Theo câu nói đó, Arnold đi khuất hẳn. Hắn nhanh nhẹn cởi bỏ áo mũ, nhét lại vào cái túi cất kín đáo ở gần đó.
Philip, cái tên kia Arnold đã ghi nhớ. Đặc điểm ngoại hình thu từ Jasper. Hơn nữa, qua môi giới là tóc của Jasper. Arnold sẽ trực tiếp xem từ ký ức để xác thực.
Cái này không khỏi làm Arnold có chút liên tưởng. Một loại hình buôn người?
Đem cái này về nói cho Kane vậy. Thêm nữa ngày mai Arnold quyết định sẽ thăm bác sĩ Luke kia một chút.
Sau đó, Arnold đem trả đồ cho Kane, kể nhanh một lượt câu chuyện. Rồi quyết định tạm gác nó qua một bên, để cho bên sở cảnh sát phiền não.
Tối đó, bữa cơm của hai chị em đã bớt đi nhiều. Vì Arnold đã bắt đầu đủ tiêu chuẩn cân nặng. Nên Serina cũng không cần nấu quá nhiều cho hắn nữa. Bất quá, nhờ việc làm nhiều đồ ăn nên tay nghề của cô lên khá cao. Hoàn toàn thoả mãn vị giác của Arnold.
Ăn uống xong xuôi. Arnold tận dụng nốt quãng thời gian còn lại trước khi đi ngủ để đem ba quyển trục ma pháp kia thánh hóa.
Trải qua một vài quy trình như mọi khi. Arnold thành công chế tạo ra thêm một quyền trục nữa từ việc rút ra sức mạnh từ không gian thần bí. Hắn thử thay đổi một chút phù hiệu và cách vẽ. Tiêu tốn hai quyển trục đã đi vào hư vô. May mắn ở lần ba hiệu quả đã có.
Đó là một quyển trục có năng lực về tịnh hoá các sinh vật bất tử, dơ bẩn và đọa lạc. Cái này thuộc về lĩnh vực ánh sáng.
Arnold lấy cảm hứng từ chỗ Hawk, sau đó tham khảo biểu tượng và phù hiệu, anh ta rất vui vẻ dạy qua qua về cách chế tạo và các loại ký hiệu tượng trưng.
“Thế này là ổn rồi.”
Arnold tự nhủ. Vì dù sao sức mạnh từ quyền trục sẽ mai một theo thời gian. Nếu làm nhiều mà không dùng hết thì phí lắm.
Dùng đến đâu làm đến đấy. Đó là ý của Arnold. Dù sao tiền không phải nước, không nên dùng lung tung.
“Được rồi.”
Arnold tiếp đó nhanh chóng bố trí vách chắn. Rồi tiến vào mảng không gian thần bí.
Để cho sợi tóc của Jasper bị phân giải. Arnold tâm niệm khẽ động, vận dụng đặc thù để xem được phần ký ức về Philip kia.
“Thấy rồi.”
Đó là một người nam trung niên có dáng người cao gầy. Lúc nào cũng mặc một cái áo khoác mỏng che kín cằm. Mái tóc dày rối bù, ánh mắt có nét âm trầm, thâm hiểm. Làn da có phần đen sạm. Giọng nói anh ta còn có một sức hút không rõ.
Arnold từ đó khắc ghi ngoại hình này vào đầu.
Ngả người ra ghế, ánh mắt Arnold khẽ ánh lên màu vàng kim nhợt nhạt.
Tại sao mình lại quan tâm một cái chuyện chẳng liên quan đến bản thân đến vậy?
Arnold không biết, nhưng thâm tâm sâu trong lòng hắn cứ luôn thấy một nỗi buồn bực nào đó.
Thế nên Arnold mới bao đồng đến vậy.
Bởi vì “ta” không chấp nhận. Bàng quan là chuyện trái với lương tâm của Arnold. Hơn nữa, những người siêu phàm dễ dàng xuất hiện các loại vấn đề về tâm thần. Nếu không bảo trì tốt trạng thái thì sẽ phát cuồng mà mất kiểm soát. Vậy nên cũng coi như là tự cứu bản thân đi.
Arnold từ từ thở hắt ra, trở về thế giới thực. Đem theo các kế hoạch mà đi ngủ đến sáng hôm sau.
Dưới bữa sáng đầy đủ mà Serina chuẩn bị sẵn, Arnold nhanh chóng ăn hết.
Phải nói là dạo này khả năng ăn uống của mình cũng tăng lên nhiều. Nhìn qua đĩa đồ ăn của Serina, Arnold hỏi.
“Chị ăn ít thế?”
So với lượng đồ ăn của hắn thì của Serina ít ỏi vô cùng.
Cô ấy ngước lên, tay nghịch xoắn xoắn lọn tóc mượt mà.
“Chị không đói đến thế.”
Nhưng năm chữ vừa rồi qua tai Arnold lại dịch thành.
Chị ăn nhiều sợ béo.
Hắn khẽ mỉm cười không nói thêm gì, nuốt lời châm chọc vào bụng theo hớp nước rồi chuẩn bị đi học chỗ Ethan.
“Chào thầy.”
“Ừm.”
Đến nơi, Ethan vẫn như mọi khi. Ngồi trước ở trên ghế, nhưng hôm nay ông ấy không có mỉm cười chào Arnold như mọi khi mà khuôn mặt có vẻ mệt mỏi một chút.
“Thầy làm sao thế?”
Arnold vừa nhìn đã thấy được sự khác thường, giọng điệu lo lắng hỏi, đồng thời mở lên tâm nhãn xem xét tình huống. Ethan thấy vậy, gượng cười vẫy tay đáp.
“Cơ thể có tuổi, đôi khi gặp chuyện khiến sức khoẻ đi xuống thôi.”
Mà trong tầm mắt Arnold, quả thực tầng hào quang hơi hơi có màu đỏ tối. Ừm, cơ thể có chút bệnh tật.
“Này, cậu đang dùng tâm nhãn để xem xét tôi à?”
Ethan thấy Arnold đứng đơ ra một lúc không nói gì. Chỉ cười ha hả châm chọc một chút.
Arnold cũng không nghĩ ngợi gì nhiều hơn. Ngồi lại vào chỗ học nghiêm túc nghe giảng.
“Ừm, cậu hôm nọ mới đi làm một nhiệm vụ về đúng chứ. Tôi có nghe qua, cậu kể thử cho tôi nghe.”
Arnold bèn trần thuật lại toàn bộ, trừ việc bản thân đã lấy cắp 1 tí xíu phần thi thể của oán linh kia. Ethan nghe vậy, lắc lắc đầu cảm thán.
“Công việc của một người trong lực lượng đặc biệt là như thế ấy. Biến số không ngờ sẽ luôn xảy ra. Thế nên là tôi có một lời khuyên cho cậu, đó là hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng, không chủ quan, cẩn trọng hàng đầu.”
Nên vậy, nếu ngày ấy oán linh kia mà mạnh hơn, trong trường hợp mà hai người đồng đội kia mà chết thì Arnold sẽ tự trách bản thân rất nhiều khi không mang theo quyển trục ma pháp kia.
“Tôi nhớ thời tôi còn phục vụ ở một đội Delta khác, cứ một tháng là sẽ có một người đồng đội lại nằm xuống. Mà tôi lại có năng lực thiên về hỗ trợ nên chỉ ở trong quầy trông. Nghĩ lại cũng thật tiếc nuối.”
Arnold gật gật đầu đồng tình. Dù sao đây cũng là một cái thế giới có quỷ quái có thể xồ ra bất cứ lúc nào.
Ethan cũng không dông dài nữa, nhanh chóng lật giáo án bắt đầu tiết học.
“Vì tiếng Elmer của cậu đã ở mức ổn, nắm được cơ sở không tệ. Thế thì tôi sẽ dạy cậu một số về các thế lực đối địch với tổ chức chính phủ. Ý tôi là, các tà giáo thờ phụng tà thần.”
“Các tà thần là có thật à?” Arnold bất giác hỏi lại.
Ethan hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu.
“Có lẽ là sự thật. Hơn nữa cậu phải khắc ghi câu này.”
“Đừng nhìn thẳng vào thần. Không được thăm dò họ.”
Giọng điệu nhấn mạnh và nghiêm trọng của Ethan đã khiến Arnold hơi hơi nảy sinh cảm giác ghê sợ. Dù sao ở kiếp trước, tín ngưỡng chỉ phục vụ với mục đích là một loại chỗ dựa tinh thần. Nhưng bây giờ tồn tại các huyền bí siêu phàm, Arnold cũng thực sự tin tưởng tồn tại các sinh vật cấp thần như vậy.
“Có hai thế lực hoạt động rất mạnh mẽ. Một là ở hoạt động mạnh mẽ đồng bằng miền tây Tristan. Ở đó vốn từng là một thành trì nho nhỏ không tính là rộng, nhưng bị bọn họ chiếm đóng là căn cứ. Tên chúng là Xích huyết giáo đoàn.”
“Chúng thờ phụng một vị tà thần gọi là “Xích hậu” hoặc “Nữ vương đỏ thẫm”. Đây là biểu tượng mà chúng hay dùng.”
Đó là một bông hoa hồng màu đỏ, ở nhuỵ là một con mắt có vẻ đáng sợ thò ra các sợi màu trắng ngà ngà. Ở xung quanh là các khúc xương chồng lên nhau như hình một bàn tay xương xẩu nâng niu đóa hoa hồng ấy.
“Đây là biểu tượng phù hiệu để khẩn cầu về phía Xích hậu. Cậu tuyệt đối không được phép dùng nó trong các nghi lễ ma pháp. Nếu không chắc chắn sẽ bị ô nhiễm, biến chất về tư duy và cơ thể. Trở thành một tín đồ cuồng nhiệt của giáo phái.”
Ethan sau đó triển lãm thêm một vài phù hiệu của Xích huyết giáo đoàn, căn dặn Arnold phải cử báo nếu có một trong số đó xuất hiện.
“Hơn nữa, bọn họ có năng lực thiên về máu thịt và xương trắng. Người trong giáo đoàn ấy có khao khát mãnh liệt là đồng hoá cả thế giới này thành một khu vực lúc nhúc là máu thịt, để cho vị nữ vương của chúng giáng trần.”
“Về cơ bản chúng là một đám khủng bố bị điên, não bộ dâng hết cho Xích hậu kia rồi. Ngay cả cái khu thành ở Tristan cũng bị bọn chúng biến thành một cái đống bầy nhầy kinh khủng.”
Vừa nói, Ethan lại đưa ra hình ảnh về Tristan. Arnold vừa nhìn đã bị sốc, chấn động tinh thần mạnh mẽ.
Ở đó là một bức tường, nhưng bọc trên đó là một mảng nhầy nhụa chỗ lồi chỗ lõm các tảng thịt đỏ au. Có nhiều nơi lòi ra các mẩu xương dài trắng hếu. Thậm chí nhìn kỹ còn có các khuôn mặt người ẩn hiện trên các bức tường. Các bộ phận cơ thể người như tay chân, những con mắt mọc ra từ đó.
Kinh tởm. Đó là cảm nghĩ đầu tiên của hắn.
“Chính phủ không thử chiếm lại à?”
“Không chiếm được, thậm chí còn bị chút tổn thất, một số thành viên của đội đột kích bị treo trên tường thành kia là minh chứng.”
Arnold tim hẫng một nhịp, hơi căng thẳng hỏi.
“Vậy, tức là họ đã chết.”
Ethan cười khổ, lắc đầu, đáp ẩn ý.
“Chết còn tốt hơn.”
Sau đó, Arnold tổng kết lại được về giáo đoàn này là.
Một đám tín đồ đề cao thân xác, dục vọng cho rằng bản năng là tất cả. Đặt cái tôi cá nhân lên toàn bộ mọi thứ.
Sở hữu kiến thức và năng lực về khống chế xác thịt. Qua đó, chúng mong muốn đạt tới sự thăng hoa tột độ qua việc phóng túng và thỏa mãn bản thân.
Họ có lối suy nghĩ và tư tưởng hoang dã và man rợ. Sử dụng nhiều nghi thức hiến tế để đạt được mục đích. Mong muốn reo rắc dịch bệnh, đồng hoá toàn bộ nhân loại trở thành tín đồ Xích hậu.
Qua đó, Arnold âm thầm khắc ghi các loại biểu hiện vào trong đầu. Nếu có thấy thì sẽ chạy ngay và cử báo cho Kane.
Trông có vẻ hèn hèn.
Hắn khẽ cười thầm mỉa mai bản thân trong lòng.
“Tiếp đến là tổ chức Ý chí sắt thép. Tà thần là “Cha của máy móc”. Bọn họ ở phía gần các vùng ven biển, mạnh nhất là phía dãy Warren, nằm ở phía nam đại lục.”
“Trái với phía Xích huyết. Bọn họ không phô trương như các tín đồ mất não của Xích hậu. Nhưng cũng không thể coi thường.”
“Giáo lý của họ đề cao trí thức, tính toán, công nghệ và máy móc. Tin rằng xác thịt là nhất thời, ý chí là vĩnh cửu, và máy móc sẽ giúp họ thăng hoa. Thành viên của nhóm đều bị cơ khí hoá 100%.”
“Sở hữu cho mình một loạt công nghệ tối tân, có các loại siêu máy tính và hàng loại vũ khí có sức công phá cao. Khao khát của họ là biến đổi toàn bộ thể sống hữu cơ thành máy móc, cũng như bên Xích huyết giáo đoàn nhưng khác chỗ một bên tạo đột biến máu thịt, một bên cơ khí hoá cơ thể.”
“Hơn nữa, bọn chúng có quan hệ không mấy thân thiện với Xích huyết giáo đoàn nên phía chúng ta cũng nhẹ đầu kha khá. Nếu hai thế lực đó liên hợp, sau lưng mỗi bên có một vị tà thần thì sẽ khá căng thẳng.”
“Đây là biểu tượng phù hiệu của chúng.”
Arnold nhìn qua, một hình vẽ với một cái bánh răng ở giữa, phần trung tâm bánh răng khoét rỗng một mảng, ở đó là hình vuông trông như một bảng mạch. Xung quanh là các nét đường thẳng đại diện cho hình bo mạch điện tử lan toả ra.
Có vẻ mang hướng khoa học viễn tưởng nhỉ?
“À phải rồi, phía chúng ta có thần linh nào khôn...”
Nhưng chưa nói hết câu, Arnold đã chợt nhớ ra.
Ở đây không có tín ngưỡng chính qua nào. Thế thì suy ra, phe mình hoàn toàn không có thần linh phù hộ.
Ethan cũng hiểu, ông chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Không khí giữa hai người tự nhiên trở nên khó xử.
“Đừng lo, dù không có thần linh nào giúp, chẳng phải chúng ta vẫn sống tốt hay sao. Được rồi, còn nhiều thứ cậu phải học lắm, phấn chấn tinh thần lên đi.”


0 Bình luận