Thái dương rực chói không...
Tín đồ kẻ khờ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01

Chương 08

0 Bình luận - Độ dài: 2,416 từ - Cập nhật:

Kẻ săn ký ức rất hưng phấn, nó đang dần dần nuốt chửng Arnold. Các xúc tu điên cuồng hút, ánh mắt lóe lên sự điên cuồng. 

Chợt, màn đêm như khẽ uốn lượn, không gian bị bóp méo nhẹ. Kẻ săn ký ức giật mình, nhưng nó chưa kịp định thần, một mũi lao bạc đâm thẳng vào lưng nó. Kẻ săn ký ức buộc phải dừng quá trình ăn uống lại, rút về các xúc tu. Tức giận vung cây đao khổng lồ, đồng thời những cái tay nhỏ bên hông nhanh chóng rút mũi giáo ra.

“Kraooooo…”

Nó tức giận gầm lên. Trước mặt nó bây giờ, ba bóng dáng dần dần bước ra từ trong bóng tối, xuất hiện trước mặt nó. 

Họ mặc một bộ giáp chiến đấu cơ động màu đen, trên mặt họ đeo một cái mặt nạ có màn kính che kín cả mặt. Gần như cùng lúc, cả ba rút súng lục giắt bên hông. Không ngần ngại bóp cò. 

Những người siêu phàm đã xuất hiện. Lực lượng săn giết quái dị đã đến để thanh trừng kẻ săn ký ức.

Đùng đùng đùng.

Âm thanh vang vọng trong đêm tối, kẻ săn ký ức vội vã né tránh, nhưng vẫn trúng hai viên đạn. Nó thét lên giận dữ. Muốn rút lui, lưng nó mấp máy, bộ cánh mở rộng trông như cánh chim có phần tan nát. 

Nó muốn phi ra lan can bay đi chạy trốn. 

Nhưng nó nhanh chóng nhận ra điều không ổn, dường như một bức tường vô hình cản lại, nó hoàn toàn bị nhốt trong dãy hành lang ở tầng ba khu tập thể. Kẻ săn ký ức đã rơi vào một không gian khép kín, cảm thấy mình bị rơi vào bẫy, nó tức giận hét vào mặt ba người kia.

“Mày không thể thoát được đâu.”

Một người trong nhóm, như là người dẫn đầu nói xong, khẽ vẫy tay ra hiệu. Hai người siêu phàm đằng sau đồng loạt cất súng, lôi ra vũ khí lạnh.

Một người lấy một con dao, ấn công tắc. Cạch một cái, lưỡi dao nhỏ dài thêm năm mươi phân, hoá thành thanh kiếm. Người còn lại lấy ra một dụng cụ kỳ lạ, có ba thanh sắt nhỏ gắn với các khớp nối, phần đầu là một lưỡi đao, vị người siêu phàm đó xoạch một tiếng, ba thanh sắt nằm thẳng biến nó thành một cây đao cán dài.

Lúc này vị đội trưởng cũng rút ra một cây giáo nhỏ, sau một tiếng cách, hai đầu của nó phóng dài ra, xoay xoay nó. Cất giọng nói điềm đạm.

“Đánh cận chiến với nó.”

Dứt lời, cả ba triển khai đội hình. Vị người siêu phàm dùng giáo và thanh đao băng lên trước, tận dụng tốt tầm đánh dài của vũ khí, liên tục kiềm chế hai bên tay mọc ra hung khí của kẻ săn ký ức. Họ múa thương, đánh võ quyết liệt, trong màn đêm, những tia lửa lóe lên liên hồi.

Kẻ săn ký ức cảm giác bất an, khẽ lách người. Lúc đó, vị người siêu phàm dùng kiếm từ khi nào đã vòng sau người nó, dùng đòn hiểm toan một kiếm giết chết. Kẻ săn ký ức trong vòng vây công dồn dập. 

“Hừ…”

Kẻ săn ký ức quắc mắt lên, ánh sáng tím toả ra mùi vị đáng sợ.

Hai người thương sĩ hơi khựng lại, cảm giác sợ hãi tột độ dâng lên. Họ vừa trúng đòn tấn công tinh thần lĩnh vực sợ hãi. 

Chớp thời cơ, kẻ săn ký ức giãy khỏi nguy khốn, mạnh mẽ giết về hướng người siêu phàm cầm kiếm. Lưỡi đao tưởng nặng nề mà nhanh như chớp.

Nhưng động tác của nó khựng lại, như thể bị cái gì đó chắn đi. Cảm giác nặng nề như thể không khí bị đông đặc lại.

Vị đội trưởng vừa phát động năng lực bản thân, anh ta vừa thao túng gió để ngăn trở nhát chém.

“Kraooo.”

“Không cần giữ sức, đánh cho nó bất tỉnh, gây thương tích đừng khiến nó tử vong, ta phải bắt sống nó.”

Nói xong, cả ba vọt lên, vận dụng năng lực đặc thù của bản thân. Hai người thương sĩ cuốn quanh là gió lốc, ào ạt lao đến. 

Mà vị kiếm sĩ kia lại thình lình biến mất, như chưa bao giờ tồn tại.

Lúc này kẻ săn ký ức trở nên bế tắc, cái nhìn sợ hãi của nó không thể áp dụng lên một mục tiêu trong khoảng thời gian nhất định, phải có một quãng nghỉ.

Nó chỉ có thể vừa la hét vừa chống đỡ. Nhưng liên tục bị dồn vào thế bí.

Kẻ săn kí ức vốn không phải sinh ra để đánh nhau trực diện, mà thiện về ẩn nấp và ám sát hơn. Chỉ biết kiệt lực vùng vẫy với tổ đội 3 người siêu phàm kia.

Bị hai thương sĩ kiềm chế hành động, liên tục gây rối và phá bĩnh. Mỗi khi nó định đánh người siêu phàm dùng kiếm, liền bị hai vũ khí cán dài đâm thẳng vào những tử huyệt. Hai thương sĩ liên tục giữ khoảng cách an toàn, nó chém ta đỡ, vừa đánh vừa lui. Sau đó đồng loạt bật ngược ra, hồi mã thương lại áp chế kẻ săn ký ức.

Cùng lúc, kiếm sĩ kia sẽ liên tục tìm cách vòng sau, hoặc là tạt cánh. Gây ra những đòn tấn công nguy hiểm, khiến kẻ săn ký ức chỉ đành lùi lại, trong không gian chật hẹp, kiếm sĩ cực kì linh hoạt, bay nhảy như một vũ công. 

Kiếm nào chém ra, đều cực kỳ chí mạng. Kẻ săn ký ức chỉ buộc phải đỡ hoặc né. Nhưng mở ra cơ hội thênh thang để hai thương sĩ liên tiếp tấn công. 

Dần dần, trên cơ thể kẻ săn ký ức chồng chết những vết thương. Máu màu xám xịt, đục ngầu của nó chảy ra. Nó lúc này chỉ có thể phòng thủ. 

“Krao…”

Hét lên một tiếng căm phẫn, nó giơ chân lên. Toan đạp vị kiếm sĩ, nhưng chỉ thấy người siêu phàm dùng kiếm ấy lăn qua một bên, đồng thời từ tay áo ném ra một sợi dây mảnh gắn với một cục sắt, nhanh chóng cuốn lấy chân còn lại đang trụ của kẻ săn ký ức.

Kéo mạnh một cái, con quái vật ngã uỳnh xuống, sàn nhà cũ kỹ lúc này không chịu nổi. Dưới sức nặng của kẻ săn ký ức, liền thủng một lỗ to. Kẻ săn ký ức nằm la liệt ở đó, ánh mắt nhanh chóng lấy lại sự tập trung. Đang định đứng dậy, ở trên cao, vị đội trưởng dùng thường đã cầm một cây súng trông như shotgun. Bắn thẳng về phía kẻ săn ký ức.

Phụp.

Viên đạn từ súng shotgun mở ra một tấm lưới. Giam hãm toàn bộ chuyển động. Kẻ săn ký ức tuyệt vọng cựa quậy, nhưng làm vậy tấm lưới chỉ siết chặt hơn.

Cả ba người siêu phàm lúc này đồng loạt nhảy xuống. Không nhiều lời, thu lại vũ khí lạnh về hình dạng tối giản, rút ra từ trong túi một vật thể hình trụ, thon dài. Kích hoạt công tắc màu đỏ ở phần đuôi, tít tít tí. Ba tiếng máy móc vang lên, họ ném mạnh nó vào người kẻ săn ký ức.

Ba mũi phi tiêu găm vào người kẻ săn ký ức đang chật vật bởi tấm lưới, sau đó ba thiết bị liền nhanh chóng tách ra thêm ba mũi nhọn, rồi kích một luồng điện khiến con quái vật chỉ kịp hét lên một tiếng rồi dần dần mất ý thức, cuối cùng ngất xỉu.

Xong xuôi, vị đội trưởng lại thấy từ túi nhỏ gắt bên chân một ống kim tiêm. Rút ra con dao găm, rạch bỏ bộ giáp xác xám xịt. Rồi tiêm thuốc vào người kẻ săn ký ức.

Sau đó, vị đội trưởng người siêu phàm đó ấn nhẹ vào bộ đàm gắn ở tai, nói.

“Báo cáo, bắt giữ thành công kẻ săn ký ức ở khu tập thể D1.”

Trong lúc đội trưởng kia báo cáo, hai người siêu phàm còn lại, một người vác thân thể bất động của kẻ săn ký ức lên, một người còn lại nhảy lên tầng ba, dọn dẹp nhanh các vết máu vương vãi.

Vị người siêu phàm đó tiến lại xác Arnold, rồi khẽ quỳ một bên gối xuống. 

“Tôi xin lỗi, chàng trai. Ước gì chúng tôi có thể đến sớm hơn một chút.”

Giọng nói của một người nam trẻ tuổi vang lên sau chiếc mặt nạ. Đầy sự tiếc nuối và buồn bã. Anh ta nhìn biểu cảm khuôn mặt Arnold, ánh mắt đỏ au đầy căm phẫn mở trừng trừng, một cái nhìn đầy oán hận mà anh ta lần đầu tiên nhìn thấy. Trên ngực là vết thương sâu, máu chảy đầm đìa tạo nên một vũng máu đỏ đầy tanh tưởi.

Anh ta nhẹ nhàng vuốt mắt Arnold xuống. Sau đó, vị người siêu phàm từ cái hàng chục cái túi gắt ở hông. Lấy ra một một lọ chứa thứ bột màu trắng phát quang rực rỡ trong đêm. 

Đây là bột thanh tẩy. Có tác dụng thanh tẩy linh hồn người chết. Ngăn họ biết thành hồn ma, oán linh hay xác sống.

Mà khi nhìn vào ánh mắt không cam lòng đầy hận ý của Arnold, vị người siêu phàm đoán phỏng Arnold chắc chắn sẽ trở thành một oán linh cực kỳ hung tợn, vì oán linh được sinh ra dựa trên những oán niệm của người sống trước khi chết. 

Anh ta mở nắp, đổ một nhúm ra tay, ra đó liên tục rải quanh người Arnold. Trong màn đêm thăm thẳm, những hạt bụi phát ra ánh lánh trắng lung linh trông như những ngôi sao trên trời đêm. Đáng tiếc, sao và trăng đã biến mất khỏi đêm tối từ rất lâu rồi.

Lúc này hai vị người siêu phàm kia mới bước lên tầng ba, nhìn quá trình thanh tẩy. Họ khẽ quay mặt đi. Sau đó đội trưởng của nhóm chạy xuống cuối khi hành lang, ở cái bếp tập thể, lấy ra một vật hình lập phương, thiết kế góc cạnh màu bạc.

Vị đội trưởng người siêu phàm vô hiệu hoá khối lập phương. Không gian như bị vặn vẹo. Toàn bộ vết tích chiến trường đều như thể chưa từng tồn tại. Ngay cả lỗ to đùng ở sàn nhà cũng khôi phục như cũ. Cứ như vừa rồi họ đánh nhau ở một không gian ảo vậy.

Đó chính là lập phương giam hãm, kéo kẻ địch và bản thân vào một môi trường cách biệt, cấm tuyệt mọi sự chạy trốn.

“Sau khi thanh tẩy linh hồn xong, điều tra một chút về cậu trai này nộp cho tôi. Tôi sẽ đánh một báo cáo lên cấp trên. Nếu có người nhà, thì chi một khoản bồi thường cho họ.”

“Vâng sếp.”

Ù ù.

Lúc này, vị người siêu phàm đang rải bột đột nhiên nâng cao cảnh giác. Là vì một Arnold đáng lẽ nên nằm yên lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt vàng kim rực sáng trong đêm với dấu thập nhọn ở mắt trái. Cả ba người nhìn cảnh này, cảnh giác tăng vọt. 

Chẳng lẽ là hoá thành undead.

Họ rút ra vũ khí lạnh, thiết lập đội hình bao vây Arnold. Nhưng chỉ thấy Arnold nhanh thoăn thoắt vụt ra khỏi bao vây, tiến đến chỗ kẻ săn ký ức đang bất động kia.

“Cái…”

Cả ba người quay lại, kinh ngạc trước tốc độ của Arnold. Mà bản thân Arnold lúc này đã đứng trước kẻ săn ký ức. Lấy tư thái ung dung mà khí thế đưa cánh tay lên. Mà con mắt trái màu vàng của hắn, hướng xuống dưới lăn dài là những vệt sáng chất chứa đầy phù hiệu thần bí đan xen. Dẫn dài những biểu tượng màu vàng kim dưới cổ, lan tới vai rồi đến tận cánh tay trái của hắn.

Arnold nhàn nhã giơ lên cánh tay, một hình chữ thập đầu nhọn lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Bất quá, nó không chỉ đơn giản là một hình một dấu tập đơn thuần nữa. Mà lồng ghép lên là các hình khối xếp vòng chồng lên nhau tạo nên một cảm giác cực kì cao thâm.

Ánh sáng vàng kim tỏa ra, Arnold tỏa ra một lực hút vô hình, kéo con quái vật đang nằm bất tỉnh vào trong dấu chữ thập kia ở lòng bàn tay kia. Kẻ săn ký ức chậm rãi tiêu tán, biến hoá thành những vệt sáng vàng nhỏ, rồi bị kéo dần dần vào trong một cách chậm rãi cho đến khi không còn gì nữa.

Mà tất cả chỉ diễn ra trong đúng vài chục giây. Ba vị người siêu phàm xem mà ngơ ngẩn cả người.

Lúc này, những phù hiệu ở cơ thể hắn tiêu tán, cơ thể Arnold như sắp đổ gục. Chợt, lại có những tia sáng vàng kim bắn ra lách tách từ hư không.

Nó bao bọc lấy Arnold, sau đó kết thành một khối tinh thể vàng lợt trong suốt. Arnold nằm yên vị ở đó, bó gối thu mình lại.

Mà cùng lúc đó. Quyển sách bìa đỏ ở phòng Arnold khẽ rơi xuống. 

Nó tự động mở ra, bên trên hiện lên những kí tự kì lạ, không thuộc hệ ngôn ngữ của con người. Nó điên cuồng lật trang, tới trang cuối cùng, toàn bộ ghi chép trên đó đều mờ dần và biến mất sạch sẽ, sau đó quyển sách lại giở lại trang đầu. Ghi lại từ đầu đến cuối, sau đó không một lời nói trước, những trang giấy ở đầu đột nhiên kêu lách tách rồi tan biến vào hư vô. Quyển sách cũng tự gập lại, nằm im trên sàn như chưa có gì xảy ra.

Tiếp đó, những chữ đen trên gáy cũng biến mất theo, thay thế vào đó là các ký tự khó hiểu khác, nhưng có thể dịch ra là.

Arnold Florence!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận