Cục Cưng Chính Phái Giật...
Xúc Tu san - 触手桑
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế

Chương 32: Tập hợp

0 Bình luận - Độ dài: 1,534 từ - Cập nhật:

Ba Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật mất đi Tinh Tú, lượng lớn chiến lực cao cấp vẫn đang hôn mê. Đây chính là hiện trạng của Người Gác Đêm thành phố Vân Trường.

Nếu thành phố Vân Trường lại xuất hiện hiện tượng Tinh Thực, với tình hình hiện tại thật sự rất khó xử lý.

Sáu Tinh Thực lớn tụ họp một nơi, trong đó có hai Tinh Thực cấp Siêu Tân Tinh, nếu không có sự hợp tác của nhiều thành phố thì không thể nào giải quyết được chúng.

Cần thêm nhiều Người Gác Đêm hơn nữa.

Giữa các Tinh Tú có thể phối hợp để phát huy tác dụng lớn hơn, và giữa các Tinh Thực cũng vậy, hiện tượng Tinh Thực của Đoàn kịch Bi Ảnh đủ để khiến hơn mười Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật phải xuất động.

Với tư cách là thủ lĩnh Người Gác Đêm của thành phố Vân Trường, Tiêu Tiến không chút do dự phát tín hiệu cầu viện tới các thành phố lân cận, và nhanh chóng nhận được hồi âm.

Mặc Đồ im lặng theo dõi cảnh này, không nói gì mà trực tiếp rời đi.

“Thú vị thật, tính bất định của thành phố lại tăng lên không ít rồi, tiếc là giờ không có Tinh Tú nên chẳng bói toán được gì, thôi kệ, thỉnh thoảng thả lỏng tâm trí lười biếng một chút cũng chẳng sao, mình cũng đâu phải bảo mẫu của ai, đúng không?”

Cứ thế, Mặc Đồ giữ tâm trạng vui vẻ bước đi xa dần, bóng dáng anh ta từ từ biến mất.

......

Tại một khách sạn cao cấp.

Một thiếu nữ tóc xanh mắt xanh đang yên lặng ngồi trên sofa xem tin tức TV.

Tin tức đang đưa tin về sự việc xảy ra ở khu giải trí hôm nay, với tiêu đề “Tập đoàn bạo lực thực hiện tấn công khủng bố tại khu giải trí”.

Nội dung tin tức đại khái là tình hình hiện tại chưa ổn định, nên những ai không có việc quan trọng thì không nên ra ngoài.

Sự thật là vậy sao?

Thanh có chút khó hiểu. Là người đã chứng kiến toàn bộ sự việc tại hiện trường, cô là người có tư cách nhất để phán đoán rằng đó hoàn toàn không phải là một vụ tấn công khủng bố, nó quá kỳ lạ.

Hơn nữa, sau đó cô rất để tâm đến một người, đó là cô gái tóc dài màu trắng gạo đã hát trên sân khấu, giọng hát đó... thực sự rất ấn tượng, nghe một lần là không thể quên, thuộc dạng khắc sâu vào tận linh hồn, đặt trong giới danh ca cũng là sự tồn tại đỉnh cao.

Cô ấy là ai?

“Tại sao mình lại để tâm đến thế nhỉ...? Nếu thật sự có giọng hát như vậy, đáng lẽ phải có một vị trí trong ký ức của mình chứ...”

Thanh có chút thất thần, trong đầu vang vọng giọng hát hư ảo tại hiện trường, giai điệu đó, thanh âm đó, vô cùng rõ ràng.

Trong thoáng chốc hồi tưởng, Thanh bất giác đắm chìm vào đó.

Từ khi đứng trên đỉnh cao của giới danh ca, cô chưa từng nghĩ sẽ có một giọng hát nào khiến mình say đắm đến vậy.

Lúc này, một người phụ nữ trưởng thành bước đến từ sau lưng cô, chính là quản lý của nữ danh ca.

“Thanh à, tình hình thành phố này có vẻ không ổn định lắm, ngày mai chúng ta rời khỏi đây nhé.”

“Không.”

Nữ quản lý tỏ vẻ không hiểu.

“Tại sao? Hôm nay em tự ý đi đến khu giải trí một mình làm chị lo lắm đấy, nghe tin ở đó có tấn công khủng bố, chị sợ chết khiếp luôn. Lỡ em có mệnh hệ gì chị biết làm sao đây? Giờ buổi hòa nhạc cũng xong rồi, chẳng lẽ còn chưa đi sao?”

“Em còn một việc muốn làm rõ, nên không muốn đi.”

“Nhưng mà...”

“Ồn ào quá!”

“Ự.” Nữ quản lý lập tức nghẹn lời.

Thanh không thèm quay đầu lại, đi thẳng về phòng.

Rầm.

Sau khi đóng cửa lại, Thanh mệt mỏi trượt người xuống sàn, ngồi bệt dưới đất, một vẻ mặt chán nản.

“Haizz… Lại nói sai rồi, rõ ràng chị ấy là người quan tâm mình nhất mà…”

Thanh bất lực ngồi bệt xuống, gục mặt vào đầu gối, toàn thân toát ra vẻ chán nản.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên sau lưng cô, theo sau đó là giọng nói của nữ quản lý.

“Thanh à, chị sẽ ủng hộ quyết định của em.”

Thanh hơi ngẩng đầu lên, đôi môi anh đào mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ.

“Cảm ơn…”

.....

Thời gian trôi như nước chảy, bất giác ngày hôm sau đã đến.

Người Gác Đêm từ các thành phố lớn dần tập trung về thành phố Vân Trường, khiến không khí trong căn cứ ngày càng nặng nề, tựa như sắp phải đối mặt với một trận đại chiến kinh hoàng nào đó.

Dù sao thì hôm nay, Dạ Lan đang đi dạo loanh quanh trong căn cứ với Bạch Ngư cũng thấy rất nhiều Người Gác Đêm lạ mặt đi ngang qua, cảm thấy không khí căng thẳng cực kỳ.

“Bạch Ngư này, dạo này trong căn cứ có nhiều người lạ ghê nhỉ?”

Bạch Ngư gật đầu, trả lời: “Đó không phải là ảo giác của cậu đâu, vì Người Gác Đêm từ các thành phố khác đã đến rồi. Chị tớ nói chiến lực của Người Gác Đêm ở chỗ chúng ta đang thiếu hụt trầm trọng, nên cấp trên đã nhờ các căn cứ ở thành phố khác giúp đỡ. Những người chúng ta thấy hôm nay chính là Người Gác Đêm đến từ các thành phố khác đó.”

“Ồ~ Ra là vậy.”

Từ hôm qua, Dạ Lan quả thực cảm thấy trong căn cứ vắng vẻ hơn nhiều, đều là vì những Người Gác Đêm tham gia vào chiến dịch Tinh Thực vẫn chưa tỉnh lại.

Hôm nay có nhiều người từ bên ngoài đến, lượng người qua lại trong căn cứ đã trở lại bình thường, nhưng không khí lại nặng nề hơn hẳn, luôn cho cô một cảm giác căng thẳng.

Lúc này, Bạch Ngư thở dài một hơi, mặt đầy lo lắng.

“Bố tớ cũng hôn mê rồi, không biết khi nào mới tỉnh lại đây?”

“Ừm, rồi sẽ ổn thôi mà…”

Nói mới nhớ, bố của Bạch Ngư lúc đó cũng có mặt ở hiện trường, xuất quân cùng với Bạch Đồ, đúng kiểu cha con cùng ra trận.

Dạ Lan cũng muốn đến giúp Bạch Uyên tỉnh lại, nhưng bác sĩ không cho một ‘đứa trẻ’ như cô tiếp cận một Người Gác Đêm kỳ cựu, tức thật chứ.

Mà cô bé loli nhát gan này cũng không dám nói ra Tinh Thực [Chúc Phúc Sinh Mệnh] trên người mình, đành phải lủi thủi chuồn đi thôi.

Haizz, làm một linh vật chẳng cần làm gì cũng tốt chán.

Ngay lúc đó, Dạ Lan nhìn thấy vài bóng dáng hơi quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Những người đó là...?”

Đi ngang qua cách đó không xa là một người đàn ông tóc xám và một người đàn ông tóc đỏ.

Vì là chuyện xảy ra cách đây không lâu, Dạ Lan nhanh chóng nhớ ra họ là ai.

Hình như là Người Gác Đêm cấp Diệu Nhật của thành phố Thượng Hợp, Diêm Khuyết và Xích Hào.

Họ cũng đến thành phố Vân Trường để chuẩn bị tham gia hành động đối phó với Đoàn kịch Bi Ảnh ư?

“Ừm~ Mình nhớ Lam Phong Tô Vũ có nói là sẽ đến thành phố Vân Trường tìm mình, không biết có nhân cơ hội lần này mà đến không nhỉ~”

Dạ Lan lẩm bẩm một mình.

Khoan đã.

Giờ hình như không phải lúc quan tâm đến chuyện này, theo thông tin cô có được ở căn cứ Người Gác Đêm, sẽ có rất rất nhiều cao thủ từ các thành phố khác đến đây.

Cô phải dùng thân phận Dạ Tinh để bảo Đoàn trưởng đừng dễ dàng ra ngoài ‘biểu diễn’ mới được, trước hết cứ giữ chân họ trong nhà hát đã.

Để họ chịu ngồi yên một chỗ, Dạ Tinh của cô nguyện hóa thành khán giả cả ngày trời xem biểu diễn trong nhà hát, toàn bộ thời gian lười biếng đều phải tàn nhẫn hiến tế hết.

Đúng như câu nói, ta không vào địa ngục thì ai vào đây?

May mà cô có hai cơ thể, trong lúc Dạ Tinh xem biểu diễn, Dạ Lan có thể làm những việc khác mình muốn, cứ như có nhiều hơn người khác một ngày thời gian vậy.

Người khác một ngày có hai mươi bốn giờ, thì Dạ Tinh Lam cô đây tương đương có bốn mươi tám giờ, hoàn toàn vô đối rồi còn gì

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận