Arnold ngồi trên giường, nghĩ về hai ngày bận bịu trôi qua. Đến giờ mới có thời gian rảnh.
Arnold nhớ lại các năng lực thu được từ kẻ săn ký ức. Tâm linh khẽ động.
Soạt… roạt
“Trời!”
Hắn nhìn cánh tay phải của bản thân biến đổi. Không còn mang dáng vẻ con người khi trước. Mà bây giờ nó đã to hơn, phủ một lớp giáp màu giáp tro, có một thanh đao dài ở cổ tay.
Lúc mới tỉnh dậy, Arnold có đề cập với mấy người kiểm tra kia về việc hắn có thể biến hình nhưng lúc đó thực sự hơi mệt, nên họ cũng không yêu cầu hắn triển lãm ra. Đến hôm nay, tinh thần ở mức tốt, Arnold mới đem ra kiểm tra thử.
“To quá.”
Arnold loạng choạng chúi người về phía trước, cái tay này to một cách mất cân đối, Arnold mình cao 1 mét 8, nhưng cái tay này lại dài tận 2 mét. Khiến hắn ta mất đà suýt ngã.
“Nhỏ lại được không?”
Hắn nghĩ, nhưng không có gì xảy ra. Có lẽ do trình độ có hạn khiến hắn không thể có khả năng biến to thu nhỏ. Nếu vậy cái tay to một cách bất thường này sẽ khiến mất rất khó để di chuyển nói gì đến chiến đấu.
Sau đó, Arnold huỷ biến hình, rồi đến chân.
Soạt soạt.
Arnold bỗng cao lên hẳn.
Từ phần đầu gối trở xuống đã biến đổi giống chân châu chấu phủ lên màu đen đúa và lớp giáp xác màu xám, Arnold thử đi lại một chút nhưng đành chịu thua, thầm nghĩ.
Cặp chân này quá nặng, quá cồng kềnh, thiết kế quá khó hiểu. Nói tóm lại là quá khó để di chuyển.
Có lẽ là do chưa thích nghi với các bộ phận biến đổi mới nên Arnold khá lúng túng trong việc này.
Arnold tiếp tục kiểm tra, lần này là mắt. Ánh mắt hắn mở to, ánh lên một nỗi sợ không tên. Đó là cái nhìn sợ hãi có thể khiến kẻ địch lâm vào các trạng thái bất lợi.
Arnold vừa mới kích hoạt, nhìn xung quanh tầm bốn giây đã bị choáng váng, vội vàng huỷ sự biến đổi. Ôm đầu khuỵu xuống. Một cảm giác buồn nôn như thể vừa chơi đu quay với tốc độ 5 vòng trong một giây trực chờ trào lên. Hắn khó nhọc kiềm lại cảm giác lại.
“Hà... hà… hô.”
Arnold điều hoà hô hấp, sau đó thở ra một hơi rồi kiểm tra tiếp.
Miệng hắn rách toạc ra, một vết nứt lớn loang lổ chảy dài đến tận mang tai. Hàm răng của Arnold cũng trở nên sắc nhọn hơn.
“Hà….”
Từ sâu trong miệng hắn, một đám xúc tu đen sọc trắng thòi lòi mọc ra. Tua tủa trước mặt hắn. Arnold nhìn vào gương ở nhà tắm mà phát khiếp với ngoại hình tà dị này. Miệng ngoác rộng ra như có thể nhét cả con gà vào miệng, răng nanh nhọn trắng ởn, Arnold vội huỷ biến hình ngay.
“Móa nó kinh muốn chết!”
Hắn với lấy cái cốc, súc miệng ba lần. Nhổ toẹt vào bồn cầu rồi xả gấp đi, dù rằng nước mà hắn nhổ ra vẫn bình thường và chẳng có màu gì cả nhưng vẫn khiến Arnold khiếp đảm. Xoa dịu trái tim đang đập thình thịch kia, Arnold mới cẩn thận xem xét.
Thông qua các xúc tu, hắn có thể tiến hành chiếm đoạt ký ức mục tiêu. Mục tiêu đã tử vong là hiệu quả nhất vì khi đó, linh hồn chưa tan rã hoàn toàn, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn chết hẳn.
Tức là thời khắc đó ký ức của mục tiêu bị hút ra một cách dễ dàng nhất, an toàn nhất mà không gặp phải kháng cự tâm lý hay cản trở gì. Các ký ức bị rút ra sẽ được bọc trong một cái gì đó dạng như quả cầu, lưu trữ trong tâm thức của chủ thể. Để ký ức đó tránh ảnh hưởng đến bản thân nên phân cách cực kỳ kỹ lưỡng.
Nhưng có nhiều điều kiện tiên quyết. Đầu tiên là mục tiêu phải là dạng dễ dàng khống chế. Có nhiều trường hợp kẻ địch có tâm linh bản ngã quá mạnh mẽ. Xuyên phá cả bảo hộ khiến chủ thể kẻ săn ký ức bị ảnh hưởng. Thậm chí có thể bị thay thế hoàn toàn.
Kiểu như đoạt xá trùng sinh vậy.
Mà Arnold hiện tại cũng chỉ có thể thu được một cái “khoang” ký ức.
Cơ mà… hắn ta thực sự phải làm cái trò luồn đống xúc tu này vào tử thi rồi hút như uống trà sữa à?
Cmn nghĩ đã kinh cả người.
Mà đống xúc tu này thò ra từ đâu? Lần đó kiểm tra toàn diện cơ thể, họ nói hắn không có bất thường gì về cơ thể cả.
Cái này chắc phải giải thích trên phương diện thần bí học thôi nhỉ?
Sau đó hắn thử đến các bộ phận khác và rút ra kết luận.
Chỉ có thể biến đổi được một bộ phận như tay, chân, đùi, ngực, lưng. Nếu cưỡng chế biến hình hai bộ phận trở lên, sẽ ngay lập tức bị huỷ biến hình vì tiêu hao hắn không thể gánh vác. Điều đó làm Arnold sẽ cực kì đau đớn.
Arnold sau đó từ hư không hắn triệu hồi ra cuốn sách bìa đỏ, gáy sách in chữ nổi màu đen. Lần này khi lật ra, hắn vẫn đọc được nội dung bên trong, ghi về ký ức của bản thân Arnold. Chỉ có chủ nhân của nó mới có thể coi được mà thôi.
Lần đó khi Hồi ký về tay, nó vốn ghi ký ức của kẻ săn ký ức kia, nên hắn có lẽ không xem được dù là nửa chủ nhân của Hồi ký.
Arnold biết được cuốn sách này hiện có 6081 trang. Nhìn bề ngoài có vẻ khá mỏng nhưng nó như một cuốn sách ma thuật vô hạn trang vậy, giống như kiểu đang đọc sách trên điện thoại máy tính. Bây giờ nó cũng đang liên tục ghi lại những gì Arnold vừa trải qua.
Mà mỗi một ngày của hắn tương đương một trang. Đừng nhìn một trang vậy mà khinh thường. Mỗi trang giấy đều cấu thành từ những ký hiệu trừu tượng, tối nghĩa. Arnold tuy không biết nhưng lại rõ ràng nội dung. Khi nhìn vào, hắn như thể thấu suốt, đọc được kỹ càng về một ngày của bản thân được ghi lại chi tiết ở trong đó.
Lần đầu chết đi hồi sinh mất một trăm trang, sau đó cứ gấp đôi lên. Còn muốn tái tạo cơ thể mới thì tuỳ loại, nếu hắn càng mạnh yêu cầu tiêu hao càng lớn. Hiện tại, để nặn lại cơ thể này mất 100 trang.
“Giống kiểu ve sầu thoát xác.”
Lần đầu hồi sinh tiêu hao là 100 trang, lần 2 là 200, lần 3 là 400, sau đó là 800, 1600, lần cuối 3200 sau đó sẽ còn lại 2881 trang nhưng vì không đủ số trang để hồi sinh là 6400, Arnold chắc chắn sẽ chết.
Hắn còn đâu đó 4 cơ hội, nhưng cái giá sẽ càng ngày càng đắt hơn. Arnold cũng không muốn mất đi ký ức của nguyên chủ. Nó đại biểu cho minh chứng cho sự tồn tại của một Arnold Florence, kỷ niệm với Serina. Nên là hắn hy vọng có thể tận lực giữ mạng thì giữ.
“Từ lần chết về sau, thực sự là tổn hại rất nhiều. Tốt nhất nên giữ mạng thật tốt. Mạng đầu và mạng thứ hai đã tốn mất 300 trang rồi. Mà những ký ức này, một khi đã hy sinh để đổi lại sự hồi sinh, sẽ vĩnh viễn mất hẳn đi, không bao giờ quay lại được nữa.”
Arnold kết thúc kiểm tra, cất Hồi ký về tâm thức bản thân. Sau đó đắp chăn đi ngủ, chuẩn bị ngày mai mua đồ với Serina.
.
.
.
Sáng hôm sau, như một thói quen. Arnold dậy từ sớm, hắn mở điện thoại lên kiểm tra. Mới 6 giờ sáng hơn. Arnold nhanh chóng đánh răng rửa mặt. Rồi lựa một bộ quần áo trông ổn nhất ra mặc. Quần màu nâu, áo sơ mi đen, chắc vậy là ổn vì đây là bộ duy nhất không bị vá hay quá cũ sờn.
Arnold chạy qua gõ cửa phòng Serina. Quả nhiên cô ấy cũng dậy sớm như hắn.
“Em sẽ xuống dưới kiếm đồ ăn sáng.”
Nói là làm, Arnold chạy xuống xem xét một chút ở tủ lạnh có gì không. Như dự đoán, trống trơn.
Điều này có ý nghĩa là họ cần phải đi chợ.
Nghĩ vậy, Arnold chỉ đành chạy ra ngoài, tìm đại một chỗ nào đó mua tạm đồ ăn gì đó để làm dịu cơn đói.
Rất nhanh, hắn đã mang về hai suất ăn. Là hai cái bánh mì kẹp thịt thơm phức.
“Ngon ghê.”
Serina chậm rãi cắn một miếng, khen một câu. Trông vô cùng thỏa mãn.
Arnold, vì hơi đói nên đã ăn xong trước, nhìn ngắm biểu cảm của Serina, miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười thật cao hứng. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng khiến hắn vô cùng hạnh phúc.
Cảm giác giúp người thân vui vẻ lúc nào cũng tuyệt cả.
“Ôi. Nhà tắm riêng, phòng lớn, giường ngủ êm ái, ngày nào cũng được ăn ngon, chút nữa còn có quần áo mới. Cuộc đời này thật tuyệt đẹp.”
Serina cảm thán, mà Arnold ngồi đối diện cũng không phản bác, chỉ gật đầu đồng tình một cách chậm rãi.


0 Bình luận