Tập 01: Những mẩu ký ức vụn vỡ
Chương 38: Bên em đêm Thành Vinh
0 Bình luận - Độ dài: 2,458 từ - Cập nhật:
Đẩy cửa vào, tôi lập tức thấy cô ta đang khoanh tay trước ngực, dáng vẻ như đã biết chắc tôi sẽ quay lại. Chiếc áo sơ mi công sở càng tôn lên đường cong đầy đặn, khi cô ta khoanh tay đè ép khiến vòng một càng thêm nổi bật.
Tôi không vòng vo, giọng trầm thấp đầy bức bối:
-Tại sao? Sao lại ngăn cấm Như Quỳnh tiếp xúc với em? Em đã làm gì để cô thù ghét đến mức đó?
Thu Phương khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn mang vẻ khinh khỉnh thường thấy. Rõ ràng, từ trước đến giờ cô ta vẫn luôn nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy.
-Con bé còn cả một tương lai phía trước. Tôi không muốn nó bị em làm hư.
Tôi bật cười, nụ cười đầy lạnh lẽo:
-Làm hư? Em đã làm gì hư hỏng? Ba năm qua, đã khi nào em khiến Như Quỳnh tổn thương chưa?
Tôi tiến lên một bước, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn gang tấc. Giọng tôi thấp xuống, gằn từng chữ:
-Cô đừng tự cho mình cái quyền áp đặt cuộc đời người khác. Quỳnh lớn rồi, cô ấy có thể tự quyết định cuộc sống của mình. Đừng coi cô ấy như một con búp bê để muốn đặt đâu thì đặt.
Tôi chưa bao giờ trực tiếp đối đầu với Thu Phương như lúc này. Mọi khi, tôi luôn giữ khoảng cách với cô ta chẳng buồn để tâm. Nhưng hôm nay vì Như Quỳnh cơn giận bùng lên tôi không thể nhịn thêm nữa. Thu Phương thoáng sững lại, dường như không ngờ tôi dám lớn tiếng với cô ta như vậy. Nhưng ngay sau đó, cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, giọng lạnh như băng:
-Đan Quỳnh là họ hàng bên ngoại của tôi. Em nghĩ tôi không biết về những chuyện xung quanh em sao? Tai nạn gần đây? Cả những mối quan hệ phức tạp của em… Em tưởng tôi không biết à?
Tôi hơi khựng lại, thoáng bối rối. Những lời Cô Thu Phương nói đánh trúng vào nỗi đau khiến tôi chẳng thể phản bác. Thế nhưng câu nói tiếp theo của cô ta khiến tôi nổi điên lên, mang theo sự khinh miệt khó tả cô ta lớn giọng:
-Em chẳng qua cũng giống bao thằng đàn ông khác thôi. Chẳng phải em chỉ muốn ngủ với Như Quỳnh, tàn phá đời con bé rồi bỏ mặc như những người con gái khác hay sao?
Câu nói ấy như một nhát dao sắc lạnh đâm thẳng vào tôi. Trong một khoảnh khắc, máu trong người tôi như sôi lên, đôi mắt bỗng chốc đỏ ngầu.
-Cô bị điên à?
Tôi gầm lên, siết chặt tay ả ta , từng thớ cơ căng cứng vì giận dữ.
-Đừng bao giờ xúc phạm tình cảm của tôi dành cho Quỳnh. Nếu tôi chỉ muốn ngủ với ai đó, tôi sẽ đè cô ra trước. Cái thứ như bà đừng tự cho mình cái quyền đó, người khác sợ gia thế bà còn riêng tôi chẳng sợ .
-Thứ đàn bà độc ác! Đồ bà la sát cay độc!
Trong cơn tức giận cảm xúc lấn áp lý trí tôi trút hết lời cay độc vào lời nói.
Thu Phương ngỡ ngàng sau những lời nói của tôi. Mạnh mẽ cỡ nào Thu Phương cũng là phụ nữ. Trước đây tất cả mọi người xung quanh nuông chiều lẫn e sợ gia thế dưỡng thành tính cách ngày hôm nay. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bà La Sát bây giờ thẫn thờ vô hồn. Ánh mắt ửng đỏ bỗng nhiên trong tim tôi có chỗ mềm mại. Quả thực trên đời tôi sợ nhất là chứng kiến con gái khóc.
-Em... xin lỗi! -Tôi tiến tới trong vô thức đưa tay gạt giọt nước mắt chực trào trên mi Thu Phương.
Trong lòng lúc này đã nghĩ về cú đá không thương tiếc từ đôi cao gót dưới chân Bà La Sát. Nhưng hôm nay thật lạ lùng Thu Phương chỉ đứng nhìn tôi không nói. Cô ta mặc kệ cho tôi lau giọt nước long lanh trên má.
Sau phút giây ngại ngùng Bà La Sát quay vào nhà bỏ lại mặc tôi đứng đó.
Ngày nối tiếp ngày, quãng thời gian chạy nước rút của đám học sinh cũng kết thúc. Kỳ thi quan trọng nhất đời học sinh cũng diễn ra.
Tôi đứng giữa sân trường, ngước mắt nhìn bầu trời cao vợi, lòng chợt dậy lên một nỗi niềm khó tả.
Vậy là đã gần ba năm kể từ cái đêm tôi tỏ tình với Như Quỳnh sau bữa tiệc nơi quán O Vân. Ba năm dài đằng đẵng của những tháng ngày theo đuổi, của những hy vọng mong manh và những lần lặng lẽ giấu đi nỗi buồn khi em chưa một lần ngoảnh lại. Dù đã trải qua nhiều mối tình, dù có những phút giây vui vẻ bên những cô gái khác, nhưng tận sâu trong tim chưa một giây nào tôi ngừng nhớ về em.
Tôi biết nói ra những điều này sẽ thật khốn nạn và bất công với những người con gái đã từng bước vào cuộc đời mình, nhưng trái tim vốn dĩ là một kẻ ngang ngược chẳng bao giờ chịu nghe theo lý trí. Những lúc ngỡ rằng mình đã tìm được chút hạnh phúc mới, tôi lại nhận ra hình bóng Như Quỳnh chỉ tạm cất đi đâu đó ẩn sâu trong trái tim nóng này, chứ chưa từng biến mất.
Chỉ cần một khoảnh khắc vô tình, chỉ cần một dáng hình thoáng qua trên phố có nét hao hao em, mọi cảm xúc lại trỗi dậy như ngọn sóng bạc đầu nhấn chìm tôi trong nỗi nhớ không tên.
Tôi không biết bản thân kiên trì hay ngốc nghếch nữa. Nhưng tôi cũng chẳng muốn tìm câu trả lời làm gì. Chỉ biết rằng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn được ở bên em thêm một đoạn đường, dù chỉ là với tư cách một người bạn đồng hành.
Địa điểm thi Đại Học của chúng tôi đợt này không nằm trong thành Vinh, nó ở quận ngoại ô cách xa trung tâm. Tôi và Như Quỳnh tìm được một nhà dân gần điểm thi. Cô chú chủ nhà rất hiền hậu, đón tiếp chúng tôi như con cháu trong nhà.
Cô chú cực kỳ nhiệt tình, dân quanh vùng đó vốn đã quen hằng năm tới dịp này sẽ ra đón các sĩ tử vào tá túc nên dù có nài nì thế nào cũng không chịu lấy tiền.
Đã thế còn dậy sớm nấu xôi đỗ cầu may mắn cho chúng tôi nữa. Thật tiếc sĩ tử này mê gái.
Đứng trước kỳ thi quan trọng cô gái nhỏ của tôi phần nào áp lực. Với khả năng của cô ấy tôi nghĩ dư sức đậu thế nhưng cảm xúc lo lắng trước kỳ thi Đại Học thật khó mà không nghĩ tới.
Như Quỳnh đã trải qua bao kỳ thi HSG lớn nhỏ. Không ngờ cô ấy vẫn lo lắng đủ thứ. Tôi phải dỗ dành mãi em mới bớt lo phần nào. Còn ngược lại tôi chẳng phải lo nghĩ gì về bài vở vì mục tiêu chính của chuyến đi này chỉ là bên cạnh em. Vô tri vẫn có niềm vui của kẻ vô tri mà.
Sáng sớm đồng hồ báo thức kêu vang, tôi tỉnh giấc đã thấy Như Quỳnh đã dậy tự bao giờ.
-Chào buổi sáng! hihi!
-Quỳnh dậy sớm thế.
-Hihi! Tớ cũng vừa dậy thôi. Tớ kiểm tra một lượt giấy tờ dự thi với dụng cụ làm bài của cậu rồi.
-Cảm ơn người ấy!
-Hi! Cậu hay ẩu lắm. Lát nhớ tô đúng mã số dự thi với mã đề nhé. Có gì lỡ mất một năm đấy.
Giờ mới để ý em ấy chu đáo kiểm tra lại đồ dùng giấy tờ dự thi của hai đứa chúng tôi rồi để sẵn hết.
Nhìn Như Quỳnh chu đáo dặn dò như cô vợ nhỏ dặn chồng trước khi lên kinh dự thi thấy vui sướng trong lòng.
-Hai cô cậu ra ăn sáng nào!
Tiếng cô chú chủ nhà gọi vọng ra.
-Dạ. Tụi con ra ngay ạ!
Như Quỳnh xoa đầu bé con của anh chị rồi ngồi vào bàn. Con bé mới 4 tuổi mà thông minh lắm.
-Anh bế em!!!
Tôi bé bổng con bé lên chọc nó cười.
-Hihi Hihi!
Nụ cười trẻ thơ trong trẻo vang khắp căn nhà làm ai cũng vui lây.
-Được rồi Bông! Xuống cho anh chị ăn sáng nào. Qua đây mẹ.
-Không con ngồi với anh cơ...
-Haha lại đây ngồi với anh chị nào bé con.
Như Quỳnh dỗ dành, bé Bông lập tức chạy tới.
Ăn sáng xong tôi chở em đến điểm thi, xung quanh đầy những tấm áo trắng của các sĩ tử, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt những bậc phụ huynh.
Tôi dắt tay Như Quỳnh chen qua đám đông tìm số báo danh rồi dẫn em tìm phòng. Những việc nhỏ nhặt nhưng được làm điều gì đó cho em khiến tôi thấy vui lạ. Giữa sân trường đông đúc đong đầy ước mơ đó, Như Quỳnh vẫn nổi bật cuốn hút đến lạ.
Chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy dáng người thanh thoát. Mái tóc búi cao, để lộ chiếc cổ thanh mảnh kiêu kỳ, đôi kính gọng mảnh càng tôn lên nét tri thức của em. Tôi dắt tay em len qua đám đông, bước chân Quỳnh nhẹ nhàng lướt qua, để lại những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo hai đứa.
Đi bên em trong lòng dâng lên một niềm tự hào mơ hồ. Bao ánh mắt dõi theo khi chúng tôi đi qua. Trong khoảng khắc tôi chợt nghĩ về bộ phim nào đó về thời thanh xuân nơi có một chàng trai tình si yêu mộng mị cô hoa khôi xinh đẹp.
Sau 3 buổi thi căng thẳng, tôi cùng em chia tay cô chú chủ nhà. Chỉ gắn bó cùng nhau ít ngày nhưng những cảm xúc chân thành của gia đình chú khiến chúng tôi cảm động. Tôi bế bé Bông len lén nhét vào túi áo một sấp tiền, rồi dặn dò cô chú giữ gìn sức khoẻ.
Con bé đòi Như Quỳnh hôn, lưu luyến hai chúng tôi không rời.
Chiếc xe màu xanh lao vun vút trên con đường dài, bỏ lại sau lưng những cánh đồng lúa rì rào trong gió, những mái nhà nhỏ bé khuất dần sau rặng cây.
Trời vừa sập tối hoàng hôn trải dài trên nền trời một sắc đỏ rực. Những tia nắng sót lại hắt lên gương mặt em, ánh lên đôi mắt long lanh đẹp đến ngẩn ngơ. Gió lùa qua mái tóc búi cao, vài lọn tóc buông lơi bay nhẹ theo nhịp xe lăn bánh. Như Quỳnh ngồi sau lưng tôi lặng lẽ tựa vào khung trời đang chuyển màu. Đôi tay tôi siết chặt tay lái, trái tim lại lạc nhịp theo từng cơn gió thoảng.
Giây phút ấy tôi ước gì con đường dài thêm một chút, hoàng hôn đừng tắt quá vội, để tôi được bên em lâu hơn.
Sau một quãng đường dài cuối cùng cả hai vừa kịp tới thành Vinh khi phố vừa lên đèn.
Đêm ở thành Vinh mang một vẻ đẹp trầm lặng và dịu dàng. Thành phố này không quá xô bồ hay ồn ào chỉ có những con phố dài hun hút tắm mình trong ánh đèn vàng. Những cơn gió đêm mơn man vạt áo, và hương hoa sữa thoảng qua từng góc nhỏ.
Khác với thói quen thường ngày không phải quán bar hay club ồn ã. Chúng tôi hoà mình cùng bao sĩ tử cùng trang lứa lần đầu được ra thành phố lớn.
Tôi dẫn Như Quỳnh vào công viên trung tâm chơi mấy trò của đám trẻ con.Em cười vui như đứa trẻ mỗi khi chiếc xe lao vào trúng tôi. Tôi ngẩn ngơ không biết do trò chơi vui thật hay vì bên cạnh tôi là người con gái mình thương suốt những năm tháng qua.
Rời công viên, chúng tôi ra quảng trường trung tâm thành phố. Có một ngọn núi nhỏ phía sau quảng trường. Nơi đó khá nổi tiếng trong đám sinh viên khi các đôi mới yêu vẫn thường dắt nhau lên ngọn núi nhỏ tâm tình. Hai đứa sóng bước bên nhau chậm rãi để mặc cho bước chân mình hòa vào nhịp thở yên bình của phố đêm.
Em đi bên tôi mái tóc búi cao khẽ buông lơi vài sợi tơ mềm phản chiếu ánh đèn đường sáng hắt. Chiếc váy mỏng lấp lánh dưới ánh sáng nhạt nhoà.
Gió đêm lành lạnh, tôi khẽ siết chặt bàn tay, nhiều lần muốn nắm lấy tay Như Quỳnh nhưng cuối cùng tôi vẫn không đủ can đảm. Trong khoảnh khắc này tôi muốn chạm vào em, muốn giữ lấy hình bóng ấy thật lâu nhưng lại sợ chỉ cần một chút bất cẩn thôi vẻ đẹp ấy sẽ tan ra như làn sương mong manh giữa phố khuya.
Như Quỳnh vẫn vờ như không thấy vẻ bối rối của gã trai đang đi cạnh bên. Em không nói gì vẫn cứ dịu dàng đi cạnh tôi với chiếc kẹo bông gòn trên tay.
Thành Vinh có biết bao nhiêu điều đẹp nhưng có lẽ đẹp nhất vẫn là khoảnh khắc tôi được đi bên em. Giữa muôn ánh đèn lấp lánh, giữa những con đường cũ kỹ đã chứng kiến bao cuộc chia xa và hội ngộ.
Đêm dần khuya cả hai ghé một khách sạn nhỏ, đặt một phòng. Con bé lễ tân cầm CMND rồi len lén ngắm Như Quỳnh. Có lẽ con bé cũng bị hút hồn bởi vẻ đẹp của em.
Suốt cả đêm tôi trằn trọc, tim đập rộn ràng. Cả vạn suy nghĩ thôi thúc tôi vượt qua ranh giới bằng chiếc áo khoác do Như Quỳnh đặt giữa hai đứa.
Sau tất cả tôi vẫn không dám, chúng tôi cứ nằm cạnh nhau như thế tới tận sáng. Tôi chẳng biết sau này có hối hận không nữa.
Đám bạn tôi nếu biết điều này hẳn chúng nó sẽ sốc lắm. Thôi thì gió của mây trời cứ để cho hình ảnh em trong tim tôi cứ lung linh mãi như thế.


0 Bình luận