Tập 01: Những mẩu ký ức vụn vỡ
Chương 56: Cơn mưa ngang qua của tay rapper under MTP
0 Bình luận - Độ dài: 1,707 từ - Cập nhật:
Tôi liền chối lẹ. Thực ra vòng tý cũng không quá xa do tôi không thích thôi.
-Ơ! Gia không biết à? Trúc Quỳnh nay về Bình Dương ở với ngoại rồi. Ba mẹ ly thân nên nó không chịu ở với cả hai.
Con bé Mây lên tiếng. Nó là đứa quan hệ tốt với tất cả mọi người xung quanh, cả con Trúc Quỳnh cũng thân thiết như chị em không ngoại lệ.
Tôi mới vào lại từ hồi tháng 4 có biết gì đâu. Với cả chuyện của Trúc Quỳnh cũng không muốn biết nhiều.
-Để xe Trúc Quỳnh mình chạy về cho. Gia tiện đường nhất chở bả về đi. Muộn quá rồi chở về tận Bình Dương quay lại Mây sợ lắm.
Tôi trầm ngâm. Biết sao được mỗi tôi về khu Thủ Đức tiếp giáp Bình Dương nhất.
-Mà tớ không biết nhà bà ngoại nó.
Tôi đành chống chế níu giữ hy vọng cuối cùng.
Mây liền cho tôi số điện thoại của Bà Ngoại Trúc Quỳnh, gắn map chỉ sơ qua đường. Con bé cẩn thận dặn tôi đủ thứ.
Mây cùng Yến Vi dìu Trúc Quỳnh lên hàng ghế sau xe. Con bé lúc này trông như sợi bún nằm bẹp sau hàng ghế.
Tôi khoá chốt cửa sợ đang đi con ngẩn nó lao xuống đường thì coi như bỏ. Khởi động xe lao vòng dòng người chen chúc nhau nơi vòng xoay Điện Biên Phủ.
-Cơn mưa ngang qua...Cơn mưa ngang qua...Ladykillah MTP...ehhhhhhhhhhh
-Bỏ lại sau lưng tất cả, bỏ lại sau lưng tất cả...để rời xa anh và bên ai là ai...
-Lục tìm trong cơn mưa này...lục tìm trong cơn mưa này. Nụ cười em nơi đâu đâu đâu đâu...
Mưa lại bắt đầu rơi. Mở tý nhạc MTP chạy xe trong mưa thấy hợp lạ. Bài hát yêu thích của tôi mấy hôm nay đấy.
MTP cái tên nghe lạ hoắc này nó có mấy bài trên Zing Mp3 đứng top đấy. Chả biết mặt mũi méo tròn ra sao. Tôi nghĩ là nó xấu trai mà làm nhạc hay nên không dám lộ mặt chỉ ra nhạc thôi. Nhưng trong tổ đội Laddy Killah yêu thích nên nó hẳn có tài năng.
Ngó qua gương chiếu hậu khuôn mặt Trúc Quỳnh lúc ngủ trông nó hiền lành thánh thiện thế nhỉ? Giá mà lúc nào nó cũng giống như đang ngủ thì...
Xe chạy tới ngã tư Bình Phước bình thường tới khúc này tôi quẹo phải chạy thêm tý về nhà ngủ ngon lành rồi đấy. Nay vơ phải của nợ này đành phải chịu thôi.
Thật may đã nửa đêm xe cọ vắng đi nhiều. Sớm vài tiếng thì con đường quốc lộ 13 này kẹt xe kinh khủng.
Chạy tầm 20 phút qua một cái trạm thu phí tôi quẹo trái vào một khu dân cư trong khá yên bình theo lời chỉ dẫn của bé Mây. Tôi dùng từ yên bình bởi thành phố này đất chất người đông, nhà cửa san sát.
Khu dân cư này đường xá trông khá gọn gàng, mỗi căn nhà có không gian khá rộng rãi còn có cả khu vườn và hàng rào trắng bao quanh.
-Alo
-Dạ alo bà ngoại Trúc Quỳnh phải không ạ.
-Dạ đúng rồi cậu là ai ạ.
-Dạ con là bạn của Trúc Quỳnh ngoại ơi. Nay Trúc Quỳnh đi liên hoan cuối kỳ với lớp. Cô ấy có uống một chút con chở con bé về.
-À. Dạ. Cảm ơn cậu.
-Con tới chỗ xx nhà ngoại đoạn nào ạ.
5 phút sau, phía trước một phụ nữ lớn tuổi cầm ô đứng trước của nhà. Tôi dừng xe và bế con bé đi vào trong nhà.
-Dạ ngoại, phòng Trúc Quỳnh đâu ạ.
-Con đi theo ngoại.
Vác được con lợn về phòng tôi mệt bở hơi tai. Trong thế mà nặng kinh, ăn bao nhiêu chắc chui hết vào hai trái bưởi luôn rồi. Bà Ngoại con bé dùng nước ấm lau người cho nó rồi nhanh chóng chạy ra cảm ơn tôi.
-Cảm ơn con nhé. Có gì mai mốt ghé ngoại chơi thường xuyên nhé con. Trúc Quỳnh nó cũng ít bạn lắm.
Chắc bà ngoại con bé nghĩ hai đứa tôi quan hệ tốt lắm. Nhưng ngoại dễ gần làm tôi nhớ tới bà tôi ở quê nên cũng lịch sự dặn dò bà vào nhà bên ngoài mưa lạnh.
Rồi phóng xe như bay về lại căn nhà có chiếc giường yêu dấu.
-Thằng chó!!!
Đang ngủ ngon lành thì điện thoại reo. Vừa bốc máy lập tức bị chửi như tát nước vào mặt.
-Mẹ keep. Con điên nào gọi kiếm chuyện giờ này?
-Hihi! Hơn 10 giờ rồi mày còn ngủ cơ à? Tao đây!!!
-Mới 10 giờ! Ai đó?
Đêm qua 2h sáng mới ngủ được. Mới chợp mắt tý đã gặp phải thứ gì đây rồi.
-Trúc Quỳnh đây. Hihi!
Nghe thế tôi tỉnh cả ngủ. Con này say xong chập dây thần kinh nào còn gọi tôi cười khúc khích. Định mệnh sống lâu thứ gì cũng thấy trên đời.
-Ờ! sao thế?
Tôi trả lời giọng lạnh lùng.
-Đêm qua tao say mày chở tao về hả? Hihi. Có làm gì tao không thế?
-Má. Tao thèm làm gì mày.
-Ai biết được. Lúc tao tỉnh mày còn cưỡng hôn tao cơ đấy. Trông thế mà eo ôi khiếpppp.
Nói tới đây tôi đứng hình. Phần vì Trúc Quỳnh nó nhắc lại chuyện cưỡng hôn chẳng biết cãi sao. Quan trọng là giọng điệu Trúc Quỳnh hôm nay nói chuyện với tôi khác lắm. Dẹo dẹo nổi cả da gà, ngày thường chung nhóm nhưng cả hai xem nhau là không khí, đã thế lại còn là khí độc.
Chúng tôi thường sẽ làm lơ xem như không thấy nhau, còn nếu đã nói chuyện với nhau thì chắc chắn chửi thề.
-Có gì nữa không? Tao đi ngủ tiếp đây.
-Cảm ơn mày nhé thằng khốn!
Nói xong nó tắt máy khiến tôi đang chửi dở câu đành nghẹn lại.
Bứt rứt trong người đành dậy luôn chứ sao giờ. Vệ sinh cá nhân xong cũng trễ rồi đành bỏ tập gym một bữa.
Đi đá một tô phở Quỳnh xong về bật itivi nghịch điện thoại. Có vài tin nhắn vài cuộc gọi nhỡ.
-Gia về nhà an toàn chưa?
Tin nhắn của Mây từ đêm qua.
Tôi đành nhắn lại:
-Đêm qua về trễ quá tớ ngủ quên luôn giờ mới thấy tin nhắn. Mây làm gì đó?
-Cậu về nhà nhắn tin tớ nhé!!!
Tin nhắn của Yến Vi từ đêm qua.
-Yến Vi ngoan xinh yêu làm gì đấy. Hihi *icon dễ thương*
Tán phét với hai người đẹp một lúc đành ra ngoài kiếm chỗ ăn trưa. Thời gian đầu vào đây tôi ăn uống ở gia đình một người bà con xa đã vào định cư khu này từ lâu. Về mối quan hệ họ hàng thì tầm bắn đại bác chưa tới nhưng biết tôi là cháu của ông V ông H thì hai bác nhiệt tình lắm.
Thời gian sau tôi mới kiếm cớ học hành giờ giấc không ổn định mới dứt ra được.
Hoàng Linh giai đoạn này công việc dường như khá thuận lợi. Hai chúng tôi nói chuyện với nhau mỗi đêm. Mỗi lần make up lên đồ lộng lẫy đi diễn hay dự sự kiện nào con bé đều chụp hình gửi qua zalo cho tôi xem.
Cũng không rõ nó cân bằng giữa việc học và công việc ra sao nhưng miễn con bé cảm thấy vui là được.
-Hêy baby. Làm gì đó chàng.
-Tao đang nói chuyện với người xinh đẹp nhất thế giới.
-Hihi. Cậu cũng biết nói câu đó cơ à?
Hoàng Linh cười khoái chí.
-Gần nửa đêm rồi còn lộng lẫy thế?
Nhìn nó qua zalo call tôi thắc mắc.
-Mới đi dự sự kiện về. Mệt quá nè.
Con bé vừa nói vừa tẩy trang.
-Ờ. Mà tao nghe nói nghề đó nhiều góc khuất lắm. Mày coi chừng đấy.
-Yên tâm đi tớ biết chừng mực mà tồng yêu. Tồng yêu ghen hả?
-Haha! Mày coi chừng đấy. Có gì khó khăn tài chính cứ bảo tao. Đợt này bạn mày đang phất.
Mấy lô đấy ông chú VT nháy tôi mua năm rồi đang tăng phi mã sau khi có quy hoạch. Với cả số dư trong thẻ ông nội đêm hôm đó tôi còn chưa dùng tới.
Tôi sống về cơ bản khá lành. Quậy quậy chút nhưng cơ bản biết chừng mực không biết đốt tiền ăn phá như đám con ông cháu cha khác.
Nguyên văn lời của tay chủ Salon tóc thân thiết những năm trung học.
Đang nghĩ vẩn vơ giọng Hoàng Linh cắt ngang.
-Hihi. Cậu yên tâm đi. Mà tình yêu thi cuối kỳ sao rồi?
-Bạn mày mà. Ba cái đó muỗi. Mà kể ra mày để mặt mộc xinh hơn ấy. Mới xăm môi à hay anh nào hôn mà thấy lau xong vẫn đỏ thế?
Tôi thắc mắc.
-Hihi. Môi xinh không? Moaz. Moaz!
Nó chu chu môi. Trông cuốn lắm luôn.
-Xăm môi tí cũng được mà đừng đi sửa gì trên khuôn mặt đấy. Mặc mộc mày xinh lắm rồi. Tao thấy nhiều đứa trong showbiz đang xinh điên chả hiểu sao đi sửa nhìn như ma nơ canh.
-Hihi. Xin tuân lệnh tồng yêu. Mà tính về hôm nào?
-Tao về hôm nào chả được?
Nói đoạn nhớ ra điều gì tôi liền ậm ờ.
-Quên mất tao không có về nhà được. Có chút vấn đề.
Nghe tới đây Hoàng Linh xị mặt.
-Hay mày vào đây đi. Hai đứa đi du lịch, trong đây nhiều chỗ chơi lắm. Vũng tàu, Đà Lạt, Phú Quốc, Nam Du, Nha Trang.... đi mãi chẳng hết.
Nghe tôi rủ Hoàng Linh có vẻ khoái. Thế là hè thay vì về quê với ba mẹ con bé lại đặt vé vào Sài Gòn thăm tôi. Ba nó khi biết tin này chắc vẻ mặt phải đặc sắc lắm.


0 Bình luận