Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki
Chương 03: Vì sao lại là bánh táo nướng ngược? (3)
0 Bình luận - Độ dài: 6,073 từ - Cập nhật:
Tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với tiếng chuông báo thức điện tử réo rắt inh ỏi như sáng thứ Bảy này. Thường thì, vào đêm thứ Sáu, một trong những hành động đầu tiên sau khi đặt lưng xuống giường của tôi là với tay tắt hẳn cái âm thanh phiền phức ấy đi, để mặc cho bản thân được quyền nằm ườn trên giường vào ngày hôm sau cho đến khi ánh nắng chiếu thẳng vào mặt hoặc cơn đói tự nhiên đánh thức. Nhưng thật không may, một sự xao nhãng không đáng có nào đó đã khiến tôi bỏ qua nghi thức quan trọng ấy vào đêm qua. Và một khi đã bị cái tiếng chuông chết tiệt kia kéo ra khỏi giấc ngủ, dù có cố gắng thế nào, tôi cũng sẽ không tài nào quay trở lại được nữa. Cái đầu óc này, một khi đã khởi động dường như không bao giờ chịu ngừng lại hoàn toàn.
Với một tâm trạng không thể nào cáu kỉnh hơn, tôi vùng dậy vươn tay vồ lấy chiếc điện thoại đang rung bần bật trên đầu giường, dứt khoát ấn mạnh vào nút tắt. Màn hình chợt sáng lên, và một thông báo tin nhắn hiện ra ngay sau đó. Nó đến từ Taichi. Chuyện này cũng không có gì là lạ lẫm, tần suất cậu ta "khủng bố" tin nhắn của tôi, nhất là vào những ngày cuối tuần có lẽ còn đều đặn hơn cả lịch phát sóng của một vài chương trình truyền hình buổi sáng. Tôi đã định bụng sẽ cứ thế phớt lờ nó, ném chiếc điện thoại sang một bên và cố gắng tìm kiếm chút bình yên còn sót lại.
Nhưng rồi, một suy nghĩ khác lại xen vào. Việc phớt lờ tin nhắn của người bạn thân hiếm hoi này xét cho cùng có lẽ không phải là một hành động hay ho cho lắm, nhất là khi nội dung của nó có thể không hoàn toàn vô nghĩa.
Miễn cưỡng mở tin nhắn ra, tôi lướt nhanh qua những dòng chữ.
[Shoutarou! Dậy chưa? Tới trường làm vài hiệp bóng rổ không?]
À phải rồi, cũng không có gì quá bất ngờ. Cậu ta chỉ đơn thuần muốn rủ tôi đấu tập bóng rổ thôi, như thường lệ. Hôm nay quả thực cũng khá rảnh rỗi, nhưng thú thật tôi thực sự không có chút hứng thú nào với việc phải lê bước ra khỏi nhà, nhất là sau một đêm không mấy ngon giấc.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì bản thảo cuốn tiểu thuyết trinh thám học đường mà tôi đã vật lộn suốt mấy tháng qua cũng vừa mới hoàn thành vào tối hôm kia và hiện tại tôi cũng chưa có bất kỳ ý định cụ thể nào cho việc sẽ bắt tay vào một "dự án" mới. Đầu óc vẫn còn đang trống rỗng, và những ý tưởng thì vẫn còn đang lẩn trốn ở đâu đó.
Có lẽ, vẫn nên ghé qua chỗ Taichi, vận động một chút cho giãn gân cốt cũng không phải là một ý tồi. Ít nhất thì, nó cũng tốt hơn việc cứ nằm lì một chỗ và để cho những suy nghĩ vẩn vơ xâm chiếm. Chỉ có điều, một nỗi băn khoăn mơ hồ cứ lởn vởn trong đầu. Việc tôi, một kẻ ngoại đạo không chính thức, lại xuất hiện quá thường xuyên ở các buổi tập của câu lạc bộ Bóng rổ, liệu có thể khiến các thành viên khác cảm thấy khó chịu hay không?
[Này, tớ ghé qua chơi thường xuyên vậy có làm phiền mọi người trong CLB không đấy? Không sao chứ?]
Tốc độ bắt sóng của cậu ta, nói sao cho đúng nhỉ, đôi khi nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Chưa đầy một phút sau, tin nhắn trả lời đã hiện lên, dài hơn hẳn bình thường:
[Không sao đâu, Shoutarou! Mấy ông anh trong đội quý cậu lắm, nhất là Togashi-senpai. Hôm trước ảnh còn hỏi tớ bao giờ cậu mới lại qua chơi đấy. Mọi người đều bảo có cậu thì mấy trận đấu tập cũng thú vị hơn hẳn. Cứ thoải mái đi!]
Mặc dù tôi không nhớ mình đã tỏ ra quá thân thiện hay có những biểu hiện gì đặc biệt để "ghi điểm" với họ cả, phần lớn thời gian tôi chỉ cố gắng hoàn thành vai trò của mình một cách không quá tệ hại. Tôi cho rằng đây có lẽ chỉ là góc nhìn có phần hơi chủ quan của Taichi, hoặc cũng có thể, tôi đã vô tình nhận định sai về ấn tượng mà bản thân mình tạo ra cho người khác. Chuyện đó, đôi khi, cũng khó mà nói trước được.
[Ừm, vậy tớ ăn sáng xong sẽ qua.]
[Ok!]
Nhắc mới để ý, dạo gần đây, cách Taichi nhắn tin có vẻ như đã bớt đi phần nào sự cợt nhả, cũng không còn lạm dụng những biểu tượng cảm xúc đủ màu sắc như trước nữa. Ngôn từ có phần chừng mực hơn dù vẫn giữ được sự năng động vốn có. Một sự thay đổi nhỏ, nhưng cũng đủ để tôi cảm thấy không quen lắm.
Lười nhác ưỡn người hết cỡ cho đến khi nghe thấy vài tiếng "rắc" nhẹ từ các khớp xương, tôi làm tất cả những thủ tục cần thiết vào buổi sáng một cách nhanh gọn nhất có thể. Bữa sáng đơn giản với bánh mì nướng và một ly sữa ấm.
Xong xuôi, tôi khoác chiếc áo thể thao mỏng, xỏ chân vào đôi giày bóng rổ đã hơi cũ rồi uể oải dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà, hướng về phía trường Cao trung Fuyutsuki.
Thứ Bảy, trái với những gì người ta thường hình dung về một ngày nghỉ ngơi lại là khoảng thời gian mà các câu lạc bộ ở Cao trung Fuyutsuki dường như hoạt động với một sự hứng khởi đặc biệt. Theo cảm quan của tôi, cái không khí hăng say, tiếng cười nói và cả những âm thanh đặc trưng của từng loại hình vận động đôi khi còn có phần nhộn nhịp hơn cả những buổi chiều tan học vội vã trong tuần. Và cũng chính trong cái không khí ấy, một hình ảnh quen thuộc đến bất ngờ đã lọt vào tầm mắt tôi, ngay khi tôi vừa rẽ vào khoảng sân trước dẫn đến khu nhà thể chất.
Sasaki Hikari. Ở trường... vào một buổi sáng thứ Bảy? Điều này, quả thực nằm ngoài mọi dự đoán thông thường của tôi về thói quen của cô ấy.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau gần như ngay lập tức. Cô ấy cũng đã trông thấy tôi, và biểu cảm đầu tiên thoáng qua trên gương mặt vốn thường ngày khá điềm tĩnh kia, tôi dám chắc chính là sự ngạc nhiên không hề che giấu. Một cái nhíu mày rất nhẹ, một sự ngưng lại trong khoảnh khắc của đôi mắt sau cặp kính gọng mỏng.
"Mizuno? Cậu làm gì ở trường vào giờ này vậy?"
"À, Taichi rủ tớ chơi bóng rổ. Cũng vừa hoàn thành xong bản thảo cuốn tiểu thuyết nên muốn vận động một chút để giải tỏa cảm xúc."
Tôi chỉ biết cười gượng, một nụ cười có lẽ hơi thiếu tự nhiên, cố gắng tìm kiếm một lý do nghe có vẻ hợp lý hơn là "tôi không ngủ lại được". Vế sau dĩ nhiên hoàn toàn là bịa đặt. Chẳng có cảm xúc nào cần "giải tỏa" ở đây cả, ngoài sự bực bội mơ hồ vì bị đánh thức sớm. Tôi chỉ đơn thuần là không thể ngủ tiếp nên mới miễn cưỡng đồng ý lời mời của Taichi thôi. Nghĩ đến đây, một nụ cười khẩy gần như vô hình thoáng qua trong tâm trí tự giễu cợt cái sĩ diện hão đôi khi thật to lớn của chính mình.
"Chuyện này... đúng là hiếm thấy đấy."
Sasaki khẽ nhíu mày một lần nữa, lần này có vẻ như đang phân tích lời nói của tôi, giọng không có vẻ gì là tin tưởng hoàn toàn.
"Còn cậu thì sao, Sasaki? Cậu tới trường vào thứ Bảy này để làm gì vậy?"
Để tránh bị soi thêm, tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, hỏi ngược lại.
"Một vài hôm trước, tớ có làm quen được với một người bạn chơi Shogi rất giỏi. Nên hôm nay, tớ muốn cùng chơi với bạn ấy nhiều hơn."
Cô ấy khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xa xăm một chút rồi mới đáp. Nói sao cho đúng nhỉ? Việc Sasaki thích chơi Shogi, và chơi rất giỏi là một sự thật không cần bàn cãi. Nhưng việc "tìm được một đối thủ xứng tầm" liệu có thực sự đủ sức kéo một người coi trọng thời gian và hiệu quả như cô ấy đến trường vào một buổi sáng thứ Bảy vốn dành cho những việc cá nhân hơn không? Tôi có chút hoài nghi.
"Giỏi đến mức nào cơ?"
Tôi buột miệng hỏi, sự tò mò lấn át cả phép lịch sự tối thiểu. Không phải tôi không tin vào lời cô ấy nói, và quy luật "núi cao còn có núi cao hơn" thì ở đâu cũng đúng. Nhưng thành thật mà nói trong nhận thức của tôi, ở lứa tuổi của chúng tôi, số người có thể khiến một Sasaki Hikari phải dùng đến từ "công nhận" có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ừm, cậu bạn này thực sự rất giỏi đấy. Có thể nói là... đã gần với tớ lắm rồi."
Cô ấy chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu nhẹ nhưng đầy ẩn ý, giọng vẫn đều đều nhưng tôi có thể cảm nhận được một sự nghiêm túc hiếm thấy. Đây rồi! Dù chỉ là một tia sáng tự hào le lói, gần như không thể nắm bắt thoáng qua trong đáy mắt và một sự căng nhẹ ở khóe môi, nhưng tôi dám chắc đây chính là bộ mặt của Sasaki Hikari khi có ai đó dám thực sự thách thức cô ấy trong lĩnh vực mà cô ấy hoàn toàn tự tin. Cái vẻ điềm tĩnh thường ngày dường như chỉ là một lớp vỏ, và bên dưới đó một tinh thần hiếu thắng vẫn luôn âm ỉ. Tôi cũng đã đoán ra được phần nào lý do thực sự khiến cô ấy có mặt ở đây. Có lẽ cậu bạn "rất giỏi" kia đã bằng một cách nào đó, "khiêu khích" được bản năng chiến đấu của cô ấy.
"Vậy thì, chúc cậu chơi vui vẻ nhé, Sasaki."
Tôi chỉ biết đưa tay lên gãi má, một cảm giác thú vị xen lẫn chút nể phục dành cho người bạn bí ẩn kia. Nói rồi, tôi khẽ gật đầu chào, rồi bước nhanh về phía nhà thể chất, nơi những âm thanh ồn ào của tiếng giày ma sát trên sàn gỗ và tiếng đập bóng dồn dập đã bắt đầu vọng ra ngày một rõ ràng hơn.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa kim loại nặng trịch của nhà thể chất, âm thanh đặc trưng của nó vang lên một tiếng "két" nhỏ gần như bị át đi bởi bầu không khí ồn ào bên trong. Có vẻ như mọi người đang trong giờ giải lao giữa các hiệp đấu. Ánh mắt tôi quét nhanh một vòng và không khó để nhận ra Taichi. Cậu ta đang ngồi nghỉ trên hàng ghế dài đặt sát tường, bên cạnh là Tachibana, người đang hào hứng liến thoắng về một thứ gì đó, tay chân khua khoắng minh họa. Trông thấy tôi, Taichi lập tức nở một nụ cười toe toét, cánh tay giơ cao vẫy lia lịa, một cử chỉ chào đón quá đỗi quen thuộc. Tôi liếc nhanh qua Tachibana và một vài thành viên khác của câu lạc bộ đang ngồi gần đó, khẽ gật đầu và nở một nụ cười xã giao đúng mực.
Togashi-senpai với phong thái đội trưởng thường thấy đang đứng ở giữa sân lau mồ hôi, cũng vừa trông thấy tôi. Anh bước nhanh về phía này.
"Yo, Mizuno! Đợi chút nhé, bọn này vừa xong một hiệp căng thẳng."
"Dạ, không sao đâu ạ. Mọi người đến sớm thật đấy nhỉ."
Tôi đáp lại, rồi không để Togashi-senpai có cơ hội giữ mình lại thêm, tôi nhanh chóng rảo bước về phía Taichi đang ngồi.
"Chào buổi sáng, Mizuno-kun!"
Tachibana là người đầu tiên cất tiếng chào khi tôi đến gần.
"Chào cậu nhé, cậu bé lười nhác!"
"Ăn nói kiểu gì thế hả? Tớ cũng đâu có lười nhác đến mức đó. Chỉ là... không muốn ra ngoài vào một ngày đẹp trời để nằm dài ở nhà thôi. Nhưng mà, tất cả là do cái báo thức chết tiệt kia. Để rồi sau đó, vừa mở mắt ra đã bắt gặp ngay tin nhắn của cậu. Chắc có lẽ sau này vào mỗi sáng thứ Bảy, tớ nên tập thói quen phớt lờ hoàn toàn mọi tin nhắn từ cậu, Taichi à. Có lẽ như vậy cuộc sống của tớ sẽ dễ thở hơn một chút, phải không nhỉ?"
Tôi khẽ nhíu mày lầm bầm rồi cố tình làm ra vẻ oan ức.
"Không có cửa đâu, Shoutarou! Nếu cậu dám không trả lời, tớ sẽ khủng bố tin nhắn cho đến khi nào cậu chịu phản hồi thì thôi!"
Taichi nghe tôi nói vậy, không những không tỏ ra hối lỗi mà ngược lại, khóe miệng còn nhếch lên thành một nụ cười đầy gian manh, tuyên bố với giọng đầy vẻ tự tin.
"Tốt nhất là đừng làm vậy."
Tôi không khỏi khẽ rùng mình một cái, nói với giọng có chút năn nỉ dù biết rằng lời nói của mình có lẽ chẳng có mấy tác dụng với một kẻ như Taichi. Với tính cách của cậu ta, việc khủng bố tin nhắn cho đến khi tôi chịu phản hồi là điều hoàn toàn có khả năng xảy ra. Cái viễn cảnh chiếc điện thoại cứ rung lên bần bật giữa những dòng suy nghĩ miên man, hay tệ hơn là giữa lúc tôi đang cố gắng tập trung vào một trang sách với hàng loạt những tin nhắn réo gọi vô nghĩa thật sự không dễ chịu chút nào.
Sau vài câu trêu chọc qua lại không hồi kết với Taichi, không khí giữa chúng tôi cũng dần trở nên thoải mái hơn. Tachibana, sau khi thấy "màn đấu khẩu" của chúng tôi có vẻ đã tạm lắng, liền nhanh chóng quay lại chủ đề mà có lẽ cô đang muốn chia sẻ. Cô chống cằm, mắt nhìn xa xăm một chút như đang nhớ lại điều gì đó, rồi bất ngờ lên tiếng, giọng có chút gì đó vừa tò mò vừa bí ẩn, như thể sắp kể một câu chuyện phiếm đầy hấp dẫn giữa giờ nghỉ.
"Nói đến chuyện lạ, dạo này câu lạc bộ Nhiếp ảnh của bọn tớ cũng có vài chuyện khá là... kỳ lạ đấy."
"Chuyện lạ á? Lạ như nào kể nghe coi, Kaede!"
Taichi, đúng như bản tính tò mò cố hữu, lập tức ngẩng phắt dậy, mắt sáng rỡ. Tôi thì chỉ im lặng, khẽ nhấp một ngụm nước lọc nhưng tai vẫn dỏng lên để không bỏ sót thông tin nào. Những "chuyện lạ" ở trường dù thường không liên quan trực tiếp đến mình đôi khi lại là nguồn cảm hứng bất ngờ.
"Thì là, sau lễ hội Tanabata vừa rồi ấy, lúc mọi người nộp ảnh về để chuẩn bị cho buổi trưng bày sắp tới, tự dưng lại xuất hiện mấy tấm ảnh trông... kỳ ảo lắm! Nó không giống như những bức ảnh bình thường đâu. Có những bức ảnh, hình ảnh cứ như được vẽ bằng ánh sáng vậy, lung linh huyền ảo, lại có những bức thì các vật thể như xuyên qua nhau, mờ ảo như một giấc mơ. Đẹp thì có đẹp thật, một cách kỳ lạ, nhưng mà không ai trong câu lạc bộ nhận là tác giả cả. Mọi người ban đầu cứ nghĩ là do lỗi máy móc, nhưng kiểm tra tới lui thì cũng chẳng phát hiện ra là máy nào có vấn đề, với lại có vẻ như mọi máy ở câu lạc bộ đều bình thường cả. Mọi người đang xì xào bàn tán mãi không thôi."
Tachibana nhìn phản ứng của Taichi, mỉm cười đầy ẩn ý, rồi mới từ từ kể, giọng cố tình hạ thấp xuống một chút như để tăng thêm phần kịch tính.
"Ảnh kỳ ảo? Nghe có vẻ giống mấy hiệu ứng trong phim viễn tưởng nhỉ? Hay là có ai đó nghịch ngợm dùng phần mềm chỉnh sửa rồi trà trộn vào?"
Taichi gãi đầu, vẻ mặt đầy suy tư cố gắng hình dung. Đó cũng là một khả năng.
Tôi thầm nghĩ việc chỉnh sửa ảnh số ngày nay không phải là điều gì quá phức tạp.
"Bọn tớ cũng nghĩ vậy ban đầu. Nhưng mà Suzuki-senpai, chủ tịch câu lạc bộ bọn tớ ấy, đã kiểm tra kỹ rồi. Mấy tấm đó trông không giống như bị chỉnh sửa bằng phần mềm đâu. Với lại cũng chẳng ai dại gì làm thế trong một hoạt động chính thức của câu lạc bộ cả."
Tachibana lắc đầu, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô nói thêm, giọng có chút băn khoăn.
"Nghe lạ thật đấy, Tachibana. Nếu không phải do máy hỏng hay chỉnh sửa, liệu có khả năng đó là một kỹ thuật chụp đặc biệt nào đó không? Những bức ảnh đó có đặc điểm gì chung không, ví dụ như chúng thường được chụp vào một khoảng thời gian nhất định trong ngày, hay đối tượng được chụp có gì đặc biệt không?"
Tôi khẽ nhíu mày, những mảnh ghép thông tin bắt đầu được não bộ tự động sắp xếp, rồi lên tiếng hỏi, cố gắng gợi mở để cô ấy cung cấp thêm chi tiết.
"Ơ? Sao Mizuno lại... nghĩ theo hướng đó nhỉ? Nhưng mà... đúng là như vậy thật! Phần lớn những bức ảnh đó được chụp ở lễ hội Tanabata vào buổi tối, và chủ thể đúng là những thứ như đèn lồng, cây tre, hoặc những dòng người di chuyển chậm. Mọi người trong câu lạc bộ bây giờ cũng không biết phải làm sao nữa, chỉ đoán già đoán non thôi. Chủ tịch câu lạc bộ cũng đang khá đau đầu vì chuyện này."
Câu hỏi của tôi dường như thu hút sự chú ý của Tachibana. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi tôi đưa ra một hướng suy nghĩ khác, nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lại, xác nhận các phỏng đoán của tôi là đúng và bổ sung thêm thông tin.
"Thấy chưa, Shoutarou! Lại có chuyện hay để cậu nghĩ rồi đấy! Đi xem thử mấy tấm ảnh đó đi, biết đâu lại tìm ra được hung thủ thì sao?"
Taichi, với đôi mắt sáng rực như vừa phát hiện ra kho báu, chỉ trực chờ có vậy, gần như ngay lập tức quay sang tôi, giọng đầy vẻ phấn khích. Một cảm giác bất lực quen thuộc dâng lên trong tôi. Tôi thực sự muốn từ chối quách cho xong. Nhưng sự hiện diện của Tachibana ở đây khiến mọi lời từ chối dường như trở nên khó nói hơn hẳn. Từ chối thẳng thừng có thể sẽ khiến cô ấy cảm thấy không được tôn trọng. Thật khó xử quá.
"Ừm... nghe cũng... có vẻ thú vị đấy."
Đành phải tạm thời gật đầu một cách miễn cưỡng, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười không mấy tự nhiên.
"Tuyệt quá! Thực ra tớ cũng đã kể chuyện này cho Hikari-chan rồi. Hình như cậu ấy cũng thấy khá hứng thú đấy, còn hỏi tớ một vài câu về mấy tấm ảnh nữa."
Tachibana, thấy tôi có vẻ đã xuôi lòng, liền nói tiếp, giọng vui vẻ hơn hẳn. Tôi không chắc lắm về cái vế "khá hứng thú" đó của Sasaki. Với những chuyện không thực sự liên quan đến lợi ích trực tiếp hoặc những vấn đề logic hóc búa, Sasaki thường có xu hướng giữ một thái độ khách sáo. Nhưng Tachibana, theo như lời Sasaki nói lại là một người bạn khá thân thiết từ thuở bé. Có lẽ, với Tachibana, Sasaki sẽ thể hiện một khía cạnh khác.
Dù sao thì, dựa trên những gì Tachibana vừa kể, tôi cũng bắt đầu hình dung ra một vài khả năng. Sự việc này có thể chỉ đơn giản là một trò đùa nghịch của một thành viên nào đó. Mục đích có thể là để gây sự chú ý, hoặc cũng có thể là một cách để thể hiện bản thân. Thành thật mà nói, tôi không hoàn toàn ghét bỏ những hành động xuất phát từ khao khát chứng minh giá trị bản thân. Về cuối cùng, đó không phải là một điều xấu, miễn là nó không gây ra những ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đến người khác. Và có vẻ như, "sự cố ảnh kỳ ảo" này cũng chưa đến mức độ đó.
"Này mấy đứa, chuẩn bị vào sân tiếp tục nào! Nghỉ ngơi đủ rồi đấy!"
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, tiếng gọi của Togashi-senpai từ phía xa vọng lại cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi.
Sau khi tiếng còi kết thúc hiệp đấu cuối cùng vang lên, tôi gần như ngay lập tức cảm nhận được hai từ "hối hận" đang hiện rõ mồn một trong tâm trí mình. Việc đồng ý chơi thể thao vào một buổi sáng thứ Bảy, nhất là sau một đêm không được tròn giấc, thực sự là một quyết định quá sức chịu đựng đối với một cơ thể vốn không mấy ưa vận động như tôi. Mồ hôi túa ra như tắm và cái không khí oi bức, đặc quánh của mùa mưa ẩm ương càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Cơ thể tôi giờ đây nhớp nháp, dính dớp, cứ như thể vừa mới chui ra từ một hũ xi rô đường đặc quánh vậy. Cái cảm giác này thực sự rất khó chịu. Thật may vì trong túi áo khoác thể thao, tôi luôn có thói quen mang theo một chiếc khăn tay nhỏ, ít nhất cũng có thể lau bớt đi phần nào sự ẩm ướt khó chịu trên mặt và cổ.
Cũng thật may mắn là các thành viên khác trong đội, trừ vài "quái vật thể lực" như Togashi-senpai, cũng đều có vẻ thấm mệt tương tự. Mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp. Ngoại trừ Taichi, tất nhiên rồi. Nhìn cậu ta vẫn còn đang hăng hái tung tăng quanh sân, thỉnh thoảng lại thực hiện vài cú ném rổ đầy ngẫu hứng với nụ cười toe toét, tôi không khỏi thầm tự hỏi, làm thế nào mà một con người lại có thể sở hữu một nguồn năng lượng dường như vô tận như vậy được nhỉ?
Buổi tập hôm nay chính thức kết thúc sau đó không lâu. Những thành viên năm nhất, sau vài lời chào hỏi và dọn dẹp qua loa cũng đã ra về gần hết. Chỉ còn lại một vài đàn anh năm hai, năm ba và "con át chủ bài" Taichi của câu lạc bộ là còn nán lại. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, mới chỉ qua con số mười một lúc. Vẫn còn quá sớm để về nhà và đối mặt với bốn bức tường. Một ý nghĩ chợt lóe lên: có lẽ tôi nên ghé qua thư viện một chút. Dù sao thì, cũng đã khá lâu rồi tôi chưa thực sự dành thời gian để "lạc lối" giữa những kệ sách. Và thành thật mà nói, tôi cũng là một con nghiện sách mà.
Quyết định vậy, tôi chào qua loa Taichi và mấy đàn anh, rồi một mình rảo bước về phía khu nhà học nơi thư viện trường tọa lạc. Con đường này, vào giờ này, khá vắng vẻ. Tiếng bước chân của tôi vang lên đều đều trên hành lang.
Khi bước ngang qua dãy phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ văn hóa, cánh cửa hé mở của phòng Câu lạc bộ Shogi bất ngờ thu hút sự chú ý của tôi. Ồ, bên trong có vẻ khá đông người đang tụ tập quanh một chiếc bàn cờ đặt ở giữa phòng. Ánh mắt tò mò tự nhiên hướng vào. Và kia rồi, giữa vòng vây của những người xem, không ai khác chính là Sasaki Hikari. Cô ấy đang ngồi đối diện với một nam sinh khác, người này có lẽ là một cậu bạn cùng khối hoặc một đàn anh khóa trên. Chỉ biết rằng, gương mặt của cậu ta lúc này đang lộ rõ vẻ căng thẳng, không mấy thoải mái, một tay còn đang cầm chiếc khăn tay, có lẽ là để lau đi những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán. Trong khi đó, Sasaki, như thường lệ vẫn giữ một vẻ mặt hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt là khẽ liếc nhẹ về phía tôi khi nhận ra sự hiện diện của mình lướt qua cửa.
Một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận thấy, thoáng qua trên môi tôi. Khung cảnh này, quá rõ ràng rồi. Vậy là nam sinh kia sắp thua rồi! Cái vẻ căng thẳng, mồ hôi nhễ nhại kia chính là dấu hiệu không thể chối cãi. Còn những người xung quanh, tôi có thể thấy rõ đang không giấu nổi sự kinh ngạc trên gương mặt.
Ván cờ của Sasaki có lẽ cũng sắp đến hồi kết. Một thoáng cân nhắc lướt qua trong đầu tôi: có nên dừng lại ở đây chờ cô ấy xong việc rồi cùng về không? Nhưng rồi, tôi nhanh chóng xua đi cái ý nghĩ có phần hơi thừa thãi ấy. Việc một nam sinh và một nữ sinh, lại vô tình chờ đợi nhau rồi cùng ra về từ một câu lạc bộ vào một buổi sáng thứ Bảy rất có thể sẽ trở thành chủ đề cho những lời bàn tán không đáng có. Tin đồn trong môi trường học đường này, một khi đã bắt đầu thường có xu hướng lan tỏa với một tốc độ đáng sợ. Tốt nhất là nên tránh.
Tôi quyết định thẳng tiến đến thư viện. Không gian nơi đây vào những ngày cuối tuần trước kỳ nghỉ hè, dường như cũng mang một vẻ khác lạ. Không còn cái không khí hối hả, chen chúc của những ngày ôn thi cũng không quá vắng lặng đến mức ngột ngạt. Chỉ có một vài tốp học sinh ngồi rải rác ở các bàn đọc. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua những ô cửa sổ lớn, hắt xuống những dãy kệ gỗ sẫm màu. Mùi giấy cũ và một chút mùi ẩm đặc trưng của những nơi lưu trữ sách vẫn còn đó, nhưng dường như có thêm một chút gì đó thanh thản, nhẹ nhàng hơn.
Ừm, có lẽ hôm nay tôi nên tìm đọc một thứ gì đó liên quan đến thơ ca một chút. Cũng đã khá lâu rồi tôi không thực sự đắm mình vào những vần điệu và hình ảnh của thể loại này. Cứ coi như là một cách để rèn giũa lại cảm thụ văn học, hoặc ít nhất, một bài thơ Tanka ngắn gọn, hàm súc chắc chắn sẽ dễ đọc và dễ hiểu hơn nhiều so với cái mớ lý thuyết trừu tượng trong cuốn "Về Cái Tinh Thần Trong Nghệ Thuật" mà tôi đã "dũng cảm" mua về cách đây không lâu.
Sau một hồi chọn lựa kỹ lưỡng giữa những tuyển tập thơ cổ điển, ánh mắt tôi dừng lại ở một ấn bản khá đẹp của cuốn "Vạn Diệp Tập". Tôi rút nó ra khỏi kệ, tìm một chiếc bàn trống gần cửa sổ rồi bắt đầu lật giở những trang giấy đã ngả màu thời gian. Và rồi khi đọc đến bài thơ nổi tiếng:
"Gió nổi lên rồi,
Sóng trắng ngoài khơi xa.
Núi Tatsuta kia,
Giữa đêm khuya vắng lặng,
Chàng có đang băng qua?"
Một điều bất ngờ đã xảy ra. Kẹp giữa hai trang sách, ngay tại vị trí của bài thơ ấy là một mẩu giấy nhỏ, màu vàng nhạt được gấp làm tư cẩn thận. Bên trên, bằng một nét chữ khá mềm mại nhưng cũng không kém phần cá tính là đôi lời cảm nhận ngắn gọn về đoạn thơ. Một vài từ, một vài cụm từ trong lời cảm nhận đó còn được cố tình viết nổi bật hơn.
Tôi khẽ bật cười. Dù lời nhận xét trên mẩu giấy có phần hơi ngây ngô, thậm chí là có chút gì đó sáo rỗng theo kiểu sách vở nhưng không thể phủ nhận rằng người viết cũng đã cố gắng đưa ra một ý kiến, một sự đồng cảm riêng của mình với tác phẩm. Chắc hẳn người đã để lại lời nhắn này phải là một người có cái tôi khá lớn trong lĩnh vực văn học, một người không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ dù có thể chúng chưa thực sự sâu sắc. Tôi không ghét điều đó, ngược lại, còn thấy có chút gì đó thú vị.
Khi tôi còn đang mải mê quan sát lại mẩu giấy, cố gắng phân tích thêm về nét chữ hay những từ ngữ được sử dụng, một giọng nói quen thuộc, mang chút ý trêu chọc không lẫn vào đâu được bất ngờ phát ra từ ngay phía sau lưng, làm tôi giật bắn cả mình.
"Cười gì mà có vẻ tâm đắc thế, Mizuno?"
"Đừng có thói quen lẳng lặng xuất hiện sau lưng người khác như vậy chứ, Sasaki! Tớ sợ lắm đấy, biết không?"
Tôi quay ngoắt lại, tay theo phản xạ che vội mẩu giấy, giọng có chút cằn nhằn dù biết thừa cô ấy chỉ đang đùa.
"Xin lỗi."
Sasaki chỉ khẽ nhíu mày, một cái nhíu mày rất nhanh, rồi đáp gọn một câu, giọng không có vẻ gì là áy náy cho lắm. Rồi, không đợi tôi nói thêm gì, cô ấy ung dung tiến tới, kéo chiếc ghế gỗ đối diện và ngồi xuống, đặt chồng sách vừa mượn được lên bàn. Ánh mắt cô nhìn tôi, một cái nhìn thẳng thắn và có chút gì đó dò xét.
"Sao không chờ tớ?"
Câu hỏi của Sasaki, dù ngắn gọn và có vẻ như chỉ là một thắc mắc thông thường, lại khiến tôi hơi khựng lại.
"Chờ cậu?"
Tôi lặp lại, cố gắng giữ cho giọng mình không tỏ ra quá ngạc nhiên, dù trong thâm tâm, tôi không nghĩ rằng việc "chờ đợi" là một điều gì đó mà chúng tôi mặc định sẽ làm cho nhau trong những tình huống như thế này.
Tôi cố gắng tìm một lý do nghe có vẻ hợp lý.
"Thì... tớ thấy ván cờ của cậu có vẻ cũng sắp xong rồi. Với lại, tớ cũng không muốn làm phiền cậu và... đối thủ của cậu."
Cái ý nghĩ về việc mình có thể vô tình trở thành "kỳ đà cản mũi" hoặc làm gián đoạn sự tập trung của Sasaki vẫn còn đó.
Sasaki khẽ "Ồ" một tiếng, một âm thanh không rõ là đồng tình hay chỉ đơn thuần là tiếp nhận thông tin. Cô ấy không nhìn tôi mà ánh mắt lại lướt qua chồng sách trên bàn, rồi dừng lại ở cuốn "Vạn Diệp Tập" mà tôi đang đọc dở.
"Lại là thơ cổ điển à? Tớ cứ nghĩ sau cuộc chiến với Kandinsky, cậu sẽ muốn một thứ gì đó nhẹ nhàng hơn cho não bộ chứ."
Một nụ cười gượng gạo nở trên môi tôi.
"Cũng không hẳn là chiến đấu đâu, Sasaki. Chỉ là... có lẽ tớ chưa tìm được đúng cách để tiếp cận nó thôi."
Tôi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, cố gắng chuyển chủ đề một cách tự nhiên nhất có thể, đồng thời cũng không giấu được sự tò mò.
"Còn cậu thì sao? Đối thủ hôm nay có vẻ... rất đáng gờm nhỉ?"
Lần này, một nụ cười nhẹ, rất nhẹ thoáng qua trên môi Sasaki. Một nụ cười mang chút tự hào không hề che giấu, cái kiểu tự hào của một người vừa giành được một chiến thắng xứng đáng sau một cuộc đấu trí căng thẳng.
"Ừm, cũng khá thú vị."
Cô đáp, giọng vẫn giữ vẻ bình thản thường thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được một chút gì đó phấn chấn ngầm trong đó.
"Cậu ấy tiến bộ rất nhanh. Có lẽ lần sau sẽ còn khó khăn hơn nữa."
"Vậy là... cậu đã thắng?"
Câu trả lời gần như đã quá rõ ràng.
Sasaki không trực tiếp xác nhận, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi ánh mắt lại hướng về mẩu giấy nhỏ màu vàng nhạt mà tôi vẫn còn đang cầm hờ trên tay, dù đã cố gắng che đi một cách kín đáo.
"Còn cái đó là gì vậy, Mizuno? Trông cậu có vẻ rất chú tâm vào nó."
Câu hỏi của cô ấy luôn đi thẳng vào vấn đề, không một chút vòng vo. Tôi hơi ngập ngừng, không chắc có nên chia sẻ cái phát hiện nhỏ bé này không. Nó có vẻ hơi... trẻ con, và tôi không chắc một người logic như Sasaki sẽ phản ứng thế nào. Nhưng rồi nghĩ lại cũng chẳng có gì phải giấu giếm.
"À, chỉ là một mẩu giấy cảm nhận của ai đó để lại trong cuốn sách này thôi."
Tôi đáp, rồi chìa mẩu giấy ra cho cô ấy xem.
"Một vài lời bình luận về bài thơ, cũng khá thú vị, dù có hơi... ngây ngô một chút."
Sasaki cầm lấy mẩu giấy, đôi mắt sau cặp kính khẽ nheo lại khi đọc những dòng chữ viết tay. Cô đọc khá nhanh, rồi ngẩng lên nhìn tôi, một cái nhìn khó đoán.
"Ngây ngô?"
Cô lặp lại, giọng có chút gì đó như đang cân nhắc.
"Tớ lại thấy nó khá chân thành đấy chứ. Ít nhất thì, người này cũng đã dám bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn, dù có thể cách diễn đạt chưa thực sự trau chuốt."
Lời nhận xét của Sasaki khiến tôi hơi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ đưa ra một phân tích logic nào đó về tính hợp lý của việc để lại lời nhắn trong sách thư viện, hoặc có thể là một lời phê bình nhẹ nhàng về sự thiếu chuyên nghiệp trong cách cảm thụ văn học. Nhưng không, cô ấy lại tập trung vào sự chân thành và dám bày tỏ.
"Có lẽ vậy."
Tôi cảm thấy quan điểm của mình dường như vừa được mở rộng thêm một chút.
"Chỉ là, tớ không chắc việc để lại những thứ như thế này trong sách của thư viện có phải là một ý hay không."
"Nếu nó không làm hỏng sách, và nếu nó mang lại một chút niềm vui nho nhỏ hoặc một sự đồng điệu bất ngờ cho người đọc tiếp theo, thì có lẽ nó cũng không hẳn là một điều gì đó quá tệ, phải không Mizuno?"
Sasaki nói, giọng vẫn đều đều nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào tôi
Một khoảng lặng ngắn giữa chúng tôi. Tôi nhìn mẩu giấy trên tay Sasaki rồi lại nhìn cô ấy. Có một điều gì đó trong cách cô ấy nói, trong ánh mắt của cô ấy khiến tôi cảm thấy những "quy tắc" và "chuẩn mực" mà tôi vẫn thường tự đặt ra cho mình dường như cũng không phải lúc nào cũng là tuyệt đối.


0 Bình luận