Arnold mới trở về từ chỗ tập của Davin. Thì điện thoại ở túi quần khẽ reo. Hắn lấy ra kiểm tra thì thấy người gọi tới là Luke.
Nhanh như vậy đã quyết định rồi sao?
Arnold đứng sát vào một bên tường, tránh cho tiếng ồn bên ngoài vang quá nhiều vào cuộc trò chuyện của hai người.
“Xin chào.” Người mở lời là Arnold.
“Chào. Cậu có rảnh không? Tôi muốn thảo luận với cậu về câu sự quyết định của tôi. Ừm, nếu được thì tôi muốn trò chuyện ở nhà riêng.”
Arnold nhìn đồng hồ, mới hơn bốn rưỡi chiều, không bị mâu thuẫn với buổi tụ họp mà Rowan chuẩn bị dẫn hắn đi xem.
“Được. Anh đợi tôi chút.”
Sau đó, Arnold rẽ ngược lại, đi về phía nhà Luke Clement. Rất nhanh, hắn đã đứng trước cửa của nhà Luke, được anh ta mời vào căn nhà bố trí đơn giản.
“Vậy thì, anh có thể nói cho tôi biết quyết định của mình chứ?”
Luke gật đầu, khẽ cười đáp.
“Thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Arnold hơi nhướng mày, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ.
Tối qua, Arnold thông qua sự phê chuẩn của đội trưởng Kane. Đem theo một vài thông tin về đặc thù công việc nói cho Luke. Mức lương, trực đêm, sự nguy hiểm cận kề.
Quả thực, trừ khi phải có một động lực to lớn nào đó thì mới dám dấn thân làm một thành viên của lực lượng đặc biệt.
Luke nhìn biểu cảm của Arnold, như đoán ra gì đó, anh lại lắc đầu.
“Không phải tôi e ngại hiểm nguy. Nhưng tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, mà thời gian đào tạo để trở thành một đặc nhiệm của đội quá lâu, quá mức kín lịch sẽ khiến tôi không còn thời gian trống.”
“Tôi là một bác sĩ. Anh biết đấy, ở ngoài kia vẫn còn nhiều người cần tôi cứu họ.”
Arnold nghe vậy, âm thầm mở tâm nhãn quan sát. Đoạn, hắn đáp lời.
“Tôi thực tò mò lý do anh bỏ công sức ra giúp đỡ không công như vậy?”
Luke hơi trầm ngầm, nhìn vào cốc nước trắng ở trên bàn. Như thể chất chứa nhiều tâm sự.
“Anh đã từng sống ở khu ngoại thành, đại khái là khu tập thể rồi đúng chứ?”
Arnold khẽ ừm, gật đầu.
“Khi tôi nhìn thấy anh, tôi rất nhanh đã nhận ra anh cũng giống tôi phần nào. Xuất thân, khởi điểm, chúng ta đều ở dưới đáy.”
“Thế nên chúng ta luôn khao khát vươn lên, thoát khỏi khó khăn nghèo khổ, hướng về nội thành xa hoa an toàn. Không còn nỗi lo về bóng tối đáng sợ, có đồ ăn ngon, chỗ ở ấm áp.”
Arnold im lặng, nghe Luke tâm sự.
Luke khẽ trầm lại một nhịp, như thể hồi tưởng lại ký ức xưa cũ nào đó.
“Nhưng hiện thực thì sẽ luôn tàn nhẫn. Nó sẽ quét tan đi hy vọng của một con người một cách không thương tiếc.”
Nói đến đây, Luke nhìn thẳng vào mắt Arnold, nở một nụ cười châm biếm, như thể tự vấn bản thân.
“Con người ở ngoại thành đều rẻ mạt như vậy, đều mong manh. Họ giống anh, giống tôi. Họ muốn giống lâu hơn một chút. Muốn tận hưởng thêm cuộc sống này. Dù cho cái thế giới này vô cùng khốn nạn, họ vẫn muốn sống.”
“Mà tôi nhìn thấy khao khát ấy ở họ. Tôi không cam lòng khi những hy vọng ấy cứ bị dập tắt từng chút một. Những ngọn lửa nhỏ yếu ấy bị đói khát, rét lạnh, bệnh tật chà đạp.”
“Tôi không thích thế.”
“Đó là lý do tôi mở ra phòng khám miễn phí. Dù rằng việc này chẳng đáng là bao. Tôi chẳng thể nào cưu mang nổi toàn bộ những kẻ khốn khổ của thành Darya này. Mà chính phủ lại càng không thể, nếu được thì đã không chia khu nội và ngoại rồi.”
“Nhưng tôi vẫn làm.”
Luke nói đến đây, như thể trút bỏ được một nỗi niềm nào đó. Anh ta tiếp đó nở một nụ cười rạng rỡ.
“Thế nên tôi thực xin lỗi. Tôi không thể gia nhập với mọi người.”
“Nhưng tôi xin thề, thề trên danh dự bản thân. Tôi sẽ không dùng năng lực của mình làm chuyện phi pháp. Tôi chỉ dùng nó để cứu giúp thêm nhiều người mà thôi.”
Arnold nghe xong, nhìn vào con mắt của Luke. Hắn chỉ thấy sự chân thành, lương thiện và khao khát mãnh liệt. Arnold nuốt nước bọt, bị cảm thấy ấn tượng và xúc động mạnh mẽ với ý chí của Luke.
Đột nhiên, Arnold như ngộ ra một điều.
Lực lượng đặc nhiệm Delta mà hắn gia nhập cũng sinh ra để bảo vệ người dân. Bảo vệ những người ở trong thành khỏi sự kiện siêu phàm. Mà đối tượng họ bảo hộ thường là người dân ngoại thành.
Mà Arnold lại chưa bao giờ có ý định thực sự toàn tâm toàn ý đối đãi với họ như Luke được. Đối phương chỉ là một người thường đã có một mục tiêu đáng ngưỡng mộ như vậy.
Nghe dòng tâm sự của Luke, Arnold nảy sinh ra một sự thán phục từ tận trong lòng.
“Anh không sợ bị họ quấy rầy hoặc làm khó dễ sao?”
Arnold theo đó, hỏi. Luke ở đối diện lắc đầu phủ định.
“Tôi chưa bao giờ bị bệnh nhân gây rối. Anh biết tại sao không?”
“Họ quá mệt mỏi, thực sự quá mệt mỏi. Không còn sức để làm ra hành động thừa thãi gì nữa. Họ chỉ muốn cơ thể khá hơn một chút, muốn có cái gì bỏ bụng một chút, muốn có một chỗ ngủ để tránh rét một chút.”
“Điều đó lại khiến tôi có thêm động lực. Thay vì chữa bệnh, tôi mua thêm bánh mỳ, nước khoáng, cũng không keo kiệt diện tích mà cho họ một giấc trong phòng khám.”
Arnold càng nghe tâm sự của Luke về quá trình làm bác sĩ từ thiện của mình, càng sinh ra sự cảm khái sâu trong lòng.
Người như vậy thật không thể nào là một người xấu. Ở kiếp trước, có nhiều nhà từ thiện chân chính thật. Nhưng đến mức thuần khiết như Luke, Arnold chính là lần đầu tiếp xúc.
Arnold bất giác chuyển từ nói chuyện công việc, đã chuyển sang nói chuyện về bản thân.
“Tôi có một người chị gái. Cô ấy tên là Serina. Cô ấy khá nhỏ nhắn, nấu ăn rất tốt. Cả hai chị em tôi đã cùng nhau lớn lên đến giờ.”
“Còn tôi thì hiện tại là con nuôi của một người cha nuôi doanh nhân thành đạt, ông ấy là Wiliam Clement. Nói ra thật xấu hổ nhưng một nửa tiền mở phòng khám và duy trì là do ông ấy chu cấp. Tôi cũng rất biết ơn và cảm thấy may mắn khi có một người cha như ông.”
“Thời gian rảnh thì anh làm gì?”
“Đọc thêm sách y khoa, nâng cao trình độ bản thân. Đồng thời học thêm về kinh tế để từng bước tiếp quản một vài công việc của cha nuôi.”
Hai người cứ thế vui vẻ chia sẻ về bản thân, những điều nhỏ nhặt của cuộc sống ngoại thành trước đây và nội thành của hiện tại.
“Tôi còn nhớ thời còn ở căn nhà tồi tàn ở khu tập thể. Nhà có rất nhiều chuột, chúng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của hai mẹ con. Thế là bà liền nghĩ ra một cách, nghiền bột ớt ra, rải quanh chỗ chuột lui tới. Một tuần sau, chúng nó đã không chịu nổi cái cay nồng của bột ớt mà bỏ đi. Đồng dạng, tôi cũng sắp không chịu nổi nữa luôn rồi.”
Luke cười ha hả, kể về kỷ niệm nho nhỏ của mình.
“Đó là một ý kiến hay, bột ớt khá rẻ, nhưng làm vậy giống như đang chơi trò thử thách chịu đựng. Chuột hay người, ai trụ lâu hơn là người đó thắng.”
Arnold ở đối diện, khẽ uống ngụm nước, cười đáp lễ.
Hắn ngồi một lúc, nhìn vào đồng hồ.
“Được rồi, đã đến lúc tôi phải trở về.”
Luke theo đó, tiễn hắn ra cửa.
“Khi nào có dịp, tôi muốn mời anh nếm thử tay nghề của chị gái Serina nhà tôi.”
“Tôi rất mong chờ.”
Tối đó, tiện đường ở văn phòng, Arnold tạt qua phòng đội trưởng báo cáo về câu trả lời của Luke, tất nhiên là lược bỏ bớt đi đoạn tán chuyện phiếm.
“Vậy thì để anh ta là một thành viên ngoài vòng cũng được. Nhưng việc giám sát anh ta vẫn là cần thiết. Việc này sẽ giao cho cậu.”
“Được.”
Arnold hơi nghiêng đầu, tò mò hỏi.
“Đội trưởng à, anh ngày nào cũng phải ngồi ở đây à.”
Sao lần nào vào văn phòng tôi cũng toàn thấy anh ở phòng này.
“Gần gần vậy, mỗi tuần tôi chỉ có một ngày nghỉ.”
Kane dùng ánh mắt hơi híp lại. Có vài nếp nhăn, trông có vẻ hơi uể oải đáp, nhưng trên mặt vẫn giữ một vẻ điềm đạm.
“Không mệt sao?”
“Có mệt chứ, nhưng đây là công việc. Mà phải nói, khoảng thời gian hai tuần huấn luyện cho cậu thực sự rất thoải mái. Haha, tôi được miễn trực đêm hai tuần, Vein già là người tạm ngồi ghế xử lý thay tôi. Điều này tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều đấy.”
Hoá ra đội trưởng Kane cũng muốn trốn việc như bao người khác. Arnold nghĩ thầm, nhún nhún vai xong rời đi, ngồi ở phòng lớn tụ tập người bên cạnh. Đợi tới giờ thì đi với Rowan.
Ở phòng hiện tại gần như đông đủ thành viên. Trừ Hawk và Zahary là được ở nhà.
“Giờ đi luôn thôi, tới đó cần chuẩn bị một chút.”
Rowan thấy Arnold đi ra khỏi cửa, đứng sẵn ở ngoài. Anh ta nói bằng giọng hơi ồm ồm của mình. Trên vai đeo một cái túi nhỏ.
Mà trước Arnold, Rowan còn từng đưa Ramona, Hawk và các thành viên trẻ khác đi một lần để mở mang tầm mắt một lượt.
Để mà nói, độ tuổi của Rowan cũng không thua Kane là mấy. Cũng đâu đó là 30.
Thế mà chưa già đã hói. Tóc Vein già còn dày hơn cả anh ta.
Arnold chậc chậc trong lòng, đánh giá.
Theo đó, cả hai cùng nhau đi xe bus thẳng về phía đường Ensia. Không mất quá lâu, Arnold đã nhìn thấy một toà nhà cao tầng nhỏ bảy tầng ở một góc khuất. Nó đặt ở sau lưng của hai toà nhà khác.
Theo chân Rowan, Arnold thấy cửa chính đã bị khoá lại bằng xích sắt. Bèn theo đó, cả hai người vào từ một cửa phụ bằng chìa khoá của Rowan.
“Được rồi.”
Rowan dẫn Arnold vào một cái sảnh hội trường vắng vẻ. Anh ta nhanh nhẹn mở công tắc đèn.
“Chuẩn bị chút nào.”
Rowan từ trong túi rút ra hai bộ áo choàng lớn. Một cái đưa cho Arnold. Hắn hiểu ý, tiếp nhận, khoác lên ngoài che đi dáng vẻ của bản thân. Sau đó thuần thục từ túi rút ra một cái khẩu trang, đeo lên.
“Giờ chỉ cần đợi thêm một vài người đến là được.”
Arnold nhìn đồng hồ, hiện tại là bảy giờ kém mười. Rất nhanh nữa thôi là buổi tụ hội sẽ bắt đầu.
Hai người ngồi trên bục cao, trông rất có tư thái của quản lý. Điều này khiến Arnold bất giác trong lòng có chút hứng thú.
Cạch.
Tiếng cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào.
“À, người quản lý nữa đây rồi.”
Rowan vươn tay ra, như để giới thiệu cho Arnold. Khuôn mặt của anh ta giờ đã được trùm vào trong mũ, trong như một tên thần côn chuẩn mực chính hiệu.
Còn Arnold ở bên cạnh thì hơi ngớ người ra một chút khi thấy đối phương.
Đó là một cô gái dáng người đẹp, mặc bộ váy màu đen, mái tóc vàng dài mượt mà thả tự nhiên, đeo một cặp kính mỏng.
Cô gái ấy là Kisa.


0 Bình luận