Nhật ký của Shoutarou
Thằn Lằn Đen
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Năm đầu tiên - Cao Trung Fuyutsuki

Chương 03: Vì sao lại là bánh táo nướng ngược? (5)

5 Bình luận - Độ dài: 3,106 từ - Cập nhật:

Sau cái lần lỡ miệng vào ngày hôm đó, thật không may, tôi đã phải tự mình đạp xe dưới cái nắng gay gắt của mùa hè để tới ga Nerima. Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm thấy hối hận vì đã nói dối hay đúng hơn là đã không nói dối một cách triệt để. Nếu lúc đó tôi chịu hạ cái tôi của mình xuống một chút và thú nhận rằng mình chẳng có kế hoạch nào cả và chỉ muốn nằm dài ở nhà, thì có lẽ giờ này tôi đã được tận hưởng sự mát mẻ dễ chịu từ chiếc điều hòa cũ kỹ, thay vì phải cảm nhận từng giọt mồ hôi đang thi nhau lăn dài trên lưng áo.

Mà khoan đã, đây có được tính là đang bị làm phiền không nhỉ? Nếu vậy thì cái điều ước tôi nguệch ngoạc viết lên mảnh giấy tanzaku ở lễ hội hôm trước cũng quá linh nghiệm rồi còn gì. Ha ha, một tiếng cười thầm khô khốc vang lên trong đầu.

Thần linh đôi khi cũng có khiếu hài hước thật đấy.

Vì sao lại là ga Nerima ư? Ừm, Sasaki đêm qua có nhắn tin cho tôi, một tin nhắn ngắn gọn đúng kiểu của cô ấy thông báo rằng chúng tôi sẽ đến một tiệm bánh ở Shinjuku. Và tất nhiên là với khoảng cách đó, di chuyển bằng tàu điện là lựa chọn duy nhất.

Để xem nào... tiệm bánh đó tên là L'Atelier de Lumière. Một cái tên thật khó đọc và có phần hơi xa xỉ. Tôi nhớ mình đã từng thấy nó lướt qua trên một trang tạp chí ẩm thực nào đó và đã từng có một suy nghĩ thoáng qua rằng sẽ ghé qua đây vào một ngày đẹp trời nào đó. Nhưng bằng một cách nào đó, Sasaki đã để mắt đến nó và giờ thì cô ấy đang kéo tôi theo.

Đôi khi tôi thực sự phải tự hỏi liệu đó có phải là một lựa chọn ngẫu nhiên của cô ấy hay không? Hay là bằng một phương pháp quan sát nào đó mà tôi không tài nào hiểu nổi, cô ấy lại một lần nữa đọc vị được những suy nghĩ, những mong muốn thoáng qua mà ngay cả chính tôi cũng đã gần như quên mất. Cái cảm giác bị nhìn thấu này vừa có chút khó chịu, lại vừa có một chút gì đó... không thể phủ nhận là thú vị.

Sau khi tới được ga Nerima, tôi dựng chiếc xe đạp vào khu gửi xe rồi rút điện thoại ra kiểm tra lại lịch trình. Tuyến Toei Oedo, thẳng tiến đến ga Ushigome-Kagurazaka. Từ đó đi bộ một đoạn ngắn sẽ tới phố Kagurazaka, và L'Atelier de Lumière sẽ nằm đâu đó trong con hẻm Hyogo. Một lộ trình khá đơn giản.

Khi đã xác nhận xong, tôi mở mạng xã hội lên và bắt đầu lướt trong vô thức. Đây là một việc tôi thường làm khi không có gì để làm, một cách để lấp đầy những khoảng lặng, để bộ não bận rộn với những dòng thông tin vô nghĩa thay vì tự mình tạo ra những dòng suy nghĩ phức tạp. Tôi không nghiện mạng xã hội, nhưng việc lướt chúng một cách vô định đôi khi giúp tôi không nghĩ quá nhiều. Ấy là cho đến khi tôi lướt đến một bài đăng của một tài khoản có tên là "Arui_Kun". Những bức ảnh về lễ hội, những vệt sáng lồng vào nhau, những hình ảnh mờ ảo như một giấc mơ... Chúng trông khá giống với những thứ mà tôi đã thấy ở câu lạc bộ Nhiếp ảnh hôm trước.

"Trùng hợp thật." Đó là những gì hiện lên trong đầu tôi lúc này. Cho tới khi tôi thử bấm vào trang cá nhân của cậu ta, một trang cá nhân đang hiển thị ở chế độ công khai với vài bức ảnh khác tương tự.

Ồ! Thì ra là vậy nhỉ. "Arui" nếu viết lái đi một chút... Một cách che giấu thật trẻ con, nhưng cũng khá thông minh.

"Mizuno!"

Một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi nhưng cái cách nó vang lên ngay sát bên tai như thể muốn sốc ngược tôi dậy vậy. Có vẻ như tôi đã quá chăm chú vào cái màn hình điện thoại rồi.

Quay lại, tôi thấy Sasaki đang đứng đó. Dạo gần đây, cô ấy có vẻ như rất thích cái trò xuất hiện bất ngờ ngay sau lưng tôi. Tôi khẽ thở dài, cất điện thoại vào túi.

"Chào cậu. Đừng làm thế nữa được không, Sasaki? Nếu không có ngày tớ sẽ lăn quay ra đất thật đấy."

Tôi phàn nàn, dù biết lời nói của mình có lẽ cũng chẳng có mấy tác dụng.

Ánh mắt tôi lướt qua cô ấy. Hôm nay, Sasaki diện một chiếc áo blouse không tay màu trắng ngà cùng một chiếc chân váy dài màu xám than. Trông cô ấy rất thanh lịch và cũng rất khác so với hình ảnh thường ngày ở trường. Nhưng lạ thay, tôi không còn cảm thấy quá ngạc nhiên trước sự thay đổi này nữa. Có lẽ sau bộ váy ở triển lãm tranh và bộ yukata ở lễ hội, tôi đã dần quen với việc Sasaki có một "tủ đồ cuối tuần" hoàn toàn khác. Chỉ có điều, hôm nay cô ấy vẫn đeo cặp kính gọng mỏng quen thuộc.

Có vẻ như qua việc lựa chọn trang phục này, cô ấy thực sự rất nghiêm túc với cái kế hoạch "khám phá đồ ngọt" này... nhỉ?

Sasaki dường như bắt được ánh nhìn của tôi khi tôi vừa cất điện thoại.

"Đang xem gì mà chăm chú vậy?"

"À, không có gì quan trọng lắm."

Tôi đáp, cố gắng giữ vẻ bình thản.

"Chỉ là trang cá nhân của một nhiếp ảnh gia thôi..."

Tiếng "cạch" của cánh cửa tàu mở ra kéo tôi về thực tại. Tàu đã đến. Chúng tôi cùng nhau bước lên hòa vào dòng người không quá đông đúc của một buổi sáng cuối tuần. Tôi tìm thấy hai ghế trống cạnh nhau và ngồi xuống trước, Sasaki cũng tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh.

Một sự im lặng bao trùm. Có vẻ như đây là lần đầu tiên hai đứa ngồi cạnh nhau như thế này thay vì ở vị trí đối mặt qua một chiếc bàn. Một sự thay đổi nhỏ trong không gian, nhưng lại khiến tôi cảm thấy hơi... khác lạ.

Chà, tôi không có câu chuyện nào để bắt đầu và có vẻ như cô ấy cũng vậy. Bầu không khí không hẳn là ngượng ngùng mà giống như một sự chấp nhận ngầm rằng cả hai đều không có nhu cầu phải lấp đầy khoảng lặng này bằng những lời nói vô nghĩa.

Và đúng như tôi dự đoán, ngay từ lúc vừa ngồi xuống, Sasaki đã lấy ra một cuốn sách bìa mềm từ trong túi xách của mình và bắt đầu đọc. Cô ấy dường như có thể tạo ra một không gian riêng tư ở bất cứ đâu chỉ với một cuốn sách. Tôi thì lại để cho tâm trí mình trôi dạt, nghĩ về món bánh táo nướng ngược.

Nói sao nhỉ, câu chuyện về món bánh này quả thực khá thú vị. Nó ra đời từ một tai nạn trong nhà bếp, một sai lầm căn bản của hai chị em nhà Tatin, nhưng cuối cùng lại tạo ra một huyền thoại trong giới đồ ngọt ở Pháp. Một sự cố trở thành di sản. Tôi cũng khá tò mò, liệu cái vị của một huyền thoại được sinh ra từ sai lầm sẽ khác biệt đến mức nào so với một chiếc bánh táo bình thường được làm đúng quy trình?

Cứ như vậy, chúng tôi đã không nói với nhau câu nào suốt cả quãng đường. Không gian chỉ có tiếng tàu chạy, tiếng lật trang sách khe khẽ của Sasaki và những dòng suy nghĩ miên man của riêng tôi. Cho tới khi giọng nói quen thuộc của hệ thống thông báo vang lên và con tàu từ từ giảm tốc khi chúng tôi tới ga Ushigome-Kagurazaka.

Bước ra khỏi nhà ga, không khí oi ả của mùa hè dường như được xoa dịu đi phần nào bởi một cảm giác khác lạ, một sự giao thoa độc đáo mà chỉ Kagurazaka mới có. Con phố chính dốc thoai thoải, lát đá, hai bên là những cửa hàng mang kiến trúc hiện đại xen lẫn những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, những nhà hàng sang trọng nằm cạnh những tiệm tạp hóa trông có vẻ đã tồn tại qua nhiều thập kỷ.

Một sự pha trộn hài hòa giữa cái vẻ tấp nập của Shinjuku và nét cổ kính, trầm mặc của một khu phố cũ. Tôi có thể cảm nhận được một nhịp sống rất riêng ở đây, không quá vội vã nhưng cũng không hề tĩnh lặng.

Chúng tôi im lặng đi cạnh nhau, len lỏi qua con phố chính rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ hơn theo sự chỉ dẫn từ tấm bản đồ trên điện thoại của Sasaki. Hẻm Hyogo, không gian ở đây dường như còn tĩnh tại hơn nữa. Những bức tường đá rêu phong, những cánh cổng gỗ và giàn hoa giấy leo lắt tạo nên một khung cảnh như bước ra từ một bộ phim xưa.

Đi cùng Sasaki trong một khung cảnh như thế này, tôi lại có một cảm giác rất khó tả. Cô ấy dường như hòa hợp một cách hoàn hảo với nơi đây. Vẻ thanh lịch, điềm tĩnh của cô kết hợp với nét cổ kính của con hẻm tạo nên một bức tranh sống động mà nếu một nhiếp ảnh gia có ở đây, có lẽ anh ta sẽ không ngần ngại giơ máy lên chụp. Còn tôi, tôi chỉ cảm thấy mình như một kẻ quan sát lạc lõng, một nhân vật phụ vô tình bước vào một phân cảnh không thuộc về mình.

L'Atelier de Lumière nằm khuất sau một cánh cổng sắt mỹ thuật. Nó không phô trương, mà tinh tế và kín đáo. Không gian bên trong sang trọng nhưng không quá ngột ngạt, với tông màu trắng và gỗ sáng làm chủ đạo, điểm xuyết bằng những bình hoa ly trắng muốt. Mùi bơ và đường caramel thơm dịu, quyện với hương cà phê thoang thoảng. Chúng tôi được dẫn tới một chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ kính lớn, nhìn ra một khu vườn kiểu Nhật được cắt tỉa cẩn thận.

Khi người phục vụ mang thực đơn ra, tôi chỉ lướt qua một cách tượng trưng. Dù sao thì, mục tiêu của ngày hôm nay đã được định sẵn.

"Cho chúng tôi một phần Tarte Tatin, và... hai tách trà bá tước."

Sasaki lên tiếng trước khi tôi kịp nói gì, cô ấy gọi luôn cho cả hai. Có lẽ cô ấy đoán được tôi cũng sẽ chọn trà.

"Một phần Tarte Tatin... có đủ cho hai người không nhỉ?"

Tôi buột miệng hỏi, một câu hỏi có lẽ hơi thừa thãi.

Sasaki chỉ khẽ liếc nhìn tôi, một nụ cười gần như không thể nhận ra thoáng qua trên môi.

"Nếu thiếu, chúng ta có thể gọi thêm."

Chiếc bánh được mang ra không lâu sau đó. Nó không quá lớn, nhưng được trình bày vô cùng đẹp mắt trên một chiếc đĩa sứ trắng. Những lát táo được xếp thành hình hoa cúc, óng ả một màu caramel nâu sẫm, nằm gọn trên một lớp đế bánh mỏng, giòn tan. Bên cạnh là một viên kem vani trắng ngần, trên cùng điểm một chiếc lá bạc hà xanh non. Hơi nóng từ chiếc bánh tỏa ra, mang theo mùi thơm ngọt ngào của táo, bơ và một chút hương quế thoang thoảng.

Sasaki cầm lấy chiếc nĩa nhỏ, cẩn thận xắn một miếng bánh, một miếng có đủ cả lớp táo caramel, đế bánh và một chút kem vani, rồi đặt nó vào chiếc đĩa nhỏ hơn đã được chuẩn bị sẵn cho tôi.

"Cậu thử trước đi."

Tôi nhận lấy chiếc đĩa, có chút ngập ngừng, đưa miếng bánh lên miệng. Cái cảm giác đầu tiên là vị ngọt đậm, hơi ngăm đắng của lớp caramel, một vị ngọt rất người lớn. Ngay sau đó là vị chua thanh, mềm mại của những lát táo đã được nấu nhừ, tan ngay trong miệng. Và cuối cùng, lớp đế bánh mỏng giòn rụm và vị mát lạnh, béo ngậy của kem vani xuất hiện, cân bằng lại mọi thứ một cách hoàn hảo.

Nó không giống bất kỳ chiếc bánh táo nào tôi từng ăn. Nó phức tạp hơn, sâu sắc hơn.

"Thế nào?"

Sasaki hỏi, khi thấy tôi còn đang ngẫm nghĩ.

Tôi nuốt miếng bánh cuối cùng, rồi nhìn cô ấy.

"Nó... thực sự rất ngon. Vị của nó, vừa quen thuộc lại vừa có chút gì đó rất lạ. Giống như... một kỷ niệm đẹp được gói ghém trong một lớp vỏ trưởng thành vậy."

Nghe lời nhận xét có phần hơi sến súa của tôi, Sasaki khẽ bật cười. Một tiếng cười nhẹ, trong trẻo, một âm thanh mà tôi hiếm khi được nghe.

"Diễn đạt cũng không tệ đâu, nhà văn."

Cô nói, rồi cũng tự mình thưởng thức một miếng bánh. Vẻ mặt cô điềm tĩnh, nhưng tôi có thể thấy đôi mắt sau cặp kính kia đang ánh lên một sự hài lòng không thể che giấu.

Có lẽ, đôi khi những "tai nạn" ngọt ngào như thế này, cũng không phải là một ý tồi.

"Chỉ là..."

Tôi bất chợt lên tiếng cắt ngang bầu không khí dễ chịu đang dần hình thành.

"Chỉ là, nếu có một nhiếp ảnh gia ở đây, tớ nghĩ mình sẽ muốn nhờ anh ấy chụp lại vài bức ảnh về món bánh này trước khi chúng ta thưởng thức hết nó."

Tất nhiên, việc tôi đột ngột nhắc đến nhiếp ảnh không hoàn toàn là một sự ngẫu hứng. Nó có chủ đích. Tôi có một tật xấu là nghĩ quá nhiều về những chuyện đã qua, đặc biệt là những "bí ẩn nhỏ" dù đã có lời giải đáp nhưng vẫn còn để lại những gợn sóng trong tâm trí.

Sasaki khẽ nhíu mày. Đó không phải là một cái nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, mà giống như thể cô ấy đã đoán trước được rằng tôi sẽ đề cập đến chủ đề này. Hoặc cũng có thể cái nhíu mày đó chỉ đơn thuần thể hiện sự khó hiểu, rằng tại sao tôi lại phá vỡ một khoảnh khắc đang yên bình bằng một chủ đề có vẻ không liên quan.

Cô ấy không đáp lại trực tiếp câu nói của tôi. Thay vào đó, cô hỏi một câu khác.

"Câu chuyện về chiếc bánh này, cậu có biết không, Mizuno?"

Tôi gật đầu.

"Ừm, tớ có đọc qua. Ban đầu nó là kết quả của một sai lầm ngớ ngẩn, một tai nạn trong nhà bếp. Nhưng sau này lại trở nên nổi tiếng."

Tôi thực sự không hiểu ý đồ trong câu hỏi của cô ấy. Thường thì, Sasaki sẽ không đặt ra những câu hỏi mà cô ấy hoặc người được hỏi đã biết chắc câu trả lời.

Sasaki khẽ gật đầu đồng tình với câu trả lời của tôi. Cô cầm chiếc nĩa, nhẹ nhàng chơi đùa với miếng bánh đang thưởng thức dở trên đĩa, ánh mắt nhìn xuống nhưng lời nói lại hướng về phía tôi.

"Sẽ có những sai lầm tạo nên kiệt tác. Trong nghệ thuật cũng vậy, dù là mỹ thuật, âm nhạc, hay là... nhiếp ảnh."

À!

Một tia sáng lóe lên trong đầu kết nối mọi thứ. Vậy ra bằng một cách nào đó mà cô ấy cũng đã biết Arai chính là người đứng sau những bức ảnh đó. Cái cách cô ấy nhấn mạnh từ "nhiếp ảnh" và liên kết nó với câu chuyện về một "sai lầm tạo nên kiệt tác". Đây chính là câu trả lời cho những thắc mắc của tôi.

Tôi đã thực sự biết được điều đó khi nhớ lại hình ảnh cậu bạn tách đoàn để chụp ảnh vào đêm Thất Tịch, sau khi được Sasaki gợi ý ở phòng sinh hoạt hôm đó. Ra là vậy, đó là những gì cô ấy muốn nói.

Ấy nhưng...

"Nhưng hành động của Arai, tớ lại cho rằng nó không xuất phát từ một sự cố ngoài ý muốn."

Sasaki khẽ mỉm cười, một nụ cười vừa có chút thông cảm, vừa có phần thích thú trước sự phản bác của tôi. Cô lắc đầu nhẹ nhàng.

"Có vẻ như lúc ở ga Nerima, tớ đã làm cậu giật mình thật rồi nhỉ? Nếu lúc đó, cậu có thêm chút thời gian để lướt xuống, xem những bài đăng đầu tiên của tài khoản đó, thì có lẽ cậu sẽ không nói như vậy đâu, Mizuno."

Tôi bất lực đưa tay lên gãi má. Lại một lần nữa, tôi đã bị cô ấy dẫn dắt mà không hề hay biết. Vậy ra, ý của Sasaki là những tấm ảnh kỳ ảo được đăng lên tài khoản đó đã có từ trước cả sự kiện ở câu lạc bộ. Điều đó có nghĩa là Arai đã thành thạo kỹ thuật này từ lâu. Và cái gọi là "sai lầm tạo nên kiệt tác" mà cô ấy vừa nói, có lẽ không phải ám chỉ đến hành động của Arai mà là một sự gợi mở để tôi tự liên kết và nhận ra rằng những kỹ thuật độc đáo nhất, đôi khi cũng bắt nguồn từ những thử nghiệm tình cờ, những sai lầm có từ thuở ban đầu.

Tôi thở ra một hơi dài, một tiếng thở mang đầy sự cam chịu.

"Cậu... tính toán quá rồi đấy, Sasaki. Đến cả việc chọn một món bánh có câu chuyện thú vị như thế này, cũng chỉ để làm cầu nối cho cuộc trò chuyện."

Sasaki không nói gì, cũng không phủ nhận. Cô chỉ lặng lẽ nâng tách trà bá tước lên nhấp nhẹ một ngụm, ánh mắt nhìn tôi qua vành tách, một cái nhìn đầy ẩn ý như thể đang nói rằng: "Cậu biết rồi đấy."

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Năng suất cao vậy.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
à, 3 chương đầu em viết xong từ lâu rồi, giờ biên tập lại rồi đăng lên thôi bác
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
chắc tầm 2 chương nữa là kết volume 1 rồi bác ạ
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời