Thái dương rực chói không...
Tín đồ kẻ khờ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01

Chương 05

0 Bình luận - Độ dài: 2,153 từ - Cập nhật:

Buổi sáng hôm sau, Arnold sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ lạ kỳ. Mà quá trình đó Arnold không một lần nào còn mơ mộng kỳ quặc gì nữa cả.

Tuy vậy, Arnold cảm giác như mình đang bị ốm nhẹ. Cơ thể bỗng mệt mỏi, hơi thở nặng nề, thân nhiệt gia tăng.

Chẳng lẽ là do giấc mơ kỳ lạ tối qua?

Trong mơ mơ hồ hồ, Arnold đoán bừa là vậy, nhưng cũng chả biết làm gì hơn. Vấn đề bây giờ vẫn là lết thân đi ra công xưởng là việc.

“Em sao thế?”

Biểu hiện mệt mỏi cực kỳ rõ ràng, khiến Serina mới nhìn đã thấy có gì đó không tốt. Cô bèn quan tâm hỏi han hắn. 

“Không… À thì hơi oải một chút.”

Arnold cất giọng nói, cố gắng nâng cao tiếng để Serina không quá lo lắng. Nhưng khuôn mặt đỏ lịm và ánh mắt đờ đẫn đã bán đứng hắn. Serina hơi sốt ruột nói.

“Hay là đi khám bác sĩ. Nếu có gì thì sao?”

“Không.”

Lời vừa dứt, Arnold dứt khoát nói không. Ở đây, tiền đi khám cực kỳ đắt đỏ, hơn nữa bệnh xá lại cách xa khu tập thể, muốn đi đến phải thuê xe chở, hai khoản cộng lại, người ở khu tập thể gánh không nổi. Nên mỗi khi ốm đau, bọn họ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, nhất quyết không đi.

Dù cho chính phủ và thành chủ Henry có làm ra những khoản giảm phí, bảo hiểm y tế. Nhưng với đồng lương không mấy dư dả, họ vẫn muốn tiết kiệm, hơn nữa, các bác sĩ ở bệnh xá, nhìn thấy những con người nghèo nàn này, không chỉ không nhiệt tình giúp đỡ, còn cố tình kê thêm một đống thuốc không đâu hòng lừa thêm tiền.

Chung quy lại là không có đi.

“Nhưng nhỡ đâu bệnh nặng thì sao?”

Serina dịu dàng thuyết phục, nhưng vẫn bị Arnold quyết liệt từ chối. Dù sao sống trong hoàn cảnh khốn khó, hắn không muốn tốn cắc nào cho bệnh viện, hơn nữa sau khi xuyên không, đến cả vết thương ở ngực kia còn lành được, chắc gì đã có bệnh.

Vốn là một người xuất thân nghèo ở cả hai đời sống, Arnold chi tiêu rất sáng suốt, hơn nữa còn học được vài bài thuốc vặt giúp hắn khỏi bệnh thời còn làm sinh viên nghèo ở kiếp trước kia.

Sau một hồi xoay đi xoay lại, Serina chỉ đành chịu thua, cậu em này, cái gì cũng ngoan, nhưng đụng đến tiền là lại quyết liệt như vậy. 

“Vậy thì, nếu như mệt quá, em hãy nghỉ ở nhà một hôm nhé.”

Serina ân cần nắm lấy đôi tay của Arnold. Tay của Serina hơi gầy guộc, thô cứng. Có những vết bong da và chai sạn. 

Hắn khẽ gật đầu. Mỉm cười đáp.

“Không sao đâu.”

Cả ngày hôm đó, tâm trí Arnold cứ như treo trên mây. Mọi thứ thật sự như một làn sương mờ ảo che lấp nhận thức của hắn. Arnold cảm thấy những người đồng nghiệp làm chung hỏi han mình. Hắn đáp ra sao cũng không nhớ rõ, có lẽ là theo bản năng ậm ừ vài câu cho qua.

Đến tối tối, tình trạng này mới dần dần đỡ hơn. 

“Hô.”

Arnold lấy lại sự tỉnh táo. Lúc này đã minh mẫn trở lại. Tự mình kiểm tra ký ức bản thân, Arnold tinh tường nhận ra bản thân ngày hôm nay lại nhớ rõ ràng tất cả.

Ừm, ngày hôm nay thực bình thường, không có gì chỉ ngoài việc ta bị ngu ngơ gần hết ngày.

Arnold lúc này đã về nhà, cất dọn đồ đạc. Chợt một cơn nhói đau ở đầu chợt ập tới.

“A.”

Mắt hắn nóng ran lên, như thể bỏng rát tột độ. Arnold lảo đảo chạy ra nhà vệ sinh, lạch cạch cái mô tơ, rồi rửa mặt bằng nước lạnh để xoa dịu đi cơn nóng rát đau không thể tả.

Những tiếng xì xào lại vang vọng trong não, tra tấn đến co rút cơ mặt kịch liệt, khiến Arnold nhăn mặt đầy đau đớn.

Ngày hôm nay bị làm sao thế?

Arnold bị cơn đau giày xéo, suy nghĩ khó nhọc.

Hắn ngẩng mặt lên, chỉ thấy mắt trái mắt hắn đã từ màu đen láy chuyển sang màu vàng. Trên con mắt hắn, lại xuất hiện một phù hiệu biểu tượng kỳ lạ hình chữ thập bốn đầu nhọn.

Ở trong gương, ánh mắt ấy như tản ra hào quang tinh thuần.

Lại một đợt đau đớn nữa kéo đến, khiến trái tim hắn lại đốc thúc đập mạnh mẽ liên hồi.

Má nó nữa, bao giờ mới hết.

Arnold khó chịu nghĩ. Chỉ cảm thấy một dãy thông tin truyền vào não mình. Hắn cảm nhận nó, rồi từ từ lấy lại tỉnh táo.

“Ra là vậy.”

Một ý nghĩ lại lóe lên, Arnold ngay lập tức xuất hiện ở một nơi khác.

Mặt đất trong veo như nước, bầu trời cao xanh, tia sáng màu hoàng kim bay lượn lờ.

Là cảnh tượng trong mơ ấy. Arnold đã thông qua hình chữ thập ở mắt mà vào lại trong đây.

“Ồ. Vậy là nó là công tắc sao?”

Arnold đánh giá nhanh một chút, rồi đi lòng vòng kiểm tra. Kết luận vẫn là không có gì quá đặc sắc cả.

“Chậc.”

Rời đi. Arnold nghĩ vậy, lập tức như bị hút ra ngoài, trở lại với nhà vệ sinh, gương kính phản chiếu. Lúc này, con mắt hắn đã trở lại bình thường.

Không chậm trễ, Arnold quay lại phòng chuẩn bị bữa tối với Serina. Hôm nay sẽ là ăn ngô, và một ít thịt cá ướp và hạt khô.

Trong suốt bữa ăn, Arnold để tâm trí phiêu diêu về người biểu tượng kỳ quái trên con mắt của mình. Chợt, như nhớ đến điều gì đó, hắn hơi sững người lại.

Có sự liên hệ gì ở đây không.

“Sao em cứ ngẩn ngơ thế?”

Serina nhìn hắn nhai chậm chạm, ánh mắt không có tiêu cự, động tác lại cứng nhắc. Bèn lo lắng hỏi. Có lẽ cô ấy đang nghĩ hắn còn bị ốm mệt.

Arnold bừng tỉnh, lắc đầu đáp không có gì. Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Arnold cảm thấy một sự thiếu hụt gì đó sai sót nhưng bản thân lại bỏ qua.

Hắn bèn đánh bạo hỏi thử Serina.

“Chị có biết chúa trời, đức phật là gì không?”

“Hả? Là cái gì?”

Serina lập tức làm ra một phản ứng không hiểu, dùng ánh mắt dò xét nhìn Arnold, khiến hắn vội vã mỉm cười che dấu bối rối. 

“Không, không có gì. Em chỉ hỏi vớ vẩn thôi.”

Serina ngập ngừng, vốn định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ đem đồ ăn xử lý nốt. Còn Arnold cũng nhanh chóng xử lý bữa tối, rửa bát đũa. Chúc Serina ngủ ngon xong xuôi rồi chui vào phòng. Hắn vội vàng lật lại toàn bộ sách lịch sử mà hắn có, điên cuồng tìm kiếm.

“Không có, không có. Cũng không có.”

Lúc này, Arnold mới nhận ra thiếu hụt trong thế giới này là gì.

Ở đây không có tôn giáo chính thống.

Bài trừ đi những dị giáo, hay giáo hội lang thang mà chính phủ thế giới cho là tà dị, ma quái, đầy sự ác ý và có liên quan đến những điều không tốt đẹp. Bọn họ là những giáo phái chuyên hiến tế người sống, có liên quan đến tà thần đầy điên loạn mà Arnold biết sơ sơ qua trong chương trình giáo dục cơ bản.

Nhưng ở những thành trại tập trung này, thậm chí ở cả ngoại lẫn nội thành. Thủ đô hay khu tập thể. Lại khuyết thiếu tín ngưỡng tôn giáo.

Điều này mới là sự vô lý, vì hắn kế thừa hoàn chỉnh ký ức của Arnold nguyên chủ, lại bị ảnh hưởng bởi một chút thói quen, nên bất giác đã bỏ qua giờ mới phát hiện. 

Ở thế giới trước, vốn đã chưa tồn tại siêu phàm đã mọc lên những tín ngưỡng được đông đảo người dân ủng hộ. Vì con người là một sinh vật sống với các hệ thống niềm tin. Mà tôn giáo tín ngưỡng cũng nằm trong số đó. Họ muốn tin vào một thứ gì đó để tự mình giải thích các hiện tượng vượt tầm hiểu biết, hay như một nhu cầu tinh thần, về một đấng trên cao để cầu nguyện.

Nhưng tại đây, tồn tại thần bí rõ ràng, còn được người người biết tới và có tính phổ biến rộng. Vậy mà không có tín ngưỡng chính thống.

“Tại sao?”

Arnold hoang mang nghĩ, đây là bài trí gì. Thế giới này thực sự quá bí ẩn và kỳ lạ. Cảm giác như bị tầng tầng lớp lớp sương mù bao phủ, che giấu sự thật đằng sau.

Ăn ở thế nào mà lại xuyên vào cái thế giới này vậy trời?

Arnold như muốn khóc, đã xuyên vào một cái thế giới rõ đáng sợ và nguy hiểm so với một người thường chân yếu tay mềm, giờ đối mặt với vô vàn câu hỏi, làm cho tâm tình hắn tụt dốc không phanh.

Trước hết thử thí nghiệm mảng không gian thần bí kia xem đã.

Hắn tâm trí khẽ nghĩ một cái, liền thấy con mắt đã chuyển màu vàng có hình chữ thập. Khung cảnh xung quanh thay đổi, Arnold lại trở về vùng không gian thần bí ấy. 

“Mấy cái này là gì nhỉ?”

Hắn chạm thử vào, để thăm dò, nhưng tay hắn vừa đụng vào những đạo tịnh quang, chúng liền tan ra thành những hạt lung linh phát sáng rơi lả tả như sao.

“Haha. Như thể là chơi bong bóng nhỉ?”

Arnold thích thú nghịch những ánh sáng ấy, để chúng liên tục tan ra. Nhưng một hồi cũng chán, thế là hắn cũng dừng lại. 

Một ý tưởng lóe lên trong đầu, Arnold bèn trở lại ngoài thế giới thực. Hắn lấy một quyển sách cũ, cầm lên tay. 

Liệu ta có thể mang đồ vật ở bên ngoài vào trong không.

Arnold nghĩ thế, bèn tập trung, nhìn chòng chọc vào cuốn sách. 

Vụt.

Dấu chữ thập của hắn rực lên một tia ánh sáng, nóng rát kinh khủng. Khiến Arnold ôm mặt đau đớn. Nhưng dị thường xảy ra, cuốn sách ấy như bị hút vào trong mắt hắn, vào một cái vòng xoáy kỳ lạ.

Lúc đó, Arnold mới ngẩn ra. 

Thực sự là cho vào được thật. 

Hay thật đấy nhỉ. Arnold nghĩ thầm, bèn trở lại mảnh không gian thần bí kia. Chỉ thấy cuốn sách đã nằm lẳng lặng ở đó, bay lơ lửng trước mặt hắn. 

Bất giác, Arnold có linh cảm, những tia sáng màu vàng ấy bay tới cuốn sách, khiến nó trở nên hư ảo và hoá thành những tia sáng vàng khác, hoà làm một với không gian thần bí của hắn.

Lúc này Arnold ngạc nhiên phát hiện những tia sáng bạc trắng kia như thể linh động hơn, hoạt hoá và dày hơn một chút.

Trong não hắn chợt xuất hiện toàn bộ thông tin của cuốn sách kia. Như thể đã thuộc lòng nó rồi.

“Giá mà hồi xưa đi học có năng lực này, vậy chẳng phải lo về việc bị kiểm tra rồi.”

Arnold hào hứng, tiếp tục mang thêm hai quyển nữa vào, nhưng khi hắn định nhét quyển sách thứ ba, chợt đầu óc tê rần. Choáng váng và đau đớn lại ập đến. 

Đến giới hạn rồi.

Arnold biết mình đi đi lại lại ở thế giới thực và mảng không gian kia đã gây áp lực lớn lên não. Mỗi lần nhét sách vô và học thuộc nó, hắn đều cảm giác mệt mỏi không ít. 

Arnold ngó ra ngoài, xem đồng hồ. Hắn áng chừng mình ở trong không gian thần bí kia thử nghiệm lâu như vậy, thì bây giờ sẽ là trôi qua khoảng 15 phút.

“Ồ?”

Quả thực như Arnold đã thầm đếm. Thời gian ở không gian thần bí là trùng khớp với hiện thực. Mình đếm được 900 giây, ở ngoài trôi qua hơn 15 phút một chút. Có lẽ đếm hơi lệch một chút nhưng chung quy lại là thời gian ở hai bên đều đồng nhất.

Ừm, đây có thể tính là siêu nhiên nhỉ. Siêu nhiên thuộc về bản thân mình. Để khi nào thử nghiệm với những thứ khác xem xem.

Đem theo tâm tình không tệ, Arnold lên lại giường, dứt khoát đi ngủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận