Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 01: Một tin đồn khá thú vị! (5)

0 Bình luận - Độ dài: 5,051 từ - Cập nhật:

Ngay khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học chiều hôm trước vừa dứt, dòng suy nghĩ trong tôi đã định hình một kế hoạch khá rõ ràng cho sự việc lần này. Những mảnh ghép rời rạc dường như đã tự tìm đến nhau, và tôi quyết định sẽ chia sẻ nó với Sasaki, ngay khi chúng tôi cùng nhau dắt xe rời khỏi cổng trường. Con đường về nhà hôm nay có lẽ sẽ không chỉ đơn thuần là những vòng xe đều đặn và sự im lặng quen thuộc.

"Sasaki này! Trên đường về, tớ định sẽ ghé qua cửa hàng tiện lợi ở góc phố, cái chỗ hôm trước tơ thấy tờ thông báo tìm thú cưng ấy. Tớ sẽ chụp lại tờ tìm mèo đen đó."

Tôi ngừng một chút, liếc nhìn phản ứng của cô ấy, rồi nói tiếp, giọng cố gắng giữ vẻ bình thản nhất có thể, như thể đây là một việc hết sức bình thường.

"Sau đó, ngày mai, có lẽ tớ sẽ nhờ Taichi kiếm một cái cớ hợp lý nào đó, ví dụ như hỏi thêm về cách chăm sóc cổ chân hay đơn giản là ghé qua cảm ơn, để đến phòng y tế gặp cô Tanaka một lần nữa."

Sasaki khẽ nghiêng đầu, cặp kính gọng mỏng hơi trễ xuống sống mũi. Một thoáng bối rối hiện hữu trong đôi mắt tinh anh thường ngày của cô ấy, dù chỉ là một gợn sóng rất nhỏ. Rõ ràng, cô ấy chưa hoàn toàn nắm bắt được mối liên kết giữa những hành động có vẻ rời rạc này.

"Để làm gì vậy, Mizuno?"

"Là để xác nhận một vài điều."

Tôi giải thích, cố gắng sắp xếp ngôn từ sao cho mạch lạc nhất.

"Quan trọng nhất là để xem liệu cô Tanaka có biết đến sự tồn tại của diễn đàn học sinh và những tin đồn đang lan truyền trên đó hay không. Đặc biệt là tin đồn về bóng ma ở nhà kho thể dục."

Ánh sáng hiểu biết chợt lóe lên sau cặp kính của Sasaki. Cô khẽ "À" một tiếng, rồi gật gù.

"Đúng là vậy!"

Sasaki dừng lại, ngón trỏ thon dài theo thói quen khẽ gõ nhẹ lên ghi đông xe đạp.

"Nếu cô ấy thực sự không biết gì về diễn đàn ẩn danh đó, thì việc cậu chụp lại bức ảnh thông báo tìm mèo rồi đăng lên cũng sẽ gần như vô ích, phải không?"

Giọng cô ấy mang một chút phân tích, như thể đang tự mình kiểm tra lại logic của vấn đề.

"Hoặc có lẽ, sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, và cần đến một sự may mắn tình cờ nào đó, thì thông tin ấy mới có thể đến được tai cô Tanaka."

"Chính xác là vậy! Tờ thông báo đó chỉ thực sự có giá trị khi nó đến được đúng người cần xem. Và để làm được điều đó, chúng ta cần một cách nào đó tạo ra sự chú ý của cô ấy đối với diễn đàn, hướng sự tò mò của cô ấy về phía đó trước."

Tôi đồng tình, cảm thấy không quá bất ngờ vì cô ấy đã nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt.

Cuộc hội thoại của chúng tôi tạm dừng ở đó, khi cả hai đã đến ngã rẽ quen thuộc. Sau cái gật đầu chào tạm biệt Sasaki, tôi một mình hướng chiếc xe đạp về phía cửa hàng tiện lợi. Bầu trời đã ngả sang màu hoàng hôn, và những ngọn đèn đường bắt đầu lấp loáng. Bước vào bên trong, không khí mát lạnh của điều hòa và mùi thơm đặc trưng của đồ ăn nhanh bao trùm lấy tôi. Sau khi chọn vội vài món đồ cần thiết cho bữa tối, tôi tiến đến bảng thông báo cộng đồng. Tờ giấy tìm con mèo đen lông xù vẫn còn đó, hơi nhàu một chút ở góc, nhưng những dòng chữ và hình ảnh thì vẫn rõ ràng. Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra, điều chỉnh góc một chút rồi khẽ bấm nút chụp.

Một tiếng "tách" nhẹ vang lên, và hình ảnh đó đã nằm gọn trong bộ nhớ máy.

Sáng hôm sau, trong khoảng thời gian giải lao ngắn ngủi giữa hai tiết học, khi tiếng ồn ào của lớp học tạm lắng xuống, tôi tranh thủ lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn ngắn gọn gửi cho Taichi. Chỉ là một câu hỏi han xã giao thông thường.

[Chân cậu sao rồi, Taichi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?]

Không mất quá nhiều thời gian để màn hình sáng lên báo hiệu tin nhắn trả lời.

[Khá hơn nhiều rồi, Shoutarou! Chắc vài hôm nữa là lại tung tăng được ngay thôi!]

Đi kèm là một biểu tượng mặt cười toe toét, đúng kiểu của cậu ta.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi tôi. Xem ra cậu ta hồi phục cũng nhanh thật. Tôi gõ tiếp dòng tin nhắn thứ hai, lần này đi thẳng vào vấn đề.

[Vậy tốt. Này, giờ nghỉ trưa nay, cậu có thể cùng tớ ghé qua phòng y tế một lát được không? Có chút chuyện tớ muốn nhờ cậu.]

Tôi nói qua loa về những suy đoán của mình và kế hoạch dự kiến, không đi vào quá nhiều chi tiết phức tạp, chỉ đủ để cậu ta nắm được ý chính. Với một người đơn giản và thẳng thắn như Taichi, vòng vo tam quốc thường không mang lại hiệu quả. Và đúng như tôi dự đoán, cậu ta không hề từ chối.

[OK thôi! Nghe cũng có vẻ thú vị đấy! Giờ nghỉ trưa gặp ở lớp tớ nhé!]

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên như một hồi trống thúc giục. Đám đông học sinh ùa ra khỏi các lớp học, hướng về phía căng tin hoặc sân trường. Tôi cũng nhanh chóng cất sách vở, rời khỏi lớp 1-D và rảo bước về phía khu lớp học của Taichi. Khi tôi vừa đến cửa lớp 1-B, bóng dáng cao lớn, năng động của cậu ta đã xuất hiện, miệng cười toe toét, vẫy tay với tôi từ xa. Nhìn cái cách cậu ta di chuyển, hoạt bát và không chút gượng gạo, có vẻ như cái cổ chân bị chấn thương hôm trước thực sự không còn là vấn đề gì to tát nữa rồi. Thậm chí, tôi có cảm giác như cậu ta còn có thể chạy ngay một vòng quanh sân trường nếu muốn.

Chúng tôi sóng bước bên nhau trên hành lang đông đúc, hướng về phía phòng y tế. Dù cậu ta bước đi trông khá bình thường, không có vẻ gì là của một "thương binh" cả, tôi vẫn khẽ huých nhẹ vào vai cậu ta.

"Này, Taichi, lát nữa vào phòng y tế, cậu cứ 'giả bộ' một chút nhé? Ví dụ như bước đi hơi khập khiễng một tí, hoặc thỉnh thoảng nhăn mặt tỏ vẻ hơi đau. Như vậy thì lý do chúng ta quay lại đó mới hợp lý hơn, cậu hiểu chứ?"

Tôi không muốn kế hoạch của mình bị phá hỏng bởi sự "khỏe mạnh bất ngờ" của cậu ta.

Khi chúng tôi rảo bước qua dãy phòng học của các tiền bối năm ba, một dãy hành lang thường ngày khá yên tĩnh vào giờ nghỉ trưa, tai tôi bỗng bắt được những âm thanh không mấy hòa nhã. Tiếng nói chuyện, hay đúng hơn là những lời qua tiếng lại, có vẻ khá gay gắt, vọng ra từ một phòng học nào đó ở phía xa. Âm lượng không nhỏ, đủ để xuyên qua những cánh cửa đóng kín và át đi tiếng xì xào thường nhật của hành lang. Thường thì, những sự vụ kiểu này không phải là hiếm ở một môi trường học đường đông đúc, nơi những cái tôi tuổi mới lớn đôi khi va chạm. Và dĩ nhiên, đây cũng chính là kiểu sự vụ mà tôi luôn cố gắng tránh xa, không muốn dính dáng vào nhất. "Người quan sát" không nên trở thành một phần của vở kịch.

Thế nhưng, dường như rắc rối luôn có cách tìm đến những người muốn né tránh nó. Khi chúng tôi chỉ còn cách lớp học đó, hình như là lớp 3-C thì phải, khoảng chừng mười bước chân, cánh cửa gỗ đột ngột bị đẩy tung ra một cách mạnh bạo. Một bóng người, có lẽ là một nam sinh năm ba, lao vụt ra ngoài, chạy thục mạng về phía cuối hành lang. Gần như ngay lập tức, một người khác, cũng là một nam sinh, vội vã đuổi theo sau, miệng liên tục gọi lớn tên hay họ của người chạy trước. Giọng cậu ta gấp gáp, và nét mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng, căng thẳng. Chắc chắn đây không phải là một trò đùa nghịch thông thường của tuổi học trò. Tôi không nghe rõ được cái tên mà cậu ta gọi, âm thanh bị lẫn vào tiếng bước chân dồn dập, nhưng hình như có thoáng qua một âm thanh giống như "Hiroshi" thì phải.

Một thoáng chần chừ, nhưng rồi tôi vẫn quyết định tiếp tục lộ trình ban đầu. Phòng y tế vẫn là đích đến. Vì chân của Taichi thực ra cũng không còn quá đau, nếu không muốn nói là đã gần như bình thường, nên chúng tôi di chuyển đến cửa phòng y tế khá nhanh chóng, bỏ lại sau lưng những âm thanh hỗn loạn vừa rồi. Tôi đưa tay lên, gõ nhẹ vào cánh cửa vài tiếng theo phép lịch sự, rồi khẽ nói một câu thông báo ngắn gọn trước khi đẩy nhẹ cửa bước vào. Taichi theo sau, cố gắng diễn vai một người vẫn còn chút vấn đề ở chân, nhưng cái bộ dạng tập tễnh có phần gượng gạo của cậu ta trông không được chuyên nghiệp cho lắm. Có lẽ cậu ta cần phải cố gắng hơn nữa.

Cô Tanaka vẫn ngồi ở bàn làm việc, có vẻ đang xem xét giấy tờ gì đó. Nghe tiếng chúng tôi, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính tròn ánh lên một chút ngạc nhiên, và có lẽ là cả sự dè dặt thường thấy.

"Chào cô ạ!"

Tôi lên tiếng trước, cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể.

"Bạn Yamamoto đây muốn nhờ cô kiểm tra lại một chút chỗ chấn thương hôm trước, xem đã ổn hơn chưa ạ."

Đúng như những gì tôi hình dung về sự nhút nhát của cô, cô Tanaka chỉ khẽ gật đầu một cái thay cho lời đáp, rồi đưa tay ra hiệu về phía chiếc giường bệnh quen thuộc. Tôi hiểu ý, đỡ lấy Taichi đang cố gắng tỏ ra mình thực sự cần được dìu và giúp cậu ta từ từ ngồi xuống mép giường.

Trong khi cô Tanaka cẩn thận tháo lớp băng quấn nhẹ nhàng ở cổ chân Taichi, một công việc có lẽ không thực sự cần thiết nữa nhưng vẫn được cô thực hiện với sự tỉ mỉ thường thấy, Taichi bắt đầu lên tiếng, cái giọng oang oang của cậu ta được điều chỉnh nhỏ lại một chút cho phù hợp với không khí yên tĩnh của phòng y tế.

"Chà, cũng may là chỉ bị nhẹ thôi cô nhỉ, chứ không thì em lại bỏ lỡ mấy buổi tập quan trọng của câu lạc bộ mất. Mà dạo này không hiểu sao, mấy câu lạc bộ bọn em cũng lạ lắm cô ạ."

Cô Tanaka ngước lên, đôi mắt ánh lên một chút tò mò sau cặp kính.

"Lạ sao hả em?"

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, có phần dè dặt.

"Dạ, thì là, bình thường bọn em hay tập đến muộn lắm, nhất là khi sắp có giải. Nhưng mà mấy hôm nay, cứ chập choạng tối một cái là các anh đội trưởng lại cho giải tán sớm hơn hẳn. Nghe nói là do... do trên diễn đàn của học sinh trường mình ấy cô, đang có tin đồn gì đó ghê lắm!"

Tôi thấy vai cô Tanaka hơi cứng lại một chút khi nghe Taichi nhắc đến diễn đàn của học sinh và tin đồn. Một phản ứng rất nhỏ, nhưng không thoát khỏi mắt tôi.

"Diễn đàn học sinh sao?"

Cô Tanaka lặp lại, giọng có chút ngập ngừng, như thể đây là một khái niệm khá mới mẻ với cô.

"Cô... cô không rành mấy cái đó lắm."

"Tiếc thật cô ạ!"

Taichi tỏ vẻ đầy tiếc nuối, đúng kiểu một người thích hóng chuyện.

"Trên đó dạo này vui lắm, toàn mấy chuyện bí ẩn thôi. Nghe đâu có bóng ma hay lảng vảng ở khu nhà kho thể dục cũ ấy cô. Nên mấy anh chị sợ, chẳng dám ở lại trường muộn nữa." 

Cậu ta nói một lèo, rồi quay sang tôi, nháy mắt một cái rất nhanh mà có lẽ chỉ tôi mới nhận ra.

"Phải không, Shoutarou? Cậu cũng nghe chuyện đó rồi mà."

Tôi khẽ gật đầu, cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên nhất.

"Ừm, tớ cũng có nghe loáng thoáng. Cũng vì thế mà mấy hôm nay hành lang buổi chiều vắng hơn hẳn. Có lẽ mọi người cũng hơi e ngại."

Cô Tanaka im lặng một lúc, đôi tay vẫn đặt hờ trên cổ chân của Taichi. Tôi có thể cảm nhận được một sự bối rối nhẹ đang hiện hữu trên gương mặt cô.

"Vậy à... ra là có chuyện đó, thảo nào... cô cũng thấy dạo này các em về sớm hơn. Cô cứ nghĩ là do có sự kiện gì đặc biệt của trường mà cô không biết."

"Đấy cô thấy không!"

Taichi tiếp lời ngay, như thể vừa tìm được đồng minh.

"Bọn em cũng không hiểu rõ lắm đâu, nhưng mà trên diễn đàn thì bàn tán xôn xao lắm. Nếu cô tò mò, có thể thử vào xem cho biết. Cũng... cũng giải trí phết đấy cô ạ, dù hơi rùng rợn tí."

Cậu ta cười hề hề, cố gắng làm giảm nhẹ đi sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tôi quan sát cô Tanaka. Vẻ mặt cô có chút đăm chiêu. Có lẽ những lời của Taichi, đặc biệt là chi tiết về bóng ma ở nhà kho thể dục cũ, đã chạm đúng vào điều mà cô đang cố gắng che giấu. Sự tò mò, xen lẫn một chút lo lắng mơ hồ, bắt đầu hiện rõ hơn trong ánh mắt cô. Mục tiêu của chúng tôi, có vẻ như, đã đạt được một nửa. Giờ chỉ còn chờ xem cô ấy có thực sự bị dẫn dụ vào cái diễn đàn ẩn danh đó hay không.

Cô Tanaka khẽ mím môi, một cử chỉ thường thấy ở những người đang cố gắng che giấu suy nghĩ thật của mình.

"Nghe... nghe cũng thú vị đấy nhỉ..."

Cô đáp lại Taichi, giọng đều đều, nhưng trên gương mặt thanh tú ấy, tôi chẳng tìm thấy một chút dấu hiệu nào cho thấy cô thực sự cảm thấy thú vị cả. Có lẽ từ "lo lắng" hoặc "bất an" sẽ diễn tả chính xác hơn tâm trạng của cô lúc này. Rồi như để khẳng định thêm, cô nói tiếp, giọng có chút ngập ngừng: 

"Có thể... tí nữa cô sẽ thử vào xem sao. Mà... không phải học sinh thì có vào được không em?"

Một câu hỏi ngây ngô, nhưng lại hé lộ rằng cô thực sự không biết gì về cái "thế giới ngầm" đó của học sinh Fuyutsuki.

"Ồ, cô cứ thoải mái đi ạ!" 

Taichi nhanh nhảu đáp, xua tay một cách đầy tự tin, như thể cậu ta là quản trị viên của cái diễn đàn đó vậy.

"Cũng chẳng có ai để ý cô là ai đâu, với lại trên đó chủ yếu toàn mấy chuyện nhảm nhí tầm phào của bọn học sinh bọn em thôi ấy mà. Chỉ là dạo gần đây, tự dưng lại rầm rộ lên cái tin đồn bóng ma đó nên mới thu hút sự chú ý hơn một chút."

Trên gương mặt cô giáo y tế thoáng hiện một chút khó xử. Có lẽ cô đang cân nhắc giữa sự tò mò muốn biết người ta đồn đại gì về bóng ma ở nhà kho và sự e dè khi phải bước chân vào một không gian hoàn toàn xa lạ, lại còn là sân chơi của học sinh. Dù sao thì, mục đích của chúng tôi cũng đã đạt được. Tôi khẽ đưa mắt ra hiệu cho Taichi, khi nhận thấy cô Tanaka cũng đã kiểm tra xong cổ chân cho cậu ta và đang chuẩn bị thu dọn dụng cụ.

Hiểu ý, Taichi từ từ đứng dậy khỏi giường bệnh. Lần này, cậu ta diễn không tệ chút nào. Một cái nhăn mặt nhẹ, một cử chỉ khẽ vịn vào thành giường như để giữ thăng bằng, rồi một bước chân hơi chệch choạc. Trông thuyết phục hơn hẳn so với lúc mới bước vào.

"Em cảm ơn cô nhiều ạ! Chắc là ổn rồi."

Tôi cũng tiếp lời:

"Chúng em cảm ơn cô đã giúp đỡ. Vậy chúng em xin phép."

Cả hai đứa chúng tôi cùng cúi đầu chào một cách lễ phép, rồi nhanh chóng rút lui khỏi phòng y tế, để lại cô Tanaka với những suy nghĩ có lẽ đang rối bời của riêng mình. Bước chân ra khỏi cửa, tôi và Taichi nhìn nhau, một nụ cười thoáng qua giữa hai đứa. Gieo mầm đã xong, giờ là lúc chờ đợi nó nảy nở.

Toàn bộ "phi vụ" ở phòng y tế diễn ra nhanh gọn hơn tôi nghĩ, không tốn quá nhiều thời gian trong giờ nghỉ trưa quý báu. Tôi và Taichi quyết định vòng qua căng tin để lấp đầy cái bụng đang bắt đầu réo gọi. Nhưng khi vừa bước vào không gian ồn ào và tấp nập đặc trưng của nhà ăn trường học, một hình ảnh quen thuộc đã lọt vào tầm mắt tôi. Sasaki đang ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, và người bạn cùng bàn với cô ấy không ai khác chính là nữ sinh tóc nâu hạt dẻ mà tôi đã gặp ngày hôm qua. Họ có vẻ đang dùng bữa và trò chuyện gì đó khá vui vẻ.

Ánh mắt chúng tôi tình cờ chạm nhau. Tôi khẽ gật đầu một cái rất nhẹ, một tín hiệu ngầm báo cho Sasaki biết rằng bước đầu tiên của kế hoạch đã diễn ra suôn sẻ. Cô ấy cũng đáp lại bằng một cái nhìn thoáng qua, đủ để tôi hiểu rằng cô đã nhận được thông điệp. Thế nhưng, tôi không thể chỉ nhìn mỗi Sasaki mà hoàn toàn né tránh được ánh mắt của người bạn đi cùng cô. Lần này, có một chút khác biệt so với ngày hôm qua. Thay vì hướng sự chú ý tò mò về phía tôi, ánh mắt của nữ sinh tóc nâu hạt dẻ dường như lại đang tập trung nhiều hơn vào Taichi, người đang đứng ngay bên cạnh tôi. Tôi lại một lần nữa không kiềm được thói quen dò xét của mình, và nếu những quan sát thoáng qua của tôi không sai, thì có vẻ như cô bạn đó trông hơi bối rối, hai má phớt một chút hồng khi nhìn về phía Taichi.

"Lại cái tật xấu này nữa rồi."

Tôi tự nhủ thầm, cố gắng kéo mình ra khỏi những suy đoán không cần thiết. Tôi vội vàng quay người về phía quầy đồ ăn, nhanh chóng gọi một phần cơm cà ri gà, món ăn nhanh gọn và quen thuộc, rồi cùng Taichi tiến về một chiếc bàn trống còn sót lại ở một góc không quá ồn ào.

Vừa đặt khay cơm xuống bàn và ngồi xuống ghế, Taichi đã ghé sát vào tai tôi, thì thầm với vẻ mặt đầy thắc mắc:

"Này Shoutarou, cái bạn nữ ngồi cùng Sasaki-san lúc nãy ấy, hình như bạn ấy cứ nhìn tớ chằm chằm ấy. Không biết trên mặt tớ có dính gì không nhỉ?"

Giọng điệu cậu ta ngây ngô đến mức buồn cười, hoàn toàn không nhận ra sự chú ý đặc biệt kia có thể mang một ý nghĩa khác.

Tôi khẽ mỉm cười, một nụ cười có lẽ mang nhiều ý trêu chọc hơn là đồng cảm.

"Có đấy, trên mặt cậu có dán hai chữ 'đẹp trai' to đùng kia kìa, không phải sao?"

Taichi chớp mắt mấy cái, rồi "Xùy" một tiếng rõ dài, huých nhẹ vào vai tôi.

"Cậu lại đùa cái gì thế, Shoutarou!"

Vẻ mặt cậu ta vẫn còn ngơ ngác, nhưng tôi có thể thấy một chút vui vẻ không che giấu được đang ánh lên trong đôi mắt. Có lẽ lời khen của tôi cũng khiến cậu ta thấy lâng lâng đôi chút.

Trong khi Taichi vẫn còn đang lẩm bẩm điều gì đó về việc "con gái thật khó hiểu", tôi lặng lẽ rút chiếc điện thoại ra khỏi túi quần. Ngón tay tôi lướt nhanh trên màn hình, mở trình duyệt và truy cập vào địa chỉ quen thuộc của diễn đàn trực tuyến dành cho học sinh trường Fuyutsuki. Chế độ ẩn danh đã được kích hoạt sẵn, một thói quen khó bỏ mỗi khi tôi muốn dạo một vòng quanh cái thế giới ngầm này.

Lần này, tôi không mất thời gian để đọc lướt những chủ đề mới hay những cuộc tranh luận không hồi kết của đám học sinh. Mục tiêu của tôi đã rất rõ ràng. Tôi tìm đến mục đăng bài mới, không một chút chần chừ, chọn tấm ảnh chụp tờ thông báo tìm mèo đen mà tôi đã chuẩn bị từ chiều hôm qua, rồi tải nó lên. Phần tiêu đề, tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ gõ một dòng ngắn gọn, trực tiếp và dễ hiểu: "Tìm mèo lạc – Ai thấy bé mèo đen này ở khu Fuyutsuki không?" Đơn giản, không hoa mỹ, nhưng đủ để truyền tải thông điệp.

Một thoáng do dự lướt qua. Có lẽ hành động này hơi vội vàng, khi mà cô Tanaka có thể còn chưa kịp "tiêu hóa" hết những gì Taichi vừa nói, hay thậm chí là còn chưa tìm ra cách để truy cập vào diễn đàn. Nhưng rồi tôi nhanh chóng gạt đi sự ngần ngại đó. Sự tò mò ban đầu, nếu không được đáp ứng kịp thời, rất dễ bị thay thế bởi sự nhàm chán. Tôi cần phải hành động trước khi cô Tanaka cảm thấy cái diễn đàn học sinh này thực sự chỉ toàn "chuyện nhảm nhí tầm phào" như lời Taichi nói và quyết định không để tâm đến nó nữa. Thời điểm là yếu tố then chốt.

Để tăng thêm phần chắc chắn, một ý nghĩ khác chợt lóe lên. Tôi quay lại trang chủ của diễn đàn, tìm đến bài đăng đang hot nhất mấy ngày nay về tin đồn "bóng ma nhà kho thể dục cũ" với hàng trăm lượt bình luận. Nếu cô Tanaka thực sự tò mò về những gì người ta đang đồn đại về bóng ma mà có lẽ chính cô là tác giả, thì chắc chắn cô sẽ không bỏ qua phần bình luận, nơi tập trung đủ mọi phản ứng, suy đoán và cả những trò đùa của học sinh. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng tìm đến cuối phần bình luận, nhấn nút trả lời và cũng đính kèm tấm ảnh thông báo tìm mèo đó vào. Không cần viết thêm gì cả, chỉ một tấm ảnh là đủ. Một mũi tên trúng hai đích, tôi thầm nghĩ.

Xong xuôi mọi việc, cảm giác như vừa trút được một gánh nặng vô hình. Tôi cất điện thoại vào túi, hít một hơi thật sâu rồi tập trung vào đĩa cơm cà ri gà đang bắt đầu có dấu hiệu nguội đi trước mặt. Mùi thơm nồng của cà ri và vị mềm của thịt gà lúc này mới thực sự khiến tôi cảm thấy đói. Dù sao thì, giải quyết bí ẩn cũng cần có năng lượng.

Và giờ, bước cuối cùng trong kế hoạch của tôi, chỉ là việc tìm cách đánh tan cái tin đồn nhảm nhí kia bằng một hành động thực tế. Rủ các đàn anh ở câu lạc bộ bóng rổ chơi một trận ra trò ngay tại nhà kho thể dục cũ vào một buổi chiều tối nào đó. Để chứng minh rằng chẳng có bóng ma nào cả, chỉ có tiếng đập bóng và tiếng giày ma sát trên sàn mà thôi. Một trận bóng rổ yên bình, không bị bất cứ thứ gì siêu nhiên làm phiền. Chắc chắn sẽ không phải là hôm nay, có lẽ là chiều tối mai thì hợp lý hơn, để cho thông tin tìm mèo có thời gian lan tỏa. Tuy nhiên, hiệu quả của cách này có thể không cao tuyệt đối, nhưng đó dường như là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để mọi chuyện lắng xuống một cách tự nhiên mà không cần phải làm to chuyện, không cần phải giải thích hay đính chính bất cứ điều gì.

Có lẽ tôi nên tìm một cái cớ nào đó thật hợp lý để thuyết phục họ. Ừm... Tôi vắt óc suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không nảy ra được ý tưởng nào khả dĩ. Thật khó chịu. Tôi bực bội xúc một muỗng cơm đầy đưa lên miệng. Xem ra, trong những chuyện liên quan đến câu lạc bộ và các mối quan hệ kiểu này, Taichi sẽ biết cách phải làm thế nào hơn tôi nhiều.

Tôi quay sang nhìn Taichi. Khay đồ ăn của cậu ta đã sạch bong từ lúc nào, chỉ còn lại vài hạt cơm vương vãi.

"Này Taichi, cậu có cách nào để thuyết phục mấy anh trong câu lạc bộ bóng rổ, đặc biệt là Togashi-senpai, đồng ý chơi một trận đấu tập ở nhà kho thể dục cũ vào chiều tối mai không?"

Taichi ngẩng lên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của tôi. Cậu ta nghiêng đầu, chau mày suy nghĩ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của cậu ta. Mỗi khi tôi hỏi những điều liên quan đến việc "kết nối" hay "thuyết phục" người khác, đặc biệt là trong lĩnh vực thể thao mà cậu ta đam mê, Taichi thường có thể đưa ra những giải pháp khá nhanh chóng và hiệu quả.

Sau một lúc đăm chiêu, Taichi mới lên tiếng, giọng có chút phân vân:

"Ừm... Togashi-senpai thì... ông ấy sẽ chỉ đồng ý nếu có một đối thủ đủ cứng cựa để trận đấu tập có ý nghĩa, Shoutarou ạ. Kiểu như một đội nào đó mạnh mạnh một chút đến giao hữu ấy. Ngoài ra thì... tớ cũng chưa nghĩ ra được cách nào khác để rủ rê cả đội tập ở nhà kho vào giờ đó đâu."

Cậu ta gãi đầu, rồi nói thêm với vẻ hơi ái ngại:

"Với lại... chân tớ tuy đỡ nhiều rồi nhưng để chơi một trận ra trò ngay ngày mai thì có lẽ vẫn chưa ổn lắm đâu."

"Một đối thủ đủ cứng ấy hả?"

Tôi lặp lại, không giấu nổi vẻ khó chịu đang hiện rõ trên mặt.

Đào đâu ra một đội hình đủ sức cạnh tranh sòng phẳng với một tốp các đàn anh năm ba dày dạn kinh nghiệm của câu lạc bộ bóng rổ Cao trung Fuyutsuki cơ chứ? Trừ khi... trừ khi đội đó có những cá nhân với trình độ ít nhất phải ngang ngửa với Taichi. Mà tìm đâu ra những người như vậy ngay lúc này?

Ý nghĩ của tôi đang chạy loạn xạ thì ánh mắt tôi vô tình đảo qua Taichi. Cậu ta cũng vừa ngẩng lên, bắt gặp cái nhìn đầy suy tư của tôi, rồi đáp lại bằng một câu cộc lốc, đúng kiểu không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

"Làm sao?"

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu. Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn Taichi, ánh mắt mang một hàm ý sâu xa hơn. Và dường như, sau vài giây ngơ ngác, Taichi đột nhiên mở to mắt. Có vẻ như cậu ta cuối cùng cũng đã bắt được tín hiệu mà tôi đang cố gắng phát đi. Sợi dây liên kết vô hình giữa hai đứa, được hình thành qua bao nhiêu năm tháng làm bạn, đôi khi vẫn hoạt động một cách kỳ diệu như vậy.

Tôi nói, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

"Đoán thử xem nào, Togashi-senpai đã nhận ra tớ ngay từ lần gặp đầu tiên ở sân công viên Fureai hôm trước đấy, ngài đội trưởng ạ." 

Tôi cố tình nhấn mạnh cụm từ "ngài đội trưởng".

Và đúng như tôi dự đoán, Taichi bừng tỉnh ngay lập tức. Vẻ mặt cậu ta giãn ra, ánh mắt sáng rỡ như vừa tìm ra lời giải cho một bài toán khó.

"À! Thì ra là cậu đang nói tới... đội hình đã thi đấu ở giải liên trường khối sơ trung năm ngoái của bọn mình phải không, Shoutarou?"

Cậu ta reo lên, giọng đầy vẻ hào hứng.

"Đúng rồi! Nếu là bọn họ thì hoàn toàn có khả năng đấy! Togashi-senpai chắc chắn sẽ rất hứng thú. Ừm... nếu vậy, có lẽ tớ có thể thử thuyết phục bọn họ xem sao. Lâu rồi cũng không tụ tập lại, chắc mấy đứa đó cũng ngứa tay ngứa chân lắm rồi!"

Trong một khoảnh khắc, gánh nặng trong lòng tôi như được nhấc bớt đi. Có lẽ, bước cuối cùng của kế hoạch này không hoàn toàn bế tắc như tôi vừa nghĩ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận