Tối đó, sau buổi tập luyện với Kane. Arnold trên đường về từ khu huấn luyện chạy qua cửa hàng. Bỏ ra 15 phou mua một hộp phấn. Định bụng thử nghiệm vẽ trận đồ ma pháp ở phòng riêng.
Sau bữa tối, Arnold không nhanh không chậm mà thong thả đi tắm. Hắn chốt cửa phòng, kéo rèm cửa.
Theo trí nhớ, Arnold vẽ ra nền một vòng tròn ma pháp lồng trên một hình sáu cạnh cùng các phù hiệu thần bí đặc trưng.
Ở thần bí học, việc sử dụng mực Nathan để vẽ ma pháp trận có sự trợ giúp lớn cho người chủ trì nghi lễ thâm nhập sâu vào việc thi triển ma pháp. Thích hợp cho những người mới và nghi lễ bậc cao.
Theo lý đó, hoàn toàn có thể sử dụng phấn thường, hoặc các loại mực khác miễn là vẽ ra chuẩn xác trận đồ ma pháp, mấu chốt vẫn là người chủ trì.
Thế này là ổn rồi.
Arnold nhìn trận đồ ma pháp trên sàn nhà. Hơi lệch một chút nhưng mà không vấn đề gì, phù hiệu vẫn chuẩn xác, không ảnh hưởng đến việc Arnold muốn chế tạo vách chắn linh lực.
Arnold để bản thân vào trạng thái nhập định. Rót vào linh lực. Một không gian kín ngăn cách liền được tạo thành.
“Được rồi, mấy ngày nay ta chưa dám vào không gian thần bí kia.”
Bây giờ học được cách chế tạo vách chắn linh lực, mối lo này coi như không là vấn đề.
Sau một lần là đã chế tác vách chắn linh lực thành công, Arnold vô cùng đắc ý hơi nảy sinh suy nghĩ tự luyến.
Ta cũng coi như là kỳ tài của thần bí học đi.
Hắn tâm linh khẽ động, ánh mắt trái ánh lên dấu thập đầu nhọn cùng hào quang vàng. Chỉ một khắc, Arnold đã tiến nhập vào không gian kim quang kia.
Trong sự hào hứng. Arnold như có một linh cảm. Hắn vận dụng linh lực của bản thân, nương theo ý chí. Chỉ thấy không gian thần bí ấy khẽ động. Lúc này trước mặt Arnold đã hiện ra một cái ghế đá thành tựa cao, một cái bàn cổ tròn xẹp in hoa văn cổ kính. Mà trên đó, khắc lên một phù hiệu hình chữ thập đầu nhọn.
“Từ sau khi học hỏi về kiến thức thần bí của Ethan, ta vốn có rất nhiều ý tưởng muốn thử nghiệm. Không ngờ lần đầu đã thành công.”
Lúc này, Arnold ngồi xuống ghế đá. Đưa ánh mắt xem xét từng đạo tinh quang kim quang kia. Hắn lúc này mới nhận ra ẩn chứa bên trong từng chùm ánh sáng ấy là những tập hợp của phù hiệu biểu tượng.
Cái này có liên hệ gì với cõi tâm linh không?
Tiếp đó, Arnold thử nghiệm thêm một vài thứ nữa ở mảng không gian này. Nhưng tạm thời chưa thu được kết quả.
Hắn cũng không nản lỏng, tiếp tục nhập định để tâm thức bản thân trở nên sâu thẳm, muốn thử chế tác thêm ngoài bộ bàn ghế này có thể thêm được gì hay không.
Có lẽ là vì còn yếu, nên cũng tiếp tục thất bại.
Ánh mắt trái của Arnold tiếp tục ánh lên màu vàng. Linh lực như tự động hoạt bát hơn.
“Hả.”
Cảm nhận sự rối loạn bất thường từ linh lực. Arnold hơi hoảng hốt.
Đừng nói là mất kiểm soát đấy nhé?
Arnold chợt muốn thu liễm lại bản thân. Nhưng linh lực hắn như bị kéo ra, dẫn tới thẳng một đạo ánh sáng màu đen nhàn nhạt ở ngay trước mặt hắn.
Màu đen?
Lần đầu thấy một tia ánh sáng khác so với những đạo tinh quang vàng kim khiến Arnold cực kỳ bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên có một màu khác xuất hiện ở không gian thần bí này của hắn.
Linh lực như tạo thành mối liên hệ. Nối liền với tia sáng màu đen. Mà ở trong đó lại chất chứa các phù hiệu tối nghĩa trừu tượng đầy khó hiểu.
“A.”
Trong sự ngỡ ngàng, tia màu đen ấy như không có phanh. Nó phi về phía Arnold.
Mà lúc này, trong não Arnold như bị chấn kinh, một dòng tri thức đổ dồn vào não khiến thái dương Arnold co rút hơi đau nhói. Trong tầm mắt của hắn lại ánh lên những lốm đốm màu đen, sau đó nó như là hút vào con ngươi của Arnold. Khiến cả tròng mắt hắn chuyển thành màu tối đục ngầu.
Qua nó, Arnold biết được rằng mình vừa nhận được cái gọi là “tâm nhãn”.
Nó có thể giúp cho Arnold nhìn được những sự vật không thể thấy được bằng mắt thường như sinh vật cõi “linh”, ma quỷ, oan hồn vân vân cùng với bổ sung cái nhìn về ba tầng cơ thể sinh linh.
“Cái không gian này thực sự là thần kỳ mà.”
Arnold mỉm cười tự nói. Tay hắn vẫn day day nhẹ lên trán.
Mai lên nhờ ngài Ethan nói thêm về cái này mới được. Arnold đem theo tâm trạng hí hửng định nói với Ethan về tâm nhãn, nhưng lại phát hiện một điều là nên giải thích như thế nào cho nó hợp lý về khả năng này.
Trước đó rời khỏi không gian này trước đã, ta vào đây áng chừng gần nửa tiếng rồi, có gì mai thí nghiệm tiếp.
Arnold nhanh chóng thu dọn hiện trường. Sau một hồi suy nghĩ, Arnold quyết định không lấy lý do quá phức tạp với Ethan, dù sao về phương diện thần bí huyền thuật học. Ông ấy vẫn hơn Arnold chục bậc. Lấy lý do quá rườm rà sẽ gây ra nghi hoặc lớn không cần thiết.
Một hồi tự biên tự diễn trong đầu, Arnold vạch ra sơ bộ ý tưởng để thuyết phục được Ethan.
Lúc này là gần chín giờ tối.
Qua phòng Serina chơi một lúc rồi đi ngủ luôn vậy.
.
.
.
“Gì, cậu thức tỉnh tâm nhãn á?”
Ethan kinh ngạc la lớn, biểu cảm thất thố không thể kiềm chế. Arnold gật gật đầu khẳng định.
“Chuyện là, hôm qua lúc ở nhà. Tôi chợt có linh cảm, thế nên tôi mới vận dụng thử linh lực của bản thân. Chỉ cảm thấy mắt của mình hơi nóng lên. Rồi xung quanh là những đốm đen. Một loại tri thức truyền vào đầu, tôi mới biết bản thân vừa có tâm nhãn này. Hơn nữa tôi còn biết tôi có thể thấy được những thứ không thể thấy bằng mắt thường và các tầng cơ thể sinh vật.”
Ethan đơ cả mặt ra. Một hồi sau, ông đi đi lại lại trong phòng.
“Cái này...”
Ethan lẩm bẩm hồi lâu, rồi quay lại đứng trước bàn Arnold.
“Cậu biết cậu vừa sở hữu cho mình một trong những năng lực mà đa phần các người siêu phàm đều mong ước có không.”
“Hả?”
Nghe căng thẳng vậy.
“Được rồi, thay đổi nội dung tiết học. Tôi sẽ giảng thật kỹ cho cậu biết giá trị của tâm nhãn mà cậu đang có.”
Tâm nhãn cho phép người sở hữu nhìn thấy được nhiều thứ hơn người bình thường. Có thể thấy được các sinh vật dạng linh thể và bán linh thể. Hơn nữa, tâm nhãn còn giúp chủ thể có thể thấy được kiến thức từ cõi tâm linh khi ở trạng thái nhập định cao độ, để tâm trí bản thân thu lấy nhiều tri thức thần bí hơn. Nó có thể áp dụng ở các nghi lễ ma pháp cầu tri thức và thông tin.
Không chỉ vậy, người sở hữu tâm nhãn thường có thể thấy cho mình một trong ba loại tầng cơ thể của sinh vật sống.
Bình thường ta nhìn là cơ thể vật lý của đối phương. Đó là tầng nông của tầng cơ thể.
Ba tầng kế tiếp là thể sinh mệnh. Ám chỉ tình trạng cơ thể qua hào quang tỏa ra ở quanh người.
“Khi cậu thấy hào quang màu xanh lục, biểu thị cho sức khỏe dồi dào. Thấp dần xuống là xanh dương, cơ thể ở mức tốt. Vàng là ổn định cân bằng. Trắng là bình thường, không khỏe cũng không yếu.”
“Dưới trung bình là màu xám đục, cho thấy cơ thể mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Dưới nữa là đỏ tối, cơ thể đang căng thẳng cao độ, có dấu hiệu hoặc sắp sinh bệnh. Mà màu vàng xỉn là cơ thể đang suy nhược, thiếu sinh lực, thâm hụt nhiều dưỡng chất.”
“Kém nữa là nâu đậm, chỉ xuất hiện khi cơ thể trúng độc, bệnh nặng, rối loạn các chức năng cơ thể.”
“Mà màu đen, chính là người mới chết. Chưa qua tịnh hoá, màu đen càng nồng đậm cho thấy oán khí người đó cũng cực kỳ cao.”
Arnold nghe xong, khẽ mở tâm nhãn của bản thân lên. Quan sát Ethan một chút.
Hào quang màu vàng, ổn định và cân bằng.
“Tôi đoán cậu vừa đánh giá tôi bằng tâm nhãn đúng chứ?”
Ethan như đoán trước, cười hỏi.
Arnold nghe vậy, ngượng ngượng gãi đầu, tắt tâm nhãn đi.
“Tiếp theo là thể cảm xúc, biểu hiện qua các trường sóng ở quanh não.”
Ethan lúc này vẽ lên bảng 9 cột sóng. Bắt đầu giảng giải.
“Đầu tiên là mức sóng G từ 25 đến 100Hz. Nó cho thấy sự minh mẫn, tập trung cao độ trong suy nghĩ. Hoặc biểu thị sự hạnh phúc, lòng trắc ẩn.”
Ethan chỉ vào những đường thẳng lên xuống nhịp nhàng nói.
“Thấp hơn là sóng B từ 12 đến 30Hz. Ý thức tỉnh táo, bình thường. Nếu có sự dao động mạnh mẽ hơn một chút là đang hứng thú hoặc căng thẳng.”
“Sóng B cao 20 tới 30Hz, biểu thị là sự chập chờn thấp cao liên tục. Cho thấy sự lo âu, sợ hãi, căng thẳng, quá tải thần kinh.”
“Sóng A từ 7 đến 12Hz. Có xu hướng chạy một cách đều đều, biểu hiện cho ý thức mơ hồ hoặc ở trong trạng thái thư giãn.”
“Mà sóng A chỉ thấp xuống chứ không lên, là đang dưới 8Hz. Cho thấy đang bị trầm cảm, mất động lực, ảo não và buồn phiền.”
“Sóng T ở 4 đến 7Hz. Bình bình lặng lặng là trạng thái mơ, hoặc thôi miên khi đang buông bỏ phòng tuyến tâm lý, hoặc trạng thái nhập định khi làm nghi lễ ma pháp.”
“Sóng T bất ổn cực thấp từ 4 đến 7 Hz có xu hướng tăng giảm thất thường. Nó cho thấy sự ám ảnh quá khứ, ký ức tiêu cực, rối loạn giấc ngủ, sợ hãi và các cảm xúc tiêu cực vân vân.”
“Sóng D trầm ổn khoảng 0 đến 4Hz là ngủ sâu, bất tỉnh hoặc mất ý thức.”
“Sóng D rối loạn dưới 4Hz. Kiệt quệ, tâm trí mơ hồ, giảm khả năng ghi nhớ, cơ thể bị yếu. Cái này thường xuất hiện cùng loại với hào quang màu dưới mức vàng xỉn.”
Nhiều thế?
Arnold nghe giảng một hồi mà hơi hơi tê tê đầu.
“Còn nữa, thể cuối cùng. thể linh.”
“Đó là dạng cơ thể mà được cho là chứa đựng những ký ức, tâm hồn, tâm thức của bản thân. Mà những người siêu phàm chúng ta lại thường xuyên sử dụng thể linh để ngao du cõi tâm linh, nắm lại biểu tượng và rút ra sức mạnh từ chúng.”
“Hơn nữa, thể linh cũng là một đặc thù vô cùng vi diệu gắn kết chặt chẽ với 3 tầng cơ thể kia. Bất kỳ thể nào bị gì đó đều có thể khiến cho thể linh gặp phải những ảnh hưởng liên quan.”
“Đây là một vấn đề chưa thể có lời giải đáp chân chính. Tất cả chỉ ở mức nông và giả thiết. Hơn nữa, người có thể thấy được thể linh là không nhiều lắm trong số những người siêu phàm cấp thấp như cậu.”
Arnold nghe vậy, đưa tay lên xoa xoa cằm hỏi.
“Vậy họ thường thấy được thể linh ở bậc mấy vậy thầy.”
“Đa số là bậc 3 hoặc 2 tuỳ người. Lúc đó họ đã có tư cách để thức tỉnh cho mình tâm nhãn vì thể linh của họ đã đủ lớn mạnh, cho phép sự dò xét. Nhưng thực sự người siêu phàm bậc 1 như cậu thức tỉnh nhìn thấy 3 tầng cơ thể như kia là đếm trên đầu ngón tay.”
Thế này có khoa trương quá rồi không.
Arnold lúc này thấy hơi lo lo. Nếu bản thân biểu lộ ra quá ưu việt sẽ dẫn đến ánh mắt chăm chú nhìn không cần thiết. Điều này là không tốt với một kẻ có bí mật lớn như hắn.
Ethan như thể nhìn thấu suy nghĩ của Arnold, ông ngồi cạnh hắn nói.
“Tôi đoán được cậu đang lo cái gì. Haha, cậu nên học cách kiểm soát biểu cảm trên mặt đi. Được rồi, việc này quả thực là rất rất là đáng để chú ý. Nhưng phía tổ chức cũng sẽ không đụng chạm gì nhiều tới cậu đâu. Khế ước đã được ký rồi nên nhiều hành động lén lút của nhiều thành viên miễn là không gây hại cho nhân loại và chính phủ họ sẽ làm ngơ.”
Hú vía thật. Arnold thở phào trong lòng. Nghe lời giải thích của Ethan, tâm tình đang căng thẳng của Arnold bình phục không ít.
Đến cuối tiết học, Ethan tiếp tục nói thêm chi tiết về tâm nhãn. Ứng dụng của nó, cùng sâu hơn về 3 tầng cơ thể không thể thấy bằng mắt thường.
Đồng dạng, Arnold cũng tiêu hao mạnh mẽ một đống linh lực để thực hành tâm nhãn của bản thân. Điều này khiến hắn rơi vào trạng thái kiệt quệ linh lực. Thế nên lại được tan học sớm.
Trên đường về, Arnold tạt qua mua hai cái bánh phô mai nướng cho cả nhà ăn chung. Hắn mới phát hiện ra loại thực phẩm này mấy hôm trước. Ăn có vị ngậy béo rất ngon nên hôm nay hắn quyết định mua thêm cho cả hai chị em ăn chung.


0 Bình luận