Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 02: Buổi Sáng Thứ Bảy, Triển Lãm Tranh Và Những Điều Chưa Kể

0 Bình luận - Độ dài: 9,988 từ - Cập nhật:

Tôi không có thói quen dậy sớm vào thứ Bảy. Việc tỉnh giấc khi đồng hồ mới chỉ điểm hơn bảy giờ một chút có thể coi là một ngoại lệ hiếm hoi, một sự xáo trộn nhỏ trong nhịp sinh học vốn đã quen với việc ngủ nướng đến gần trưa.

Mục tiêu ban đầu của tôi, khi miễn cưỡng kéo mình ra khỏi chiếc chăn ấm áp, khá rõ ràng và có phần nghiêm túc đó là ghé qua một tiệm sách quen thuộc ở khu Komorebi-chou. Nơi đó nổi tiếng với những đầu sách chuyên khảo và tôi hy vọng tìm kiếm vài cuốn tài liệu tham khảo chuyên sâu hơn. Những phân tích về cấu trúc tự sự hoặc tâm lý nhân vật phức tạp có lẽ sẽ phục vụ cho những ý tưởng còn đang rất mơ hồ cho cuốn tiểu thuyết tiếp theo. Một kế hoạch có vẻ hợp lý cho một buổi sáng cuối tuần.

Thế nhưng, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hoặc có lẽ là do tâm trí tôi vẫn còn đang lơ mơ sau một đêm không mấy ngon giấc vì những nút thắt chưa được gỡ trong bản thảo cũ. Sau một hồi lang thang vô định qua những con phố đã bắt đầu nhộn nhịp hơn thường lệ, đôi chân lại đưa tôi đến một nơi hoàn toàn khác, một khu vực mà tôi không hề có trong dự định ban đầu.

Con phố này mang tên Yanagi-koji, nổi tiếng với những quán cà phê nhỏ nép mình san sát nhau. Mỗi quán một vẻ, một phong cách, nhưng đều cùng nhau tỏa ra hương thơm quyến rũ nồng nàn của hạt rang mới và vị ngọt ngào, ấm áp của bánh ngọt mới nướng. Một sự cám dỗ đầy tinh tế đối với những tâm hồn đang tìm kiếm một chút bình yên, hoặc đơn giản là một cái cớ để trì hoãn những việc cần làm.

Giữa dòng người qua lại, những gương mặt xa lạ lướt qua nhau vội vã, một bóng hình mảnh khảnh, quen thuộc đến là lạ, bất chợt lọt vào tầm mắt tôi.

Mái tóc đen ngang vai buông xõa tự nhiên, khẽ lay động theo từng bước chân nhịp nhàng. Vóc dáng đó... quen thuộc đến đáng ngạc nhiên. Độ dài vừa phải của mái tóc, cách nó khẽ gợn sóng khi cô ấy bước đi.

Ừm! Rất giống.

Chỉ có điều khi nhìn từ phía sau, người này dường như không đeo kính. Một chi tiết nhỏ, nhưng lại đủ để gieo một chút nghi ngờ. Trang phục cũng hoàn toàn khác lạ so với những gì tôi thường thấy, một chiếc váy dài màu kem trang nhã, chất liệu có vẻ mềm mại, rũ xuống theo từng cử động tôn lên vẻ thanh lịch. Cùng với đó là một chiếc mũ rộng vành màu be, loại mũ mà người ta thường đội để tránh nắng hoặc để... che giấu. Nó che gần nửa khuôn mặt, khiến việc phán đoán từ xa càng thêm khó khăn.

Sasaki Hikari mà tôi biết, người bạn cùng lớp kiệm lời và luôn mang vẻ nghiêm túc, có chút gì đó xa cách, hiếm khi nào diện một bộ trang phục nữ tính và có phần thời trang như thế này. Chiếc áo sơ mi trắng, chân váy sẫm màu và cặp kính gọng mỏng dường như đã trở thành một phần không thể tách rời của hình ảnh cô ấy trong tâm trí tôi.

Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, một người hoàn toàn xa lạ, nhưng lại sở hữu những đường nét, một dáng vẻ tương đồng đến mức khiến tôi phải dừng lại, não bộ tự động chạy một loạt phép so sánh, đối chiếu. Tokyo rộng lớn, và xác suất gặp một người giống người, dù không cao, cũng là hoàn toàn có thể.

Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy có một sự thôi thúc, một sự tò mò khó lý giải muốn xác nhận. Có lẽ là do thói quen quan sát đã ăn sâu vào tiềm thức, một phản xạ nghề nghiệp không mong muốn của một kẻ thích viết lách. Hoặc chỉ đơn giản là sự nhàm chán của một buổi sáng không theo kế hoạch đang tìm kiếm một điểm tựa. Tiếp cận một người lạ chỉ vì họ trông giống một người mình quen có vẻ hơi... kỳ quặc, nếu không muốn nói là có phần khiếm nhã.

Gạt đi những dòng suy nghĩ có phần luẩn quẩn đó, sự chú ý của tôi ngay lập tức bị thu hút bởi gian hàng nhỏ mà cô gái ấy đang dừng lại xem xét. Một chút tò mò, hoặc có lẽ là do thói quen quan sát khó bỏ, một cơ chế tự động mà tôi khó lòng kiểm soát, tôi chậm rãi bước về phía đó.

Gian hàng không quá đông đúc, chỉ lác đác vài người, chủ yếu là phụ nữ trung niên và các cặp đôi trẻ. Việc tiếp cận mà không gây ra sự chú ý đặc biệt nào không gặp chút khó khăn nào.

Khi tới gần hơn, đủ để không khí mang theo mùi thơm ngọt dịu của đậu đỏ và bột gạo, tôi nhận ra đó là một quầy hàng bày bán các loại bánh kẹo truyền thống wagashi. Những chiếc bánh mochi đủ màu sắc, từ hồng phớt của hoa anh đào đến xanh non của trà xanh, được đặt ngay ngắn trên những chiếc khay tre. Bên cạnh là những viên rakugan, loại bánh khô làm từ bột gạo nếp và đường được tạo hình tinh xảo thành hình hoa, lá, chim chóc. Và cả những hộp yokan óng ả, thứ thạch làm từ đậu đỏ và agar-agar, trông vừa ngon mắt vừa thanh lịch. Một thế giới ngọt ngào và đầy tính nghệ thuật, một sự đối lập thú vị với những suy nghĩ có phần hơi u ám của tôi lúc này.

Đúng lúc tôi đang mải mê ngắm nhìn những tác phẩm ẩm thực nhỏ bé ấy, cố gắng phân tích xem liệu chúng có thể trở thành một chi tiết thú vị nào đó trong một bối cảnh truyện hay không thì một giọng nói quen thuộc, mang chút ý trêu chọc không lẫn vào đâu được, vang lên ngay bên cạnh cắt ngang dòng suy tưởng của tôi.

"Mizuno, không ngờ cậu cũng có sở thích bám đuôi người khác đấy nhỉ?"

Tôi giật mình quay lại, tim đập nhanh hơn một chút. À, phải rồi. Chỉ có Sasaki Hikari mới có kiểu nói chuyện vừa thẳng thừng, không một chút úp mở, lại vừa có chút gì đó... khó đoán khiến người ta không biết nên phản ứng thế nào như thế này.

Cô ấy đây rồi, không lẫn vào đâu được, dù hôm nay không có cặp kính gọng mỏng quen thuộc và bộ đồng phục học sinh. Chiếc mũ rộng vành che đi một phần gương mặt, nhưng đôi mắt tinh anh, sắc sảo và khóe môi đang khẽ nhếch lên thành một nụ cười kia thì không thể nào nhầm lẫn. Sự chắc chắn đó thật lạ khi lại mang đến một cảm giác nhẹ nhõm khó tả.

Tôi bất giác đưa tay lên gãi má, một thói quen xấu mỗi khi cảm thấy hơi bối rối hoặc khi não bộ đang cố gắng xử lý một lượng thông tin bất ngờ và tìm kiếm một phản ứng phù hợp.

"Chắc là... cậu chỉ đùa thôi phải không, Sasaki?"

Một câu hỏi tu từ, rõ ràng là vậy.

Tôi không thực sự mong đợi một câu trả lời phủ định. Giọng điệu của cô ấy dù mang ý trêu chọc, vẫn có một sự sắc sảo nhất định. Liệu cô ấy có thực sự nghĩ rằng tôi cố tình theo dõi không? Hay đây chỉ là một cách chào hỏi đặc biệt, một phép thử ngầm cho phản ứng của tôi, xem tôi có lúng túng hay không? Với Sasaki, mọi thứ đều có thể. Tôi nên đáp lại thế nào cho phải? Thừa nhận sự tò mò của mình về việc cô ấy giống một người tôi quen? Hay cố gắng tỏ ra đây hoàn toàn là một sự ngẫu nhiên không hơn không kém? Sự im lặng quá lâu cũng có thể bị hiểu lầm là đang che giấu điều gì đó.

"Trùng hợp thật đấy."

Tôi chọn một câu trả lời trung tính, không khẳng định cũng không phủ định hoàn toàn, hy vọng nó đủ an toàn.

Cô ấy khẽ nghiêng đầu, vành mũ khẽ động, một vài lọn tóc mai mềm mại lướt qua thái dương.

"Cậu làm gì ở một nơi như thế này vào sáng thứ Bảy vậy, Mizuno? Tớ nhớ không nhầm thì đây không phải là khu vực có nhiều tiệm sách chuyên khảo đâu nhỉ?"

Lại một mũi tên trúng đích. Cô ấy thực sự đã đoán được mục tiêu ban đầu của tôi.

"Tớ chỉ... đi dạo một chút thôi."

Một câu trả lời ngắn gọn và có phần không đúng sự thật hoàn toàn. Tôi không muốn giải thích dài dòng về việc mình đã để cho đôi chân tự do dẫn lối đến một nơi không định trước, một sự mất phương hướng có phần hơi ngớ ngẩn.

"Có lẽ là đang tìm chút cảm hứng. Còn cậu?"

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, một chiến thuật phòng thủ quen thuộc.

Sasaki theo thói quen đưa tay lên, ngón trỏ và ngón giữa như chuẩn bị đẩy một vật vô hình ở sống mũi. Nhưng giữa chừng, bàn tay cô ấy khựng lại. Một thoáng ngạc nhiên rất nhỏ hiện lên trên gương mặt khi nhận ra rằng hôm nay mình không hề đeo kính. Cô khẽ nheo mắt, một biểu cảm khó chịu gần như không thể nhận thấy lướt qua rồi nhanh chóng biến mất, được thay thế bằng vẻ điềm tĩnh thường ngày.

À, ra là kính áp tròng. Một giải pháp hợp lý cho việc thay đổi ngoại hình mà vẫn đảm bảo tầm nhìn. Chi tiết này, dù nhỏ, lại khiến tôi cảm thấy sự chuẩn bị của cô ấy cho buổi đi chơi hôm nay có một mục đích rõ ràng nào đó, không chỉ đơn thuần là ngẫu hứng.

"Tớ đang trên đường đến một buổi triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ."

Cô ấy giải thích, giọng đều đều thường thấy.

"Dạo gần đây, không hiểu sao tớ lại có chút hứng thú với hội họa, nên muốn đi xem thử."

Hội họa...

Tôi không bất ngờ lắm trước lời thú nhận đó. Việc Sasaki đột nhiên có hứng thú với một lĩnh vực nào đó, dù trước đây có vẻ không mấy liên quan đến những môn tự nhiên mà cô ấy vượt trội không phải là chuyện hiếm gặp. Nó giống như cách cô ấy, người luôn miệng nói không thích đồ ngọt, hiện tại lại đang đứng trầm ngâm trước một gian hàng bán đầy wagashi.

Cô ấy dừng lại một chút, ánh mắt vẫn hướng về những chiếc bánh đầy màu sắc. Rồi bất ngờ quay sang tôi, một câu hỏi không hề báo trước.

"Cậu có muốn đi cùng không, Mizuno?"

Tôi thoáng cân nhắc, não bộ tôi chạy một loạt các kịch bản. Buổi sáng thứ Bảy của tôi vốn cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể sau khi việc tìm tài liệu ở Komorebi-chou đã bị trì hoãn vô thời hạn bởi sự lạc lối này. Với lại đi cùng Sasaki, dù là đến một buổi triển lãm tranh mà tôi chẳng có chút kiến thức nền tảng nào, cũng không phải là một ý tồi.

Ít nhất thì, nó cũng thú vị hơn việc quay về nhà và đối mặt với bốn bức tường cùng những trang bản thảo đang đi vào ngõ cụt. Và có lẽ đây là một cơ hội để quan sát thêm một khía cạnh khác của cô ấy.

"Cũng được."

Tôi đáp, cố gắng giữ giọng bình thản, không để lộ sự tò mò đang dâng lên.

"Tuy tớ không biết gì nhiều về hội họa nhưng tớ cũng khá tự tin vào khả năng nhận biết một bức tranh đẹp. Ít nhất là theo cảm nhận cá nhân."

Một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận ra, một sự cong nhẹ ở khóe môi, thoáng qua trên gương mặt Sasaki. Có vẻ cô ấy cũng không nghĩ rằng tôi sẽ từ chối chăng?

"Buổi triển lãm đã bắt đầu chưa?"

Cô ấy liếc nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại.

"Cũng sắp rồi. Từ đây đi bộ đến đó chắc mất khoảng hai mươi phút."

Hai mươi phút sau, sau một quãng đi bộ không quá dài nhưng cũng đủ để tôi âm thầm quan sát những thay đổi nhỏ trong cách Sasaki tương tác với môi trường xung quanh khi không có cặp kính. Cô ấy có vẻ nheo mắt nhiều hơn một chút khi nhìn những vật ở xa, nhưng dáng đi vẫn giữ được sự vững vàng và tự tin. Chúng tôi đã đứng trước cổng một tòa nhà mang kiến trúc hiện đại. Những đường nét tối giản, sử dụng nhiều kính và thép. Có vẻ như là một không gian nghệ thuật tư nhân nhỏ, nép mình trên một con phố không quá ồn ào. Buổi triển lãm mang tên "Sắc Màu Mới", một cái tên khá chung chung nhưng cũng gợi mở dành cho các họa sĩ trẻ được tổ chức tại đây.

Không gian bên trong không quá lớn nhưng được bài trí khá thoáng đãng và tinh tế tạo cảm giác khá dễ chịu. Ánh sáng tự nhiên từ những ô cửa kính lớn trên trần nhà, được lọc qua một lớp màng mờ, hòa quyện với ánh đèn rọi chuyên dụng. Chúng chiếu sáng từng tác phẩm một cách vừa phải, không quá chói gắt làm nổi bật màu sắc và chi tiết của từng bức tranh.

Không khí khá yên tĩnh, trái ngược với sự nhộn nhịp của con phố Yanagi-koji lúc nãy. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của những người tham quan trên sàn gỗ bóng và tiếng xì xào bàn luận khe khẽ, những lời bình phẩm mang tính học thuật hoặc chỉ đơn thuần là cảm thán. Mùi sơn dầu mới, mùi giấy vẽ và một chút mùi gỗ từ khung tranh thoang thoảng trong không khí. Một mùi hương đặc trưng của những nơi trưng bày nghệ thuật, một mùi hương mà tôi thấy khá dễ chịu.

Các tác phẩm được chia thành nhiều khu vực khác nhau, có lẽ theo từng chủ đề hoặc trường phái dù không có biển chỉ dẫn rõ ràng. Tôi lướt qua khu tranh chân dung với những gương mặt được khắc họa đầy biểu cảm. Từ những nét vẽ hiện thực chi tiết đến mức có thể nhìn rõ từng sợi tóc, nếp nhăn đến những cách điệu đầy cá tính nơi hình hài con người chỉ còn là những mảng màu và đường nét gợi ý.

Tiếp đó là khu tranh tĩnh vật, nơi những đồ vật bình dị hàng ngày như lọ hoa cũ, ấm trà sứt quai, hay vài quả táo chín mọng được tái hiện lại một cách sống động dưới nhiều góc độ và phong cách. Dường như người họa sĩ muốn tìm kiếm vẻ đẹp tiềm ẩn trong những thứ tầm thường nhất.

Sasaki có vẻ đặc biệt bị thu hút bởi khu vực dành cho các tác phẩm tranh trừu tượng. Cô ấy dừng lại khá lâu trước một bức tranh khổ lớn. Những mảng màu rực rỡ đỏ, vàng, xanh lam đan xen, chồng chéo lên nhau. Những đường nét mạnh mẽ, dứt khoát và những hình khối không theo một quy luật cụ thể nào, ít nhất là đối với một kẻ ngoại đạo như tôi. Nó giống như một vụ nổ màu sắc được kiểm soát một cách có chủ đích.

"Bố cục màu sắc ở đây khá thú vị! Sự tương phản giữa mảng màu nóng đỏ cam, vàng chanh và mảng màu lạnh xanh coban, tím than tạo ra một cảm giác vừa xung đột, dữ dội, vừa hài hòa một cách kỳ lạ. Có lẽ tác giả muốn thể hiện một trạng thái nội tâm phức tạp nào đó, một sự giằng xé, một cuộc đấu tranh, nhưng vẫn ẩn chứa một tia hy vọng le lói từ những vệt sáng trắng kia, như thể ánh sáng xuyên qua cơn bão."

Cô ấy khẽ bình phẩm, giọng trầm ngâm, ánh mắt không rời khỏi bức vẽ.

Tôi đứng bên cạnh, im lặng lắng nghe. Với tranh trừu tượng, thú thật, tôi chỉ thấy nó... trừu tượng, đúng như tên gọi. Những gì Sasaki vừa nói, đối với tôi lại giống như đang giải một bài toán cao cấp mà tôi chưa từng được học qua. Những thuật ngữ, những diễn giải nghe có vẻ rất logic nhưng lại khó lòng nắm bắt được bản chất.

Tôi cố gắng nhìn theo hướng phân tích của cô ấy. Mảng màu nóng, mảng màu lạnh, sự xung đột, sự hài hòa, tia hy vọng... Những khái niệm đó, khi đứng riêng lẻ, tôi có thể hiểu. Nhưng để kết nối chúng lại thành một ý nghĩa tổng thể từ những vệt màu có vẻ như hỗn độn trên bức họa này, quả thực vượt quá khả năng cảm thụ của tôi.

Sasaki với bộ não logic và khả năng phân tích sắc bén của mình, lại có thể giải mã được những tầng ý nghĩa ẩn sâu, hoặc ít nhất là đưa ra những phỏng đoán có cơ sở. Điều đó khiến tôi vừa khâm phục, vừa cảm thấy một chút... tự ti mơ hồ. Cô ấy dường như luôn nhìn thấy những điều mà người khác bỏ lỡ, ngay cả trong những lĩnh vực không phải là sở trường. Đây lại là một khía cạnh khác, một sự độc đáo nữa của Sasaki Hikari, một cô gái đầy những bất ngờ. Tôi chỉ biết gật gù theo, thầm cảm phục cái nhìn đa chiều của cô ấy.

Nếu có một khu vực nào đó mà tôi có thể tự tin đưa ra vài lời nhận xét qua loa, không sợ bị coi là "múa rìu qua mắt thợ", thì đó hẳn phải là khu tranh phong cảnh. Những hình ảnh quen thuộc hơn, dễ cảm nhận hơn. Và cũng thật tình cờ, đó chính là nơi chúng tôi đang bước tới, sau khi Sasaki có vẻ đã thưởng thức xong bức tranh trừu tượng kia.

Những bức tranh miêu tả cảnh sắc thiên nhiên, từ những ngọn núi hùng vĩ phủ đầy tuyết trắng, những bờ biển thơ mộng với cát vàng nắng ấm đến những góc phố quen thuộc của Tokyo được ghi lại dưới một góc nhìn mới lạ. Tất cả đều được thể hiện với nhiều phong cách khác nhau, từ tả thực đến ấn tượng.

Bức tranh phong cảnh đầu tiên thu hút sự chú ý của tôi là một tác phẩm khổ vừa, vẽ cảnh một con đường nhỏ uốn lượn giữa rừng cây mùa thu. Lá vàng, lá đỏ rực rỡ, như một tấm thảm được dệt nên bởi thiên nhiên. Ánh nắng xiên qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lung linh, nhảy múa trên mặt đất phủ đầy lá rụng. Một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng và có chút gì đó man mác buồn, một nỗi buồn dịu dàng của mùa chuyển giao.

Dưới góc phải của bức tranh, một dòng chữ ký nhỏ được viết khá nghệ thuật, những đường nét mềm mại nhưng dứt khoát: "Hiroshi Akihito".

Cái tên này... hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi thì phải. À, đúng rồi. Khi lướt qua khu tranh trừu tượng lúc nãy, giữa những cái tên có vẻ tây phương hơn, tôi nhớ loáng thoáng đã nhìn thấy một tác phẩm có cùng chữ ký này. Một sự trùng hợp hay người họa sĩ này có khả năng sáng tác ở nhiều thể loại? Điều đó cũng không phải là hiếm.

"Bố cục của bức tranh này khá tốt đấy chứ! Màu sắc không quá sặc sỡ nhưng chi tiết và phong cách thể hiện lại khá mạnh mẽ, có hồn. Nhìn vào có cảm giác rất thật, như thể mình đang đứng giữa con đường đó vậy."

Sasaki khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tác phẩm như đang thẩm định từng nét cọ.

"Cách xử lý ánh sáng cũng rất tốt, những vệt nắng đó không chỉ làm nổi bật chủ thể là con đường và những hàng cây, mà còn tạo ra khoảng cách rõ ràng giữa các lớp cây, khiến cho tổng thể bức tranh có chiều sâu hơn hẳn, không bị phẳng."

Tôi để ý thấy bên cạnh tên tác giả, có một dòng chú thích nhỏ được in bằng kiểu chữ khác ghi: "Giải Ba - Cuộc thi Sáng tác Trẻ Toàn quốc Mùa Thu". Ngay sau đó, như để so sánh, hoặc có lẽ là để làm nổi bật sự cạnh tranh là hai tác phẩm tranh phong cảnh khác được đặt ở vị trí trang trọng hơn. Chúng được đặt ngay chính giữa bức tường, với những tấm biển ghi rõ "Giải Nhì" và "Giải Nhất" cũng của cuộc thi đó.

Bức tranh đạt giải Nhì vẽ một cảnh biển lúc hoàng hôn với những con sóng bạc đầu đang xô vào bờ đá, và bầu trời phía xa rực rỡ những gam màu cam, tím, hồng. Kỹ thuật tả thực ấn tượng. Bức tranh đạt giải Nhất thì lại là một góc nhìn rộng lớn hơn về một thành phố hiện đại về đêm với những tòa nhà chọc trời vươn lên kiêu hãnh và hàng ngàn ánh đèn lung linh như những vì sao sa xuống mặt đất. Một tác phẩm thể hiện sự năng động và phồn hoa. Cả hai đều là những tác phẩm xuất sắc, không thể phủ nhận, cả về kỹ thuật lẫn ý tưởng.

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt tôi vẫn cứ bị hút về phía bức tranh "Giải Ba" của Hiroshi Akihito. Nó có một sức hấp dẫn kỳ lạ, một cái gì đó gần gũi hơn.

"Thật khó tin khi bức tranh này lại chỉ được giải Ba nhỉ?"

Tôi buột miệng thắc mắc, giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên và có lẽ là một chút bất bình ngầm.

"So với hai bức kia, tớ thấy nó có một cái gì đó... đặc biệt hơn."

Đặc biệt hơn. Nhưng đặc biệt ở đâu? Là cảm xúc mà nó gợi lên, một sự đồng cảm mơ hồ? Hay là một kỹ thuật nào đó mà một kẻ ngoại đạo như tôi vô tình cảm nhận được, một sự tinh tế ẩn giấu?

So với sự hoành tráng có phần phô diễn của cảnh biển hoàng hôn hay vẻ lộng lẫy, hào nhoáng của thành phố đêm, bức tranh mùa thu này mang một vẻ đẹp trầm lắng hơn, nội tâm hơn. Có lẽ đó là lý do nó chạm đến tôi.

Nhưng ban giám khảo, những người có chuyên môn, họ đã nhìn thấy gì ở hai tác phẩm kia mà bức này không có, hoặc có ít hơn? Liệu có một tiêu chuẩn khách quan nào cho cái đẹp nghệ thuật không, hay tất cả chỉ là cảm nhận chủ quan, bị chi phối bởi kinh nghiệm và thị hiếu cá nhân? Và tại sao tôi lại cứ băn khoăn về thứ hạng của một bức tranh xa lạ, của một họa sĩ mà tôi chưa từng nghe tên đến vậy? Có lẽ vì tôi luôn có xu hướng ủng hộ những thứ "underdog", những thứ có vẻ bị đánh giá thấp hơn giá trị thực của nó.

Sasaki nhìn tôi rồi lại nhìn sang hai tác phẩm đạt giải cao hơn. Một thoáng suy tư hiện lên trên gương mặt cô, đôi môi khẽ mím lại.

"Tớ cũng có cảm giác như vậy, có lẽ ban giám khảo có những tiêu chí đánh giá riêng mà chúng ta không nắm rõ. Ví dụ như tính thời sự của chủ đề hoặc sự đột phá trong kỹ thuật thể hiện mà chúng ta không nhận ra. Hoặc cũng có thể, đôi khi sự công nhận không phải lúc nào cũng đến một cách trọn vẹn, không phải lúc nào cũng phản ánh đúng giá trị thực sự. Nghệ thuật vốn dĩ là một lĩnh vực rất chủ quan."

Cô ấy đáp, vẻ đồng tình, khiến tôi hơi ngạc nhiên.

Lời nói của Sasaki như thường lệ, mang tính phân tích và khách quan, nhưng tôi cảm nhận được một sự đồng cảm ngầm trong đó.

Thời gian dường như trôi nhanh hơn khi chúng tôi mải mê xem xét và bình phẩm từng tác phẩm, đôi khi đồng tình, đôi khi lại có những ý kiến trái chiều nho nhỏ. Đến khi tôi liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã gần mười hai giờ. Buổi sáng đã trôi qua tự lúc nào, mang theo những ấn tượng về màu sắc và hình khối.

Sasaki vẫn đang chăm chú ngắm một bức tranh khác, một tác phẩm vẽ tĩnh vật với những đồ vật bằng gốm sứ. Có vẻ như cô ấy chưa có ý định rời đi sớm. Sự tập trung của cô ấy khi làm bất cứ điều gì luôn khiến tôi phải chú ý.

Nghĩ lại, tôi cũng chẳng có lý do gì để vội vàng. Cha tôi hôm nay không có ở nhà, ông ấy đi công tác ngắn ngày ở Osaka. Có về sớm thì cũng chỉ quanh quẩn với bốn bức tường và đống bản thảo đang đi vào ngõ cụt, nơi nhân vật chính của tôi dường như cũng đang bế tắc như chính tác giả của nó vậy. Viễn cảnh đó, thú thật cũng hơi chán, nếu không muốn nói là có phần tù túng.

"Này Sasaki, cậu có muốn đi đâu đó tiếp không? Tớ cũng khá rảnh rỗi, như cậu thấy đấy, kế hoạch ban đầu của tớ đã bị phá sản hoàn toàn rồi."

Tôi lên tiếng, khi cô ấy vừa rời mắt khỏi bức tranh gốm sứ, có lẽ đã rút ra được một kết luận nào đó cho riêng mình.

Sasaki quay lại nhìn tôi. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua, rất nhanh, nhưng tôi vẫn kịp nhận ra. Có lẽ cô ấy không ngờ tôi lại chủ động đề nghị như vậy.

"Nhưng tớ nhớ là Mizuno không thích cà phê lắm mà? Liệu có ổn không nếu cậu đi cùng tớ đến một quán cà phê? Tớ định bụng sẽ ghé qua một quán mới mở gần đây."

Cô ấy hỏi, giọng có chút ngập ngừng, như đang cố nhớ lại một thông tin nào đó.

Tôi bất giác bật cười giải thích, cố gắng làm rõ sự "phân biệt đối xử" của mình.

"Tớ chỉ không thích vị đắng gắt của cà phê đen thôi, những loại có sữa, hoặc thậm chí là trà, tớ vẫn uống được. Và tớ vẫn ăn được bánh ngọt mà, cậu biết đấy. Chỉ là... uống cà phê ngay trước bữa trưa, có hơi kỳ lạ không nhỉ? Theo lẽ thường thì người ta sẽ ăn trưa trước."

Một ý nghĩ khác chợt nảy ra, một sự quan tâm có lẽ hơi thừa thãi.

"Cậu không định dùng bữa trưa à, Sasaki-san? Uống cà phê trước bữa ăn chính thực sự không tốt cho sức khỏe lắm đâu, nhất là với dạ dày."

Cô ấy khẽ mím môi, một cử chỉ quen thuộc khi đang suy tính điều gì đó, hoặc có lẽ là đang cố gắng che giấu một ý định "không lành mạnh" nào đó.

"Thực ra... tớ cũng đang muốn đi ăn đồ ngọt nữa."

Cô ấy nói, giọng có chút gì đó như là thú nhận một bí mật nhỏ.

"Một quán bánh kếp mới mở, nghe nói cũng khá nổi tiếng."

Đồ ngọt? Rốt cuộc thì Sasaki Hikari có thực sự không thích đồ ngọt như cô ấy vẫn luôn khẳng định hay không, vẫn là một bí ẩn đối với tôi. Hoặc có lẽ "không thích" chỉ là một cách nói tương đối.

Đề xuất của Sasaki về một quán bánh kếp mới mở thay vì một quán cà phê đơn thuần khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Ít nhất thì đồ ngọt vẫn là một lựa chọn an toàn và dễ chấp nhận hơn đối với khẩu vị có phần hạn chế của tôi.

Con đường dẫn đến quán bánh kếp không quá xa, chỉ mất thêm chừng mười lăm phút đi bộ từ phòng triển lãm, len lỏi qua vài con hẻm nhỏ yên tĩnh. Nơi đó, những ngôi nhà san sát nhau và những chậu cây cảnh được chăm chút cẩn thận đặt trước hiên. Sasaki có vẻ khá rành đường, cô ấy bước đi với một sự tự tin nhất định, thỉnh thoảng lại chỉ cho tôi một vài cửa hiệu thú vị mà chúng tôi lướt qua.

Quán bánh kếp, mang một cái tên khá đơn giản là "Komorebi Pancake", nằm nép mình ở góc một con phố nhỏ, tách biệt hẳn với sự ồn ào của những trục đường chính.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là một cảm giác ấm cúng và gần gũi. Mặt tiền quán không quá cầu kỳ, được sơn màu kem nhạt với những khung cửa sổ lớn bằng gỗ để lộ không gian bên trong. Một tấm biển hiệu gỗ nhỏ khắc tay tên quán treo phía trên. Vài chậu hoa oải hương và hương thảo được đặt ở bệ cửa sổ tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, hòa quyện với hương vani và bơ thoang thoảng từ bên trong lan ra.

Khi chúng tôi đẩy nhẹ cánh cửa gỗ có gắn một chiếc chuông gió nhỏ kêu "leng keng", một làn không khí ấm áp và ngọt ngào bao trùm lấy chúng tôi. Không gian bên trong quán không quá rộng, nhưng được bài trí rất khéo léo, tạo cảm giác thoáng đãng và dễ chịu. Tường được ốp gỗ một phần, phần còn lại sơn màu trắng ngà, điểm xuyết vài bức tranh phong cảnh nhỏ vẽ bằng màu nước, có lẽ là tác phẩm của một nghệ sĩ địa phương nào đó.

Ánh sáng chủ đạo là ánh sáng tự nhiên, tràn vào từ những ô cửa sổ lớn nhìn ra một khoảng sân nhỏ phía sau, nơi có một vài cây phong đang bắt đầu chuyển màu. Vài chiếc bàn gỗ nhỏ sắp xếp gọn gàng, mỗi bàn đều có một lọ hoa tươi nhỏ. Ghế ngồi cũng bằng gỗ, có lót đệm vải hoa văn nhã nhặn.

Ở một góc quán là một quầy bar nhỏ, nơi các nhân viên trong bộ đồng phục tạp dề màu nâu đang tất bật chuẩn bị đồ uống và những chiếc bánh kếp nóng hổi. Tiếng máy xay cà phê rì rầm, tiếng dụng cụ va chạm lách cách và tiếng xì xèo của bột bánh trên chảo nóng tạo nên một bản hòa âm quen thuộc của những quán ăn nhỏ. Mùi thơm của bột mì, trứng, sữa, và đường caramel quyện lại, đánh thức mọi giác quan.

Khách trong quán không quá đông, chủ yếu là các cặp đôi trẻ hoặc những nhóm bạn gái đang rôm rả trò chuyện. Không khí khá yên tĩnh và thư thái, tiếng nhạc jazz không lời du dương phát ra từ một chiếc loa nhỏ đặt trên kệ sách gần đó càng làm tăng thêm cảm giác dễ chịu. Tôi để ý thấy trên kệ sách còn có vài cuốn tạp chí và truyện tranh, có lẽ là để khách đọc trong lúc chờ đợi.

Một nữ nhân viên trẻ với nụ cười tươi tắn nhanh chóng tiến lại chào đón chúng tôi.

"Chào mừng quý khách đến với Komorebi Pancake. Xin mời quý khách chọn bàn."

Sasaki đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi chọn một chiếc bàn nhỏ nằm ở góc trong cùng, gần cửa sổ nhìn ra khoảng sân sau. Một vị trí khá yên tĩnh và có chút riêng tư, đúng với sở thích của cô ấy.

Khi chúng tôi đã yên vị, nữ nhân viên đặt hai cuốn thực đơn bìa da mềm mại xuống bàn. Lướt qua những trang giấy được in ấn đẹp mắt, hình ảnh những chiếc bánh kếp vàng ươm, xốp mềm, phủ đầy kem tươi và trái cây đủ màu sắc ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Một cảm giác mong chờ quen thuộc khẽ dâng lên.

Dù luôn cố gắng duy trì một hình ảnh điềm tĩnh, có phần xa cách nhưng phải thú nhận rằng đồ ngọt chính là một trong số ít những "điểm yếu" của tôi. Không phải là kiểu thèm thuồng đến mức mất kiểm soát, mà là một sự trân trọng, một niềm vui nho nhỏ mỗi khi có dịp thưởng thức.

Cái sở thích này bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết trinh thám học đường mà tôi đọc từ rất lâu rồi, nhân vật chính trong đó cũng có một niềm đam mê đặc biệt với các loại bánh ngọt, coi đó như một phần thưởng sau mỗi vụ án được giải quyết. Một hình mẫu có phần lãng mạn và tôi đã vô thức bị ảnh hưởng lúc nào không hay.

Tất nhiên, với túi tiền eo hẹp của một học sinh cao trung, việc nuông chiều sở thích này không phải lúc nào cũng khả thi. Nhưng hôm nay, trong một bối cảnh khá bất ngờ và với một người đồng hành cũng bất ngờ không kém, có lẽ tôi có thể cho phép mình phá lệ một chút.

Mắt tôi dừng lại ở một phần bánh kếp có tên "Giấc Mơ Dâu Tây", những lớp bánh kếp truyền thống xếp chồng lên nhau, xen kẽ là kem tươi béo ngậy và những lát dâu tây đỏ mọng, phủ một lớp sốt dâu óng ả và vài chiếc lá bạc hà xanh non trang trí. Một sự kết hợp kinh điển có sức hấp dẫn khó cưỡng. Bên cạnh đó, một lựa chọn khác cũng khiến tôi phải đắn đo là "Bản Giao Hưởng Chocolate và Chuối" với những miếng chuối được caramel hóa, sốt chocolate đậm đặc và một viên kem vani mát lạnh làm tôi khó khăn thực sự của việc lựa chọn.

Trong khi tôi còn đang chìm trong "cuộc chiến nội tâm" giữa dâu tây và chocolate, Sasaki đã lật giở thực đơn một cách từ tốn. Ánh mắt cô ấy lướt qua các lựa chọn một cách bình thản, không có vẻ gì là quá hào hứng hay phân vân. Cuối cùng, ngón tay thon dài của cô dừng lại ở một món có vẻ ít phức tạp hơn.

"Cho tôi một phần bánh kếp trà xanh với đậu đỏ Azuki, và một trà hoa cúc nóng."

Sasaki gọi một món mang đậm phong vị truyền thống, có lẽ phù hợp với sự thanh đạm mà cô ấy thường thể hiện.

Đến lượt tôi, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng "Giấc Mơ Dâu Tây" đã giành chiến thắng.

"Cho tôi một phần bánh kếp dâu tây mùa hạ và một ly trà đen."

Một chút vị chát của trà đen có lẽ sẽ cân bằng lại vị béo ngậy của kem và bánh.

Nữ nhân viên mỉm cười, nhanh tay ghi chú vào một cuốn sổ nhỏ.

"Vâng. Quý khách dùng một bánh kếp trà xanh đậu đỏ, một trà hoa cúc nóng, một bánh kếp dâu tây và một trà đen. Xin quý khách vui lòng đợi trong giây lát ạ."

Cô ấy xác nhận lại từng món một cách chính xác rồi nhẹ nhàng lui ra phía sau quầy.

Sasaki khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khoảng sân nhỏ phía sau, nơi những chiếc lá phong đang khe khẽ đung đưa trong gió. Một thoáng im lặng giữa chúng tôi, chỉ có tiếng nhạc jazz dịu nhẹ và những âm thanh lách cách từ khu vực bếp.

Bất chợt, cô ấy quay sang nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mà tôi không rõ là có ý gì.

"Mizuno, có vẻ như cậu thực sự rất mong chờ món bánh kếp dâu tây nhỉ?"

Tôi hơi khựng lại trước câu hỏi bất ngờ. Có lẽ sự hào hứng của tôi đã vô tình lộ ra ngoài nhiều hơn tôi nghĩ.

"À... ừm... Chỉ là, dâu tây đang vào mùa, nên tớ nghĩ nó sẽ ngon hơn bình thường một chút."

Một lời giải thích có phần gượng gạo nhưng cũng không hoàn toàn sai sự thật.

Sasaki không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu, nhưng tôi có cảm giác ánh mắt cô ấy ánh lên một tia thích thú khó tả, như thể vừa phát hiện ra một bí mật nho nhỏ nữa của tôi. Điều đó khiến tôi hơi bối rối, nhưng cũng có một chút gì đó... dễ chịu. Có lẽ, việc để lộ một chút sở thích cá nhân cũng không phải là điều gì quá tệ, nhất là với một người tinh ý như Sasaki.

Không gian quán vẫn giữ được sự yên tĩnh dễ chịu. Mùi bánh nướng thơm lừng lan tỏa. Sau khi gọi món, một khoảng lặng ngắn diễn ra giữa chúng tôi. Sasaki lại hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, có vẻ như đang chìm vào những suy nghĩ riêng.

Còn tôi, dù cố gắng tập trung vào việc chờ đợi món bánh kếp hấp dẫn, tâm trí lại không tự chủ mà trôi dạt về sự việc đã kết thúc được gần một tuần, câu chuyện của cô giáo y tế Tanaka và con mèo đen. Dù mọi thứ đã được giải quyết một cách êm thấm, tin đồn lắng xuống, con mèo tìm lại được chủ, cô Tanaka cũng không còn vẻ mệt mỏi, nhưng trong đầu tôi vẫn còn lấn cấn vài hạt sạn khó rửa trôi. Những chi tiết nhỏ, có lẽ không quá quan trọng với kết quả cuối cùng nhưng lại khiến một kẻ hay suy nghĩ như tôi cảm thấy chưa thực sự thỏa mãn.

Tôi khẽ hắng giọng, một động tác nhỏ để thu hút sự chú ý của Sasaki và cũng là để chuẩn bị cho một chủ đề có lẽ hơi lạc quẻ so với không khí hiện tại.

"Sasaki này, về chuyện của cô Tanaka tuần trước... tớ thấy vẫn có một vài điểm chưa thực sự được làm rõ lắm."

Sasaki từ từ quay lại, ánh mắt rời khỏi khung cảnh bên ngoài. Cô khẽ nhíu mày, một biểu hiện rất nhỏ nhưng đủ để tôi nhận ra sự ngạc nhiên, hoặc có lẽ là một chút không đồng tình.

"Chuyện của cô Tanaka? Nhưng... việc đó đã qua rồi mà, Mizuno. Mọi thứ cũng đã ổn thỏa cả rồi, không phải sao?"

Tôi cười gượng, một nụ cười có phần tự giễu.

"Tớ biết là vậy, nhưng cậu hẳn cũng biết đây là một trong những tật xấu khó bỏ của tớ rồi đấy. Một khi đã có gì đó lấn cấn, tớ khó mà gạt nó ra khỏi đầu hoàn toàn được."

Nghe vậy, Sasaki chỉ khẽ gật đầu một cách chậm rãi như thể chấp nhận một sự thật hiển nhiên không cần bàn cãi. Vẻ mặt cô ấy không còn quá ngạc nhiên nữa, mà chuyển sang một sự chờ đợi, có lẽ đã quá quen với những dòng suy nghĩ đôi khi hơi thừa thãi của tôi.

"Vậy, có chuyện gì khiến cậu bận tâm thế?"

"Ừm, có hai vấn đề chính!"

Tôi trình bày, cố gắng sắp xếp lại những thắc mắc một cách mạch lạc.

"Thứ nhất, là việc một tin đồn, dù chỉ là tin đồn trong giới học sinh, lại có thể ảnh hưởng đến lịch sinh hoạt chung của các câu lạc bộ một cách rõ rệt như vậy. Đành rằng cô Tanaka có thể không biết đến diễn đàn ẩn danh, hoặc không để ý đến những lời bàn tán. Nhưng cũng không có nghĩa là tất cả các giáo viên khác trong trường cũng không hề hay biết hoặc không nghe nói gì về chuyện đó. Trường học, dù lớn đến mấy, thông tin kiểu này thường lan truyền khá nhanh. Việc không có một giáo viên nào can thiệp hay tìm hiểu sớm hơn một chút, tớ thấy hơi kỳ lạ."

Tôi ngừng lại một chút, quan sát phản ứng của Sasaki. Cô ấy vẫn im lặng lắng nghe, đôi mắt không hề xao nhãng.

"Thứ hai, và có lẽ đây là điều khiến tớ băn khoăn hơn. Đó là làm thế nào cô Tanaka có thể ra vào khu nhà kho thể dục cũ vào những giờ bất thường như tối muộn hoặc sáng sớm mà không bị nhân viên bảo vệ ca đêm phát hiện? Trường Fuyutsuki, theo tớ biết vẫn có quy trình an ninh khá chặt chẽ, đặc biệt là vào ban đêm. Việc một người không phận sự lảng vảng ở khu vực đó mà không bị chú ý hết lần này đến lần khác có vẻ hơi khó tin."

Sau khi tôi trình bày xong những thắc mắc của mình, Sasaki vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên. Cô với lấy ly nước lọc đặt trên bàn, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ rồi mới nhìn tôi. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng thoát ra từ khóe môi cô.

"Mizuno, cậu đúng là... nghĩ quá nhiều rồi đấy nhỉ?"

Tôi cũng thở dài, thừa nhận một cách đầy cam chịu.

"Tớ biết, có lẽ là vậy thật. Chỉ là... tớ cứ có cảm giác việc chúng ta làm, hay đúng hơn là kết quả mà chúng ta đạt được, phải chăng có hơi... thuận lợi quá không? Mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên, gần như không có trở ngại nào đáng kể."

Cái cảm giác "thuận lợi một cách đáng ngờ" này, dù mơ hồ, vẫn khiến tôi không thể hoàn toàn yên tâm. Giống như khi giải một bài toán quá dễ dàng, người ta thường có xu hướng kiểm tra lại nhiều lần để chắc chắn rằng mình không bỏ sót một cái bẫy nào đó.

Lời thừa nhận có phần bất lực của tôi dường như không làm Sasaki ngạc nhiên. Cô ấy chỉ im lặng một lúc, ánh mắt không nhìn thẳng vào tôi mà hơi hướng xuống mặt bàn. Tay cô, những ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ từng nhịp đều đặn lên thành cốc nước lọc, một cử chỉ vô thức khi đang suy nghĩ hoặc có chút gì đó do dự.

Tôi biết vẻ mặt này, cái cách cô ấy mím nhẹ môi, ánh mắt có chút xa xăm. Đây chính là biểu hiện thường thấy của Sasaki khi cô ấy thực sự biết một điều gì đó quan trọng, một mảnh ghép còn thiếu trong bức tranh mà tôi đang cố gắng lắp ráp, nhưng lại có chút ngần ngại hoặc đang cân nhắc xem có nên chia sẻ hay không. Quả nhiên là cô ấy biết điều gì đó mà tôi không biết, một hậu trường nào đó của sự việc mà tôi với tất cả sự quan sát và suy luận của mình, cũng không thể nào chạm tới.

Tuy nhiên, tôi không phải là kiểu người tọc mạch đến mức sẽ nói thẳng ra những suy đoán đó, kiểu như "Này Sasaki, có phải cậu đang giấu tớ điều gì không?". Tôi có thể tưởng tượng ra viễn cảnh không mấy tốt đẹp nếu tôi làm vậy, một sự im lặng khó xử, một ánh nhìn không hài lòng, và có lẽ mối quan hệ bạn bè vốn dựa trên sự tôn trọng ngầm này của chúng tôi sẽ xuất hiện một vết rạn không dễ gì hàn gắn. Sự tế nhị, đôi khi lại là chìa khóa quan trọng hơn cả sự thật.

Chỉ trong một thoáng chốc, sự do dự trên gương mặt Sasaki biến mất. Cô ấy khẽ hít một hơi nhẹ, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường thấy, như thể vừa sắp xếp xong những suy nghĩ trong đầu. Ánh mắt cô nhìn tôi, có vẻ như đang xem xét nên bắt đầu câu chuyện từ đâu, nên tiết lộ bao nhiêu là đủ.

Cô lại vô thức đưa tay lên, định thực hiện hành động đẩy gọng kính quen thuộc, nhưng rồi bàn tay lại khựng lại giữa chừng. Một thoáng khó chịu rất nhỏ lại lướt qua gương mặt khi cô nhận ra mình không hề đeo kính hôm nay. Có lẽ, cặp kính không chỉ là một công cụ hỗ trợ thị lực, mà còn là một lá chắn tâm lý vô hình đối với cô ấy.

"Thực ra, có một vài điều mà tớ chưa kể với cậu."

Cô ngừng lại một chút, như để tôi chuẩn bị tinh thần tiếp nhận thông tin.

"Câu chuyện bắt đầu vào khoảng vài hôm trước hôm khai giảng chính thức của chúng ta... Tối hôm đó, cha tớ có mời chú đến nhà dùng bữa tối. Cũng khá lâu rồi hai anh em họ mới có dịp gặp mặt nên không khí cũng khá thoải mái."

Tôi im lặng lắng nghe, cố gắng không bỏ sót một chi tiết nào.

Sasaki nói tiếp, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra, một nụ cười mà tôi đoán là mang chút ý trêu chọc ngầm hướng về người chú của mình.

"Và cậu biết đấy, những tình huống sum họp gia đình như vậy, nhất là giữa hai người đàn ông đã lâu không gặp thường khó tránh khỏi việc có thêm một chút... men rượu."

Tôi khẽ gật đầu, hình dung ra khung cảnh đó.

"Chú của tớ, khi không có men rượu là một người khá nghiêm túc và ít nói, đúng như những gì học sinh vẫn hay nhận xét. Nhưng khi đã có chút hơi men vào rồi, chú ấy dường như biến thành một con người hoàn toàn khác. Cởi mở hơn rất nhiều, và nói cũng nhiều hơn hẳn bình thường. Đủ mọi thứ chuyện trên đời, từ công việc ở trường, những dự định cá nhân cho đến những câu chuyện phiếm không đầu không cuối..."

"... Và trong vô số những câu chuyện đó..."

 Sasaki hạ giọng một chút, như thể sắp tiết lộ một bí mật quan trọng.

"Tớ đã vô tình nghe được một thông tin, một chi tiết nhỏ mà có lẽ nếu không phải trong lúc chú ấy thoải mái như vậy thì sẽ không bao giờ được nhắc đến. Đó là về việc một giáo viên ở phòng y tế của trường, một người có họ là Tanaka, hình như đang lén lút chăm sóc một chú mèo hoang ở đâu đó trong khuôn viên trường."

Tôi hơi ngớ người ra. Một sự ngạc nhiên không hề nhỏ. Không ngờ Sasaki lại biết được manh mối đầu tiên của sự việc sớm đến như vậy, thậm chí còn trước cả khi tôi và Taichi tình cờ nghe được tin đồn từ Togashi-senpai. Vậy ra, những suy đoán của tôi và cô ấy sau này, không hoàn toàn chỉ dựa trên những quan sát ở phòng y tế.

Tôi khẽ gật đầu, cố gắng tiêu hóa thông tin vừa rồi.

"Không ngờ cậu lại biết chuyện sớm đến thế, Sasaki."

Sasaki khẽ nhún vai, như thể đó không phải là điều gì quá to tát, cô đáp.

"Chỉ là tình cờ thôi, lúc đó tớ cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ đơn giản là một câu chuyện phiếm của người lớn. Nhưng nó lại vô tình ghim lại trong đầu."

Cô nói tiếp, giọng vẫn giữ vẻ bình thản.

"Rồi đến cái hôm mà Taichi bị chấn thương ở chân, cái hôm mà chúng ta cùng đến phòng y tế ấy. Trước đó, cha tớ có nhờ tớ mang một ít giấy tờ lên phòng giáo vụ cho chú Sasaki. Và trong lúc chờ chú ấy xem qua, tớ tình cờ thấy trên bàn làm việc của chú, giữa một chồng tài liệu, có một bản nháp của một quyết định khiển trách."

"Một quyết định khiển trách?"

Tôi lặp lại, lông mày khẽ nhíu lại.

"Đúng vậy! Và người bị đề nghị khiển trách trong đó, không ai khác chính là cô Tanaka Satomi. Lý do được ghi nhận, dù khá chung chung, nhưng có liên quan đến việc không tuân thủ một số quy định về vệ sinh và quản lý tài sản chung của nhà trường ở khu vực phòng y tế và các khu vực phụ cận."

Tôi gật gù, những mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau một cách hoàn hảo hơn.

"Vậy là, với những gì cậu biết về cô ấy qua lời kể của chú cậu, và bản quyết định khiển trách đó, cậu chắc chắn đã làm gì đó rồi nhỉ, Sasaki?"

Tôi không hỏi thẳng, nhưng ý tứ trong câu nói của tôi đã quá rõ ràng. Với tính cách và sự thông minh của Sasaki, cô ấy sẽ không đời nào bỏ qua một sự trùng hợp như vậy.

Sasaki không phủ nhận. Cô khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa rồi lại nhìn tôi, nhẹ nhàng đáp.

"Tớ chỉ nói với chú ấy một vài câu thôi, đại loại như, có lẽ sự việc cũng không quá nghiêm trọng như trong báo cáo. Rằng cô Tanaka có thể có những lý do cá nhân đặc biệt, hoặc có thể chỉ là một sự hiểu lầm nào đó chưa được làm rõ. Và rằng, có lẽ chú nên tìm hiểu kỹ hơn một chút trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, nhất là khi cô ấy còn là một giáo viên mới."

Một sự can thiệp rất tinh tế, không trực tiếp, nhưng lại có khả năng tác động đến suy nghĩ của người khác một cách hiệu quả.

Những lời giải thích của Sasaki, dù điềm tĩnh và có phần khách quan lại khiến tôi nhìn nhận lại toàn bộ sự việc dưới một góc độ hoàn toàn mới. Hóa ra, có những yếu tố mà tôi không hề hay biết đã âm thầm tác động đến diễn biến của câu chuyện.

"Vậy thì..."

Tôi nói tiếp, những suy đoán bắt đầu định hình rõ ràng hơn trong đầu.

“Cái buổi chiều hôm Taichi bị chấn thương, sau khi chúng ta rời phòng y tế, cậu chủ động đề cập đến việc cô Tanaka có thể đang nuôi mèo... đó thực ra cũng chỉ là một cách để thăm dò tớ thôi nhỉ, Sasaki? Để xem tớ có nhận ra điều gì bất thường hay không, và nếu có thì tớ sẽ phản ứng như thế nào."

Sasaki khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự thông tuệ. Cô chậm rãi gật đầu, như một lời công nhận.

"Cũng có thể nói là vậy, tớ nghĩ rằng nếu cậu cũng phát hiện ra điều gì đó tương tự thì với tính cách của Mizuno-kun, cậu hẳn cũng sẽ lường trước được những hậu quả không hay nếu sự việc của cô Tanaka bị phát hiện một cách không mong muốn. Và khi đó, có lẽ cậu cũng sẽ muốn làm một điều gì đó để giúp đỡ theo cách của riêng mình phải không?"

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn tôi có chút ý trêu chọc rồi tiếp tục.

"Thành thật mà nói, Mizuno à, hai chữ 'tốt bụng' dù cậu luôn cố gắng che giấu nó sau vẻ ngoài có phần dè dặt, đã hiện khá rõ trên gương mặt cậu ngay từ lúc chúng ta cùng nhau dìu Taichi rời khỏi phòng y tế rồi."

Tôi bất giác đưa tay lên gãi má, một cảm giác hơi ngượng ngùng xen lẫn chút gì đó không thể phủ nhận. Cô ấy lại một lần nữa đọc vị được tôi.

"Nếu vậy thì..."

Tôi ngập ngừng, rồi nói với một nụ cười gượng.

"Sasaki cũng là một người tốt bụng mà, phải không? Nếu không thì cậu đã không mất công can thiệp giúp cô Tanaka như vậy."

Một lời phản công nhẹ nhàng, nhưng cũng là một sự thừa nhận ngầm về bản chất tốt đẹp của cô ấy.

Sau câu nói đó của tôi, một khoảng lặng ngắn nhưng đầy ý nghĩa bao trùm lấy không gian giữa hai chúng tôi. Cả hai không nói gì thêm, chỉ nhìn nhau, một ánh nhìn ẩn chứa sự thấu hiểu mà không cần đến lời nói. Tôi có cảm giác, dù cô ấy không thể hiện ra mặt, Sasaki đang có vẻ rất hài lòng, một sự hài lòng thầm lặng khi những suy đoán và "thao tác tâm lý" nhỏ của cô ấy đã đi đúng hướng, và có lẽ, cả khi bắt bài được những suy nghĩ của tôi. Điều đó, lạ thay lại không khiến tôi cảm thấy khó chịu, mà ngược lại có một chút gì đó thú vị.

Đúng lúc đó, như để phá vỡ sự im lặng đầy ẩn ý, nữ nhân viên phục vụ mà chúng tôi đã gặp lúc trước tươi cười tiến lại bàn, trên tay là một chiếc khay lớn đựng đầy những món ăn hấp dẫn.

"Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu ạ. Đây là bánh kếp trà xanh đậu đỏ và trà hoa cúc của cô."

Cô ấy nói, nhẹ nhàng đặt đĩa bánh và tách trà xuống trước mặt Sasaki.

"Và đây là bánh kếp dâu tây cùng trà đen của  cậu. Chúc hai vị ngon miệng!"

Cô ấy tiếp tục đặt phần của tôi xuống, hương thơm ngọt ngào của dâu tây và bánh nướng lan tỏa ngay lập tức kéo tôi ra khỏi những dòng suy nghĩ phức tạp.

Sự xuất hiện của đồ ăn như một cơn mưa rào làm dịu đi bầu không khí có phần căng thẳng trước đó. Mọi sự chú ý của tôi giờ đây dường như đều đổ dồn vào đĩa bánh kếp hấp dẫn trước mặt.

Như thể vừa nhớ ra một chi tiết còn bỏ sót, hoặc có lẽ là muốn khép lại hoàn toàn những thắc mắc của tôi, Sasaki lên tiếng.

"À, còn về việc làm thế nào cô Tanaka có thể tránh được nhân viên bảo vệ ca đêm."

Cô nói, khẽ nghiêng đầu.

"Thú thật, về điểm đó thì tớ cũng không có thông tin gì cụ thể cả. Có thể là do nhân viên bảo vệ ở khu vực đó không quá khắt khe hoặc có những khoảng thời gian họ không tuần tra thường xuyên. Hoặc cũng có thể cô Tanaka thực sự đã tìm ra một cách nào đó để né tránh một cách rất khéo léo, có lẽ là qua những điểm mù camera hoặc những lối đi ít ai để ý."

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Tuy nhiên nếu phải đoán, tớ có xu hướng nghiêng về vế thứ hai nhiều hơn. Với sự cẩn trọng mà cô ấy đã thể hiện trong việc che giấu chuyện con mèo, việc cô ấy có những tính toán để tránh bị phát hiện cũng không phải là điều quá khó hiểu."

Tôi nghe vậy cũng thấy khá có lý.

Những người khi đã quyết tâm làm một việc gì đó, đặc biệt là khi việc đó mang một chút bí mật thường sẽ có những cách thức riêng mà người ngoài khó lòng hình dung được. Và với hình ảnh một cô giáo y tế có vẻ nhút nhát nhưng lại dám một mình chăm sóc mèo hoang trong nhà kho, việc cô ấy có thêm một chút "khéo léo" để qua mặt bảo vệ cũng không phải là không thể.

Dù sao thì, chi tiết này có lẽ cũng không còn quá quan trọng nữa khi mà bí mật của cô đã được giải quyết êm đẹp.

Mọi thắc mắc dường như đã được gỡ bỏ. Tâm trí tôi trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn. Và giờ đây, sự chú ý của tôi hoàn toàn tập trung vào "Giấc Mơ Dâu Tây" đang mời gọi trước mắt.

Tôi cầm lấy chiếc nĩa bạc sáng bóng, cẩn thận xắn một miếng bánh lớn. Một miếng có đủ cả lớp bánh kếp xốp mềm, phần kem tươi béo ngậy và một lát dâu tây đỏ mọng, chua dịu.

Đưa miếng bánh lên miệng, cảm giác đầu tiên là sự mềm mại, tan chảy của lớp bánh kếp còn hơi ấm. Vị ngọt thanh của bột bánh quyện với vị béo ngậy, mát lạnh của kem tươi, không hề gây cảm giác ngấy. Rồi đến vị chua ngọt đặc trưng của dâu tây tươi, như một điểm nhấn đánh thức vị giác, cân bằng lại tất cả. Một chút hương vani thoang thoảng.

Tất cả hòa quyện lại thành một bản giao hưởng hương vị hoàn hảo, một sự thỏa mãn thuần túy lan tỏa khắp khoang miệng. Đúng như tên gọi của nó, một "giấc mơ" ngọt ngào.

Tôi khẽ nhắm mắt lại một chút để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này. Cái cảm giác tội lỗi mơ hồ vì "phá lệ" dường như cũng tan biến theo vị ngọt của miếng bánh.

Trong lúc tôi còn đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, Sasaki ở phía đối diện cũng đã duyên dáng dùng chiếc nĩa nhỏ xắn một miếng bánh kếp trà xanh của cô. Cô đưa miếng bánh lên miệng một cách từ tốn. Khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, không có biểu hiện gì quá rõ ràng.

Tuy nhiên nếu quan sát kỹ, tôi có thể nhận ra một sự thay đổi rất nhỏ. Khóe môi cô dường như hơi cong lên một chút so với bình thường, và đôi mắt dù vẫn nhìn xuống đĩa bánh, lại ánh lên một tia sáng hài lòng khó tả. Một sự tận hưởng thầm lặng, không khoa trương, nhưng không thể che giấu hoàn toàn.

Liệu cô ấy có thực sự không thích đồ ngọt như vẫn thường nói không nhỉ?

Hay đó cũng chỉ là một vỏ bọc khác, một cách để duy trì hình ảnh điềm đạm, lý trí của mình? Những câu hỏi không lời lại bắt đầu nảy sinh trong đầu tôi. Nhưng lần này, chúng không còn mang vẻ nặng nề của sự nghi ngờ hay lo lắng nữa mà lại phảng phất một chút tò mò thú vị về con người phức tạp và đầy những khía cạnh bất ngờ này của Sasaki Hikari.

Có lẽ, một vài bí ẩn nhỏ về cô ấy, cứ để chúng từ từ được hé lộ theo thời gian cũng không phải là một ý tồi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận