Liên tiếp mấy ngày sau vẫn như mọi khi. Bất chấp có những sự ra đi. Nhưng khu tập thể hoạt động vẫn thực bình thường, chỉ có điều hơi khẩn trương mà thôi.
Người đi làm thuê vẫn cứ đi làm thuê, người giặt đồ, bán hàng cũng sinh hoạt như thường, dù cho có thể có một sinh vật ác độc nào đó sẽ giết họ bất cứ lúc nào.
Vì họ có làm được gì nó đâu. Chỉ bèn để chuyện này cho chính phủ và những người siêu phàm xử lý. Còn bản thân họ vẫn cứ thế mà sinh hoạt, kiếm tiền như thường.
Đây không thể nói là vô tâm. Vì họ cũng chỉ muốn sống sót. Cuộc sống tràn ngập trắc trở, bản thân đã khó lo, thì hơi đâu lo cho người khác.
Điều đó cũng không ngoại lệ với Serina và Arnold.
Hoặc ít nhất là mỗi Serina.
Đã mấy ngày trôi qua, Lynx không hề xuất hiện. Arnold cũng đoán được lờ mờ chuyện gì đã xảy ra, cô bé đã thực sự rời đi.
Chỉ mong con bé sống tốt.
Lúc này, cảm xúc hắn dao động, một sự thương tâm xuất hiện.
Tâm trạng thật tệ. Arnold nghĩ thầm. Mấy hôm nay hắn cứ chán nản không thôi, điều này là không tốt, phải chấn chỉnh.
Mà qua thêm vài thử nghiệm. Không chỉ với sách, hắn còn lấy các vật như khúc gỗ ngoài đường, hòn sỏi để nhét vào không gian thần bí kia mà hắn tạm gọi là không gian kim quang. Vì hắn ở đó ngoài mây trắng trời xanh thì chỉ thấy toàn là những dải ánh sáng màu vàng trôi nổi xung quanh.
Kết quả là hắn có thể biết được một chút về nguồn gốc của hòn sỏi ở khu vực nào, cành cây kia là loại gỗ gì cùng các thông tin chi tiết về nó…
Cảm tưởng giống như là phân tích nghiên cứu gì gì đó. Chỉ cần có môi giới là sẽ biết được rõ ràng.
Hắn còn muốn nhét sinh vật sống vào, nhưng chưa tìm được mục tiêu phù hợp. Có lẽ là một con côn trùng thì sẽ là hợp lý.
Hôm ấy lúc chập tối, trên đường về, Arnold thấy ba người kỳ lạ, mặc những bộ quần áo màu đen che kín người. Cả ba người họ mang theo những cái vali màu trắng cỡ trung. Trên mặt bọn họ đeo lên mặt nạ màu xám.
Những người siêu phàm? Họ đến đây để xử lý con quái vật à.
Arnold nhận ra ngay lập tức, theo bản năng nhích sang một bên đường, ý đồ né tránh.
Không chỉ hắn, mà những người xung quanh cũng né sang một bên. Mà lúc này, Arnold cảm thấy một sự áp lực lớn khi nhìn vào ba người siêu phàm kia. Bèn dời đi tầm mắt.
Ừm, tốt nhất là né đi. Dù sao ta vẫn chưa rõ đặc thù của bản thân là như nào. Có lẽ khi rõ ràng rồi thì có thể đem nó ra triển lãm sau.
Chính phủ thế giới phân biệt những người siêu phàm ra hai loại. Một loại là được thức tỉnh nhân tạo, qua các phương pháp đặc thù để biến họ thành người có năng lực thần kì, thường là những người ở nội thành mới có loại đãi ngộ này. Loại thứ hai là thức tỉnh tự nhiên, tức là không cần qua phương pháp gì, trực tiếp có được năng lực.
Họ khuyến khích những người nào có năng lực tự mình thức tỉnh có thể đến những cơ sở cảnh vệ gần đó báo cáo. Sau đó sẽ được chuyển đến những nơi trong nội thành. Cho phép lựa chọn trở thành nhân viên bàn giấy, một cuộc sống an nhàn đi làm giấy tờ về nhận lương. Hoặc huấn luyện để phục vụ cho tổ chức Anzaria.
Arnold sau khi có được đặc thù kia đã nghĩ đến việc này. Bất quá, hắn chưa muốn vội vàng đem đặc thù kia của bản thân ra công khai. Dù sao biết đâu đó nó liên quan mật thiết đến việc mình xuyên không.
Đó là bí mật lớn nhất của hắn, nếu lộ ra hắn sợ sẽ kéo đến phiền toái không nhỏ.
Nên vậy đi, làm người phải từ tốn chút.
Hắn cứ thế mà tạm thời đem theo phiền não ném ra sau đầu, trở về chuyên tâm làm bữa tối với Serina.
“Này hay là em đi cắt tóc đi.”
Trong bữa tối, Serina đột ngột đề cập đến chủ đề này. Mà cũng đúng, vì tóc của nguyên chủ ít khi được cắt gọn, nên giờ trông khá dài, có phần luộm thuộm.
Một lý do chính khiến nguyên chủ ngán vụ này là do Serina cắt quá xấu. Hồi bé thì còn thi thoảng cho cô cắt đụng vào kéo, nhưng càng lớn thì càng không.
“Thôi, không cần đâu.”
Arnold lắc lắc đầu, đáp. Đùa gì chứ, giờ mà để Serina cắt thì tóc hắn thành cái gì không biết.
“Nhưng nó quá dài rồi. Trông như tổ quạ, nhìn xem.”
“Không là không.”
Arnold liên tục từ chối, khiến Serina nản lòng mà từ bỏ, cô phụng phịu cúi mặt xuống, nói nhỏ.
“Chị thực sự cắt xấu đến thế sao?”
.
.
.
“Đến lúc nên sửa nó rồi.”
Arnold từ trong tủ gỗ, lấy ra một cái đài radio màu đen cỡ nhỏ.
Nghe từ Duke ở công xưởng, liên tiếp mấy ngày nay con quái vật kì lạ kia đã đi các khu tập thể ở phía đông, giết mất tổng cộng 13 người bình thường. Và làm bị thương mất một vị người siêu phàm. Điều này khiến hắn vô cùng tò mò.
Nhân ngày nghỉ chủ nhật, hắn lấy cái radio cũ đã hỏng từ lâu, hy vọng sửa được để nghe tin tức.
“Em biết sửa nó là.”
Serina đứng bên cạnh, ngó vào hỏi. Hôm nay cô ấy cũng được nghỉ.
“Hên xui.”
Với kiến thức tàm tạm ở kiếp trước, kinh nghiệm nghịch đồ điện tử trong nhà, hắn hiểu biết sơ sơ về thiết bị một chút.
Loay hoay tầm ba mươi phút, cuối cùng âm thanh từ radio cũng rè rè phát lên.
“Nó có tiếng rồi kìa.”
Serina thực cao hứng, giọng nói khẽ nâng cao đầy hưng phấn. Nhà hai chị em vốn rất ít thứ giải trí, có mỗi cái radio lại bị hỏng, giờ đây khi Arnold khôi phục nó thành công khiến Serina cực kỳ vui vẻ.
“Kênh phát sóng tin tức là gì thế nhỉ.”
Hắn kéo cây ăng ten ra, chậm rãi hỏi.
“Ừm… kênh FM, hình như là 87.7 Mhz đúng không?”
Arnold làm theo, điều chỉnh tần số đúng với 87.7. Âm thanh rè rè sau đó bị thay thế bằng một tin tức phóng sự.
“Được rồi.”
Arnold mỉm cười hài lòng. Vậy là có công cụ để thu thập thêm tin tức.
Nếu ta mà nhét cái radio vào không gian kim quang kia liệu trong não ta sẽ có một cái radio không nhỉ?
Arnold nghĩ vậy, nhưng hắn chắc chắn là không làm. Nhà có mỗi cái radio để nghe, mất thì lấy gì giải trí.
May mắn, người phóng viên cũng đang nói về con quái vật. Qua đó Arnold biết rằng nó đang ở khu tập thể G4, mà khu hắn đang ở là D5. Cách nhau khá xa.
Coi như là an toàn đi.
“Nè, cho chị mượn, nghe nhạc được chứ?”
Serina háo hức hỏi Arnold. Nhìn ánh mắt đầy chờ mong, Arnold nghe xong bản tin, bèn nhún vai đáp.
“Tất nhiên rồi.”
Phải nói Serina là một người có đam mê với âm nhạc, hồi còn bé, cô có một cây sáo nhỏ để chơi. Được mẹ dạy, Serina thổi nhạc cũng coi như là không tệ. Nhưng về sau lại để mất nó, khiến cô buồn thiu mấy ngày liền.
Về sau, công việc bộn bề, đã làm Serina không còn thời gian để nghĩ đến âm nhạc gì nữa.
Nếu cô ấy mà ở thời đại của mình, khẳng định sẽ được học trong nhạc viện. Đáng tiếc, nhạc viện ở đây chỉ có ở nội thành, học phí quá kinh khủng, không thể nào mà kham.
Nhìn Serina vui vẻ điều chỉnh kênh. Arnold chỉ biết thở dài cảm thán.
Mà dạo này có vẻ mình thở dài hơi nhiều.
Ầy, cuộc sống khó khăn quá mà.
Cả ngày hôm đó, phòng của Arnold toàn là tiếng radio. Serina như thể không quan tâm về tiêu thụ điện, cắm cái radio nghe từ sáng đến chiều. Khuôn mặt bừng sáng, thích thú và tận hưởng.
Arnold nhìn vậy, trong lòng cũng vui theo. Xua tan đi những cảm xúc tiêu cực từ lúc bà Danna ra đi cho đến cô bé Lynx.
Đêm đã đến, sau khi dùng bữa tối xong, hắn đột nhiên cảm thấy khó ngủ, một dự cảm mãnh liệt liên hồi thúc giục hắn.
“...”
Arnold lặng lẽ chạy qua phòng Serina, cạch một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra. Bên trong là cô chị gái đang một nghiêng người, thấy Arnold bất thình lình xông vào, cô khẽ co người lại rồi dần dần trấn tĩnh lại.
“Em làm chị giật mình đấy?”
Nói đoạn, Serina vùng người dậy, ngồi trên giường. Trong bóng tối, hắn không nhìn rõ khuôn mặt Serina, nhưng đoán chừng cô đang mang biểu cảm khó hiểu.
“Sao vậy, muốn ngủ chung với chị à?”
Cô thoáng đùa giỡn, Arnold vẫn im lặng, hắn vội vã bật đèn lên, khuôn mặt lúc này cắt không còn một giọt máu. Thấy biểu tình này, khuôn mặt Serina tắt nụ cười, chạy tới em trai, bám lấy tay hắn, qua cảm giác từ cánh tay Arnold. Cô thấy Arnold như đang run bần bật lên. Mồ hôi hắn chảy dài trên mặt.
“Em làm sao vậy, có chuyện gì thế, em đừng làm chị sợ.”
Arnold mím chặt môi, tim hắn đập như muốn muốn nổ tung. Hắn cảm thấy bất an tột độ, một linh cảm không lành liên tục đốc thúc hắn.
Dưới ánh nến vàng, Arnold vội vàng chạy ra ngoài, cật lực đẩy cái tủ quần áo vào trong phòng Serina. Mặc kệ cô gàn hỏi, kéo tay hắn. Arnold vẫn kiên quyết ngậm miệng. Hơi thở gấp gáp, động tác vội vã.
Sau một lúc, tủ quần áo được kê vào phòng Serina. Lúc này Arnold mới bám lấy vai Serina, bấu thật chặt, giọng nói bị lạc đi một chút.
Serina cảm thấy mồ hôi lạnh thấm đẫm lòng bàn tay Arnold. Trước biểu cảm nghiêm túc, cô khẽ nuốt nước bọt.
“Chị, mau chui vào tủ quần áo… Đừng có chui ra, ở yên đó.”
“Nhưng em định làm gì, có chuyện gì, nói với chị, chị sẽ giúp em.”
“Không.”
Arnold gằn giọng quát lớn, Serina lần đầu bị em trai lên giọng, khẽ run một hơi, cảm giác như nước mắt cô sắp ứa ra, em trai cô sao lại kỳ lạ thế này. Serina bất an, nhìn Arnold như thể biến thành người xa lạ, cô chẳng biết làm gì.
“Ư.”
Serina nấc nhẹ một tiếng, ôm chầm lấy Arnold. Cái biểu cảm kia của cậu khiến cô có liên tưởng như cậu sắp gặp chuyện gì cực kỳ nguy hiểm tới nơi, Serina ôm chặt đến mức khiến Arnold muốn ngộp thở, nhưng hắn lúc này cực kỳ quyết liệt. Mạnh bạo gỡ Serina ra, cầu xin cô.
“Làm ơn, tin em đi. Chỉ lần này thôi.”
Tông giọng hắn càng ngày càng bị lạc. Nói nhiều chữ không rõ là gì. Dưới ánh mắt khẩn cầu, Serina vẫn cương quyết lắc đầu.
“Không chịu. Em phải nói với chị có chuyện gì đã, nói đi. Chị sẽ giúp em mà.”
Arnold thấy ánh mắt kiên định của Serina, hắn khẽ thở dài. Dưới ánh nến, hai cặp mắt bướng bỉnh nhìn nhau.
“Hầy, thôi vậy, chị ngồi xuống giường đi đã, để em lấy cốc nước rồi nói.”
Serina biểu cảm sáng ngời, cuối cùng cũng thành công thuyết phục Arnold, cô liền quay người lại.
“Phải vậy c…”
“Hừ.”
Arnold khẽ hét một tiếng, gõ mạnh vào gáy Serina.
“Ách.” Serina ngã khuỵu xuống, ngất lịm đi dưới cú đánh của hắn.
Ngay lập tức, hắn bế Serina vào tủ quần áo, sau đó lấy thanh sào treo quần áo chặn lại, xong xuôi, Arnold bê cái bàn của Serina ra ngoài, để chặn ở cửa phòng cô, rồi bê bàn ăn, hai cái ghế ngồi, rồi lại chạy về phòng mình, mang tất cả những thứ có thể có ra chặn kín phòng.
Bình bình bình
Tiếng tim tập của hắn càng lúc càng nhanh. Căng thẳng leo thang tột độ. Arnold khẽ nuốt nước bọt, cầm con dao làm bếp nhỏ lên, đứng thủ sẵn.
Hy vọng… linh cảm của hắn là sai.
Arnold căng thẳng chờ đợi, một phút rồi hai phút. Dần dần là ba mươi phút. Lúc này Arnold mới thả lỏng hơn một chút, tinh thần căng như dây đàn dần dần hạ cảnh giác.
“Chẳng lẽ là sai.”
Hắn hơi nghi hoặc, chỉ mong rằng hắn đã phán đoán sai lầm.
Tong tong.
“Arnold Florence.”
“?????.”
Arnold quay ngoắt lại, dự cảm chẳng lành tràn ngập, bản năng sinh tồn gào thét mạnh mẽ, cơ thể như thể tiêm đầy adrenaline, hắn chẳng nghĩ gì nhiều cả vì khi quay lại, trước mắt hắn, chính là nó. Mặt đối mặt, bốn mắt màu tím rực nhìn chòng chọc Arnold.
Dáng dấp cao ba mét hình thể khổng lồ to lớn, trong ánh đèn chập chờn. Arnold nhìn rõ từng đường nét trên cơ thể nó. Da thịt đen đúa, bọc bởi một lớp giáp xác mỏng manh màu xám xịt, một cánh tay to dài quá khổ với hai lưỡi đao sắc bén đầy gai góc, to lớn và dày thay thế cho phần cổ tay. Trên hông và phần xương sườn mọc ra hai cặp tay xương xẩu bọc giáp trắng với bốn ngón tay dài.
Miệng nó hở hàm răng trắng ởn, phà ra mùi tanh tưởi, bên trong là vài cái xúc tu nhỏ thòi lòi trong cuống họng. Nước dãi rơi tòng tòng xuống sàn nhà. Nó có cặp chân nó to lớn, giống chân loài châu chấu nhưng đồ sộ hơn. Đằng sau có một cặp cánh xương xẩu, giống cánh chim tơi tả đang mở lớn.
Arnold nhìn mà chết điếng. Hắn lúc này như một con kiến bé nhỏ, đứng trước một thợ săn khát máu.
Nó chính là Kẻ săn ký ức. Một sinh vật mạnh mẽ lẩn khuất trong màn đêm. Cực kỳ khó giết, cực kỳ khó để bắt giữ.
“Ha.”
Không thể đánh lại nó, chắc chắn, Arnold vội vàng giật người lại, nhưng ngay lập tức đã bị ăn một cú đạp từ cặp chân kia khiến cả thân thể cậu bay thẳng vào tường.
Choáng váng, nhưng Arnold phải lấy lại tỉnh táo ngay. Hắn chợt động, theo bản năng mách bảo, nghiêng mạnh người sang bên trái.
Xoẹt.
Trong tích tắc, lưỡi đao vô tình kia lướt qua vai của hắn, vạch ra một vết thương sâu. Dù cho đã né được đòn chí mạng, nhưng hắn vẫn bị thương nặng một vết ở vai.
Arnold tập trung toàn bộ tinh thần, nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về phía cửa. Hắn không do dự ném thẳng con dao vào mặt kẻ săn ký ức.
Con quái vật hất nhẹ một cái, con dao dễ dàng bị đánh bật sau đó hùng hổ lao vào, Arnold lúc này vội vã mở cửa, một đường chạy thẳng ra ngoài. Chạy bạt mạng nhưng chỉ được vài bước, kẻ săn ký ức đã vung mạnh một đao, chém thẳng vào hai chân của hắn.
“Hựa.”
Arnold hét lên một tiếng đau đớn, chấn hắn mất cảm giác, nằm sõng soài trên mặt đất. Ánh mắt sợ hãi tột độ nhìn lưỡi đao sắc lẹm kia. Các giác quan lúc này được kích thích đến cao nhất.
Hắn lại lăn mạnh người, bất chấp cơn đau nhói. Thành công né tránh nhát đao chém ngang cổ mình, nhưng sau đó, con quái vật chỉ đơn giản là dùng thanh đao bên tay còn lại, đâm mạnh vào người Arnold trong tình trạng chưa kịp phòng bị.
“A.”
Lưỡi đao lạnh lẽo đâm xuyên qua ngực hắn, khiến Arnold đau đớn kinh khủng. Máu không ngừng ứa ra, kèm theo đó là sự đau đớn tột độ đến mức muốn ngất đi. Arnold cảm nhận ý thức đang dần mơ hồ, trên miệng hắn nôn ra máu. Mà nói, không gian kim quang kia không có tác dụng trong đánh nhau, nên thành ra không đem lại hiệu quả gì cho tình huống này.
Máu chảy tòng tòng từ mũi Arnold, tạo thành một vệt dài xuống tận cằm. Miệng Arnold cảm thấy mặn mặn có chút nhơn nhớt, là vị máu. Hắn bất giác muốn nôn nửa, cơn gió lạnh lẽo lùa qua cơ thể tà tã, khiến bụng hắn đau quặn lại. Trông hắn lúc này chẳng khác gì một miếng giẻ rách.
“Ụa… ặc.”
Arnold yếu ớt nôn tiếp ra một vũng máu với dịch dạ dày, mệt mỏi nhìn kẻ săn ký ức.
Kẻ săn ký ức, với cánh tay đang xiên qua ngực Arnold, nâng cả người hắn lên. Không chút chậm trễ, nó hám cái miệng đầy răng nhanh lởm chởm của mình, trông nhọn hoắt đầy ghê người.
“Hà…”
Nó ngoác rộng miệng, những cái xúc tu nhỏ màu đen có những vạch trắng thò ra từ trong miệng kẻ săn ký ức, trông đầy nhớp nhúa, kinh tởm như hàng chục con đỉa đang ngọ nguậy.
Arnold bị mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, nó kinh đến mức hắn dù gần như sắp mất ý thức vẫn bị cái mùi này làm cho nhăn mặt lại.
Trong ánh mắt không thể tin nổi, khiếp đảm của Arnold. Những xúc tu vươn ra, chui vào miệng, mũi và lỗ tai Arnold, hắn cảm thấy có thì nhầy nhựa lấp đầy ở cổ họng mình, như một sinh thể sống đang nghịch ngợm phá phách cuống họng của hắn. Chúng liên tục đục khoét nội tạng, gây ra những cơn đau từ sâu tận trong cơ thể. Dịch nhầy tiết ra từ xúc tu khiến dạ dày khiến như muốn sôi trên, liên tiếp trào ngược dịch vị khiến miệng hắn lẫn lộn máu lẫn axit dạ dày.
Cảm giác này khiến hắn muốn oẹ ra. Trong tai hắn lại lạo xạo âm thanh ngó ngoáy của những cái xúc tu, trong mũi, hắn chỉ cảm thấy đám xúc tu kia như đang mò đường lên não của mình.
Bị bịt kín mũi và miệng, Arnold khó nhọc hô hấp. Hắn cảm giác như có cái gì đó ở trong mình đang dần dần bị mất đi, chính xác hơn là bị nó hút ra qua các đầu xúc tu.
“A..u...A.”
Arnold, lúc này hoàn toàn tuyệt vọng, chẳng thể phản kháng, trong đêm tối thăm thẳm, chẳng có chút cơ hội mà kêu cứu, chỉ bất lực bị con quái vật này dày vò với chết.
Mắt hắn đã bắt đầu xuất hiện ảo giác, hắn như thấy mẹ của mình, mẹ của Nguyễn Đức Dũng, sau đó là gia đình, bạn bè của hắn nhưng sau đó chúng cứ dần dần biến mất trong cái nhìn hư ảo hư hư thực thực của Arnold.
Hắn muốn sống, vì hắn vẫn còn nơi phải về, nhưng khao khát này lại dễ dàng bị nghiền nát bởi một con quái vật mà hắn còn chẳng thể phản kháng. Bất lực toàn tập khiến hắn không thể cam lòng.
Trong cơn uất ức, Arnold hận. Hắn hận con quái vật này, hắn ta hận số kiếp xui rủi làm sao lại khiến hắn xuyên không. Hắn bất mãn về định mệnh khốn nạn làm sao lại chọn hắn làm kẻ chết dưới tay con quái vật này.
Thế nào lại xông vào nhà giết người chứ?
Đã cảm thấy cái gọi là bảo vệ từ trụ loạn thức không đáng tin mà.
Hàng ngàn cảm xúc tiêu cực tuôn trào như thuỷ triều.
Ánh mắt Arnold, đẫm nước mắt nước mũi, căm tức long sòng sọc nhìn như thể muốn giết kẻ săn ký ức nghìn lần.


0 Bình luận