Quyển 3 - Ca cơ tuyệt thế
Chương 12: Ma nữ sẽ không bao giờ lừa người
0 Bình luận - Độ dài: 1,512 từ - Cập nhật:
Tổ ấm lười biếng.
Dạ Tinh và Dạ Lan mở cửa bước vào nhà, theo sau là một cô gái u linh với vẻ mặt chán nản.
"Huhu... sao Dạ Tinh lại chạy đi chứ?"
"Cậu ngốc à? Ai mà mắc cái bẫy đó chứ? Trò đùa này đúng là sỉ nhục trí thông minh của người khác mà, tớ nghiêm túc nghi ngờ đầu cậu bị lừa đá rồi mới đi sỉ nhục IQ của tớ như vậy đó."
Dạ Tinh một khi đã độc miệng thì chẳng nể nang gì, một tràng xả súng liên thanh bằng mồm lập tức khiến Aipal rơi vào tự kỷ.
"Chẳng phải là do Dạ Tinh nhát gan quá hay sao?"
"Im đi."
Pha phản công này của Aipal cũng khiến Dạ Tinh vỡ phòng ngự.
À không, nhát gan thì có gì không tốt đâu chứ, cứ 'ờ ờ đúng rồi' là xong thôi!
Nghĩ đến đây, Dạ Tinh và Dạ Lan quyết định mặc kệ đời, tâm trạng u uất tan biến không còn dấu vết, cơ thể bỗng nhẹ nhõm đi nhiều.
Cả hai nhanh chóng cởi bỏ những lớp quần áo thừa thãi, chỉ còn lại một chiếc áo thun ngắn tay mát mẻ trên người.
"Phù~ Nhẹ nhõm hơn nhiều rồi."
Aipal lơ lửng đến bên cạnh Dạ Tinh và Dạ Lan, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người, cọng tóc ngốc trên đầu không ngừng lắc lư.
"Dạ Tinh lại đi tắm nữa à?"
"Đúng vậy, nếu cậu còn giở trò nữa thì tớ sẽ đuổi cậu ra ngoài."
"Aish~ Tớ đã thay đổi tâm tính, làm ma lại từ đầu rồi, sao có thể tùy tiện trêu chọc Dạ Tinh được chứ."
"Thật không? Tớ không tin đâu."
Nói xong, Dạ Tinh đi đến trước tủ quần áo, lấy ra đồ để thay, chuẩn bị cùng Dạ Lan vào phòng tắm.
Aipal cũng lơ lửng theo bên cạnh cô, với vẻ mặt nghiêm túc.
"Thật đó, u linh thiếu nữ không bao giờ nói dối."
"Hừm... Thôi được rồi, tớ tạm tin cậu vậy."
Dạ Tinh đóng cửa tủ lại, thuận tay đưa đồ ngủ của Dạ Lan cho cô bé.
Dạ Lan rất tự nhiên nhận lấy bộ đồ ngủ từ tay Dạ Tinh, sự phối hợp vô cùng ăn ý.
Aipal tò mò nhìn cảnh này, hỏi: "Nhắc mới nhớ, cô bé loli tóc đen này cũng là Dạ Tinh à, lúc trước Dạ Tinh rời đi nhanh quá, tớ còn chưa kịp quan sát kỹ, giờ tớ tò mò quá đi."
Nói rồi, Aipal bay đến bên cạnh Dạ Lan quan sát cẩn thận, lượn vòng quanh "Dạ Tinh" phiên bản tóc đen mắt xanh này, người không biết còn tưởng là điệu nhảy giao phối.
"Quả nhiên là giống hệt Dạ Tinh, bất kể là ánh mắt hay dung mạo đều như cùng một khuôn đúc ra, bé này cũng tên là Dạ Tinh à?"
Dạ Lan lắc đầu, đáp: "Tớ tên là Dạ Lan, như vậy sẽ dễ phân biệt hơn."
"Vậy à~ Dạ Lan? Quả nhiên cũng là một cái tên rất hay."
Dù sao đi nữa, đối với Aipal, trên cơ sở đã có một Dạ Tinh mà lại có thêm một Dạ Lan, đó chính là niềm vui nhân đôi.
Aipal vô cùng vui sướng!
"Nè nè nè~ Dạ Tinh, nếu cậu có hai cơ thể, hay là tạm thời cho tớ mượn một cái đi, được không?"
Aipal nhìn chằm chằm vào hai cô bé loli với vẻ mặt mong chờ, ánh sáng trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
"Hả?" ×2
Dạ Tinh và Dạ Lan đồng thời phát ra tiếng đáp lại đầy nghi hoặc, biểu cảm trở nên kỳ quặc.
Những lời này của Aipal... nghe có vẻ đen tối rồi đây.
"Dùng như thế nào?"
"Để tớ điều khiển đó, lần trước ở thành phố Thượng Hợp, tớ đã điều khiển một cô gái tóc hồng bị ngất đi, cậu không nhớ sao?"
"Ừm... chuyện đó thì tớ còn nhớ."
Dạ Tinh đương nhiên không thể quên.
Dù sao thì lúc đó cũng suýt toi mạng rồi.
Lam Phong Tô Vũ rơi vào hôn mê, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
May mà Aipal từ trên trời giáng xuống kịp thời, điều khiển cơ thể của Lam Phong Tô Vũ sử dụng Tinh Tú để tẩu thoát, nhờ vậy mới đợi được viện trợ từ các đại lão Người Gác Đêm.
Bây giờ Aipal nói "mượn dùng" có lẽ là để cơ thể u linh của cô nhập vào cơ thể của Dạ Lan.
Khoan đã, cách nói này nghe cũng có chút kỳ quái.
Ngay lúc Dạ Tinh đang miên man suy nghĩ, giọng nói thỉnh cầu của Aipal đã kéo cô tỉnh lại.
"Được không mà, Dạ Tinh~"
"Không được."
"Hả? Tại sao chứ?"
"Ai mà biết cậu có dùng cơ thể của tớ để làm trò đùa quái gở gì không chứ, thế nên để tớ không có thêm lịch sử đen tối nào, đành phải từ chối thôi."
"Huhu~ Sẽ không đâu mà..."
Cọng tóc ngốc của Aipal rũ xuống, lập tức mất hết sức sống.
"Không được là không được, cứ vậy đi, cấm bàn luận thêm, kết thúc chủ đề, tớ đi tắm đây." Dạ Tinh nói một tràng dài để chặn họng Aipal, nói xong liền cùng Dạ Lan đi vào phòng tắm.
Đối với điều này, Aipal cũng đành chịu, bèn đi theo vào.
Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một cô bé loli.
"Đậu má! Cậu đi theo làm gì vậy!"
"Không được sao?" Giọng Aipal nghe vô cùng tủi thân.
"Cậu phải nhớ, cậu là một u linh, không phải thú cưng!"
"Làm thú cưng cũng có gì không tốt đâu, tớ dễ nuôi lắm!"
Cuối cùng Aipal vẫn bị Dạ Tinh mặt đỏ bừng bừng đuổi ra ngoài.
Aipal lững lờ trước cửa, thở ra một hơi, trông có vẻ rất vui.
"Yare yare~ Dạ Tinh đúng là một đứa trẻ dễ ngại ngùng ha~ Rõ ràng đều là con gái cả mà, hừm~ Sao mình lại thấy có chút moe thế này nhỉ?"
Nếu đã vậy, chỉ có thể tôn trọng suy nghĩ của bé Dạ Tinh thôi.
Một lúc sau, Dạ Tinh và Dạ Lan mặc bộ đồ ngủ dễ thương cùng kiểu bước ra từ phòng tắm, bắt đầu sấy tóc cho nhau.
Aipal lại bay đến trước mặt hai người nhưng không nói gì.
Thấy vậy, Dạ Tinh lên tiếng trước.
"Aipal, làm sao cậu tìm được tớ?"
"Ừm... thì tớ bay thẳng đến thành phố Vân Trường để tìm cậu thôi, lúc đoạn ký ức đó hiện lên trong đầu tớ đã giật cả mình đấy, nhưng sau đó tớ nhanh chóng chấp nhận nó. Vừa nghĩ đến việc cậu sống ở Vân Trường, tớ liền dùng tốc độ nhanh nhất bay tới đây. Lúc nãy tớ cũng vừa mới tìm thấy cậu thôi, vốn định bày một trò đùa nho nhỏ, kết quả là Dạ Tinh chẳng hề mắc bẫy, thật làm u linh mất hứng mà."
"Vậy à~" Dạ Tinh đáp lại đơn giản.
Chắc là Aipal cũng đã lang thang ở Vân Trường một thời gian dài mới tìm được cô.
Cả thành phố Vân Trường lớn như vậy, muốn tìm hai cô bé loli giữa một đống người thì quá khó rồi.
Có thể tìm thấy trong vòng một ngày, vận may đúng là góp công không nhỏ.
Một con ma mà cũng có thể may mắn như vậy, điều này khiến một người chơi gacha thường xuyên xịt như cô biết phải làm sao?
Toang!
Ngay lúc Dạ Tinh đang cảm thấy có chút oán giận về vận may của mình, Aipal cũng tò mò hỏi: "Dạ Tinh, tình hình của người bạn kia của cậu thế nào rồi?"
Người được hỏi ở đây không ai khác chính là Liên Hoa.
"Cậu nói Liên Hoa à? Tình hình của cậu ấy vẫn ổn."
Nói đến đây, Dạ Tinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chỉ về một hướng.
"Kia kìa, đó là con rối mà Liên Hoa để ở đây, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai cậu ấy sẽ qua đây chơi với tớ."
Nghe vậy, Aipal nhìn theo hướng tay Dạ Tinh chỉ, thấy một con rối có vẻ ngoài cực kỳ đơn giản.
Đó là tạo vật Tinh Thực mang tên Tiểu Liên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, cơ thể Aipal lập tức cứng đờ.
"Uiii!"
Thân phận u linh không thể mang lại cho cô bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Cô có thể cảm nhận được, ngay khoảnh khắc nhìn thấy con rối Tiểu Liên, có một ánh mắt đầy áp bức đã khóa chặt lấy cô!
Cực kỳ đáng sợ!
Mà ánh mắt đó, chính là phát ra từ con rối Tiểu Liên đang tỏa ra khí tức Tinh Thực nhàn nhạt


0 Bình luận