc xệch nên cháu mất phải chỉnh lại ạ."

"Ồ, ra là vậy à. Để bác xem nào."

Mẹ tôi tiến lại gần, khom người và bắt đầu chỉnh lại trang phục cho cô ấy.

"Đ-đừng có nhìn mà!"

"Xin lỗi mừ…"

"Đừng có mà nhìn—!"

Ngay lúc Arina đỏ mặt vì xấu hổ, Ugin đã hét lên và tông thẳng vào tôi. Tôi bị hất bay vào tường. Có tiếng rộp khá khó chịu vang lên từ vai. À không, có lẽ là boang thì đúng hơn. Nói chung là đau lắm. Cảm giác như vai phải và vai trái dính luôn vào nhau rồi.

"Cảm ơn rất nhiều ạ."

"Không có chi đâu. Lần sau lại ghé chơi nhé, cả hai đứa."

Hể, lại đến nữa hả. Làm ơn tha cho đi mother à.

"Vâng ạ~! Cảm ơn cô nhiều lắm ạ" –Tsuru đáp lời đầy vui vẻ.

Đùa tôi à. Chắc tôi chết mất.

"Vậy thì, năm nay cũng mong được giúp đỡ. Xin lỗi vì đã làm phiền ạ."

" Xin lỗi vì đã làm phiền ạ."

"Ừm, năm nay cũng mong được giúp đỡ nhé. Này, onii-chan à. Con cũng phải chào cho đàng hoàng đấy."

"N-năm nay cũng mong được giúp đỡ…"

Sau khi cúi chào, hai người họ cuối cùng cũng rời khỏi nhà tôi. Tiếng đóng cửa như cắt đứt dư âm còn sót lại. Cùng lúc đó, không khí trong cơ thể tôi như bị rút hết ra và toàn thân tôi rũ rượi.

"Aaaa~ vất vả ghê luôn á."

"Mẹ không ngờ là cả hai đứa đều dễ thương thật đấy."

"Ở trường hai người họ cũng nổi tiếng lắm (theo kiểu cá biệt ấy)."

"Vậy rốt cuộc là con bé nào?"

"Hả?"

"Là ai hả, Tsuru-chan hay Arina-chan?"

"Ugin-chaaaaan, cứu anh với. Mẹ phát cuồng rồi."

"Hông nha~ Đi ngủ đây~"

Sau đó, tôi đã mất tận ba mươi phút cuộc đời để xua tan hiểu lầm cho mẹ. Hình ảnh về người mẹ sắp đón sinh nhật nửa thế kỷ của mình vẫn hào hứng bàn chuyện tình yêu khiến tôi nhiều lần thật sự muốn bỏ cuộc giữa chừng nhưng vì không muốn để mất mặt thêm nữa nên tôi đã cố gắng hết sức.

Sau khi được thả ra và quay về phòng thì tôi phát hiện ở chính giữa căn phòng có một quyển tạp chí toàn màu da thịt giống mấy tạp chí trong quầy sách ở cửa hàng.

Yes, đó là sách khiêu dâm. Tôi sở hữu nó là do hồi sơ trung tôi cùng đám bạn đùa giỡn nên đã mua về. Di sản tội lỗi ấy lẽ ra tôi đã cất kỹ trong tủ quần áo rồi mà. Tại sao nó lại lao ra khỏi tủ và muốn một lần nữa phơi mình dưới ánh mắt loài người thế này? Dù không cần nói ra, tôi cũng hiểu rõ chân tướng của chuyện này.

Có một tin nhắn từ Arina gửi đi.

『Chết đi』

Một mệnh lệnh quyết liệt. Tôi không biết là do tôi chọc cô ấy vụ "đi nặng" hay là vì quyển sách kia và điều đó mãi mãi là một bí ẩn. Đúng là đừng có dại mà đụng vào tổ ong.

Tôi thấy lo cho Arina.

Tôi không nghĩ hai mẹ con yếu đuối có thể chống lại được một gã đàn ông to lớn. Nếu ba của Arina thực sự nhắm vào cô ấy và lên kế hoạch bắt cóc hay gì đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng theo đúng ý ông ta. Không biết liệu hai mẹ con có được giải cứu hay không. Mỗi năm có tới khoảng 80.000 người mất tích nhưng không phải ai cũng quay trở về.

Tôi chỉ có thể cầu nguyện cho mọi chuyện bình an vô sự. Giá mà có thể thấy được mặt cô ấy mỗi ngày thì ít ra tôi cũng có thể nhận ra một hai điềm báo.

Tôi mong rằng kỳ nghỉ đông mau chóng kết thúc.

Ghi chú

[Lên trên]
Ông là nhà văn viết về nhiều chủ đề, đặc biệt là về con người, xã hội và những vấn đề tâm lý phức tạp, thường mang tính u ám, bi kịch, nhưng cũng không kém phần sâu sắc và nhân văn
Ông là nhà văn viết về nhiều chủ đề, đặc biệt là về con người, xã hội và những vấn đề tâm lý phức tạp, thường mang tính u ám, bi kịch, nhưng cũng không kém phần sâu sắc và nhân văn
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận