Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Những mẩu ký ức vụn vỡ

Chương 57 : Một tuần ngọt ngào cùng Hoàng Linh

0 Bình luận - Độ dài: 1,494 từ - Cập nhật:

Từ sáng lên đồ bảnh trai lắm, quần vải đen thẳng nếp, giày chelsea boot, sơ mi đen, thắt lưng bản nhỏ. Tóc side swept vuốt ngược gọn gàng, bảnh trai tý đi đón người nổi tiếng cơ mà.

Chạy qua quốc lộ 13 rẽ Phở Lý Quốc Sư. Ăn sáng xong xuôi lên xe phóng qua cầu Bình Triệu (cây cầu cam đỏ năm rồi ghé Sài Thành còn ngoái nhìn) chạy thêm một lúc tới sân bay Tân Sơn Nhất

Không gian bên trong đông đúc nhộn nhịp. Gái Việt, gái tây, xinh có, xấu có, người ăn mặc sành điệu kẻ đơn giản không cầu kì. Đảo mắt một vòng, dừng lại ngắm nhìn vào em xinh tươi. Lúc này điên thoại reo vang.

-Tồng yêu đâu rồi!!! Em đứng ở sảnh chờ của hãng xxx.

-Tới ngay cô nương...

Đi kiếm một lúc cũng thấy Hoàng Linh từ xa. Con bé mặc một chiếc váy jean ngắn khoe đôi chân dài trắng, bên trên mặt áo rộng dài tay màu đen có dòng chữ tiếng Anh to trên ngực áo. Tóc buộc hai chỏm kiểu natra đeo thêm gọng kính trông cute kiểu gì.

Con bé tay kéo vali nhan sắc nổi bật giữa đám đông. Mấy gã trai nhìn cứ gọi là không chịu chớp mắt.

-Mẹ keep ban nãy ngắm gái thiên hạ được tý mà giờ để chúng nói nhìn thế kia. Cayyy!!!

Tôi chạy tới xách vali hộ nó tiện đứng che tầm mắt của mấy anh em trư bát giới.

-Váy ngắn thế không sợ người ta nhìn à?

-Nó là quần mà? Với cả có bảo hộ bên trong.

-Quần gì giống váy thế. Ực!!!

Tôi nhìn xuống chân nói lại không kiếm chế được.

-Cậu lại nữa rồi đó!!! Dỗi!

-Ờ! 

Ngoài sát thương chuẩn bằng sự dễ thương ngọt ngào khiến tim tôi rung rinh thì mấy câu giận dỗi của Hoàng Linh chẳng có sức nặng.

Làm gì có ai dỗi mà cười tươi thế kia. Ngắm nhìn nụ cười toả nắng như sương mai bất giác bồi hồi.

-Giờ mày muốn đi đâu trước tiên?

Vừa lên xe tôi đã quay sang hỏi con bé.

-Về nhà cậu đi. Tớ muốn biết nơi cậu sống thời gian qua trông thế nào?

-Ờ! Mày giống mẹ tao quá..

-Hihi. Thì tớ làm mẹ cậu cũng được mà.

-Thế mẹ cho con bú đi. 

-Tiểu dâm tặc....

-Haha. Ai bảo dám đòi làm mẹ tao chi..,

Xe rẽ vào đường Tô Ngọc Vân...

Mấy phút sau.

-Tới nhà tao rồi!

Hoàng Linh đưa một ngón tay lên má đứng đánh giá.

-Ở một mình mà nhà to đẹp đấy. 

-Ờ! Vào nhà đi mẹ!!!

5 phút sau.

-Ủa Gia? 

-Sao?

-Sao trong nhà không có gì hết vậy?

Tôi trố mắt ngạc nhiên:

-Ơ kìa! Cái gì mà chẳng có! Con bé này?

-Cậu nhìn căn bếp đi. Tất cả các dụng cụ nấu ăn không? Nồi niêu các thứ không? Gia vị không? Nguyên liệu nấu ăn không? 

Tôi lúc này mới ngó vào. Thật ra thì có mấy đôi đũa, một thùng mì, tủ lạnh lớn có mỗi chục trứng, ít sữa...

Ngày thường thấy cũng nhiều lắm mà ta. Nay con bé nói xong tự dưng cảm thấy gia đình mình nghèo quá xá. Cảm giác một túp lều tranh mái nhà thủng lỗ chỗ. Gió lùa qua căn bếp trống trơn là hình ảnh hiện lên trong đầu.

-Bình thường cậu ăn uống sao?

Hoàng Linh rưng rưng...

-Tao ăn ngoài ngày ba bữa. Có ăn ở nhà đâu mà có gì?

-Cậu vậy mà cũng được luôn hả? Ăn ngoài hoài sao được. Đồ ăn giờ họ chế biến theo lợi nhuận bỏ đủ thứ hoá chất.

-Chứ giờ sao má... Nhìn nè!

Tôi kéo áo lên cao khoe cơ bụng 8 múi. Múi nào múi nấy rõ ràng. Đưa tay vuốt ve. Cười khoái chí.

-Hehe thấy chưa!

-Thấy gớm...

Hoàng Linh miệng chê chứ mặt đỏ ửng mắt cứ dán vào. Bỗng dưng nó cắn môi quay đi.

-Mày quay đi nuốt nước bọt hả? Haha

-Cậu nói gì á. Đồ tiểu dâm tặc..

Con bé mặt còn đỏ hơn, bộ dạng sắp xù lông ra cắn tôi.

-Ơ! Tao nói đùa thế mà thật à? Haha.

-Không!

Đã không có gì nấu ăn đành ghé phở Quỳnh. Hai đứa làm 2 phở thêm quẩy. Phở ở đây vị khá thanh hợp khẩu vị người Bắc như tôi. Hoàng Linh ăn mấy muỗng rồi ngừng. Tròn xoe mắt nhìn tôi ăn ngon lành, húp cả nước làm nó cười khúc khích.

-Mày ăn như mèo vậy Linh.

-No rồi!

-Đừng nói tao giữ dáng đấy. Con gái phải mũm mĩm một tý, ôm có da có thịt mới sướng. Gu tao đấy.

Hoàng Linh tròn xoe mắt vẻ suy nghĩ gì đó. Một lát con bé bắt chở đi siêu thị...

Mấy tiếng sau xe tôi chở cả cái Sài Gòn về nhà. Đi theo con gái mua đồ là trải nghiệm kinh khủng..

Hoàng Linh mua nhiều thứ tới mức ra thanh toán người ta tưởng vợ chồng sắp cưới đi sắm đồ cho gia đình nhỏ.

Chủ quán còn tặng voucher cặp đôi. Khen hai vợ chồng trẻ đẹp đôi làm con bé cười khúc khích. Khen thêm lúc nữa chắc ghi lại cả quyển tuyển tập thơ luôn ấy. Lúc đó chắc Hoàng Linh nó mua cả gian hàng mang về nhà. Dám vậy lắm.

Vác hết đống đồ trên nóc xe vào nhà tôi ngã vậy ra giường.

-Tao không di chuyển nổi nữa. Mày làm gì kệ mày Linh ơi. Tao đi chết đây..

-Hihi! Còn lại để kệ tớ. Cậu nghỉ tí khô mồ hôi rồi đi tắm đi. Hôi lắm rồi ấy.

Nghe nó bảo thế tôi phải bật dậy ngửi khắp người. Làm gì có? Tôi cơ địa tốt, được cái ít mồ hôi với mùi cơ thể khá thơm...( Mấy cô ny cũ bảo thế.)

Tắm rửa xong xuôi nhìn vào căn bếp...

Nhắm mắt lại, mở mắt ra, lặp lại. Ồ không phải đi lạc chỗ rồi. Sau khi Hoàng Linh trang hoàng sắm sửa tỷ thứ thì ra đây mới là căn bếp thực sự. Còn thời gian qua đó là nhà hoang..

-Ủa Linh?

-Hở?

-Mày tính ở với tao bao lâu mà sắm lắm thế? Mày về rồi có ai dùng đâu.

-Tớ sẽ giám sát cậu. Ít nhất biết cắm cơm. Hừm. Mấy món món đơn giản cậu phải làm được. Nếu không đừng trách tớ...

Con bé dí dí nắm đấm...

-Mày vào đây hai đứa đi du lịch mà? Thế nào đi?

-Chưa biết. Ở chán đây đã rồi tính..

-Ờ...mà gì đây.. LT?

Tôi tò mò nhìn cái tên nó dán ngay cửa căn bếp.

-Đánh dấu lãnh địa hả mày?

-Nhiều chuyện...

Thế là thay vì đi du lịch tận hưởng thế giới ngay lập tức giống như những gì tôi mơ mộng. Cuối cùng con bé nó vào biệt giam tôi luôn.

Sáng sớm mới 4h30 đã bị gọi dậy đi chạy bộ, rồi cả hai ghé tới phòng gym. Con bé cũng đăng ký nguyên tháng ở đó dù chẳng biết tập bao lâu.

Xong xuôi về nhà tôi đi tắm, Hoàng Linh nấu món ăn nhẹ. Tôi tắm nhanh như một cơn gió ra ngồi chờ nó vào tắm xong cả hai ăn sáng.

Hai đứa vẫn thường ngồi xem phim hoặc đi dạo đâu đó cùng nhau. Có khi nó bắt tôi dẫn đi chào hỏi mấy gia đình quen biết trong khu. Tới gần trưa con bé lại trổ tài nấu ăn cầu kỳ. Bày biện lên bàn trông cứ như nghệ nhân vậy. 

Suốt quãng thời gian ở chung Hoàng Linh nấu không trùng một món nào, con bé đúng là cẩm nang ẩm thực sống.

Tối xuống cả hai đi bộ quanh khu hẹn hò, có khi đi nhà sách Nguyễn Văn Cừ hoặc siêu thị... Hoàng Linh nó thích đi chùa lắm. Ở tới ngày thứ 4 thứ 5 gì đấy mới nhớ ra đặc sản cuối tuần đi nhà thờ nghe cha xứ giảng, giữa tháng đi chùa ngắm tượng phật nghe kinh khu tôi sống.

-Sao mãi cậu mới chịu bảo có ngôi chùa đẹp thế này ở đây.

Hoàng Linh trong bộ áo tràng xanh, trông xinh tới mức tôi mà sư thầy cũng muốn hoàn tục nhỏ giọng trách móc.

-Tại gặp mày vui quá tao quên...

Tôi mỉm cười ngửa đầu ngắm phù điêu cây bồ đề trên chính điện cao lơ đãng trả lời.

Được khoảng một tuần quản lý gọi con bé ra Hà Nội có công việc gấp. Thế là bao nhiêu mơ mộng đi Nha Trang, Nam Du ngắm Hoàng Linh trong bộ bikini nghịch cát tan thành mây khói...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận