Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Những mẩu ký ức vụn vỡ

Chương 04: Khoảng khắc giao thừa 2005

0 Bình luận - Độ dài: 2,044 từ - Cập nhật:

Khoảnh khắc ấy pháo hoa nổ rực rỡ, vẽ nên những vệt sáng lung linh. Năm cũ lặng lẽ qua đi, nhường lại cho những hứa hẹn của năm mới.

-Chúc mừng năm mới! Sang năm con mong cho đại gia đình con mạnh khoẻ. Mong cho ba mẹ ở nơi xa đó an lòng. Mong cho những người bạn con ở đây đứa nào cũng bình an gặp nhiều may mắn mắn!

Tôi đứng đó ánh mắt ngước lên bầu trời, lặng lẽ chắp tay cầu nguyện. Nhìn những khuôn mặt bên cạnh, Hồng Hoa, Ly Ly, Trang, Chiều, Văn... những người bạn lớn lên cùng tôi đang trao nhau những lời chúc đầu xuân, lòng tôi chợt dâng lên một cảm xúc khó tả.

Chúng tôi đã cùng nhau đón bao nhiêu giao thừa rồi nhỉ? Tôi chẳng còn nhớ nổi thế nhưng khoảnh khắc này sẽ in sâu trong trái tim mỗi người.

Tự hỏi lòng sau này lớn lên chúng tôi sẽ sống những cuộc đời ra sao? Liệu sẽ huy hoàng như pháo hoa sáng trên bầu trời đêm nay hay bình lặng mà chẳng ai biết tới?

-Chúc mừng năm mới anh em! -Tiếng thằng Chiều kéo dòng suy nghĩ của tôi trở về. -Anh em ơi! Một! Hai! Ba! Zô! Hai! Ba! Zô! Hai! Ba! Uốnggg!

Chiều bắt nhịp những lon bia không đá lại vơi dần đi.

Đêm đã khuya lắm rồi thế mà không ai trong chúng tôi muốn khoảnh khắc này trôi qua nhanh chóng. Sau một lúc đầu óc tôi có phần choáng bởi hơi men. Dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn về đây. Tôi ngước lên bắt gặp đôi mắt trong veo.

Ly Ly bỗng đứng dậy, nhẹ nhàng bước về phía cầu thang bên hiên nhà đi lên lầu hai. Trước khi khuất bóng, em không quên dành cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.

Đón nhận ánh mắt đó tôi vờ như lơ đãng. Cầm lon bia trên tay:

-Chúc mừng năm mới tất cả mọi người, 100% nào! -Tôi lên tiếng hô hào anh em.

Sau một hơi, uống sạch lon bia, tôi đứng lên đi về phía ấy.

Trong nhóm chúng tôi, Ly Ly và Chiều là hai người lớn tuổi nhất. Ly Ly hơn tôi một tuổi gia đình có điều kiện bậc nhất trong vùng. Cô con gái rượu được cha bảo bọc như một viên ngọc quý. Có lẽ cũng vì thế mà tính tình Ly Ly có phần hồn nhiên, ngây thơ của một cô gái chưa từng biết đến những lo toan ngoài cuộc sống yên bình của mình.

Ly Ly được mệnh danh là bông hoa xinh đẹp nhất nở trên vùng đất lành này. Dáng em dong dỏng cao, làn da trắng ngần. Khuôn mặt sắc sảo với chiếc cằm V-line mềm mại đúng gu thời bấy giờ, đôi mắt em lúc nào cũng long lanh hồn nhiên. Mỗi lúc LyLy cười đẹp tựa cánh hoa đào nở rộ lúc xuân sang. Con bé mang đến một cảm giác ngây thơ tựa như mối tình đầu.

Được bao bọc kỹ vậy nên cách Ly Ly nói chuyện trong sáng lạ lùng. Có lẽ đã có bao nhiêu con tim lặng lẽ trao mà chẳng hề hay biết.

Bước lên lầu, tôi thấy Ly Ly đã đứng chờ sẵn bên lan can. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn gần đó chiếu lên, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên làn da trắng ngần. Ánh mắt em hướng về phía dòng sông xa, nơi mặt nước lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng.

Nhìn bóng lưng quyến rũ đó, tôi chợt cảm thấy một nỗi xao xuyến lạ lùng. Lòng tôi bỗng dưng vội vã quay về những bí mật đã xảy ra giữa chúng tôi vào hai tháng trước.

__Đông__

Chuyện bắt đầu vào một ngày mà gió heo may bắt đầu rì rào qua những rặng tre cuốn theo hơi lạnh thổi vội vào từng ngôi nhà nhỏ. Sương mù cũng đã phủ mờ trên những triền đồi khiến cảnh vật chìm trong một lớp bông mềm. Sáng sớm, không khí se lạnh khiến hơi ẩm bốc lên thành khói trắng, len lỏi qua khe cửa sổ.

Cây cối lúc này khoác lên mình một màu xám xịt, những chiếc lá vàng úa rơi lả tả trên mặt đất. Trong không gian ấy, tiếng chim ríu rít bỗng dưng trở nên ấm áp lạ thường.

Mùa Đông năm nay đã về !

Mùa Đông đến thật sớm, nàng ta ùa về bất chợt cùng gió lạnh, bao trùm lên cả vùng đất như một tấm màn trắng xóa.

Buổi sáng, tôi thức dậy nàng Đông đón bằng cái lạnh cắt da cắt thịt. 

-Trời! Lạnh thế! -Mắt vẫn còn ngái ngủ, tôi thốt lên rồi  cuộn mình sâu vào chăn bông dày.

 Những lớp chăn ấy khiến tôi chẳng muốn rời đi. Thật tiếc nghĩ tới khuôn mặt nghiêm khắc đáng sợ của bà giáo viên chủ nhiệm làm tôi giật mình. Một nỗi sợ mạnh mẽ hơn cả cái lạnh ngoài kia. Tôi đành phải rướn người, lười biếng đưa lần lượt từng ngón ra khỏi lớp chăn để quen với cái lạnh.

Bàn tay vừa chui ra ngoài lớp chăn, ngay lập tức làn gió lạnh như cắt vào da thịt khiến muốn đông cứng lại. Cái cảm giác giá lạnh đến mức tay mình sẽ hóa đá bất cứ lúc nào.

-Lạnh thế nhỉ? -Tôi tiếp tục than thở, cũng bởi cái thói quen hễ đi ngủ là cởi sạch quần áo mới được. Thành ra nhích mãi tôi mới chui ra được khỏi lớp chăn mặc quần áo lên người.

Tự an ủi bản thân tới lớp lại được ngồi giữa hai cô gái xinh nhất trường ủ ấm bơm thêm dũng khí đối mặt với cái lạnh cóng ngoài kia. Dòng nước lạnh buốt từ chiếc vòi hắt lên mặt khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức.

Ngó ra cửa sổ cây xoan già đứng im lặng, trụi lủi, xù xì không còn một chiếc lá nào, trông chẳng khác gì cành củi khô vươn mình lên giữa bầu trời xám xịt.

Nhìn vậy thôi chứ vài tháng nữa cần một chút nắng Xuân, một làn gió nhẹ, những cành củi khô ấy sẽ lại đâm chồi, nhú lộc non xanh mơn mởn. Và những chùm hoa xoan tim tím sẽ lại nở đầy cành.

Đám trẻ chúng tôi ngày ấy ngây ngô làm sao, chẳng bao giờ lo lắng về cái lạnh buốt giá của mùa Đông hay những nhọc nhằn của người lớn. Mùa nào cũng thế, Đông sang, rồi Xuân lại về, Hạ đi qua, Thu chớm tới, rồi Đông lại quay lại. Người lớn thì bận rộn, lo lắng về sương giá, về mạ non héo úa, hoa màu rụng tàn. Còn bọn trẻ chúng tôi thì cứ hồn nhiên sống trong không gian riêng của mình, chẳng mấy bận tâm đến những khó khăn ấy. Đông đến, chúng tôi lại có thú vui riêng, còn cả những cuộc hẹn hò thân mật với nàng Đông cơ mà.

Thích nhất mỗi đêm Đông mặc lên chiếc áo bông thật dày  cả nhóm dắm dúi đống khoai lang mật vào than hồng. Chúng tôi ngồi sát nhau trên chiếc giường rộng ở ngoài ban công tầng hai, nơi có thể nhìn ngắm cả một khoảng trời đêm đầy sao, những ngọn đèn mờ mờ trong xóm nhỏ.

Không khí buổi tối của vùng cao lạnh đến thấu xương nhưng cũng đẹp lạ lùng. Ánh trăng vàng trên cao toả sáng sáng mờ chỉ đủ soi sáng những gương mặt người.

Giọng của thằng Chiều lúc này vang lên, chậm rãi và ma mị:

-Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm rồi, người lớn trong làng kể rằng khu đất cạnh bên nhà thằng Gia thuộc gia đình bà Hoàng.

Nó nhại giọng Nguyễn Ngọc Ngạn khiến chúng tôi không thể không lắng nghe.

Chiều đưa tay chỉ về phía căn nhà tranh xa xa. Căn nhà cũ kỹ vách tranh nứt nẻ, mái lợp lá đã mục chỉ còn lại cây bưởi Đào trước sân. Đám trẻ chúng tôi ngày đó chuyên trộm trái cây hàng xóm cũng không dám bén mảng tới cây bưởi ấy. Người lớn cấm đoán dữ dội, vài đứa trẻ lì lợm dám qua đấy sẽ bị đánh cho nát mông. Thế là chúng tôi chẳng ai bảo ai cứ vờ như không thấy tránh xa căn nhà bỏ hoang đó.

Ban ngày căn nhà đã âm u, tĩnh lặng đến lạ kỳ, nhưng khi màn đêm buông xuống ánh trăng lưỡi liềm chiếu xuyên qua những cành cây gầy gò còn đáng sợ hơn. Nhìn sang cứ như cảnh trong bộ phim ma hồi chiều cả bọn vừa xem khiến ai nấy ớn lạnh.

-Thôi kể tiếp đi, chỉ trỏ gì mà sợ quá! -Thằng cu Văn vội cắt ngang, nuốt vội ngụm nước bọt rồi tặc lưỡi.

Bị ngắt ngang lời thằng Chiều không tỏ ra bực bội. Hắn làm bộ vuốt cằm, trầm ngâm kể tiếp:

-Chuyện là thế này... Bà Hoàng, chồng mất hồi trẻ con cái thì đi làm xa cả, bà chỉ sống một mình trong căn nhà cũ. Lâu dần tính tình bà cũng trở nên cộc cằn, gàn dở, thế nên chẳng ai muốn qua lại với bà. Cái mùa Đông năm ấy gió như dao cắt vào da thịt, đứa cháu gái của bà sau cả tháng trời bận rộn công việc mới có dịp ghé thăm bà.

"Bà ơi! Bà!" -Đứa cháu gái gọi cửa mãi mà không thấy ai đáp. Nó đẩy cửa vào, và thấy bà nằm trên giường, chiếc chăn mỏng manh phủ kín khuôn mặt. Nó tưởng bà đang ngủ nhưng khi nó kéo chăn ra.

Thằng Chiều nuốt khan ngụm nước bọt.

-Sao nữa? Thấy gì? Kể tiếp đi mày! -Cu Văn mặt đã tái mét vẫn cố hỏi.

-bà Hoàng đã chết co quắp từ lúc nào, mặt bà trợn trừng lên giận dữ... -Mặt thằng Chiều lúc này tối sầm lại càng kể, giọng nó càng thấp hơn chắc nó cũng bị bản thân doạ sợ:

-Nhưng chuyện không dừng lại ở đó đâu. Tụi mày biết gì không? Công an họ khám nghiệm tử thi, kết luận bà đã mất gần nửa tháng rồi. Nhưng ông hàng xóm vẫn thề thốt rằng đêm trước đó, lão ta còn thấy bà cúi mặt đi đi lại lại trước sân nhà.

Mấy người trong làng còn kể rằng vào những đêm khuya, ai vô tình đi qua căn nhà đó, sẽ thấy bà Hoàng đứng ngay bên cửa sổ, khẽ gọi tên người qua đường. Khi có ai đó đáp lại, bà sẽ nhìn thẳng vào họ, đôi mắt trợn trừng, lạnh như băng. Và rồi, bóng bà từ từ mờ dần, tan biến vào trong không gian đen đặc, chỉ còn tiếng cười khằng khặc vọng lại.

Lúc Chiều dứt lời, không khí quanh chúng tôi bỗng trở nên nặng nề, tĩnh lặng đến nghẹt thở. Bóng tối ngoài cửa sổ bỗng chốc trở nên dày đặc, cảm tưởng có một thứ gì đó đang dõi theo chúng tôi. Ai biết đâu bà Hoàng có thể đang đứng ngay đây, lặng lẽ nghe chúng tôi kể lại cuộc đời bi ai của bà.

Bên ngoài từng cơn gió xào xạc lùa qua những cành xoan gầy guộc tạo ra thứ âm thanh khô khốc.

Cả đám lúc này ngồi im, nép sát vào nhau. Cái cảm giác lạnh lẽo như đang len lỏi vào từng ngóc ngách, mỗi tiếng động nhỏ cũng đủ khiến tim đập thình thịch. Ngó sang nhà bỏ hoang bên kia với cây bưởi Đào đang im lìm trước sân bỗng trở nên đáng sợ.

Bất giác một luồng lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến tôi điếng người, da gà da vịt nổi lên. Một bàn tay lạnh ngắt siết chặt lấy tay tôi. Tim tôi chợt đập mạnh, một giây nữa thôi, tôi đã hét lên cầu cứu, nhưng rồi...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận