Tầm hai rưỡi chiều, theo lời dặn của Kane, Arnold tới một thao trường huấn luyện trải cỏ xanh, được cắt ngắn. Xung quanh là những ngôi nhà nhỏ màu vàng mọc một cách lên thưa thớt.
Arnold thấy bên trong là Kane đang mặc một bộ đồ giản dị, thuận tiện cho vận động, đứng đợi đợi sẵn.
Thấy Arnold, Kane chào hỏi một câu rồi nói.
“Tôi muốn kiểm tra thể lực cậu. Trước tiên, hãy thử làm những bài tập này liên tục đến khi nào không thể làm được nữa thì thôi.”
Một lúc sau. Chỉ thấy Arnold mặt đỏ au, hơi thở gấp gáp không ra hơi. Cực kỳ mệt mỏi cố gắng hít thở liên tục làm dịu đi trái tim đập bình bình trong lồng ngực.
“Thể lực cậu ở mức khá tốt, có nền tảng ổn đấy chứ, có lẽ do đã thức tỉnh năng lực siêu phàm nên phương diện cơ thể cũng được gia tăng.”
Kane hài lòng nói.
“Cảm… hô… cảm ơn.”
Arnold ngồi phịch xuống đất, thở dốc, cảm giác vận động cường độ cao này tuy mệt mỏi nhưng cũng rất sảng khoái, mỗi tội là khát nước quá.
Arnold ngồi bệt xuống, nhận lấy chai nước khoáng từ Kane, uống một hơi dài.
“Được rồi, giờ tôi sẽ vạch ra lộ trình tập luyện cho cậu. Đầu tiên, hãy tập chống đẩy, kéo xà và chạy bộ, tập các bài squat, ép cơ. Học các bài võ tiêu chuẩn.”
Arnold gật gật dưới sự chỉ dẫn chỉ Kane. Đồng thời thầm cảm thán, may mà mình xuyên vào một cơ thể khoẻ mạnh, không thì chắc thở oxy tụt huyết áp mất.
Và sau đó là chuỗi thời gian hành xác cao độ mà Arnold trải qua. Lúc này Arnold đã hoàn thành bài tập thể lực mà Kane đặt ra, giờ là lúc tập các bài võ.
Áo Arnold lúc này ướt đẫm, tóc bết thành sợi, khuôn mặt đỏ bừng sức nóng.
“Thế tấn vững chắc vào, gối hơi khuỵu xuống chút đi. Đúng rồi, hạ bộ phải cứng rắn.”
Arnold đang thực hiện thế tấn, là một động tác dạng hai chân rộng hơn vai một chút, lưng và đầu phải thẳng. Đầu gối hơi thấp xuống, dồn trọng tâm vào phần thân dưới. Mồ hôi Arnold chảy tòng tòng như suối. Nhiều lúc như thể sắp khuỵu cả gối xuống.
“Tung cú đấm ra, thật chắc chắn, mạnh mẽ và phát toàn lực, hét lên thật to mỗi khi đấm một cú. Một. Hai. Ba.”
Theo từng nhịp hô, Arnold tung nắm đấm về phía trước, thực hiện liên tiếp các cú đấm thẳng, mỗi lần đấm ra, Kane yêu cầu Arnold phải hét to lên một tiếng.
“Ha. Hây. Ha.”
Đến lần đấm thứ 100, Kane kêu Arnold dừng lại, về lại thế thủ chuẩn bị, lấy hơi cho đợt tiếp theo. Cứ như vậy cả buổi chiều chỉ có tập luyện, nghỉ ngơi uống tí nước rồi lại tập luyện.
“Buổi tập hôm nay là kết thúc.”
“Hờ…..”
Tối đến, Arnold lê lết cái thân về phòng, mùi mồ hôi bốc lên nồng nặc. Sau một buổi tập đến ná cả thở, Arnold không làm gì thừa thãi mà nhắm đến chiếc giường êm ái kia mà thả cả người phịch xuống.
Cả cơ thể Arnold cực kỳ mỏi mệt, các cơ bắp căng cứng lên khiến Arnold muốn ngủ. Nhưng Kane nhất quyết bắt Arnold phải xuống ăn bữa tối đúng giờ nên Arnold quyết định nghỉ ngơi một lúc rồi đi tắm luôn cho thoải mái.
“Mới đi tập về à?”
Serina có vẻ như nghe thấy tiếng Arnold về phòng, bèn chạy qua ngó. Chỉ thấy em trai mình mồ hôi ướt áo, nằm một đống trên giường không nhúc nhích.
“Có mệt không? Để chị mát xa thử cho nhé.”
Không đợi Arnold trả lời, Serina đã vén tay áo lên, đấm lưng giác hơi toàn thân cho hắn. Bàn tay săn chắc chạm vào từng bó cơ đang nhức nhối. Dù rằng trình độ mát xa của Serina khá nghiệp dư, nhưng với Arnold thì thế là quá đủ rồi.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Arnold cảm giác toàn thân sảng khoái, Serina từ dưới tầng gọi hắn xuống dùng bữa tối.
Lúc này, Serina bưng lên nguyên một mâm đồ ăn to đùng. Gồm một con vịt quay ở giữa, rau xanh và hoa quả ở góc trái, một đĩa toàn là thịt lợn thái dày ở bên phải cùng với một đĩa bánh mì quết bơ, thêm một tô ức gà, một bát hai quả trứng luộc, thêm một cốc trà màu nâu.
Cô nói.
“Đây là khẩu phần ăn của em.”
“Hả?!”
Serina nhìn khuôn mặt dại ra của Arnold, bèn giải thích.
“Cân nặng và khối lượng cơ bắp là vô cùng quan trọng, hơn nữa, cơ thể cậu đang thiếu chất rất nhiều, cần phải ăn đủ để bù lại đến khi nào ổn rồi mới thôi. Đây là lời ngài Kane chuyển tới, chị chỉ làm theo thôi.”
“Anh ta nói, chị sẽ phải giám sát em để đảm bảo em ăn hết khẩu phần, nếu em ăn mà nôn ra. Thì chị phải sẵn sàng nấu tiếp, và bắt ăn đến khi nào đủ tiêu chuẩn thì thôi. Là vậy đấy. À mà, đống nguyên liệu đồ ăn này được tài trợ bởi người ta, em đừng lãng phí nhé.”
Arnold đơ ra hồi lâu, không thể nào tin nổi vào mắt nhìn.
Lúc này, tâm trí Arnold thầm nghĩ.
Không ổn rồi.
Arnold cố gắng ăn, nhét từng miếng thịt vào miệng, khi quá ngán thịt, Arnold ăn rau và hoa quả, xong lại ăn bánh mì. Cứ vậy, mâm đồ ăn dần dần vơi đi, cảm giác đầy bụng và muốn nôn ra của Arnold càng trở nên mãnh liệt.
Chỉ còn miếng bánh mỳ cuối cùng, nhưng Arnold lúc này đã no đến mức không muốn ăn thêm gì nữa, nhìn chòng chọc vào nó. Arnold ngồi ngâm ở đó lúc lâu, có cảm giác miếng bánh mì quết bơ này như kẻ địch của mình.
Cái này cảm giác còn đau khổ hơn cả việc tập võ với rèn thể lực đi.
Arnold khó nhọc nén nỗi bi thương. Định bốc lấy miếng thịt, cố nhét nốt vào mồm.
“Thôi để chị ăn nốt cho.”
Serina nhanh tay cướp lấy, ăn hết. Để một ít mỡ còn vương trên miệng.
Chị quả là người chị gái tuyệt nhất.
Arnold xúc động cảm ơn Serina từ tận đáy lòng.
“Ngày mai, khẩu phần ăn của em vẫn sẽ như vậy vào bữa trưa và tối nhé. Và tất nhiên là không có ngày nghỉ chủ nhật nào đâu.”
Serina thu dọn bàn ăn, phán một câu như sét đánh ngang tai khiến Arnold điêu đứng.
Hai bữa ăn một mâm không khác gì mâm cỗ vào ngày giỗ. Vào mỗi ngày không có ngày nghỉ. Điều này khiến hắn như muốn khóc.
Ít nhất học lý thuyết và học các kỹ năng từ Kane còn được nghỉ chủ nhật.
Thấy Arnold như vậy, Serina chỉ biết thở dài thầm cầu nguyện và động viên tinh thần cho em trai của mình. Cô lấy một chiếc khăn ướt, khẽ lau quanh miệng dính đầy mỡ của Arnold rồi đem đống bát đĩa kia đi rửa.
.
.
.
“Ai. Au.”
Arnold thức dậy với một cơ thể đau như chưa từng bị đau. Qua buổi tập luyện cật lực hôm qua chỉ mỏi người thôi. Nhưng bây giờ đau khủng khiếp, cảm giác cử động thôi là đã nhói cả lên.
Theo kiến thức của Arnold, khi vận động cường độ cao. Gây sức ép lên cơ bắp sẽ khiến nó rách ra những vết rách cơ học li ti siêu nhỏ. Và đó là tác nhân gây đau nhức sau mỗi buổi tập. Bằng cách ăn các loại chất đạm và bổ sung chất. Cơ bắp sẽ lành lại và phát triển to ra.
“Bảo sao Kane bắt mình ăn nhiều thế. Ay da.”
Arnold khẽ kêu lên khi Arnold giơ tay với cái bàn chải đánh răng khiến cơ tay nhói lên một cái.
Sáng hôm đó, Arnold lết cái thân đau nhức tới học viện. Hôm nay ngài Ethan mặc áo trắng, bên ngoài là gile nâu. Trông ông ấy toát lên vẻ tri thức lãnh đạm. Thấy cử động Arnold có vẻ cứng nhắc, Ethan khẽ đùa một câu.
“Cách huấn luyện của Kane như kiểu biến người ta thành một con khỉ đột nhỉ.”
Câu đùa này của thầy hơi buồn tẻ không? Arnold thầm nghĩ trong đầu, chỉ cười gượng đáp lại.
“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu sâu hơn về linh lực nhé.”
Cạch cạch cạch.
Ethan vẽ lên bảng một hình tam giác, rồi vạch lên đó, phân định là bảy cấp đánh số từ 1 đến 7 từ dưới lên trên bắt đầu giảng giải.
“Ở đây, là cấp độ 1, tức là những người mới thức tỉnh, giống cậu. Họ được gia tăng linh cảm. Qua đó có thể điều động linh lực bản thân để thực hiện các nghi lễ, vu thuật, chiêm tinh thuật, huyền thuật vân vân ở mức cơ bản.”
Nhưng mỗi người sẽ có vài đặc thù khác nhau. Sự thức tỉnh ấy cung cấp cho người siêu phàm tư cách để tiếp cận tới các huyền bí sâu xa tùy vào linh cảm và đặc thù của từng người.
Arnold tập trung nghe giảng, Ethan mô tả thêm về cấp bậc một, chủ yếu là về các phương diện bình thường đều được gia tăng thông qua sự cường hoá của linh lực.
“Vậy thì, tiếp theo sẽ là cách tăng cấp lên bậc hai. Đơn giản lắm.”
Ethan cười một cách ẩn ý, viết vẽ lên bảng trắng kia những dòng mực xanh lam.
“Đầu tiên khởi điểm là ở cấp một. Tôi sẽ lấy ví dụ này cho dễ hiểu, người trẻ các cậu thích chơi game đúng không. Nó giống như việc cậu sẽ phải dần dần tăng thanh kinh nghiệm của bản thân lên tối đa. Cách phổ biến nhất là tiêu thụ những tài liệu giàu linh lực. Như là linh dược, linh thạch, linh dịch. Những thứ này cậu sẽ kiếm được qua những công huân của bản thân khi làm nhiệm vụ để đổi lấy chúng với tổ chức.”
“Hoặc còn một cách khác là trường kỳ vận dụng linh lực bản thân. Để nó tự hoạt hoá tự phát triển, sau đó sẽ có thể thăng cấp. Bất quá cách này cực kỳ lâu. Người bình thường phải mất 3 năm để từ bậc 1 lên bậc 2. Mà từ bậc 2 ta lại tốn 7 năm để lên bậc 3. Về sau khỏi nói, lúc đó thân thể già yếu, không thể tiếp nhận nổi sức ép của việc tấn cấp, chỉ có thể bỏ qua.”
“Được rồi, khi cậu đã đạt tối đa cấp 1, thì sẽ cần một loại tài liệu đặc biệt để gọi là. Ờm… đột phá. Phải rồi, tài liệu đột phá. Đột phá xong thì quá trình cứ lặp lại như vậy, chỉ khác là quá trình làm đầy thanh kinh nghiệm sẽ lâu và tốn sức hơn. Tài liệu đột phá cũng khó kiếm hơn.”
Vậy luôn à? Arnold nghe mà ngơ ngẩn, Arnold đã mường tượng ra đủ loại ý tưởng nhưng cuối cùng chỉ sơ sài như vậy khiến Arnold có chút khó tiếp thu.
Nhìn biểu tình ngây dại kia, Ethan mỉm cười, nói tiếp.
“Ở đây lại phân ra một vấn đề. Có những kiểu người có năng lực xuất chúng, họ có khả năng làm đầy thanh kinh nghiệm của mình rất nhanh. Đó gọi là thiên phú.”
“À đúng rồi, thế làm sao để biết được nguyên vật liệu mà bản thân cần.”
Arnold bất giác tò mò hỏi.
“Ấy chết, tôi lại quên mất kiến thức quan trọng này. Nhờ linh cảm, linh cảm sẽ thông qua các loại giấc mơ mà thông báo cho cậu. Cậu phải tự mình giải mã nó rồi sưu tầm nó. Thế nào, đơn giản đến bất ngờ chứ.” Ethan lắc lắc đầu, cảm thán tuổi già của bản thân.
Đơn giản thật, kiểu như là đáp án nằm trong chính con người bạn, Arnold thầm nghĩ.
“Thế nên sinh ra một vấn đề cho các người thức tỉnh tự nhiên như cậu. Đó là tài liệu để đột phá của các cậu cực kỳ lạ lùng, khó kiếm. Nhiều người có khi không thể tăng lên bậc hai, ba, bốn vì họ không tài nào kiếm được tài liệu.”
Arnold nghe đến đây hơi thót tim, khẽ nuốt nước bọt. Nếu vậy thì tương lai để thăng cấp của hắn thực sự hơi đáng lo rồi đây. Nếu không có tài liệu đột phá, ta sao mà lớn mạnh hơn được.
Arnold cho rằng nên tự dựa vào mình để mạnh lên, sau đó tiếp xúc với tri thức thần bí tầng sâu, tìm cách về nhà. Nhưng nếu không thể thì bế tắc quá.
“Đừng lo, cậu sẽ nhận được sự hậu thuẫn từ chính phủ để tìm kiếm. Không cần đa sầu đa cảm như vậy.”
Phải lo chứ thầy, con đường về nhà của người ta đấy.
“Ồ, nói luôn là cha mẹ là người siêu phàm càng mạnh, con cái sinh ra mà có thể thức tỉnh sẽ càng có thiên phú trong việc thăng tiến cấp bậc.” Ethan bổ sung.
Cái này là đời cha mẹ làm đời con hưởng sao. Arnold gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Siêu phàm bậc hai theo lời Ethan, cơ thể họ như thể được trải qua gội rửa, tổng linh lực tăng mạnh, cơ thể lẫn tinh thần cũng trở nên cường tráng hơn. Họ cũng có khả năng hồi phục vết thương rất nhanh.
Ví dụ như gãy xương, không cần điều trị hay nằm viện quá lâu. Họ chỉ cần nằm khoảng đâu đó bảy tám ngày là hoàn toàn bình phục, không để lại di chứng gì cả.
Ngoài ra còn nâng cao khả năng chống chọi với các loại bệnh tật độc tố loại yếu, trừ khi gặp kẻ mang năng lực reo rắc bệnh tật thì không nói. Vì thế nên các người siêu phàm bậc hai ít khi say là như vậy.
Ethan cũng giới thiệu ông ấy cũng là một người siêu phàm cấp một sở hữu năng lực thiên về suy luận và trí tuệ.
Mà những công ty, tập đoàn hay gia tộc lớn thường sẽ cố chiêu mộ những chàng trai cô gái mang theo sức mạnh siêu phàm để về sinh con cho họ. Mong muốn gia tăng dần sức mạnh thế lực bản thân.
Hoặc những kẻ mạnh cũng hay đẻ nhiều con, hy vọng đám con cháu của mình sẽ mang những đặc điểm thiên phú để bồi dưỡng thành cường giả.
“Mà tiện nói, Kane chính là một người siêu phàm bậc hai, anh ta gần như có thể tấn thăng bậc ba rồi.”
“Ồ. Vậy ngài ấy cũng rất mạnh đi.”
Sau đó Ethan giảng giải kỹ lưỡng hơn về phân loại của thức tỉnh tự nhiên và nhân tạo.
Những người thức tỉnh nhân tạo thường là ở độ tuổi 18, vì đây là độ tuổi hợp lý nhất khi mà con người ta đã phát triển về cả thể xác lẫn tinh thần.
Còn nếu già hơn hoặc trẻ hơn, cơ thể sẽ không chịu nổi áp lực quá lớn dẫn đến thất bại.
Còn phía tự nhiên thì hên xui. Lúc nào cũng có thể thức tỉnh kể cả một em bé 2 tuổi hay cụ già 90. Điều đó lại sinh ra một vấn đề rằng nếu thức tỉnh quá muộn. Cơ thể đã già nua suy nhược, vậy thì đừng mơ đến việc thăng cấp.
May mắn, cơ thể nguyên chủ mới 19 tuổi.
Cho dù là tự nhiên hay nhân tạo. Về cơ bản đều không có nhiều sự khác biệt. Chủ yếu là những người thức tỉnh tự nhiên sẽ có quá trình thăng cấp nhanh hơn so với nhân tạo, linh cảm cùng các phương diện khác cao hơn và tài liệu đột phá khó tìm hơn. Arnold thầm tổng kết trong lòng.
Ethan tiếp tục nói về những gia tăng của người siêu phàm sở hữu linh lực bậc ba. Nói cho gọn là người siêu phàm bậc ba gì đó.
Mà tài liệu đột phá của bậc ba cũng trở nên giá trị hơn, hiếm có hơn.
“Hừm, từ bậc bốn trở đi là thông tin được bảo mật cao, chờ khi nào cậu trở thành thành viên chính thức thì sẽ có cơ hội tiếp cận.”
Sau đó, tiết học trải qua một tiếng. Ethan giảng giải vô cùng rõ ràng và mạch lạc về các cấp thấp có thể làm được gì. Phân loại năng lực đa dạng như nào.
Bốp bốp.
“Nãy nói về phước lành từ việc có năng lực đủ rồi. Bây giờ sẽ là mặt trái của nó.”
Ethan vỗ tay, kéo sự tập trung của Arnold trở về. Ánh mắt ông thoáng sâu thẳm, khuôn mặt nghiêm túc, có thể thấy rõ các nếp nhăn hằn sâu.
“Ở bên tổ chức thường hay có câu nói này.”
Ethan khẽ hít một hơi.
“Hãy làm chủ năng lực của mình. Hàm ý là, kiểm soát được bản thân cậu, đừng để bị sức mạnh của mình làm lu mờ lý trí.”
Ethan bước xuống bục, tiến gần tới chỗ Arnold, kéo cái ghế ra ngồi bên cạnh cậu.
“Cậu nghĩ rằng có năng lực là điều tốt sau, không phải vậy đâu. Mỗi một người mang năng lực đều như một quả bom nổ chậm. Khi chúng ta trở nên lệch lạc, sức mạnh mà ta tin tưởng sẽ quay lại cắn trả khi ta mất cảnh giác.”
“Mất kiểm soát… sao?”
“Cậu quả là một chàng trai thông minh. Phải, nếu bị chính sức mạnh làm cho mất kiểm soát, nhẹ nhất là chết, còn nặng hơn à. Cậu sẽ biến thành một thứ gì đó điên loạn, cuồng bạo, mất nhân tính lẫn lý trí, chỉ còn ham muốn giết chóc phá huỷ. Đó là lý do người ta có tính cách thay đổi ở các mức độ khi thức tỉnh và thăng cấp.”
Arnold nghe mà hơi run, da đầu Arnold tê rần, da gà da vịt nổi cả lên. Cái này, có quá rủi ro không?
“Ở cấp bậc một, khả năng bị cắn trả đâu đó 8%. Nhưng từ bậc hai trở đi, xu hướng điên loạn ngày càng gia tăng, thế nên mới có lực lượng đặc nhiệm Sigma. Các vụ họ tiếp nhận 40% là xử lý những kẻ bị sức mạnh mình phản phệ, là những kẻ coi như là đồng đội của họ. Còn nữa, trong quá trình cậu tăng cấp lên bậc hai và các bậc sau này, có xác suất thất bại. Mà thất bại cũng tương đương với cái chết hoặc biến dị.”
Càng tăng cấp, xu hướng cuồng bạo mà năng lực siêu phàm mang đến càng dữ dội, sẽ khiến người ta dễ bị lạc lối. Cũng như độ khó và rủi ro từ việc tăng cấp cũng gia tăng một cách đột biến.
Mà những người thức tỉnh tự nhiên lại càng có khả năng phát cuồng cao hơn những người thức tỉnh nhân tạo một chút, khoảng 6%. Vì những người thức tỉnh nhân tạo được thông qua các nghi thức bảo hộ, nguyên vật liệu an toàn nên được đảm bảo nhiều phần trong quá trình đến cấp 2.
Tuy nhiên về sau những cả hai kiểu người thức tỉnh này cũng đều phải sử dụng nghi thức ma pháp để đột phá nên tình trạng này sẽ dần dần giảm, rồi đạt về trạng thái cân bằng.
Điều này làm Arnold có phần hơi hơi lo ngại.
Thế nên người siêu phàm cần để bản thân luôn minh mẫn tỉnh táo để đối chọi với chính sức mạnh siêu phàm của mình.
Cũng có nhiều người e ngại sức mạnh của chính mình. Ví dụ như Ethan vốn có đủ tiềm lực để lên bậc hai, nhưng vì sợ thất bại nên đã từ bỏ, chỉ an phận ở bậc một cho an toàn.
“Thế nên mới có câu nói nữa. Tin tưởng vào sức mạnh của siêu phàm, đề phòng sự điên loạn của nó.”
Trong thâm tâm Arnold cảm thấy cái thế giới này cũng quá loạn rồi đi. Không nghĩ tới việc sở hữu năng lực lại mang đầy sự rủi ro như vậy. Cũng sợ hãi năng lực của mình ngày nào đó sẽ phản chủ, biến hắn cái gì đó không thể tưởng tượng ra.
“Bảo sao chính phủ Anzaria nhất quyết muốn đưa những người thức tỉnh tự nhiên về, không chỉ để chiêu mộ mà còn giám sát những hiểm hoạ hình người này. Hơn nữa cũng cấm lưu truyền phương pháp giúp người ta thức tỉnh. Đồng thời giữ những bí mật lớn thế này về thế giới siêu nhiên siêu phàm.”
“Phải rồi, họ cũng cực kỳ phản cảm các cách biến người thường thành người siêu phàm của các tà giáo. Làm vậy không khác gì cài một quả bom vào người người ta cả.”
Hoá ra cái năng lực mà người người hướng tới kia lại không đẹp đẽ đến vậy. Những người thức tỉnh lúc nào cũng phải giữ bản thân tỉnh táo để làm chủ sức mạnh, ngăn nó cắn trả, cái này cũng thật mệt mỏi.
Đây là lý do mà họ cho phép Serina ở chung nhà với Arnold. Nhiều lúc Arnold thấy khó hiểu rằng nếu muốn giữ bí mật vậy thì tách hai chị em Arnold ra có phải hơn không. Đó là câu hỏi của Arnold về quy trình quản lý có phần hơi mâu thuẫn của tổ chức chính phủ Anzaria.
Dù cho đã có khế ước nhưng sống chung nhà với một người bình thường lâu ngày kiểu gì cũng lộ ra đủ các loại vấn đề.
Nhưng quá khứ đã từng như vậy, rất nhiều người có năng lực thức tỉnh tự nhiên đều được đưa về thủ đô. Tuy nhiên sự xa cách người thân, lại trải qua kinh hoàng của dị thường dần dần làm họ hoá điên và biến dị.
Thế nên việc đưa người thân về ở chung kiểu này như là một trụ chống tâm lý, giúp bản thân người siêu phàm giữ được tỉnh táo, làm chủ được mình.
Sau khi việc này được thi hành, số lượng người siêu phàm phát cuồng đã giảm đi khá ổn, nên nó đã được đưa vào thực tiễn dù rằng việc bại lộ thông tin với người thường cũng gia tăng một phần, thế nên họ đành đưa chúng vào sách giáo khoa một phần.
Người siêu phàm trông mạnh mẽ vậy mà cũng vô cùng mỏng manh. Chỉ một bước sẩy chân, sẽ rơi vào tình huống không thể vãn hồi.
Arnold hơi thất vọng nghĩ, nhưng vẫn kiên quyết với ý chí của mình. Nếu cho chọn, Arnold vẫn chọn sở hữu năng lực siêu phàm. Để Serina có một cuộc sống tốt hơn.
Và tìm cách về nhà.
.
.
.
Arnold mang tâm tình phức tạp trở về nhà. Đầu hắn toàn là suy nghĩ về những lời cảnh báo về mối nguy hiểm mà sức mạnh của những người thức tỉnh có thể gây ra.
Nói thật thì hắn sợ. Nhưng vẫn phải tiếp nhận, vì đó là sự thật tàn khốc. Có vẻ, nó chính là cái giá phải trả để có được sức mạnh siêu nhiên.
Bất giác, Arnold đã qua phòng Serina, căn phòng ngăn nắp sạch sẽ, chăn gối xếp gọn, Serina đang nằm trên giường nghỉ sau khi đi thăm quan ở nhạc viện cô ấy sắp học về. Arnold ngẩn ra, nhớ lại tên nguyên chủ lúc nào khi gặp các vấn đề gì trong cuộc sống cũng đều tìm chị gái mình. Đôi khi là để tâm sự, đôi khi chỉ nằm lên đùi cô ấy rồi ngủ thiếp đi.
Arnold vừa theo bản năng mà nguyên chủ để lại mà mò qua đây.
“Sao thế? Gặp chuyện gì không vui à.” Thấy Arnold đứng như phỗng, Serina quan tâm hỏi.
“Không. Không có gì.”
Serina chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Arnold đã vọt đi. Khi hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy Arnold dạo này càng ngày càng khó hiểu.
“Tự nhiên qua phòng người ta rồi làm trò gì không?” Serina buồn cười nói.
.
.
.
“Tâm trạng cậu đang có vấn đề à?”
Kane chợt hỏi khi Arnold đang mải mê tung quyền. Chưa để Arnold kịp hỏi gì, Kane đã giải thích.
“Nó hiện hết lên mặt rồi kìa.”
Arnold bừng tỉnh, rõ ràng đến vậy sao? Có lẽ sự thật về khả năng siêu phàm quá tàn nhẫn, khiến Arnold chưa chấp nhận được. Thêm nỗi lo sợ một ngày nào đó sẽ trở thành quái vật làm Arnold không thể nào tươi tỉnh nổi.
Kane như đoán được suy nghĩ, nhè giọng khuyên bảo.
“Cậu không được phép sợ hãi nó. Cậu càng sợ hãi sức mạnh bản thân, nó sẽ càng dễ dàng phản bội lại cậu. Phải đứng lên, đối diện với nó, để kiểm soát và làm chủ nó. Cậu cũng biết câu “hãy làm chủ sức mạnh của bạn” đúng chứ.”
Arnold gật đầu, cảm giác như được khai thông. Sự thuyết phục và trấn an của Kane đã phần nào đó gỡ bỏ nút thắt trong lòng Arnold.
Phải rồi, càng sợ hãi thì nó càng lấn tới. Ta phải mạnh mẽ đối mặt mới có thể áp chế và làm chủ nó.
“Có vẻ cậu đã hiểu ra rồi, thế thì thêm 100 cái chống đẩy đi. Coi như chức mừng Arnold của chúng ta trưởng thành thêm một bước.”
“?”
Ăn mừng kiểu gì vậy?
Mà nghĩ lại, cái gọi là mất kiểm soát sức mạnh.
Cái này giống lý thuyết ở mấy bộ tiểu thuyết kiếm hiệp hắn từng đọc. Vấn đề tinh thần bất ổn gây ra sự cuồng loạn của siêu phàm khiến họ biến dị cũng giống như cái gọi là tâm ma của tu sĩ sẽ gây ra tẩu hỏa nhập ma, trở thành ma tu khát máu.
“Haha. Nghĩ lại cũng khá giống nhau.”
Cứ như vậy, cuộc sống của Arnold diễn ra quanh việc sáng lên lớp học kiến thức, chiều về tập luyện cơ thể với võ thuật, kỹ xảo chiến đấu. Tối thì ngồi chơi với Serina hoặc giở sách ra đọc, học thêm tri thức.
Đáng tiếc là không được phép mang sách giáo khoa ở chỗ Ethan về vì chính sách bảo mật. Không thì Arnold đã nhét vào không gian thần bí kia, mọi chuyện thế là đơn giản.
Hơn nữa mới chuyển về nơi này. Chưa biết có bố trí theo dõi gì hay không. Arnold tạm thời mấy ngày nay cũng chưa vội vào đó. Tránh biểu lộ dị thường.
Cẩn thận vẫn hơn.


0 Bình luận