Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 04: Về cái tinh thần trong nghệ thuật (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,503 từ - Cập nhật:

Tôi đã có một giấc mơ.

Nó không bắt đầu bằng một khung cảnh cụ thể, mà bằng một cảm giác.

Cảm giác bị quan sát. Tôi đứng giữa một khoảng không trắng xóa, một sự vô định không có điểm đầu cũng không có điểm cuối. Và chúng ở đó vây quanh tôi. Những cái bóng, những hình người không có khuôn mặt, không có đặc điểm nhận dạng, chỉ là những hình khối trắng đục nổi bật một cách mờ ảo trên nền trắng. Chúng không đứng yên, mà cứ trôi nổi, từ từ siết chặt vòng vây.

Miệng chúng mấp máy, tạo ra một thứ âm thanh rì rầm không ngớt, như tiếng vo ve của một đàn ong khổng lồ. Tôi không nghe được một từ nào rõ ràng, ngôn ngữ của chúng là một thứ tạp âm hỗn loạn. Nhưng tôi hiểu. Tôi hiểu cái giọng điệu của chúng. Một sự đồng thanh phán xét, một lời buộc tội không cần đến từ ngữ. Đối mắt chúng dù không tồn tại, vẫn dán chặt vào tôi, xuyên thấu, lột trần mọi lớp vỏ bọc mà tôi cố gắng dựng lên.

"Kẻ tội đồ."

"Giá như mày không làm gì cả."

"Chính là mày."

Những câu chữ không được thốt ra, nhưng chúng vang vọng trong đầu tôi còn rõ ràng hơn bất kỳ âm thanh nào. Tôi muốn bịt tai lại, nhưng cơ thể tôi cứng đờ, không thể cử động.

Rồi khung cảnh đột ngột thay đổi. Cái khoảng không trắng xóa biến mất, thay vào đó là một góc phòng tối om. Tôi đang ngồi đó co rúm lại, hai tay ôm chặt lấy đầu gối. Tôi thấy chính mình, một phiên bản nhỏ bé và bất lực, mắt dán chặt vào một điểm vô định trên sàn nhà. Không có tiếng động, không ánh sáng, chỉ có một áp lực vô hình, một gánh nặng đè chặt lên lồng ngực khiến tôi không thể thở. Sự im lặng trong góc phòng đó còn đáng sợ hơn cả những lời buộc tội lúc nãy. Nó là sự chấp nhận, sự đầu hàng.

Cảm giác ngột ngạt đó chân thực đến mức, nó kéo tôi bật dậy khỏi giấc ngủ.

Năm giờ sáng. Cả người tôi đẫm mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi ngồi lặng trên giường, nhìn ra khung cửa sổ vẫn còn chìm trong bóng đêm. Nói sao nhỉ, dù đã cố gắng không nghĩ về nó nữa, đã tự nhủ rằng mọi chuyện đã qua rồi… nhưng.

Một cú vỗ mạnh bất ngờ giáng xuống lưng, mạnh đến mức kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung.

Tôi giật bắn mình quay lại.

"Lại thức khuya đọc truyện đúng không? Nhìn mặt cậu kìa, như người mất hồn."

Taichi. Cậu ta đã đứng ngay đó với nụ cười toe toét. Sao lúc nào cậu ta cũng có thể xuất hiện với một nguồn năng lượng dồi dào như vậy vào giờ này được nhỉ?

Một cơn cáu giận vô cớ bùng lên. Cú vỗ đó, trong một khoảnh khắc đã làm sống lại cái cảm giác ngột ngạt trong giấc mơ.

"Đau lắm đấy, tên ngốc này!"

Nụ cười trên môi Taichi tắt ngấm. Cậu ta gãi đầu, vẻ mặt chuyển từ trêu chọc sang hối lỗi và lo lắng thực sự.

"Xin lỗi, xin lỗi mà. Tớ không cố ý. Nhưng mà... có chuyện gì xảy ra với cậu thế, Shoutarou?"

Cậu ta cứ nhìn tôi đăm đăm, đôi mắt không còn vẻ trêu chọc mà thay vào đó là một sự sâu thẳm không hề che giấu.

"Cậu... thực sự ổn chứ?"

Tôi có thể nói thế nào đây? Rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ, rằng lồng ngực mình vẫn còn đang se thắt lại? Tôi không biết nữa, chỉ biết rằng lúc này tôi đang hơi khó chịu. Có lẽ không phải vì giấc mơ đó mà là do cái vỗ lưng trời giáng của cậu ta. Hoặc chỉ đơn giản là do tôi không ngủ đủ giấc.

"Tớ ổn. Chỉ là hơi thiếu ngủ thôi."

Tôi đáp gọn, rồi lách qua người cậu ta, tiến thẳng vào lớp. Tôi không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này.

Cũng phải nhắc lại một chút, lớp 1-D của tôi từ đầu học kỳ hai này dường như có một sự thay đổi ngầm. Số lượng học sinh tham gia các câu lạc bộ khác nhau đã tăng lên đáng kể. Nếu xét về mặt bằng chung, có lẽ lớp tôi còn cao hơn hẳn so với các lớp khác về tỷ lệ này. Ngay cả cậu bạn ngồi bàn bên tôi, một người mà tôi hiếm khi trao đổi quá ba câu, cũng là một thành viên của câu lạc bộ Mỹ thuật. Tên cậu ta là... Masamune Eiji thì phải.

Nói sao nhỉ, cậu ta vẽ khá đấy. Thỉnh thoảng tôi có liếc qua sổ phác thảo của cậu ta, những bức vẽ phong cảnh bằng bút chì trông rất có hồn. Dù vậy, vẫn còn kém xa so với bức tranh trên bảng đen mà tôi thấy ngày hôm qua.

Chắc chắn không phải cậu ta vẽ đâu nhỉ. Cái cảm giác cô độc và sự điêu luyện trong từng nét phấn đó, nó không thuộc về một người có vẻ ngoài hiền lành và hay cười như Masamune.

Trong khoảng thời gian hiếm hoi trước khi giáo viên bước vào lớp, tôi rút điện thoại ra. Một hành động gần như theo phản xạ. Lướt mạng xã hội. Đó dường như là việc duy nhất tôi có thể làm lúc này để cố gắng phân tán cái mớ suy nghĩ bòng bong, để những dòng thông tin vô nghĩa lấp đầy khoảng trống mà dư âm khó chịu của giấc mơ để lại.

Chỉ là, tôi còn chưa kịp lướt đến một bài đăng nào, màn hình đã sáng lên báo có tin nhắn mới. Là Sasaki.

[Taichi nói cậu không ổn.]

Cái tên này. Sao cậu ta lại có thể nhanh đến vậy chứ? Mạng lưới thông tin của cậu ta đôi khi còn hiệu quả hơn cả một trạm phát thanh. Tôi khẽ thở dài, đón nhận một chút sự phiền phức.

[Không sao đâu. Chỉ là chuyện vặt buổi sáng thôi.]

Tôi gõ lại, những ngón tay di chuyển một cách máy móc. Tôi đang nói dối, một lời nói dối trắng trợn. Vết hằn của cơn ác mộng vẫn còn âm ỉ đâu đó trong lồng ngực. Nhưng tôi có thể làm gì khác được đây? Tôi không thể giải thích. Không thể kể cho cô ấy nghe về những cái bóng không mặt, về cảm giác bị phán xét, về góc phòng tối om ngột ngạt. Đó là thế giới của riêng tôi, một nơi mà tôi không muốn bất kỳ ai bước vào. Việc kể lể, mong chờ sự an ủi… Chuyện đó vớ vẩn quá rồi.

Một tin nhắn nữa lại tới, cắt ngang dòng tự vấn của tôi.

[Đó là vì sao cậu không nên nghĩ quá nhiều.]

Đọc dòng chữ đó, tôi không khỏi bật cười một cách thầm lặng. Một nụ cười có lẽ mang nhiều phần tự giễu hơn là vui vẻ. Cô ấy luôn như vậy, luôn có thể dùng lý trí để tóm gọn mọi vấn đề của tôi, gói ghém những cảm xúc phức tạp của tôi vào một cái hộp dán nhãn "nghĩ nhiều". Nó vừa chính xác một cách khó chịu, lại vừa đơn giản hóa mọi thứ đến mức gần như vô tâm. Nhưng có lẽ, chính sự vô tâm có chủ đích đó lại là điều tôi cần lúc này.

Tôi không nhắn lại bằng chữ nữa. Một câu trả lời sẽ chỉ dẫn đến một cuộc tranh luận khác. Tôi chỉ chọn một biểu tượng cảm xúc mặt cười méo xệch rồi gửi đi. Một sự thừa nhận không lời một cách bất lực được gói ghém trong một hình ảnh ngớ ngẩn.

Giáo bộ môn bước vào lớp.

 Tiết học bắt đầu, và tôi lại có thể tạm thời ẩn mình sau những con chữ và công thức, một lớp vỏ bọc an toàn khác.

Cả buổi học sáng hôm đó, tôi gần như không thể tập trung hoàn toàn. Những con số, những định luật vật lý cứ trôi tuột đi đâu như những hạt nước trên lá khoai. Tôi chỉ ngồi đó, tay chống cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu tôi, hình ảnh bức vẽ phấn trắng và gương mặt lo lắng của Taichi cứ thay nhau hiện lên. Một sự khó chịu mơ hồ, một câu hỏi không có lời đáp cứ lởn vởn. Rốt cuộc thì, cái cảm giác nặng trĩu khi nhìn vào bức tranh đó là gì?

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng vang lên. Tôi không có tâm trạng để đến căng tin, nơi sự ồn ào và những cuộc nói chuyện vô nghĩa sẽ chỉ khiến đầu óc tôi thêm rối bời. Tôi cầm hộp cơm trưa, định tìm một góc yên tĩnh nào đó ở sân sau, có lẽ là dưới một gốc cây. Khi đang đi dọc hành lang, một giọng nói trong trẻo gọi giật tôi lại.

"A, Mizuno!"

Là Tachibana Kaede. Cô ấy đang đứng cùng vài người bạn ở cửa lớp, có vẻ cũng vừa chuẩn bị đi ăn trưa. Sự xuất hiện của cô ấy lúc này, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm. Ít nhất thì, cô ấy không phải là Taichi.

"Chào Tachibana."

"Mizuno trông có vẻ không được khỏe lắm nhỉ? Lại bị Taichi lôi đi vận động quá sức à?"

Cô ấy cười tinh nghịch. Cái cách cô ấy nhắc đến Taichi thật tự nhiên, có lẽ tôi nên thấy mừng cho cậu bạn thân của mình.

"Cũng không hẳn. Chỉ là hơi thiếu ngủ thôi."

"Vậy à? Phải giữ sức khỏe đấy nhé."

Cô ấy nói, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô giơ chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ lên.

"À đúng rồi, tớ đang xem lại mấy tấm ảnh chụp cho hoạt động của câu lạc bộ. Cậu có muốn xem thử không? Có mấy tấm khá đẹp đấy."

Tôi không có lý do gì để từ chối, dù cũng không thực sự hứng thú lắm. Việc xem ảnh có lẽ cũng là một cách tốt để tạm thời quên đi những chuyện khác. Tachibana bắt đầu lướt nhanh qua các bức ảnh trên màn hình LCD nhỏ. Ảnh lễ hội, ảnh chân dung, ảnh tĩnh vật... Và rồi, cô ấy dừng lại ở một loạt ảnh chụp các tác phẩm hội họa.

"Đây là ảnh tớ chụp hôm câu lạc bộ Mỹ thuật có buổi trưng bày nhỏ cuối học kỳ trước. Bên đó có nhiều người tài năng lắm. Tiếc là dạo này câu lạc bộ của họ im ắng lạ thường. Đặc biệt là Akihito-senpai, nghe nói anh ấy là thiên tài của cả câu lạc bộ, mà cả mùa hè đến giờ chẳng thấy có tác phẩm mới nào cả."

Akihito? Cái tên nghe có chút quen tai.

Cô ấy nói, rồi bấm đến một bức ảnh chụp cận cảnh một bức tranh sơn dầu.

"Đây này, đây là tác phẩm của anh ấy. Đẹp đến nao lòng, phải không?"

Tôi nheo mắt nhìn vào màn hình. Đó là một bức tranh phong cảnh. Một con đường mùa thu…

Một cảm giác quen thuộc đến sững sờ ập đến.

Cái cách đổ bóng và trên hết là cái không khí cô tịch, man mác buồn toát ra từ nó. Giống một cách đáng kinh ngạc với bức vẽ trên bảng đen chiều qua. Dù cho có chút khác biệt nhưng không khí nó đem lại cũng chẳng sai biệt lắm.

"Tachibana-san."

"…"

"Cậu có thể... gửi cho tớ tấm ảnh này được không?"

Tachibana có vẻ hơi ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ của tôi, nhưng cô ấy cũng vui vẻ gật đầu và nhanh chóng gửi bức ảnh qua cho tôi. Suốt cả bữa trưa hôm đó, tôi gần như không nuốt nổi thứ gì. Tâm trí tôi hoàn toàn bị chiếm lĩnh bởi hai bức ảnh. Chúng như hai mảnh ghép của cùng một câu đố và tôi cần một người có thể cùng mình nhìn ra bức tranh toàn cảnh.

Buổi học chiều trôi qua như một thước phim quay chậm. Tôi không nhớ giáo viên đã nói những gì. Trong đầu tôi, chỉ có những câu hỏi xoay vần: Tại sao một người tài năng như Akihito-senpai lại phải vẽ lén lút trên một tấm bảng đen rồi để nó biến mất? Tại sao tác phẩm của anh lại chất chứa nhiều nỗi buồn đến vậy?

Một sự đồng cảm kỳ lạ đang trỗi dậy, một sự thấu hiểu mà tôi không hề mong muốn. Tôi hiểu cái cảm giác bị bế tắc, cảm giác muốn gào thét nhưng lại không thể cất thành lời.

Chính vì tôi hiểu, nên một phần trong tôi đang gào lên rằng phải tránh xa nó ra. Đây không phải là việc của mình. Tôi không phải là chuyên gia tâm lý, tôi chỉ là một nam sinh cao trung, một kẻ đã từng thất bại thảm hại khi cố gắng chìa tay ra giúp đỡ.

Tiếng chuông tan học vang lên, dứt khoát như một mệnh lệnh.

Chuyện này không liên quan đến tôi.

Tôi gần như là người đầu tiên cất sách vở vào cặp, tôi phải về ngay và thoát khỏi cái không khí này. Tôi khoác cặp, bước nhanh ra khỏi lớp và không ngoái đầu lại.

Tôi sẽ không nghĩ về nó nữa.

Đó là cho đến khi tôi đụng mặt Sasaki ở dưới sân trường.

Cô ấy đang đứng đó, gần khu để xe. Khi thấy tôi, cô ấy bước lại gần, mắt khẽ lướt qua gương mặt tôi và tôi thấy một thoáng lo lắng rất nhỏ hiện lên sau cặp kính.

"Chúng ta về thôi."

Một câu nói không phải là lời đề nghị mà là một sự khẳng định. Vậy là cô ấy cũng đã đoán được rằng tôi sẽ không lui tới thư viện hôm nay. Đôi khi tôi có cảm giác Sasaki còn hiểu rõ những quyết định của tôi hơn cả chính bản thân tôi nữa.

Chúng tôi cứ như vậy, dắt bộ hai chiếc xe đạp ra khỏi cổng trường, không ai nói với ai lời nào. Bầu trời đã ngả sang màu vàng nhạt của buổi xế chiều. Gió thu se lạnh khẽ thổi qua mang theo mùi lá khô. Tiếng cười nói của những học sinh như thuộc về một thế giới khác.

Cho tới khi chúng tôi gần đến ngã rẽ quen thuộc, Sasaki mới đột ngột dừng lại. Cô ấy quay sang nhìn tôi với một ánh mắt thẳng thắn và nghiêm túc.

"Mizuno, tớ có một câu hỏi này. Giả sử, cậu thấy một người đang gặp khó khăn, cậu có một cách có thể giúp họ, một cách mà cậu tin rằng ở hiện tại sẽ khiến họ cảm thấy tốt hơn. Nhưng cậu hoàn toàn không thể biết trước được hậu quả lâu dài của hành động đó. Vậy cậu sẽ lựa chọn thế nào?"

Câu hỏi đó, nó như một mũi kim châm thẳng vào vết sẹo mà tôi luôn cố gắng che giấu. Cả cơ thể tôi như cứng lại. Hình ảnh những cái bóng trắng không mặt, góc phòng tối om và cảm giác tội lỗi đến nghẹt thở lại ùa về.

"Tớ không biết, chắc là... cứ để yên cũng được."

Nói rồi, tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy nữa. Tôi quay người, tiếp tục bước đi một mình.

"Đôi khi tớ cũng ước mình có thể làm gì đó. Có những chuyện tớ hoàn toàn có thể làm nhưng tớ đã chọn không làm."

Giọng nói của cô ấy vang lên từ phía sau, không quá lớn nhưng đủ rõ để tôi nghe thấy.

"Thế nên Mizuno à, cậu không sai."

Tôi không sai?

Câu nói đó cứ vang vọng trong đầu tôi. Nếu không sai, tại sao cảm giác tội lỗi này vẫn cứ đeo bám?

Tâm trạng rối bời, tôi không về nhà ngay, bước chân vô định đưa tôi đến công viên Fureai.

Khi vừa đến gần khu vực sân chơi, tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Cậu bạn bàn bên, Masamune đang ngồi trên một chiếc ghế đá nói chuyện với một đàn chị nào đó. Tôi vốn chỉ định đi lướt qua. Nhưng đúng lúc đó, người đàn chị kia đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Masamune rồi rời đi.

Ngay khi chị ấy khuất bóng, Masamune ngẩng lên và trông thấy tôi.

"A, Mizuno!"

Cậu ta gọi tôi lại, tôi hơi ngạc nhiên.

Tôi không nhớ là mình và cậu ta đã thân thiết đến mức có thể gọi nhau một cách tự nhiên như vậy.

Tôi tiến lại gần, khẽ gật đầu.

"Chào cậu. Nhà cậu ở gần đây à?"

Cậu ta nở một nụ cười gượng gạo. Chà, cậu ấy cũng khá thân thiện đấy, nhưng theo một cách hoàn toàn khác với Taichi. Có một sự nhã nhặn từ tốn trong cách nói chuyện của cậu ta.

"Ừ, đúng vậy. Còn cậu?"

"Tớ cũng ở Komorebi-chou."

Câu trả lời của cậu ta khiến tôi thực sự bất ngờ. Komorebi-chou không phải là một khu quá lớn. Vậy mà trước giờ, tôi chưa từng một lần gặp cậu ta trên đường đi học hay đi về.

"Trùng hợp thật đấy! Vậy cậu làm gì ở đây một mình thế này?"

Nghe câu hỏi của tôi, Masamune thở ra một hơi dài, vẻ mặt vốn đã có chút ưu tư lại càng thêm phần ảm đạm.

"Tớ... đang hơi rối một chút. Về chuyện ở câu lạc bộ. Vốn dĩ có một đàn anh sẽ là người chịu trách nhiệm chính vẽ một bức tranh lớn để phục vụ cho lễ hội văn hóa sắp tới. Ấy nhưng mà... anh ấy đã đột ngột tuyên bố ngừng vẽ, ngừng cả sinh hoạt câu lạc bộ mà không nói rõ lý do."

"Là Hiroshi Akihito-senpai, phải không?"

Masamune ngẩng lên nhìn tôi, trong mắt có chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành một cái thở dài não nề khác.

"Mizuno cũng biết rồi nhỉ? Đúng vậy! Việc anh ấy đột ngột tuyên bố như vậy khiến mọi người trong câu lạc bộ đều rất ngỡ ngàng."

Khi nhắc đến cái tên Akihito, mắt Masamune chợt ánh lên một sự tôn trọng, một sự kính nể gần như là sùng bái. Nhưng rồi tia sáng đó nhanh chóng mờ đi và nhường chỗ cho một cái nhíu mày đầy lo lắng hơn.

"Và thế là... tớ phải gánh lại vị trí của anh ấy để vẽ bức tranh cho lễ hội văn hóa. Mặc dù tớ không chắc là mình có thể làm tốt được."

"Akihito-senpai... là một người như thế nào vậy?"

"Anh ấy là một thiên tài hiếm có, trong hai năm trở lại đây, anh ấy luôn góp mặt trong những cuộc thi lớn, mang về không ít giải thưởng cho trường. Thế nhưng các tiền bối khác trong câu lạc bộ lại nói rằng anh ấy không phải tự nhiên mà vẽ giỏi như vậy. Họ nói trong hai năm đó, phong cách vẽ của anh ấy đã có sự trưởng thành vượt bậc, góc độ chuyên môn cũng ngày càng sắc sảo."

Tôi lắng nghe, cố gắng hình dung ra con người đó. Một tài năng được rèn giũa qua nỗ lực không ngừng. Nhưng nếu đã như vậy tại sao lại đột ngột tuyên bố ngừng vẽ? Hai chữ "thiên tài", liệu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy sao?

Một ý nghĩ chợt lóe lên. Tôi rút điện thoại ra, mở lại bức ảnh chụp bức vẽ trên bảng đen. Masamune, theo phản xạ, cũng nghiêng đầu nhìn theo.

"Hôm qua tớ có bắt gặp cái này. Khá đẹp nên đã lưu lại. Có vẻ là của Akihito-senpai nhỉ?"

Masamune chăm chú ngắm nghía bức ảnh một lúc lâu. Cậu ta không nói gì, nhưng gương mặt lại hiện lên một vẻ khó hiểu, hay nói đúng hơn là một sự khó thừa nhận. Cậu ta nheo mắt, rồi lại phóng to bức ảnh lên.

"Cũng không hẳn... Đây có vẻ giống như phong cách của Akihito-senpai cách đây khoảng hai năm trước. Còn bây giờ... phong cách của anh ấy đã có sự kỷ luật và chuẩn mực hơn nhiều, chứ không còn ngẫu hứng và đầy cảm tính như thế này nữa."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận