Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 8 - Hạ - Akira giả mạo [COMPLETED]

Chương 234: Nơi ẩn náu

12 Bình luận - Độ dài: 6,759 từ - Cập nhật:

Duck: Tuần sau rồi nè :D Chạy nhanh lên ahhhhh :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Những Thợ săn hạng cao khi đến Thành phố Kugamayama thường chỉ nghỉ ngơi ở một vài địa điểm nhất định. Đầu tiên là các khách sạn cao cấp trong Thành phố. Những căn phòng có giá hàng chục triệu Aurum mỗi đêm được các Thợ săn giàu có thản nhiên chi ra để ở lại dài hạn.

Kế đến là khu dân cư ngoại ô Thành phố mới được quy hoạch và phát triển riêng cho Thợ săn hạng cao. Tuy có vị trí nằm ngoài vùng đất hoang, nhưng với bọn họ thì lũ quái vật sống quanh Thành phố chẳng phải mối đe doạ gì đáng kể. Tận dụng quỹ đất rộng lớn thì chỉ cần không quan tâm tới mức độ nguy hiểm, họ có thể xây những dinh thự khổng lồ và được trang bị đầy đủ cơ sở vật chất đủ để ứng phó với cả xe tăng hay vũ khí hình người. Sau khi mất nhà, Akira cũng từng được giới thiệu một căn ở đây.

Cuối cùng là những căn cứ tạm thời mà các đội Thợ săn tự xây dựng. Chúng được đặt xung quanh hoặc bên trong tàn tích Kuzusuhara. Một số đội còn mang theo những phương tiện chuyên dụng cho vùng đất hoang lớn đến mức có thể gọi là pháo đài di động.

Một trong số đó là Dragon River. Họ đã xây dựng một cứ điểm ở ranh giới giữa Khu vực sâu thứ nhất và Khu vực sâu thứ hai. Một đoàn xe tải lớn đang di chuyển từ căn cứ của Thành phố theo tuyến liên lạc hậu phương dẫn sâu vào tàn tích. Đoàn xe bị chặn lại bởi một đơn vị Thành phố, bao gồm cả vũ khí hình người lẫn xe tăng.

Người đàn ông thuộc Dragon River đang lái chiếc xe dẫn đầu nói cộc lốc qua thiết bị đầu cuối.

“Chuyện gì?”

Viên chỉ huy đơn vị Thành phố đáp lại.

“Chúng tôi muốn kiểm tra hàng hoá một chút...”

“Không. Tránh ra.”

“Chúng tôi không kiểm tra kỹ đâu mà chỉ liếc qua thôi. Năm phút là xong.”

“Không.”

“Chúng tôi có quyền làm việc này. Anh cũng đang hoạt động trong địa bàn Thành phố Kugamayama nên chúng tôi mong anh hợp tác một chút vì trật tự an ninh chung. Giả sử có phát hiện ra thứ gì bất thường thì chúng tôi cũng không định làm lớn chuyện đâu. Tôi sẽ xem như đấy là lỡ tay hay một sai sót nhỏ thôi. Nhắc nhở để lần sau anh cẩn thận hơn là được, thế là xong.”

Thợ săn hạng cao thường sử dụng những món hàng mà việc mang theo, sở hữu hay sử dụng đều cần phải có sự cho phép của Thành phố quản lý khu vực đó. Với những thứ quá nguy hiểm như đầu đạn huỷ diệt có thể xuyên thủng tường thành, nếu để bị phát hiện sở hữu mà không có giấy phép thì họ sẵn sàng ra tay triệt hạ ngay tại chỗ mà không hề cảnh báo.

Vậy mà ở đây, viên chỉ huy kia lại nói sẽ xem cả những việc vốn không thể bỏ qua như vậy chỉ là một sai sót nhỏ để giải quyết êm xuôi. Điều này đã thể hiện sự nhượng bộ rất lớn dành cho Dragon River.

Thế nhưng câu trả lời của người đàn ông vẫn không thay đổi.

“Không.”

“Nếu bị từ chối đến mức này thì đến cả chúng tôi cũng đành phải sinh nghi thôi. Sao anh không chọn cách giải quyết êm đẹp hơn chứ?”

Lời nói ấy chẳng khác gì tối hậu thư. Nhưng người đàn ông kia cũng đáp trả bằng một tối hậu thư tương tự.

“Anh không hiểu à? Lựa chọn của các anh chỉ có một là rút lui, hai là chiến đấu. Cho mấy người ba mươi giây để chọn. Không chọn được thì để tôi chọn hộ luôn.”

Nếu không tránh đường thì giao tranh sẽ bắt đầu sau ba mươi giây nữa. Người đàn ông nói thẳng như vậy. Nhận ra sự nghiêm túc của đối phương, viên chỉ huy Thành phố bất đắc dĩ phải ra lệnh mở đường. Nếu giao tranh xảy ra thì trong trường hợp xấu nhất, nó có thể dẫn đến một cuộc chiến toàn diện giữa Dragon River và Thành phố Kugamayama. Dù là viên chỉ huy đơn vị sở hữu cả vũ khí hình người, nhưng anh cũng chỉ là một cá nhân có mặt tại hiện trường và anh cũng không đủ thẩm quyền để đưa ra quyết định có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả Thành phố.

Khi thấy xe tăng và vũ khí hình người rút sang một bên để nhường đường, gã đàn ông thuộc Dragon River dịu giọng như muốn thể hiện rằng bản thân anh cũng hiểu tình cảnh của họ.

“Xin lỗi nhé. Cho bọn tôi đi qua thế này thì chắc về sau các anh sẽ bị sếp mắng, nhưng nếu nghe lời các anh thì tôi sẽ bị sếp giết mất. Chừng nào mấy vụ rắc rối ở trên kia còn chưa giải quyết xong thì chúng ta cứ khéo léo bỏ qua cho nhau nhé.”

Việc từ chối kiểm tra hàng hoá là một hành động gây hấn của Melshia đối với Thành phố Kugamayama. Người đàn ông kia ngầm ám chỉ điều đó rồi tiếp tục cho đoàn xe di chuyển.

Nhìn họ đi qua, viên chỉ huy ấy thở dài.

“...Trời ạ, không biết thằng trời đánh thánh vật nào lại lỡ mồm gây hoạ thế này. Chẳng xem những khổ cực của bọn tôi ở tiền tuyến ra cái mẹ gì cả.”

Những kẻ ngồi mát ăn bát vàng trong bức tường phạm sai lầm, còn anh lại phải gánh chịu bao vất vả. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng làm tiếng thở dài của viên chỉ huy ấy trở nên nặng nề.

------

Trên một chiếc xe rơ móoc trong đoàn, ở khoang hàng là một chiếc xe cắm trại chuyên dụng cho vùng đất hoang. Đây là xe của Carol và Akira đang ở bên trong đó.

“Không bị phát hiện nhỉ.... Hay là họ biết rồi nhưng đành bỏ qua?”

Akira nói với vẻ khó xử. Carol mỉm cười đáp.

“Dù thế nào thì cũng có sao đâu? Kể cả thông tin đã bị rò rỉ và họ có biết rồi đi chăng nữa thì việc này cũng xác nhận rằng Thành phố không thể động vào chúng ta.”

Nghe vậy, Akira cũng thả lỏng nét mặt.

“...Ừ, đúng vậy.”

Thay vì lo lắng thừa thãi, tốt hơn nên nghĩ rằng mọi chuyện đã suôn sẻ. Nghĩ vậy, Akira xua tan căng thẳng từ cuộc chạm mặt với Thành phố.

Bị treo thưởng và đối mặt với việc Thành phố cử cả đơn vị mang theo vũ khí hình người để truy đuổi thì Akira cần một nơi ẩn náu an toàn.

Vậy cậu nên ẩn náu ở đâu? Nếu là bên ngoài vùng đất hoang rộng lớn thì việc Thành phố lục soát từng ngõ ngách cũng sẽ có giới hạn nên họ sẽ không dễ dàng gì bị tìm ra. Trong lúc mọi người đang bàn bạc chuyện này thì Kibayashi đã đưa ra một đề xuất khiến tất cả bất ngờ, đó là ẩn náu ở căn cứ của Dragon River.

Đúng là ở hoang mạc thì khó bị phát hiện, nhưng không phải là tuyệt đối. Trong quá trình tìm kiếm đạn dược hay lương thực thì có thể cậu sẽ bị lần theo dấu vết. Và chỉ cần xác định được vị trí khái quát trong một khu vực nào đó thôi thì Thành phố sẽ điều động một lực lượng lớn tới, hòng ép Akira vào tình thế bất lợi và buộc cậu phải giao chiến.

Tuy nhiên, một khi Akira trú ẩn trong cứ điểm của Dragon River, thì kể cả Thành phố có nắm được vị trí của cậu thì họ cũng khó có thể hành động tùy tiện. Hơn nữa, Tatsukawa còn coi Akira như đàn em, còn Melshia thì đang sôi máu với cách hành xử của Thành phố. Kibayashi nghĩ rằng nếu đàm phán khéo léo thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Mục tiêu của Akira không chỉ là trốn tránh sự truy đuổi của Thành phố, mà còn là đánh bại kẻ mạo danh cậu. Nếu chỉ nghĩ đến việc không để bị phát hiện và chạy trốn quá xa thì cậu sẽ không thể hành động. Để nắm bắt cơ hội tiến vào Khu vực sâu thứ hai, hoặc thậm chí là Khu vực sâu thứ ba thì Akira cần ở gần tàn tích Kuzusuhara.

Hơn nữa, để Inabe và Kibayashi hỗ trợ Akira hiệu quả, cậu cũng nên ẩn náu gần Thành phố. Với mục tiêu đánh bại kẻ giả mạo đang kiểm soát Kaiju, họ cần cung cấp cho Akira những trang bị mạnh mẽ. Nhưng nếu cậu ở quá xa thì việc vận chuyển sẽ trở nên khó khăn, dễ bị Thành phố phát hiện và lùng ra dấu vết.

Akira cũng thấy như vậy là hợp lý khi nghe Kibayashi giải thích. Tuy nhiên, kế hoạch này vốn dĩ phải có sự đồng ý của Dragon River. Vì thế nên trước hết Kibayashi sẽ đi thương lượng thử để xem phương án đó có khả thi hay không.

Che giấu một kẻ bị truy nã không phải là chuyện nhỏ và Akira nghĩ rằng việc đàm phán sẽ phải mất ít nhất vài ngày. Nhưng bất ngờ thay, Kibayashi đã hoàn tất thương lượng ngay trong ngày hôm đó. Một đoàn xe được cử đến đón Akira và đội của cậu ngay lập tức rồi chở cả xe cắm trại của Carol đến cứ điểm của Dragon River.

Cứ điểm mà Dragon Rive xây dựng để chinh phục khu vực sâu bên trong tàn tích Kuzusuhara được bố trí quanh những chiếc xe chuyên dụng khổng lồ dành cho vùng đất hoang. Những chiếc xe này được trang bị cơ sở vật chất cho phép bảo dưỡng cùng lúc nhiều vũ khí hình người và sở hữu sự cơ động lớn đến mức có thể nghiền nát cả đống gạch đá cản đường để tiến về phía trước.

Tất nhiên là việc vận hành chúng đòi hỏi một chi phí khổng lồ tới nỗi có thể khiến bất kỳ Thợ săn bình thường nào cũng phải há hốc mồm. Đó chính là sức mạnh của một đội Thợ săn hàng đầu, nơi quy tụ vô số Thợ săn hạng cao có thể kiếm về số tiền khủng khiếp ấy.

Khi đoàn xe chở Akira tới gần căn cứ, Togami khẽ nhắc Akira.

“Akira. Chắc tới lúc rồi đấy.”

“Ừ, phải rồi.”

Akira kích hoạt tính năng nguỵ trang của bộ đồ gia cường và biến mất khỏi tầm mắt Togami. Nhìn vào bên trong xe của Carol lúc này về mặt thị giác thì chỉ còn lại hai người là cô và Togami. Còn Shiro và những người khác đã tách ra hành động riêng từ trước khi họ lên xe.

Cả đoàn dừng lại ở căn cứ. Carol lái xe của mình ra khỏi khoang hàng rồi đi theo chỉ dẫn của Dragon River để di chuyển vào bên trong. Ở đó, Melshia đã chờ sẵn cùng Tatsukawa và Kibayashi.

Melshia bước vào xe cắm trại của Carol với Tatsukawa. Cô đảo mắt một vòng rồi nói với gióng đầy ẩn ý.

“Chào mừng. Akira... không có ở đây nhỉ?”

Carol và Togami khẽ chỉ về chỗ Akira đang nguỵ trang. Carol mỉm cười đáp, còn Togami thì căng thẳng trả lời.

“Vâng, không có ạ.”

“Ừ, không có đâu.”

Tất nhiên Melshia biết Akira đang ở đó dưới dạng nguỵ trang. Việc hỏi “Akira không có ở đây” là để xác nhận rằng đôi bên đều đang hiểu rõ tình hình.

“Vậy thì chào mừng đến với Dragon River. Hôm nay mới là ngày đầu thôi nên cứ xem nhau là khách nhé. Làm việc thì để mai hẵng tính. Giờ thì mọi người nghỉ ngơi cho thoái mái đi.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Dạ vâng, cảm ơn ạ.”

Tatsukawa hướng ánh mắt về phía Akira. Dù không thấy cậu nhưng anh vẫn cười nhẹ.

“Ở đây thì đám Thành phố không dám động tới đâu. Cứ yên tâm mà nghỉ ngơi nhé.”

Trước khi Akira kịp đáp lại, Melshia đã chen ngang với giọng đùa cợt.

“Này, anh đừng có tự dưng nói chuyện với không khí chứ. Nghe rợn hết cả người.”

Tatsukawa liền cười hùa theo.

“Ây dà, chắc do anh mệt quá rồi đấy em. Thôi, tôi về nghỉ sớm đây. Gặp lại sau nhé.”

Đối với Dragon River thì Akira không có ở đây. Họ đã cho đội của cậu thấy rõ lập trường ấy. Tatsukawa và Melshia rời đi.

Chỉ còn lại Kibayashi và ông mỉm cười khoái chí. Kibayashi vẫn nhìn thấy Akira, nói đúng hơn thì ông đã dùng tầm nhìn mở rộng để hiển thị hình ảnh của Akira ở đúng vị trí đó, dù cho mắt thường không thể thấy được qua lớp nguỵ trang.

“Akira, giờ cậu nói chuyện thoải mái được rồi. Nhưng đừng tắt nguỵ trang đấy nhé?”

“Ở trong xe cũng phải bật sao?”

Akira hơi cau mày, mặt lộ rõ vẻ phiền phức. Kibayashi chỉ ra ngoài cửa sổ và nói.

“Nếu là nơi không nhìn thấy được từ ngoài vào thì không sao. Nhưng nếu cứ phải liên tục đổi chế độ nguỵ trang như vậy thì cũng có khả năng lúc cậu ra ngoài lại quên kích hoạt, nên nhìn chung cứ bật nguỵ trang luôn thì hơn. Ở trong xe mà cứ để cửa sổ tối mãi lại khiến người ta nghĩ có ai đang ẩn nấp bên trong rồi nảy sinh nghi ngờ.”

“Cũng đúng nhỉ.”

“Tôi không bảo cậu phải bật cả lúc tắm, nhưng vẫn nên cẩn thận để không bị bên ngoài nhìn thấy.”

“Tôi hiểu rồi.”

Akira cũng không hề có ý định tắm mà vẫn mặc độ gia cường nên chỉ khẽ gật đầu đồng ý.

Kibayashi bật cười đầy thích thú rồi nói.

“Vậy giờ hãy nói qua một chút về tình hình hiện tại đã. Đặc biệt là cậu đấy Akira, dỏng tai lên mà nghe cho kỹ giúp tôi nhé? Tuy khá hơn trước rồi nhưng cậu vẫn còn hổng nhiều kiến thức phổ thông lắm.”

“Tôi biết mà.”

Bị Kibayashi nhắc nhở, Akira chỉ cười gượng mà chẳng phản bác lại được gì.

Cũng đã một thời gian dài trôi qua kể từ khi Akira chạy trốn khỏi con hẻm khu ổ chuột. Giờ cậu không còn là thằng nhãi chẳng biết gì nữa. Akira đã học hỏi và tích luỹ được rất nhiều kiến thức lẫn thường thức.

Tuy nhiên, việc có thể hành động theo thường thức hay không lại là chuyện khác. Nếu Akira làm được như vậy thì đã chẳng có chuyện cậu trở thành Thợ hạng 70 hay bị treo thưởng như bây giờ. Trên hết, nếu là người biết tính toán trước sau thì bình thường chẳng ai nghĩ đến việc giết một kẻ có khả năng điều khiển Kaiju. Bản thân Akira cũng ý thức được điều ấy và cậu hiểu rằng Kibayashi chỉ đang nhắc nhở cậu đừng tự tiện hành động theo những phán đoán bất thường của bản thân như trước nữa.

Carol và Togami cũng cười nhẹ đồng tình với Kibayashi. Bằng một cách nào đó, sự tồn tại còn bất thường hơn cả Akira cũng đang cười. Đó là Alpha.

[Đúng thế đấy Akira. Cậu đừng có tự ý hành động một mình nữa nhé?]

[Tôi biết rồi. Tôi đã nói là sẽ hợp tác với họ mà. Tôi cũng nhờ cô nữa đấy Alpha.]

[Ừ. Cứ giao cho tôi.]

Ánh mắt Akira phản chiếu sự tin tưởng vào đối phương. Cậu và Alpha cùng cười với nhau.

Akira đã trở thành kẻ bị treo thưởng và bị Thành phố Kugamayama truy lùng. Nhưng việc bị treo thưởng và bị Thành phố truy lùng lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bản chất của hệ thống treo thưởng chỉ là một dạng yêu cầu đơn giản và không cần thủ tục tiếp nhận. Vì đối tượng thường là quái vật nên có nhiều người lầm tưởng rằng yêu cầu này đồng nghĩa với việc “phải tiêu diệt mục tiêu”. Nhưng trên thực tế, treo thưởng vẫn có thể là yêu cầu bắt sống hoặc cho phép sống chết tuỳ tình huống. Ngoài ra, việc bị treo thưởng không đồng nghĩa với việc bị tước đoạt quyền lợi hay áp đặt hạn chế nào cả. Trở thành mục tiêu treo thưởng cũng không có nghĩa là kẻ khác được cấp quyền giết họ.

Giả sử một Thợ săn giết một kẻ bị treo thưởng với điều kiện “sống chết không quan trọng” trong phạm vi bức tưởng chẳng hạn, thì tiền thưởng khi ấy vẫn sẽ được trả, nhưng hành vi giết người sẽ bị coi là phạm tội. Thậm chí, giết người vì tiền còn có thể bị xử lý nặng hơn do gây tổn hại nghiêm trọng đến trật tự trị an. Kể cả khi việc đó xảy ra bên ngoài bức tường, nhưng nếu là khu vực được các công ty an ninh tư nhân quản lý thì họ cũng sẽ bị áp dụng chế tài tương tự.

Điều này không hề thay đổi kể cả khi bên ra yêu cầu treo thưởng là Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất. Việc bị xoá tên khỏi danh sách Thợ săn hay bị đóng băng tài khoản ở Văn phòng Thợ săn cũng là do bị tổ chức ấy xem là kẻ thù chứ không phải vì hắn là kẻ bị treo thưởng.

Nói cách khác, với thường thức của Thợ săn thì tình trạng hiện tại của Akira chỉ đơn thuần là một người đang có mâu thuẫn với Thành phố Kugamayama lớn đến mức bị treo thưởng 500 triệu Aurum. Với một Thợ săn hạng cao có khả năng đe doạ cả Thành phố thì chuyện này cũng không phải điều gì quá to tát.

Chính vì thế nên Kibayashi đã nhận định rằng Tatsukawa và Melshia sẽ không từ chối việc che giấu Akira một thời gian. Trên thực tế thì Melshia – người quản lý “thực sự” của Dragon River đã chấp nhận yêu cầu của Kibayashi.

Tuy nhiên, Dragon River sẽ không công khai việc che giấu Akira mà họ chỉ bí mật bảo vệ cậu. Điều này là để duy trì mối quan hệ ở mức tối thiểu với Thành phố Kugamayama. Việc Thành phố từng buột miệng nghi ngờ Dragon River đã khiến Melshia giữ thái độ rất cứng rắn. Nhưng dĩ nhiên là không tới mức cô sẽ tuyên chiến toàn diện với họ.

Tuy nhiên, nếu lúc này công khai rằng bên họ đang che giấu Akira, rằng họ không có ý định giao nộp cậu thì kể cả đó có là Dragon River, với tư cách là một Tập đoàn quản trị, Thành phố buộc phải ra tay và chuẩn bị cho xung đột toàn diện.

Đấy là điều Melshia không mong muốn. Để giữ vị thế “nếu mở mồm xin lỗi thì tôi sẽ tha thứ” với Thành phố, cô cần phải duy trì tình trạng mà Thành phố có thể giả vờ không biết Dragon River đang che giấu Akira. Đây là điều kiện tối thiểu để chấp nhận yêu cầu. Melshia đã nói với Kibayashi và họ đã thương lượng để tìm cách đáp ứng điều kiện này.

Kết quả là đôi bên quyết định công khai rằng Dragon River đã chiêu mộ Carol. Vì một số lý do cần người hộ vệ nên Carol đã thuê Akira từ trước. Nhưng bởi đã mất vệ sĩ nên Dragon River – tổ chức muốn có thông tin về tàn tích mà Carol đang nắm giữ, đã lợi dụng cơ hội này để tiếp cận cô.

Nếu suy nghĩ bình thường thì việc thuê Dragon River làm vệ sĩ rõ ràng là vượt quá khả năng chi trả của Carol. Tuy nhiên, để bù đắp cho phần thù lao thiếu hụt thì ngoài giá trị thông về tàn tích, Carol cũng sẽ trực tiếp tham gia chiến đấu thay vì chỉ được bảo vệ một cách thụ động trong thời gian hợp đồng.

Về phần Togami, cậu đi chung với Carol với lý do bên ngoài là để cùng cô làm việc, qua đó trả nợ cho khoản chi phí mà Tatsukawa đã bảo vệ cậu trong đường hầm ngầm và Khu vực sâu thứ ba của tàn tích Kuzusuhara. Nhưng thực ra Togami đi cùng là để hỗ trợ Akira. Thứ nhất, nếu ai đó vô tình nhìn thấy Akira thì họ có thể lấy lý do rằng đấy chỉ là Togami, từ đó giúp che mắt người ngoài. Thứ hai, khi Kibayashi hay Inabe cung cấp trang bị hạng năng cho Akira thì họ có thể lấy cớ là đưa cho Togami chứ không phải Akira.

Ngoài ra còn một lý do chính thức nữa cho việc nhận hỗ trợ trang bị là họ dựng lên câu chuyện rằng Togami đang cuốn vào một yêu cầu liều lĩnh – thứ vốn là thói quen xấu của Kibayashi.

Thêm vào đó, Inabe cũng thông qua Drankam để gửi yêu cầu cho Togami. Vì đây là một yêu cầu có tính bảo mật cao và không thể tiết lộ nội dung cho người ngoài nên phía Drankam hoàn toàn không hay biết gì về tình hình thực sự. Tuy vậy, việc cung cấp trang bị mạnh cho Akira qua Togami vẫn là một phương án hợp lý.

Nhờ những điều trên mà Akira có thể ẩn náu tại căn cứ của Dragon River, thoát khỏi sự truy đuổi từ Thành phố, đồng thời vẫn ở gần khu vực sâu hơn bên trong tàn tích – nơi kẻ giả mạo cậu có thể đang xuất hiện ở đó và chờ đợi Kibayashi cung cấp trang bị trong lúc âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ.

Kibayashi đã chuẩn bị tất cả chúng chỉ trong chưa đầy nửa ngày. Kinh ngạc trước năng lực của Kibayashi, Akira hỏi một câu quan trọng.

“Thế trang thiết bị mà ông định đưa cho tôi là gì, bao giờ thì tôi nhận được chúng?”

“Chịu. Giờ tôi mới bắt đầu xắn tay áo. Nhưng đừng lo. Cứ để tôi cân!”

Nghe câu trả lời đầy tự tin ấy, Akira nở một nụ cười ngạo nghễ hiếm hoi.

“Ừ. Tôi giao cho ông cả. Nhưng nếu muốn thoả thích tận hưởng cuộc vui thì nhớ phải chuẩn bị đồ cho ra hồn đấy nhé?”

Trong trận chiến với Kaiju cách đây không lâu, cậu hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng mà chỉ còn biết cong đít chạy. Một cuộc chiến như vậy không thể gọi là đặt cược được.

Lần tới Akira phải lật ngược tình thế.

Dù có phi lý, liều lĩnh hay điên rồ tới đâu thì chúng không phải bất khả thi. Kể cả cơ hội có thấp đến cùng cực thì vẫn phải đạt đến một mức nào đấy đủ để gọi là “đặt cược”. Kibayashi sẽ mang tới cho cậu cơ hội ấy, để ông có thể mua vui cho chính mình.

Kibayashi không phải người thích nhìn kẻ yếu vùng vẩy trước đối thủ không thể thắng. Ông thích quan sát một kẻ mà dù biết gần như không có cơ hội, nhưng vẫn liều mình chống trả đến cùng để nắm lấy tia hy vọng mong manh. Akira thừa hiểu thói quen xấu ấy của Kibayashi.

Kibayashi đáp lại Akira bằng một nụ cười cũng thách thức không kém.

“Ừ. Tôi biết mà.”

Akira lúc này trông có vẻ hơi thích thú, còn Kibayashi thì rõ ràng đang rất phấn khích.

Dù đã tự nguyện đề nghị hợp tác với Akira, nhưng khi chứng kiến cuộc nói chuyện giữa hai người họ, Carol và Togami hơi nhăn mặt với vẻ cứng đờ. Vì dường như họ cảm nhận rằng bản thân mình rồi cũng sẽ bị cuốn vào những chuyện không tưởng sắp tới.

Chỉ có Alpha là vẫn như mọi khi. Cô mỉm cười bình thản bên cạnh Akira, nét mặt chẳng hề thay đổi.

------

Bên trong phòng tắm của xe cắm trại, Akira ngâm mình trong bồn nước nóng và thở dài một hơi. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn. Vì sự mệt mỏi tinh thần trước hàng đống biến cố ấy mà Akira chẳng còn đủ sức để nở một nụ cười nữa, dù cho cậu đang ở trong phòng tắm sang trọng đến khó tin dành cho một chiếc xe.

[Xảy ra nhiều chuyện thật nhỉ....]

Dù cho thực tế chỉ toàn những chuyện không thể chỉ gói gọn trong câu “nhiều chuyện”, nhưng với mức độ tỉnh táo hiện tại của Akira thì cậu chỉ có thể gom chúng lại trong một cụm từ đơn giản như vậy.

Đang “tắm” cùng cậu, Alpha cười mỉm.

[Đúng ha. Nhiều chuyện thật đấy.]

Bồn tắm không đủ rộng để hai người cùng vào, nhưng vốn chỉ hiện diện trong tầm nhìn mở rộng của Akira, Alpha không hề bị ràng buộc bởi giới hạn vật lý ấy. Trong tầm mắt Akira, cả phòng tắm lẫn bồn nước đều được mở rộng và cả hai đang cùng ngâm mình trong đó.

Akira hơi giãn nét mặt.

[...Cũng đúng.]

Chuyện nguy hiểm không phải bây giờ mới có. Từ trước đến nay mình cũng đã vượt qua nhiều lần rồi. Lần này chắc cũng không sao đâu.

Tuy Kaiju có xuất hiện thật đấy, nhưng nếu nói về sự chênh lệch chiến lực giữa cậu và kẻ địch thì cũng không đặc biệt hơn là bao. Một thằng nhóc khu ổ chuột chỉ mang mỗi khẩu súng lục mà vẫn hạ được một con Chó cơ khí khổng lồ. Lần này cũng chẳng khác khi ấy. Akira tự nhủ như vậy để suy nghĩ tích cực hơn.

Rồi cậu chợt nghĩ ra điều gì đó.

[Này Alpha, nếu Kibayashi kiếm được trang bị gì đấy thật sự mạnh, mạnh đến mức đủ để tôi đánh bại con Kaiju kia thì việc chinh phục tàn tích theo yêu cầu của cô... liệu tôi có thể đi theo đường khó không?]

Hiện tại với thực lực của Akira thì cậu chỉ có thể xem là “có khả năng” nếu như chọn con đường dễ nhất. Alpha trước đây đã nói như vậy.

Nếu thế thì khi có đủ sức mạnh để đánh bại con Kaiju đấy thì sao? Chắc chắn lúc ấy cậu cũng có thể vượt qua con đường khó hơn.

Akira nghĩ vậy và buột miệng hỏi.

Alpha mỉm cười đáp lại.

[Ừ. Tuyến đường hơi khó một chút thì chắc ta vẫn xoay sở được.]

[...Thế nếu là đường khó nhất thì sao?]

[Ngỏm là cái chắc.]

[V-Vậy à.]

Mạnh tới mức đấy mà vẫn không được sao? Akira thoáng nao núng khi nghĩ vậy. Sau đó cậu định tâm lại, khẽ gật đầu như đang tự nhủ với chính mình và nói.

[...Tôi hiểu rồi. Cứ chọn đường dễ nhất mà cố vậy.]

[Ừ. Cố lên nhé.]

Xét theo một góc độ nào đó thì hiện tại Akira đang ưu tiên cảm xúc cá nhân là giết kẻ giả mạo mình và trì hoãn yêu cầu của Alpha. Nhưng bản thân cô cũng đã bảo lưu lại yêu cầu ấy vì cho rằng cậu chưa đủ thực lực, chứ nó không liên quan gì đến chuyện cá nhân của Akira.

Dù vậy cũng không phải là cậu hoàn toàn làm lơ việc bản thân đang ưu tiên chuyện riêng. Nhưng khi nghe được rằng ngay cả sức mạnh có thể đánh bại Kaiju vẫn chưa đủ thì cậu lập tức thay đổi cách nghĩ. Akira nhận ra với trình độ hiện tại, việc cô bảo lưu yêu cầu đó là điều dễ hiểu. Cậu quyết định sẽ tận dụng cơ hội này để trở nên mạnh mẽ hơn và không còn bận tâm đến những điều vô ích nữa.

Sau đó Akira cùng Alpha chậm rãi tận hưởng việc tắm rửa.

------

Mặt trời đã lặn. Sau khi tắm xong, Akira mặc bộ đồ gia cường, ra khỏi phòng thay đồ và định đi ngủ sớm. Lúc đó Carol gọi cậu.

“Cậu xong rồi à? Vậy tới lượt tôi nhé.”

“...Ừ.”

Akira hơi khựng lại trước khi trả lời. Không phải vì cậu ngạc nhiên khi thấy Carol đang khoả thân, cũng không phải vì cậu bị mê hoặc bởi cơ thể quyến rũ của cô, mà là do Akira đang quá ngán ngẩm. Cậu toan nói gì đấy nhưng rồi lại nghĩ rằng làm vậy cũng chẳng ích gì nên câu trả lời kia mới bị trễ mất một nhịp.

Dù đứng trước cơ thể trị giá “1 đêm 10 tỷ Aurum” thì thái độ của Akira vẫn chẳng mảy may thay đổi. Nhưng Carol vẫn trông khá vui vẻ khi lướt ngang qua Akira rồi đi vào phòng thay đồ.

Akira cảm thấy Carol có gì đó hơi lạ, nhưng rồi cậu nhanh chóng tìm ra lý do. Togami – người đang hơi đỏ mặt khi cố gắng cau mày để che giấu điều đó.

Carol đã từng kiềm chế sự bất mãn vì Akira không hề động lòng trước cô. Khi ấy cô tự nhủ rằng đó là vì Akira là một “ngoại lệ”. Nhưng gần đây lại có thêm một “ngoại lệ” khác, một người không hề tỏ ra hứng thú với cơ thể cô. Đó là Shiro. Tất nhiên Shiro là đặc vụ của Sakashita Heavy Industries nên việc cậu có khả năng kháng lại những cám dỗ như vậy âu cũng là điều dễ hiểu. Nhưng kể cả vậy thì việc Shiro hoàn toàn không phản ứng dù chỉ một chút vẫn khiến Carol phải bận tâm.

Mặc cho đang mặc bộ đồ gia cường mang thiết kế sắc sảo kiểu Cựu thế giới thì cơ thể đầy quyến rũ của cô vẫn bị Shiro phớt lờ tới mức khiến Carol cảm thấy bất an.

Chẳng lẽ cơ thể mình không hấp dẫn với những người trẻ tuổi? Phải chăng Akira cũng chẳng phải ngoại lệ gì đặc biệt? Mà đơn giản chỉ là vì cô không có sức hút?

Nếu chỉ có Akira thì còn đỡ, nhưng khi xuất hiện thêm người thứ hai thì Carol thật sự cảm thấy lo lắng. Và Togami bị kéo vào để kiểm chứng điều đó.

Carol đã từng quyến rũ Togami một lần trong quá khứ, và phản ứng của cậu khi đó khiến cô nghĩ rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng chỉ thế thôi thì vẫn chưa đủ để xua tan nỗi lo trong cô. Carol đã “kiểm tra” kỹ lưỡng tới nỗi gần như muốn trút hết mọi bức bối trước sự vô cảm của Akira và Shiro.

Phản ứng của Togami đã khiến Carol hoàn toàn hài lòng. Cô tự tin khẳng định với bản thân rằng vấn đề không phải nằm ở cô, mà chỉ đơn giản là bởi Akira và Shiro có gì đó “khác người” mà thôi.

Akira để ý thấy Togami đang nhìn mình với ánh mắt như muốn nói gì đó.

“Gì vậy?”

“...Không, chỉ là... Akira, cậu đang làm vệ sĩ cho Carol đúng không? Dạo này cậu lúc nào cũng ở cùng cô ta à?”

“Ừ.”

“Cậu còn tắm chung luôn rồi đúng không?”

“Là cô ta tự ý vào.”

“...Cậu quả thực có chút khác người đấy.”

“Chắc vậy. Tôi cũng không phủ nhận.”

Akira chỉ gượng cười đáp lại rồi đi thẳng về phía giường của mình.

Togami vẫn còn đỏ mặt và thở hắt ra một hơi. Cậu biết rằng đã có không ít kẻ vì “sa đà” vào Carol mà tiêu tan sự nghiệp. Cậu từng nghe kể về một gã tên Babarod vì mê muội Carol mà đã bán cả thông tin mật của đội mình.

Nói cách khác, Carol có sức hấp dẫn khủng khiếp tới nhường ấy. Dù có bị hét giá 10 tỷ Aurum cho một đêm đi nữa thì vẫn khó lòng mà cưỡng nổi.

Ấy vậy mà Akira chẳng hề để tâm tới cô.

“Nếu vậy thì mình cũng có thể làm được....”

Togami tự nhủ như muốn khẳng định lại quyết tâm. Nhưng thật ra cậu chẳng có chút tự tin nào cả.

Đêm ấy, trong khi Akira và Carol đã ngủ say, Togami thì vẫn cứ trằn trọc mà chẳng thể chợp mắt.

_*_*_*_

Shiro đang liên lạc với Sugadome từ nơi ẩn náu của mình. Sau khi nghe báo cáo xong, Sugadome nhìn thẳng vào hình ảnh lập thể của Shiro với ánh mắt có phần sắc lạnh.

“Chuyện đó thật tới đâu?”

“Tôi nói dối ông làm gì chứ.”

Shiro phàn nàn, nhưng Sugadome vẫn giữ thái độ lạnh lùng và tiếp tục nói.

“Ta không bảo là cậu nói dối. Ta cũng không nghĩ cậu lại đần độn tới mức báo cáo sai sự thật cho ta.”

Lời đó cũng mang hàm ý rằng nếu Shiro thực sự dám báo cáo sai thì cậu sẽ phải đối mặt với kết cục bi tham khi trở thành kẻ thù của Sakashita Heavy Industries. Đây không phải lời đe doạ mà là điều chắc chắn sẽ xảy ra. Shiro hiểu rõ ẩn ý đó và thấy hơi căng thẳng.

“Chỉ là báo cáo của cậu mang tính chủ quan khá cao. Mà cảm nhận chủ quan thì vốn dĩ rất mơ hồ. Cậu nói rằng mình đã phát hiện một người được nhân cách quản lý Tsubaki bày tỏ thiện cảm. Nếu đàm phán tốt với người đó thì có thể thiết lập kênh đàm phán với Tsubaki. Hiện giờ cậu đang thương lượng với người đấy. Đây là một báo cáo tuyệt vời, nhưng mức độ thiện cảm mà Tsubaki dành cho người đó sẽ ảnh hưởng đến khả năng thực tế của việc tạo kênh đàm phán. Ta không thể mặc nhiên gật đầu và tin hoàn toàn vào nhận định chủ quan ấy của cậu. Ý ta là vậy.”

Thứ bị nghi ngờ không phải là tính xác thực mà là mức độ. Hiểu được điều ấy, Shiro bất giác thở phào nhẹ nhõm. Sugadome không bỏ qua phản ứng này, nhưng ông cũng không chỉ trích mà tiếp lời.

“Vậy tình hình thế nào? Chỉ cần lôi kéo được người đó thì có đảm bảo việc thiết lập kênh đàm phán với Tsubaki sẽ chắc chắc thành công không?”

“...Tôi không dám nói là chắc chắn, nhưng khả năng rất cao. Ít nhất nếu đem so với lần đàm phàn trước khi mà toàn bộ đội hộ tống bị tiêu diệt rồi mấy ông mang được mỗi cái đầu về thì lần này chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”

“Ra vậy. Thế tên của người đó là gì?”

Sugadome hỏi đầy tự nhiên, nhưng Shiro nghiêm túc đáp lại.

“Ông nghĩ tôi sẽ nói sao? Chỉ cần tiết lộ cái tên là các ông sẽ lập tức điều tra được người đó là ai, rồi tiến hành tạo kênh đàm phán với Tsubaki mà không cần đến tôi. Đây là thành quả của tôi đấy. Ông nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn để các ông cướp mất sao?”

“Ta chỉ hơi tò mò về người được nhân cách quản lý hệ thống trị ưu ái đến vậy thôi.”

“Nhưng ông cũng đâu phủ nhận bản thân có ý định chiếm lấy công lao đó đâu, đúng chứ? Nếu vậy thì muốn nói gì chẳng được. Thế này nhé, nếu ông công nhận thông tin về người đó là một thành quả đủ lớn thì tôi sẽ nói.”

Việc phát hiện ra một người được nhân cách quản lý ưu ái đã là một thông tin rất giá trị. Nhưng nó chưa đủ để Sakashita Heavy Industries bỏ qua việc Shiro đào tẩu hay trao cho cậu sự tự do dài hạn. Shiro biết rõ điều đó khi nói vậy.

Sugadome cũng chung nhận thức ấy và đáp lại.

“Chỉ vậy thôi thì chưa đủ để công nhận là thành quả.”

“Thấy chưa? Vậy nên cứ để tôi tiếp tục xử lý vụ này. Giờ mọi thứ đang tiến triển tốt. Nếu tôi thất bại hoặc thấy không thể tiếp tục nữa thì tôi sẽ giao thông tin về người đó cho ông. Cứ ngồi im chờ tới lượt đi.”

Shiro nhấn mạnh rằng mình có quyền ưu tiên, nhưng cũng không có ý định giữ kín thông tin này mãi mãi. Cậu còn bổ sung thêm lợi ích của việc để bản thân tiếp tục đứng ra đàm phán.

“Nhưng nếu tôi đã không làm được thì bên ông cũng chẳng khá hơn đâu. Vì chỉ cần nhắc tới cái tên Sakashita để yêu cầu hợp tác thôi cũng đủ bị xem là đe doạ rồi. Mà làm vậy thì khác nào ông đang đe doạ bạn của Tsubaki đâu. Nếu có thể khiến cô ta ngồi vào bàn đàm phán một lần nữa thì có khi ông còn chẳng giữ được cái đầu đâu.”

“Cậu cũng là người của Sakashita đấy thôi?”

“Thì tôi đang đào tẩu mà, ông quên rồi hả?”

Cuộc trò chuyện tạm dừng ở đây. Sugadome nhìn chằm chằm vào Shiro. Shiro cười thoải mái, cố hết sức che giấu sự căng thẳng của mình.

Và Sugadome nói.

“Được thôi. Việc đàm phán với người đó, ta sẽ để cậu tiếp tục.”

“Phải thế chứ. Cứ yên tâm giao cho tôi.”

Shiro nuốt ực cả tiếng thở phào nhẹ nhõm và tự tin đáp lại. Giữ giọng điệu nhẹ nhàng, cậu tiếp lời.

“Mà tiện đây ông có thể cho tạm dừng việc truy lùng tôi không? Nó đang cản trở việc đàm phán đấy.”

“Không.”

“Ể~”

“Nếu không muốn thì mau chóng tạo ra thành quả đi.”

“Rồi rồi, tôi biết rồi. Thế nhé.”

Shiro buông một câu đầy bất mãn rồi ngắt liên lạc với Sugadome.

Ngay khi kết thúc cuộc gọi, Shiro thở dài một hơi. Cởi lớp mặt nạ diễn kịch ban nãy, cậu để lộ vẻ nghiêm trọng.

(...Chắc chưa bị lộ đâu nhỉ.)

Đó chỉ là lời tự nhủ để trấn an bản thân.

Cậu không mắc sai lầm nào. Cậu cũng không để lộ bất kỳ manh mối gì để bị vạch trần. Nhưng bởi đối phương là Sugadome, một người không thể xem thường nên cảm giác bất an của Shiro vẫn còn đấy.

Lúc đó, Olivia mang đến cho cậu một tách cà phê. Tách trắng đặt trên chiếc đĩa cùng màu toả ra một mùi hương dễ chịu.

“Cảm ơn cô.”

Shiro nói lời cảm ơn, cẩn thận nhận lấy tách cà phê và nhấp một ngụm nhỏ. Khi đã bình tĩnh lại thì cậu khẽ thở ra.

“...Chắc là ổn thôi.”

Dù có chút sơ suất trong cuộc trao đổi với Sugadome đi chăng nữa thì cậu cũng đã tự chấm cho bản thân điểm tối đa. Nếu vậy thì giờ lo lắng cũng vô ích. Hiện tại, điều quan trọng hơn là tìm cách tạo một khoản “nợ” với Akira. Shiro liền thay đổi suy nghĩ.

------

Trong khi đó tại văn phòng của mình, Sugadome đang cau mày đầy khó hiểu.

“...Không ngờ Shiro lại chọn chỗ đó làm điểm đến, chẳng lẽ suy đoán của mình sai rồi ư?”

Có thể phán đoán ban đầu đã sai, hoặc cũng có thể do tình huống bất ngờ đã khiến Shiro phải thay đổi kế hoạch.

Dựa trên toàn bộ thông tin hiện có, Sugadome bắt đầu xem xét lại tình hình. 

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Dòng 45. Sai Duck ơi
Kibayashi giải thích chứ nhỉ.
"Tsubaki giải thích" sai tên chắc luôn
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đúng là sai tên đấy bác, đã sửa xong :D Cảm ơn bác đã góp ý :3
Xem thêm
Cảm ơn anh Duck 👍 🦆
Xem thêm
Đón chap mới của sếp hơi trễ r :<


Btw, đoạn 44: lỗi type "nấu" nha sếp
Với e nghĩ khúc này akira ở thế bị động nên dịch là "cậu cũng cần/phải ẩn náu...." thì ok hơn :3
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Bác góp ý chuẩn rồi, t đã sửa lại nhé :D
Xem thêm
Sudagome: ovtk🤔
Shiro: 😏
Xem thêm
Thớt năng suất quá đu yêu thớt nhìu 🔢😍
Xem thêm
tks trans
Xem thêm
Dòng 161, sai Duck ơi
Cậu đang làm vệ sĩ cho Akira

Chỗ này là Carol chứ.
Xem thêm
nếu mình hiểu thì ngay cả ông inabe cũng không biết thì có vẻ như thành phố đang bắt đầu thay máu cấp tốc do sự gia tăng đột biến của cấp thợ săn đúng không , từ hồi tsubaki chấp nhận đến giờ bên văn phòng và hội đồng thành phố cứ lung túng mãi , như vụ một người yếu bóng vía như hikaru mà phải đi quản akira ấy , đúng kiểu hết người rồi mà kiyabashi đang bận nên nhét tạm


bởi nếu như lời inabe nói chap trước thì hội đồng thành phố hay văn phòng đều đang gặp khó khăn trong việc đáp ứng các yêu cầu giao dịch của các thợ săn , nhưng họ cũng không thẻ xuống nước do bản thân là quản lý thành phố , nên có nhiều kẻ muốn lợi dụng v ụ đồ giả này để can thiệp vào thành phố qua đố tái cơ cấu hệ thống luôn
Xem thêm
Ozu
Đoạn 161 hnhu sai tên Duck ơi. Lm vệ sĩ cho Akira
Tkssss
Xem thêm