Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 01: Một tin đồn khá thú vị! (6)

0 Bình luận - Độ dài: 901 từ - Cập nhật:

Chiều thứ Sáu tuần đó, một buổi đấu tập bóng rổ đã diễn ra đúng như kế hoạch, dù địa điểm cuối cùng lại là nhà thể chất chính của trường, nơi có không gian rộng rãi và đầy đủ tiện nghi hơn, thay vì cái nhà kho thể dục cũ kỹ như dự tính ban đầu của tôi. Có lẽ Taichi đã khéo léo thuyết phục Togashi-senpai bằng một lý do nào đó mà tôi không tiện hỏi. Dù sao thì, nhà thể chất chính cũng nằm ngay gần khu nhà kho cũ, và sự náo nhiệt, tiếng hò hét cổ vũ cùng những pha bóng đầy uy lực của trận đấu dường như cũng đã làm rất tốt công tác tư tưởng. Ít nhất thì, nó đã phần nào chứng minh rằng khu vực này hoàn toàn bình thường, không có "bóng ma" nào lảng vảng cả, bởi trận đấu đã trôi qua một cách vô cùng suôn sẻ và đầy hứng khởi, không có bất kỳ sự cố kỳ bí nào xảy ra. Sau buổi hôm đó, dù một vài câu lạc bộ thể thao khác vẫn còn chút ít ái ngại, nhưng nhìn chung, hoạt động luyện tập của họ cũng đã lác đác quay trở lại guồng quay thường nhật, không còn cảnh giải tán sớm vì sợ hãi nữa.

Vì mang danh là một trong những người "đầu xỏ" cho trận đấu giao hữu này, dĩ nhiên tôi cũng không thể nào trốn tránh việc phải ra sân.

Kết quả là, sau những hiệp đấu căng thẳng, cơ thể tôi rã rời vì mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại. Nhưng phải thừa nhận một điều, dù có chút miễn cưỡng ban đầu, đó thực sự là một trận bóng khá tuyệt. Những đường chuyền ăn ý, những pha tranh chấp quyết liệt, và cả cảm giác được hòa mình vào một tập thể, dù chỉ là tạm thời, cũng mang lại một sự phấn khích khó tả.

Chỉ có một điều khiến tôi hơi bất ngờ, đó là sự hiện diện của bạn nữ sinh tóc nâu hạt dẻ hay đi cùng Sasaki trên hàng ghế khán giả. Nói là "không hiểu sao" thì có lẽ cũng không hoàn toàn chính xác, vì tôi đã lờ mờ đoán được lý do. Nhưng như một thói quen, tôi cố gắng không đưa ra bất kỳ kết luận vội vàng nào. Có một câu nói mà tôi khá tâm đắc, đó là "vạn sự tùy duyên", cứ để mọi thứ diễn ra theo lẽ tự nhiên của nó vậy.

Một tuần sau đó, khi những dư âm của trận đấu bóng rổ và cả những lời bàn tán xôn xao về "bóng ma" đã dần lắng xuống, mọi thứ ở trường Cao trung Fuyutsuki dường như đã quay trở lại quỹ đạo bình thường vốn có. Tin đồn về nhà kho thể dục cũ, dù thỉnh thoảng vẫn được một vài người nhắc lại, nhưng giờ đây nó đã biến thành một thứ gia vị cho những câu chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu, một chủ đề để người ta lôi ra nói khi không còn gì khác để nói, hơn là một nỗi sợ hãi thực sự. Con mèo đen, theo như tôi nghe ngóng được qua Taichi, cũng đã an toàn trở về với chủ nhân của nó. Cô Tanaka, theo lẽ đó, cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Có một điều khá kỳ lạ, đó là sau ngày hôm đó, tôi lại bắt đầu có thói quen ghé vào diễn đàn trực tuyến của học sinh thường xuyên hơn trước. Không hẳn là vì tôi thực sự quan tâm đến những chủ đề hot hay những cuộc tranh luận của đám đông. Chỉ là, đôi khi, giữa những dòng trạng thái vu vơ, những câu chuyện phù phiếm hay những lời than thở không đầu không cuối của tuổi học trò, tôi lại vô tình tìm thấy một vài tình huống, một vài chi tiết đời thường thú vị, những thứ có thể chắp cánh cho trí tưởng tượng, và biết đâu đấy, lại trở thành một ý tưởng khả thi để đưa vào những trang tiểu thuyết còn đang dang dở của mình. Một cách quan sát thế giới khác, có lẽ vậy.

Và cũng không phải là không có thu hoạch gì từ những lần lướt diễn đàn đó. Việc các thành viên của những câu lạc bộ khác nhau, từ nghệ thuật đến thể thao, thỉnh thoảng lại khoe những tác phẩm tâm đắc hoặc những thành tích mới của họ lên đây cũng không phải là chuyện hiếm. Thành công thu hút sự chú ý của tôi gần đây nhất là một bài đăng giới thiệu một loạt các bức ảnh phong cảnh và chân dung. Dù không am hiểu nhiều về nghệ thuật nhiếp ảnh, tôi cũng phải thừa nhận rằng những tấm ảnh đó thực sự rất ấn tượng, với những góc chụp độc đáo, cách xử lý ánh sáng và bố cục đầy tính nghệ thuật. Tay nghề của người chụp có vẻ rất cao, có lẽ là một đàn anh hay đàn chị nào đó bên câu lạc bộ Nhiếp ảnh. Chúng đủ để khiến một kẻ ngoại đạo như tôi cũng phải dừng lại, ngắm nhìn và thầm tấm tắc khen ngợi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận