Biết được Ca Cơ Không Bạch là một Người Gác Đêm dự bị, Dạ Lan không khỏi sửng sốt.
Hóa ra cuối cùng loanh quanh một hồi lại là người nhà đánh người nhà sao?
Dạ Lan vội gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu, nghiêm túc nói: "Tóm lại, cháu quay về là để điều tra nguyên nhân Ca Cơ Không Bạch biến thành Tinh Thực. Nếu có thể, cháu còn muốn ngăn cản chị ấy biến thành Tinh Thực nữa, vì vậy, cháu cần sự giúp đỡ của các chú."
Dạ Lan đã ngỏ lời cầu cứu với ba Người Gác Đêm tầm cỡ.
Nếu người không biết chuyện mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, nhưng sự thật là vậy.
Bạch Uyên là người gật đầu đầu tiên.
"Đây vốn là trách nhiệm của những Người Gác Đêm chúng tôi. Dù cháu không nói ra, chúng tôi cũng sẽ dốc toàn lực giúp đỡ cháu. Huống hồ cháu đã từng giúp ta, vì lẽ đó, ta nhất định sẽ dùng tính mạng này để phá tan mọi khổ nạn cho cháu."
"Vâng ạ, cảm ơn chú Bạch Uyên!"
Nghe ra được sự quyết tâm trong lời nói của Bạch Uyên, Dạ Lan ngược lại có chút chột dạ.
Đây là lần đầu tiên cô bé nói dối một cách “động trời” như vậy.
Giữ một vị trí quan trọng ở căn cứ Người Gác Đêm trong tương lai ư... Vị trí cái con khỉ, chẳng qua chỉ là một con linh vật vô dụng mà thôi.
Cũng không biết sau khi trở về tương lai phải giải thích với sếp và mọi người về chuyện mình lừa họ như thế nào đây.
Kệ đi~ Dù sao thì mình cũng đâu cần lo bị trừ lương đâu!
Tiêu Tiến và Vương Triều nhìn nhau, rồi cũng đưa ra quyết định.
"Được, chúng tôi sẽ hỗ trợ cô bé hết mình."
"Phù~" Dạ Lan thở phào một hơi.
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện khó nhằn nhất rồi.
Hành động sắp tới của cô sẽ nhận được sự giúp đỡ của toàn bộ Người Gác Đêm.
Dù vẫn là dùng cách lừa gạt, nhưng cô đã chỉ dựa vào bản thân mình chứ không dựa dẫm vào gã Mặc Đồ kia.
Xem ra mình cũng có trưởng thành đấy chứ~
Mà nói mới nhớ...
"Mặc Đồ đâu rồi ạ?" Dạ Lan hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Tiến khẽ nhíu mày.
"Mặc Đồ? Cậu ta là ai?"
Dạ Lan chớp chớp mắt, có chút không hiểu.
"Là một trong những Người Gác Đêm ở thành phố Vân Trường đó ạ, anh ta hữu dụng lắm, nếu được cháu muốn anh ta đến làm cu li... à không, là đến hỗ trợ cháu."
Bạch Uyên bên cạnh chìm vào suy tư.
"Tôi không có chút ấn tượng nào cả, thành phố Vân Trường của chúng ta không có người nào tên Mặc Đồ."
"Ơ kìa?"
Dạ Lan có chút bất ngờ.
Không ngờ năm 2096 Mặc Đồ lại không ở thành phố Vân Trường.
Hiếm khi Dạ Lan có được quyền lực lớn như vậy ở căn cứ Người Gác Đêm, không dùng để gài hàng gã kia thì đúng là hơi đáng tiếc.
Mà nói mới nhớ, bây giờ Mặc Đồ hình như cũng chỉ khoảng mười bảy tuổi, dù có ở đây cũng không biết có đáng tin cậy không.
Tiêu Tiến đã bắt đầu điều tra.
Tay ông liên tục bấm trên màn hình trước mặt.
"Tìm thấy rồi, Mặc Đồ mà cháu nói đang ở căn cứ tổng bộ, có vẻ như mới trở thành Người Gác Đêm gần đây thôi. Nếu cháu nói sau này cậu ta sẽ là Người Gác Đêm của thành phố Vân Trường thì chắc là được điều chuyển tới. Có cần tôi báo với tổng bộ điều cậu ta đến đây sớm hơn không?"
"Ưm..."
Dạ Lan có chút do dự, cô không biết Mặc Đồ của hiện tại có đáng tin hay không.
"Thôi ạ, cháu cũng không biết anh ta của bây giờ có đáng tin không, cứ để anh ta tự qua đây đi."
Nếu không có Mặc Đồ giúp, vậy chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.
Không sao cả, dù là vậy, cô nhất định sẽ hoàn thành tốt mọi việc!
Tiếp đó, ba người đàn ông và một cô bé loli bắt đầu thảo luận về chuyện của Ca Cơ Không Bạch.
Tiêu Tiến nói: "Ca Cơ Không Bạch sẽ tham gia các hoạt động ca hát trong một thời gian dài, tổ chức concert ở các thành phố, thậm chí còn ra nước ngoài biểu diễn. Trong suốt thời gian đó, bên cạnh cô ấy luôn có Người Gác Đêm bảo vệ. Cháu đến đây rất đúng lúc, chẳng bao lâu nữa Ca Cơ Không Bạch sẽ đến thành phố Vân Trường tổ chức concert, vì vậy nên cháu mới thấy nhiều quảng cáo ở bên ngoài như vậy."
"Ồ~ Concert ạ~"
Dạ Lan đã từng xem concert của ca cơ đẳng cấp thế giới, là xem trên mạng cùng Bạch Ngư và Linh Miêu.
Lúc đó cô còn đang nghĩ sẽ để Ca Giả trở thành một ca cơ, không ngờ cô ấy vốn đã là ca cơ thế giới rồi.
Giờ nghĩ lại cô lại thấy hơi ngượng ngùng.
"Sau đó thì sao ạ?"
Tiêu Tiến nói tiếp: "Và chúng tôi đã quyết định xong người đi bảo vệ Ca Cơ Không Bạch rồi, chính là Bạch Uyên. Tuy thực lực của Bạch Uyên chưa đạt đến cấp Diệu Nhật, nhưng cũng đã vô hạn tiếp cận, nói cậu ta là Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật dự bị cũng không ngoa. Nếu không phải mỗi thành phố không thể có ba Người Gác Đêm sở hữu Tinh Tú hệ chiến đấu chấn giữ, có lẽ Bạch Uyên đã là một trong những Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật của thành phố Vân Trường rồi."
"Tạm được thôi." Bạch Uyên có vẻ mặt bình thản, không hề tỏ ra kiêu ngạo tự mãn, thể hiện trọn vẹn sự chín chắn của một người trưởng thành.
"Vâng~ Ra là vậy ạ."
Dạ Lan vẫn nhớ Tinh Tú của Bạch Uyên, Tinh Tú của Bạch Đồ chính là được thừa hưởng từ ông, dường như có năng lực điều khiển băng giá.
Lúc này, Bạch Uyên đặt tay lên đầu Dạ Lan và vỗ nhẹ.
"Ý của Tiêu Tiến là, nếu cháu muốn điều tra nguyên nhân Ca Cơ Không Bạch biến thành Tinh Thực, vậy thì sau này cứ đi theo ta. Cháu và ta sẽ cùng nhau bảo vệ an toàn cho Ca Cơ Không Bạch, ngăn cô ấy gặp bất trắc, đơn giản là vậy."
"Cháu hiểu rồi ạ."
Như vậy, Dạ Lan có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận Ca Cơ Không Bạch, lại còn có cơ hội nói chuyện với cô ấy, quả là hoàn hảo~
Nếu là thân phận khác thì làm sao có cơ hội tiếp cận một ca cơ đẳng cấp thế giới như cô ấy chứ?
Khó lắm đó nha~
Thảo luận xong những chuyện này, Tiêu Tiến và Vương Triều đứng dậy.
"Vậy cháu đi nghỉ trước đi. Dù gánh vác nhiệm vụ quan trọng cũng không thể gắng sức quá, phải nhớ cháu vẫn chỉ là một cô bé. Tuy không biết 'tôi' của tương lai nghĩ thế nào, nhưng đã ở đây với tôi thì cháu cũng phải nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của tôi, đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, biết chưa?"
"Vâng ạ~ Con biết rồi ạ."
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Dạ Lan, Tiêu Tiến hài lòng gật đầu.
"Biết là tốt. Cháu còn nhiều thời gian, có khó khăn gì cứ để mấy lão tiền bối chúng tôi đứng ra gánh vác, đừng để bản thân rơi vào tình thế nguy hiểm, đó là yêu cầu của tôi đối với cháu."
Nói xong, Tiêu Tiến và Vương Triều quay người rời đi.
Bạch Uyên cũng đứng dậy, hỏi: "Dạ Lan, cháu đói chưa?"
"Hửm?"
Ọc ọc~
Nghe Bạch Uyên hỏi vậy, Dạ Lan mới nhận ra mình còn chưa ăn sáng, bụng đã bắt đầu kháng nghị rồi.
"Đói quá..."
"Vậy đi ăn chút gì với ta đi, tiện thể ta muốn giới thiệu một người cho cháu quen."
Dạ Lan nhảy từ trên ghế sofa xuống, bước theo Bạch Uyên.
"Là ai thế ạ?"
"Đến lúc đó cháu sẽ biết, cháu sẽ thích cô bé ấy."
"Vậy cháu rất mong chờ."
Một lúc sau, hai người đến nhà ăn, Bạch Uyên bảo Dạ Lan ngồi xuống trước, còn mình thì đi đón một người.
Dạ Lan ngoan ngoãn ngồi vào chỗ, xì xụp ăn bát mì ramen thơm ngon mà Bạch Uyên đã gọi, đôi chân thon nhỏ mang tất trắng đung đưa dưới ghế, thể hiện tâm trạng vui vẻ của cô bé loli.
Khởi đầu lần này thuận lợi hơn lần của Liên Hoa nhiều quá~
Lúc này trong lòng Dạ Lan vẫn còn chút phấn khích, đồng thời cũng có cả sự mong đợi và bất an trước những điều chưa biết, không rõ liệu mình có làm được không.
Lúc này, Bạch Uyên quay lại.
Theo sau ông là một cô bé loli nhỏ nhắn, với mái tóc dài màu xám bạc lấp lánh, khuôn mặt trắng nõn không tì vết, vô cùng mềm mại, trông cực kỳ đáng yêu.
Dạ Lan ngơ ngác chớp chớp mắt.
"Tiền bối... Bạch Đồ?"


1 Bình luận