Tập 01: Những mẩu ký ức vụn vỡ
Chương 24: Sinh nhật Dũng Khùng
0 Bình luận - Độ dài: 2,307 từ - Cập nhật:
Như Quỳnh lại nhìn tôi, câu nói tiếp theo của em khiến tôi ngẩn người.
-Tớ nhắn tin vào số đuôi 333 đó mà không có hồi ầm!
Con người chứ chẳng phải gỗ đá. Chuyện tình cảm đâu phải nói là quên ngay được. Đợt đó tôi dùng mấy số điện thoại liền cứ tháo sim này lắp sim kia nên có lẽ đã bỏ lỡ tin nhắn đó. Mà có khi cũng là điều may mắn không chừng chứ Mỹ Linh mà thấy chắc em buồn lắm. Len lén quay qua nhìn, Như Quỳnh cũng đang nhìn chằm chằm tôi. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau tôi biết dù thế nào tôi vẫn thua.
Tôi khẽ thở ra,
Thật may Như Quỳnh và tôi đều đã có người yêu. Trong lòng tự hỏi nếu cô ấy cần tôi giúp đỡ việc gì tôi sẽ đồng ý chứ?
Làm! Nhất định sẽ làm hết mình là câu trả lời chắc chắn!
Sau này tôi mới biết Như Quỳnh với cái gã tôi nhìn thấy trong đêm chung kết Hoa Khôi học đường đã chia tay trước đó.
Bất chợt Phượng Ớt trông thấy được điều gì ngoài kia, ả ta kéo tay Như Quỳnh chạy vội ra ngoài. Cứu cả hai chúng tôi khỏi tình huống khó xử. Như Quỳnh vội rời đi không quên nói vọng lại:
-Như Quỳnh vào trước nhé. Hẹn gặp lại Gia sau nha!
-Ok cậu nhé!
-Quái lạ. Sao nay con Như Quỳnh nó khách sáo thế nhỉ? -Em ấy vừa rời, Toàn Phong lập tức nói lên nghi ngờ.
-Chắc thấy Gia có bồ nên hối hận chứ con mẹ gì! Đám con gái toàn thế. Lúc tán thì chả thèm yêu nhưng thấy yêu con khác thì không hài lòng. -Dũng Thiếu Gia giọng chắc nịch.
Tôi không cho là phải nên kệ hai chúng nó vẽ vời. Mấy thằng đực rựa chúng tôi ngồi ba xàm thêm lúc rồi cũng vào lớp học.
Sau buổi học dài trôi qua, con đường quen tôi lại đón Mỹ Linh về trên chiếc xe màu xanh. Hôm nay em ấy có vẻ hơi tâm trạng tới cổng nhà em đi thẳng chẳng chào hỏi dặn dò tôi như mọi ngày. Tôi cũng hơi mệt nên cũng chẳng để tâm, mỗi đứa lại miên man chạy theo dòng suy nghĩ riêng.
Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa tôi và Mỹ Linh vẫn diễn ra như một năm qua. Tôi vẫn đón đưa em khung giờ đó, gốc cây đó như được lập trình sẵn. Nhưng dường như có điều gì đó thoáng qua khiến tôi không khỏi băn khoăn. Tôi thử dò hỏi, nhưng em chỉ khẽ cười ánh mắt phảng phất chút mệt mỏi:
-Không có gì đâu, dạo này em chỉ hơi mệt thôi!
Giờ tan trường, tôi đứng trước cổng đợi em như mọi ngày. Nhưng lần này Mỹ Linh bỗng chững lại, ánh mắt có chút do dự.
-Em sao thế? Mình về nào!
Khi tôi giục nàng lên xe, em ấy lắc đầu, giọng lạnh lùng:
-Hôm nay em có hẹn rồi, anh cứ về trước đi!
Lần đầu tiên Mỹ Linh cư xử như vậy, tôi thoáng ngẩn người. Cảm giác xa lạ này khiến lòng tôi gợn lên chút bất an. Nhưng rồi tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ đành gật đầu, quay lưng cùng đám anh em Dark Knight hướng về Hoa Lan Trắng. Đã lâu rồi tôi mới quay lại Thiên Thượng Nhân Gian. Hôm nay là sinh nhật Dũng Khùng, dù thế nào tôi cũng không thể vắng mặt.
Từ ngày có Mỹ Linh dường như chúng tôi thành cả thế giới của nhau, tôi đã bỏ bê đám anh em quá lâu. Nghĩ lại, tôi nhận ra mình không phải người duy nhất có những mối quan hệ riêng. Mỹ Linh cũng thế mà. Có lẽ tôi đã chiếm quá nhiều thời gian của em mà quên mất rằng nàng còn bạn bè, người thân, còn cả thế giới riêng ngoài tình yêu của hai đứa.
Có lẽ đã đến lúc tôi nên học cách để em ấy có khoảng trời tự do của riêng mình. Hai người yêu nhau đâu nhất thiết phải chiếm hết quỹ thời gian của đối phương đâu đúng không?
Vốn khách quen nên hôm nay sinh nhật Dũng Khùng được bên Thiên Thượng chu đáo thiết kế chương trình riêng. Mở đầu với màn múa cổ trang của mấy em vũ công nữ do cả Nguyệt Tùng cùng Tiểu Mai dẫn đầu. Đặc quyền này không phải ai cũng có diễm phúc tận hưởng.
Tiểu Mai hôm nay vẫn xinh đẹp như lần đầu gặp gỡ , ánh mắt nàng như tìm kiếm điều gì đó trong đám đông. Thấy tôi nhìn nàng mỉm cười ánh mắt sáng lên rồi ngại ngùng. Sau ngày đó chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên, dù sao quen biết một mỹ nhân bao người thèm khát cảm giác cũng thích thích. Hơn nữa cách nói chuyện của Tiểu Mai rất duyên dáng.
Mấy anh em tới cụng ly liên tục nên muốn tới chào Tiểu Mai mà không tài nào dứt ra được. Màn múa cổ trang kết thúc Dũng Khùng ôm eo con bồ mới. Đứng phát biểu cảm ơn trước huynh đệ và quan khách đã dành thời gian tới tham gia buổi tiệc tối nay.
Sau khi Dũng Khùng vừa dừng bài phát biểu tiếng vỗ tay vang lên, dàn mỹ nhân mặc đồ trong suốt nhìn rõ cả nội y bé xíu bên trong đi vào, mỗi cô gái lại chọn vị khách đứng gần nhất rót rượu. Khói shisha, cần bay trắng căn phòng. Trong dàn quan khách tới dự có không ít các em gái đi chung, vài cô nàng khá quá quen với cảnh này vẫn nhâm nhi ly rượu vang như thường. Vài cô gái khá ngại ngùng, chỉ có Phượng Ớt chẳng giống ai, ả ta hai tay ôm eo hai em thỉnh thoảng còn đụng chạm nhìn khá là đau mắt.
Tôi kiếm một góc kín đáo ngồi ở đó, tuy thế quan khách tới chào hỏi liên tục đành phải đứng lên bắt tay cạn ly theo phép lịch sự. Cứ anh nào này ra thì kẻ khác tới, một thoáng sau men rượu lâng lâng, điện thoại bỗng rung:
-Anh, xíu em múa xong bên này ra khu Vườn Hoa Phía Nam sát bờ sông Mai gặp lát nhé hihi!
Tin nhắn từ nàng Mai.
Sẵn trong lòng có chút nhàm chán, tôi rời bữa tiệc sớm hơn dự định, đi trước ra khu nhà trúc hóng gió, tìm chút không gian tĩnh lặng chờ đợi Tiểu Mai. Bạn bè, những người quanh tôi cuộc sống của họ đều xoay quanh những buổi tiệc tùng ồn ào như thế này. Có nhiều lúc tôi cũng phải hoà mình vào. Nhưng tận sâu trong thâm tâm, đôi lúc tôi tự hỏi, liệu cuộc sống thế này có thực sự là điều bản thân mong muốn?
Khép lại cánh cửa phòng, tiếng nhạc xập xình lập tức bị chặn lại sau lưng. Bên ngoài, gió đêm phảng phất. Thế giới phía sau cánh cửa này thật dịu dàng.
Đang suy nghĩ vẫn vơ, tôi chợt thấy từ xa một bóng dáng cao ráo, nổi bật giữa ánh đèn mờ. Một người đẹp mặc chiếc váy đỏ, bước đi nhanh về hướng khu nhà trúc. Dưới ánh đèn lồng đỏ lay động trong gió đêm, Tiểu Mai vẫn đang mặc nguyên đồ diễn, bộ váy cổ trang đỏ rực. Trên mái tóc đen dài buông xõa một cây trâm phượng tinh xảo cài hờ. Cuối phần đuôi tóc em ấy buộc một dải lụa trắng khẽ đong đưa theo từng bước chân.
Tiểu Mai đi khá nhanh, em bước qua cây cầu gỗ hướng về phía bờ sông. Tôi nhìn đồng hồ còn tận 20 phút nữa mới tới giờ hẹn, em ấy sao trông vội vàng thế nhỉ? Dưới ánh đèn phản chiếu trên mặt nước lấp lánh, vóc dáng dong dỏng cao kết hợp với khí chất khó lẫn những ánh mắt xung quanh hướng đều quay đầu ngoái theo.
Vườn hoa phía Nam xuất hiện trong tầm mắt, con đường lát đá cuội trắng vắt ngang qua biển ngút ngàn sắc hoa. Đi dọc theo bờ suối nơi những căn nhà bằng trúc được xây dựng kỳ công. Mỗi căn nhà trúc khá cách xa nhau. Có lẽ còn sớm nên chưa thấy thượng đế nào dẫn người đẹp tới học đánh vần.
Tìm kiếm một đoạn cũng thấy Tiểu Mai phía xa, em ấy dừng lại đứng dựa lan can sát bờ sông chờ đợi ai đó. Hình như có gã nào đi sau em. Nhìn đồng hồ hãy con sớm hay Tiểu Mai hẹn bạn trước nhỉ? Tôi cũng không chắc liền đứng từ xa quan sát.
Một lúc sau trong hình như cả hai tranh cãi điều gì đó? Tiểu Mai ú ớ mấy âm thanh vô nghĩa tôi đứng khá xa nên không nghe thấy rõ.
-Cứ..u ứ u...
Tôi chạy thật nhanh về phía đó. Gã kia đang ôm lấy nàng Mai còn em ấy đang dãy dụa.
-Á!!!
Tôi tống thẳng một cú đấm vào gã đàn ông trước mặt, máu từ miệng hắn bắn ra. Vội vàng tôi ôm lấy Tiểu Mai lúc này đã không còn tỉnh táo.
-Mày muốn chết hả? Người của Lan Trắng cũng dám đụng vào?
Tôi quát lớn.
-Thằng chó chết mày biết tao là ai không? Dám đánh người tao bỏ tù mày.
Gã đàn ông dưới đất lồm cồm bò dậy, thái độ hống hách vô cùng. Lúc hắn ngước mắt lên nhìn tôi. Bỗng dưng hắn im bặt:
-Cậu...Gia hả?
Lúc này tôi mới nhìn kỹ hoá ra lão Hiệp cấp dưới trung thành của cha Dũng Thiếu Gia. Hình như có lần hắn và tôi từng dùng cơm chung tại nhà Lão chủ tịch. Mấy tên quan này tính cách khôn khéo như hồ ly, thấy thái độ ân cần của bà chủ tịch với tôi hẳn sẽ về tìm hiểu một hai.
Giờ tôi mới nhớ ra ban nãy sau khi múa xong cho tiệc sinh nhật Dũng Khùng, Tiểu Mai lập tức qua múa cho đám quan chức bên khu VIP2. Lão cùng đám đồng liêu vốn là khách quen ở chốn này. Thiên Thượng cung cấp đầy đủ mỹ nữ theo yêu cầu của khách, tuy nhiên để động tới Tứ Đại Hoa Đán là điều không thể.
Lão Hiệp hẳn tính toán chuyện xong bằng mối quan hệ của lão chủ tịch với chủ nhân Thiên Thượng. Chỉ cần có người đứng ra hoà giải tốn thêm khoản tiền mọi chuyện xong xuôi. Dù có hơi mạo hiểm nhưng được hành hạ con hàng non mềm gã thèm muốn bấy lâu dù thế nào lão cũng thấy xứng đáng. Nhưng giờ đây mọi thứ vượt ra ngoài dự tính, chuyện bại lộ Lan Trắng sẽ vì mặt mũi xử lão. Hơn nữa khi thấy Tiểu Mai đang được ôm vào lòng tôi lão hiểu lầm mối quan hệ của cả hai.
-Chú không biết em đây là hàng của cậu Gia. Chú xin lỗi. Dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì vấn đề bồi thường…
Thái độ hống hách đòi bỏ tù ban nãy của lão Hiệp cũng biến đâu mất. Tiểu Mai lúc này ôm lấy tôi, tay em thức sờ soạng khắp người tôi. Tôi giật mình hiểu ra có lẽ lão già này chơi thuốc, không kịp nghe lão già lải nhải tôi ngắt lời:
-Quen biết gì chú cháu. Cút!
Nghe thế, lão Hiệp ôm lấy khuôn mặt đầu máu chạy vội.
Bên ngoài, gió đêm từ bờ sông La thổi qua những tán trúc, tạo thành âm thanh xào xạc. Tiểu Mai lúc này đã chẳng còn đủ tỉnh táo, toàn thân em ấy mềm nhũn. Tôi ôm lấy em, dự định đưa về khu nhà khách trong Hoa Lan Trắng. Nhưng vừa cảm nhận hơi thở đàn ông gần kề, Tiểu Mai bỗng trở về với bản năng nguyên thủy nhất của phái yếu. Đôi tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ tôi, đôi môi đỏ mọng tìm kiếm môi tôi. Em đặt lên một nụ hôn cuồng nhiệt...
Tôi cố gắng đẩy em ra, nhưng không hiểu sao lúc này Tiểu Mai lại bám chặt hơn. Với chiều cao 1m75 thân hình mềm mại không xương, uốn éo như một con rắn nhỏ quấn quanh tôi. Mùi hương thoang thoảng từ mái tóc,mềm mại từ làn da, từng cử động như thiêu đốt thần trí tôi.
Men say còn vương từ bữa tiệc hòa cùng với sức quyến rũ chết người của mỹ nhân trong bộ y phục cổ trang, từng thớ cảm xúc trong tôi như có một ngọn lửa bùng lên.
Tôi cũng chẳng phải Đường Tăng mà có thể khư khư giữ lấy giới tuyến cuối cùng. Theo bản năng, tôi đáp lại nụ hôn của em. Đầu óc trống rỗng, cả hai càng chìm sâu vào đáy mắt nhau. Tôi đẩy cửa căn nhà trúc gần nhất... điều gì đến cũng đến.
Trong căn nhà nhỏ được bài trí gọn gàng, ánh đèn hắt lên những đường cong uyển chuyển, hòa quyện cùng hơi thở gấp gáp. Những âm thanh khe khẽ vang đều trong màn đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài căn nhà trúc chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một bóng hình quen thuộc. Người ấy đứng đó lặng lẽ trong bộ sườn xám màu thiên thanh, đôi mắt tĩnh lặng đến đáng sợ.


0 Bình luận