Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 03: Vì sao lại là bánh táo nướng ngược? (4)

0 Bình luận - Độ dài: 4,167 từ - Cập nhật:

Đúng lúc đó, như để cắt ngang dòng suy tư của tôi và cũng là để nhắc nhở về một vụ việc khác còn đang dang dở, Sasaki bất ngờ lên tiếng, giọng đều đều nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia thích thú khó tả.

"Nhân tiện, Mizuno-kun. Về câu chuyện ở câu lạc bộ Nhiếp ảnh mà Tachibana đã kể, tớ cũng thấy hơi tò mò đấy."

Cô ấy đặt mẩu giấy xuống bàn, khẽ đẩy nó về phía tôi.

"Không phải là rất đáng để xem thử sao? Dù sao thì chúng ta cũng đang ở đây rồi."

Lời đề nghị của Sasaki, hay đúng hơn là một lời rủ rê đầy tinh tế đến một cách không thể nào hợp lý hơn. Sau khi đã bị Taichi lôi kéo và giờ lại được chính "bộ não" của nhóm tỏ ra quan tâm, mọi lý do từ chối của tôi dường như đều trở nên vô nghĩa. Với lại, thành thật mà nói những việc như thế này, dù tôi luôn cố tỏ ra thờ ơ vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ đối với bản năng quan sát của tôi.

"Cũng được."

Tôi đáp, trả cuốn "Vạn Diệp Tập" và mẩu giấy nhỏ lên kệ.

Vậy là với một mục tiêu bất ngờ được thiết lập, chúng tôi cùng nhau rời khỏi không gian yên tĩnh của thư viện, hướng về phía khu nhà sinh hoạt câu lạc bộ, nơi một bí ẩn khác đang chờ đợi.

Trên đường đến khu nhà sinh hoạt phía Tây, chúng tôi đi ngang qua phòng Câu lạc bộ Văn học. Cánh cửa phòng để mở, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện và cười đùa khe khẽ.

Ừm, câu lạc bộ Văn học năm nay cũng tuyển được nhiều thành viên đấy nhỉ. Ít nhất thì so với hồi sơ trung, cái câu lạc bộ mà tôi đã từng tham gia một thời gian ngắn trước khi bị Taichi lôi kéo vào câu lạc bộ Bóng rổ, chỉ có vỏn vẹn bốn thành viên bao gồm cả tôi. Tôi vô thức đếm sơ qua những mái đầu đang tụ tập bên trong.

Một, hai... chà! Có tận mười hai người lận. Một con số khá ấn tượng cho một câu lạc bộ có phần kén người tham gia như thế này.

Tôi lướt mắt qua phòng sinh hoạt, rồi buột miệng hỏi một câu không có chủ đích gì cụ thể.

"Sasakicó ý định tham gia câu lạc bộ nào không?"

Cô ấy khẽ đánh mắt nhìn tôi, một cái nhìn sắc sảo rồi hỏi ngược lại, như thể đã đoán được một phần suy nghĩ của tôi.

"Cậu muốn tham gia câu lạc bộ Văn học à, Mizuno?"

"Hoàn toàn không."

Tôi lắc đầu ngay lập tức.

"Chỉ là tớ đang so sánh sự đông vui ở đó với cái câu lạc bộ mà tớ từng tham gia thôi."

Tôi ngừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng có chút gì đó tự giễu.

"Với lại, Sasaki cũng biết mà. Cái nhìn về văn học của tớ, có vẻ sẽ rất khác với mọi người. Nếu không muốn nói là... dị biệt."

Việc phân tích một tác phẩm dựa trên cấu trúc, nhịp điệu, các tầng ý nghĩa ẩn dụ hay thậm chí là bối cảnh lịch sử của tác giả đối với tôi, đôi khi còn thú vị hơn việc chỉ đơn thuần cảm nhận nó bằng cảm xúc. Một cách tiếp cận có phần khô khan và lạnh lùng, một cách tiếp cận mà tôi biết, sẽ rất khó để tìm được sự đồng điệu.

Sasaki khẽ gật đầu, như thể hoàn toàn thấu hiểu điều tôi vừa nói.

"Vậy nên, cậu rất khó có thể bàn luận sâu về văn học với người khác mà không làm họ cảm thấy mất hứng, hoặc tệ hơn là làm mất lòng họ, nhỉ?"

Một lời nhận xét thẳng thừng, nhưng lại chính xác đến đáng sợ. Thật may mắn, cô ấy là một trong số ít những ngoại lệ. Tôi vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên cô ấy ghé qua nhà tôi chơi, và tình cờ đọc được vài trang bản thảo tôi đang viết dở. Lúc đó, tôi cứ nghĩ một người có tư duy logic và thiên về khoa học tự nhiên như Sasaki sẽ không thể nào hiểu, hoặc sẽ cảm thấy những gì tôi viết thật kỳ quặc và khó nắm bắt. Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy không chỉ hiểu mà còn có thể diễn đạt lại những ý tưởng, những nút thắt tâm lý mà tôi đang cố gắng xây dựng một cách còn chính xác hơn cả chính bản thân tôi lúc đó. Nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười, trước khi tôi kịp nhận ra và vội vàng điều chỉnh lại cái biểu cảm có phần hơi lộ liễu của mình.

Cuối cùng, sau vài ngã rẽ trên hành lang, chúng tôi cũng đã đến được phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Nhiếp ảnh. Cánh cửa phòng cũng đang để ngỏ. Ngay từ khi còn đứng ở ngoài, tôi đã có thể cảm nhận được một bầu không khí hoàn toàn khác so với sự yên tĩnh, trầm ngâm của câu lạc bộ Văn học.

Không gian bên trong có vẻ hơi lộn xộn một cách đầy nghệ thuật. Trên những bức tường gạch, vô số những bức ảnh với đủ kích cỡ, màu sắc được ghim, dán một cách ngẫu hứng nhưng lại tạo thành một tổng thể khá bắt mắt. Vài chiếc máy ảnh cũ, có lẽ chỉ để trưng bày được đặt trên những chiếc kệ gỗ. Ở một góc phòng là một chiếc bàn dài, trên đó bày la liệt các loại ống kính, chân máy và những dụng cụ trông khá chuyên nghiệp. Mùi giấy in ảnh mới và một chút mùi hóa chất đặc trưng thoang thoảng trong không khí, một mùi hương không mấy dễ chịu nhưng lại nói lên sự hoạt động tích cực của câu lạc bộ này.

Tachibana đang đứng cùng hai người khác trước một tấm bảng ghim màu trắng đặt ở giữa phòng. Trên đó, được sắp xếp một cách có chủ ý là khoảng năm, sáu bức ảnh mà cô ấy đã nhắc đến lúc nãy. Ngay khi nhận ra có người tới, cô ấy bất ngờ quay lại, và một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức nở trên môi khi nhận ra chúng tôi.

"A, Hikari-chan, Mizuno-kun! Hai cậu tới thật à!"

Cô ấy nhanh nhảu bước tới, kéo chúng tôi lại gần hơn rồi quay sang giới thiệu với hai người còn lại.

"Suzuki-senpai, Arai-kun, đây là hai người bạn mà em đã kể. Bạn này là Sasaki Hikari, còn đây là Mizuno Shoutarou."

Cô ấy chỉ tay về phía chúng tôi, rồi lại hướng về hai người kia.

"Giới thiệu với hai cậu, đây là Suzuki Kaito-senpai, chủ tịch câu lạc bộ của bọn tớ. Còn đây là Arai Kenta, một nhiếp ảnh gia rất có năng khiếu của khối năm nhất bọn tớ đấy!"

Suzuki-senpai, một chàng trai trông khá chững chạc với mái tóc cắt ngắn gọn gàng, khẽ gật đầu chào chúng tôi một cách lịch sự, gương mặt có chút gì đó bối rối. Trong khi đó, Arai Kenta, cậu bạn với vẻ ngoài có chút lém lỉnh, chỉ khẽ gật đầu một cái, ánh mắt lướt nhanh qua chúng tôi rồi lại nhìn đi chỗ khác, có vẻ không mấy quan tâm. Tachibana cũng giới thiệu qua loa cho chúng tôi một vài thành viên khác đang có mặt trong phòng, và sau những màn chào hỏi xã giao ngắn gọn, cuối cùng tôi cũng có thể tiến lại gần tấm bảng trắng kia.

Dù đã được nghe Tachibana miêu tả, nhưng khi tận mắt chứng kiến những bức ảnh này, tôi vẫn không khỏi thầm cảm thán. Chúng thực sự rất đặc biệt. Một bức chụp những chiếc đèn lồng đỏ rực của lễ hội, nhưng lại có những vệt sáng trắng mờ ảo xuyên qua, như thể có một bóng ma vừa lướt ngang ống kính. Một bức khác chụp một góc cây tre yên tĩnh, nhưng lại lồng thêm hình ảnh của những dòng người đang di chuyển chậm rãi, tạo ra một cảm giác vừa tĩnh lặng vừa sống động một cách kỳ lạ. Chúng đẹp, nhưng theo một cách rất khác thường.

Tôi quay lại nhìn Sasaki, người cũng đang chăm chú xem xét từng bức ảnh.

"Cậu thấy sao, Sasaki?"

Sasaki khẽ nghiêng đầu một chút, đôi mắt sau cặp kính ánh lên vẻ phân tích.

"Ừm, phải công nhận là chúng thực sự rất sáng tạo."

Cô ấy cảm thán một cách khách quan, rồi quay sang nhìn Suzuki-senpai, hỏi thẳng.

"Vậy, có vấn đề gì với những tấm ảnh này sao ạ, Suzuki-senpai?"

Suzuki-senpai khẽ lắc đầu, vẻ mặt có chút khó xử.

"Không, chúng không có vấn đề gì cả, thậm chí còn rất ấn tượng là đằng khác. Chỉ là... anh thực sự muốn biết làm thế nào để tạo ra chúng. Nếu đây thực sự là do lỗi máy móc, thì cũng không thể nào không tìm ra được cái máy bị lỗi mà cứ để yên như vậy được, sẽ ảnh hưởng đến các hoạt động sau này của câu lạc bộ."

Anh ấy ngừng lại một chút, rồi cười gượng, ánh mắt nhìn sang Arai Kenta đang đứng gần đó.

"Arai-kun vừa mới trở lại sinh hoạt câu lạc bộ sau một thời gian nghỉ. Cậu có con mắt khá tốt về kỹ thuật, có thể cho anh nghe ý kiến của cậu về những tấm ảnh này được không?"

Arai Kenta, người nãy giờ vẫn giữ im lặng có vẻ hơi ngạc nhiên khi bị gọi tên đột ngột. Một thoáng bối rối rất nhanh lướt qua gương mặt cậu ta, nhưng rồi cậu ta cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

"Em... cũng không chắc nữa. Trông cũng lạ thật. Có lẽ... chỉ là do lỗi máy nào đó thôi ạ."

Arai Kenta trả lời một cách qua loa, nhưng câu trả lời đó không làm tôi thấy thuyết phục chút nào. Tôi không chắc nữa. Nếu thực sự là do lỗi máy móc, thì như Suzuki-senpai đã nói, việc tìm ra nó không phải là bất khả thi.

Thường thì, chỉ cần thử nghiệm lại tất cả các máy ảnh của câu lạc bộ, mô phỏng lại điều kiện chụp tương tự như ở lễ hội thiếu sáng, có nhiều nguồn sáng phức tạp là có thể xác định được đâu là chiếc máy lỗi. Việc đó tuy tốn thời gian nhưng không hề khó, nhất là với một câu lạc bộ có vẻ khá quy củ như thế này. Vậy thì, nếu không phải do lỗi, những tấm ảnh này thực sự đã được chụp ra như thế nào, và với mục đích gì?

Nếu như những phỏng đoán ban đầu của tôi là đúng, rằng hành động này mục đích chính là để gây sự chú ý, thì cũng không có gì lạ lắm. Một thành viên mới, hoặc một người muốn thể hiện tài năng của mình, chọn một cách bí ẩn để khoe kỹ năng, chờ đợi sự trầm trồ và tò mò của mọi người. Một màn kịch nhỏ, và có vẻ như nó đang diễn ra khá thành công.

Tôi quyết định lên tiếng dù biết rằng câu hỏi của mình có thể hơi thừa thãi. Nhưng đôi khi việc xác nhận lại những điều hiển nhiên lại có thể giúp dòng suy nghĩ của mình đi đúng hướng hơn.

"Suzuki-senpai, vậy mọi người đã thử nghiệm lại tất cả các máy ảnh, và mô phỏng lại điều kiện chụp ở lễ hội Tanabata để xem có tái tạo được hiệu ứng này không ạ?"

Không ngoài mong đợi của tôi, Suzuki-senpai thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

"Bọn anh đã thử hết những gì có thể thử rồi, Mizuno à. Mang từng cái máy ra chụp thử vào buổi tối ở những nơi có đèn lồng tương tự. Nhưng vẫn không thu được kết quả gì giống như thế này cả. Mọi thứ đều rất bình thường."

Câu trả lời của anh ấy càng củng cố thêm giả thuyết của tôi. Đây không phải là một sự cố ngẫu nhiên. Nó là một hành động có chủ đích, được thực hiện bằng một phương pháp mà không phải ai cũng biết hoặc ít nhất là không phải một phương pháp có sẵn trên các máy ảnh thông thường của câu lạc bộ.

Trong lúc tôi còn đang mải mê với những suy luận của mình, tôi liếc nhìn sang Sasaki. Cô ấy có vẻ như đăm chiêu hơn hẳn. Đôi mắt sau cặp kính không còn vẻ phân tích lạnh lùng như thường lệ nữa, mà đang nhìn chăm chú vào những bức ảnh, đặc biệt là một tấm chụp những vệt sáng lồng vào nhau một cách đầy nghệ thuật. Khóe môi cô ấy khẽ mím lại, một biểu cảm mà tôi ít khi thấy. Có vẻ như, vượt qua cả sự tò mò về mặt kỹ thuật, Sasaki thực sự khá thích những bức ảnh này, thích cái vẻ đẹp kỳ ảo và sáng tạo mà chúng mang lại. Điều đó lại khiến tôi cảm thấy toàn bộ sự việc này trở nên thú vị hơn một chút.

Ngay sau khi Suzuki-senpai dứt lời, thừa nhận sự bế tắc của mình, tôi vô thức liếc nhìn về phía cậu bạn Arai Kenta. Cậu ta đang cắm cúi bấm điện thoại, có vẻ như không hề để tâm đến cuộc nói chuyện. Nhưng gần như ngay lập tức, như thể vừa nhận được một thông báo quan trọng nào đó, cậu ta ngẩng đầu lên, vội vàng cất điện thoại vào túi rồi nói với Suzuki-senpai.

"A, em chợt nhớ ra gia đình có việc bận đột xuất. Em xin phép về trước ạ!"

Nói rồi, không đợi ai kịp phản ứng, Arai cúi đầu chào vội rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Theo sau đó, một vài thành viên khác cũng viện những lý do tương tự để xin phép ra về, có lẽ họ cảm thấy cuộc điều tra này cũng chẳng đi đến đâu và muốn tận hưởng nốt ngày cuối tuần. Căn phòng đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh hơn hẳn, giờ chỉ còn lại tôi, Sasaki, Suzuki-senpai và Tachibana.

Mà tôi thấy cậu bạn Arai này có vẻ khá quen mắt, có lẽ đã gặp qua ở lễ hội Tanabata.

Lúc này, Sasaki, người nãy giờ vẫn im lặng quan sát những tấm ảnh mới từ từ lên tiếng. Ánh mắt cô ấy vẫn không rời khỏi tấm bảng ghim.

"Suzuki-senpai, em đang nghĩ, nếu không phải là do lỗi, liệu có một kỹ thuật nhiếp ảnh nào đó mà khi thực hiện một cách có chủ ý sẽ cho ra kết quả tương tự như thế này không ạ?"

Câu hỏi của Sasaki khiến Suzuki-senpai hơi ngạc nhiên. Anh suy nghĩ một chút, gõ nhẹ ngón tay lên cằm.

"Kỹ thuật cố ý sao... Có chứ, là kỹ thuật chụp chồng hình. Nhưng mà..."

Vẻ mặt anh ấy vẫn hiện rõ một chút khó hiểu trước câu hỏi của Sasaki, như thể không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi một điều có vẻ không liên quan.

À, đúng vậy nhỉ. Chính tôi cũng đã bị cuốn theo hướng suy nghĩ về một sự cố máy móc mà vô tình bỏ qua khả năng đơn giản nhất này.

Cô ấy đang đánh mắt sang phía tôi, một cái nhìn rất nhanh, nhưng tôi hiểu. Đó là một tín hiệu như thể cô ấy đang chờ đợi một màn tung hứng quen thuộc. Có lẽ, tôi cũng nên góp lời một chút.

Tôi khẽ hắng giọng, cố gắng diễn đạt một cách tự nhiên nhất.

"Suzuki-senpai, có lẽ ý của Sasaki là, liệu những chiếc máy ảnh hiện có ở câu lạc bộ, chúng có sẵn tính năng chụp chồng hình để tạo ra những bức ảnh như thế này một cách trực tiếp không ạ?"

Câu hỏi của tôi dường như đã làm rõ hoàn toàn ý tứ của Sasaki. Một sự im lặng ngắn bao trùm lấy căn phòng. Suzuki-senpai và Tachibana nhìn nhau rồi lại nhìn những chiếc máy ảnh trông có phần hơi cũ kỹ được đặt trên kệ.

Sự việc lúc này đã trở nên khá rõ ràng. Hoặc ít nhất, tôi có thể hiểu theo hướng như thế này: có một thành viên nào đó trong câu lạc bộ đã sử dụng một thiết bị cá nhân không thuộc sở hữu của câu lạc bộ, một chiếc máy có khả năng chụp chồng hình một cách dễ dàng để tạo ra những tác phẩm này. Mục đích thì như tôi đã đoán, có thể chỉ là để gây sự chú ý hoặc một trò chơi khăm vô hại.

Suzuki-senpai chau mày, vẻ mặt đăm chiêu. Anh ấy không ngốc, và sau khi được gợi ý đúng hướng, có lẽ anh cũng đã ngờ ngợ ra điều gì đó. Khuôn mặt anh thoáng hiện một chút nhẹ nhõm xen lẫn một chút bất lực.

Nhẹ nhõm, vì ít nhất có thể khẳng định máy móc của câu lạc bộ vẫn hoạt động bình thường, không có hỏng hóc nào nghiêm trọng. Bất lực, có lẽ là vì anh nhận ra mình đã quá tập trung vào lỗi máy móc mà không nghĩ đến khả năng có một "kẻ nghịch ngầm" trong chính câu lạc bộ của mình. Tachibana thì tròn mắt ngạc nhiên, rồi lại nhìn những bức ảnh với một ánh mắt hoàn toàn khác, không còn là sự tò mò về một hiện tượng kỳ bí nữa mà là sự thán phục dành cho một tài năng ẩn danh nào đó.

Dù sao thì, việc này cũng không để lại hậu quả gì nghiêm trọng. Ít nhất là vào lúc này, nó đã giúp Suzuki-senpai trút được gánh nặng lo lắng về trang thiết bị của câu lạc bộ.

Tôi liếc nhìn Sasaki. Cô ấy khẽ gật đầu và trong ánh mắt có thể thấy một sự hài lòng rõ rệt. Có vẻ như cô ấy khá ưng ý với phản ứng của mọi người và cả màn tung hứng vừa rồi của tôi.

Và có vẻ như vụ việc lần này cũng không nhất thiết phải tìm ra thủ phạm. Tôi cho rằng đây là điều không cần thiết, vì xét cho cùng, đây không phải là một hành động xuất phát từ ác ý, mà có lẽ chỉ là sự bốc đồng của một tài năng trẻ tuổi muốn được công nhận. Tôi cũng không ghét những hành động như thế, nó chân thật và có phần đáng yêu theo một cách nào đó. Ít nhất thì, nó không gây ra hậu quả tiêu cực nào, và Suzuki-senpai, dù có chút bối rối, có lẽ trong thâm tâm cũng cảm thấy như vậy.

Nhận thấy rằng ở đây cũng không còn việc gì của mình nữa, và có lẽ cũng không muốn nán lại để nghe thêm những lời cảm ơn có phần khách sáo, Sasaki nhanh chóng tìm một cái cớ hoàn hảo. Cô khẽ liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, một động tác nhỏ nhưng đủ để báo hiệu.

"Cũng muộn rồi nhỉ, Mizuno."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại mang một hiệu quả không ngờ trong việc kết thúc một tình huống đang có chiều hướng kéo dài không cần thiết. Quả đúng là Sasaki.

Suzuki-senpai cũng không có ý định giữ chúng tôi lại. Anh ấy chỉ gật đầu, nở một nụ cười có phần nhẹ nhõm hơn.

"Ừ, cảm ơn hai em hôm nay nhé. Nếu rảnh thì cứ ghé qua câu lạc bộ chơi."

Dù tôi biết, đó gần như chắc chắn chỉ là một lời mời xã giao đúng mực, một câu nói theo công thức để kết thúc một cuộc gặp mặt, không hơn không kém.

Và rồi, chúng tôi lại một lần nữa rảo bước trên cùng một cung đường, đi ngang qua dãy phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ khác. Khi đi ngang qua câu lạc bộ Văn học, khung cảnh bên trong đã khác hẳn so với lúc nãy. Căn phòng giờ chỉ còn lại hai người, một nam một nữ. Một khung cảnh mà nếu đặt vào trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn nào đó, có lẽ sẽ được miêu tả là một bầu không khí khá lãng mạn với ánh nắng dịu nhẹ và sự tĩnh lặng của những trang sách. Nhưng đó là nếu như cậu nam sinh kia không quá đắm chìm vào những con chữ trên trang sách đến mức dường như quên mất sự tồn tại của người đối diện. Một sự tập trung đáng ngưỡng mộ hoặc cũng có thể là một sự vô tâm không hề cố ý.

Giữa lúc tôi còn đang mải mê với những suy diễn không đâu của một kẻ ngoài cuộc, Sasaki đột ngột cất tiếng cắt ngang dòng phân tích của tôi.

"Sắp tới nghỉ hè rồi, Mizuno có kế hoạch gì đặc biệt không?"

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi thiếu chút nữa đã quên mất rằng một kỳ nghỉ dài thật sự đang đến rất gần. Kỳ nghỉ hè. Và tôi hoàn toàn chưa có một kế hoạch cụ thể nào cho nó cả. Những trang bản thảo cũng đã xong, những ý tưởng mới thì vẫn còn đang lẩn trốn ở đâu đó. Viễn cảnh về những ngày dài trống rỗng bất chợt hiện ra mang theo một chút cảm giác bồn chồn khó tả.

Tôi chỉ biết đáp lại bằng một cái lắc đầu rồi buột miệng đùa một câu, một câu trả lời có lẽ còn chân thật hơn cả việc thừa nhận rằng mình sẽ lại ru rú ở nhà.

"Chắc là không có gì đâu. Hoặc có lẽ tớ sẽ thử đi hết tất cả các tiệm bánh ngọt nổi tiếng chẳng hạn."

Một kế hoạch nghe có vẻ đầy tham vọng dù tôi biết thừa rằng ví tiền của một học sinh cao trung rõ ràng không cho phép mình xa xỉ đến vậy. Nhưng ít nhất thì nó cũng nghe có vẻ thú vị hơn là "ở nhà và tiếp tục suy nghĩ".

Sasaki chỉ đáp lại một cách không mặn không nhạt, gần như không có chút cảm xúc nào.

"Nghe cũng thú vị đấy nhỉ."

Khi nghe câu trả lời đó, cùng với cái vẻ mặt tỉnh bơ không một gợn sóng kia, một cảm giác hụt hẫng quen thuộc khẽ dâng lên trong tôi. Dù đã quá quen với kiểu phản ứng này, nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, tôi đã mong chờ một điều gì đó khác hơn. Có lẽ là một câu nói mỉa mai, kiểu như "Cậu định biến mình thành một quả bóng đường à?", hoặc ít nhất cũng là một cái nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình. Bất cứ thứ gì, miễn là nó có "phản ứng" hơn là một câu bình luận trung tính đến mức gần như vô nghĩa như vậy. Nhưng...

Cô ấy lại nói tiếp, một câu nói hoàn toàn nằm ngoài mọi kịch bản mà tôi có thể hình dung.

"Nếu vậy, liệu tớ có thể tham gia cùng được không?"

"Ờm... hả?"

Hai từ đó gần như đã tự động thoát ra khỏi miệng tôi trước khi não bộ kịp xử lý. Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì nữa. Khung mẫu mà tôi vẫn thường dùng để hiểu về Sasaki Hikari dường như vừa xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ không tài nào giải thích nổi.

"Nhưng... tớ tưởng cậu luôn nói rằng mình không thích đồ ngọt đến vậy?"

Vẻ mặt của Sasaki vẫn hoàn toàn nghiêm túc, không có một chút ý đùa cợt nào.

"Dạo gần đây tớ lại có chút hứng thú với các loại bánh ngọt châu Âu. Nên cũng muốn đi tìm hiểu một chút. Chẳng phải Mizuno rất am hiểu về chúng sao?"

Một nụ cười gượng gạo bất giác nở trên môi tôi. Lại là cái cảm giác bị nhìn thấu này. Cô ấy luôn biết cách biến một tình huống khó xử thành một lợi thế cho mình, đẩy tôi vào một vị thế mà tôi không thể từ chối.

"Tớ... tớ cũng không thực sự am hiểu chúng tới vậy đâu. Chỉ là biết một vài món bánh được biết đến rộng rãi thôi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận