Thái dương rực chói không...
Tín đồ kẻ khờ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 01

Chương 29

0 Bình luận - Độ dài: 2,372 từ - Cập nhật:

Ethan tiếp đó giảng thêm về các thế lực đáng lưu tâm khác đó thể nói là đối địch với chính phủ Anzaria, lịch sử hình thành và thông tin chung. Giới thiệu về các biểu tượng của họ, đồng thời cảnh báo Arnold.

“Học phái ánh sao…”

“Giáo hội vĩnh ám…”

“Vương triều trật tự…”

“Tu viện đạo Morai…”

“Vực sâu đọa lạc…”

“Lãnh địa Barrett…”

“U linh hội phái cuồng tín…”

Arnold nghe xong, nhíu mày. Có phải nhiều rồi không, hơn nữa còn chưa kể đến các thế lực con, thế lực nhỏ lẻ phụ thuộc khác.

Hắn nghĩ vậy mà lại nuốt nước bọt. Mà bên kia lại toàn là các tà thần. Arnold khắc chế sự tò mò, không muốn hỏi thêm về nguồn gốc các tà thần kia. Nhưng thâm tâm như bị lửa đốt vì có phần sốt sắng.

Ầy, vẫn là thế giới cũ tốt nhất, an nhàn sống qua ngày, chứ không có tranh đấu dữ dội như này.

Ít nhất chúng ta vẫn có một vài đồng minh thế lực khác đáng tin cậy để dựa vào. Bất quá, so với chín cái thế lực lớn kia có phần hơi thiếu thốn về số lượng vế.

Ừm, nhưng mà việc chính phủ vẫn thủ vững chứng tỏ thực lực họ vẫn rất sâu, có đủ khả năng để đương cự lại. Mà mình nghĩ nhiều làm gì, đây là việc của mấy người trên cao, trời sập thì họ gánh. Còn mình chỉ là một người siêu phàm cấp 1 nhỏ bé thôi. Không liên quan, không liên quan.

.

.

.

Buổi chiều, Arnold vẫn tiếp tục đi luyện với Davin. Khuôn mặt anh ta vẫn rất nghiêm nghị, cương trực và có phần hơi khắc nghiệt.

Với dáng đứng khoanh tay, Davin nói với Arnold vừa khoá lại cái chốt an toàn xong.

Mà cái dáng đó nhiều lần làm Arnold rất buồn cười nhưng lại không dám nói gì. Nghe có vẻ hơi không hay nhưng phần cánh tay trái cụt đến khuỷu tay cứ bị khép khép lại để khoanh tay của Davin rất tức cười.

Có lẽ là do thói quen nên Davin mới làm vậy.

“Tôi mới nhớ ra tôi cũng có một người bạn có năng lực có phần giống cậu. Hắn ta có thể sao chép được sức mạnh của các sinh vật quái dị. Qua đó đạt được hiệu quả như biến hình. Hơn nữa anh ta còn có thể thay đổi một chút hình dạng của thứ mình đang biến hình sao cho thuận tiện cho bản thân hơn.”

“Tôi nhớ anh ta từng nói cách để làm được việc đó là đem lực tập trung phác hoạ ra mong muốn và hình ảnh trực quan cho việc chỉnh sửa. Giống như lúc cậu thu nhỏ lại được thanh đao ấy.”

Nghe có vẻ hơi mơ hồ, nhưng Arnold có có một linh cảm nho nhỏ.

“Vậy người bạn đó của anh như nào rồi. Nếu được thì tôi muốn học hỏi chút.”

Arnold hào hứng hỏi, lòng đầy chờ mong.

“Anh ta chết trong một nhiệm vụ rồi.”

Davin lắc lắc đầu đáp, không thay đổi biểu cảm.

“À. Mà được rồi, để tôi thử.”

Phác hoạ và tưởng tượng. Thay vì là một thanh đao gắn chặt ở tay, thì Arnold vẫn muốn nó là một cây thương dài hơn. Như vậy sẽ thuận tiện cho việc linh hoạt trong chiến đấu. Cảm giác không cầm nắm được rất khó chịu.

Arnold vận động linh lực, biến hình tay phải.

Nó gồ lên, sau đó bọc bởi một lớp giáp xác màu xám, ở đầu là một lưỡi đao bản to sắc bén.

“Phù.”

Arnold thở hắt ra một hơi, tập trung tinh thần. Đẩy bản thân vào trạng thái nhập định.

Một phút sau.

“Không được rồi, có vẻ là tôi đã thất bại.”

Davin gật đầu, giọng nói khàn khàn đáp.

“Có lẽ do đặc thù năng lực cả hai khác nhau. Thôi được rồi, cầm lấy cây gậy ở kia tập đấu đối kháng với tôi.”

Mà khi Davin nói câu này, Arnold biết buổi tối Serina sẽ phải thoa dầu và thuốc giảm đau cho hắn.

Dù sao ông cũng là một người siêu phàm cấp 2 nghỉ hưu. Dù mất đi một bên tay nhưng bằng cách nào đó Arnold luôn bị đập một trận với ông. 

Ông sử dụng một cái thanh gậy gỗ, với một tay thôi đã đánh cho Arnold choáng cả đầu.

Không như Kane, luôn dừng đúng lúc. Ra đòn tuy quyết liệt nhưng không định đả thương nặng Arnold. Mà Davin thì đánh là đánh thẳng. Đánh như bố đánh con.

Bất quá cách tập này ép bản thân Arnold liên tục, nên thành ra có thể thấy hiệu quả vô cùng rõ nét.

Hôm nay cũng y như vậy.

“Ai Ai. Au.”

Nhưng tiếng hét đau đớn thì vẫn luôn vang vọng như thế. Chiều đó, Arnold được về sớm. Ôm theo cả người đau ê ẩm. Hắn tạt qua một quán bán nước. Bỏ 60 phou mua hai cốc trà đào nho nhỏ, thêm hai miếng bánh ngọt 80 phou đem về nhà.

“Chị Serina.”

Ngồi ở phòng khách là Serina đang thẫn thờ ngâm nga cái gì đấy. Vừa thấy Arnold bước vào, cô đã im bặt lại.

Cô chị này rất buồn cười. Miệng rất thích hát nhưng lại ngại. Lúc nào cũng đóng kín cửa ca hát trong phòng, không thì lôi nhạc cụ ra chơi không bao giờ cho hắn nghe. Bất quá, dù là đóng cửa nhưng ở phòng bên Arnold vẫn nghe rõ mồn một.

Người nhà với nhau ngại làm gì chớ?

“Ăn cái này không?”

Hắn cười cười, giơ lên túi bánh và cốc trà đào ngọt bỏ đá.

“Em lại phung phí lung tung rồi.”

Nếu chị biết em vừa vung hơn 4000 phou chưa tới một tuần chị sẽ còn sốc nữa.

“Hì, bạc đãi bản thân làm gì. Thử đi, trà bánh ngon lắm.”

Serina không từ chối, nhận lấy túi từ tay Arnold. Cắm ống hút vào uống.

“Vậy muốn nhờ chị chuyện gì?” Cô nói với giọng điệu chị đã quá hiểu em rồi.

“Tối nay mát xa cho em một tí.”

“Mhn..uhm.” 

Serina vẫn để miệng trong ống hút, hắng hai câu coi như đồng ý.

Tối đó, dưới sự hỗ trợ hồi phục từ Serina, cơ bản là Arnold đã bớt bớt một chút.

Giá mà học được trận đồ ma pháp từ chỗ Rowan, anh ta có một cái nghi lễ chữa trị hay thực sự.

Tạm thời mấy hôm sau, Kane bắt đầu gọi Arnold đến văn phòng nhiều hơn. Cũng bắt đầu cho hắn trực đêm hai đêm mỗi tuần. Mà sau buổi trực, Arnold được nghỉ học cả ngày hôm đó. Coi như cũng không tệ.

Qua đó, Arnold bắt đầu thân thiết hơn với mọi người ở đội.

Lúc này, Arnold ngồi trên ghế, tán chuyện với Rowan. Là anh bạn ba mươi đầu ít tóc.

“Để khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ dẫn cậu đi một cái tụ hội của đám người siêu phàm hoang dã.”

“Haha, đám người siêu phàm hoang dã kia tự cho bản thân là mạnh mẽ và thông thái. Họ đeo mặt nạ, đi giày độn, che kín cả người tham gia vào các tụ hội để tìm kiếm thêm lực lượng. Tưởng là đã luồn qua được chính phủ rồi nhưng mà haha. Ai ngờ được 10 cái tụ hội thì 9 cái do bên tổ chức chính phủ đứng ra điều hành. Thông tin cá nhân về bọn họ bị chúng ta nắm hết cả trong lòng bàn tay.”

Anh ta cười mỉa mai. Nhưng càng buồn cười hơn là Rowan cũng từng là một người siêu phàm hoang dã mang ý nghĩ như vậy cho đến khi gặp một sự kiện siêu phàm thực sự, đối diện một quái vật đáng sợ. Từ đó mới gia nhập vào chính phủ, làm ở đội 9.

“Ừm, kể từ đó tôi không dám tự đại nữa. Bị hiện thực vả mặt thật là đau đớn đi.”

Arnold theo đó, hỏi.

“Vậy cứ để không những người siêu phàm hoang dã vậy không sao à?”

“Có sao chứ, nhưng nếu là cấp 1 thì có thể theo dõi định kỳ. Mềm mỏng một chút. Nhưng nếu xuất hiện cấp 2 thì sẽ đặt ở tầm mắt, đồng thời cho người tới nói chuyện thân thiện chút, từng bước lừa à không dẫn dắt vào làm nhân viên của chúng ta. Còn nếu xuất hiện loại hình siêu phàm hoang dã bậc 3. Thì họ sẽ cho người ngay lập tức cưỡng chế bắt đi. Cái này chắc cậu tự hiểu được.”

“Mà mấy người cấp 1 và cấp 2 đó. Qua các tụ hội, chúng ta sẽ khéo léo dạy họ các kiến thức phổ thông. Tránh họ sa vào các tà thần ma giáo. Các loại nghi lễ đen. Với cả cảnh tỉnh về sự mất kiểm soát. Đây là chính sách đối đãi mà người thành lập nên Anzaria ban hành.”

“Với cả, bọn họ đôi khi còn được việc phết. Người điều hành tụ hội sẽ nhận lệnh từ bên trên, xong lấy hình thức làm thuê ban bố nhiệm vụ cho các thành viên tụ hội. Để họ đi làm giúp, đổi lấy thù lao. Cái này gọi là thành viên ngoài vòng.”

Arnold nghe xong, khẽ gật đầu. Trong lòng cũng ngộ ra vài điều. Vậy ra việc các người siêu phàm hoang dã có thể biết mà đến quán bar đắm say kia mua đồ là do bên tụ hội.

Mà độn giá cao hơn tí, là một cách kiếm tiền khác từ chính phủ. Chậc, có mùi tư bản.

Mỗi cuộc giao dịch đều được ghi lại. Nếu có ai đó mua quá nhiều đồ khả nghi, tất nhiên sẽ dẫn tới điều tra nho nhỏ. Mà qua đó có thể câu ra được một vài tín đồ tà giáo ẩn mình ở xã hội.

Hơn nữa người siêu phàm cấp 1 và 2 về cơ bản chưa đem đến tai nạn quá lớn, nguy cơ phát điên cũng không cao bằng ở cấp 3 trở lên. Thậm chí họ còn có thể bị bắn chết bởi súng ống, dao đâm như thường. Nếu họ bất cẩn, hoàn toàn có thể bị người thường giết chết.

Nhưng mà cảm giác quy trình quản lý kiểu này có vẻ hơi lỏng lẻo, nhiều khi Arnold cảm giác phong cách của chính phủ khá là hiền, không biết do vị lãnh đạo nhân từ nào cố ý đề ra. Chứ bình thường vốn là nên giam sạch toàn bộ người siêu phàm hoang dã lại thì mới tốt hơn.

Thôi kệ, không phải việc của mình.

“Vậy ở quanh đây có tụ hội nào không?”

“Có chứ, một cái tổ chức định kỳ mỗi tối thứ bảy ở một cái toà nhà số 67, đường Ensia. Đông phết đấy, lại vừa đúng hai ngày sau. Cậu có muốn đi xem thử không.”

“Ừm, được.”

“Tốt, mà nói thêm. Tôi là một trong ba người chủ trì tụ hội đó đấy.”

Tám chuyện thêm một hồi, Rowan quay lại ghế ngồi xem tạp chí.

Nhìn qua, tựa đề là “Các loại thảo dược giúp bạn mọc tóc cực hiệu quả”.

Ầy, anh chàng tội nghiệp. Arnold lắc lắc đầu, rời đi tầm mắt.

Rowan mới rời khỏi, Arnold định yên bình ngồi yên chơi điện thoại một lúc thì ngẩng đầu lên. Hawk đã tới chỗ hắn từ lúc nào.

“Sao vậy?”

“Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

“Mời nói.”

“Tôi vẫn thắc mắc cái ngày hôm đó. Cậu làm thế nào sống dậy vậy.”

Hawk kéo ghế, ngồi lại gần Arnold.

“Chẳng phải là mọi người đã biết tôi hấp thụ sức mạnh từ kẻ săn ký ức rồi sao?”

Lời khai ngày hôm đó của Arnold là. Bản thân có nửa quyền hạn của Hồi ký, cho nên nó mới đến tìm Arnold, trong quá trình giết chết và cướp lại dang dở từ Hồi ký phát động, đem bản thân hắn sống lại.

Nhưng chi tiết bản thân hắn hấp thụ kẻ săn ký ức kia Arnold không có ấn tượng. Có lẽ do đó nên họ mới phái bà Masha đến để làm thêm một tầng thẩm tra.

“Ừm, nhưng tại sao cậu lại không nhớ gì về khoảnh khắc cậu hấp thu kẻ săn ký ức, hơn nữa cậu còn nói là không biết bản thân vốn đã thức tỉnh từ lúc nào. Bình thường khi người ta thức tỉnh. Sẽ luôn có một loại thông tin thần bí nào đó rót vào đầu chúng ta chi tiết về năng lực. Ví dụ như tôi, nó nói là tôi sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ vào ban đêm, có năng lực và vận động cơ thể kinh người, đồng thời che dấu được sát ý bản thân, cũng như che dấu sự hiện diện.”

Arnold hơi bối rối, vì bản thân hắn quả thực không biết về tình huống của bản thân. 

Có lẽ là lúc nguyên chủ thức tỉnh, đã nghe được giọng nói ấy. Mà khi hắn xuyên vào cơ thể này, thì không thể nghe được nữa vì nguyên chủ đã nghe một lần rồi.

Nhưng điều làm Arnold lăn tăn là. Cái gì đã hành động lúc bản thể Arnold còn đang chết kia.

Giờ nghiêm túc nghĩ lại, có vẻ là có vấn đề không nhỏ.

Nhìn Arnold đột nhiên trầm tư. Hawk lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Arnold.

“Thôi kệ đi, giờ quan tâm chuyện quá khứ làm gì nữa. Hiện tại anh là đồng đội tốt của chúng tôi.”

Do anh gợi chuyện trước mà?

Arnold nhún vai, không nói gì nữa. Yên vị ngồi chơi điện thoại.

Mà Hawk ở bên cạnh quay đi chỗ khác. Môi khẽ nhếch mép cười, trong ánh mắt mơ hồ một tia màu tím sẫm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận