Chất giọng trầm khàn cất lên, từng ca từ hòa quyện với không gian, cuốn mọi người vào một mạch cảm xúc dịu dàng. Cả căn phòng dường như lặng đi, chỉ còn lại tiếng nhạc và giọng hát của tôi.
Tôi hướng ánh mắt về phía Đan Quỳnh. Em khẽ nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên một tia ngạc nhiên. Có lẽ Đan Quỳnh không nghĩ tôi lại hát tốt ca khúc yêu thích của em đến vậy. Bài hát hát này tôi cũng không phải chọn cất lên một cách ngẫu nhiên. Tôi đã dành cả ngày để đọc hết những dòng trạng thái, bình luận, bài chia sẻ của Đan Quỳnh trên facebook.
Hơi men nồng nàn vương vấn, em khẽ lắc lư theo điệu nhạc, đôi má hây hây ánh lên sắc hồng. Tôi nhìn sâu và mắt em theo cách dịu dàng, chậm rãi cất lên những ca từ cuối cùng:
“Gửi em những ngôi sao trên cao
Tặng em chiếc khăn gió ấm…
Để em thấy chẳng hề cô đơn…
Để em thấy mình gần bên nhau…
Để em vững tin vào tình yêu hai chúng ta…”
Kết thúc bài hát tôi cầm micro và nói mấy lời. Giọng trầm ấm:
-Bài hát này mình xin được gửi tặng tới một cô gái xinh đẹp đang ngồi một mình ở phía bên kia ạ!
-Ồ!!!! Haha
Mấy em gái vỗ tay hú hét. Dũng Khùng cười khẩy nhìn tôi miệng hắn nói gì đó cố tình không phát ra âm thanh.
Nhìn khẩu hình miệng của hắn tôi dịch được:
"Đ M K H Á L Ắ M T H Ằ N G C H Ó.."
Nhạc dạo cũng kết thúc, tôi đã thành công mượn lời bài hát của Khánh Phương như một lời bày tỏ. Đôi mắt Đan Quỳnh khẽ dao động. Gương mặt em ửng đỏ lên rực lên. Không rõ do men rượu hay do ánh mắt tôi đang thiêu đốt em.
Kết thúc buổi tiệc hai chúng tôi đứng cạnh nhau ngoài ban công nói chuyện.
-Hôm nay vui quá Quỳnh! Lâu lắm anh mới lại có cảm giác ấy.
-Hihi. Không ngờ anh hát hay vậy. Đúng bài em mê luôn. Em nghe suốt cả ngày luôn ấy.
-Haha anh thấy lời bài hát ý nghĩa nên muốn hát tặng em..
-Tặng em? Haha...
Đan Quỳnh cười nhạt, rồi em nói:
-Anh suy nghĩ thật kỹ. Xem có thực sự chắc chắn không?
-Hở? không tặng em thì làm gì còn ai xứng đáng cơ chứ?
Tôi khá khó hiểu trước câu hỏi của Đan Quỳnh như mặc kệ vẫn tiếp tục lẻo mép.
Nhận được câu trả lời từ tôi, Đan Quỳnh nhìn sang. Trong ánh mắt có chút băn khoăn rồi nhanh chóng biến mất khi em nhấp thêm một ngụm rượu. Ly vang sóng sánh đỏ tô thắm lên đôi má em.
Và ngay trong đêm đó hai chúng tôi nói chuyện nhiều hơn và dần trở nên thân thiết. Mối quan hệ giữa hai chúng tôi cứ thế phát triển có chút gì đó mập mờ.
So với Huyền My nét đẹp khiến tôi điên cuồng cùng với sự tự tin tỏa ra từ mỗi hành động cử chỉ Đan Quỳnh lại là một cơn gió dịu dàng, khẽ khàng len lỏi vào tận sâu. Đan Quỳnh mềm mại và yếu đuối hơn tôi tưởng, chẳng còn vẻ lạnh lùng, kiêu kỳ như ngày đầu gặp mặt ở Kim Nghê Cổ Tự. Tôi đã từng thắc mắc rất lâu về điều đó.
Đêm ấy, khi cả hai đứng cạnh nhau, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em, khẽ cất giọng hỏi:
-Anh vẫn luôn muốn biết… tại sao hôm đó em lại khiến anh bẽ mặt như thế?
Đan Quỳnh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt long lanh ánh lên tia do dự khó đoán. Em không trả lời ngay, chỉ khẽ mỉm cười rồi thì thầm:
-Rồi có ngày anh sẽ hiểu…
Câu trả lời ấy khiến tôi không khỏi tò mò. Nhưng chính sự bí ẩn ấy lại càng khiến tôi say mê em hơn. Một cô gái như Đan Quỳnh luôn có những bí mật riêng và tôi biết mình sẽ còn rất nhiều điều để khám phá về em.
Những ngày đó tam quan của tôi thực sự lệch lạc, khốn nạn làm sao. Trong mắt tôi các cô gái sinh ra là để đàn ông chinh phục. Mỗi khi một cô gái xinh lao vào vòng tay tôi, lại như một tấm huy huân chương chiến thắng được đeo lên. Điều đó khiến tôi vênh váo trước mặt những gã đàn ông khác.
Sau đêm đó chúng tôi lại thêm lý do để tụ tập hơn. Tôi và Dũng Khùng mang thêm anh em Dark Knight đi cùng, đặc biệt là Toàn Phong với mong muốn thoát kiếp độc thân cho Phong phó Đường Chủ.
Thế những bằng tài năng thượng hạng của mình hễ Phong ngắm ai thì em đó lại có người yêu. Điều đó khiến tất cả đành cạn lời mà bó tay.
Ngày cuối tuần chúng tôi được thông báo sẽ tổ chức tiệc tại nhà Đan Quỳnh. Tôi có chút mong đợi sẽ chạm mặt gã anh trai nổi danh của em ấy. Thế nhưng khi tới nơi mới biết hắn chuyển ra ngoài sống riêng biệt từ lâu. Chẳng mấy khi xuất hiện tại căn nhà này. Thế cũng tốt, bữa tiệc cứ thế diễn ra một cách thoải mái hơn.
Tiếng cười vang vọng khắp căn nhà, những ly rượu sóng sánh trong ánh sáng dịu dàng, hòa cùng giai điệu từ chiếc loa phát nhạc. Cả đám đông hò hét, ca hát, thi nhau chọc phá những cặp đôi mới công khai. Quậy chán chê, từng đôi một lần lượt kéo nhau ra ngoài, để lại không gian riêng tư nhau. Đó là một quy luật bất thành văn của chúng tôi ngày đó.
Trong phòng khách chỉ còn tôi và Đan Quỳnh.
Em ngồi trên ghế sofa, một tay lật nhẹ mép váy, đôi mắt long lanh. Tôi chậm rãi tiến lại gần, tựa lưng vào thành ghế đối diện, ánh mắt lướt khẽ qua nàng.
-Hôm nay Đan Quỳnh của anh xinh quá!!!
Tôi cười, giọng nói có chút ngà ngà men rượu.
Em khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như cười, nhưng đôi môi chỉ hơi cong lên kiêu kỳ.
Hôm nay, Đan Quỳnh chọn một chiếc váy dài qua gối, chất vải mềm mại ôm lấy dáng người thanh thoát. Chiếc áo trắng ngắn tay càng làm nổi bật làn da mịn màng. Mái tóc màu hạt dẻ nhẹ nhàng buông xuống tôn lên vẻ đẹp dịu dàng.
Tôi chậm rãi nâng ly, ánh mắt không rời khỏi em. Thế rồi trong men say lâng lâng tôi mơ màng nằm gục xuống ghế. Trong mơ màng vẫn đủ để cảm nhận được Đan Quỳnh lấy tấm chăn mỏng đắp lên cho tôi. Em chuyển sang ngồi bên cạnh tôi im lặng, hình như có điều suy nghĩ. Tôi hé hé mắt, hai tay Đan Quỳnh đan vào nhau. Em ngồi cúi đầu nhìn xuống hai tay mình. Có điều gì khiến em ấy đang đấu tranh tâm lý dữ dội lắm.
Tôi khá khó hiểu với cô gái này liền nằm im lặng vờ như đã ngủ say lặng lẽ quan sát. Một lúc sau Đan Quỳnh đứng dậy, rót cho mình thêm một ly vang đầy, uống một hơi hết sạch lấy hết dũng khí.
Và…
Đan Quỳnh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lấy môi tôi . Sau cái chạm nhẹ chưa đầy một giây môi em rời môi tôi lập tức. Và ngượng ngùng đưa tay chạm lấy môi mình. Em chạm môi nhanh đến mức tôi tiếc rẻ vì chả cảm nhận được chút gì. Tôi mở mắt nhìn em âu yếm, khuôn mặt Đan Quỳnh lúc này đỏ lên như trái cà chua chín mọng, ngay cả cổ em ấy cũng không ngoại lệ.
Đan Quỳnh tròn xoe mắt nhìn tôi, trong em lúc này như đứa trẻ lén lút mắc lỗi sợ bị người lớn phạt. Dễ thương vô cùng.
Không gian bỗng ngập ngừng trong thoáng chốc rồi Đan Quỳnh nằm đè lên cơ thể tôi và bắt đầu hôn.
Tôi ú ớ giật mình trước hành động dứt khoảng của em. Kịch bản nó không phải thế, đó giờ chỉ có tôi cưỡng hôn con gái nhà người ta cơ mà.
-Cắt! diễn lại đi. Đồn ra giang hồ nó cười tôi thối mũi.
Những nụ hôn sâu ngọt ngào khiến mớ suy nghĩ vớ vẩn của tôi nhanh chóng biến mất. Tôi tự hỏi có phúc phận gì tại sao những cô gái xuất hiện cạnh tôi đều xuất sắc tới vậy. Nói như lời Dũng Khùng hay chửi tôi là "Thằng chó mày kiếp trước giải cứu thế giới chắc."
Các cô gái cứ lần lượt đến, tôi thì chẳng bao giờ chối từ. Sau này có một gã streamer khốn nạn đã phát biểu:
-Những người họ thích anh, anh không thể cản!
Ngày đó tôi cũng khốn nạn chẳng kém, điều duy nhất là tôi không mặt dày tới mức sự việc bị lộ vẫn cãi tay đôi với con gái nhà người ta thôi.Tôi ôm lấy Đan Quỳnh trong hơi men tôi dần chìm sâu vào giấc ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa say tôi dường như nghe thấy giọng Đan Quỳnh lặp đi lặp lại điều gì đó:
-Tại sao ..anh ... cô ấy...
Tôi chẳng nghe rõ em nói gì trong miên man chìm sâu trong mộng đẹp.
Huyền My vừa đáp chuyến bay từ Thụy Sĩ về, không kịp nghỉ ngơi đã gọi ngay cho tôi:
-Anh yêu đang làm gì đấy?
Giọng My vang lên trong điện thoại, dường như em rất háo hức.
-Đang ngủ bé ơi, nay cuối tuần mà!
Tôi lười biếng đáp.
-Em vừa xuống sân bay là gọi cho anh liền nè. Em lên thẳng nhà anh luôn nhé!
Tôi bật cười:
-Vừa bay xa thế, em nghỉ ngơi đi. Mai mình gặp nhau cũng được mà.
-Hứ, ở cạnh anh suốt thì thấy bình thường. Xa có hai tuần mà nhớ anh điên luôn.
Vài tiếng đồng hồ sau, nghe tiếng xe quen tôi chạy xuống đón em. Bé My ngay lập tức lao vào lòng tôi hít hà.
-Chào tình yêu! Nhớ anh quá à!
Tôi khẽ vuốt mái tóc mềm của em. Có lẽ sau hai tuần không gặp hôm nay bé My có phần cuồng nhiệt.
-Hihi, có quà cho anh nè! Mở ra xem đi!
Em giấu sau lưng một chiếc hộp nhỏ, ánh mắt mong chờ như chính bản thân mới là người nhận quà chứ không phải tôi vậy. Tôi nhìn em cười, rồi vội vàng mở ra một chiếc đồng hồ từ thương hiệu R. Đeo thử lên tay, tôi bất giác gật gù, quả thật rất hợp.
Huyền My thích thú ngắm tôi một lát, rồi đột nhiên nghiêng người tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn.
-Nhớ anh yêu của tui quá…
Huyền my thì thầm, ánh mắt long lanh đầy mê hoặc.
-Yêu em đi!!!
Tôi thoáng sững lại. Một cảm giác mơ hồ len lỏi trong lòng tội lỗi, day dứt, nhưng cũng không thể cưỡng lại sức hút. Tôi toan đẩy My ra, định viện cớ cô ấy cần nghỉ ngơi sau chuyến bay dài, nhưng cái ôm siết chặt và ánh nhìn kiên định của Huyền My khiến tôi không thể dứt ra. Chúng tôi quấn lấy nhau, rồi tôi dìu Huyền My vào phòng tắm, nơi những cảm xúc ngọt ngào tiếp tục trào dâng.
Đến tối, Huyền My thủ thỉ rằng em sẽ ở lại qua đêm. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã tiếp tục bị kéo vào một nụ hôn mãnh liệt. Và đêm đó, lần đầu tiên, em ấy ngủ lại nhà trong vòng tay tôi.
Sáng sớm, trên con đường quen lần đầu tiên tôi và Huyền My cùng ngồi chung trên chiếc Lexus biển số 66xx của em đến trường. Dù trước đây chuyện tình cảm của chúng tôi chỉ gói gọn trong nhóm bạn thân, nhưng sau hôm nay đã lan rộng khắp trường. Những ánh mắt tò mò, những tiếng bàn tán râm ran… tôi đều nghe thấy, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm.


0 Bình luận