Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 01: Một tin đồn khá thú vị! (4)

0 Bình luận - Độ dài: 4,579 từ - Cập nhật:

Ánh chiều tà nhuộm một màu cam đỏ lên những mái nhà khi tôi và Sasaki nói lời tạm biệt nhau ở ngã rẽ quen thuộc. Mỗi người một hướng, tôi một mình đạp xe về phía con dốc nhỏ dẫn vào khu Komorebi-chou. Những suy nghĩ về cô giáo y tế Tanaka và những quan sát vụn vặt ở phòng y tế vẫn còn lởn vởn trong đầu, như những mảnh ghép chưa tìm được chỗ đứng.

Khi bánh xe lộc cộc lăn qua cổng nhà, một hình ảnh hiếm hoi đập vào mắt khiến tôi khựng lại đôi chút. Đôi giày da màu nâu sẫm của cha tôi, đôi giày mà dạo gần đây tôi ít khi thấy chúng yên vị ở huyền quan vào giờ này, đang nằm ngay ngắn trên kệ.

"Con về rồi đây ạ!"

Theo phản xạ, tôi cất tiếng chào to, đủ để âm thanh vọng vào bên trong, thông báo sự hiện diện của mình.

Không gian trong nhà có vẻ ấm cúng hơn thường lệ. Ánh đèn từ phòng bếp hắt ra, tạo thành một vệt sáng dịu mắt trên hành lang. Tôi chậm rãi bước vào, và một cảnh tượng còn bất ngờ hơn đang chờ đợi. Cha tôi, người đàn ông của công việc và những bản vẽ kỹ thuật phức tạp, đang đứng đó, khoác trên mình chiếc tạp dề kẻ sọc mà mẹ tôi ngày xưa vẫn hay dùng. Ông đang loay hoay gì đó bên bếp nấu.

"Cha... hôm nay cha không tăng ca ạ?"

Tôi dè dặt hỏi, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói. Chuyện này đúng là hiếm thấy.

Cha tôi chỉ "Ừm" một tiếng qua loa, không quay lại nhìn, tay vẫn tiếp tục với công việc dang dở.

"Sao hôm nay con về muộn vậy?"

Ông hỏi, giọng đều đều.

"Dạ, Taichi cậu ấy bị chấn thương nhẹ ở chân lúc chơi bóng rổ, nên con đi cùng về nhà cho chắc."

Tôi đáp lại thành thật.

Nghe đến tên Taichi, cha tôi có vẻ dừng tay một chút.

"Thằng bé Taichi không sao chứ?"

Ông hỏi, trong giọng có chút quan tâm. Nói thêm một chút, cha tôi rất có cảm tình với Taichi. Có lẽ là do hồi sơ trung, chính cậu ta là người duy nhất có thể lôi tôi ra khỏi phòng, bắt tôi vận động thể chất, dù tôi chẳng mấy khi tỏ ra hào hứng. Ông luôn cho rằng Taichi là một người bạn tốt, một ảnh hưởng tích cực.

"Không vấn đề gì lớn đâu cha ạ. Chỉ là chẹo cổ chân nhẹ thôi, chắc vài ngày là bình phục."

Tôi trấn an.

Bữa tối diễn ra sau đó. Nói sao cho đúng nhỉ... nó rất ngon. Những món ăn đơn giản thường ngày, nhưng qua bàn tay của cha, dường như có thêm một hương vị đặc biệt nào đó, có lẽ là hương vị của sự quan tâm ít khi được thể hiện. Chúng tôi không nói chuyện nhiều. Cha chỉ hỏi han vài điều về ngôi trường mới, về giáo viên chủ nhiệm, về những người bạn mà tôi vừa làm quen, những câu chuyện vụn vặt thường ngày. Không khí không quá sôi nổi, nhưng lại có một sự ấm áp dễ chịu, một cảm giác mà đã lâu rồi tôi mới cảm nhận được trọn vẹn.

Sau bữa tối, tôi lên phòng. Những suy nghĩ về cô Tanaka và con mèo bí ẩn lại quay trở lại, rõ ràng hơn, cấp bách hơn. Tôi ngồi xuống bàn học, bật chiếc máy tính xách tay cũ kỹ. Ánh sáng xanh mờ từ màn hình chiếu lên gương mặt tôi. Có lẽ đã đến lúc sắp xếp lại những mảnh ghép đó.

Ngón tay tôi ngập ngừng trên bàn phím, rồi gõ một dòng tin nhắn ngắn gọn, gửi cho người duy nhất có thể cùng tôi làm sáng tỏ chuyện này.

[Sasaki, cậu có rảnh không? Tớ có vài điều muốn trao đổi về chuyện ở phòng y tế hôm qua.]

Một lát sau, màn hình điện thoại đặt bên cạnh sáng lên.

[Được thôi. Tớ cũng đang nghĩ về chuyện đó. Mai gặp ở thư viện sau giờ học nhé?]

[Được.]

Vậy là, một cuộc hẹn nữa đã được thiết lập. Lần này, không phải là để giải bài tập Toán.

Sáng hôm sau, nhờ một giấc ngủ đủ đầy hiếm hoi, tình trạng uể oải của ngày hôm trước đã không còn đeo bám. Dù vậy, một chút mệt mỏi mơ hồ vẫn còn sót lại, thứ cảm giác quen thuộc mà có lẽ bất cứ học sinh nào cũng trải qua vào mỗi buổi sáng sớm. Ít nhất thì đầu óc tôi cũng đã minh mẫn hơn để đối mặt với một ngày học mới, và quan trọng hơn, để sắp xếp lại những suy nghĩ còn dang dở.

Trên đường đến lớp, rồi cả trong những khoảng nghỉ ngắn giữa các tiết học, tin đồn về "bóng ma" ở nhà kho thể dục cũ vẫn là chủ đề nóng hổi. Từng chi tiết được thêm thắt, thêu dệt, ngày càng trở nên ly kỳ và rùng rợn hơn. Nào là bóng trắng biết bay, nào là tiếng khóc ai oán, thậm chí có người còn quả quyết rằng đã nhìn thấy những con mắt đỏ ngầu lóe lên trong bóng tối. Tôi cũng không khỏi dỏng tai lắng nghe, phần vì tò mò, phần vì thói quen khó bỏ của một kẻ thích quan sát. Nhưng thành thật mà nói, tâm trí tôi lại bị cuốn hút nhiều hơn bởi những gì đã thảo luận với Sasaki qua tin nhắn tối qua về cô giáo y tế Tanaka.

Nếu những gì chúng tôi suy đoán là đúng, và cô Tanaka thực sự đang có một bí mật nào đó liên quan đến những quan sát của chúng tôi ở phòng y tế, thì vẻ mệt mỏi, thiếu ngủ của cô ấy hôm qua hoàn toàn có thể giải thích được. Nhưng điều đó lại làm dấy lên một câu hỏi khác trong đầu tôi: một giáo viên ở phòng y tế, với một công việc mà theo tôi hình dung là không quá áp lực hay đòi hỏi phải thức khuya thường xuyên, lại có lý do gì để trông tiều tụy đến mức đó? Chẳng lẽ cô ấy có một công việc làm thêm vào buổi tối? Hay đang theo học một khóa nào đó? Hoặc có thể là một vấn đề cá nhân nào đó không tiện nói ra? Não tôi bắt đầu tự động liệt kê và phân tích hàng loạt khả năng, dù biết rằng có lẽ mình đang tọc mạch và phức tạp hóa vấn đề của người khác một cách không cần thiết.

Rồi một nỗi lo ngại khác lại len lỏi. Nếu việc cô Tanaka lén lút làm một điều gì đó không phù hợp trong phòng y tế bị phát hiện, chắc chắn sẽ không hay chút nào cho cô ấy. Trường học có những quy định riêng, và phòng y tế lại là nơi đòi hỏi sự sạch sẽ và kỷ luật cao. Sẽ có những học sinh khác ghé qua đó, và không phải ai cũng sẽ kín tiếng như tôi hay Sasaki. Một lời tố cáo, dù vô tình hay cố ý, cũng có thể đẩy cô Tanaka vào rắc rối. Bị khiển trách, bị kỷ luật, hoặc tệ hơn nữa là ảnh hưởng đến công việc. Cái viễn cảnh một hành động, dù chưa rõ là gì, lại dẫn đến hậu quả tiêu cực khiến tôi cảm thấy bất an. Lại là cái vòng luẩn quẩn đó.

Nhưng khoan đã... Có gì đó không ổn. Những giả thuyết mà tôi cố gắng đưa ra tối qua để "giảm nhẹ" tình hình, rằng cô ấy chỉ trông hộ thứ gì đó của người quen, của giáo viên khác hay họ hàng, giờ nghĩ lại thấy chúng thật sự không hợp lý. Nếu chỉ đơn giản là trông hộ trong một thời gian ngắn, tại sao cô ấy lại phải giấu giếm một số vật dụng một cách vụng về đến thế? Tại sao lại có vẻ mặt căng thẳng, lo lắng và thiếu ngủ đến vậy? Một người làm một việc bình thường, dù là giúp đỡ người khác, sẽ không có những biểu hiện đó.

Tôi cố gắng hình dung lại hình ảnh cô Tanaka ngày hôm qua, đôi mắt thâm quầng, những cử chỉ có phần lén lút, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt. Nó không giống với sự mệt mỏi thông thường. Nó giống như sự mệt mỏi của một người đang phải làm một việc gì đó đòi hỏi sự bí mật và cẩn trọng kéo dài.

Vậy thì, nếu không phải là những lý do thông thường mà tôi vừa nghĩ...

Tôi nhớ lại vết xước trên tay cô ấy, mùi pate thoang thoảng, chiếc bát được giấu đi. Và cả vẻ mệt mỏi đó nữa. Tất cả những điều đó dường như cùng chỉ về một hướng. Cô ấy đang chăm sóc một con vật, một cách lén lút. Khoảng thời gian nào là lý tưởng nhất để không ai có thể phát hiện ra hành động đó ở một nơi công cộng như trường học? Chắc chắn không phải là ban ngày. Vậy thì chỉ có thể là... vào buổi tối muộn, hoặc sáng sớm tinh mơ, khi trường học vắng lặng nhất. Điều đó giải thích cho sự thiếu ngủ của cô.

Một mảnh ghép cuối cùng chợt lóe lên trong đầu, kết nối tất cả những chi tiết rời rạc lại với nhau.

À, ra là vậy nhỉ... Một con mèo lạc!

Tờ thông báo tìm mèo đen ở cửa hàng tiện lợi. Con mèo lông xù, màu tối, chụp từ xa. Cô Tanaka, với lòng tốt của mình, có lẽ đã tìm thấy nó, không nỡ bỏ mặc, nên đã bí mật mang về trường chăm sóc, vì đó là nơi ít người lui tới. Và cô ấy đang cố gắng tìm cách liên lạc với chủ nhân, hoặc chưa biết phải làm thế nào.

Một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn chút phấn khích khi tìm ra lời giải cho một câu đố khó. Tôi vội vàng rút điện thoại ra, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, soạn một tin nhắn ngắn gọn gửi cho Sasaki. Kế hoạch ban đầu là gặp nhau sau giờ học, nhưng tôi không thể đợi lâu hơn được nữa.

[Sasaki, giờ nghỉ trưa nay gặp nhau ở căng tin được không?]

Một lúc sau, không nhanh lắm, điện thoại rung nhẹ. Tin nhắn phản hồi của Sasaki hiện lên, ngắn gọn và đúng kiểu của cô ấy.

Sasaki: [Ừm!]

Vậy là đã được xác nhận. Giờ nghỉ trưa, căng tin. Có lẽ, chúng tôi sắp tìm ra cách để giúp đỡ cô Tanaka, và cả con mèo đen bí ẩn đó nữa, theo một cách mà tôi hy vọng sẽ không gây ra thêm bất kỳ rắc rối nào.

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vừa vang lên, tôi gần như là người đầu tiên rời khỏi lớp. Căng tin trường Fuyutsuki vào giờ này thường rất đông đúc và ồn ào, một nơi không mấy lý tưởng cho những cuộc thảo luận cần sự tập trung. Nhưng có lẽ chính sự náo nhiệt đó lại là một lớp vỏ bọc tốt, khiến cuộc nói chuyện của chúng tôi trở nên "bình thường" hơn trong mắt những người xung quanh, nếu có ai đó vô tình để ý. Hoặc ít nhất, đó là những gì tôi tự huyễn hoặc bản thân khi chọn địa điểm này.

Tôi nhanh chóng tìm được một chiếc bàn trống nằm ở một góc khá khuất, sâu bên trong căng tin, gần cửa sổ nhìn ra sân sau. Một vị trí có thể coi là "chiến lược", vừa đủ riêng tư, vừa có thể quan sát xung quanh. Tôi đặt khay cơm trưa đạm bạc của mình xuống, rồi cố ý để dành một chỗ trống đối diện.

Không lâu sau, bóng dáng quen thuộc của Sasaki xuất hiện ở cửa căng tin. Mái tóc đen nhánh buộc hờ, cặp kính gọng mỏng, và bộ đồng phục phẳng phiu. Nhưng có một điều khác lạ. Đi ngay bên cạnh cô ấy là một nữ sinh khác mà tôi không hề quen biết. Cô bạn đó có mái tóc ngắn ngang vai, nhuộm màu nâu hạt dẻ sáng, gương mặt lanh lợi và nụ cười khá rạng rỡ. Họ có vẻ đang trò chuyện gì đó khá vui vẻ.

Khi cả hai tiến lại gần hơn, nữ sinh kia trông thấy tôi đang ngồi ở bàn. Cô ấy thoáng chút ngạc nhiên, rồi một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên môi. Cô chỉ mỉm cười, gật nhẹ đầu với tôi một cái thay cho lời chào, sau đó khuỷu tay khẽ huých nhẹ vào vai Sasaki, ánh mắt ra hiệu "đi đi".

Sasaki có vẻ không được thoải mái cho lắm trước hành động đó của bạn mình. Mặt cô ấy hơi đỏ lên một chút, dù chỉ thoáng qua. Cô khẽ nghiêng đầu, đáp lại nữ sinh kia một câu gì đó rất nhỏ, tôi không nghe rõ, nhưng nhìn khẩu hình miệng thì có lẽ là:

"Không phải mà!"

Nữ sinh tóc nâu hạt dẻ chỉ cười tinh nghịch, nháy mắt một cái rồi nhanh chóng lách qua dòng người, lặn mất tăm giữa biển đồng phục trong căng tin.

Sasaki lúc này mới tiến đến bàn của tôi, đặt khay đồ ăn của mình xuống ghế đối diện. Cô khẽ thở dài một tiếng, rồi nhìn tôi, giọng có chút gì đó như là phàn nàn.

"Mizuno, cậu có vẻ như rất kém trong việc chọn địa điểm gặp mặt nhỉ?"

Tôi chỉ biết cười gượng, gãi gãi đầu.

"À... ừm... tớ nghĩ ở đây sẽ... tiện hơn."

Có lẽ tôi đã vô tình gây ra một sự hiểu lầm không đáng có rồi. Cái không khí mà cô bạn kia vừa tạo ra thật khiến người ta khó xử. Mà cũng có thể, do bản tính hay suy diễn của mình, tôi lại đang tự làm phức tạp hóa một tình huống hết sức bình thường.

Sasaki ngồi xuống, khay đồ ăn của cô ấy là một phần salad rau củ và một hộp sữa tươi trông khá thanh đạm hoặc nói đúng hơn là hơi thiếu dinh dưỡng. Cô khẽ đẩy gọng kính, ánh mắt hướng thẳng về phía tôi.

"Vậy, có chuyện gì gấp lắm à, Mizuno?"

Cô hỏi, giọng đều đều thường thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được một chút tò mò trong đó.

Tôi khẽ gật đầu.

"Ừm, cũng có thể nói là vậy. Nhưng trước đó... cho tớ hỏi một chút được không? Hôm qua cậu nói có việc ở phòng giáo vụ, là chuyện gì thế?"

Một câu hỏi có phần lạc đề, nhưng tôi thực sự thắc mắc.

Sasaki nghiêng đầu một chút, vẻ mặt không có gì thay đổi.

"À, tớ chưa kể với cậu sao? Chú của tớ là giáo viên dạy Toán ở trường này."

Tôi hơi ngớ người ra một chút, rồi bất giác bật cười gượng.

"Vậy à? Đúng là có chuyện đó thật. Hôm qua tớ có gặp thầy Sasaki ở phòng giáo viên, nhưng chỉ nghĩ đơn giản là trùng hợp họ thôi. Thế giới này đôi khi cũng thật nhỏ bé."

Thầy Sasaki, một giáo viên Toán có tiếng là nghiêm khắc và khó tính, người mà tôi hy vọng sẽ không phải chạm mặt quá nhiều trong ba năm tới. Vậy ra lại là chú của cô ấy.

Sasaki dường như không mấy quan tâm đến sự ngạc nhiên của tôi. Cô ấy hơi nhíu mày, một dấu hiệu cho thấy sự thiếu kiên nhẫn bắt đầu xuất hiện.

"Vậy, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu muốn nói?"

Thấy vẻ mặt đó của cô ấy, tôi biết mình không nên vòng vo nữa. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ đang có phần hỗn loạn trong đầu.

"Chuyện là thế này, Sasaki. Hôm qua, ở phòng y tế, ngoài những gì chúng ta đã nói, tớ để ý thấy cô Tanaka có vẻ rất mệt mỏi, thiếu ngủ. Ban đầu tớ nghĩ có lẽ cô ấy có việc cá nhân gì đó, hoặc đang làm thêm. Nhưng khi xâu chuỗi lại với những chi tiết khác như mùi pate, vết xước trên tay, hay chiếc bát được giấu đi, tớ thấy nó không hợp lý lắm nếu chỉ là những lý do thông thường."

Tôi ngừng lại một chút, nhìn phản ứng của Sasaki. Cô ấy vẫn im lặng lắng nghe, ánh mắt không hề xao nhãng.

"Những giả thuyết về việc cô ấy trông hộ mèo của người quen, hay giáo viên khác, tớ cũng đã nghĩ tới. Nhưng nếu chỉ là tạm thời, tại sao lại phải có những hành động lén lút và vẻ mặt căng thẳng đến vậy? Nó không giống với một người đang giúp đỡ một cách bình thường. Điều đó khiến tớ nghĩ rằng, có lẽ cô ấy đang phải chăm sóc một con vật nào đó một cách bí mật và kéo dài, đến mức ảnh hưởng cả đến sức khỏe."

"Và rồi tớ nhớ lại tờ thông báo tìm mèo đen ở cửa hàng tiện lợi hôm trước. Một con mèo lông xù, màu tối. Nó khá khớp với những gì có thể suy ra từ các manh mối. Nếu cô Tanaka tìm thấy một con mèo bị lạc, với bản tính có lẽ là tốt bụng, cô ấy sẽ không nỡ bỏ mặc. Nhưng mang về trường nuôi thì lại vi phạm quy định. Nên rất có thể, cô ấy đã chọn nhà kho thể dục cũ – nơi ít người lui tới và cũng là nơi có tin đồn ma ám gần đây làm chỗ trú ẩn tạm thời cho nó. Và việc phải lén lút chăm sóc nó vào những giờ không ai để ý, như tối muộn hoặc sáng sớm, chính là nguyên nhân khiến cô ấy thiếu ngủ."

Tôi trình bày một mạch, cố gắng diễn đạt rõ ràng từng bước suy luận của mình. Với Sasaki, tôi không cần phải quá câu nệ hay lo sợ mình nói quá nhanh, quá nhiều. Tôi biết cô ấy có khả năng nắm bắt thông tin rất tốt.

Cô ấy chăm chú lắng nghe, đôi mắt sau cặp kính không rời khỏi tôi một giây. Thi thoảng, cô lại khẽ gật đầu, và tôi có thể thấy rõ vẻ hứng thú hiện lên trên gương mặt vốn thường ngày khá lãnh đạm đó. Sự tập trung của Sasaki luôn khiến tôi cảm thấy những gì mình nói ra đều có giá trị.

Khi tôi kết thúc phần trình bày của mình, không khí giữa hai chúng tôi im lặng trong giây lát. Sasaki khẽ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh mắt đăm chiêu.

"Vậy, theo suy đoán của cậu, cô Tanaka tìm thấy con mèo đen bị lạc đó, mang về trường chăm sóc ở nhà kho thể dục cũ vì sợ vi phạm quy định, và hiện tại vẫn chưa biết cách nào để liên lạc với chủ nhân của nó."

Cô ấy tóm tắt lại một cách ngắn gọn và chính xác, như thể vừa giải xong một bài toán logic.

"Chính xác là vậy."

Tôi xác nhận.

Sasaki nhìn tôi, một nụ cười nhẹ, gần như không thể nhận ra, thoáng qua trên môi.

"Vậy là, Mizuno muốn giúp đỡ cô Tanaka, đúng không?"

Cô hỏi, giọng không có vẻ gì là ngạc nhiên. Có lẽ cô ấy đã đoán được ý định của tôi từ trước.

Rồi, trước khi tôi kịp trả lời, cô nói tiếp, giọng điệu vẫn bình thản nhưng ẩn chứa một lời cảnh báo nhẹ nhàng:

"Cậu định sẽ làm như thế nào? Nên nhớ, nếu xử lý không khéo, có thể sẽ có một số chuyện không hay xảy ra đấy. Cho cả cô Tanaka, và có khi là cả chúng ta nữa."

Tôi gật đầu đồng tình, một cảm giác nặng nề quen thuộc lại dấy lên trong lồng ngực.

"Tớ biết. Tớ cũng không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn."

Quá khứ vẫn luôn là một bóng ma, nhắc nhở tôi về hậu quả của những hành động thiếu cân nhắc, dù có xuất phát từ ý tốt.

Một câu hỏi khác chợt nảy ra trong đầu tôi, một điều mà đáng lẽ tôi nên nghĩ tới sớm hơn.

"Nhưng... tớ vẫn không hiểu, tại sao cô Tanaka lại không mang con mèo đó về nhà mình chăm sóc? Làm như vậy chẳng phải sẽ chu đáo hơn cho con mèo, lại vừa tránh được nguy cơ bị phát hiện ở trường hay sao? Cứ giữ nó ở nhà kho mãi cũng không phải là cách hay. Thật sự khó hiểu."

Sasaki nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười mà tôi không rõ là có ý trêu chọc hay không.

"Mizuno-kun, cậu đúng là luôn có xu hướng phức tạp hóa mọi chuyện nhỉ?"

Cô ấy nhận xét, rồi nói tiếp, giọng đều đều.

"Nguyên nhân có khi cũng đơn giản và tương tự như những gì cậu vừa nghĩ thôi."

Sasaki dừng lại một chút, như để tôi có thời gian tiếp thu, rồi nói tiếp, ánh mắt vẫn giữ vẻ phân tích.

"Thứ nhất, cô Tanaka trông còn khá trẻ. Theo như tớ quan sát và nghe ngóng được chút ít, có vẻ như cô ấy là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp cách đây không lâu và cũng chỉ mới nhận công việc giáo viên y tế ở trường mình. Với tình hình đó, khả năng cao là cô ấy chưa đủ điều kiện kinh tế để sở hữu một căn nhà riêng. Trường hợp phổ biến hơn là cô ấy đang thuê một căn hộ nhỏ, hoặc có thể vẫn đang sống cùng gia đình."

Tôi im lặng gật đầu. Những gì Sasaki nói rất logic. Một giáo viên mới ra trường, việc chưa có nhà riêng là điều hoàn toàn dễ hiểu ở Tokyo này.

"Cậu thấy sao?"

Sasaki hỏi, như muốn kiểm tra xem tôi có theo kịp dòng suy nghĩ của cô ấy không.

"Đúng vậy!" 

Tôi đáp, những mảnh ghép bắt đầu khớp lại với nhau hơn. 

"Nếu những phỏng đoán của cậu là đúng, thì rất có khả năng chỗ ở mà cô ấy đang thuê có quy định cấm nuôi thú cưng. Rất nhiều chung cư, căn hộ cho thuê ở đây đều có điều khoản đó. Và nếu cô ấy đang ở cùng gia đình, cũng có thể gia đình cô ấy không đồng ý cho nuôi mèo, hoặc có người bị dị ứng lông mèo chẳng hạn."

Nói đến đây, tôi bất giác đưa tay lên gãi má, một nụ cười có phần tự giễu hiện lên trên môi.

"Xem ra... không biết ai mới là người luôn phức tạp hóa vấn đề nữa đây."

Có lẽ, đôi khi những lời giải thích đơn giản nhất lại là những lời giải thích đúng đắn nhất. Và Sasaki, với sự thực tế của mình, luôn nhìn ra những điều đó nhanh hơn tôi.

Tôi và Sasaki cùng bật cười khúc khích. Tiếng cười nhẹ nhàng, tan vào không khí ồn ào của căng tin, nhưng lại mang một sự giải tỏa rõ rệt. Thì ra cái tin đồn "ma ám" đáng sợ, với những chi tiết ngày càng được thêu dệt ly kỳ, đã đeo bám tâm trí của không ít học sinh Fuyutsuki suốt mấy ngày hôm nay, lại có một khởi nguồn hết sức đời thường, một con mèo đen bị lạc và lòng tốt của một cô giáo y tế trẻ. Đúng là cuộc sống đôi khi còn bất ngờ hơn cả tiểu thuyết.

Ngay lúc đó, một bóng hình cao ráo, quen thuộc, nhưng với dáng đi có phần kỳ quặc, đang tiến về phía bàn của chúng tôi. Một nam sinh tập tễnh, tay bưng khay cơm trưa, cố gắng giữ thăng bằng. À, hiển nhiên đó là Taichi rồi. Cái hình thể vốn dĩ rất thể thao của cậu ta giờ đây lại phải di chuyển một cách khó khăn, trông có phần hơi hài hước. Nhưng nghĩ đến cái cổ chân sưng vù của cậu, tôi cố gắng nhịn cười.

Taichi cẩn thận đặt khay cơm xuống bàn, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi, khẽ xuýt xoa một tiếng. Cậu ta nhìn chúng tôi với vẻ mặt đầy hóng hớt.

"Hai cậu đang có vụ gì vui vẻ thế? Chia sẻ cho tớ với nào!"

Sasaki chỉ khẽ gật đầu chào một cách khách sáo, rồi với giọng điệu bình thản thường thấy, cô kể lại tóm tắt những gì chúng tôi vừa suy luận và kết luận được về cô Tanaka và con mèo. Cô không đi vào quá nhiều chi tiết phân tích, chỉ đưa ra những điểm chính: cô Tanaka có lẽ đang chăm một con mèo lạc ở nhà kho, và đó có thể là nguyên nhân của những tin đồn.

Taichi há hốc mồm lắng nghe. Khi Sasaki kết thúc, phản ứng đầu tiên của cậu ta là một vẻ mặt... thất vọng thấy rõ. Đôi vai cậu xụ xuống, cái miệng vốn luôn toe toét giờ lại trề ra.

"Chỉ... chỉ vậy thôi á?"

Cậu ta buột miệng, giọng đầy vẻ hụt hẫng.

Cũng đúng thôi. Với một người luôn tràn đầy năng lượng và có trí tưởng tượng bay bổng như Taichi, việc biết được tin đồn "ma ám" rùng rợn mà cậu ta đã rất hào hứng bàn tán lại chỉ liên quan đến một con mèo thì chắc chắn sẽ là một cú sốc nhẹ. Cậu ta hẳn đã mong đợi một cái gì đó bí ẩn hơn, kịch tính hơn, có lẽ là một con ma thật sự, hoặc ít nhất cũng là một âm mưu nào đó tầm cỡ hơn.

Sau một thoáng thất vọng, Taichi bất ngờ quay sang tôi, ánh mắt lại lóe lên một tia tò mò mới.

"Vậy... Shoutarou, cậu định sẽ làm gì?"

Tôi nghiêng đầu một chút, khẽ đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, rồi nói nhỏ, đủ để chỉ chúng tôi ba người nghe thấy:

"Có lẽ sẽ đơn giản thôi. Nhưng trong lúc này, cậu cố gắng giữ bí mật chuyện này nhé, đặc biệt là với những người khác trong trường."

Về khoản giữ bí mật, dù Taichi có hơi tưng tửng và hay buột miệng, nhưng tôi hoàn toàn có thể tin tưởng cậu ấy trong những chuyện thực sự cần thiết. Cậu ta tuy vô tư nhưng không phải là người không biết suy nghĩ, nhất là khi chuyện này có thể ảnh hưởng đến người khác. Sasaki cũng hưởng ứng bằng một cái gật đầu nhẹ, ánh mắt tỏ vẻ đồng tình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận