Monogatari no Kuromaku ni...
Yuuki Ryou Nakamura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 4: Phía sau câu chuyện

Chap 11: Con gái của Bá Tước, aka Hầu Gái của Radius

2 Bình luận - Độ dài: 2,444 từ - Cập nhật:

Trans: KanzuNe

Edit: Tài Dảk

********

Làn gió nhẹ thoáng qua bãi cỏ của trường.

Những giọng nói cười đùa của các học sinh trong học viện thi thoảng vẫn vang lên bên tai họ.

“Cô bé đó, Nguyệt Ảnh Công Chúa, được sinh ra với sức mạnh bí ẩn có thể tiêu diệt bất kì ai lại gần. Chính vì thế mà đến cả cha mẹ cô cũng chẳng thể làm gì được.”

“Ý cậu là… hoàn toàn trái ngược với việc bị rối loạn dòng chảy ma lực trong cơ thể sao?”

“Đúng vậy. Bị rối loạn dòng chảy ma lực sẽ từ từ ăn mòn cơ thể cậu, nhưng sức mạnh của Nguyệt Ảnh Công Chúa thì lại khác. Và chính vì bản thân cô ấy chẳng thể kiểm soát nổi nó nên cha cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài nhốt cô trong một toà tháp.”

Thay vì kể lại chính xác câu chuyện cậu đã được nghe, Radius giờ đây đang thuật lại câu chuyện bằng chính những cảm xúc và hiểu biết của mình.

Lắng nghe câu chuyện của bạn mình, Ren cảm thấy có phần xót xa và thương cảm cho số phận của người con gái ấy.

Cậu cũng tự hỏi tại sao một câu chuyện xưa xửa xừa xưa như vậy lại được truyền lại trong hoàng tộc. Tuy nhiên, sau khi lắng nghe phần còn lại của câu chuyện, cậu mới hiểu ra điều đó.

“Và rồi, không lâu sau đó, một người đàn ông đã xuất hiện. Anh ta dường như không hề bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của công chúa.”

“Vậy nghĩa là người đàn ông này sẽ đóng vai trò then chốt trong câu chuyện.”

“Vẫn tinh tường như mọi khi nhỉ. Đúng, người đàn ông đã thu thập đủ ba báu vật cần thiết để có thể phong ấn sức mạnh của Nguyệt Ảnh Công Chúa và cầu hôn cô ấy.”

Theo tương truyền thì người ta chỉ nhắc đến ba báu vật chứ không đi chi tiết đó là những món gì. Dường như họ chỉ coi đây là một nhiệm vụ nhỏ mà thôi.

Radius, vẫn như mọi khi, không quan tâm liệu đây có phải chỉ là câu chuyện cổ tích không và tiếp tục kể.

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“Nguyệt Ảnh Công Chúa tất nhiên đã từ chối vì lo sợ sức mạnhh của cô ấy rồi sẽ có ngày lại tái phát, nhưng người đàn ông đã cưỡng ép bế cô ra khỏi toà tháp. Những người lính canh gần đó cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đuổi theo cả hai sau khi phát hiện ra họ.”

“Có hơi gay cấn quá so với một câu chuyện cổ tích không vậy?”

“Cứ nghe tiếp đi. Hèm hèm… Trong lúc chạy trốn, công chúa đã nói: ‘Sức mạnh của em có thể sẽ quay trở lại ngày nào đó. Hoặc có thể có người sẽ cố chĩa mũi kiếm vào anh để mang em về’.”

Cả hai tiếp tục kể chuyện trong khi rảo bước trên con đường mòn dọc khu vườn với dãy hàng rào hai bên.

“Nhưng người đàn ông đã gạt phăng những lời đó đi và chỉ cười nhẹ. ‘Anh không quan tâm đâu’ rồi hỏi, ‘Vậy liệu em có ghét anh những lúc thế này không?’.”

Ren tiếp tục lắng nghe chăm chú.

“Nguyệt Ảnh Công Chúa không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ đáp lại với vẻ đau buồn, ‘Ở bên em anh sẽ chẳng thể hạnh phúc đâu. Một ngày nào đó, anh và em có thể sẽ lại bị truy đuổi, có khi đến tận cuối đời’.”

Nhưng người đàn ông đã nói một điều khiến cô công chúa, người luôn muốn tránh phải làm người khác đau khổ vì cô, nói lên cảm xúc thực sự của mình.

“Đến lúc đó, anh xin nguyện bảo vệ em bằng cả tính mạng của mình.”

Nghe thì có vẻ sáo rỗng, song đó lại là những lời duy nhất mà Nguyệt Ảnh Công Chúa muốn được nghe một lần trong đời.

Và rồi, cô ấy đáp lại, “Nếu vậy thì em nguyện ở bên anh cả đời. Làm ơn, hãy cho em thấy thế giới mà anh được thấy và được sống như chính mình nhé.”

Tuy là một câu chuyện cổ tích, nhưng có vẻ như cái kết cũng không nặng nề mấy như Radius đã nói lúc đầu.

Và rồi, câu chuyện cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

“Nàng công chúa bị giam cầm trong chiếc lồng chim được hiệp sĩ của đời mình dẫn lối đến nơi thiên đường. Họ đã trốn đi thật xa và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”

Nói rồi, Radius quay sang nhìn Ren rồi mỉm cười. “Vậy cậu thấy sao?”

“Quả là một câu chuyện tuyệt vời. Chỉ là… có vài chỗ hơi khó hiểu thôi.”

“Ồ, là chỗ nào thế?”

“Nếu họ đã gọi cô ấy là công chúa thì chứng tỏ cô ấy phải có địa vị rất cao, phải không?”

“Đây chỉ là câu chuyện được truyền lại trong hoàng tộc nên tôi cũng chẳng rõ chi tiết thế nào. Ở một số ngôi làng vùng nông thôn, vẫn có một số trường hợp hiệp sĩ phụ trách ngôi làng đó có con gái và cô bé sẽ được gọi là công chúa nên tôi cũng không chắc nữa.”

“Chắc vậy… Mà nhân tiện thì, câu chuyện này bắt nguồn từ đâu vậy?”

“Không ai biết câu chuyện từ đâu mà ra, nhưng sau cùng thì đây vẫn là một câu chuyện cổ tích mà. Thay vì có tính logic thì đây đơn thuần có lẽ chỉ là một sự ảo tưởng để khiến trẻ con cảm thấy vui trước giờ đi ngủ mà thôi.”

“Ồ, nếu thế thì khác gì câu chuyện do hoàng tộc hay những người hầu thời đó bịa ra đâu.”

“Đúng vậy. Chính vì thế nên tôi cũng chẳng quan tâm tiểu tiết cho lắm.”

Cả hai tiếp tục nói về chuyện này trong khi bước dọc theo con đường mòn.

Cứ mỗi lần những cô bé trong hoàng tộc nghe câu chuyện về Nguyệt Ảnh Công Chúa, họ thường có chung một khao khát.

Giá mà mình có thể tìm được một người như vậy— Kiểu như thế đó.

Đột nhiên, cả hai dừng lại trước một góc của khu vườn vắng vẻ.

“Chỗ này ổn chứ?”

“Hmm, cũng được.”

Cả hai liền ngồi xuống dưới đất, cơ thể được che khuất bởi những hàng rào xung quanh.

“Hết giờ kể chuyện rồi, giờ nói về cậu đi Ren. Vậy lớp học kiếm thuật dạo này của cậu thế nào?”

Ren hầu như chẳng có gì để kể cả, ngoài việc đến muộn vì công việc của uỷ ban và cuối cùng phải giao đấu với Lithia, rồi sau đó bị giáo viên lôi về văn phòng và giáo huấn.

Sau khi nhắc đến chuyện cả hai bị ‘giáo huấn’ về tương lai trong phòng giáo viên, Radius cười lớn. Vị hoàng tử của chúng ta cũng đã nghĩ chuyện này sẽ xảy ra nên cậu nhún vai lần nữa và nở một nụ cười thư giãn.

Sau khoảng 30 phút trò chuyện, trời cũng bắt đầu sầm sì tối.

“Đã muộn thế rồi sao?” Radius lẩm bẩm trong khi nhìn vào đồng hồ của mình, rồi cả hai nhanh chóng đứng dậy.

Đúng lúc đó, Ren cảm nhận thấy sự hiện diện của ai đó đang đến gần và nghiêng đầu. “Hửm?” Và rồi, một giọng nói vang lên từ phía bên kia hàng rào.

“Điện Hạ, là em đây mừ.”

Nói rồi, một cô gái dễ thương với đôi tai mèo lai giữa tộc Hắc Miêu và Con Người xuất hiện.

Ren có thể nhận ra cô ấy có quan hệ gì đó với Radius vì đã nói ‘Điện Hạ’.

“Có chuyện gì vậy?”

“Đến giờ phải về rồi mà em chẳng thấy ngài đâu cả nên mới em đi tìm ngài đấy. Xin lỗi vì đã làm phiền cuộc trò chuyện vui vẻ của ngài.”

“T-Ta xin lỗi mà… À nhân tiện thì Ren, để tôi giới thiệu với cậu.”

Radius ra hiệu cho cô gái lại gần hơn.

Từng bước đi và cử chỉ duyên dáng toát ra từ cô khiến Ren không khỏi nghĩ rằng cô chính là tiểu thư của một quý tộc lừng lẫy nào đó. Và… cậu đã đoán đúng.

“Đây là Mirei Arkheise. Cô ấy là con gái của Bá Tước Arkheise và là người mà tôi bảo hôm nọ. Chủ tịch hội học sinh năm ngoái đấy.”

“Ồ! Radius có bảo là sẽ mời chị vào uỷ ban điều hành lễ hội đây mà!”

“Rất vui được gặp cậu nya! Tôi là Mirei, người mà Điện Hạ đã giới thiệu với cậu Ren đây. Tuy không giỏi mấy công việc sổ sách nhưng Điện Hạ hôm nọ có nhờ tôi hỗ trợ ban điều hành rồi.”

Dường như Mirei đã đồng ý trở thành thành viên của ban điều hành lễ hội.

Ren ngay lập tức cảm ơn cô ấy vì đã dành thời gian tham gia rồi tự giới thiệu bản thân.

“Xin cứ gọi tôi là Mirei đi ạ, nya.”

“Kh-không thể thế được. Em làm sao dám gọi một tiểu thư như chị bằng tên như vậy chứ.”

Ren đã đề nghị gọi cô ấy bằng cách, ví dụ như là thêm “-sama” vào, nhưng Mirei đã thẳng thừng từ chối.

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu bạn thân của Điện Hạ không gọi mình là ‘-sama’ đó, nya.”

Ren quay sang cầu cứu Radius thì thấy cậu gật đầu với vẻ vui vẻ như thể muốn nói: Cứ làm như cô ấy bảo đi.

Ngược lại, Mirei vẫn giữ nguyên giọng điệu thường ngày của mình.

“Vì đã biết nhau từ trước nên tôi cảm thấy khá gần gũi với cậu Ren đó, nya.”

“Vậy tức là, Mirei-san thường xuyên ở gần Radius sao?”

“Thi thoảng thôi à, nya. Ví dụ như sau yêu cầu đặc biệt năm ngoái chẳng hạn.”

“Ồ, là lúc mà em đang nói chuyện với Radius trong con hẻm ở Elendil.”

“Hehe, quả thực rất nhạy bén. Thật tuyệt khi có thể nói chuyện thoải mái với cậu Ren thế này.”

Sau khi chào hỏi nhau xong, đến lượt Radius lên tiếng.

“Nhân tiện thì Mirei, em có mượn được phòng trống mà ta đã nhờ không?”

“Không vấn đề gì thưa ngài, nya. Nhưng mà… vì nơi đó được sử dụng làm nhà kho của học viện nên có thể chúng ta sẽ phải chuyển đồ ra khỏi đó trước rồi mới sử dụng được, nya.”

“Vậy thì tốt. Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta chia nhau ra làm đấy.”

Đứng ở một bên, Ren hơi nghiêng đầu trước cuộc trò chuyện có phần khó hiểu này. Cậu không xen vào, nhưng cũng không chắc liệu bản thân có được phép nghe những chuyện thế này không.

Thấy Ren có vẻ bối rối, Radius mới nói cho cậu. “À, là về uỷ ban điều hành thôi.”

“Đây là nơi chúng ta sẽ mở ‘căn cứ’ của mình. Vì Mirei trước đây là chủ tịch hội học sinh nên tôi đã nhờ cô ấy tìm cho chúng ta liệu có phòng trống nào trong học viện không. Và học viện đã quyết định cho chúng ta mượn 1 phòng để làm phòng họp. Nếu đã làm thì tôi muốn chúng ta ít nhất có một chỗ yên tĩnh để tập trung làm việc.”

Ren gật đầu và hỏi tiếp.

“Tôi hiểu rồi. Vậy, phòng đó ở đâu vậy, Mirei-san?”

“Căn phòng tôi vừa bảo là một căn phòng nhỏ phía sau thư viện. Nó đã bị bỏ không nhiều năm làm nhà kho nên chúng ta có thể sẽ phải dọn dẹp trước khi có thể sử dụng được nơi đó, nya.”

Tuy hơi bụi bặm nhưng nếu là Mirei dọn dẹp thì chắc là sẽ dùng được thôi.

Ngay cả khi công việc của uỷ ban đã hoàn thành, họ vẫn có thể sử dụng nơi đó theo ý mình miễn là không có ai xen vào.

Ren cũng chẳng biết liệu như vậy có ổn không nữa.

“Tôi nghĩ nó cũng tiện cho cậu lắm đó, Ren. Nếu muốn dành thời gian để tự học ngoài giờ thì đây là một nơi lí tưởng đấy.”

“À ừ nhỉ, ta có thể dùng nó như vậy mà.”

Thật tốt khi nghe điều đó. Tuy vẫn chưa quyết định được sẽ học môn nào, song có vẻ như cậu đã tìm được một chỗ yên tĩnh rồi.

(...Nhưng liệu hai người họ sẽ nghĩ thế nào đây…)

Ren nhớ lại cảnh Lithia và Fiona trò chuyện thân mật với nhau trên sân thượng rồi cười nhẹ.

Đột nhiên, biểu cảm của cậu như đông cứng lại.

“Ah!”

“Sao vậy?”

“X-Xin lỗi, chỉ là tôi nhớ lại lúc sáng nay mà thôi.”

“...Lúc sáng nay?”

Trước mặt một người mà cậu có thể nhờ tư vấn nhiều thứ, Ren quyết định kể cho Radius nghe về cuộc gặp với người đứng đầu Sư Phòng sáng nay.

“Tôi có gặp chỉ huy của Sư Phòng sáng nay, nhưng tôi chưa kịp chào hỏi ngài ấy tử tế vì gần đến giờ vào học.”

“Vì cảm thấy thật thô lỗ nên cậu định nhờ tôi sắp xếp một cuộc gặp khác sao?”

“Thật vui vì cậu hiểu nhanh như vậy. Hoặc không thì chỉ cần cậu gửi hộ tôi lời xin lỗi với ngài ấy cũng được…”

Ren nói với vẻ lo lắng vì còn phải cân nhắc địa vị của đối phương, song dường như Radius chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chuyện đó.

Trong khi bắt đầu bước đi cùng Mirei, Radius lại quay sang nhìn Ren như mọi khi.

“Tôi xin nhận lời của cậu, nhưng mà vì Estelle thì… chẳng phải sáng nay chính cô ấy đã bảo cậu nhanh tới học viện vì sắp muộn học rồi sao?”

Ren gật đầu trong khi nhớ lại cuộc trao đổi lúc đó.

Radius chẳng có vẻ gì là bận tâm tới điều đó rồi nói tiếp.

“Để tôi gửi lời xin lỗi của cậu tới cô ấy vậy. Dù sao thì một ngày nào đó hai người sẽ phải gặp lại nhau ở Sư Phòng, phải không?”

“Cảm ơn cậu.”

Thấy vậy, Radius lập tức gật đầu đáp lại.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Cụ của anh nhà oách vl
Xem thêm
TRANS
Tổ tiên nhà Ashton chất vl
Xem thêm