Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki
Chương 01: Một tin đồn khá thú vị! (2)
0 Bình luận - Độ dài: 4,112 từ - Cập nhật:
Tiếng loa thông báo kết thúc buổi lễ vang lên, đám đông học sinh bắt đầu xôn xao và từ từ giải tán khỏi nhà thi đấu theo sự hướng dẫn của các thầy cô. Tôi hòa vào dòng người, cố gắng giữ một khoảng cách vừa phải với những người xung quanh, tìm đường trở về lớp 1-D. Cảm giác ngột ngạt trong nhà thi đấu đã tan biến, thay vào đó là một sự nôn nao khó tả khi nghĩ đến việc sẽ đối mặt với một tập thể hoàn toàn mới. Những con người mới, những mối quan hệ mới, và tiềm ẩn cả những rắc rối mới.
Lớp 1-D nằm ở tầng hai của dãy nhà phía Tây, nhìn ra khoảng sân sau rợp bóng cây. Một vị trí khá đẹp, có lẽ sẽ yên tĩnh hơn những lớp ở mặt tiền. Khi tôi bước vào, căn phòng đã có kha khá người. Những gương mặt xa lạ, những ánh mắt tò mò nhìn lướt qua nhau. Một vài nhóm nhỏ đã bắt đầu hình thành, tiếng nói chuyện rì rầm. Không khí không hẳn là ồn ào, nhưng cũng đủ để cảm nhận được sự sống động của một lớp học mới thành lập. Tôi chọn một chiếc bàn trống ở gần cửa sổ, hàng thứ ba từ dưới lên, một vị trí không quá nổi bật nhưng cũng không quá khuất nẻo, đủ để quan sát mà không bị quan sát quá nhiều.
Không lâu sau, một người phụ nữ với mái tóc ngắn ngang vai, mặc một bộ vest công sở màu xám tro, bước vào lớp. Cô có nụ cười khá hiền hậu, nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ nghiêm nghị và thông tuệ. Cách cô bước đi, cách cô đặt cặp tài liệu xuống bàn, đều toát lên vẻ tự tin và kinh nghiệm. Đây hẳn là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
"Chào cả lớp, cô là Kimura Ayaka, rất vui được làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 1-D trong năm học này."
Giọng cô Kimura ấm áp và rõ ràng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp. Không một ai còn xì xào.
"Cô phụ trách môn Văn học Hiện đại. Mong rằng chúng ta sẽ có một năm học thật vui vẻ và hiệu quả."
Một lời mở đầu tiêu chuẩn, nhưng có vẻ chân thành.
Sau lời giới thiệu ngắn gọn, cô Kimura bắt đầu phổ biến một số quy định chung của trường, lịch học tạm thời và những giấy tờ cần thiết mà chúng tôi phải nộp lại. Cô nói chuyện khá lôi cuốn, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu chuyện nhỏ hoặc một lời động viên nhẹ nhàng, khiến không khí căng thẳng ban đầu trong lớp dường như dịu đi phần nào. Tôi để ý cách cô nhấn nhá giọng ở những điểm quan trọng, cách cô duy trì giao tiếp bằng mắt với cả lớp. Một giáo viên có kỹ năng. Cuối cùng, cô đề nghị mỗi người tự giới thiệu đôi chút về bản thân. Một thủ tục quen thuộc, và cũng là điều tôi không thích lắm. Tôi chỉ nói vắn tắt tên mình và mong muốn có một năm học yên ổn, không có gì nổi bật, cũng không có gì đáng để người khác phải bận tâm. Một lời giới thiệu có lẽ hơi tiêu cực, nhưng đó là những gì tôi thực sự cảm thấy.
Buổi gặp mặt giáo viên chủ nhiệm kết thúc nhanh hơn tôi nghĩ. Khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên và mọi người bắt đầu lục tục thu dọn sách vở, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Đã thành một thói quen từ hồi sơ trung, sau những sự kiện có thể coi là "quan trọng" một chút, như kết thúc một kỳ thi căng thẳng hay bắt đầu một năm học mới, tôi thường rủ Taichi và Sasaki đi ăn một bữa gì đó. Gọi là ăn mừng cũng được, mà gọi là giải tỏa căng thẳng cũng chẳng sai. Một nghi thức nhỏ để đánh dấu một cột mốc.
Tôi vội lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi cho cả hai người. Ngón tay tôi lướt hơi ngập ngừng trên bàn phím. Liệu có nên không? Hay cứ để mọi thứ trôi qua? Nhưng rồi tôi vẫn gửi.
[Tan học rồi, có muốn đi đâu đó ăn nhẹ không? Tớ mới biết gần đây có một tiệm bánh ngọt mới mở, nghe nói cũng khá ổn. Kiểu bánh Âu kết hợp phong vị Nhật Bản ấy.]
Taichi, đúng như dự đoán, phản hồi gần như ngay lập tức bằng một biểu tượng hình đầu người đang gật lia lịa, kèm theo một chữ "OK!". Cậu ta lúc nào cũng nhiệt tình với những chuyện ăn uống. Đơn giản và dễ đoán.
Sasaki thì chậm hơn một chút. Khoảng vài phút sau, tin nhắn của cô ấy mới hiện lên:
[Tớ không thích đồ ngọt lắm, nhưng cũng được. Tớ đợi ở cổng trường nhé, Mizuno.]
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi tôi. Ít nhất thì cô ấy cũng không từ chối thẳng thừng.
Tôi nhanh chóng cất sách vở vào cặp, chào qua loa vài người bạn mới còn nán lại trong lớp, những người mà có lẽ tôi sẽ không nhớ tên vào ngày mai, rồi bước ra ngoài.
Khi tôi đến cổng trường, Taichi đã đứng đợi sẵn ở đó, miệng vẫn còn đang luyên thuyên gì đó với một cậu bạn khác mà tôi không quen. Thấy tôi, cậu ta vẫy tay rối rít. Sasaki thì đứng cách đó một khoảng, lặng lẽ dựa lưng vào bức tường gạch, tay cầm một cuốn sách nhỏ đang đọc dở. Ánh nắng buổi trưa chiếu lên mái tóc đen nhánh của cô, tạo thành một vầng sáng dịu nhẹ. Cô ấy dường như luôn có thể tìm thấy một không gian riêng cho mình, ngay cả giữa đám đông.
Taichi hồ hởi nói khi tôi và Sasaki đã lấy xe đạp.
"Đi thôi! Cái tiệm bánh cậu nói nghe hấp dẫn đấy, Shoutarou! Hi vọng là có bánh mochi khổng lồ!"
Tôi chỉ cười trừ. Tiệm bánh đó, theo như quảng cáo tôi thấy trên một tạp chí địa phương, thiên về những loại bánh nhỏ nhắn, tinh tế hơn là những thứ khổng lồ mà Taichi hình dung. Có lẽ cậu ta sẽ hơi thất vọng.
Quãng đường từ trường Fuyutsuki đến tiệm bánh mất khoảng chừng hai mươi phút đạp xe, xuyên qua vài con phố nhỏ và một khu dân cư khá yên tĩnh. Tiếng nói cười của Taichi vang lên không ngớt, thỉnh thoảng Sasaki cũng đáp lại vài câu, chủ yếu là những bình luận ngắn gọn hoặc những câu hỏi mang tính làm rõ. Còn tôi thì chủ yếu im lặng lắng nghe, quan sát dòng người qua lại, những cửa hiệu ven đường, thỉnh thoảng chen vào một hai từ khi cần thiết. Gió thổi hiu hiu, mang theo cái không khí trong lành của một ngày mới bắt đầu, nhưng trong đầu tôi vẫn còn vương vấn những suy nghĩ về buổi học đầu tiên, về những gương mặt mới, về cô giáo chủ nhiệm.
Tiệm bánh tên là Le Soleil Levant, một cái tên khá thi vị, gợi nhớ đến những buổi sớm mai trong lành. Tôi đã tìm hiểu qua về nó. "Mặt Trời Mọc" trong tiếng Pháp. Khi chúng tôi đẩy cánh cửa gỗ sồi màu nâu trầm bước vào, một làn hương thơm ngọt ngào, ấm áp của bơ, đường và vani ngay lập tức bao trùm lấy không gian. Cảm nhận ban đầu của tôi là một sự kết hợp hài hòa đến bất ngờ: kiến trúc bên ngoài mang nét cổ điển của một tiệm bánh châu Âu với những ô cửa sổ vòm và giàn hoa giấy leo lắt trước hiên, nhưng nội thất bên trong lại phảng phất nét tối giản và tinh tế của Nhật Bản. Tường sơn màu kem nhạt, bàn ghế gỗ sáng màu được sắp xếp gọn gàng, không thừa một chi tiết, điểm xuyết vài chậu cây cảnh nhỏ xinh đặt trên bệ cửa sổ. Ánh sáng tự nhiên tràn vào từ những ô cửa kính lớn, tạo cảm giác thoáng đãng và dễ chịu. Tiếng nhạc jazz du dương, không lời, phát ra từ một chiếc loa nhỏ đặt ở góc phòng càng làm tăng thêm không khí thư thái, tách biệt khỏi sự ồn ào bên ngoài.
Chúng tôi tiến về phía một chiếc bàn tròn nhỏ đặt ở góc phòng, ngay cạnh ô cửa sổ lớn nhìn ra một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa cẩm tú cầu đang độ nở rộ. Một vị trí khá lý tưởng, vừa có thể ngắm cảnh, vừa có chút riêng tư. Một nữ nhân viên trẻ với nụ cười tươi tắn, đồng phục gọn gàng, nhanh chóng tiến lại, đặt ba cuốn thực đơn bìa da mềm mại xuống bàn.
Thực đơn được trình bày khá đẹp mắt, hình ảnh các loại bánh và đồ uống trông vô cùng hấp dẫn. Màu sắc hài hòa, bố cục chuyên nghiệp. Có đủ các loại bánh ngọt kiểu Âu như tiramisu, panna cotta, mille-feuille, bánh tart trái cây đủ màu sắc. Bên cạnh đó là những món tráng miệng mang đậm phong vị Nhật như bánh mochi nhân kem tươi, bánh matcha cuộn đậu đỏ, hay những chiếc bánh wagashi tạo hình tinh xảo theo mùa. Đồ uống cũng đa dạng không kém, từ các loại trà thảo mộc, trà đen Anh Quốc, cho đến cà phê Ý và những ly matcha latte béo ngậy. Nhìn lướt qua, tôi có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ và tâm huyết của người chủ tiệm đặt vào từng món ăn, từng chi tiết nhỏ.
Cô nhân viên nói nhẹ nhàng, giọng trong trẻo, rồi chỉ vào một chiếc chuông đồng xinh xắn đặt sẵn trên bàn.
"Xin quý khách cứ tự nhiên xem ạ! Khi nào quyết định xong, xin vui lòng nhấn chiếc chuông nhỏ này."
Tôi là một người luôn gặp chút khó khăn khi đứng trước quá nhiều sự lựa chọn hấp dẫn. Mỗi món trong thực đơn đều có vẻ quyến rũ theo một cách riêng, và tôi thực sự muốn thử nhiều hơn một thứ. Não tôi bắt đầu phân tích: món nào sẽ hợp với khẩu vị hôm nay, món nào có vẻ đáng tiền, món nào sẽ không quá ngọt. Tuy nhiên, ví tiền của một học sinh cao trung rõ ràng là có giới hạn. Sau một hồi đắn đo, lật qua lật lại các trang thực đơn, cân nhắc giữa bánh opera và bánh choux, cuối cùng tôi quyết định chọn một miếng bánh Mont Blanc nhỏ xinh với lớp kem hạt dẻ mềm mịn phủ bên ngoài, cùng một ly trà đen bá tước nóng để cân bằng vị ngọt. Một lựa chọn an toàn, cổ điển.
Taichi, trước giờ luôn là một fan cuồng của đồ ngọt truyền thống Nhật Bản, không mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Cậu ta lướt nhanh qua phần bánh Âu rồi dừng lại ngay ở trang đồ Nhật. Cậu ta chọn một phần Warabimochi phủ đầy bột kinako thơm lừng, đi kèm với một chén nhỏ siro đường đen kuromitsu. Thật lạ là cậu ta không gọi thêm đồ uống nào, có lẽ Taichi cho rằng vị ngọt thanh của warabimochi đã đủ hoàn hảo rồi, hoặc đơn giản là cậu ta muốn tiết kiệm.
Sasaki lướt qua thực đơn một cách từ tốn, đôi mắt sau cặp kính khẽ nheo lại đầy vẻ suy tư, ngón tay gõ nhẹ lên cằm. Dù luôn miệng nói không thích đồ ngọt, tôi biết cô ấy thực ra lại khá sành sỏi với các loại bánh ngọt châu Âu, những loại có vị chua hoặc đắng nhẹ. Cuối cùng, cô mặc định chọn một ly matcha latte nóng, sau một thoáng suy nghĩ, cô chỉ vào hình một chiếc bánh tart chanh nhỏ với lớp kem chanh vàng óng và đế bánh giòn tan.
"Cho tớ món này!"
Một sự kết hợp giữa vị đắng của matcha và vị chua của chanh, khá thú vị.
Khi tất cả đã quyết định xong, Sasaki vươn tay, ngón trỏ thanh mảnh nhẹ nhàng nhấn vào chiếc chuông đồng. Tiếng "leng keng" nho nhỏ vang lên, vừa đủ nghe. Cô nhân viên lúc nãy lại nhanh chóng có mặt, mỉm cười chờ đợi.
"Dạ, quý khách đã chọn xong món chưa ạ?"
Tôi lên tiếng trước:
"Cho tôi một bánh Mont Blanc và một trà bá tước nóng."
"Em một phần Warabimochi ạ!"
Sasaki khẽ gật đầu:
"Cho tôi một matcha latte nóng, và một bánh tart chanh."
Cô nhân viên mỉm cười, nhanh tay ghi chú vào một cuốn sổ nhỏ, lặp lại từng món một cách chính xác.
"Vâng ạ. Vậy của quý khách là một bánh Mont Blanc, một trà bá tước nóng, một phần Warabimochi, một matcha latte nóng, và một bánh tart chanh. Xin quý khách vui lòng đợi trong giây lát ạ."
Nói rồi, cô ấy nhẹ nhàng lui ra phía sau quầy.
Trong lúc chờ đợi đồ uống và bánh ngọt được mang ra, không khí trên bàn thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Và hiển nhiên, người phá vỡ sự im lặng đó không ai khác ngoài Taichi. Cậu ta ngả người ra sau ghế, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đầy bí hiểm, rồi lên tiếng, giọng cố tình hạ thấp xuống một chút như thể sắp tiết lộ một bí mật quốc gia.
"Này hai cậu! Sáng nay ở lớp tớ có một tin đồn đang được xì xào bàn tán dữ dội lắm. Đố hai cậu biết là chuyện gì đấy?"
Sasaki, người đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát những bông cẩm tú cầu, khẽ nghiêng đầu.
"Sáng nay lớp tớ cũng có vài nhóm tụm lại nói chuyện gì đó thì phải."
Cô đáp, giọng đều đều.
"Nhưng lúc đó tớ đang đọc dở cuốn sách mới mua hôm qua nên không để ý lắm."
Cuốn "Tiếng Vọng Từ Mùa Hạ Đã Qua", có lẽ vậy.
Tôi khẽ nhíu mày. Lớp 1-D của tôi sáng nay, ngoài những câu chuyện làm quen xã giao và những bàn tán nho nhỏ về giáo viên chủ nhiệm Kimura-sensei, thì hầu như không có gì đặc biệt. Không khí khá bình thường, nếu không muốn nói là có phần hơi trầm lắng so với những gì tôi hình dung về ngày đầu tiên của một lớp học mới. Có vẻ như không có tin đồn nào đáng chú ý lọt đến tai tôi cả. Tôi thầm nghĩ, khối năm nhất chúng tôi có lẽ chưa đủ năng nổ để hình thành nên một tin đồn lan rộng ngay trong ngày khai giảng đầu tiên. Các mối quan hệ còn chưa được thiết lập, thông tin chưa thể lan truyền nhanh như vậy. Ít nhất thì tôi cho là vậy. Khả năng cao hơn là tin đồn này bắt nguồn từ các anh chị khóa trên, những người đã có mạng lưới thông tin vững chắc hơn. Một điều khá hợp lý khi xét đến tính tò mò và sự lan truyền nhanh chóng của những câu chuyện trong môi trường học đường.
Thấy vẻ mặt có phần suy tư của tôi và sự hờ hững của Sasaki, Taichi càng tỏ ra hào hứng hơn hẳn. Cậu ta nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều. Mặc dù nhìn cái điệu bộ này của cậu ta, tôi đã có thể đoán được tám, chín phần nội dung câu chuyện mà cậu ta sắp kể. Rất có thể lại là cái tin đồn về "bóng ma" ở nhà kho thể dục cũ mà hôm trước Togashi-senpai đã nhắc đến ở sân bóng rổ. Nhưng tôi không có ý định lên tiếng cắt ngang hay tỏ ra mình đã biết. Cứ để cậu ta được dịp thể hiện sự "độc quyền thông tin" của mình.
Và sự thật đúng như tôi dự đoán.
Taichi bắt đầu kể, giọng đầy vẻ ly kỳ, cố gắng tạo không khí.
"Chuyện là thế này... Có một chị năm hai ở câu lạc bộ bóng chuyền, hôm trước ở lại luyện tập muộn đến tận tối mịt. Lúc đang chuẩn bị ra về thì chị ấy nghe thấy tiếng gào rú gì đó rất đáng sợ phát ra từ phía khuôn viên trường. Tò mò, chị ấy đi vòng ra phía sau xem thử thì..."
Taichi ngừng lại một chút để tăng thêm phần kịch tính, đảo mắt nhìn phản ứng của chúng tôi.
"...thì thấy một bóng trắng lướt rất nhanh qua cửa sổ của nhà kho thể dục cũ rồi biến mất!"
Sasaki lắng nghe với một nụ cười nhẹ trên môi. Cô ấy không tỏ ra quá hiếu kỳ hay sợ hãi, mà giống như đang thưởng thức một câu chuyện kể thú vị hơn là tin vào tính xác thực của nó. Một phản ứng khá điển hình của những người có tư duy logic khi nghe chuyện ma. Cô khẽ gật gù, ra hiệu cho Taichi tiếp tục. Khuôn mặt cô ánh lên vẻ thích thú khi nghe trọn vẹn câu chuyện mà Taichi vừa thuật lại, dù chi tiết có phần thêm thắt hơn so với những gì tôi đã nghe từ Togashi-senpai.
Taichi đang kể đến đoạn gay cấn nhất, khi "bóng trắng" vừa lướt qua, thì đúng lúc đó, cô nhân viên quay lại cùng với một chiếc khay đựng đầy bánh ngọt và đồ uống. Sự xuất hiện của cô ấy vô tình cắt ngang dòng chảy câu chuyện của Taichi. Cô lần lượt đặt những chiếc đĩa sứ trắng xinh xắn xuống trước mặt từng người chúng tôi: chiếc Mont Blanc với lớp kem hạt dẻ mịn màng cho tôi, phần Warabimochi óng ả phủ bột kinako cho Taichi, và chiếc bánh tart chanh vàng rực rỡ cho Sasaki. Cuối cùng là những ly đồ uống nóng hổi, hương thơm lan tỏa.
Cô nhân viên nói với một nụ cười mỉm dịu dàng trên môi, rồi nhẹ nhàng rời đi.
"Chúc quý khách ngon miệng ạ!"
Taichi nhìn theo cô nhân viên một lúc, rồi quay lại với vẻ mặt hơi tiếc nuối vì câu chuyện bị ngắt quãng.
"Đấy, về cơ bản thì câu chuyện là như vậy đó."
Cậu ta nói, rồi gắp một miếng Warabimochi cho vào miệng, nhai ngấu nghiến.
"Hai cậu thấy sao? Nghe cũng thú vị đấy chứ?"
Trong lời nói của Taichi rõ ràng có một chút ý tứ muốn rủ rê, thăm dò phản ứng của chúng tôi về việc "tìm hiểu" thêm về cái tin đồn này. Cậu ta luôn có hứng thú với những chuyện kỳ bí như vậy.
Sasaki khẽ thổi nhẹ lớp bọt sữa trên ly matcha latte của mình.
"Ừm, nghe cũng thú vị đấy..."
Cô đáp, giọng vẫn giữ vẻ bình thản thường thấy, rồi nhấp một ngụm nhỏ. Một lời nhận xét trung lập, không khuyến khích cũng không phản đối. Cùng lúc đó, tôi cũng nâng tách trà bá tước lên, hít hà hương thơm dịu nhẹ của cam bergamot trước khi thưởng thức vị trà ấm nóng. Vị trà thanh khiết giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút.
Taichi, sau khi nuốt trôi miếng bánh, tiếp tục câu chuyện với vẻ mặt có phần nghiêm túc hơn, cố gắng thuyết phục chúng tôi về tính xác thực của tin đồn.
"Cũng vì cái tin đồn đó mà dạo này chẳng ai dám ở lại trường quá muộn đâu. Nghe nói ngay cả mấy anh chị bên câu lạc bộ bóng rổ của tớ cũng phải kết thúc buổi tập sớm hơn thường lệ. Sự việc này đã kéo dài cả tuần nay rồi đấy."
Sasaki lúc này mới đặt ly latte xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười ý nhị. Cô buông một câu nhận xét nhẹ nhàng, mang chút ý đùa cợt:
"Vậy thì cũng may là tớ không tham gia câu lạc bộ nào cả."
Một cách để thể hiện sự không quan tâm một cách lịch sự.
Tôi cũng hưởng ứng theo lời nói của Sasaki.
"Đúng vậy!"
Tôi nói, cố gắng giữ cho giọng mình không tỏ ra quá thờ ơ, dù trong thâm tâm tôi cũng không tin vào ma quỷ.
"Tớ cũng thấy mình thật may mắn khi không vướng bận gì."
Tránh xa rắc rối, đó luôn là phương châm của tôi.
Câu chuyện của chúng tôi cứ thế tiếp diễn, trôi qua những chủ đề nhẹ nhàng và quen thuộc hơn. Thật may mắn vì đó đều là những điều mà cả ba chúng tôi cùng quan tâm, không còn là những tin đồn không đầu không cuối nữa. Chúng tôi nói về ca khúc mới vừa phát hành của một Utaite khá nổi tiếng, người mà cả Sasaki và tôi đều theo dõi, bàn luận về việc anh ấy cuối cùng cũng đã quyết định bước ra ánh sáng, trở thành một nghệ sĩ mainstream và những thay đổi có thể có trong âm nhạc của anh. Liệu chất riêng của anh có bị phai nhạt? Rồi câu chuyện lại chuyển sang những bộ truyện tranh nổi bật trên các tạp chí tháng vừa rồi, Taichi hào hứng kể về những diễn biến mới trong bộ shonen hành động cậu ta yêu thích, trong khi tôi và Sasaki lại trao đổi vài nhận xét về một one-shot lãng mạn khá ấn tượng mà cả hai cùng đọc. Cứ như vậy, tiếng cười nói rộn rã hòa cùng hương thơm ngọt ngào của bánh và trà, cho đến khi những chiếc đĩa đã vơi đi gần hết. Một buổi trưa khá dễ chịu, nếu bỏ qua phần tin đồn ma quỷ.
Buổi chiều hôm nay chúng tôi chưa phải quay lại trường, một khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu. Tôi dự định sẽ dành trọn vẹn quãng thời gian này để hoàn thiện nốt chương truyện còn dang dở đang khiến mình đau đầu mấy ngày qua. Nhân vật chính của tôi đang gặp bế tắc.
Sau khi chia tay Taichi và Sasaki ở ngã tư quen thuộc. Taichi rẽ phải về nhà cậu ta, Sasaki đi thẳng, có lẽ là đến một hiệu sách khác hoặc về nhà, tôi một mình đạp xe về. Theo thói quen, tôi ghé vào cửa hàng tiện lợi ở góc phố để mua vài thứ chuẩn bị cho bữa tối. Hôm nay cha lại báo tăng ca, có lẽ tôi nên mua chút đồ ăn tử tế hơn thay vì lại là một gói mì ăn liền. Ăn mì quá nhiều thực sự không tốt cho sức khỏe chút nào, dù nó nhanh và tiện.
Trong lúc đang lướt qua các kệ hàng, xem xét hạn sử dụng của từng sản phẩm, so sánh giá cả, tìm kiếm vài loại rau củ và một miếng cá tươi, ánh mắt tôi vô tình dừng lại trong một khoảnh khắc rất ngắn ở bảng thông báo cộng đồng đặt gần cửa ra vào. Giữa vô vàn những tờ rơi quảng cáo giảm giá, lịch sự kiện của khu phố, nổi bật lên một vài tờ thông báo tìm thú cưng đi lạc với những hình ảnh khác nhau, một chú chó Shiba trông khá lanh lợi, một con vẹt xám châu Phi với bộ lông óng ả, và một tờ khác có hình một con vật gì đó có vẻ như là mèo lông xù, màu tối, nhưng được in khá mờ và có vẻ chụp từ xa nên không rõ hình dáng cụ thể. Tôi chỉ lướt qua chúng, không thực sự để tâm đến chi tiết nào. Chuyện không liên quan đến mình. Một vài con vật đi lạc, ở một khu phố rộng lớn này, có lẽ không phải là chuyện hiếm. Tôi nhanh chóng quay lại với việc lựa chọn thực phẩm, đầu óc đã chuyển sang suy nghĩ về những tình tiết cần giải quyết trong bản thảo. Có lẽ nhân vật của tôi nên tìm thấy một manh mối bất ngờ từ một vật dụng tưởng chừng như vô tri.


0 Bình luận