“Cậu biết khái niệm vật chất là gì chứ?”
Arnold gật đầu, hắn có hiểu biết sơ bộ nhưng không quá rõ ràng. Thấy thế, Ethan cũng không vội vã, ông vẽ các biểu tượng tròn tròn trên bảng, giảng lại một lượt trước.
Ông nói sơ sơ qua về các khái niệm hạt, cấu tạo của chúng và cách chúng hoạt động. Arnold cảm giác như kiểu đang học hoá học với vật lý như hồi đi học ở kiếp trước.
“Vậy thì, đó chính là thế giới của chúng ta, gọi là cõi vật chất. Còn cõi tâm linh, đó là một nơi tồn tại đan xen giữa thế giới vừa trùng điệp nhưng lại ngăn cách, một dạng thế giới phi vật chất. Không thể chạm, nhìn và cảm nhận theo cách thông thường. Chỉ những người siêu phàm có linh lực cao mới có linh cảm về nó.”
“Cõi tâm linh chỉ được cảm nhận qua tinh thần hoặc linh hồn. Ở đó là một tổ hợp những thông tin hỗn tạp, những mảnh ký ức, ý chí, nơi mà các “linh” tồn tại.”
“Linh là những sinh vật của cõi tâm linh, là dạng sống tinh thần, hoặc linh hồn, giống như vậy. Có nhiều loại linh lắm, kể ra không xuể, cậu có thể đọc sách để biết thêm. Linh có có linh này linh nọ, có linh tốt linh xấu.”
“Những sinh vật mà tấn công nhân loại mỗi đêm, chúng là những “linh” tàn bạo. Vì một lý do nào đó, chỉ khi đêm đến chúng như thể bước ra thế giới, gây tổn thương thực chất lên con người, đồng dạng, chúng ta cũng có thể gây sát thương lên người chúng.”
Ethan liên tục viết vẽ lên bảng để minh hoạ vì đây là một bài giảng rất khó khăn để hiểu. Arnold thì vừa nghe vừa kiểm tra kiến thức trong sách mà mình được đưa cho.
“Vậy, kẻ săn ký ức cũng là một linh à thầy?”
“Ừm, nó là một sinh vật sinh ra từ ký ức, lấy ký ức làm chủ đạo để sống và mạnh mẽ hơn. Nó loại sinh vật sinh ra để ám sát và chạy trốn, mà khả năng bỏ chạy của nó cực kỳ bá đạo. Bên Delta nhiều lần muốn bắt giữ toàn thất bại, lần đầu tiên thành công là cái con bị cậu giết mất đấy.”
Ethan giọng điệu vui vẻ, châm chọc Arnold một câu khiến hắn hơi gượng gạo gãi gãi đầu.
“Cậu có thể biến hình một phần cơ thể thành kẻ săn ký ức nhỉ? Cho tôi xem qua một chút được không?”
Arnold cũng không nhiều lời, làm theo mong muốn của Ethan. Chỉ thấy cánh tay hắn to ra, hoá thành một thanh đao nặng nề. Ethan không do dự cũng không e ngại, chầm chậm chạm vào, cảm nhận sự trơn nhẵn của cánh tay.
“Không tệ, nhưng cậu không biến nhỏ lại được à?”
“Tôi đoán là chưa thể.”
“Thế thì cậu nên bảo Kane huấn luyện năng lực của cậu sớm sớm chút đi.”
Ethan ánh mắt lóe lên màu bạc, thông qua kinh nghiệm và tri thức dày dặn, đưa ra phán đoán cực kỳ tự tin trở lại bục giảng. Arnold huỷ biến hình, hơi mơ hồ gật đầu. Dù sao người ta là người có kiến thức, mình cứ nghe theo thôi.
Mấy buổi tiếp theo, Ethan phổ cập cho hắn một bộ ngôn ngữ kỳ diệu là ngôn ngữ Elmer.
“Đây là một bộ ngôn ngữ chính quy, được chính một người tên Elmer tìm ra, thử nghiệm và chứng thực. Nó có khả năng điều động năng lượng tự nhiên, rút ra sức mạnh từ cõi tâm linh hoặc có các ứng dụng cao trong lĩnh vực phép thuật, quyền trục ma thuật, nghi lễ ma pháp từ cơ bản đến nâng cao vân vân.”
“Nguyên lý của ngôn ngữ này là sử dụng sự linh thiêng của các biểu tượng huyền học và các phù hiệu, dựa trên mối liên kết tâm linh mà có thể tạo ra các hiệu quả thần kì.”
“Các nghi lễ ma thuật và thẻ phép có điểm chung là sử dụng linh lực bản thân dẫn dắt qua một môi giới. Với ma thuật, cần chuẩn bị nhiều thứ, sau đó qua các vật dẫn và ngôn ngữ Elmer, truyền linh lực vào để kích phát hiệu ứng của nghi lễ ma thuật.”
“Với thẻ phép là gắn chặt một sức mạnh cụ thể nào đó bằng cách để linh lực bản thân tách, rút hoặc thu thập nó, rồi lưu trữ vào tấm bùa. Thông qua tiếng Elmer để kích phát đặc điểm, cố định nó lại. Khi cần dùng thì điều động linh lực là được. Theo quy tắc ấy, không chỉ thẻ phép mà các vật dụng khác đều có thể lưu trữ được, nhưng tuỳ vào vật liệu mà hiệu quả sẽ có thể xói mòn đi theo năm tháng.”
Arnold nghe xong, hào hứng. Những cái này giống như là phong cách của mấy đạo sĩ hay thầy trừ tà nhỉ.
Sau đó Ethan quay lại, tiếp tục dạy Arnold các cấu trúc, từ vựng và cách đọc, viết của tiếng Elmer. Nó giống một dạng chữ tượng hình tối nghĩa trừu tượng. Cảm giác không giống bộ ngôn ngữ hán tự ở kiếp trước lắm, mà cấu trúc vẫn là chủ ngữ ở đầu câu sau đó là vị ngữ ở sau.
Arnold vẫn thực tiếc nuối không thể mang sách về vì quy định. Chỉ cần một cái ánh nhìn là toàn bộ tri thức đều sẽ ở trong não của mình. Đáng tiếc vì liên quan quá mật thiết đến không gian thần bí, nên chỉ đành đau đớn bỏ qua không dám bại lộ.
.
.
.
Sau khi hắn tập xong các bài tập hằng ngày. Kane đã yêu cầu Arnold triển lãm ra toàn bộ các khả năng biến hình của mình.
“Cậu chỉ biến được một bên tay thôi à? Vậy thì thử biến hình như vậy xong giữ nguyên, để xem được bao lâu.”
Hơn năm phút rưỡi, đó là cực hạn của Arnold khi biến đổi cánh tay. Khi vượt quá thời gian, Arnold cảm giác da đầu co rụt, đầu óc choáng váng, cảm giác kiệt quệ, có những âm anh u u vang trong đầu.
“Đó là hiện tượng cạn kiệt linh lực, uống tạm thứ này đi.”
Kane đưa Arnold một bình thuỷ tinh nhỏ, có chất lỏng màu bạc xỉn, có bọt trong đó.
Trông như thuỷ ngân vậy nhỉ, mình đâu phải vị vua nào đó cứ uống thuỷ ngân mỗi ngày đâu.
Đầu nghĩ vậy, nhưng Arnold vẫn cứ nhận. Kinh ngạc là nó có vị ngòn ngọt nhẹ, sau khi uống cạn. Arnold cảm giác tinh thần mình đã tốt hơn nhiều, bèn hỏi.
“Đây là thứ thuốc gì vậy.”
“Thuốc hồi phục linh lực đấy, hiệu quả tức thì. Rất phù hợp với những người siêu phàm cấp một, lựa chọn dùng để huấn luyện năng lực không tệ. Tôi tự làm đấy.”
Kane cười một nụ cười đắc ý hiếm hoi.
Cũng đúng nhỉ, dù sao nhân sự của lực lượng đặc biệt đều được đào tạo qua về khoá sơ cứu và nhận diện thảo dược. Chế được cái này cũng không quá ngạc nhiên.
Tiếp đến là các thử nghiệm như biến đổi phần cẳng chân trở xuống được hơn bốn phút, đùi cũng ngang ngang, các bộ phận nhỏ trên người thì gần bảy phút.
Sau đó là con mắt sợ hãi, dùng được ba giây.
Cánh tơi tả màu đen, bay được hơn một phút.
Khi Arnold biến đổi cái miệng, thò ra xúc tu ghê rợn và phần miệng mở toác ra. Kane khẽ nhíu mày thật sâu.
Kane cũng thấy kinh tởm cơ à. Tôi cũng vậy đấy.
“Cậu có thể cướp ký ức qua nó đúng chứ, có giới hạn gì không.”
“Nên là sinh vật mới chết thì sẽ tốt nhất. Nhưng sinh vật đó không nên mạnh hơn tôi, vì có thể xảy ra sự xung đột lớn khiến tôi đánh mất bản thân. Sinh vật ấy cũng không được có tuổi thọ hơn tôi, vì ký ức quá nhiều sẽ khiến tôi quá tải. Hơn nữa chỉ lưu trữ được một mục tiêu.”
Arnold lắc lắc đầu, đồng thời hủy biến hình.
“Vậy để tôi thử nghiệm một chút.”
Kane nói xong, lấy điện thoại ra gọi cho người giúp việc, kêu mang một đống gà xuống, xong kêu Arnold rút lấy ký ức từ một con gà sau khi tự tay cắt tiết nó.
Cố nén bóng ma tâm lý trong lòng. Arnold tự động viên bản thân.
Phải mạnh mẽ, kiểm soát và làm chủ sức mạnh.
Arnold thò đống xúc tu kia vào một con gà. Hai cái xúc tu phập phồng rồi thu nhỏ lại, luồn vào mỏ con gà đen kia. Một cảm giác gì đó rất kỳ quặc diễn ra mà khó nói thành lời. Chỉ cảm giác trong đầu có một luồng ký ức không thuộc về mình liên tục chảy vào. Nhưng nó không dung hợp hay ảnh hưởng đến ký ức chính của Arnold, mà như được bọc lại trong một màng bảo vệ, phân cách rõ ràng.
Arnold chỉ mất vài giây để hấp thụ. Con gà này đâu đó 6 tuổi, cho hắn hơn 2100 trang. Arnold cảm giác nếu mình chết đi, có thể sử dụng ký ức của con gà này thay thế.
Sau hồi thử nghiệm, Kane cuối cùng cũng buông tha cho Arnold. Việc rút ký ức như này thú vị là tiêu hao linh lực cao đến bất thường. Arnold chỉ có rút ra ký ức của một con gà đã khiến bản thân phải nghỉ ngơi tận hơn 20 phút dù đã uống thuốc.
Đến con gà thứ ba. Khi tai của Arnold không còn u u nữa. Mà thay vào đó là những tiếng xì xào vô nghĩa. Kane mới bảo thôi.
“Khi người siêu phàm liên tục đẩy trữ lượng linh lực đến cực hạn. Sẽ dần dần bị rơi vào ảo giác. Sau đó nếu không chịu dừng sẽ dẫn tới phát cuồng và dị biến.”
Kane bằng bằng giải thích cho Arnold đang đau đớn da đầu, đầu óc choáng váng.
Arnold tính bảo thấy mấy bóng đen kỳ dị nhưng nghe tới câu xuất hiện ảo giác, nên thôi.
“Mấy con gà này thì xử lý thế nào, bỏ đi thì phí quá.”
Arnold hơi nuối tiếc nhìn ba con gà nằm thẳng cẳng ở dưới đất, buột miệng nói.
“Thế thì đem lên nấu cho cậu ăn nhé.”
Kane hờ hững đáp bâng quơ, khiến Arnold câm nín ngay lập tức. Nhìn đám gà qué dịch dãi vương vãi kia.
Chắc là bỏ đi thôi. Arnold không thèm nghĩ nhiều nữa, cứ trở về tắm rửa rồi ăn tối.
Hắn đem theo tâm tình rất tốt, định quay về phòng. Thì Serina chợt gọi hắn lại.
“Mai là chủ nhật, cả hai đều được nghỉ. Em có muốn đi chơi đâu đó với chị không?”
Arnold dừng bước. Ừm, kể từ lúc đi mua đồ với hắn vào hôm bữa. Serina đều cứ ở nhà hoặc lên chỗ học mà chưa đi đâu cả. Nhân lúc này đi đâu đó cho khuây khỏa đi.
“Được thôi, chị có ý kiến gì không?”
“Hì, yên tâm. Chị đã có kế hoạch hoàn thiện rồi.”
Serina đắc ý nâng cao giọng lên một chút. Arnold cũng tủm tỉm cười theo. Có vẻ cô ấy đã có suy tính từ trước rồi. Nếu vậy hắn cứ chiều theo ý cô ấy thôi.
Sau khi kết thúc một bữa trưa cực khổ khác. Arnold đang định đi ngủ một lát thì Serina gõ cửa vào phòng. Tay cô ôm một một gỗ hình chữ nhật.
“Chị mới học được cái này hay lắm.”
Nói xong cô giở hộp gỗ ra. Arnold kinh ngạc nhìn.
Đây là cờ vua mà?
Ở thế giới này cũng có cờ vua sao.
Arnold cực kỳ bất ngờ trước phát hiện này, nhìn thật kỹ. Quả thật có đủ các quân cờ tiêu chuẩn và bàn cờ 64 ô. Gồm tốt, vua, hậu, mã, xe, tượng. Arnold vội che dấu biểu cảm, cười cười hỏi.
“Cờ vua à? Cái này em cũng biết chơi sơ sơ.”
“Ồ, em cũng biết à. Bao giờ vậy?”
Serina khẽ ỉu xìu, có lẽ cô đang tính nhân cơ hội này dạy cho hắn cách chơi để thể hiện vị thế người chị của mình, nhưng ai ngờ Arnold đã biết trước từ trước khiến kế hoạch của cô đi tong.
“Đại khái thôi, không rõ luật lắm. Chỉ biết phải ăn được con vua là thắng.”
Thấy vậy, Arnold quyết định là nhường Serina một bước, chiều cô ấy vui vẻ vậy. Nghe vậy, Serina quả nhiên tươi hẳn lên, cô vỗ ngực khăng khăng dạy Arnold cách chơi, hắn cười cười, đồng ý.
Sau mười phút giải thích qua qua về luật chơi, Arnold với Serina đánh liền ba ván. Hai ván đầu Arnold nhường Serina khá sâu, để cô chiến thắng dễ dàng. Đến ván thứ ba, hắn bắt đầu thắt chặt hơn, những vẫn để nhiều kẽ hở lớn cho Serina.
Nhìn gương mặt càng ngày càng tươi tắn hơn so với hồi ở khu tập thể. Arnold thực sự cảm nhận được sự hạnh phúc từ thâm tâm của mình.


0 Bình luận