Thái dương rực chói không...
Tín đồ kẻ khờ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01

Chương 15

0 Bình luận - Độ dài: 3,106 từ - Cập nhật:

Mấy hôm sau, Kane tới thăm, chủ yếu là để nói chuyện với Arnold. Serina biết ý tứ nên đã lên phòng trước.

“Cảm ơn.” 

Arnold, trước đó đã mua thêm một hộp trà về sau một buổi mua sắm bạt mạng với Serina hôm nọ. Quyết định pha hai tách trà cho cả Kane lẫn bản thân, khẽ nhấp một ngụm, nhăn mặt. 

Chát kinh khủng, quên không thêm đường mất rồi.

Kane hít một hơi nhẹ, như thể đang sắp xếp lại ngôn từ, chầm chậm nói.

“Việc chị gái nhập học tại học viện đã được thông qua. Serina có thể đi học vào tuần sau.”

“Còn cậu sẽ tập trung vào các kiến thức về tâm linh học, hiểu biết về các cõi đặc biệt, các loại dị thường gồm hiện tượng, sinh vật và vật phẩm. Tìm hiểu rõ về năng lực bản thân và các cách ứng dụng. Sau đó là luyện tập võ thuật, rèn luyện các bài tập thể lực, học sử dụng các loại vũ khí lạnh bao gồm kiếm, dao găm, các vũ khí cán dài gồm giáo, rìu, búa chiến cùng các ám khí tầm xa như phi tiêu, ám khí.”

Arnold nghe mà choáng cả đầu, Kane nói như một cái máy, cảm giác giống mấy rapper kiếp trước hắn từng nghe.

“Sau đó, cậu sẽ được học bắn các loại súng như súng lục, súng trường, súng tiểu liên, súng pháo, học cách dùng các loại lựu đạn, bom mìn. Tiếp đến là các kỹ năng đối phó với các loại quái vật và dị thường, đấu đối kháng với người. Học các kỹ năng sơ cứu, băng bó và xử lý vết thương. Và các loại hiệu lệnh, ám hiệu liên lạc.”

Kane cuối cùng cũng kết thúc tràng dài diễn xuôi, hỏi Arnold.

“Hiện tại sẽ là vậy, cậu nghe hiểu chứ, tức là cuộc sống sắp tới sẽ rất bận rộn đấy. Tầm một ngày nữa cậu sẽ bắt đầu luôn và tôi sẽ là người dạy cho cậu các kỹ năng chiến đấu, còn phụ trách kiến thức sẽ là một giáo sư khác.”

“Tôi hiểu.”

Là một con dân từ một đất nước lấy kiên trì để vươn lên, hơn nữa còn động lực to lớn là về nhà, Arnold vẫn quyết tâm theo đuổi tới cùng.

“Với cả, hiện tại cậu sẽ thuộc biên chế quản lý của tôi. Về cơ bản là một thành viên tập sự của đội Delta-09 do tôi quản lý.”

“Ý anh là tôi nên gọi anh là đội trưởng.”

“Tùy cậu thôi.” Kane nhún vai, tỏ vẻ thế nào cũng được.

“Mà Delta-09 là gì?” Arnold nghiêng đầu thắc mắc.

“Là đội đặc nhiệm sói đêm thứ 9, cách gọi chính quy của chúng tôi. Bên các cơ sở đào tạo miễn phí mỗi thứ bảy và chủ nhật chỉ được phép gọi biệt danh là người bảo vệ, người siêu phàm. Chứ ở nội bộ chúng tôi hay xưng với nhau là vậy.”

“Ồ.” 

Cái này nghe cũng ngầu đấy chứ.

“Ngoài đội đặc nhiệm Delta ra còn thêm ba đội khác chuyên xử lý các khía cạnh đặc thù được phân phó.”

“Trong sách không nói đến chuyện này.”

“Vì họ đâu được cấp quyền cho phép. Cậu nghĩ thông tin về các đội đặc nhiệm như rau hẹ ngoài chợ muốn bán là bán sao? Đội sói đêm chúng tôi vì hoạt động mạnh, nên người ta mới biết đến nhiều. Cuối cùng được đưa vào sách vở dạy học, một phần để trấn an người dân. Giúp họ có thêm niềm tin rằng sẽ có những người luôn bảo vệ họ khỏi nguy hiểm, nâng cao uy tín cho chính phủ.” 

“Với cả, như vậy sẽ một phần khống chế được sự mê tín dị đoan của người dân, dù sao biết nhiều sẽ không tốt, nhưng ngu muội không biết gì cũng không phải ý hay.”

Kane trào phúng nói, Arnold ngồi đối diện chỉ biết khẽ gật đầu đồng tình.

“Ờm, hiện tại tôi có thể biết về họ được không?” 

Arnold hỏi thử, ôm tâm tư được thì được không thì thôi.

“Cũng được, dù sao cậu đã là nửa thành viên chính thức, trước sau gì cũng biết. Nhưng nhớ là đừng có nói với ai về bốn đội kia, kể cả chị gái của cậu nếu không muốn bị nhốt vào xà lim. Nhiều chuyện loại này về sau cậu cũng phải không được nói với chị gái.”

Nói xong, Kane chuyển một tập tin từ bảng điện tử qua cho Arnold, kêu cậu cứ từ từ mà đọc.

Bộ phận Delta, biệt danh sói đêm. Phụ trách điều tra, diệt trừ, thanh trừng hoặc kìm hãm các sinh vật hoặc hiện tượng dị thường. Thường hoạt động cố định ở một khu vực.

Đây là thông tin mà hắn biết rõ từ sách vở ở trường.

Mà thông qua thông tin thêm, Arnold còn biết Delta còn phụ trách bảo vệ những cán bộ, nhân sự cấp cao, địa điểm trọng yếu như là khu nội thành, họ cũng phụ trách bảo hộ các cơ sở bảo mật và vật tư quan trọng.

Ồ, bảo sao ở khu nội thành an toàn thế, ra là mấy người này làm hết rồi. Arnold nghĩ thầm, bèn hỏi thêm với Kane.

“Mà sao tôi không thấy cơ sở hoạt động của đội đặc nhiệm ở đâu vậy.”

Kane ngước lên trần nhà, lúc này tay ông đã cầm lên một tách cà phê, khẽ nhấm một ngụm, buồn cười nói.

“Ba đội đặc nhiệm còn lại vốn được sinh ra để hoạt động bí mật, còn người giữ trật tự ở ánh sáng vốn là cảnh vệ và ở màn đêm là các đội Delta. Làm như vậy để cân bằng giữa hiện thực và siêu nhiên.”

“Tại sao phải giữ bí mật ba đội còn lại, chẳng phải công khai ra sẽ đỡ tốn công sức hơn đúng chứ?”

Kane lắc đầu phủ nhận.

“Cậu sai rồi. Sự cố chấp và ảo tưởng của nhân loại là không gì sánh được. Hồi đội đặc nhiệm sói đêm chính thức được đưa vào sách vở cùng các thông tin về thức tỉnh. Hồi đó là mấy chục năm trước thì phải. Có nhiều kẻ tự cho mình là nhất đã liều lĩnh đi vào ban đêm, để chứng tỏ bản thân và nghĩ là sẽ kích phát được năng lực gì đấy. Lúc đó còn có nguyên một hội nhóm sinh ra để làm trò này.”

Kane lắc lắc đầu, kể tiếp.

“Sau đó chúng tôi mất rất nhiều công sức mới dẹp bỏ được, cuối cùng thống nhất là ba đội đặc nhiệm kia sẽ phải giữ bí mật. Tránh những phiền phức không đáng có.”

“Ra vậy.” 

Arnold gật đầu đã hiểu, bảo sao Kane nói hắn không được nói cho Serina biết. 

Ta cũng là đi đêm về muộn mà thức tỉnh sức mạnh đây này, mỗi tội phải trả lại hai cái mạng và một bữa ăn đập no đòn.

Sau đó, Arnold đọc qua về ba đội đặc nhiệm còn lại.

Bộ phận cơ động Sigma biệt danh Kiếm phán quyết, họ chuyên xử lý diệt trừ những kẻ tha hoá, còn được sử dụng để đối phó với những thế lực thù địch như các tà giáo. Đồng thời họ còn là đội thường xuyên di chuyển tới các nơi khác nhau để thi hành nhiệm vụ. Về cơ bản đây là một đội đặc nhiệm cơ động có tầm hoạt động cao.

Bộ phận Eta biệt danh Hải Sa, họ phụ trách các vấn đề trên biển và các hòn đảo cách xa đất liền. Nhóm này có vẻ hoạt động không mạnh lắm, có lẽ do quyền lực của chính phủ cũng không áp đảo ở biển lắm.

Bộ phận Alpha biệt danh Sát Tinh….

“Ủa sao bên Alpha lại có mỗi cái tên thôi vậy?” 

Arnold cảm giác hơi hụt hẫng hỏi.

“Vì cậu chưa đủ quyền hạn để biết về họ. Chờ khi nào cậu trở thành thành viên chính thức thì sẽ được xem.”

Hiểu rồi, chắc nhóm này phải mạnh lắm. Arnold nghĩ bụng vậy, chẳng để tâm nữa. Hôm nay coi như mở mang tầm mắt. Về sau xem cũng được.

“Vậy đã năm ngày trôi qua rồi. Cậu thấy cuộc sống mới có gì khó khăn không.”

“Tôi không có vấn đề gì. À phải rồi, chị gái của tôi bao giờ sẽ được đi trường.”

“Chắc khoảng tuần nữa. Họ đang xếp lớp và thời khoá biểu cho cô ấy.”

Arnold nghe vậy, an tâm gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.”

.

.

.

Arnold hôm nay dậy sớm. Đứng trước gương, sửa soạn lại bản thân, rồi mang giày, theo địa chỉ của Kane đưa cho. Hắn tới một căn nhà lớn bốn tầng cách nhà ba cây số.

Nay là buổi đầu tiên hắn đi học khoá học lý thuyết để trở gia nhập vào lực lượng đặc biệt của Kane.

Arnold bước lên tầng ba, đẩy cửa thì thấy một bóng người. Một ông lão đứng tuổi mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu, đeo kính lão gọng vàng, mặc comple thanh lịch, đội mũ dạ màu nâu. Ông ngồi sẵn ở trên ghế, như thể đã đợi Arnold từ lâu.

“Chào cậu Arnold, tôi là Ethan Mervin, người sẽ là giáo viên của cậu từ hôm nay, tôi rất mong chờ vào quãng thời gian tiếp theo đấy.”

Ông Ethan mỉm cười hiền hoà, ngả mũ chào. Arnold với kinh nghiệm mười hai năm học giáo dục và bốn năm cao học, lễ phép chào lại.

“Thật là một chàng trai biết lễ nghĩa, không giống các cô cậu ấm kia, lúc nào nhập học cũng cần một khoá chỉnh đốn nhè nhẹ. Mời cậu ngồi.” 

Ethan hài lòng nói, sau đó lấy ra một cuốn giáo trình, một cuốn sách đưa cho Arnold. Rồi đưa ánh mắt về phía hắn, dặn dò.

“Theo như tiết học hôm nay, chúng ta sẽ tìm hiểu về những vấn đề cơ bản về linh lực, sự thức tỉnh và các vấn đề liên quan. Ờm, và cậu không được phép tiết lộ bất kỳ kiến thức gì cho ai biết, kể cả chị gái cậu nhé, còn quyển sách kia lát nữa học xong phải trả lại, cậu không được phép mang nó về đâu đấy.”

Cộp cộp cộp

Âm thanh bút dạ đánh lên bảng trắng vang vọng trong căn phòng chỉ có hai người. Bài giảng đã bắt đầu.

“Tôi sẽ muốn kiểm tra kiến thức một chút, cậu có hiểu biết gì về linh lực.”

Arnold lục lọi trong ký ức nguyên chủ, dựa theo đống kiến thức mơ hồ trả lời.

“Một dạng năng lượng mà chỉ những người có năng lực siêu phàm mới có.”

“Không phải rồi, thật đáng tiếc.” 

Ethan lắc đầu, bắt đầu giảng giải.

“Đó là một dạng năng lượng sống tồn tại trong mỗi con người chúng ta, tất cả mọi người, kể cả con vật, côn trùng nhỏ, cây cối đều sở hữu linh lực. Nhưng những người bình thường lại có trữ lượng quá ít, thành như làm người ta nhầm lẫn là họ hoàn toàn không có chút linh lực nào cả.”

Ethan từ tốn nói tiếp.

“Ví dụ nhé, những người bình thường cũng có vài dự cảm, dù mơ hồ nhưng vẫn là dự cảm. Như khi họ bị người ta theo dõi, họ sẽ có linh cảm bất an. Hay khi sắp gặp chuyện gì nguy hiểm, có nhiều người sẽ có một cảm giác bồn chồn nào đó, cái gọi là trực giác đấy. Hoặc thậm chí, những giấc mơ kỳ lạ họ gặp phải cũng có thể mang những điềm báo hay thông tin ẩn nào đó.”

“Đôi khi người ta sẽ không tự chủ mà có có dự cảm. Có một giả thiết cho rằng do linh cảm của bản thân tương lai đang gửi tín hiệu cảnh báo qua cõi tâm linh, thông qua liên kết mật thiết xuyên thời không về quá khứ mà nhắc nhở. Với người thường thì sẽ là những cảm giác mơ hồ, nhưng càng là người siêu phàm càng mạnh thì dự cảm này sẽ càng rõ ràng. Đây cũng là biểu hiện của linh lực.”

“Mà khái niệm về cõi tâm linh này về sau tôi sẽ dạy cho cậu.”

Arnold nghe xong, chợt hốt hoảng. Hắn nhớ rõ đêm mà bản thân bị kẻ săn ký ức tập kích. Bản thân liên tục có những cảm giác rợn rùng, đầy nguy cơ. Đây là dự cảm à, bản thân hắn ở tương lai đã gửi tín hiệu cho sao?

“Vậy thì giờ hãy so sánh sự khác nhau giữa người thường và người thức tỉnh. Cậu có cảm nghĩ gì về hai loại người này?”

Arnold tiếp nhận câu hỏi của Ethan, thoát khỏi sự trầm lắng kia, từ từ suy nghĩ đáp.

“Những người sở hữu năng lực, là vì họ có nhiều linh lực hơn người thường.”

Nghe đến đây, khoé miệng Ethan cong lên, vỗ tay gật đầu.

“Cậu đã nói đúng ý tôi, rất tốt. Những người sở hữu linh lực có thể tự mình tăng lượng linh lực của bản thân theo thời gian, dựa vào việc tập luyện tài năng hay ngoại lực tác động. Điều đó khiến họ đủ điều kiện để nắm giữ cho bản thân một loại sức mạnh đặc thù. Còn những người bình thường lại không thể phát triển linh lực thêm. Đó là sự khác biệt.”

Theo lời Ethan nói, Arnold suy luận được thêm một vài điều. Nó giống như việc bạn phải có bằng tốt nghiệp mới có thể xin được việc, linh lực cũng hoạt động ở mức độ tương đương. Khi linh lực gia tăng đến một mức nhất định, tức là đủ điều kiện, thì năng lực sẽ thức tỉnh. Nghĩ thế, Arnold bèn thử đặt câu hỏi.

“Vậy, có cách nào để người thường tự phát triển linh lực của bản thân không?”

“Một câu hỏi không tệ. Chúng tôi đã nghiên cứu về vấn đề này rất nhiều, và phát hiện ra một sự thật.”

Ethan vẽ lên bảng hai cái bình nước. Chỉ vào nó, nói.

“Những người mang năng lực như cậu, là cái bình này. Nó có thể nở ra tuỳ ý, điều đó tượng trưng cho việc gia tăng linh lực bản thân. Rất linh hoạt, phải chứ? Nhưng, người bình thường, họ không thể phình to lên được, nếu như cưỡng ép rót nước vào quá trữ lượng của nó. Thì có chuyện rất tệ sẽ xảy ra đấy.”

Tức là nếu cưỡng chế bơm linh lực vào những người bình thường, họ sẽ không thể chịu nổi và có thể xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. 

“Vậy thì, lý do gì khiến người ta thức tỉnh siêu phàm?” 

Arnold tiếp tục hỏi, cảm giác Ethan dạy thực sự rất cuốn hút, hoặc do bản ngã hiếu học của nguyên chủ đang ảnh hưởng, Arnold rất tập trung vào bài giảng

“Hiện tại, nghiên cứu vẫn chưa rõ ràng lắm về vấn đề này, chỉ mới có mấy cái giả thiết thôi. Haha, cậu thực sự là một học viên chịu khó đặt câu hỏi đấy, tôi rất thích.”

Arnold vui vẻ tiếp nhận lời khen, cảm thấy vị giáo sư này thực sự dễ chịu, không như mấy bà cô ở kiếp trước. Ethan tiếp tục nói.

“Sự thức tỉnh này có thể di truyền, nếu cha mẹ, hoặc ông bà là người mang năng lực siêu phàm. Đứa trẻ có thể sẽ có xác xuất cao thức tỉnh được, càng là mạnh thì tỉ lệ càng cao, hơn nữa ở cấp bậc cao. Những người siêu phàm có thể tuỳ ý lựa chọn phân phối cho đời con bao nhiêu sức mạnh, hoặc là không cho cũng được. Nhưng nếu ông bà, cha mẹ không có năng lực, thì dù đời cụ có mang năng lực thì khả năng đứa bé đó có năng lực cũng chỉ ngang với những gia đình bình thường.”

Tức là di truyền chỉ hiệu lực từ thế hệ cha mẹ và ông bà thôi sao. Bảo sao những người có năng lực siêu phàm sống trong khu nội thành lại rất tích cực sinh nhiều con đến thế.

Sau đó, Ethan nói tiếp về hai kiểu người siêu phàm trong giới, là dạng thức tỉnh qua các nghi lễ ma pháp, gọi là nhân tạo. Và tự mình thức tỉnh.

“Sự thức tỉnh là thông qua các nghi thức, vật liệu phi phàm cùng vận dụng linh lực tự nhiên, cố gắng đánh thức tiềm năng ẩn sâu trong cơ thể con người. Nhưng có vấn đề là sẽ có xác xuất thành công và thất bại. Thành công thì không nói, còn thất bại thì sẽ rất tệ. Nhẹ thì chết, còn nặng thì dị biến thành quái vật điên cuồng.”

Nghe đến đây, Arnold khẽ nhăn mặt. 

Ethan nhìn vẻ mặt của hắn, lắc lắc đầu.

“Nghe rất đau lòng nhỉ, nhưng tôi còn chưa nói đến mặt tối của năng lực mà cậu, và những người siêu phàm chung đang mang theo đâu. Mà thôi, tiếp theo về những sự tự thức tỉnh. Họ đa phần là những người đều đã trải qua một tình huống sinh tử, một cảm giác mãnh liệt nào đó, hoặc một sự giác ngộ. Điều này tạo nên sự khác biệt to lớn giữa hai kiểu thức tỉnh.”

“Những người tự mình thức tỉnh thường hay mang đặc thù gì đó. Qua đó, họ tiến cấp và phát triển rất nhanh. Mà loại hình thức tỉnh tự nhiên này ở bên ngoài cũng không ít lắm.”

“Mà qua nghi lễ tức là thức tỉnh nhân tạo, ai ai cũng có thể trở thành người siêu phàm. Nhưng có năng lực gì thì tùy thuộc vào bản thân họ cùng một chút các yếu tố khác.”

Tiết học của Ethan kết thúc lúc 10 rưỡi, Arnold cảm thấy thực sự rất thú vị, ông ấy sau đó còn đưa ra thêm các ví dụ, dẫn chứng, các cách ứng dụng linh lực trong cuộc sống. 

“Chà, chiều ta phải đi tập luyện với Kane nữa.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận