Serina cầm trên tay tờ giấy ghi chép về kế hoạch đi chơi cho ngày chủ nhật mà cô đã dày công nghiên cứu. Trong lòng dâng lên cảm xúc háo hức cao độ.
“Đầu tiên là đi công viên giải trí vào buổi sáng, sau đó đến cửa hàng ăn trưa. Chiều đi xem phim cách đó không xa.”
Serina lẩm nhẩm, cảm thấy kế hoạch này không tệ.
May mắn nhờ có ethernet để tra cứu nên Serina có thể nắm bắt được những địa điểm giải trí trọng yếu.
Từ lúc chuyển đến thủ đô đã là gần hai tuần. Cô cũng bắt đầu cảm thấy quen thuộc hơn với cuộc sống hiện tại.
Đây là điều vô cùng xa xỉ nếu so với khu tập thể. Hồi đó chỉ cần có một cái radio thôi là đã vô cùng xa hoa vui vẻ. Chỉ cần ngắm đoàn tàu chạy qua đã mang đến niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống.
Nhưng bây giờ khác rồi. Sống phải hưởng thụ, và Serina là một cô gái thích vui chơi. Dù sao cô vẫn còn trẻ. Thế nên khi đã quen với cuộc sống ở thủ đô, cô càng mong muốn được trải nghiệm thêm nhiều điều thú vị khác.
Ai mà chẳng mong muốn được hưởng lạc.
Sáng hôm sau. Serina mặc một bộ quần áo từ tủ mới mua. Áo và váy trắng. Đi giày cao gót. Đội một chiếc mũ rộng vành. Còn Arnold thì lựa một bộ đồ đơn giản màu đen và trắng mà mặc.
“Trông em hôm nay đẹp ghê.”
Serina tán thưởng. Nhờ những bữa ăn đầy lành mạnh mà Kane đưa ra. Arnold chớp mắt là thấy rõ ràng sự thay đổi dù chưa tới một tháng.
Da dẻ hồng hào, tóc tai chỉnh tề, cơ thể trông có da thịt không còn bộ dạng thiếu chất, da trông khô quắt như trước nữa.
“Chị cũng vậy.”
Serina cũng không ngoại lệ. Để mà nói thì cô cũng có sức ăn rất nhiều. Tất nhiên là sẽ không ăn kiểu dồn như Arnold.
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện với nhau. Bắt đầu từ thứ hai đầu tuần hôm nọ, Serina đã được chuyển tới nhạc viện Charlie.
Vì là học bị muộn nên lịch trình của cô cũng khá dày đặc, giống như Arnold. Tuy vậy hai chị em vẫn không hề phàn nàn hay cảm thấy khổ sở. Họ cho rằng đó là cơ hội quý giá của bản thân mà nỗ lực phấn đấu.
Chẳng mấy chốc, hai chị em theo chuyến xe bus công cộng đã đi tới công viên giải trí.
Không khác gì quá nhiều so với công viên ở kiếp trước. Có đu quay, nhà ma gì gì đó đều có cả.
Hắn biểu hiện ra không mấy ngạc nhiên. Nhưng Serina thì ánh mắt đã lóe sáng lên. Hào hứng kéo tay hắn đi mua vé. Sau khi thanh toán 600 phou cho cả hai. Serina bắt đầu đưa Arnold chạy lon ton đi khắp khu công viên chơi đủ loại trò chơi.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của Serina vang vọng lên khi cô bắt đầu trải nghiệm các trò chơi cảm giác mạnh. Điều này làm Arnold vô cùng bất ngờ.
Cô chị này nhìn vậy mà gan cũng lớn thật. Không những không sợ mà còn chơi rất vui.
“Tiếp theo đi nhà ma đi.”
Serina hồ hởi kéo tay Arnold chạy một mạch vào khu nhà kinh dị. Ở cửa là một thanh niên đeo mặt nạ đầu lâu. Mặc áo chùng đen tạo cảm giác ghê rợn đứng canh cửa.
Bước vào nhà ma là một không gian hẹp u tối. Có chút dơ dớp và mùi tanh tưởi.
Có chút thú vị.
Arnold thầm nghĩ, nhìn sang bên Serina. Chỉ thấy nụ cười vẫn hiện trên môi, không có dấu hiệu gì của sự sợ sệt cả.
Oà
Đi được một lúc, một hình nhân máu me rách rưới làm như thật bỗng rớt xuống. Trông rất ghê, mỗi tội không có tác dụng với hai chị em Florence.
Serina còn tò mò tiến tới nghịch ngợm quan sát.
“Cái này là hình nộm mà.”
Serina hơi thất vọng nói.
Chị ỉu xìu cái gì, chả lẽ lại mong đấy là xác chết thật à?
Lại đi một hồi, họ nghe tiếng máy cưa từ xa vang lên.
Uỳnh.
Một gã băng đầy mình là vải trắng đẫm máu. Ánh mắt rất hung, quần áo rách rưới xộc xệch. Tay lăm lăm cái cưa rỉ sét đạp cửa bước vào.
Tay anh ta kéo mạnh cái cưa, lao đến chỗ Arnold và Serina.
“Yaaaa. Chạy thôi.”
Serina cười lớn một tiếng, vung tay vung chân chạy một vạch về phía trước. Hai chị em vừa chạy vừa cười. Chạy một mạch đến khi thoát khỏi cái tiếng máy cưa thì mới nhận ra bản thân đã dần đến đích rồi.
“Haha, vui ghê.”
Serina tán thưởng, Arnold cũng phụ hoạ theo.
“Cảm giác môi trường kinh dị làm rất tốt.”
Sau cả ngày đi chơi, cả hai chị em đều cực kỳ thoải mái. Dưới con đường lát gạch bằng phẳng không gồ ghề như ở khu tập thể. Môi trường cũng vô cùng trong lành nhờ hệ thống lọc không khí.
Arnold đi sau Serina nửa bước, bình bình lặng lặng.
Trong dòng người đông đúc. Hắn thấy những cửa hàng trên vỉa hè. Những đứa trẻ chơi đùa ở trong sân lớn. Âm thanh náo nhiệt của mọi người vào ngày nghỉ chủ nhật.
Điều này không khỏi làm Arnold nhớ nhung về thế giới cũ.
Lúc này, Arnold và Serina ngồi trên một chiếc ghế đá, ngắm nhìn hoàng hôn lặn xuống.
“Nếu là lúc ở khu tập thể, giờ này thì cả chị lẫn em đều phải tất bật cơm nước rồi ấy nhỉ.”
Serina tận hưởng phút giây bình yên quý giá, bắt đầu tâm sự với Arnold.
“Nếu là trước kia. Mỗi ngày chúng ta đều phải lo lắng về bữa cơm hôm nay ăn gì. Ngày mai phải dậy sớm không bỏ lỡ buổi chấm công. Suy nghĩ về tiền nhà, tiền nước tiền điện mỗi tháng. Hơn thế, là những bất an vào ban đêm, nỗi lo lắng về mạng sống của bản thân.”
“Nhưng giờ thì khác rồi. Chúng ta có thể thoải mái ăn uống. Có một nơi ở riêng, không phải dùng chung nhà tắm, bếp. Chị có thể nhàn nhã học tập những thứ chị thích. Cũng không lo lắng về sinh mệnh của mình nữa.”
Giọng nói của cô mềm mại, nghe chất chứa những nỗi lòng mà bản thân phải gánh vác suốt hơn 10 năm qua từ khi mẹ mất. Arnold ngồi yên, chậm rãi lắng nghe từng câu từng chữ.
Chợt, Serina đứng dậy, đi ra sau lưng Arnold. Cô choàng người ôm vào cổ của hắn. Giọng cô có chút nghẹn ngào.
“Bây giờ em coi như đã là một người siêu phàm. Rất nhiều chuyện sau này sẽ gặp phải nguy hiểm, mà chị cũng không thể quản nổi. Họ yêu cầu cả em lẫn chị phải giữ bí mật. Thế nên chị sẽ không biết em phải chịu đựng điều gì trong tương lai. Chị hiểu điều đó nhưng nó vẫn sẽ luôn làm chị đau lòng. Tuy nhiên, có một điều em phải nhớ. Cho dù chuyện gì có xảy ra, chị sẽ luôn là chỗ dựa của em.”
Serina ngập ngừng, nói tiếp.
“Chị nhất định sẽ luôn ủng hộ em.”
Arnold cảm nhận được sự quan tâm Serina dành cho mình. Hơi ấm nhẹ nhàng của cô như thể sưởi ấm trái tim Arnold. Làm cho trong lòng nảy sinh cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Hắn khẽ cử động môi, muốn nói rất nhiều thứ với Serina nhưng lại không biết nên nói gì.
“Vâng. Em hiểu rồi.”
Arnold cuối cùng chỉ biết thốt lên bốn chữ đó.
.
.
.
Ngày hôm sau như mọi khi. Arnold tiếp tục đến lớp học thần bí của ông Ethan. Ngồi vào bàn, Arnold nhận ra nay Ethan mang đến một túi da to chứa lỉnh kỉnh các đồ vật.
Nhận thấy ánh của của Arnold. Ethan cười cười, giành nói trước.
“Hôm nay sẽ triển lãm cho cậu một vài nghi lễ ma pháp. Đây là dụng cụ để thực hiện, với cả dạy cậu chế tạo vách chắn linh lực luôn.”
“Đầu tiên là vách chắn linh lực trước. Lý thuyết là cậu sẽ sử dụng linh lực bản thân để tạo ra một bức tường ngăn cách sự vật mà cậu mong muốn.”
Ethan không lòng vòng nhiều lời, nói xong liền kéo Arnold lên để quan sát tình huống. Chỉ thấy ánh mắt của ông trở nên sâu thẳm, sau đó Ethan cúi xuống, vẽ xung quanh một trận đồ ma pháp hình lục giác chèn lên hình vòng tròn chằng chịt biểu tượng tối nghĩa bằng một loại mực đặc biệt.
Ethan sau đó mạnh mẽ vung tay. Trong cơ thể tỏa ra linh lực, hòa nhập vào trận đồ ma pháp. Arnold lúc này cảm giác như có một bức tường tâm linh mỏng chắn giữa vị trí của hắn và Ethan. Ngăn cách cảm giác một cách vi diệu.
“Chà.”
Arnold khẽ cảm thán, ánh mắt lộ vẻ tán thường. Ethan sau đó giải trừ vách chắn linh lực. Khẽ lau mồ hôi trán, cười nói.
“Thế nào, cảm thụ được rồi chứ. Giờ cậu hãy theo hướng dẫn vừa nãy mà làm thử đi. Tôi vẽ sẵn trận đồ ở dưới này rồi.”
Arnold gật gật đầu. Hắn bước vào trận đồ ma pháp. Hồi tưởng lại hướng dẫn của Ethan.
Đầu tiên vận dụng linh lực, để bản thân vào trạng thái tập trung cao độ, gọi là nhập định. Thông qua nhập định, kết nối bản thân với cõi tâm linh.
Sau khi cảm nhận được liên kết, mạnh mẽ rút ra linh lực bản thân rót vào trận đồ ma pháp, để cho nó hoạt hoá. Từ đó đạt thành hiệu quả chế tác vách chắn linh lực.
Trong sự nhập định, Arnold tinh tường nhận ra sự liên kết với trận đồ ma pháp kia. Không chần chừ, hắn theo quán tính rót linh lực vào nó. Chỉ thấy xung quanh trở nên hư ảo, có tính cách biệt mà Arnold cảm thấy một lượng linh lực của bản thân vừa bị rút ra.
“Tuyệt vời. Lần đầu đã thành công, thực sự rất ấn tượng.”
Ethan nhìn Arnold giải trừ vách chắn linh lực, tán thưởng đầy hài lòng.
“Nhờ có sự chỉ dẫn của thầy hết cả.”
Arnold khiêm tốn đáp lại.
“Nhưng vẫn là thành công, được rồi, cậu hãy nhớ kỹ trận đồ ma pháp ấy nhé. Chỉ có trận đồ chuẩn xác tương ứng mới có thể thành công kích phát hiệu quả chế tác vách chắn linh lực. Hơn nữa phải vẽ bằng mực Nathan chuyên dùng cho thần bí học.”
“Mà việc vẽ trận đồ ma pháp này với những cường giả siêu phàm bậc cao hoặc những người có năng lực đặc thù là không cần thiết. Vì bản thân chúng ta khuyết thiết đi năng lực thiết yếu, nên cần một môi giới là trận đồ để kích phát hiệu quả. Còn những kẻ mạnh kia chỉ cần muốn là có thể chế tác vách chắn bất cứ lúc nào chứ không cần rườm rà như này.”
“Được rồi, tôi sẽ biểu diễn cho cậu một vài nghi lễ ma pháp khác.”
Nói xong, Ethan lúi húi từ trong túi lấy ra các loại đồ vật gồm một con dao màu bạc, những tấm thẻ kim loại và những thảo dược tinh dầu linh tinh gì đó.
“Nhìn thật kỹ, tôi sẽ vừa làm vừa nói.”
Ethan nhanh nhẹn dùng mực Nathan vẽ tiếp một trận đồ ma pháp khác. Lần này là một hình khối 12 cạnh lồng vào một hình tròn. Sau đó Ethan rải thảo dược và tinh dầu ra xung quanh.
“Đây là cỏ Caden, có thể thanh tẩy không gian xung quanh. Tạo lập một môi trường thích hợp để tiến hành nghi thức. Đây là cây Zachary, phụ trợ cho linh cảm để kết nối với cõi tâm linh. Đây là tinh dầu bạch linh, giúp cho tâm trí cậu trở nên thư giãn, phụ trợ cho trạng thái nhập định. Nó cũng có tác dụng trong việc giúp người ta an thần, buông lỏng đi sức đề kháng của tâm thức, có tác dụng ở cả lĩnh vực thôi miên.”
“Với những người siêu phàm cấp thấp chúng ta, nhiều công đoạn để thực hiện nghi lễ ma pháp có rất nhiều phần phức tạp.”
Tiếp theo, Ethan lấy một tấm thẻ kim loại màu trắng bạc, đặt ở gần tâm ma pháp đồ. Sau đó cắm một ngọn nến trắng nhỏ ở dưới tấm thẻ. Tiếp theo thuần thục cắm một con dao màu bạc ở phía trên.
“Dao Athame đại diện cho cõi tâm linh, ngọn nến trắng này đại diện cho cái tôi cử hành nghi thức. Mà tấm thẻ này là một tấm thẻ phép chưa được phù phép. Tôi sẽ cầu xin sức mạnh từ cõi tâm linh để rút ra sức mạnh, yểm nó vào tấm thẻ này.”
Theo Arnold nhớ, cõi tâm linh đứa đựng những thông tin vô tận.
Mà loài người được cho là vốn sinh ra không có khả năng sáng tạo, nhưng nhờ sự kết nối với cõi tâm linh thụ động. Họ tiếp thu những ý tưởng từ cõi tâm linh, sau đó sáng tạo ra những sáng kiến tạo tác. Người nào có linh cảm càng cao thì càng có khả năng sáng tạo mạnh mẽ.
Hơn thế, nếu là những người siêu phàm. Họ sẽ có tư cách kết nối tầng cao hơn, thu được về tri thức thần bí học.
Không chỉ thế, thông qua khám phá của những học giả bằng các thí nghiệm ở trăm năm trước. Họ thông qua các kết nối tâm linh phát hiện ra các biểu tượng chứa đựng sức mạnh thần kỳ. Chỉ cần có phù hiệu tương ứng, liền có thể cử hành nghi thức, rút ra sức mạnh từ nó.
Tiếng Elmer là dựa trên những biểu tượng thần bí bậc cao ấy mà cấu thành, do những cường giả liên tục tìm tòi và đóng góp, hoàn thành nên bộ ngôn ngữ thần bí học.
Chuẩn bị xong xuôi, Ethan tiếp tục vào trạng thái nhập định. Trước ánh mắt của Arnold, ông ta hô lên bằng tiếng Elmer.
“Ta, Ethan Mervin. Khẩn cầu lực lượng thần bí từ cõi trên.”
“Lấy danh nghĩa của ta. Ta cầu xin sự ban phước vào tấm thẻ phép này.”
“Hỡi thẻ phép Iru. Hãy tiếp nhận siêu phàm và phù phép.”
Ù ù ù.
Arnold căng mắt nhìn. Chỉ thấy con dao Athame trở nên sáng chói. Trong tầm mắt của hắn, mơ hồ nhìn thấy tinh quang lập loè ẩn chứa những lực lượng siêu phàm.
Cái này thực sự có hương vị của thần bí mà. Arnold thầm cảm thán.
“Xong.”
Ethan đứng dậy, mỉm cười hài lòng nhặt lên tấm thẻ đã được ban phước kia. Lúc này, nó không còn mang mặt nhẵn nhụi mà khắc sâu những đường nét mang hương vị huyền học đầy kỳ bí.
Arnold hiếu kỳ ngó vào, chỉ thấy những biểu tượng trên tấm thẻ phép nhất trí với biểu tượng chính ở tâm trận đồ ma pháp kia. Đó là một biểu tượng đại biểu cho gió.
“Nó có tác dụng gì vậy.”
“Tạo gió nhẹ, có tác dụng làm mát rất tốt, đây nhé.”
Nói xong, Ethan truyền linh lực vào tấm thẻ phép. Nó ánh lên một ánh sáng nhàn nhạt màu lam nhạt. Arnold sau đó chỉ cảm thấy có một luồng gió mát quanh quẩn ở trong phòng.
“Thần kỳ thật.”
“Nhưng tôi cũng phải lưu ý vài điều. Đầu tiên nghi thức không phải lúc nào cũng có thể thành công. Có xác suất không được đáp lại, càng là cao cấp thì xác suất không có sự phản hồi cũng càng cao. Một điều tối quan trọng, cậu chỉ được phép dùng những biểu tượng được dạy bởi tôi để cử hành nghi thức. Những biểu tượng ngoại lai có xác suất không nhỏ chỉ hướng đến sự vật tà ác, đầy địch ý. Dù cho có nghi lễ bảo vệ nó vẫn có thể gây hại đến cậu.”
Arnold gật đầu như gà, khắc sâu lời răn của Ethan vào lòng. Đây là vấn đề an nguy của bản thân.
“Không chỉ thẻ phép, nghi lễ này cũng có tác dụng với quyển trục ma pháp. Bất quá, quyển trục theo thời gian lực lượng thần bí bên trong sẽ dần dần xói mòn. Mà khi dùng xong thì trực tiếp hỏng luôn. Được cái là rẻ nên vẫn dùng tốt. Một cái quyển trục da dê chỉ có hơn 600 phou.”
“Mà thẻ phép được chế tác từ kim loại Iru quý giá, đáp ứng được nhiều lực lượng cấp cao. Không bị mài mòn sức mạnh siêu phàm nhanh chóng và có thể tái sử dụng nhiều lần. Thậm chí còn có thể chế tác bùa hộ mệnh mang các hiệu quả tích cực cho người đeo. Mỗi tội giá có chút đắt. Một tấm này thôi đã 6000 phou.”
Một tấm này mà đã hơn cả tiền lương của mình hồi còn ở khu tập thể. Cái này đúng là đốt tiền mà. Arnold hơi giật mình tính toán.
“Được rồi, giờ cậu hãy làm thử một lần đi, ở đây có một loạt các biểu tượng chính thống để cậu nghịch đây. Chọn một cái rồi thực hành đi.”
Arnold mở quyển sách ra, nhìn thấy một loạt các phù hiệu tối nghĩa đầy trừu tượng.
Hắn chú ý tới một phù hiệu trông có vẻ bắt mắt, đại biểu cho vận may.
“Ồ, cậu chọn biểu tượng này sao, có chút ý tứ.”
Ethan đầy hứng thú ngồi lên ghế quan sát.
Arnold theo quy trình, cài nến, cắm dao, hô vang thần chú bằng tiếng Elmer của thần bí học.
“Ta, Arnold Florence. Khẩn cầu lực lượng thần bí từ cõi trên.”
“Lấy danh nghĩa của ta. Ta cầu xin sự ban phước vào tấm thẻ phép này.”
“Hỡi thẻ phép Iru. Hãy tiếp nhận siêu phàm và phù phép.”
Ù ù ù.
Trong hư ảo thần bí, tấm thẻ phép trống kia đã giăng kín phù hiệu đại biểu cho vận may.
Thành công rồi.
Arnold lòng đầy mong chờ, cầm lên tấm thẻ phép kia. Thưởng thức thành quả của bản thân.
“Không tệ đâu. Cậu thực sự rất có tài trong lĩnh vực nghi lễ ma pháp đấy chứ.” Giọng của ông pha lẫn kinh ngạc và đầy hưng phấn.
“Cảm ơn thầy.”
“Hừm, cái gì đầu tiên cũng là vô cùng có ý nghĩa. Tôi sẽ tặng cậu tấm thẻ này về làm đồ lưu niệm, haha. Cậu đừng có từ chối đấy.”
Tặng một cái thẻ phép 6000 phou luôn à?
Arnold trố mắt, nhưng nhanh chóng thu lại suy nghĩ. Hắn cười cười, thành thực nhận món quà này.
Sau một hồi học thêm các lý thuyết, Ethan hơi day day thái dương, ánh mắt có chút buồn ngủ.
“Ừm, thôi được rồi, tiết học kết thúc sớm ở đây. Trải qua hai lần làm nghi lễ ma pháp, cái thân già này có chút mệt mỏi.”
.
.
.
Arnold đem theo tấm thẻ phép kia về nhà. Theo lời Ethan, phù hiệu trên tấm thẻ kia có thể đem tới cho người sở hữu ngẫu nhiên các loại may mắn nho nhỏ trong cuộc sống. Còn nếu kích phát linh lực thì cho phép bản thân tăng lên xác suất thành công trong mọi việc khoảng một giờ.
Tất nhiên là chỉ ở mức tương đối. Mà phù hiệu này được đánh giá ở độ tầm 4 trên 10 điểm.
“Hửm?”
Arnold bị thu hút bởi một quán bán những túi vải đỏ bên kia đường.
“Túi tài vận?”
Một ý tưởng chợt lóe, Arnold chạy qua đường. Tạt vào cửa hàng, thuần thục bỏ ra 80 phou mua một cái túi tài vận màu đỏ thêu chỉ vàng.
Một cái túi bằng nguyên một bữa ăn ở khu tập thể.
Arnold nghĩ vậy, nhưng chắc chắn là không có nói ra. Tay Arnold vẫn đưa tiền cho người bán hàng. Sau đó, hắn mở túi ra, bỏ đống tập vật nhét trong đó, thay thế bằng tấm thẻ phép 6000 phou kia.
Hôm nay vì được về sớm hơn một tiếng. Mà Serina đã bắt đầu đi học ở nhạc viện, lịch học của cô cũng kín không khác gì Arnold. Nên cả hai chị em đều về khá muộn.
Đợi một lát, khi nghe thấy tiếng mở cửa. Arnold nhận ra Serina đã trở về. Bèn nhanh nhẹn chạy xuống đón.
“Ô, nay em về sớm thế?”
“Được tan học trước một lúc.”
Arnold đáp, thuần thục cầm giúp Serina cái ba lô lên phòng.
“Em có cái này cho chị.”
Arnold vừa nói, trong tay lấy ra túi tài vận kia, giơ lên cho Serina. Serina hơi bất ngờ, nhưng sau đó khuôn mặt ánh lên sự vui mừng khó tả.
“Chị thích.”
Cô nhận lấy cái túi từ tay Arnold. Ngắm nghía thật kỹ càng.
Cả hai chị em nhìn nhau, cứ thế mà mỉm cười toe toét.


0 Bình luận