Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Những mẩu ký ức vụn vỡ

Chương 39: Những con đường riêng ngày rời xa mái trường Trung Học Phổ Thông.

0 Bình luận - Độ dài: 2,185 từ - Cập nhật:

Mùa hè trôi qua cũng thật nhanh, sau những kỷ niệm ngọt ngào nơi thành Vinh ngày công bố điểm Đại Học cũng đến. Khắp mạng xã hội hay bất cứ đâu cũng đều bắt gặp bàn luận về điểm thi. Những lời chúc tụng có cả những điều nuối tiếc.

Tôi nhập số báo danh của Như Quỳnh xem cho em trước tiên. Cảm giác hồi hộp sau đó là vỡ oà sung sướng khi thấy kết quả. Sau đó tới Hoàng Linh, vài đứa bạn khác rồi bấm vào xem điểm thi của tôi.

Ngành học mà hai đứa hẹn nhau thi vào có điểm chuẩn tổng 3 môn là 28 điểm. Cao nhất trong các ngành học năm đó trường tuyển sinh. Như Quỳnh thi được 29.5 điểm dĩ nhiên cô ấy vượt qua. Tôi không quá bất ngờ khi mình thi rớt. Tiếng Anh vốn sở đoản, chỉ làm được có hơn 4 điểm khiến tổng ba môn quy tròn lên có 20.5.

Điểm số đủ để đặt chân vào nhiều trường, nhưng không đủ để bước tiếp cùng em. Nhớ tới lời hứa hẹn của hai đứa tôi khẽ thở dài.

Bạn bè trong lớp lần lượt từng đứa rời đi. Chúng nó hầu hết đều chọn Hà Nội, Huế gần thì ở Vinh. Còn một số anh em trong Dark Knight học khá ba chấm thế nhưng bằng cách nào đó vẫn là tân học viên của các trường danh tiếng. Vài đứa có gia thế như Dũng Thiếu Gia con đường được người nhà vạch sẵn. Cậu bạn tôi được sắp xếp nhập học một trường Đại học khá có tiếng trong vùng, có hẳn người học hộ còn gã vẫn ở nhà xử lý công việc làm ăn của gia đình.

Hoàng Linh cô bạn thân của tôi chọn Hà Nội, nó đỗ vào trường Văn hoá nghệ thuật Quân đội. Với ngoại hình sáng và tài năng sẵn có, con đường ấy dường như phù hợp với con bé.

Những ngày hè cuối cùng đó, Như Quỳnh và tôi vẫn thường xuất hiện cạnh nhau. Tôi đón em tới những cuộc hẹn với đám bạn cùng lớp và cả những bữa tiệc ăn mừng đậu đại học. 12A1 và 12A2 có tỷ lệ đậu Đại học rất cao, chúng tôi cứ cạnh nhau đi chúc mừng từng người. Sau những lời chúc tụng đám học sinh chúng tôi hứa với nhau mỗi năm dù bận thế nào cũng sẽ họp lớp vào hai dịp hè và ngày Tết. Tất nhiên ở thời điểm đó không một ai chối từ.

Đêm cuối cùng tiễn Như Quỳnh ra Hà Nội học.

Khi tất cả bạn bè, người thân tới dặn dò em đã về hết. Tôi mới xuất hiện trong hẻm nhỏ, dừng xe từ xa đi bộ vào bên trong.

Đêm đã khuya, sương đêm buông lạnh đôi vai. Sợ điều tiếng từ những chiếc camera chạy bằng cơm, mỗi lần đón em đi chơi tôi đều đứng bên ngoài đợi em ra. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào con hẻm này. Trong ánh đèn đường vàng nhạt tôi nhìn xung quanh thật kỹ, cố lưu giữ hình ảnh của nơi cô ấy lớn lên.

Nhà em ở trên một con dốc, trong con hẻm nhỏ những căn nhà mọc san sát nhau. Một căn nhà trông khá bình thường như bao căn nhà khác ở trong con hẻm nhỏ này.

-Như Quỳnh ngủ chưa?

Tôi gửi tin nhắn cho em.

-Tớ chưa? Hôm nay cậu bận đi đâu à?

Như Quỳnh trả lời tin nhắn ngay lập tức.

Tôi mỉm cười nhớ tới ngày đó, khi tôi mặt dày tán tỉnh em có những lần nhắn cho em cả trăm tin trong suốt tuần lễ. Thời điểm đó hiếm hoi lắm Như Quỳnh mới trả lời lại tôi một lần. Thường là ừ, à, cảm ơn cậu.

Có lẽ thấy tôi trả lời tin nhắn quá lâu em liền nhắn tin tiếp:

-Mai tớ ra Hà Nội rồi, thế mà cậu không tới tiễn tớ cơ đấy. Dữ hen...Hihi

-Tớ ở dưới cổng nhà cậu.

30 giây sau, phía xa ánh đèn điện thoại sáng hắt phía xa, có tiếng chân vội vã đi xuống.

-Sao giờ này Gia mới tới.

-Hì. Chẳng phải tớ ở đây rồi sao. Tớ muốn tới giờ này để có thể gặp riêng cậu.

Như Quỳnh chạy tới đứng sát bên. Em ấy vẫn thế, vẫn xinh đẹp như bông hoa trà trắng nơi lần đầu tiên hai đứa gặp nhau.

Chúng tôi đứng sát bên nhau nói mấy câu chuyện vu vơ. Có lẽ trong lòng mỗi đứa có điều muốn nói với đối phương nhưng chẳng biết phải mở lời làm sao.

Sau cùng vẫn là tôi bắt đầu.

-Tớ dự định vào miền Nam một thời gian. Có lẽ những ngày tháng sau chúng ta sẽ khó có thể gặp lại nhau rồi.

-Ra Hà Nội lạ nước lạ cái Như Quỳnh nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé. Ráng học thật tốt và gặp một người con trai thật tuyệt. Tớ hy vọng ở Thủ Đô xa kia sẽ có người thay thế tớ bảo vệ cậu.

Như Quỳnh môi mấy máy muốn nói gì đó cuối cùng em vẫn im lặng.

-Được gặp Như Quỳnh trong những năm tháng học trò thật là tốt. Hy vọng cậu bỏ qua những rắc rối mà tớ đã gây ra cho cậu. Đôi lúc tớ làm những trò ngớ ngẩn trước đám đông có lẽ khiến cậu bẽ mặt. Cũng chỉ vì tớ quá yêu cậu..

Nói đến đây giọng tôi nghẹn ngào, tôi biết em sống lý trí hơn gã mộng mơ này. Những ngày tháng cuối dưới mái trường cả hai luôn xuất hiện cạnh nhau. Khiến nhiều người lầm tưởng chúng tôi đã là một đôi.

Tôi không muốn em ấy phải khó xử hay gặp chướng ngại tâm lý nào cản trở em vì lòng thương hại với kẻ như mình.

-Như Quỳnh không phải khó xử đâu. Tớ đó giờ lăng nhăng lắm haha. Ba bữa lại thấy tớ yêu ai đó ngay mà. Tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Được vui vẻ nói chuyện với cậu thời gian này tớ đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Như Quỳnh bất ngờ ôm chầm lấy tôi, mắt cô ấy đỏ hoe. Lần đầu tiên cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể em con tim tôi đập loạn nhịp.

Như Quỳnh giọng đứt quãng:

-Tớ xin lỗi!! Hức, tớ xin lỗi...

-Tớ không tốt như cậu nghĩ đâu. Tớ ích kỷ lắm. hức hức...

-Những năm qua tớ từ chối cậu nhưng khi cậu yêu người khác tớ đã ích kỷ và xấu xa lắm.

-Ngày đó sau cái lần hai đứa gặp nhau ở căn tin là tớ đã chặn đường Mỹ Linh, nói với em ấy tớ và cậu là một đôi. Tớ nói rằng cậu vẫn luôn quan tâm tớ. Tớ im lặng ngầm đồng ý khi đám bạn đi chung nói rằng em ấy chỉ là kẻ thay thế cho tớ mà cậu chọn.

-Sau tất cả cuối cùng tớ lại chẳng thể bên cậu..

Tôi ngỡ ngàng nhớ về thái độ lạ lùng của Mỹ Linh sau cái ngày đó. Nhớ cái hôm tôi kéo gặp em ấy nói lời chia tay khi đó Như Quỳnh đứng sau lưng dường như muốn nói điều gì đó.

-Không có đâu. Như Quỳnh không được nghĩ thế.

Tôi đưa đôi tay run rẩy vòng qua vai ôm lấy em vào lòng. Lần đầu tiên tôi chạm vào em...

-Không khóc nhé. Mọi chuyện là duyên số sắp đặt hết. Không cưỡng cầu được. Khóc là xấu lắm lêu lêu..

Thấy một kẻ lúc nào cũng mặt lạnh như tôi hôm nay lại làm mặt xấu trêu em Như Quỳnh cũng bật cười. Mặt mũi tèm nhèm vì nước mắt miệng khẽ nở nụ cười trông cứ như con mèo nhỏ. Tôi dặn dò em thêm một lúc, cố làm cho Như Quỳnh nhẹ lòng nhất. Sau đó nhìn cô ấy quyến luyến bước vào ngôi nhà.

Hai giờ sáng, tôi đứng trong bóng đêm lặng lẽ nhìn chuyến xe sớm đưa cô gái ấy ra Hà Nội. Ánh đèn xe dần đi xa và mất hút vào đêm đen đặc.

Sau Như Quỳnh tới lượt tiễn Hoàng Linh ra Bắc. Chắc có người lại nghĩ về cuộc chia tay đẫm nước mắt phải không?

Không nha! Con bạn thân tôi từ xưa nó khá luỵ tôi thế nhưng sau khi cởi bỏ được ám ảnh ngày bé. Càng ngày nó càng xinh và độ tự tin cũng theo đó tăng lên. Ả ta hớn hở ra Bắc nhập học theo đuổi đam mê lắm. Thành phố lớn dù sao cũng có nhiều cơ hội hơn mà.

-Cậu nghĩ sau này tớ có thể nổi tiếng được không?

Hoàng Linh hấp háy ánh mắt nhìn tôi cười.

Tôi vuốt cằm nhìn nó một lượt từ đầu tới vẻ mặt nguy hiểm. Bắt đầu phân tích, mặt đẹp có nét riêng không đại trà, da trắng, dáng cao đẹp, khủng...à nhầm có nhiều tài lẻ. Con bé IQ, EQ đều ổn áp, đã thế nấu ăn cũng ngon. Định mệnh không biết sau này đứa nào có diễm phúc hưởng.

Nghĩ tùm lum là vậy chứ cái miệng tôi lại chọc nó:

-Tao phải kiểm tra bên trong mới biết được..Hehe!

-Dê xồm tránh ra đi. Ba mẹ tớ sắp về!

Có tiếng xe hơi ghé vào cổng, tôi vội buông con bé ra. Tôi nhanh chóng ra chào hỏi:

-Cháu chào hai bác..

-Gia xuống chơi à con!

Mẹ Hoàng Linh nở một nụ cười khi thấy tôi. Bà đẹp lắm luôn, ăn mặc sang trọng lại dễ gần. Còn Ba Hoàng Linh hơi dữ. Trông cứ giang hồ kiểu gì ấy. Cao lớn, mặt lạnh tanh. Khoác lên mình bộ vest nếu không biết rõ gia đình cô ấy dân kinh doanh tôi đã tưởng lão đại giang hồ nào ghé qua.

-Ờ..

Bác trai gật đầu khẽ vẻ không nóng không lạnh. Sau này có con gái tôi mới biết đó là cảm giác của mọi ông bố khi thấy đứa con gái mình nâng niu chăm chút, rồi một ngày có thằng ất ơ nào đấy nó xuất hiện âm mưu bế con bé đi. Người xưa gọi là gì nhỉ? Lợn ủi bắp cải trắng...

-Anh cười lên cái coi. Làm thế con nó sợ.

Mẹ Hoàng Linh véo tay ba cô, thế mà ổng cười thật. Thà ông không cười còn đỡ, nét mặt ổng cố cười còn đáng sợ hơn..

-Cháu đừng ngại.. Cơ mặt ổng thế chứ hiền lành lắm.

Bác gái lên tiếng chữa thẹn.

-Dạ dạ! Con thấy Bác trai dễ gần mà. Đó giờ con thích tới nhà mình vì thế. Gặp hai bác vài lần mà con quý lắm ạ.

Tôi bắt đầu lẻo mép. Đó giờ hai bác vắng nhà suốt, tôi tới nhà ăn dầm nằm dề Hoàng Linh suốt mà chả mấy khi gặp. Nhưng mà tôi quý họ thật, chắc do bản tính tôi đó giờ yêu ai yêu cả đường đi. Tôi quý Hoàng Linh nên cha mẹ cô ấy tôi cũng xem như người nhà.

-Linh ơi! chuẩn bị xong chưa con gái.

Ba Hoàng Linh nói chuyện với con bé khác hẳn lúc với tôi. Ông nhìn đồng hồ:

-15 phút nữa. Ba mẹ chở con ra sân bay. Ra sớm làm thủ tục.

-Gia bận gì không con? Lát đi cùng cô chú. Con gái con lứa lần đầu đi xa đi tiễn em đỡ tủi.

Bác gái lên nhìn tôi lên tiếng. Còn Bác trai nhìn sang tôi ánh mắt có chút...

Tôi vờ như không thấy, cười tươi với Bác gái:

-Dạ. Con rảnh lắm ạ.

-Cậu dám không đi thử xem. Tớ nghỉ chơi với cậu luôn.Hihi.

Hoàng Linh lúc này thay quần áo xong bước ra chưa thấy người đã nghe giọng chặt chém tôi. Em nó mặc quần jean ngắn đôi chân cứ phải gọi là mướt mượt mượn.

-Trời con mặc gì vậy Linh.

Chứng kiến cảnh này Ba Linh đen mặt lại.

-Ơ kìa ông này. Một lát con nó bay mặc sao cho thoải mái.

Bác gái có vẻ xì tin hơn liền nói đỡ.

-Biết là thế nhưng mà người ta nhìn ngó, mặc thêm cái áo đi..

Ba em vừa nói vừa liếc nhìn tôi vẻ đề phòng.

-Dạ!

Hoàng Linh mặc thêm cái áo khoác, che luôn quần bên trong. Lúc này tôi nhìn mà xịt luôn máu mũi. Sau một lúc con bé cũng đổi sang cái áo khoác jean. Mang cái túi chéo nhỏ, đeo khẩu trang, thêm quả mắt kính nhìn cứ như nữ idol Hàn xẻng.

Tiễn Hoàng Linh xong, Sài Gòn là điểm dừng chân tiếp theo trong hành trình phiêu lưu tôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận