Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 03: Vì sao lại là bánh táo nướng ngược? (1)

0 Bình luận - Độ dài: 4,644 từ - Cập nhật:

Kỳ thi cuối kỳ một cuối cùng cũng đã hạ màn vào ngày hôm nay. Dù không muốn tỏ ra quá tự mãn nhưng tôi có thể khá chắc chắn rằng mình đã hoàn thành ở mức tốt và giờ chỉ còn việc thong thả chờ đợi kết quả được công bố.

Lịch học từ hôm nay cũng đã trở nên nhẹ nhàng hơn đáng kể và dường như không khí trong các câu lạc bộ cũng bắt đầu có những dấu hiệu sôi nổi, nhộn nhịp trở lại sau những ngày ôn luyện căng thẳng.

Bản thân tôi vốn dĩ không mặn mà với bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào, nên sau khi tiếng chuông kết thúc buổi học chiều vang lên, tôi nghiễm nhiên được tự do. Tuy nhiên thay vì đạp xe thẳng về nhà như thường lệ, một ý nghĩ chợt lóe lên rằng có lẽ nên ghé qua thư viện một lát. Dù không phải là một con mọt sách chính hiệu, nhưng kho tàng kiến thức trong thư viện trường đôi khi cũng ẩn chứa vài cuốn sách thú vị, những tài liệu có thể khơi gợi ý tưởng hoặc cung cấp thêm chất liệu cho công việc viết lách còn đang dang dở của tôi.

Thế nhưng, ngay khi vừa đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nặng trịch của thư viện và bước chân vào không gian tĩnh lặng đặc trưng, một hình ảnh bất ngờ đã đập vào mắt khiến tôi phải khựng lại. Một nam sinh với mái tóc màu hạt dẻ cắt ngắn quen thuộc, và ờm... đang đứng cùng một nữ sinh cũng sở hữu màu tóc tương tự, có điều nhạt hơn một chút đang cùng nhau lựa sách ở dãy kệ phía xa. Tôi khẽ nheo mắt, cố gắng xác nhận lại một lần nữa xem thị giác của mình có đang đùa hay không. Không thể nhầm lẫn được. Đó chẳng phải là Yamamoto Taichi sao? Thật đấy à?

Trước một tình huống có phần khó đỡ này và nhận thấy dường như đôi bạn trẻ kia vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của mình, tôi đành âm thầm đảo bước, quyết định tạm thời rút lui. Mục đích chính dĩ nhiên là để không vô tình trở thành kẻ quấy rầy không gian riêng tư, hoặc có thể là một buổi hẹn đầu tiên còn nhiều bỡ ngỡ của họ.

Chả trách mấy hôm trước Taichi đột nhiên nhắn tin cho tôi hỏi han vu vơ về một vài tác phẩm tiểu thuyết tình cảm lãng mạn, một chủ đề mà trước đây cậu ta chẳng bao giờ thèm ngó tới... Xem ra, mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả.

Mặc dù quãng đường có hơi xa hơn một chút, tôi quyết định sẽ thẳng tiến đến Kinokuniya để tìm kiếm những cuốn sách tham khảo cần thiết đồng thời cố gắng xua đi những dòng suy nghĩ có phần hơi lan man vừa rồi.

Nhưng dường như não bộ của tôi lại không chịu hợp tác. Hình ảnh của Taichi và cô bạn kia cứ lởn vởn trong đầu kéo theo một chuỗi những suy tư về việc tình yêu, hay đúng hơn là những rung động đầu đời có thể thay đổi một con người đến mức nào. Có vẻ như từ trước đến giờ, tôi luôn tỏ ra khá khô khan và có phần vụng về khi khai thác chủ đề này. Đó có lẽ cũng là lý do chính khiến những tác phẩm mà tôi đăng tải trên diễn đàn trực tuyến dù được khen ngợi về mặt cốt truyện hay những tình tiết bất ngờ vẫn thường xuyên nhận được những đánh giá rằng chúng thiếu đi chiều sâu về mặt tình cảm, cho dù bản thân tôi cũng đã cố gắng nghiền ngẫm không ít những cuốn sách viết về tình yêu rồi.

Khi tôi vừa đến Kinokuniya, dựng chiếc xe đạp quen thuộc vào giá, một hình ảnh quen thuộc khác lại lọt vào tầm mắt. Chiếc xe đạp màu kem của Sasaki cũng đang ở đó, đậu ngay ngắn cách xe tôi không xa. Có vẻ như hôm nay là một ngày của những sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Ngước nhìn vào bên trong qua ô cửa kính lớn của hiệu sách, tôi bắt gặp ánh mắt của cô ấy. Dường như Sasaki đã trông thấy tôi từ trước. Tôi khẽ gật đầu một cái thay cho lời chào, và cô ấy cũng nhanh chóng đáp lại bằng một cái gật đầu tương tự, không một chút biểu cảm thừa thãi.

Sasaki đang đứng ở khu vực sách văn học nước ngoài, tay cầm một cuốn có bìa khá dày, có lẽ là một tác phẩm kinh điển nào đó. Trông cô ấy vẫn vậy, điềm tĩnh và tập trung, như thể cả thế giới ồn ào xung quanh không hề ảnh hưởng đến không gian riêng mà cô tự tạo ra. Tôi đẩy cửa bước vào, hơi ấm và mùi giấy mới đặc trưng của Kinokuniya bao trùm lấy tôi, một cảm giác dễ chịu quen thuộc.

Tôi tiến lại gần hơn, không hẳn là có chủ đích bắt chuyện ngay mà chỉ đơn thuần là hướng về phía những kệ sách chuyên khảo mà mình đang tìm kiếm. Nhưng khi đi ngang qua, tôi khẽ liếc nhìn tựa sách trên tay cô ấy. Một tác giả người Nga, văn phong có vẻ khá nặng nề.

"Lại một lựa chọn khá... thử thách nhỉ, Sasaki?"

Tôi buột miệng nhận xét, giọng cố gắng giữ vẻ tự nhiên, không quá tò mò.

Sasaki từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rời khỏi những dòng chữ. Cô khẽ đẩy nhẹ gọng kính, một cử chỉ quen thuộc đến mức gần như vô thức.

"Cũng không hẳn, Mizuno à. Chỉ là tớ muốn thử một cái gì đó khác biệt so với những gì thường đọc. Còn cậu, lại đến tìm tài liệu cho dự án của mình à?"

Một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận ra, thoáng qua trên môi cô khi nhắc đến "dự án". Tôi biết cô ấy đang ám chỉ công việc viết lách của tôi.

"Ừm, có thể nói là vậy."

Tôi đáp, khẽ nhún vai.

"Đang hơi bế tắc ở một vài chỗ, nên hy vọng tìm được chút cảm hứng hoặc một góc nhìn mới."

"Bế tắc sao?"

Sasaki nghiêng đầu một chút.

"Có lẽ là về những khía cạnh mà cậu cho là mình khô khan?"

Câu hỏi của cô ấy như thường lệ, đánh trúng vào những gì tôi đang suy nghĩ, dù tôi chưa hề đề cập trực tiếp. Đôi khi sự thấu hiểu của Sasaki khiến tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa có chút gì đó bị nhìn thấu.

"Cũng có thể."

Tôi thừa nhận, một tiếng thở dài nhẹ thoát ra.

"Tình cảm nhân vật đôi khi nó phức tạp hơn những gì tớ có thể diễn tả bằng con chữ."

Sasaki im lặng một lúc, ánh mắt lại hướng về cuốn sách trên tay, nhưng tôi có cảm giác cô ấy không thực sự đọc.

"Có lẽ, đôi khi không phải là đọc thêm bao nhiêu sách, mà là cảm nhận những điều xung quanh mình như thế nào, Mizuno-kun ạ."

Một lời khuyên nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa một sự sâu sắc nhất định. Tôi đứng đó, ngẫm nghĩ về câu nói của cô ấy, trong khi mùi giấy mới và không khí yên tĩnh của hiệu sách bao bọc lấy cả hai.

Mà chắc cũng phải có một lý do nào đó khiến Sasaki có mặt ở đây vào giờ này. Chiều nay, sau khi kết thúc buổi học cuối cùng, tôi vốn định bụng sẽ rủ rê cả hai người bạn thân đi ăn một bữa gì đó nhẹ nhàng, gọi là đúng thủ tục sau mỗi kỳ thi. Nhưng chiếc điện thoại của tôi lại phản chủ đúng lúc, hết sạch pin trước khi tôi kịp gửi đi lời mời. Thế nên kế hoạch đành phải dời lại, có lẽ là vào cuối tuần này. Hoặc, ờm... một ý nghĩ thoáng qua là rủ cả bọn đi chơi lễ hội Tanabata sắp tới. Nhưng không, ý tưởng đó nhanh chóng bị dập tắt. Nó gần như chắc chắn sẽ phá sản bởi vì cái cậu trai trẻ Taichi kia, với tình hình mới chớm nở như tôi vừa chứng kiến, gần như sẽ tìm cách từ chối khéo nếu tôi rủ cậu ta đi cùng cả nhóm vào một dịp lãng mạn như Tanabata.

Chỉ có thể là cuối tuần thôi.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, giọng nói của Sasaki bất ngờ kéo tôi về thực tại. Cô ấy khẽ nhíu mày, một biểu hiện hiếm thấy cho thấy chút gì đó không hài lòng.

"Sao không trả lời tin nhắn của tớ vậy, Mizuno?"

Tôi hơi giật mình, vội vàng giải thích một cách thành thật:

"À, xin lỗi Sasaki. Điện thoại của tớ hết pin từ lúc tan học rồi."

"Vậy à?"

Cô đáp, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nói tiếp:

"Tớ đoán có thể cậu đã ghé qua thư viện trường trước, nên cũng đã tới đó xem thử..."

Đến đây giọng cô ấy bỗng ngập ngừng rồi dừng lại hẳn, không nói hết câu.

Một nụ cười có phần gượng gạo nở trên môi tôi. Tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi Sasaki đến thư viện và có lẽ đã vô tình bắt gặp đôi bạn trẻ kia. Tôi chỉ biết đưa tay lên gãi má, một phản xạ quen thuộc mỗi khi cảm thấy hơi khó xử.

"Trùng hợp quá nhỉ, Sasaki-san."

Nghe vậy, Sasaki khẽ phồng má một chút, một biểu cảm trẻ con hiếm hoi mà tôi chỉ thỉnh thoảng mới được chứng kiến ở cô ấy.

"Ừm!"

Cô đồng tình, giọng có chút gì đó như là bất lực.

"Đúng là trùng hợp thật đấy."

Chúng tôi tiếp tục lướt qua những dãy kệ, mỗi người theo đuổi những mục tiêu riêng. Thỉnh thoảng một trong hai lại dừng lại, rút ra một cuốn sách, lật giở vài trang rồi đặt lại, hoặc đưa ra một vài lời bình luận ngắn gọn về bìa sách, về tác giả hay một dòng tóm tắt nào đó khơi gợi sự tò mò.

Và rồi, nó lại một lần nữa thu hút sự chú ý của tôi, cuốn sách với tựa đề "Về Cái Tinh Thần Trong Nghệ Thuật" của Kandinsky vẫn nằm khiêm tốn trên kệ như thể đang chờ đợi một người đọc đủ kiên nhẫn. Buổi triển lãm tranh hôm trước, với những mảng màu trừu tượng và những lời phân tích sắc sảo của Sasaki, bất giác hiện về trong tâm trí. Lần này, tôi không chỉ lướt qua nó như một cái tên xa lạ nữa. Một sự tò mò mơ hồ, một ý muốn tìm hiểu sâu hơn về cái thế giới mà Sasaki dường như có thể dễ dàng giải mã đã nhen nhóm. Nhìn qua giá bìa, cũng không đến mức quá đắt đỏ cho một thử nghiệm. "Thôi thì, cứ mua về đọc thử xem sao." tôi tự nhủ, và quyết định cầm lấy nó.

Hành động của tôi dường như không thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Sasaki. Cô ấy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên một tia ngạc nhiên không hề che giấu.

"Mizuno, cậu có hứng thú với nghệ thuật trừu tượng từ bao giờ thế?"

Giọng cô ấy vẫn đều đều, nhưng tôi có thể cảm nhận được một chút ý tứ dò hỏi, có lẽ là cả sự thích thú ngầm khi thấy tôi bước ra khỏi vùng an toàn văn học thường thấy của mình.

Tôi mỉm cười, một nụ cười có lẽ hơi gượng gạo vì bị bắt bài, nhưng cũng không thiếu phần chân thành.

"Cũng không hẳn là hứng thú sâu sắc gì đâu, Sasaki à. Chỉ là từ sau hôm đi xem triển lãm tranh về, tớ bất chợt có một vài ý tưởng khá mơ hồ cho một số tình tiết liên quan đến lĩnh vực này trong dự án của mình. Nên muốn tham khảo thêm một chút, xem có thể khai thác được gì không."

Đó là một nửa sự thật. Nửa còn lại có lẽ là tôi thực sự muốn hiểu hơn về cách Sasaki nhìn nhận thế giới, về những điều khiến cô ấy say mê.

Sasaki khẽ gật đầu, không bình luận gì thêm về lời giải thích của tôi, nhưng tôi có cảm giác cô ấy đã hiểu. Chúng tôi chọn thêm vài cuốn nữa, rồi cùng nhau ra quầy thanh toán. Sau khi hứa miệng với nhau về một buổi đi ăn vào cuối tuần này, và trao đổi vài câu chào tạm biệt ngắn gọn ở ngã rẽ quen thuộc, tôi một mình đạp xe về nhà.

Bữa tối của tôi, nếu có thể gọi đó là một bữa ăn đúng nghĩa, diễn ra khá đơn giản và nhanh chóng: một gói mì ăn liền quen thuộc, thêm một quả trứng luộc để tự an ủi rằng mình vẫn còn quan tâm đến dinh dưỡng. Xong xuôi, tôi định bụng sẽ lao ngay vào nghiên cứu cuốn sách mới mua về nghệ thuật. Nhưng trước khi thực sự đắm mình vào những lý thuyết có phần cao siêu đó, tôi nhớ ra một việc quan trọng hơn.

Tôi rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, soạn một tin nhắn cho Taichi.

 [Cuối tuần rảnh không, Taichi? Đi ăn gì đó nhé, bù cho vụ sau thi.]

Không mất quá nhiều thời gian, tin nhắn trả lời từ cậu ta hiện lên kèm theo một biểu tượng mặt cười toe toét.

[Tuyệt đấy! Nhưng mà... tớ dẫn thêm một người nữa đi cùng được không, Shoutarou?]

Tôi đọc xong tin nhắn, ngón tay đang định gõ chữ "OK" bỗng khựng lại. Một người khác? Là ai? Một thoáng ngập ngừng lướt qua. Tôi cố gắng giữ cho giọng điệu tin nhắn thật bình thường.

[Được thôi. Mà... tớ có quen bạn ấy không?]

[Chắc là có đấy! Bạn của Sasaki-san ấy mà, cái bạn nữ tóc nâu hạt dẻ hôm trước cậu gặp ở căng tin đó!]

À, ra là vậy. Đúng là cô bạn đó. Nhìn Sasaki và cô ấy hôm ở căng tin, rồi cả ở trận bóng rổ, cũng có vẻ khá thân thiết. Nhưng mà... cái cảm giác hơi lấn cấn khi nghĩ đến việc một buổi đi ăn của ba đứa chúng tôi lại có thêm một người lạ, nhất là khi người đó có vẻ đang có "ý tứ" với Taichi vẫn còn đó. Thôi bỏ đi, có lẽ tôi lại đang suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi cố gắng xua đi sự ngần ngại không đáng có, nhắn lại một cách vui vẻ nhất có thể.

 [Ồ, vậy thì tốt quá! Càng đông càng vui mà!]

Hy vọng sự nhiệt tình của tôi không quá giả tạo.

Ngay sau đó, màn hình điện thoại lại sáng lên. Lần này là tin nhắn từ Sasaki.

[Cuối tuần này đi ăn, có lẽ sẽ có thêm một người nữa đấy, Mizuno-kun.]

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi tôi. Xem ra cô ấy cũng đã được "thông báo".

 [Tớ biết rồi. Taichi vừa nhắn cho tớ xong.]

Tôi gõ tiếp, lần này không giấu được sự tò mò dù cố gắng giữ giọng điệu lịch sự.

[Có vẻ hơi bất lịch sự khi hỏi, nhưng mà... cậu với bạn ấy có thân nhau lắm không, Sasaki-san?]

Một lát sau, tin nhắn của Sasaki hiện ra.

 [Bạn ấy là bạn từ thuở bé của tớ. Lên cao trung này mới tình cờ gặp lại. Có thể nói là khá thân thiết.]

Đọc đến đây, tôi có thể hình dung ra một nụ cười nhẹ trên môi cô ấy khi gõ những dòng này. Quan trọng hơn, qua cách diễn đạt, tôi cảm nhận được rằng Sasaki hoàn toàn thoải mái với việc có thêm người bạn đó tham gia. Vốn dĩ, tôi có chút lo lắng rằng cô ấy có thể sẽ cảm thấy không tự nhiên hoặc khó chịu khi không gian riêng của nhóm ba người chúng tôi bị xáo trộn. Nhưng có vẻ như những lo ngại của tôi là thừa thãi.

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra. Vậy là tốt rồi.

Yên tâm hơn hẳn, tôi đặt điện thoại sang một bên, lật những trang đầu tiên của cuốn "Về Cái Tinh Thần Trong Nghệ Thuật". Những dòng chữ bắt đầu hiện ra, hứa hẹn một cuộc khám phá mới, dù có lẽ sẽ không hề dễ dàng.

Đã hai ngày kể từ khi tôi mang cuốn "Về Cái Tinh Thần Trong Nghệ Thuật" về nhà. Và nói một cách thành thật nhất, tôi hoàn toàn không thể tiếp thu nổi cái mớ kiến thức có phần khô khan và trừu tượng đó. Những khái niệm về "sự cần thiết nội tại", "âm thanh của màu sắc" hay "điểm và đường trên mặt phẳng" cứ lơ lửng trước mắt như một thứ mật mã phức tạp mà tôi không tài nào giải nổi. Đến một thời điểm nào đó, trong lúc đầu óc quay cuồng giữa những trang sách dày đặc chữ, tôi thậm chí đã nghĩ rằng có lẽ bản thân mình chỉ hợp với những cuốn sách tranh vẽ tô màu cho trẻ con, hay một thứ gì đó tương tự, dễ hiểu và ít "đánh đố" hơn nhiều.

Hôm nay, chính thức là Chủ nhật. Kim đồng hồ trên tường tích tắc điểm từng giây, và tôi có thể cảm nhận rõ ràng không khí lễ hội đang ngày một đến gần. Chỉ còn ba ngày nữa là đến lễ Tanabata. Dọc mấy con phố nhỏ gần nhà, vài cành tre đã được dựng lên, lác đác những mảnh giấy tanzaku đủ màu sắc bắt đầu được treo lên, mang theo những điều ước thầm kín bay phấp phới trong gió. Mấy cửa hàng tiện lợi cũng đã bày bán những vật phẩm trang trí nhỏ xinh liên quan đến Ngưu Lang Chức Nữ. Không khí có một chút gì đó nôn nao, một sự háo hức ngấm ngầm lan tỏa.

Điểm đến của chúng tôi hôm nay là một quán ramen nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, do Taichi nhiệt tình giới thiệu. Không giống những tiệm bánh ngọt hay quán cà phê với không gian được chăm chút tỉ mỉ, quán ramen này mang một vẻ mộc mạc và có phần "đời" hơn. Một tấm rèm noren đã sờn màu che hờ lối vào, bên trong là một quầy bar dài bằng gỗ và vài chiếc bàn nhỏ kê san sát. Mùi nước dùng xương hầm đậm đà, mùi hành lá phi thơm và một chút khói từ bếp tỏa ra, quyện lại thành một hương vị đặc trưng, đánh thức cơn đói cồn cào. Tiếng xì xụp húp mì, tiếng nói chuyện rôm rả của thực khách và tiếng người đầu bếp hô lớn sau quầy tạo nên một không khí ồn ào nhưng cũng rất ấm cúng, một kiểu "sống động" rất riêng của những quán ăn bình dân.

Và đây cũng là lần đầu tiên tôi chính thức tiếp xúc với cô bạn tóc nâu hạt dẻ của Taichi.

Về thứ tự chỗ ngồi ấy à, có lẽ do phản xạ tự nhiên, hoặc có thể là một chút tính toán vô thức, tôi đã chủ động chọn một vị trí ngồi ngay bên cạnh Taichi. Lý do thì... tôi cũng không chắc chắn lắm, có lẽ là để tránh tạo ra một bầu không khí có phần "ám muội" nếu để hai người họ ngồi cạnh nhau ngay từ đầu, hoặc ít nhất đó là những gì tôi tự biện minh cho hành động của mình. Sasaki ngồi đối diện tôi, và cô bạn kia, dĩ nhiên, ngồi cạnh Sasaki, đối diện với Taichi. Một sự sắp xếp có vẻ khá hợp lý.

Bốn người chúng tôi đều nhanh chóng gọi món. Taichi, không cần suy nghĩ nhiều, chọn ngay một tô Tonkotsu ramen đặc biệt với thêm thật nhiều thịt xá xíu. Sasaki thì có vẻ ưu tiên sự thanh đạm hơn, cô chọn một phần Shio ramen với nước dùng trong veo. Cô bạn của Taichi, sau một thoáng ngẫm nghĩ, cũng chọn Tonkotsu ramen giống cậu ta, nhưng là phần bình thường. Còn tôi, sau khi lướt qua thực đơn một lượt, quyết định thử một tô Miso ramen, hy vọng vị đậm đà của tương miso sẽ hợp khẩu vị.

Trong lúc chờ đợi, không khí có chút gì đó ngượng nghịu ban đầu, chủ yếu là do sự hiện diện của người mới. Và đúng như tôi dự đoán, người phá vỡ sự im lặng đó không phải là Taichi hay Sasaki, mà là cô bạn kia. Cô ấy quay sang nhìn tôi, một nụ cười thân thiện nở trên môi.

"Chào cậu, lần đầu gặp mặt. Tớ là Tachibana Kaede, rất vui được làm quen."

Giọng cô ấy trong trẻo và có phần hoạt bát, hoàn toàn khác với vẻ trầm tĩnh của Sasaki.

"Tớ hiện là thành viên của câu lạc bộ Nhiếp ảnh trường mình."

Tôi cũng khẽ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười xã giao nhất có thể. Dù sao thì, về khoản đối đáp với người lạ một cách không quá gượng gạo, tôi cũng đã nằm lòng qua bao nhiêu lần phải miễn cưỡng tham gia vào những tình huống tương tự.

"Chào Tachibana, tớ là Mizuno Shoutarou. Rất vui được gặp cậu."

Tôi lên tiếng, giọng điệu cố gắng giữ vẻ tự nhiên và thoải mái.

Tachibana Kaede vui vẻ gật đầu đáp lại, nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi.

"Tớ nghe Taichi-kun kể về cậu nhiều lắm đó, Mizuno-kun!"

Như để khuấy động bầu không khí có phần hơi trịnh trọng ban đầu, và cũng là để thăm dò xem Taichi đã "quảng cáo" về tôi như thế nào, tôi quyết định pha chút trò đùa.

"Vậy à? Có phải tên đó lại nói với cậu rằng tớ chỉ là một kẻ lười vận động, suốt ngày chỉ biết ru rú trong phòng đọc sách và viết lách linh tinh không?"

Tachibana Kaede bật cười thành tiếng, một tiếng cười trong trẻo và sảng khoái.

"Không hề đâu, Mizuno-kun! Taichi-kun còn nói cậu rất thông minh, quan sát tinh tế và còn... rất tốt bụng nữa. Những điều tốt đẹp mà tớ nghe xong còn nghĩ không biết có thật không đấy."

Cô ấy vừa nói vừa liếc nhanh sang Taichi, ánh mắt có chút ý trêu chọc. Tôi cũng lướt mắt sang nhìn cậu bạn thân. Và quả nhiên, Taichi đang cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng cái cách cậu ta ưỡn ngực một cách vô thức và khóe miệng hơi nhếch lên kia, nói sao cho đúng nhỉ... trông có vẻ như đang "nở mũi" vì tự hào thì phải. Xem ra lần này, cậu ta cũng không đến nỗi dìm hàng tôi quá tệ.

Đúng lúc đó, Sasaki, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát mới lên tiếng.

"Câu lạc bộ Nhiếp ảnh dạo này có hoạt động gì vui không, Kaede?"

Một câu hỏi không hẳn là tỏ ra quá xa cách vì dù sao hai người cũng là bạn thuở nhỏ, mà có lẽ chỉ đơn thuần là do cô ấy mặc định sẽ hỏi những câu như vậy khi không biết phải nói gì khác để duy trì cuộc trò chuyện.

Nghe Sasaki hỏi, gương mặt Tachibana Kaede lại càng thêm phần hào hứng.

"Vui lắm đó, Hikari! Mới gần đây thôi, Suzuki-senpai, chủ tịch câu lạc bộ của bọn tớ, vừa mới phổ biến một hoạt động lớn cho cả câu lạc bộ. Bọn tớ sẽ tổ chức chụp ảnh các lễ hội mùa hè để lấy tư liệu, chuẩn bị cho phần trưng bày của câu lạc bộ trong lễ hội văn hóa trường vào mùa thu tới."

Cô ấy ngừng lại một chút, mắt sáng lên.

"Và sắp tới đây là lễ hội Tanabata rồi, nên đó sẽ là dịp chính thức để bọn tớ bắt đầu cho hoạt động này. Mọi người trong câu lạc bộ đều đang rất hào hứng lên kế hoạch!"

Những tô ramen nóng hổi sau đó cũng được mang ra, cắt ngang dòng chảy câu chuyện. Khói bốc lên nghi ngút, mang theo hương thơm hấp dẫn. Tôi phải thừa nhận, món miso ramen tôi chọn có vị đậm đà và khá ngon miệng. Có lẽ sau bữa ăn hôm nay, tôi đã có một cái nhìn thiện cảm hơn một chút về món mì này hoặc ít nhất thì khẩu vị của tôi cũng đã bớt đi phần nào sự nhàm chán cố hữu. Dù vậy trong thâm tâm, tôi vẫn sẽ cảm thấy vui hơn nếu điểm đến là một quán bánh ngọt nào đó hoặc ít nhất là một quán bánh ngọt có bán thêm cả kem.

Còn về Tachibana, cô ấy thực sự là một người rất hoạt bát. Suốt bữa ăn, cô ấy nói chuyện không ngớt, chủ yếu là với Taichi và Sasaki về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những kỷ niệm thời thơ ấu với Sasaki, những dự định cho câu lạc bộ Nhiếp ảnh cho đến cả những bộ phim hoạt hình mới ra. Năng lượng tích cực mà cô ấy lan tỏa dường như có thể thổi bay đi những gì u ám nhất của người mà cô ấy nói chuyện cùng. 

Và phải thừa nhận, nhìn cách cô ấy và Taichi tung hứng, trêu chọc nhau một cách tự nhiên, tôi thấy họ có vẻ khá hợp nhau. Một sự kết hợp giữa năng lượng và sự vô tư, có lẽ vậy.

Sau bữa ăn, chúng tôi chào tạm biệt nhau. Taichi và Tachibana có vẻ như sẽ đi đâu đó tiếp, còn tôi và Sasaki thì rẽ về hướng nhà mình.

Đêm đó, dưới ánh đèn bàn mờ ảo, khi những trang sách "Về Cái Tinh Thần Trong Nghệ Thuật" vẫn còn đang mở dang dở, những suy nghĩ về lễ hội Tanabata sắp tới lại len lỏi vào tâm trí tôi. Tiếng nói cười của mọi người trong lễ hội, sự hào hứng của các thành viên câu lạc bộ Nhiếp ảnh và cả hình ảnh những mảnh tanzaku đầy màu sắc...

Trộm nghĩ... hay là cứ ở nhà vào dịp Tanabata sắp tới nhỉ? Tôi vốn dĩ cũng không phải là người quá khoái cái không khí lễ hội ồn ào, náo nhiệt. Với lại, dù sao thì cũng sẽ chẳng có ai rủ rê hay đi cùng mình đâu. Taichi thì chắc chắn sẽ dành thời gian cho người bạn mới kia rồi. Còn Sasaki... có lẽ cô ấy sẽ có những kế hoạch riêng, hoặc cũng sẽ chọn cách ở nhà đọc sách như tôi.

Cứ ở nhà, đánh một giấc cho thật khỏe, hoặc dành thời gian cho "dự án" còn đang dang dở của mình. Nghe cũng không tệ chút nào.

Tôi nghĩ vậy, rồi đứng dậy, vươn vai một cái. Ánh đèn bàn được tắt phụt đi, căn phòng chìm vào bóng tối. Tôi lên giường, kéo chăn, và từ từ để những suy nghĩ miên man trôi đi, nhường chỗ cho giấc ngủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận