Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Lee hyunmin, Ga Nara Leean
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 100 - 200

Chương 163 - Đứng trên mép vực thẳm

2 Bình luận - Độ dài: 3,136 từ - Cập nhật:

Vào ngày đầu tiên, trong lúc cả bọn còn đang ngập đầu trong đống bài luyện tập, vị trưởng làng đã mang bữa tối tới.

Anh ta cho người khuân đủ các loại thức ăn đến túp lều của họ.

"Mời mọi người dùng bữa"

Người mang thức ăn tới là một cô gái tóc đỏ.

Trông cô có vẻ trẻ hơn Encrid vài tuổi.

"Anh ấy không có ác ý gì đâu ạ"

Nàng lên tiếng, dường như để biện hộ cho vị trưởng làng.

"Không sao cả"

Khi Encrid đáp lại một cách thờ ơ, vẻ mặt của cô gái chợt bừng sáng.

"Em tên là Shai"

"Ừ"

Sau màn giới thiệu ngắn ngủn, Shai đỏ mặt rồi vội vã rời đi.

Đứng sau lưng, Krais lẩm bẩm,

"Đúng là đồ tra nam tự nhiên có khác. Hay là anh với tôi mở một cái 'viện' đi cho rồi"

Anh có nên nói cho Krais biết rằng nếu cái "viện" của gã mà trở thành một hiệp sĩ đoàn thực thụ thì nó sẽ có mấy cái tên lố bịch như "Hiệp Sĩ Đoàn Chim Én" hay "Hiệp Sĩ Đoàn Trai Bao" không nhỉ?

Encrid quyết định ngậm miệng lại.

Tốt nhất là không nên phản ứng với cái cụm từ "tra nam tự nhiên" đó.

Bữa ăn chẳng có gì xa hoa, nhưng cũng đủ no - bánh mì trắng, món hầm loãng toẹt, đậu rang và ngô.

Mong chờ có thịt thà trong hoàn cảnh này thì đúng là một đòi hỏi quá xa xỉ.

Còn về phần bữa ăn của Ếch, họ cũng chẳng thể yêu cầu gì đặc biệt được, thế nên Luagarne đành gặm rau sống.

Rộp.

"Rau mà có lỗ sâu mới là tuyệt nhất. Thêm chút hương vị đậm đà"

Luagarne vừa nhai lá bồ công anh lỗ chỗ như tổ ong vừa nói.

Cô lúc nào cũng tỏ ra thích thú mỗi khi tìm thấy sâu bọ trong mớ rau của mình.

Encrid chẳng thấy ghê tởm gì.

Chuyện này quá là thường.

Finn và Krais cũng cảm thấy y như vậy.

Một người từng là Trinh sát - cô tin rằng bất cứ thứ gì mọc lên từ đất hay biết cử động đều có thể ăn được.

Krais thì cũng đã trải qua đủ thứ khổ cực rồi.

Vài con sâu ư?

Thì sao chứ?

Encrid cũng chẳng khác gì.

Sau khi dùng bữa xong, họ lại tiếp tục luyện tập, rồi lại luyện tập nữa cho đến tận giờ đi ngủ.

"Anh đúng là không bao giờ biết chán cái trò này nhỉ?"

Krais nhận xét, nhưng Encrid chỉ đơn giản là tiếp tục vung kiếm.

Vì không có nhà tắm riêng nên cả bọn đành phải tắm rửa ở giếng.

Nhiệt độ đang tăng lên, nên dòng nước lạnh quả thực rất sảng khoái.

Sau khi tắm rửa xong, Encrid kiểm tra lại trang bị đã bị hao mòn trên đường tới đây.

Anh đã vung kiếm không biết bao nhiêu lần, nên chỉ cần mài lại lưỡi kiếm là được.

Dùng một lượng mỡ động vật đã chuẩn bị sẵn, anh lau sạch lưỡi kiếm, chà lại bằng da thuộc, và cuối cùng lau lại bằng một miếng vải sạch.

Mùi của nó hơi nồng, nhưng còn hơn là để cho lưỡi kiếm bị xuống cấp.

Không có một vết sứt mẻ nào - mọi thứ đều nguyên vẹn.

'Ấn tượng thật'

Encrid lại một lần nữa phải thán phục tay nghề của người thợ rèn trong lò của Vệ Binh Biên Cương.

Kể cả khi có thép Valerian và sắt Dempf trong đó, không phải ai cũng có thể rèn ra một thanh kiếm như thế này.

Và có lẽ nó cũng chẳng dùng nhiều nguyên liệu đắt tiền đến thế.

Ngày hôm sau lại đến.

Như thường lệ, Encrid thức dậy vào lúc bình minh và tiếp tục kỹ thuật cách ly cùng với việc luyện tập của mình.

Finn vì ngủ trưa quá giấc nên không tài nào ngủ lại được nên đã ra ngoài để trinh sát xung quanh.

Mặt trăng vẫn còn treo lơ lửng, nhưng cô bảo chỉ đi xem xét tình hình một chút.

Chắc là do bản năng trinh sát của cô trỗi dậy.

Vẽ lại bản đồ địa hình trong đầu.

"Deutsch Pullman"

Khi Encrid đang tiếp tục luyện tập, một người đàn ông tiến lại gần vào lúc rạng đông.

Gã có mái tóc ngắn trông thô ráp và một miếng bịt mắt che một bên.

Trong tay, gã vác một cây phác đao lưỡi rộng.

Một vết sẹo chạy ngang qua mặt khiến gã có một vẻ ngoài dữ tợn đầy hăm dọa.

"Ngươi đến từ Zaltembuk, ta nói đúng chứ?"

Deutsch nhìn chằm chằm vào anh khi nói.

Zaltembuk... chỗ quái nào ấy nhỉ?

Chắc là đâu đó gần khu vực trung tâm.

"Encrid của Vệ Binh Biên Cương, Trung đội trưởng"

Một màn giới thiệu ngắn gọn.

Rồi Encrid lại tiếp tục bài tập của mình.

Dù cho Deutsch có chuyện gì đi nữa, cũng không đủ lý do để anh phải dừng lại.

Deutsch im lặng quan sát một lúc rồi cuối cùng cũng lên tiếng.

"Ta nghe nói ngươi là người chỉ huy"

"Đúng vậy"

Encrid đáp gọn lỏn, tay vẫn không ngừng vung kiếm.

Deutsch vẫn cứ nhìn chằm chằm.

'Gã này đang làm cái trò khỉ gì vậy?'

Hắn đang cầm một thanh kiếm gỗ và từ từ chém vào không khí.

Một nhát bên này, một nhát bên kia.

Làm thế thì có tác dụng gì chứ?

"Ngươi bận à?"

"Không hẳn"

'Hắn đang đùa mình chắc?'

Deutsch cau mày.

Có người đến nói chuyện với ngươi, mà ngươi lại trả lời kiểu đó sao?

Gã đến đây để thăm dò Encrid, xem cái gã tự xưng là chỉ huy này có phải đến đây để thách thức vị trí đội trưởng phòng vệ của làng hay không.

Nhưng thái độ của hắn thì... kỳ quặc.

Deutsch không muốn gây ra những rắc rối không cần thiết, cũng không muốn cho Encrid bất kỳ lý do nào để khai thác điểm yếu.

'Bình tĩnh nào'

Thế nên gã đành nhẫn nhịn.

"Hàng rào gỗ ở đây được gia cố bằng nhựa cây nên rất chắc chắn. Nó có thể dễ dàng chống lại hầu hết các loại quái thú và quái vật"

"Vậy à"

"Bọn ta thường xuyên thành lập các đội tấn công để dọn dẹp các mối đe dọa, cho đến nay vẫn chưa có vấn đề gì lớn"

"Vậy à"

"Ta đã mang theo hơn ba mươi người, và đã mở rộng lực lượng dân quân địa phương thông qua huấn luyện"

"Vậy à"

"Bọn ta cũng quản lý mỏ đá, ít nhiều là vậy"

"Vậy à"

"Bọn ta đã xây các tháp canh, người của ta cũng thay phiên nhau canh gác ngày đêm"

"Vậy à"

'…Tên này có bị chập mạch không vậy?'

Đến lúc này, việc bắt đầu có suy nghĩ đó là hoàn toàn tự nhiên.

Deutsch muốn xác nhận xem liệu Vệ Binh Biên Cương có đang cố gắng gây áp lực lên ngôi làng hay không.

Nhưng Encrid lại chẳng tỏ ra hứng thú chút nào.

Chẳng phải ít nhất hắn cũng nên hỏi về hệ thống phòng thủ của làng sao?

Hầu hết các chỉ huy sẽ chõ mũi vào, tìm ra điểm yếu rồi dùng đó làm đòn bẩy để giành quyền kiểm soát.

Thế nhưng Encrid thậm chí còn chẳng thèm quan tâm.

Deutsch có thể cảm thấy cuộc thảo luận được lên kế hoạch cẩn thận của mình đang tan thành mây khói.

'Não tên này có gì đó không ổn'

Ngay cả đôi mắt của hắn cũng không bình thường.

Hắn chỉ đang nhìn chằm chằm vào khoảng không với một vẻ mặt vô hồn.

Vừa vung kiếm, vừa chìm trong suy nghĩ.

Họ nói rằng lúc trước hắn đã chơi đùa với Ếch và một thanh kiếm gỗ, chuyện đó có thật không?

Hay rốt cuộc thì hắn đến đây để làm cái quái gì?

Những suy nghĩ rối tung trong đầu Deutsch trước khi gã cuối cùng cũng hỏi,

"Ngươi đến đây chỉ để luyện tập thôi à?"

"Năm mươi năm mươi, chắc vậy?"

Lần đầu tiên, Encrid hơi quay đầu lại để trả lời.

Deutsch chỉ hỏi bâng quơ câu đó.

Nhưng tên này thực sự đến đây chỉ để luyện tập thôi sao?

"Bọn ta đã xử lý xong đám quái vật lập bầy đàn rồi"

"Vậy à"

'Thôi dẹp mẹ đi'

Gã này không bình thường.

Ít nhất thì có một điều rõ ràng - hắn không đến đây để chiếm quyền chỉ huy.

Dù hắn đang làm gì, thời gian sẽ trả lời.

"Đội trưởng, phát hiện quái vật"

Ngay lúc đó, một trong những thuộc hạ của Deutsch gọi gã.

Đó là một tân binh mới tuyển, nhưng rất nhạy bén - nhanh trí và đáng tin cậy.

"Được rồi"

Nói rồi, Deutsch quay lưng bỏ đi.

Encrid chỉ đơn giản là tiếp tục bài tập của mình.

Deutsch quay trở lại với nhiệm vụ của mình.

Đảm bảo hệ thống phòng thủ của làng vẫn vững chắc, canh chừng xung quanh.

Suy cho cùng, họ đã dọn dẹp sạch sẽ các bầy quái vật trước khi Encrid đến.

'Chỉ là một lũ chó hoang đi lạc thôi mà'

Hai mươi con linh cẩu tụ tập lại thì có gì to tát chứ?

Bọn họ không biết.

Bọn họ không hề biết Encrid đã tàn sát bao nhiêu quái vật trên đường đến đây.

Cũng không biết số lượng xác thú vật nằm la liệt dọc con đường dẫn đến ngôi làng.

Thậm chí còn không biết rằng cả một đơn vị 'Hắc Đao' đóng quân gần đó đã bị xóa sổ.

Bọn họ chỉ đơn giản nghĩ rằng-

"À, vậy là lũ trộm cướp được cho là sẽ đến gây rối"

Deutsch đã nhận được báo cáo hàng ngày, chờ đợi lũ trộm xuất hiện.

Thông thường, một ngôi làng tiên phong cũng giống như một cái rương báu ẩn giấu, khiến cho lũ côn đồ tham lam phải nhỏ dãi thèm thuồng.

Ấy thế mà chẳng có dấu hiệu nào của chúng cả.

Tĩnh lặng.

Mọi thứ đều đang tiến triển một cách trơn tru, không một chút trở ngại.

"Vận may đang đứng về phía chúng ta sao?"

Cứ như thể nữ thần may mắn đã nháy mắt với gã, còn gã thì lại chẳng hề hay biết.

Và rồi, vào ngày thứ ba sau khi họ đến Ngôi Làng Tiên Phong-

Keng! Keng! Keng! Keng!

Tiếng chuông vang lên, xé tan cả màn sương sớm bằng hồi chuông báo động quân địch xâm lược.

"Lũ cướp à?"

Deutsch bật dậy, vớ lấy vũ khí của mình.

Gã được biết đến với biệt danh Độc Nhãn Phác Đao, và gã sẽ cho chúng thấy lý do tại sao.

Gã tung cửa xông ra,

"Tất cả mọi người— Ực!"

Chưa kịp dứt lời, gã đã theo bản năng giơ vũ khí lên đỡ.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau chói tai.

Một lưỡi chiến phủ bổ thẳng vào phác đao của gã, truyền một luồng chấn động dọc theo cán gỗ óc chó, làm tê rần cả hai tay.

"Hah!"

Với một tiếng hét dữ tợn, gã vung cán đao vào kẻ thù cầm rìu.

Bốp!

Con quái vật bị đánh văng sang một bên.

'Cái đéo gì thế này?'

Deutsch hoàn toàn bị bất ngờ.

Gã còn chưa kịp mặc giáp nữa mà khu vực này đã đầy rẫy quái vật rồi.

"Guuuuugh!"

Con quái vật bị gã đánh trúng rên lên đau đớn.

Một tiếng kêu kỳ lạ.

Một sinh vật với thân hình thuôn dài và những đốm vằn vện khắp cơ thể-

Một con gnoll.

Nếu chỉ một con đột nhập vào làng, thì đó cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát.

Gã sẽ chỉ việc đập nát sọ nó rồi báo cáo lại sau.

Chẳng có gì phải hoảng loạn.

Nhưng nếu khoảng nửa tá gnoll và lũ Ma cẩu đột nhập thì sao?

Tiếng chuông có thể vang lên báo động, nhưng việc nhìn thấy chúng ngay trước mắt vẫn khiến người ta sôi máu.

Ngươi đang nói với ta rằng một cựu quân đoàn lính đánh thuê thậm chí không thể xử lý nổi chuyện này ư?

Nhưng bây giờ-

"Áaaaaa!"

"Chiến đấu đi! Không được lùi bước!"

"Bắn! Bắn hạ bọn chúng!"

"Cứu với! Làm ơn, cứu tôi với!"

"Khộc!"

"Gah!"

Những tiếng la hét của sự tuyệt vọng và cái chết hòa quyện vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng đến rợn người.

Giữa khung cảnh hỗn loạn, gã thoáng thấy thuộc hạ của mình.

Nhưng chẳng có thời gian để xác nhận tình trạng của họ.

Bọn chúng quá đông.

Lũ gnoll và Ma cẩu tràn tới như vũ bão.

"Guuuuuugh—!"

Năm con gnoll nữa giờ đã đứng trước mặt Deutsch.

Lũ gnoll săn mồi theo bầy.

Tiếng kêu vừa rồi là để gọi thêm đồng bọn đến hợp sức chống lại gã.

"Hah!"

Deutsch điên cuồng chống trả.

Gã phải đối mặt với bốn con gnoll cầm rìu và một con cầm giáo.

Ngay khi phác đao của gã bổ đôi đầu hai con gnoll-

"Guuuuuuuugh!"

Một tiếng kêu khác lại vang lên-

Và thậm chí còn nhiều kẻ thù hơn xuất hiện.

'Điên rồi'

Không, chuyện này không thể xảy ra được.

Deutsch cảm nhận được - không, gã chắc chắn.

Đây chính là bờ vực thẳm.

Không có lối thoát.

---o0o---

Thức dậy vào lúc bình minh đã là một thói quen lâu năm của Encrid.

'Thời gian không bao giờ là đủ'

Thiên tài ư?

Không, so với những kẻ có tài năng bình thường, anh phải vung kiếm mười lần trong khi họ chỉ cần một.

Nếu như thế vẫn chưa đủ, anh sẽ vung một trăm lần.

Nếu vẫn còn thiếu, thì là một nghìn lần.

Ấy vậy mà,dù cho anh có vung bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh cũng chưa bao giờ thấy được kết quả ngay lập tức.

Nhưng bây giờ-

"Ah"

Một chuỗi những nhận thức nhỏ nhoi.

Những dấu vết suy ngẫm còn sót lại trong lời dạy của Luagarne.

Anh tìm thấy chúng, nuốt chửng chúng, rồi nghiền ngẫm chúng.

Và qua quá trình đó, anh tái khám phá ra bản chất của chúng.

Thanh kiếm của anh chuyển động.

Mỗi ngày trôi qua với Encrid đều như một ngày mới.

Vẫn luôn là như vậy-

Nhưng gần đây, cảm giác đó lại càng rõ rệt hơn.

Quan trọng nhất là, ngay cả khi đang luyện tập kỹ thuật Cách ly, những tia sáng giác ngộ vẫn bất chợt lóe lên trong đầu anh.

'Sự phối hợp'

Đó là khả năng phản ứng ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy và cảm nhận được điều gì đó.

Một sự khác biệt trong tốc độ phản ứng.

Và cảm giác né tránh được xây dựng trên nền tảng đó.

Việc luyện tập thông thường không thể mang lại được điều đó.

Vậy thì anh cần gì?

'Cùng lắm thì chết. Dù có phải chết cũng phải làm'

Một quyết tâm đơn giản-

Vượt qua tất cả, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống.

Khi Trái Tim Quái Thú không mang lại sự điềm tĩnh, mà là sự táo bạo - Encrid đã hiểu ra một điều gì đó.

Tất cả những gì anh cần là một tác nhân nhỏ.

Ngay khi anh vừa đi đến kết luận đó-

Guuuuuugh!

Một luồng khí hôi thối lan ra.

Khi ánh sáng xanh của bình minh dần tan biến-

Những tiếng la hét vang lên phía trước.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Hồi chuông khẩn cấp vang lên.

"Ma họa! Quái vật! Quái vật!"

Hm?

Encrid đã hoàn toàn tập trung vào việc luyện tập trong mấy ngày qua, nhưng Krais đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để trinh sát ngôi làng.

'Hàng rào gỗ khá chắc chắn. Ngay cả khi có chuyện gì xảy ra, ngôi làng cũng có thể cầm cự khá tốt'

'Không có bất kỳ vũ khí công thành nào như máy bắn đá hay máy lăng đá, nhưng hệ thống phòng thủ rất vững chắc. Có vẻ như họ đã xây dựng chúng với ý định phòng thủ kéo dài. Điểm mấu chốt là thế này—'

Để trả lời cho câu hỏi liệu ngôi làng có thể gặp nguy hiểm hay không, Krais đã nói-

'Ổn thôi. Nếu có biến, quân tiếp viện từ một thành phố khác sẽ đến. Nếu họ cố thủ, họ có thể cầm cự hơn một tháng'

Một bầy quái vật không thể nào tràn qua được ngôi làng.

"...Có gì đó không đúng, Mắt To"

Encrid lẩm bẩm.

Rầm rầm rầm rầm!

Guuuuuuuugh!

Tiếng chân chạy dồn dập.

Bụi đất tung mù mịt.

Bầy quái vật tràn tới như vũ bão.

Anh có thể thấy chúng-

Lao lên không ngừng nghỉ, thậm chí không thèm dừng lại để thở.

Chúng đông đến mức việc đếm số lượng trở nên vô nghĩa.

Guuuuugh!Kaaaaaah!

Tiếng gầm rú của chúng vang vọng khi chúng giày xéo lên những con đường do con người xây dựng.

Lưỡi rìu của một con gnoll bổ vào một gian hàng trong chợ.

Rầm!

Những mảnh gỗ vụn bay tung tóe.

"Kyaaaah!"

Và tiếng la hét của con người chồng lên âm thanh của sự hủy diệt.

Gnoll và Ma cẩu.

Sự nguy hiểm của gnoll-

Một vài suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.

Thứ nhất, chúng di chuyển theo bầy.

Ngay cả một con gnoll đơn lẻ cũng sẽ kéo theo lũ Ma cẩu.

Điều đó khiến chúng trở thành một mối phiền toái.

Thứ hai, mỗi cá thể đều không hề yếu.

Thứ ba, gnoll có xu hướng tạo thành cặp - ít nhất là với lũ linh cẩu.

Suy nghĩ là suy nghĩ.

Cơ thể là cơ thể.

Encrid vớ lấy thanh kiếm của mình và bước tới.

Đằng sau túp lều nơi anh đã ở, những người lao công của làng vẫn đang làm việc.

Lực lượng dân quân, bao gồm cả gã Deutch đó đều đóng quân gần trung tâm làng.

Điều đó có nghĩa là không có nhiều chiến binh ở khu vực này.

"Hả? H-hả?!"

Đằng sau anh, một công nhân mỏ đá bước ra ngoài để đi vệ sinh đã ngã quỵ xuống vì kinh hãi.

"Lua!"

Trong lúc cấp bách, Encrid chỉ kịp hét lên nửa cái tên của Ếch khi anh vung kiếm.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thanks for new chapter, trans
Xem thêm
Đây rồi comebackk
Xem thêm