Duy, hay lúc này đã chính là Arnold, trong đêm khuya, hắn lần lượt nghĩ sơ bộ về cái thế giới này.
Nơi đây về bối cảnh, không quá khác biệt với thế giới cũ, một năm 365 ngày chia làm 12 tháng, một ngày 24 tiếng, một tiếng 60 phút, một phút 60 giây, một tuần 7 ngày.
Vẫn có những thiết bị hiện đại, súng ống đạn dược cũng đều có. Nhưng nơi đây vừa trải qua tận thế, mới bắt đầu khôi phục lại nền văn minh được mấy trăm năm.
Dân cư sống tập trung ở các khu thành. Càng ở trung tâm thì càng là những người có địa vị và có thẩm quyền cao cấp. Phân biệt là khu nội thành và ngoại thành.
Mà thành Darya này nằm trong quyền quản lý của một tổ chức tên Anzaria, hay còn biết đến là chính phủ thế giới nắm quyền lực cao nhất quản lý toàn bộ các khu thành.
Thành Darya này là một trong khác thành nhỏ hơn chia ra từ hệ thống liên minh các quốc gia. Giống như hệ thống liên bang, một bang lớn chia ra làm nhiều bang nhỏ. Thành Darya cũng là một vùng tiểu thành nằm trong quốc gia Novara.
Nơi Arnold ở hiện là khu tập thể cách khá xa nội thành, người dân ở đây có thể nói là những kẻ khốn khổ vì luôn phải lo sợ ban đêm, vừa cố gắng làm việc để kiếm sống. Vì ban đêm ở thế giới này là nguy hiểm nhất. Không ai biết tại sao nhưng mỗi khi đêm đến, người ta sẽ gặp đủ loại chuyện kinh dị và mất mạng.
Thế nên mọi người chắc chắn là không muốn ở ngoài đường lúc tối. Chỉ cần hoàng đến hoàng hôn thôi là mọi người đã vội vã về nhà rồi.Hiện tại, tầm hơn 6 giờ, trời đã tối mịt. Có vài mùa thì đến 7 giờ mới tối.
Ban ngày cũng thi thoảng có quái vật, nhưng tần suất thấp hơn hẳn.
“Bất an thật, có cảm giác như lúc nào cũng có thể mất mạng.”
Các khu dân cư ở đây được bảo vệ bởi các trụ loạn thức. Một dạng thiết bị khiến cho quái vật không tiếp cận được các khu vực có người ở. Nó có hình dạng một cây trụ cột màu bạc rộng, chiều dài 10 mét. Thiết kế hiện đại, được cắm ở xung quanh các khu vực có người ở.
Dù rằng thi thoảng vẫn có mấy con quái mang năng lực kì lạ lẻn vào trong được.
Thế nên việc người chết vì bị sát hại ở đây cũng không quá hiếm gặp.
Còn có những kẻ sở hữu năng lực đặc biệt, dùng để đối phó với các loại quái vật ma quỷ, được dân chúng gọi là những người bảo vệ.
Arnold thở dài, càng ngẫm hắn càng cảm thấy chỗ này quá tà dị. Làm sao mà người ta có thể an tâm đi ngủ nổi khi mà đêm xuống là sẽ có những con quái vật xuất hiện từ hư không rồi giết người không gớm tay.
Đang yên đang lành cũng có thể bị đánh chết!
Chưa kể là nơi ở này lớp phòng thủ không quá đáng tin, mấy khu ở nội thành thì được bảo vệ kín kẽ, còn càng ở ngoại thành thì lại rất hên xui. Không chừng đang ngủ quái vật đột nhập vô cũng không phải là không thể.
Những người quyền quý ở thủ đô sẽ có sự bảo vệ từ siêu nhiên, nhưng Arnold, sống ở khu tập thể, hoàn toàn bất an cho an nguy của mình. Ai biết được có ngày có quái vật đập cửa xông vào giết người.
“Nhưng mà tuy vậy vẫn phải làm việc, kiếm tiền.”
Không làm thì chết đói, không có tiền trả giá thuê nhà và các khoản phí khác.
Thế nên có nguy hiểm vẫn phải đi làm việc.
Dù cho người ta cũng có vài cục cảnh sát ở đây, nhưng lực lượng lại khá ít ỏi, nhân số cũng không nhiều mà còn chả có năng lực gì, hoàn toàn không thể tin tưởng.
Hắn ngồi trên ghế gỗ đã bị mối mọt ăn mất phần tựa lưng, chỉ đành trườn dài trên bàn.
Cũng may Arnold trước đây là một kẻ ham học, hắn không bỏ lỡ chữ nào ở chương trình giáo dục miễn phí mỗi tối thứ bảy chủ nhật, trường được chính phủ rót vốn. Với hy vọng ai ai cũng có những kiến thức cơ bản về các mối nguy hiểm tiềm tàng và tăng cao ý thức tự bảo vệ của người dân. Đồng thời dạy chữ và các phép tính cơ bản cho mọi người. Điều này giúp Arnold không bị lúng túng về nền tảng ngôn ngữ của một thế giới xa lạ.
Nhìn qua, nó cũng là hệ Alphabet, nhưng cấu trúc ngữ pháp, từ vựng thì lạ hoắc, hắn không thể nhận ra nó là cái gì.
“Xem ra đây thực sự là một cái thế giới khác.”
Arnold cảm thán một chút, đoạn hắn mò mẫm đống sách cũ kia. Trong ánh nến phập phù, hắn để ý đến một cuốn sách bìa màu đỏ, gáy sách hằn lên những chữ cái màu đen, nhưng đó lại là một cái ngôn ngữ cực kỳ trừu tượng, trông như chữ tượng hình.
Đặt trong đám sách cũ này, nó cực kỳ nổi bật. Arnold cầm nó lên, lật lật vài trang, không khỏi nhíu mày. Bên trong lại chẳng có cái gì, hoàn toàn trắng tinh.
“Kỳ lạ.”
Arnold kiểm tra lại ký ức, nhắm mắt lại hồi tưởng. Đây là một trong số cuốn sách nguyên chủ cơ thể lượm được ở bãi rác. Hình như là khoảng ba ngày trước. Thấy nó không có ghi gì bèn mang về định làm vở ghi chép.
Arnold gấp gọn, cất vào kệ. Rồi nằm lại lên giường, cố ngủ. Dù nuôi hy vọng trở về, nhưng với thân phận Arnold này, hắn vẫn phải đi làm ở công xưởng sản xuất kiếm sống trước.
Chỉ một chốc, với cái cơ thể mệt mỏi và tinh thần bị căng thẳng, nhanh chóng, hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, Arnold bị tiếng chuông đồng hồ reo inh ỏi đánh thức.
Arnold mệt mỏi ngồi dậy. Hắn là làm ở một công xưởng sản xuất lớn, làm việc từ khoảng đâu đó 7 giờ sáng đến tầm 17 giờ nghỉ, khoảng nghỉ trưa 30 phút lúc 12 giờ. Cứ tuần tự như vậy.
Móa nó làm việc gần 10 tiếng một ngày?
Tiền công là 240 phou một ngày, là hệ thống tiền tệ của thế giới này. Dùng bằng tiền mặt, in hình biểu tượng của tổ chức chính phủ thế giới.
“Được cái đi làm không phải tăng ca.”
Hắn cười mỉa. Ở đây chủ thuê không được phép bắt nhân viên làm quá 17 giờ, nếu không hắn sẽ bị phạt thật nặng, vì tầm 18 giờ trời sẽ bắt đầu tối và xảy ra các loại dị thường, điều đó là thứ ai cũng biết. Nên cũng không ai dám ý kiến.
Hắn đẩy cửa phòng, thấy chị gái Serina đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy hắn, cô cười rạng rỡ.
“Buổi sáng tốt lành?”
“Buổi sáng tốt lành.” Hắn đáp.
Rồi hắn nhìn thấy bữa sáng mà Serina chuẩn bị, hôm qua là bánh mì gối chấm tương ăn kèm canh. Nay là bánh mì mè đen ăn với bơ.
Ngấy thật. Arnold thầm nghĩ. Hắn thở dài trong lòng, đồ ăn ở đây thật sự nghèo nàn, hắn vẫn thích ăn cơm ăn phở gì đó hơn. Mỗi tội giá nó thì không phù hợp với gia cảnh, và ở đây không có bán.
Ngồi xuống bàn, hai chị em yên lặng ăn bữa sáng, xong xuôi, Serina chạy vào phòng, hắn cũng không mấy để ý, chỉ lặng lặng nhìn cái đồng hồ nhỏ màu đồng rỉ sét chạy từng giây, trong lòng trầm ngâm.
Đúng lúc này, từ phòng Serina truyền ra những tiếng ngâm nga, những giai điệu nhẹ nhàng. Khiến Arnold cảm giác nghe rất quen tai.
Hình như đấy là giai điệu cô hay ngâm nga hồi cả hai còn bé.
Arnold nghĩ về ký ức hồi nhỏ của hai chị em Florence, lại nghĩ về cuộc sống cũ. Không biết mình biến mất như vậy, mẹ của ta sẽ ra sao, bạn bè có tìm mình không, công việc dang dở chưa hoàn thành có đổ vỡ hay không.
Rất nhiều phiền não bủa vây. hắn chỉ đành gạt tạm qua một bên.
“Tốt nhất ưu tiên là sống tốt trước, sau đó nghĩ cách tiếp cận với sự siêu nhiên thần bí của thế giới này rồi dần dần tìm cách trở về.”
Hắn nghĩ thế, nhưng thế lực thần bí ở đây không dễ tiếp xúc, hắn từng nhìn thấy cách người bảo vệ từ nội thành một lần, có lẽ là làm nhiệm vụ gì đó, nhưng trên người bọn họ đều toát lên một phong thái áp đảo, ngộp thở khiến Arnold cũ kia không dám nhìn thẳng.
“Liệu có yêu cầu gia thế không, hay là thiên phú tư chất gì đó.”
Arnold gõ gõ ngón tay trên bàn, trầm ngâm nghĩ. Mà lúc này, Serina đẩy cửa bước ra, cô đã thay sang một bộ quần áo khác chỉn chu hơn.
“Chị chuẩn bị đi ra tiệm, tiện thì nào em đi làm về, nhớ ghé qua quán mua thêm đồ ăn và chút muối nhé.”
Serina đi làm ở một tiệm bán đồ ăn cạnh công xưởng sản xuất, bình thường cô sẽ tới đó làm ca trưa vì buổi trưa các công nhân sẽ nghỉ ngơi ăn uống tại tiệm, nhưng vì khoảng cách khá xa nên luôn đến sớm một tiếng, chỉ có thể đi bộ nên khá tốn thời gian.
Ở khu tập thể này cũng chẳng có xe bus công cộng, cái đặc quyền ấy chỉ có trong khu nội thành.
Sau khi làm về xong, Serina lại chạy đi giặt thuê. Một cân quần áo cô nhận được 15 phou.
Xong xuôi là chuẩn bị bữa tối cho Arnold. Hắn nhìn cô chị này, ánh mắt ánh lên một cảm xúc khó tả, hiện tại, cô là người thân duy nhất của hắn ở cái thế giới này. Hắn sẽ đối xử với cô như cách cô đối xử với hắn. Coi như làm tròn nghĩa vụ của một người em trước khi rời khỏi thế giới này.
“Vâng.” Hắn khẽ đáp.
.
.
.
Arnold rảo bước trên con ngõ, trên đường đi tới công xưởng sản xuất mà nguyên chủ thường xuyên làm. Bước qua những vũng nước bẩn, hắn lúc này mới nhìn xuống.
Nhìn bản thân phản chiếu, Arnold nhận xét, cơ thể này cũng không tính là quá yếu đuối, cao ráo, có đủ cường tráng, khuôn mặt không đến nỗi nào.
Chỉ mỗi tội mái tóc hơi dài có phần rũ rượi, bình thường toàn là do Serina cắt cho, mỗi tháng một lần, nhưng tay nghề của cô chị này khá non, cắt hay bị xấu, nên cuối cùng Arnold cũng không muốn cô đụng tay vào nữa.
Lúc này, mái tóc dài qua vai được buộc thõng xuống, phần mái được hắn vuốt lại cho gọn vào ban sáng.
Đi bộ một quãng xa, sau khi cách xa khu tập thể, hắn men theo con đường mòn phủ bụi.
Từ nhà ra khu công xưởng mất đâu đó gần 30 phút.
Những kẻ cách xa khu nội thành, chỉ có thể ngày ngày chịu khó đi bộ, vì những cái như công xưởng sản xuất này lại nằm ở ngoài rìa khu nội thành. Khi đi phải băng qua những con đường vắng vẻ, có chút hoang vu như thế này.
Arnold đảo mắt, cũng có vài chục người cũng đi cùng đường với hắn, nam nữ đều có, thậm chí có cả bà già cao tuổi cũng cố gắng lết thân già đi làm việc.
Hắn thu lại tầm mắt, rảo bước nhanh hơn, hắn cuối cùng cũng thấy những tòa công trình cao của các xí nghiệp đằng xa kia.
Thế giới này thực sự về phương diện văn minh công nghệ, nói thật là rất giống thế giới cũ, đến khoảng 90%, còn 10% còn lại là các phát minh dựa trên sự siêu nhiên, hoặc thành tựu khoa học tiến bộ mà hắn chỉ thấy ở phim science-fic mình coi ở kiếp trước.
Hắn đã đến công xưởng sản xuất, sau khi tiến vào, Arnold lấy thẻ nhân viên của mình, quét vào thiết bị điện tử.
[Arnold Florence: Xác thực]
[Kiểm tra hoàn tất. Thông qua]
May mà không có quét linh hồn, không là mình lộ rồi. Arnold tự nghĩ một trò đùa trong đầu để làm dịu bản thân.
Thú thật từ hôm qua, Arnold vẫn luôn ở một tâm trạng căng thẳng.
Bản thân mình có hoàn chỉnh ký ức nguyên chủ, mà vẫn cảm thấy thực khó chịu, bức bách. Giả như mà không có hoặc ký ức không đủ hoàn chỉnh, khó mà thích ứng được. Không khéo mất trí luôn quá.
Arnold cất đồ vào đủ cá nhân cẩn thận khoá lại, không có gì nhiều lắm, chỉ là chìa khoá nhà, ví tiền cũ và vài món đồ linh tinh lặt vặt.
Xong xuôi, Arnold lấy bộ đồ chuyên dụng, đeo bao tay và khẩu trang.Về khu vực làm việc. Ở đây có khá nhiều máy móc, phát ra âm thanh inh ỏi. Bụi bặm và bầu không khí khá ngốt.
Công việc hằng ngày của hắn là vận hành máy móc thiết bị để chế tạo sản phẩm, sau đó là kiểm tra hàng, rồi đóng gói. Cùng với những đồng nghiệp khác làm việc liên tục đến gần tối.
Là một con người làm công ăn lương ngồi điều hoà đánh máy tính, Arnold có chút khó chịu trong lòng khi đột nhiên phải làm công việc chân tay này, nhưng vì đã dung hợp ký ức cả hai kiếp sống. Nên cảm giác kia nhanh chóng bị hắn tự chủ nén xuống, với khát khao trở về, hắn thầm chịu đựng.
Mỗi tội ta còn chả biết cách nào để về.
Ít ra, với chính sách tăng lương của chính phủ thế giới, công việc này cho hắn một mức thu thập hơi hơi ổn thoả. Không cao, cũng không thấp. Gọi là đủ sống đi. Cộng thêm tiền lương của Serina, coi như là tàm tạm.
“Yo, Arnold.”
Hắn quay mặt lại, thấy một chàng trai mặt mũi bám bụi, người này theo trí nhớ, là một đồng nghiệp nhiệt tình tên là Duke. Hắn là đàn anh đã giới thiệu việc làm này cho Arnold nguyên chủ.
Đó là một người đàn ông cao tầm mét bảy, thấp hơn Arnold mười phân, mái tóc đen, mắt nâu tinh tường đầy sức sống, làn da ngăm đen, đôi tay chai sần thô ráp.
“Chào.”
Hắn nhàn nhạt đáp, trong lòng không mấy để tâm. Những người có mối quan hệ sâu sắc với Arnold kia, tốt nhất là giữ khoảng cách an toàn.
Tránh cho biểu lộ bất thường, còn cô chị kia, thì chịu thua, vì nó là mối quan hệ ràng buộc từ trước. Cùng nhau sống chung, tránh mãi cũng không tránh được.
“Sao nay giọng nói yếu ớt thế, chưa ăn sáng à.”
Duke vừa nói vừa cúi người, cùng Arnold thao tác máy cơ khí. Mà Arnold bị mấy tiếng kêu ồn ào ầm ầm kia làm khó chịu, chỉ nhịn xuống mà đáp.
“Không phải, chẳng qua là em thấy hơi mệt trong người thôi.”
“Vậy sao, nếu mệt quá thì tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút, xin phép ở nhà một hai ngày, đừng để bệnh trở nặng, nếu không lại ốm cả tuần rồi phải xin thuốc ở bệnh xá thì vừa mất tiền lương, mất tiền tiết kiệm lại mất sức khoẻ.”
Duke ân cần nói, Arnold chỉ mỉm cười đáp lại.
“Vấn đề không lớn. Chỉ hơi oải một chút thôi.”
Nói xong, hắn và Duke tán gẫu linh tinh một hai câu, rồi im lặng làm việc của mình.
Giờ trưa, hắn và Duke đang ngồi nghỉ ngơi, đột nhiên Duke nói.
“Này, có biết dạo này lảng vảng một con quái vật dị biến ở quanh khu tập thể mà em sống không?”
“Gì?” Arnold bất giác hỏi lại, với thông tin này, hắn rất mẫn cảm.
“Anh từ một người bạn có nghe kể. Chú của hắn làm bên mấy cơ sở cảnh sát. Hắn nói là có xuất hiện thêm một con quái vật, đang lởn vởn ở khu tập thể của cậu, nhất là vào ban tối và chập tối. Nghe đâu đáng sợ lắm, chính phủ đang phái bộ phận người bảo vệ đi săn đuổi nó đấy. Nhà cậu ở gần đó thì nhớ cẩn thận chút.”
Duke kể, gia đình nhà anh ta coi như ổn, sống ở nhà riêng cấp bốn khu bình dân, không như khu tập thể, cái gì cũng dùng chung, tiện nghi thì eo hẹp. Khi nghe, Arnold khẽ động tâm, hắn dò hỏi.
“Còn gì nữa không, con quái vật đó là như thế nào vậy?”
“Hmmm, theo lời kể thì, nó cao khoảng hơn ba mét một chút, di chuyển rất nhanh, tay của nó mọc ra lưỡi dao sắc bén, chém sắt như bùn, bạn anh nói là một người bảo vệ đã bị thương khi đối đầu với nó.”
Sau đó Duke nói thêm về con quái vật kia, khiến Arnold giật mình, nhớ lại hình bóng con quái vật ấy, khớp với ký ức nguyên chủ, hắn nhìn loáng thoáng qua một sinh vật to lớn, mắt tím lịm trong đêm, dù không nhìn rõ, nhưng các đặc điểm trên khớp với mô tả của Duke.
Còn cả thanh đao bản to chập chờn trong tối khiến hắn cực kì khắc sâu kia nữa.
Nhưng mà dù có biết vậy mình cũng chả làm được gì đâu. Arnold thở dài trong lòng.
“Chà, thú thật thì anh khá à không. Là rất lo lắng, chỉ mong là bên phía chính phủ nhanh nhanh giải quyết.”
“Mong vậy.”
Ừm, ta nên nhắc nhở Serina một câu vậy.
Bỏ qua chuyện đó ra sau đầu, Arnold vẫn ngoan ngoãn làm một nhân viên mẫu mực. Xế chiều, Arnold đi nhanh về nhà, trong lòng hắn vẫn còn ám ảnh về cái chết nguyên chủ, không dám cậy mạnh, chỉ có thể vừa tan làm đã phóng như điên về khu tập thể. Khi nhìn thấy những bóng nhà cao sơn màu đỏ, hồng, lục, lam kia mắc một đống dây phơi quần áo. Hắn mới thở phào.
Trước đó phải mua thêm đồ ăn đã.
Hắn tạt qua cửa hàng của chú Mahu, nằm cách đó không quá xa khu ở, một người khá khó tính, keo kiệt.
Mỗi ngày đều tất bật nhập hàng kiểm kho, nhưng hắn là người có cuộc sống gọi là tốt nhất ở khu tập thể, một tuần có thể ăn một hoặc hai bữa thịt, khiến cho ai ai cũng ngưỡng mộ.
“Ừm. Chào nhóc. Cho anh 6 gói mì, một túi gia vị.”
Arnold đến nói với một cậu bé, con trai cả của Mahu, tên là Manu. So với người cha, tính cách của cậu con này dễ chịu hơn hẳn.
Đó là một cậu nhóc tóc nâu quăn, mắt lanh lợi màu đen, dáng hình hoạt bát, nay là 15 tuổi, chuyện phụ giúp cha hắn quản lý tiệm với vài người làm thuê khác.
Nhìn thấy Arnold, cậu bé chào hỏi vài câu, rồi đem cho hắn 10 cái bánh mì khô, một túi muối nhỏ, sáu gói mì.
“68 phou.”
Arnold thuần thục mở ví da, đưa cậu mấy tờ tiền giấy hơi nhàu nhĩ. Rồi tạt qua chỗ bán rau củ, mua thêm ít thực vật đủ ăn hai bữa gồm đậu nành với khoai để nấu canh, tiêu tốn thêm 41 phou.
Cầm túi đi lên nhà. Đồ ăn ở cái thế giới này, thực sự đắt. Có lẽ vì tình hình thế giới này nên bị độn giá lên chăng? Hơn nữa, do khuyết thiếu tủ lạnh và các phương pháp bảo quản, nên người ta cũng thường không mua nhiều. Sợ hỏng thì phí.
Đó là kết quả sau khi hắn làm thử vài phép so sánh với giá ở thế giới cũ và thế giới này thì kết luận vậy.
Mà đây là còn nhờ thành quả sau một lần trải qua cách mạng bột mì do thành chủ thành chính Novara tên là Henry Orlean đưa ra. Giúp giảm giá các nguồn lương thực như bánh mì, ngũ cốc, khoai, ngô, sắn vân vân và tăng gia sản xuất. Giúp cho những người có hoàn cảnh khốn khó giảm bớt gánh nặng chi tiêu.
Còn nếu khó khăn quá còn những trại tế bần, trại phát miễn phí hỗ trợ một phần nhỏ cho những hộ không thể mua được do quá túng thiếu.
Điều này giúp thành chủ Henry được mọi người tán tụng rất nhiều.


0 Bình luận