Theo đó, tổ đội ba người được đưa về văn phòng dưới nghi thức ma pháp chữa trị của Rowan.
Anh ta thành thạo đặt lần lượt ba người nằm ở giữa ba vòng tròn ma pháp riêng. Cắm các ngọn nến xanh lá cây theo thứ tự tám góc phân biệt.
Sao đó anh ta đọc lên tiếng Elmer. Kích phát ma trận. Từng luồng ánh sáng bốc lên, thanh tịnh oán khí còn vương trên người họ, tăng tốc độ phục hồi.
“Chữa trị.”
Theo đó, Kane là người tỉnh dậy đầu tiên, sau đó Hawk và Arnold cùng lúc mở mắt.
“Ồ. Tôi vẫn còn sống.”
Hawk vừa ngồi dậy, đã sờ sờ quanh người, mỉm cười nói.
Kane thì ánh mắt âm trầm lại, hỏi han Arnold và Hawk. Mà theo đó, anh ta cũng biết được Arnold là người đã chấm dứt con quái vật kia.
“Thật có lỗi, nhiệm vụ đầu tiên của cậu lại xảy ra biến số lớn như vậy.”
Kane lắc lắc đầu, có phần ảm đạm, vỗ lên vai Arnold.
Mà qua việc này, hắn lại nhận ra thêm một điều sâu sắc về con đường mình đã chọn.
Nguy hiểm luôn luôn chực chờ, không chỉ ở chính bản thân mà còn ở các nhiệm vụ tưởng như an toàn nhưng ẩn chứa dị thường khó đoán.
Mà cái này Jethos đã từng kể với hắn qua mấy buổi chơi cờ chung với nhau.
Loại việc kiểu này xảy ra không hẳn quá hiếm. Thế nên mỗi người đều phải rèn tính cẩn thận.
Ôi, qua vụ này ta phải tự kiểm điểm bản thân. Bất cẩn không mang theo tấm quyển trục mà mình tự chế, điều này là do sự chủ quan.
Arnold thầm nghĩ trong lòng, tự nhủ rằng thời thời khắc khắc phải định kỳ mang theo. Hơn nữa cũng nên chế tác thêm vài tấm nữa để dự trù.
Sau đó, Arnold được Jethos đưa về nhà bằng mô tô vào khoảng nửa đêm.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Jethos cất giọng nói trầm ổn, đáp.
Nhìn vào căn nhà đã tối đèn, có lẽ Serina đã đi ngủ. Nghĩ thế, Arnold bèn mở cửa nhà một cách nhẹ nhàng. Tiến vào phòng khách tối om, hắn khẽ mở công tắc đèn lên.
“Arnold.”
“Ôi đệch.”
Trước mặt Arnold là Serina đang đứng ngay chỗ cầu thang. Vì cô ấy ở trong tối, mà bản thân Arnold có hơi mệt mỏi nên không có phát giác.
“Chị làm em giật cả mình. Sao lại không bật đèn lên thế.”
“Chị vừa nghe tiếng mở cửa mới xuống.”
Tai thính thật, rõ ràng đã làm khẽ và im lặng nhất có thể rồi mà. Arnold hơi hơi buồn cười nghĩ.
Nói xong, Serina khẽ nhíu mày lại.
“Em vừa chửi thề à?”
“À…”
Serina quở trách một câu, rồi nhìn nhìn Arnold một hồi, hỏi.
“Có đói không?”
Hắn lắc đầu. Serina cũng không dông dài, giục Arnold nhanh đi ngủ.
Sau khi chốt cửa, Arnold mới từ từ vẽ ra trận đồ, thiết lập vách chắn linh lực. Theo đó, ánh mắt hắn khẽ sáng lên màu vàng nhạt. Ngay lập tức hắn đã tới không gian thần bí kia.
Ngồi vào ghế, Arnold thấy được các bộ phận từ oán linh sơ sinh kia trôi nổi ngay trước mặt.
Trong các cuộc thí nghiệm trước từ Arnold. Những sinh vật “còn sống” không thể cho vào không gian này. Nhưng nếu nó “đã chết” thì hoàn toàn khả thi.
Mà khi cho vào, Arnold có thể qua các tia sáng phân rã kia, đọc được một phần ký ức của nó. Nhưng sẽ khá tốn linh lực, kèm với cả việc ký ức cũng không quá hoàn chỉnh, có phần rời rạc.
Có lẽ là do năng lực của kẻ săn ký ức xảy ra chất biến với mảng không gian này chăng?
Nói thêm một điểm, ký ức ở đây là chỉ xem được. Không có liên quan đến năng lực chết đi sống lại của hắn.
Không nghĩ nhiều nữa, Arnold điều động linh lực, để tóc thịt bị phân giải.
Theo đó, một bộ hình ảnh như những mảnh vỡ ký ức hiện lên.
Đó là một cô gái tên là Faine. Không có họ.
Cô sinh ra ở một gia đình khá khó khăn ở khu tập thể. Có tận ba người con. Mà cô là đứa con út. Còn hai người kia đều là con trai.
Sau đó, hình ảnh chuyển tiếp. Arnold có thể thấy về sinh hoạt hằng ngày của nhà nọ.
Cả nhà gồm cha mẹ và năm đứa con chui rúc ở một căn phòng nhỏ, co ro trong một tấm chăn có vết mốc và các mảnh vá chằng chịt. Cố gắng trụ qua mùa đông.
Họ chắt chiu từng đồng, nuôi lớn người anh, vì anh ta mang theo hy vọng đổi đời của gia đình. Anh cả trí thông minh không tệ. Có cơ hội được nhận vào làm ở văn phòng công chức.
Nhưng tai hoạ ập đến, anh trai cả trở bệnh. Sốt xuất huyết. Nguyên do là do môi trường khu tập thể không đảm bảo, muỗi vằn sản sinh.
Ngặt nỗi, tiền điều trị khiến việc đó trở nên vô cùng khó khăn. Điều này giày vò cha mẹ cô gái Faine vô cùng.
Hình ảnh lại vụn vỡ.
Trong một đêm, Faine vì khát nước, cô tỉnh dậy mò mẫm trong tối. Mà lúc đó, cô nghe được tiếng nói từ ngoài cửa phòng ngủ.
“Mình à, nếu thế này thằng cả sẽ không chịu nổi mất. Mình nghe tôi, bán con út cho chỗ khách điếm. Tôi quen một người bên đó, hắn ta trả giá cao hơn bình thường nhiều lắm.”
Đó là giọng của cha cô.
Mà ở bên cạnh, mẹ cô lại ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Faine ở đó, nghe toàn bộ, chết lặng.
Cô nhìn sang hai anh, một người trong đó khuôn mặt tiều tuỵ, hô hấp khó nhọc. Faine khẽ vuốt ve khuôn mặt anh ta, nước mắt khẽ trào.
Lại thêm một khoảng không, Arnold cố nén cơn mệt mỏi do gánh nặng đem tới. Nhìn thêm một chút.
Faine lúc này ở một căn phòng khang trang hơn, đã được tắm rửa sạch sẽ. Trang điểm và mặc một bộ đầm. Đi theo hàng của một bà cô có phong cách.
Lúc này cô đã làm ở khách điếm được nửa năm. Mà tiền bán cô đã giúp người anh cả khỏi bệnh.
Faine hầu hạ một vị khách. Tên anh ta là Thaye.
Khi đến, anh ta luôn luôn chọn Faine, nhưng không hề làm gì. Chỉ tâm sự, đôi khi mang chút quà vặt, hai người cùng nhau ăn.
Mà Faine đã phải lòng anh ta. Thaye cũng hứa sẽ mang cô ra khỏi khách điếm. Sau đó, Faine đã trao cho anh ta tất cả. Trong lúc cao hứng, đã làm cô có thai.
Người quản lý biết chuyện, đưa cho cô một bát thuốc. Một bát thuốc màu đục, bốc mùi hăng hắc đựng trong cái bát gỗ.
“Sao cơ, mày có thai á? Mẹ kiếp, phiền thật. Tao sẽ cho mày bát thuốc, uống vào hủy cái thai đi.”
Đây là giọng nói mà lúc hắn nghe từ thai nhi, nhưng không đủ rõ. Mà bây giờ Arnold đã nghe được một cách kỹ càng.
Đó là một người nam, cao và gầy. Có ánh mắt bị xếch sang một bên.
Hắn hất cầm, dúi bát thuốc vào tay Faine. Cô ngập ngừng nhận lấy, nhưng nghĩ đến tình yêu dành cho Thaye và lời hứa của cả hai.
“Hả, muốn giữ lại. Mày muốn trái lệnh của bà chủ à. Uống nhanh.”
“Tao đánh chết mày. Mày dám. Mày dám…”
Dù bị đánh đập, Faine vẫn ôm lấy bụng, co người cố gắng bảo vệ đứa bé. Khuôn mặt vẫn ánh lên sự kiên định chắc nịch.
Người quản lý túm tóc, hét vào mặt cô. Như thét ra lửa, trên khuôn mặt hằn học lộ rõ sự hung ác.
“Để tao nói cho mày nghe. Thằng Thaye đó là tay chơi gái khét tiếng ở khu này đấy. Mày biết lịch sử của hắn như nào không. Haha, hắn rất thích lừa mấy cô gái như mày. Để làm gì ư, tiêu khiển.”
Arnold sau đó lại nhìn thấy một cảnh tượng rời rạc khác.
Đó là sau khi tìm cách trốn khỏi khách điếm, lúc này cô đã mang thai được hơn 1 tháng. Lúc này Faine trông vô cùng tàn tạ, mái tóc rũ rượi. Làn da khô quắt vì bị cho nhịn đói, các vết bầm dập hằn rõ. Cô mặc một bộ váy bẩn thỉu, rách nát chạy giữa đường.
“Mụ điên kìa.”
“Cẩn thận con, tránh xa cô ta ra.”
Faine băng qua những ánh nhìn không mấy thiện cảm, dựa theo mô tả mà Thaye từng kể về nhà mình mà tìm đến, ôm một tia hy vọng còn chẳng rõ.
Và cô ấy đã sụp đổ. Cảm tưởng như thế giới bị sụp đổ, hy vọng lé loi cố gắng bấu víu tàn nhẫn dập tắt.
Thaye vẻ mặt tươi cười, tay đeo nhẫn cưới, ôm ấp một người phụ nữ khác. Mà cô thì nhếch nhách, đứng ở xa, chết lặng.
Các mảnh ký ức lại chuyển đổi, vỡ vụn và hư ảo. Arnold tiếp tục vận dụng linh lực, chẳng sợ bị khô kiệt cũng phải xem cho bằng hết.
Chỉ thấy Faine co cụm ở góc tường. Nhặt lên một cái bánh bao cắn dở ở trên đường, khổ sở nuốt xuống.
Lúc này đã là sau hai ngày cô trốn khỏi khách điếm.
Faine tìm về nhà cũ. Cô muốn hỏi về tung tích của cha mẹ mình. Vì họ đã chuyển đi từ lâu rồi.
Nhưng khi cô vừa tiếp cận ai đó, họ đã xua đuổi cô mạnh mẽ.
Hết cách, Faine bèn nhờ một đứa trẻ trông có vẻ dễ bảo hỏi hộ. Theo đó, cô biết được anh cả được một công việc không tệ, có mức lương tốt. Mà anh hai nhờ đó cũng có cơ hội được nhận làm.
Họ đã chuyển đến khu bình dân, thuê một căn nhà nhỏ riêng.
Faine nghe vậy, lặng lẽ lê bước. Chống lại cơn choáng váng do cơn đói bụng mỗi khi bước một bước. Nó giày xéo, khiến Faine liên tục tối tăm mặt mày. Tầm nhìn vô cùng mơ hồ.
Có lúc, cô còn nhìn nhầm viên đá trên đường thành một cái bắp ngô, suýt thì nuốt nó vào bụng.
Arnold chỉ im lặng theo dõi, tâm tình càng ngày càng lặng lẽ.
Hắn thấy Faine đến thực sự tìm được nhà cha mẹ. Hắn thấy cô gõ cửa. Và mở cửa là mẹ của cô.
Faine vui mừng hô lên, gọi một tiếng mẹ.
“Mẹ, mẹ. Con là Faine đây. Mẹ, mẹ nhận ra con không.”
Sau đó, chỉ thấy người cha của Faine từ trong nhà chạy ra. Mạnh mẽ xua đuổi, ánh mắt long sòng sọc cầm chổi đánh đập.
Ở sau lưng, mẹ cô ánh mắt bất đắc dĩ, quay mặt đi chỗ khác.
“Không, cha mẹ. Giúp con đi mà.”
Thời khắc này, cô biết cha mẹ đã hoàn toàn bỏ rơi cô rồi.
Hình ảnh lại thoát phá, lúc này Faine ngồi một mình ở bóng tối. Bên bờ sông, cô ngắt một bông hoa dại đeo lên đầu. Đau khổ hát lên một khúc oán hận.
“Hức. Con ơi mẹ biết làm sao bây giờ.”
“Thế gian này không chứa chấp hai mẹ con chúng ta. Mẹ xin lỗi, mẹ không thể cho con một cuộc sống đủ ăn đủ uống. Mẹ quả thật tệ.”
Và ở cuối cùng, chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Cùng với oán hận ngút trời đã khiến cô gái thành thuỷ quỷ.
“A… Ha… Hô.”
Arnold không thể duy trì, trở về thực tại.
Oán hận, bi thương sâu sắc đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tâm linh của hắn. Trái tim của Arnold đập mạnh, đầy căng thẳng. Da đầu tê dại, mồ hôi đẫm ướt áo.
Sờ sờ lên mặt, hắn thấy một giọt nước mắt đã lăn dài từ lúc nào. Cái này là do bị ảnh hưởng quá mạnh bởi ký ức kia mà ra,
Hắn khó nhọc nuốt xuống. Cảm giác ức chế tràn ngập trong lòng.
Theo sự nhập định, Arnold tìm về bản thân.
Phải rồi, đây là một thế giới hậu tận thế. Không chỉ về quái vật.
Việc sống có phần thoải mái gần đây khiến Arnold có phần quên mất phần quan trọng này.
Hắn không nói không có nghĩ gì nữa. Chỉ lặng lẽ ngồi lên ghế. Cứ thế nhìn xa xăm về trời xa.


0 Bình luận